Bài Thơ Chút Tình Đầu [Bài Thơ Phượng Hồng]: Phân Tích

Bài Thơ Chút Tình Đầu [Bài Thơ Phượng Hồng] ❤️️ Phân Tích ✅ Bài Thơ Được Đỗ Trung Quân Sáng Tác Vào Năm 1984 Và Được Nhạc Sĩ Vũ Hoàng Phổ Nhạc Thành Bài Hát Tên Phượng Hồng.

Bài Thơ Chút Tình Đầu Của Đỗ Trung Quân

Chút Tình Đầu
Tác giả: Đỗ Trung Quân

Những chiếc giỏ xe chở đầy hoa phượng
Em chở mùa hè của tôi đi đâu?
Chùm phượng vĩ em cầm là tuổi tôi mười tám
Thuở chẳng ai hay thầm lặng – mối tình đầu

Mối tình đầu của tôi có gì?

Chỉ một cơn mưa bay ngoài cửa lớp
Là áo người trắng cả giấc ngủ mê
Là bài thơ cứ còn hoài trong cặp
Giữa giờ chơi mang đến lại.. mang về

Mối tình đầu của tôi là anh chàng tội nghiệp
Mùa hạ leo cổng trường khắc nỗi nhớ vào cây
Người con gái mùa sau biết có còn gặp lại
Ngày khai trường áo lụa gió thu bay..

Mối tình đầu của tôi có gì?

Chỉ một cây đàn nhỏ
Rất vu vơ nhờ bài hát nói giùm
Ai cũng hiểu chỉ một người không hiểu
Nên có một gã khờ ngọng nghịu mãi.. thành câm

Những chiếc giỏ xe trưa nay chở đầy hoa phượng
Em hái mùa hè trên cây
Chở kỷ niệm về nhà
Em chở mùa hè đi qua còn tôi đứng lại
Nhớ ngẩn người tà áo lụa nào xa.

Thohay.vn Tặng Bạn ❤️️ Quê Hương [Đỗ Trung Quân] ️ ❤️️ Nội Dung Bài Thơ, Phân Tích

Ý Nghĩa Bài Thơ Phượng Hồng Của Đỗ Trung Quân

Bài thơ Phượng Hồng của Đỗ Trung Quân mang nhiều ý nghĩa như sau:

  • Thể hiện sự ngây thơ và trong sáng của tình yêu đầu tiên. Người con trai chỉ biết thể hiện tình cảm bằng những hành động nhỏ như khắc tên lên cửa lớp, chơi đàn, hát bài hát.
  • Thể hiện sự nhớ nhung và luyến tiếc về mùa hè và hoa phượng. Người con trai nhìn thấy những chiếc giỏ xe chở đầy hoa phượng và cảm thấy như mất đi một phần tuổi thơ và mùa hè của mình.
  • Thể hiện sự gắn bó với quá khứ và kỷ niệm. Người con trai không quên được người con gái đã từng yêu, không quên được áo lụa gió thu bay, không quên được chùm phượng vĩ là tuổi mười tám.

5+ Mẫu Phân Tích Bài Thơ Chút Tình Đầu Hay Nhất

Dưới đây là một số mẫu cảm nhận, phân tích bài thơ Chút Tình Đầu hay nhất mà Thohay.vn đã sưu tầm và chia sẽ đến bạn tham khảo trước khi làm văn.

☛ Phân Tích Bài Thơ Chút Tình Đầu Đặc Sắc

Thành phố đã vào mùa mưa. Trên tầng không, phượng đã bắt đầu chớm nụ và dàn đồng ca nhà ve chỉ chờ đến lúc được cất lên những thanh âm báo hiệu mùa sang.

Đâu đó trong từng lớp học, bạn bè chuyền tay nhau lưu bút – họ gửi vào đó tất cả những kỷ niệm yêu thương của một thời cắp sách; những trăn trở, lo âu của mùa thi đang đến gần, và họ gửi vào nhau những tin yêu, hy vọng về một một tương lai đang nẩy mầm trên từng khát vọng.

