Bài Thơ Thời Hoa Đỏ Của Thanh Tùng [Ý Nghĩa + Cảm Nhận]

Bài Thơ Thời Hoa Đỏ [Thanh Tùng] ❤️️ Ý Nghĩa, Cảm Nhận ✅ Thohay.vn Chia Sẽ Những Bài Thơ Hay Nhất Của Nhà Thơ Thanh Tùng Dưới Đây Nhé.

Nội Dung Bài Thơ Thời Hoa Đỏ Của Thanh Tùng

Bài thơ: Thời Hoa Đỏ
Tác giả: Thanh Tùng

Dưới màu hoa như lửa cháy khát khao
Anh nắm tay em bước dọc con đường vắng
Chỉ có tiếng ve sôi chẳng cho trưa hè yên tĩnh
Chẳng chịu cho lòng ta yên
Anh mải mê về một màu mây xa
Về cánh buồm bay qua ô cửa nhỏ
Về cái vẻ thần kỳ của ngày xưa
Em hát một câu thơ cũ
Cái say mê một thời thiếu nữ
Mỗi mùa hoa đỏ về
Hoa như mưa rơi rơi
Cánh mỏng manh tan tác đỏ tươi
Như máu ứa một thời trai trẻ
Hoa như mưa rơi rơi
Như tháng ngày xưa ta dại khờ
Ta nhìn sâu vào mắt nhau
Mà thấy lòng đau xót
Trong câu thơ của em
Anh không có mặt
Câu thơ hát về một thời yêu đương tha thiết
Anh đâu buồn mà chỉ tiếc
Em không đi hết những ngày đắm say
Hoa cứ rơi ồn ào như tuổi trẻ
Không cho ai có thể lạnh tanh
Hoa đặt vào lòng chúng ta một vệt đỏ
Như vết xước của trái tim
Sau bài hát rồi em lặng im
Cái lặng im rực màu hoa đỏ
Anh biết mình vô nghĩa đi bên em
Sau bài hát rồi em như thể
Em của thời hoa đỏ ngày xưa
Sau bài hát rồi anh cũng thế
Anh của thời trai trẻ ngày xưa.

Thohay.vn Tặng Bạn ❤️️ Bài Thơ Hạnh Phúc Của Thanh Huyền ❤️️Ý Nghĩa, Phân Tích

Ý Nghĩa Bài Thơ Thời Hoa Đỏ

Bài thơ “Thời hoa đỏ” được nhà thơ Thanh Tùng sáng tác để tưởng nhớ người vợ đầu đã mất của ông. Tuy chia tay nhau từ lâu nhưng ông vẫn thương nhớ bà và khi bà mất, nỗi bi thương trong lòng ông đã kết tinh thành “Thời hoa đỏ”. Bài thơ này là tiếng lòng không chỉ của một người mà nó là tiếng ca của một thế hệ hào hùng còn ngân vọng tới hôm nay và mai sau.

Cảm Nhận Bài Thơ Màu Hoa Đỏ Hay Nhất

Chia sẽ bài văn cảm nhận bài thơ màu hoa đỏ Thanh Tùng.

Thời hoa đỏ là một thời để thương để nhớ, thời mộng mơ, thời khát khao, thời lửa cháy, thời mà con tim dại khờ của tuổi thần tiên đã kịp run rẩy những làn điệu đầu đời. Những làn điệu ấy, có ai ngờ, như tiếng đàn im bặt càng nghe tiếng ngân; như hút gió giữa ngàn lau trắng, thổi qua rồi bông lá vẫn còn rung; như những làn sóng biển cứ vỗ đến vô cùng… Thế mới biết, “cái na ná tình yêu thì có trăm nghìn nhưng đích thực tình yêu thì chỉ một”; “mối tình đầu là mối tình bất diệt”; “tình chỉ đẹp khi còn dang dở”…

Khi đã bước chân vào thế giới của người lớn với bao bộn bề toan tính mưu sinh, bao bộn bề vui buồn của những cuộc tình mới, thứ mà ta gọi là kỷ niệm ấy tưởng ngủ vùi im bặt trong góc khuất của con tim, nào ngờ, hễ có cơ hội là nó bừng hiện, trả ta về nguyên vẹn tháng ngày xưa.

Như hôm nay chẳng hạn, giữa trưa hè, dọc con đường vắng, chỉ có anh và em, chỉ có màu hoa như lửa cháy khát khao, chỉ có tiếng ve sôi chẳng cho trưa hè yên tĩnh, thế là, lòng ta không chịu nguôi yên. Quên cả hiện tại, quên cả tay đang trong tay, anh thì mặc hồn mải mêtìm về cái vẻ thần kỳ của ngày xưa, tìm về một thời trai trẻ; em thì hát một câu thơ cũ/ cái say mê một thời thiếu nữ/ …câu thơ hát về một thời yêu đương tha thiết.

“Sau bài hát rồi em lặng im
Cái lặng im rực màu hoa đỏ
Anh biết mình vô nghĩa đi bên em
Sau bài hát rồi em như thể
Em của thời hoa đỏ ngày xưa
Sau bài hát rồi anh cũng thế
Anh của thời trai trẻ ngày xưa”

Ôi chao, chỉ riêng những từ ngày xưa, một thời cũng đủ gợi độ trong veo, tinh khiết, thánh thiện lắm rồi, bởi màng lọc thời gian chỉ giữ lại những gì là tinh túy, là cốt chất của kỷ niệm mà thôi. Và lại càng có vẻ thần kỳ hơn, hư huyền hơn, khi cái phần tinh túy, cốt chất ấy được bọc phủ bởi lớp sương mờ hoài niệm. Đó thực sự là châu ngọc lung linh sáng trong tâm thức những người đã từng có một thời hoa đỏ trong đời, để rồi họ luôn sống trong niềm ngậm ngùi, nuối tiếc khôn nguôi.

