Tặng bạn đọc chùm thơ hay về hoa dại ven đường để biết được vẻ đẹp cũng như sự mạnh mẽ của những đóa hoa dại nhé.
Chùm Hoa Dại Bất Chợt Gặp Bên Đường Tác giả: Quan Dương
Buổi trưa hạ nào bất chợt một chùm hoa Gặp ta nở ven đường cầu thực Né bánh xe lấn vòng nhật nguyệt Chùm hoa lách mình lung linh. Lung linh
Chùm hoa dại khờ nhuộm nắng hạ vàng ong Đánh động nơi ta một nỗi buồn huyễn hoặc Nỗi buồn cõi đi về. Ai nhặt? Ta đánh rớt nơi đâu? Và rớt tự bao giờ?
Cám ơn đời còn lại chùm hoa Sót vọng trong ta bao điều hẫng hụt Buổi theo em lết mòn đôi dép đứt Chân nhón chưa qua nổi một bờ rào Để đêm về chép miệng thèm một giấc mơ Sáng thức dậy vàng thêm chiếc lá
Cám ơn đời. Cám ơn chùm hoa trưa hạ Nhắc nhở ta thuở thống khổ lao cùng Vò bài thơ mài rách tuổi thanh xuân Nuốt cầm hơi em trong niềm u uất Cám ơn em. Cám ơn chùm hoa đã mọc Nâng đất cao hơn níu một khoảng trời
Trưa lạc bầy. Lòng ta chơi vơi
Em Vẫn Chỉ Là Hoa Dại Tác giả: YÊU THOÁNG QUA
Em vẫn cứ mang tên loài hoa dại Mặc cho đời dẫm phải những bước chân Trót sinh ra kiếp bạc chịu cam phần Nào mong được tình chân lời thương gửi
Gắng gượng mãi giữa phong sương gió bụi Vương thân gầy lầm lũi trước bão giông Nếm đắng cay phận số chẳng vun trồng Đâu bất mãn dù không người chú ý
Cố mạnh mẽ chưa lần sầu bi lụy Dẫu nắng mưa tâm trí vững như đồng Rực ánh ngời khắp bốn bể non sông Nào lặng khép để nồng duyên chết lịm
Oằn vai nhỏ mỏng manh thêm kiều diễm Dáng xinh tươi tô điểm nét nhu mì Mộc ven đường cũng lắm kẻ khinh khi Nhưng tâm sáng có gì đâu e ngại.
Dừng Chân Tác giả: Trần Thị Mỹ Châu
Mai Đào một lối đi chung Xuân qua Hạ đến trùng trùng nhớ thương Nghiêng nghiêng hoa dại ven đường Hương đồng cỏ nội vấn vương chân tình.
Lãng tử phiêu bạc điêu linh Chùng chân mỏi gối nhân tình mấy ai Xuyến xao cỏ nội hương Nhài Dừng chân phiêu bạc đắm say men tình.
Hoa Thẹn Thùng Tác giả: YÊU THOÁNG QUA
Loài hoa cỏ dại mọc ven đường Chẳng tỏa thơm nồng rực sắc hương Mấy bận người qua chân dẫm vướng Nhiều hôm kẻ lại mắt soi lường Bơ phờ «Mắc Cỡ »ghì tâm ngượng Lặng lẽ «nàng Trinh » ủ dạ tường «Xấu hổ » muôn đời e ấp gượng Trao niềm cảm mến vẹn tình thương.
Tổng hợp những bài thơ ấn tượng về cỏ dại nhỏ bé nhưng kiên cường.
Cỏ dại Tác giả: Xuân Quỳnh
“Cỏ dại quen nắng mưa Làm sao mà giết được Tới mùa nước dâng Cỏ thường ngập trước Sau ngày nước rút Cỏ mọc đầu tiên”
Câu thơ nào trong ý nghĩ vụt lên Khi tôi bước giữa một rừng cỏ dại Không nhà cửa. không bóng cây. Tim lối Cứ cường hào rẽ cỏ mà đi.
Người dân quân tì súng lắng nghe Bài hát nói về khu vườn đầy trái Anh bỗng nghĩ đến một vùng cỏ dại Nỗi nhớ đầu anh nhớ quê anh
Mảnh đạn bom và chất lân tinh Đã phá sạch không còn chi nữa Chỉ có sắt chỉ còn có lửa Và cuối cùng còn có đất mà thôi
Thù trong lòng và cây súng trên vai Cùng đồng đội anh trở về làng cũ Anh nhận thấy trước tiên là cỏ Sự sống đầu anh gặp ở quê hương
Có một lần anh tìm đến bà con Khi xúm xít quanh anh thăm hỏi Giữa câu chuyện có điều này đau nhói: Đất quê mình cỏ đã mọc lên chưa?