Nhưng không phải cô cậu học trò nào cũng bày tỏ được nỗi lòng trên những trang lưu bút, dù họ có quá nhiều điều để nói về những năm tháng bên nhau dưới mái trường. Và thế là, những bài thơ ra đời. Thơ của tuổi học trò, thơ của những người đã đi qua thời hoa mộng – một lần ngoái nhìn, một lần tìm về những rung động thuở nào để được sống hồn nhiên, vô tư. Và để một lần nói với ai đó của ngày xưa rằng, thuở ấy..

Thuở ấy có chàng thư sinh mười tám tuổi, một ngày bất chợt nhận ra mình đã lớn và trái tim mách bảo dường như có chút gì đó mơ hồ vừa đến. Cảm xúc thật mới lạ, hân hoan nhưng cũng đầy lo sợ. Chàng ta sợ rằng, rồi điều đó cũng theo mùa mà ra đi:

Những chiếc giỏ xe chở đầy hoa phượng
Em chở mùa hè của tôi đi đâu?
Chùm phượng vĩ em cầm là tuổi tôi mười tám
Thuở chẳng ai hay thầm lặng – mối tình đầu.

Có lẽ vì “chẳng ai hay” nên cậu học trò phải tự bộc bạch đấy thôi. Điều ngại ngùng không dám nói là một mối tình đầu đang rực cháy như màu hoa phượng. Tuổi mười tám của ai mà chẳng thế, làm sao không nao lòng trước màu hoa đỏ thắm đầy quyến rũ!

Bằng nhiều cách nói, mối tình thời học trò bao giờ cũng được ví von bằng những hình ảnh rất thơ mộng. Trong đoạn đầu của bài thơ – với lối so sánh liên hoàn, từ hoa phượng đến mùa hè, rồi đến tuổi mười tám, nhà thơ Đỗ Trung Quân đã gợi lên một hình dung về thời hoa mộng rất đẹp đẽ và cũng rất lãng mạn. Dùng hình ảnh “hoa phượng” :

“Tiếng ve.”

Để nói thay cho mùa hè thì người cầm bút nào cũng dễ dàng nói được, nhưng vẽ ra không gian “Em chở mùa hè của tôi đi đâu?” thì đó là một nét tạo hình bằng chữ rất riêng của nhà thơ họ Đỗ.

Chàng thư sinh tự hỏi, mà cũng là một cách thổ lộ cho người khác biết rằng mình đang yêu:

“Mối tình đầu của tôi có gì?”

– Cánh cửa tâm hồn đã hé mở, gợi lên nhiều băn khoăn, bối rối và điều kỳ diệu cũng bước ra từ đó:

Chỉ một cơn mưa bay ngoài cửa lớp
Là áo người trắng cả giấc ngủ mê
Là bài thơ cứ còn hoài trong cặp
Giữa giờ chơi mang đến lại.. mang về.

Những dư vị ngọt ngào, trong lành thường chất đầy ở mối tình đầu tiên – mối tình học trò – hay, đó chính là những cảm xúc lấp lửng giữa tình bạn và tình yêu – là sự đan xen giữa mộng mơ và thực tế.. Và vì lẽ đó:

“Người trong cuộc.”

Luôn nghĩ về nó như một báu vật thiêng liêng, sợ đến nỗi không dám chạm vào. Chỉ một tà áo bay qua đã “trắng cả giấc mơ”, thì ở cái tuổi không trẻ con mà cũng chẳng người lớn ấy, họ có quyền mơ mộng và thậm chí lý tưởng hóa tình cảm của mình cũng là điều dễ hiểu. Hình ảnh cậu học trò với bài thơ “mang đến lại.. mang về” phản ánh đúng tâm trạng của lứa tuổi đang lớn, ngập ngừng, sợ sệt rất đáng yêu!

Tự nhận mình là một anh chàng tội nghiệp, cộng với cái vẻ bối rối ban đầu, chắc hẳn không nói ra, chúng ta cũng biết anh chàng tội nghiệp này muốn “khắc nỗi nhớ” gì vào cây rồi!