Không ngậm ngùi, nuối tiếc sao được khi mùa hoa đỏ của đất trời thì cứ mãi tuần hoàn, còn thời hoa đỏ của đời người thì một đi không trở lại. Và thời hoa đỏ của đời người thần kỳ là thế nhưng mấy ai đủ dũng cảm để đi hết những ngày đắm say ngắn ngủi ấy. Do vậy, mỗi mùa hoa đỏ về trở thành mùa-ám-ảnh: hoa cứ rơi ồn ào như tuổi trẻ/ không cho ai có thể lạnh tanh/ hoa đặt vào lòng chúng ta một vệt đỏ/ như vết xước của trái tim.

Điều gì khi đã trải qua mà ta thấy tiếc nuối có nghĩa là điều ấy quá đẹp và đã quá xa, như cái gọi là thời hoa đỏ của anh và em trong bài thơ của Thanh Tùng chẳng hạn. Nỗi tiếc nuối, hẫng hụt này, vết xước của trái tim này kiến tạo thứ hạnh phúc mà không phải ai cũng may mắn có được, bởi đó là nỗi-đau-ngọt-ngào, nỗi-đau-cứu-rỗi. Cảm ơn nhà thơ Thanh Tùng đã cất hộ tiếng lòng của bao thế hệ con người từng đi qua những tháng năm khờ dại – thời cắp sách.

Chùm Thơ Thanh Tùng Hay

Tuyển tập những bài thơ hay nhất của nhà thơ Thanh Tùng.

☛ Chiều

Có bao nhiêu chiều trong một chiều
Mà ngổn ngang mặt gió
Có bao nhiêu nhớ hoà trong nhớ
Mà dáng cây nghiêng lệch cả hoàng hôn
Chiều căng ra ở giữa lòng buồm
Chiều vỡ vụn nơi đầu ngọn sóng
Chiều chết đuối nơi mắt người mong ngóng
Chiều nén đầy đáy giếng góc vườn hoang

Tôi gửi lại ngàn sau
Tôi gửi tới muôn xưa
Trái tim tầm tã sương chiều

☛ Hà Nội

Hà Nội ơi, tôi đã cất giữ người cẩn thận
Như dưới làn da kia dẫu đã héo nhàu, máu vẫn âm thầm chảy
Hà Nội ơi, nguồn mộng mơ dày như cỏ mùa xuân
Mỗi khi tôi thấy mình xơ xác
Tôi lại về đánh cắp
Dẫu một chút bóng đêm trên đường phố Khâm Thiên
Dẫu một mảnh lá vàng còn ướt nước Hồ Gươm
Tôi rung lên mỗi khi chạm bóng cửa ô
Như được chạm vào vai gầy áo mẹ
Tôi bé nhỏ và tôi vẫn thế
Trái tim luôn xao động
Như bên trong vẫn đầy ắp sóng Hồ Tây

Vội vã trở về, vội vã ra đi
Chẳng kịp nhận ra từng con phố
Nhưng trong tôi vững bền đến thế
Những chiếc lá nhìn tôi vẫn mắt tuổi học trò
Những vòm cổ nghiêng xuống tôi hơi ấm
Thầm thì lời của rêu phong
Sâu đến nỗi bàng hoàng lạc tới ngàn năm

Những chiều thu hăm hở tôi đi
Hồn đánh võng với hơi giăng thấp thoáng
Từ gốc cây già đến mặt hồ sương
Từ ngàn xưa đến tận hôm nay
Quán ngập lá và mắt em đen thế
Rượu không say, chỉ đủ để buồn thôi!

Tôi vẫn về Hà Nội của tôi
Sau những ngày dài khô khốc
Để thẫn thờ uống từng vết nắng mưa
Chạy mệt nhoài trên những quảng trường sạm gió
Mỗi lần ra đi
Nặng nề như có chửa
Và vội vàng của một kẻ tham lam
Vì bất cứ vòm cây nào trên những đại lộ
Cũng có thể đòi tôi trả lại màu xanh!

☛ Người Về

Nắng nghẹn mình đầu ngõ
Quả đeo buồn lưng cây
Người về như khách lạ
Ngỡ ngàng đầy hai tay

Một năm nắng chưa úa
Một năm gió chưa già
Lá vẫn đầy sân hẹp
Sao ta chẳng còn ta?

Chân leo dốc Trường Sơn
Giờ mỏi giữa sân nhà
Muốn lăn vào lòng mẹ
Như những ngày còn thơ

Tiếng mẹ run như sóng
Tiếng mẹ mềm như tơ
Mẹ cười hay mẹ khóc
Chỉ thấy mắt ta mờ

☛ Thất Tình

Em để lại trong tim tôi một mũi dao
Thi thoảng lại nhấn sâu thêm một chút
Tôi mang nó suốt đời,
Còn em thì không biết
Những mùa thu ướt máu vẫn đi về
Bây giờ mọi thứ thuốc đều vô hiệu
Tôi chữa bằng rượu thôi
Hết rượu,
Tôi uống cả mùa thu
Cả những chiều đông lướt thướt
Xong, lại tự nhấn sâu thêm chút nữa
Mũi dao ngày xưa
Nhưng có sao,
Khi trái tim tôi cũng thành bình rượu
Cả mũi dao ngày xưa
Cũng phải say mềm.

Thohay.vn Chia Sẽ ❤️️ Tiếng Mùa Xuân ❤️️Bài Thơ, Cảm Nhận

Viết một bình luận