Kỷ niệm không hẳn chỉ có khi chúng ta đã đi qua nó, nhất là những ai đang là học trò đứng trước mùa chia tay:

“Người con gái mùa sau biết có còn gặp lại?”

Có phải càng luyến tiếc, kỷ niệm lại càng đong đầy, ùa về? Tâm trạng của người sắp xa trường, xa thầy cô, bè bạn và xa cả những tình cảm riêng tư mà họ nâng niu bấy lâu giờ khác nào như những viên đá tan ra trong ly nước mùa hè?

Mối tình đầu của tôi có gì?
Chỉ một cây đàn nhỏ
Rất vu vơ nhờ bài hát nói giùm
Ai cũng hiểu chỉ một người không hiểu
Nên có một gã khờ ngọng nghịu mãi.. thành câm.

Thật đến tội làm sao! Cậu học trò đã tìm đủ mọi cách để phát đi những tín hiệu từ trái tim mình hòng mong tìm được sự liên thông đến tâm hồn người kia, nhưng.. bài thơ cứ “còn hoài trong cặp” và lời hát “ngọng nghịu mãi.. thành câm” thì hóa ra đó chỉ là một mối tình âm thầm bị bỏ lửng đến phút chót mà vẫn không có câu trả lời.

Những chiếc giỏ xe trưa nay chở đầy hoa phượng
Em hái mùa hè trên cây
Chở kỷ niệm về nhà
Em chở mùa hè đi qua còn tôi đứng lại
Nhớ ngẩn người tà áo lụa nào xa.

Suốt bài thơ, nhà thơ Đỗ Trung Quân đã không dùng một tiếng ve nào để đánh động mùa hạ, mà anh đã đưa mọi người trở về cái mùa yêu dấu ấy, cùng với những kỷ niệm trinh nguyên thời áo trắng bằng những cảm xúc rất chân thật, ngẫu nhiên bật ra từ một buổi sáng cà phê bên đường.. khi anh nhìn thấy người ta đốn bỏ những cây phượng để đề phòng bất trắc trong mùa mưa. Một cô công nhân chạy xe đạp, một người đàn ông chạy xe mobylette cà tàng vội nhặt những cành phượng rơi dắt lên xe và cảm thấy như mình đang chở cả một mùa hạ..

Vâng, thật bất ngờ làm sao! Chúng ta cứ nghĩ đó là một bài thơ được viết ra từ một câu chuyện có thật, nhưng.. thì ra nhà thơ Đỗ Trung Quân đã mượn chuyện nay để nhớ chuyện xưa và đó không chỉ là những hồi ức của riêng nhà thơ, mà bất cứ ai trong chúng ta cũng thấy ít nhiều bóng dáng mình trong đó. Nghe lại bài thơ, một lần nữa chúng ta lại được tận hưởng những dư vị của kỷ niệm. Chút tình đầu – dù đã có, hoặc sẽ đến, cũng mãi là những kỷ niệm đẹp thật khó nguôi quên!

☛ Phân Tích Bài Thơ Chút Tình Đầu Hay Nhất

Tập thơ Chút tình đầu chính là tiếc nuối vì một mối tình thầm kín của chàng trai. Mối tình ấy được ghi đậm dấu ấn với những hàng cây phượng hồng rực cháy. Và màu hoa ấy cũng chính là màu của những khát khao dâng đầy của những năm tháng tuổi trẻ. Để rồi khi xa con người ta không khỏi bồi hồi.

Có lẽ với những năm tháng học trò hình ảnh tà áo trắng, hoa phượng chính là ký ức sâu sắc nhất. Mỗi năm khi vào hạ hoa phượng vẫn lặng lẽ và làm bừng lên nỗi nhớ của những năm tháng học trò đầy hồn nhiên và ngây ngô. Và cũng chính loài hoa này đã chứng kiến bao mối tình thầm lặng của các lứa tuổi học trò.

Những chiếc giỏ xe chở đầy hoa phượng
Em chở mùa hè của tôi đi đâu ?
Chùm phượng vĩ em cầm là tuổi tôi mười tám
Thuở chẳng ai hay thầm lặng – mối tình đầu

Để rồi khi rời xa hàng ghế nhà trường ta lại khẽ xót xa hoài niệm về những năm tháng ấy. Đó là những lời yêu chưa dám nói. Là những mối tình rơi trong câm lặng. Để rồi giờ chỉ còn lại những tiếc nuối xót xa. Ai đã đi qua những năm tháng tuổi học trò đầy hồn nhiên và mơ mộng sẽ càng thêm thổn thức khi một mùa phượng hồng lai về.

Tập thơ Chút tình đầu gợi lên một sự hoài niệm về những cô gái đã từng xuất hiện đâu đó trong thanh xuân của mỗi người. Là những tà áo trắng bay bay, là bài thơ tỏ tình bao năm vẫn nằm im một chỗ. Có thể nói những cảm xúc, rung động tuổi đầu đời bao giờ cũng là kỷ niệm đẹp nhất trong tim của mỗi người.

Mối tình đầu của tôi có gì ?
Chỉ một cơn mưa bay ngoài cửa lớp
Lá áo người trắng cả giấc ngủ mê
Lá bài thơ cứ còn hoài trong cặp
Giữa giờ chơi mang đến lại…. mang về.

Ở cái tuổi còn vụng về và ngây thơ ấy, thì bài thơ tình sẽ luôn cất giấu trong cặp sách. Hay chính là hình ảnh chàng nam sinh ôm cây đàn guitar và dùng nó như là một cách để nói tiếng lòng mình. Và ở cái tuổi đầy hồn nhiên và tinh nghịch ấy mối tình đầu lại khó cất lên thành lời. Và tiếng đàn được cất lên nhưng nhiều người cũng không hiểu.

Những câu thơ cuối cùng của tập thơ Chút tình đầu ta có thể cảm nhận được chút xót thương về những năm tháng đã xa rồi. Nàng thiếu nữ dịu dàng trong tà áo trắng với giỏ hoa phượng hồng cũng chính là những nhớ nhung một thời của các chàng trai.

Những chiếc giỏ xe trưa nay chở đầy hoa phượng
Em hái mùa hè trên cây
Chở kỷ niệm về nhà
Em chở mùa hè đi qua còn tôi đứng lại
Nhớ ngẩn người tà áo lụa nào xa.

Tập thơ Chút tình đầu mới trong trẻ và hồn nhiên biết bao. Nó gợi cho con người ta về kỷ niệm của những năm tháng học sinh đầy hồn nhiên và ngây ngô. Là những rung động, suy tư đầu đời trong trẻo biết mấy. Để rồi sau này nhớ lại cũng không khỏi bồi hồi và xao xuyến cõi lòng. Bạn còn nhớ mối tình đầu năm ấy của mình không?

☛ Phân Tích Bài Thơ Chút Tình Đầu Học Sinh Giỏi

Bài thơ Chút tình đầu của nhà thơ Đỗ Trung Quân mở đầu thật tự nhiên mà tràn đầy cảm xúc. Dường như cái tôi thi nhân đang cố giữ lòng mình thật bình thản, nhưng càng cố giữ thì cảm xúc càng dâng trào, nên bất giác thổ lộ tâm can:

Những chiếc giỏ xe chở đầy hoa phượng
Em chở mùa hè của tôi đi đâu ?
Chùm phượng vĩ em cầm là tuổi tôi mười tám
Thuở chẳng ai hay thầm lặng – mối tình đầu

Và “mối tình đầu của tôi” không chỉ là cái nhìn, không chỉ là nỗi nhớ mà còn là xúc động thi ca “Là bài thơ cứ còn hoài trong cặp” ­- tình yêu đã thăng hoa thành thơ, nhưng “bài thơ cứ còn hoài trong cặp” và “Giữa giờ chơi mang đến lại…/mang về”. Rụt rè, ngại ngùng vì “Thuở chẳng ai hay thầm lặng/- mối tình đầu”. Chỉ đến khi “Em chở mùa hè của tôi đi đâu?”…cái tôi ấy mới giật mình “Mối tình đầu của tôi có gì?”. Là kỉ niệm mà chưa thành kỉ niệm, là nỗi nhớ mà chỉ là “tương tư”, là lời tỏ tình mà “còn hoài trong vở”… Càng liệt kê, càng bộc bạch càng thấy cái tôi tình yêu đang rung lên những cảm xúc đầu đời – mới mẻ, e ấp mà chứa chan hy vọng…

Sau câu hỏi tu từ “Mối tình đầu của tôi có gì?”, cái tôi tình yêu bằng cả hy vọng và ảo vọng khẳng định:

Mối tình đầu của tôi là anh chàng tội nghiệp
Mùa hạ leo cổng trường khắc nỗi nhớ vào cây

Khẳng định rồi lòng chợt nhói đau:

Người con gái mùa sau biết có còn gặp lại
Ngày khai trường áo lụa gió thu bay…

Thì ra đôi mắt của người đang yêu đã dõi theo “áo lụa gió thu bay” từ ngày khai trường năm trước, nghĩa là cái nhìn đau đáu nhớ thương đó đã có từ mùa thu cho đến mùa hạ mà chỉ dám “khắc nỗi nhớ vào cây”.

Nhịp thơ đột ngột ở câu thơ “Người con gái mùa sau biết/ có còn gặp lại” đã diễn tả niềm hy vọng và tuyệt vọng trong cái tôi tình yêu; dấu ngắt nhịp như điểm nhấn trong trái tim anh – điểm nhấn đó có từ mùa thu trước “Ngày khai trường áo lụa gió thu bay…”. Những rung động đầu đời của anh bắt đầu từ ngày khai trường, để rồi thu qua hạ về thì vẫn “Mối tình đầu của tôi có gì?”. Vẫn vu vơ xa vắng trong tâm hồn lãng mạn “chỉ một cây đàn nhỏ/ Rất vu vơ nhờ bài hát nói giùm”.

Cái tôi rung động, cái tôi vấn vương, cái tôi bắt đầu yêu ngập ngừng, ngại ngùng, và rụt rè như thế là lại trách móc, hờn dỗi “người ta”:

“Ai cũng hiểu
chỉ một người không hiểu?”

Tưởng chừng như trời đất, bạn bè đều chứng kiến nỗi mong, nỗi nhớ, nỗi xao xuyến trong “mối tình đầu của tôi”, vậy mà vẫn có một người vô tình, vẫn không hiểu để rồi anh phải hai lần nhắc lại:

“Mối tình đầu của tôi có gì?”.

Hỏi để mà hỏi, hỏi để mà nhớ, hỏi để mà khẳng định, hỏi để mà đong, mà đếm nỗi xúc động của anh, cái nhìn đau đáu của anh về phía “áo lụa gió thu bay” từ ngày khai trường của mùa thu trước, đến mùa hạ sau. Nghịch lý nằm ngay trong tâm cảm của anh, anh rung động, anh bắt đầu yêu, anh nhớ, anh mong, nhưng “bài thơ thì còn hoài trong vở” và “bài hát thì vu vơ”, ngôn từ thì “ngọng nghịu mãi… thành câm”. Nghĩa là “áo lụa gió thu bay” vẫn vô tình, vẫn không hay biết, hay cố tình không biết, còn người ta thì cứ mong, cứ chờ; mong chờ trong hy vọng và cả trong tuyệt vọng.

Và rồi “Những chiếc giỏ xe trưa nay chở đầy hoa phượng” – thời gian cụ thể “trưa nay” như đặt dấu chấm hết cho một nỗi mong chờ. Tưởng là chấm hết mà vẫn chưa kết thúc, vẫn hy vọng, khi nghĩ là “em chở cả kỉ niệm” về nhà và những chiếc giỏ xe vẫn đầy hoa phượng – vẫn cái màu đỏ, tươi tắn, của hoa học trò; tuổi học trò chưa khép lại trong cái nhìn của kẻ đang yêu. Em chở kỷ niệm về nhà thì tôi vẫn còn hy vọng, vẫn “đứng lại” và vẫn chờ, vẫn nhớ “Nhớ ngẩn người tà áo lụa nào xa”.

Nếu mở đầu bài thơ là câu thơ “Những chiếc giỏ xe chở đầy hoa phượng” – chung chung chưa cụ thể, thì đến cuối bài thơ, thời gian được xác định rất cụ thể là “trưa nay”, và đối tượng cũng rất cụ thể là “em hái mùa hè trên cây”, nghĩa là cái tôi tình yêu đã mạnh dạn hơn, tự tin hơn dù vẫn chưa một lần thổ lộ cùng em, dù em vẫn vô tình trong cái nhìn ngơ ngẩn của tôi, nhưng em đã “chở kỉ niệm về nhà”, thì đó là cái cớ, là lý do để tôi “đứng lại/Nhớ ngẩn người tà áo lụa nào xa”.

Bài thơ thật ấn tượng với mỗi câu mỗi chữ như chắt từ gan ruột, như rung lên niềm xúc động diệu kì, như “bảy sắc cầu vồng” của một thời rạo rực, nhớ nhung, xao xuyến với tình yêu ban đầu. Đối tượng trữ tình là “em” chỉ thoáng qua trong bài thơ mà thật ấn tượng – ấn tượng từ tà áo lụa gió thu bay của ngày khai trường đã theo anh đến mùa sau, và tà áo em bay thật vô tình trên những chiếc giỏ xe chở đầy hoa phượng mà khiến lòng anh ngơ ngẩn.

Những câu hỏi tu từ trong bài thơ chua xót mà thương thương một nỗi bồi hồi, rung động, bâng khuâng… Động từ “chở” được lặp đi lặp lại trong bài thơ cùng hình ảnh “chở đầy hoa phượng”, “chở kỷ niệm”, “Em chở mùa hè đi qua”… diễn tả nỗi ngậm ngùi của “gã khờ” vì ngọng nghịu mãi để rồi em đi qua, kỉ niệm đi qua, còn tôi đứng lại, còn tôi nuối tiếc, còn tôi ngơ ngẩn, còn tôi bâng khuâng với những rung động của chút tình đầu.

Bài thơ với những câu thơ dài ngắn khác nhau, với việc xuống dòng đột ngột đã tạo nên nhịp điệu; nhịp thơ không theo quy luật ngôn từ mà theo quy luật tâm trạng; tâm trạng trữ tình vừa là những giây phút thăng hoa diệu kỳ trong rung động tình yêu, vừa là cảm xúc thơ ca diệu kì; nên nhịp điệu cũng chính là giai điệu. Giai điệu của bài thơ ngập ngừng, tê tái, ngẩn ngơ, bâng khuâng, tiếc nuối, rụt rè, e ngại… và rồi “Nhớ ngẩn người tà áo lụa nào xa”.

Nhạc sĩ Vũ Hoàng đã đồng cảm với những rung động trong xúc cảm của nhà thơ Đỗ Trung Quân về Chút tình đầu của tuổi mười tám thầm lặng, đắm say, để rồi “hát” lên bài thơ bằng giai điệu tha thiết, trữ tình và lắng đọng dư âm trong lòng độc giả. Nhà thơ, nhạc sỹ có những giây phút thăng hoa và đồng điệu đã làm nên sự bất tử cho nghệ thuật và cuộc đời. Điệp khúc “Mối tình đầu của tôi…” là giai điệu sâu lắng cho những ai đã trải qua, đang trải qua và đang đến với “chút tình đầu”.

☛ Phân Tích Bài Thơ Chút Tình Đầu Sâu Sắc

Bài thơ Chút tình đầu của nhà thơ Đỗ Trung Quân đã được nhạc sĩ Vũ Hoàng phổ nhạc và trở thành bức thư tỏ tình của nhiều chàng nam sinh bao thế hệ. Ca khúc Phượng hồng cũng khiến hình ảnh hoa phượng trở nên gắn liền với những mối tình tuổi học trò. Những lời day dứt, luyến tiếc vì mối tình đầu thầm kín của chàng trai- mối tính tuổi học trò gắn liền với hình ảnh phượng hồng rực cháy. Màu hoa đỏ thắm như máu trong tim, như khát khao của tuổi trẻ:

Những chiếc giỏ xe chở đầy hoa phượng,
Em chở mùa hè của tôi đi đâu ?
Chùm phượng vĩ em cầm là tuổi tôi 18,
Thuở chẳng ai hay thầm lặng mối tình đầu.

Mỗi năm, khi vào hạ, phượng vẫn lặng lẽ và bừng thắp nỗi nhớ học trò. Lại cũng đều đặn mỗi năm có biết bao mối tình đầu lặng thầm của tuổi học trò đã đi qua bên những cánh phượng hồng đầy lưu luyến. Rời xa ghế nhà trường với biết bao những niềm luyến tiếc chưa thực hiện được càng khiến mỗi người thêm bâng khuâng khi nhìn những hàng phượng vĩ nở rộ.

Mối tình đầu của tôi
Là cơn mưa giăng giăng ngoài cửa lớp,
Tà áo ai bay trắng cả giấc mơ
Là bài thơ còn hoài trong vở,
Giữa giờ chơi mang đến lại mang về.

Ai đã đi qua tuổi học trò đầy mộng mơ, sôi nổi hẳn sẽ dưng dưng trong lòng khi được trở về kí ức với Phượng hồng. Những hình ảnh thật trong sáng, đẹp đẽ về mối tình đầu câm nín của chàng trai 18 tuổi. Đâu rồi những cơn mưa giăng ngoài cửa lớp, tà áo trắng ai bay trắng cả giấc mơ và bài thơ tỏ tình nằm im trong vở…

Những cảm xúc rung động đầu đời bao giờ cũng là kỉ niệm đẹp nhất của mỗi con người. Chính vì thế, tình yêu tuổi học trò sẽ mãi không phai mờ trong kí ức của chúng ta. Cái cảm giác chia xa thầy cô, bạn bè và bóng hình người thương mỗi khi hè về sao mà day dứt:

Cánh phượng hồng ngẩn ngơ,
Mùa hè đến trường khắc nỗi nhớ trên cây,
Và mùa sau biết có còn gặp lại,
Ngày khai trường áo lụa gió thu bay.

Cánh phượng hồng ngẩn ngơ hay lòng người đang rối bời nỗi tiếc nuối, chia xa để rồi dẫu có nghỉ hè thì cũng lén đến trường khắc nỗi nhớ lên cây. Trường vẫn còn đây mà người thương đang ở nơi đâu? Mùa khai giảng mới liệu có còn gặp lại tà áo lụa vẫn bay trong gió thu ngày nào? Những hoài niệm, tự sự cứ mãi khắc khoải chìm trong nỗi nhớ:

Mối tình đầu của tôi
Nhờ cây đàn buông tiếng xa xôi,
Ai cũng hiểu chỉ một người không hiểu,
Nên có một gã khờ ngọng nghịu đứng làm thơ.

Ở cái tuổi còn vụng về, thơ ngây, bài thơ tình giấu trong cặp sách, nỗi nhớ được khắc lên cây thì hình ảnh các chàng nam sinh ôm cây đàn ghi ta gửi tiếng lòng mình vào lời ca, tiếng hát cũng đã trở thành kinh điển trong thơ ca. Nhất quỷ nhì ma thứ ba học trò, bao trò đùa nghịch ngợm, quậy phá, vậy mà đứng trước bạn gái lại ấp úng chẳng nói nên lời. Mối tình đầu nhờ cây đàn buông tiếng xa xôi để có người không hiểu:

Em chở mùa hè đi qua còn tôi đứng lại
Nắng ngập đường một vạt tóc nào xa

Nàng thiếu nữ dịu dàng trong tà áo dài trắng với chiếc giỏ xe chở đầy hoa phượng như chở mùa hè đi qua và đi rất xa. Bóng nắng ngập đường cũng như vô tình đồng lõa, xóa nhòa đi bóng dáng thân thương. Những câu từ trong sáng, ý nghĩa cùng những hình ảnh gợi tả đẹp đẽ về tuổi học trò thật dễ thương và đáng nhớ. Chút tình đầu của Đỗ Trung Quân đã hoàn toàn ghi điểm trong lòng khán giả.

Thohay.vn Chia Sẽ ❤️️ Bài Thơ Thời Hoa Đỏ [Thanh Tùng] ❤️️ Ý Nghĩa, Cảm Nhận

☛ Phân Tích Bài Thơ Chút Tình Đầu Ngắn Gọn

Dường như đã trở thành mặc định khi nhắc tới mùa hè là nhắc tới hoa phượng, loài hoa gắn với lứa tuổi học trò từ khi họ còn là những cô bé, cậu bé cắp sách đến trường. Rời xa mái trường yêu dấu mà tâm trạng mỗi người còn đó biết bao nhớ thương luyến tiếc.

Ai đã đi qua tuổi học trò đầy mộng mơ, sôi nổi hẳn sẽ rưng rưng trong lòng khi nhớ về kí ức với “chút tình đầu” ngày “phượng hồng”. Những hình ảnh thật trong sáng, đẹp đẽ về mối tình đầu không dám nói ra của chàng trai 18 tuổi.

Đâu rồi những cơn mưa giăng ngoài cửa lớp, tà áo trắng ai bay trắng cả giấc mơ và bài thơ tỏ tình nằm im trong vở… Những cảm xúc rung động đầu đời bao giờ cũng là kỷ niệm đẹp nhất của mỗi con người. Chính vì thế, tình yêu tuổi học trò sẽ mãi không phai mờ trong ký ức của chúng ta.

Cánh phượng hồng ngẩn ngơ hay lòng người đang tiếc nuối, chia xa để rồi dẫu có nghỉ hè thì cũng lén đến trường khắc nỗi nhớ lên cây. Trường vẫn còn đây mà người thương đang ở nơi đâu? Mùa khai giảng mới liệu có còn gặp lại tà áo lụa vẫn bay trong gió thu ngày nào? Những hoài niệm, tự sự cứ mãi khắc khoải chìm trong nỗi nhớ.

Mối tình đầu của tôi
Nhờ cây đàn buông tiếng xa xôi,
Ai cũng hiểu chỉ một người không hiểu,
Nên có một gã khờ ngọng nghịu đứng làm thơ.

Ở cái tuổi còn vụng về, thơ ngây, bài thơ tình giấu trong cặp sách, nỗi nhớ được khắc lên cây thì hình ảnh các chàng nam sinh ôm cây đàn ghi ta gửi tiếng lòng mình vào lời ca, tiếng hát cũng đã trở thành kinh điển trong thơ ca.

Có người bảo, màu đỏ của hoa phượng mạnh mẽ như một niềm tin, lá cây xanh um lại gieo niềm hy vọng. Phượng nở để kết thúc dần từng quãng đời học sinh, sinh viên, nhưng lại mở ra khoảng trời mới cho mỗi người. Khi người ta trưởng thành, tập trung xây dựng cuộc sống của bản thân, họ quên dần mộng mơ khi còn đôi mươi. Nhưng màu hoa phượng ẩn hiện ở khắp nơi sẽ nhắc họ rằng ước mơ, nhiệt huyết tuổi trẻ vẫn còn đó. Thực tại có khắc nghiệt đến đâu, cũng có thể tìm cách giải quyết, miễn trái tim mình luôn thắm niềm tin.

Tuyển tập ❤️️ Thơ Tình Hay Nhất Mọi Thời Đại ❤️️

Viết một bình luận