Trong cuộc đời bình yên tựa nghìn xưa Gần gũi nhất vẫn là cây lúa Trưa nắng khát ước về vườn quả Lúc xa nhà nhớ một dáng mây Một dòng sông, ngọn núi, rừng cây Một làn khói, một mùi hương trong gió…
Có mấy ai nhớ về ngọn cỏ Mọc vô tình trên lối ta đi Dẫu nhỏ nhoi không đáng nhớ làm chi Không nghĩ đến nhưng mà vẫn có.
Cỏ dại Tác giả: Nguyễn Duy
Dang tay ngang mặt thảo nguyên dang chân ta ngủ mình bên côn trùng ngỡ bay lên khoảng vô cùng lại dầm xuống cỏ giữa vùng hoang vu
Địa cầu mải miết suy tư cho râu tóc cỏ rối bù trong đêm tóc người chạm tóc cỏ êm chợt nghe đất tối dâng lên tiếng kèn
Kèn đồng giun đất thân quen giọng chàng ca sĩ dế mèn du dương sao long lanh như giọt sương nhìn ta và cỏ thèm thuồng không sao?
Giá sao xuống được đây nào mà xem sự sống biết bao diệu kỳ mà cùng ta sống mê si yêu thương hết cả còn gì nữa đâu
Chia mình cho mọi buồn đau tan mình trong mỗi sắc màu vui tươi những mong có ích cho người dẫu làm thân cỏ dập vùi… xá chi
Bò bê ơi gặm ta đi thịt da ta lại xanh rì bao la bàn chân ơi đạp lên ta mà sang cuối đất mà qua cùng trời
Rồi khi ta rũ xuống rồi hoá thân bùn mục đắp bồi mai sau trái tim ta rất mỡ màu bao nhiêu là cỏ theo nhau bật mầm
Bao nhiêu là bóng siêu nhân khuất trong bóng cỏ giữa trần gian thôi…
Tình yêu hoa cỏ dại Tác giả: Phú Sĩ
Em chỉ là nhành hoa dại đêm sương Đời lạc lỏng nép bên đường mưa bụi Chẳng dám đâu mơ niềm vui yêu dấu Mãi bên anh đi trọn mối duyên đầu
Em chỉ là mong được chút tình Ngâu Để một lần được ngắm sao chung lối Để một lần người nói lời yêu vội Tia nắng chiều sưởi ấm trái tim côi
Em chỉ là chờ đợi những mùa trôi Người lữ khách bổng bồi hồi nhớ lại Ngày chân bước xót xa miền cỏ dại Gieo sợi buồn cho tê tái đời hoa
Em chỉ là dành chút mộng thiết tha Dệt tình trăng giao hòa cùng mây gió Ở nơi đó ông Tơ trao chỉ đỏ Buộc tơ hồng duyên nợ quyện đời nhau
Em chỉ là bóng mờ giữa ngàn sao Dãy ngân Hà muôn màu anh đang ngắm Biết không anh em chẳng mơ tình thắm … Khi thân mình chỉ cỏ dại xa xăm …
Cỏ Dại Tác giả: Hồng Dương
Nếu em hóa thành loài hoa cỏ dại Tỏa hương bay trải mãi tận chân trời. Bước chân anh ướm nhẹ xuống muôn nơi Vun nhặt lại nhụy rơi trong muôn lối
Nếu em hóa cỏ xanh non gió thổi Anh vội vàng tìm lối nhỏ bên hiên…. Vén cỏ non thành luống nhỏ dáng hiền Mưa rơi xuống bên triền non núi biếc
Hoa cỏ dai tỏa mùi hương tha thiết Chẳng giống ai mãi miết thật vô tình Chờ mùa xuân về đón nắng lung linh Sương buổi sớm ngõ tình yêu chung thủy…
Hương cỏ dại một mùi thơm thi vị Lặng lẽ thôi nhưng ý nhị cho đời Cuộc đời này thêm sức sống đầy vơi Hồn cát sỹ buông lời thơ ý niệm
Hương cỏ dại hồn thi nhân tìm kiếm Đời lặng thầm dâng hiến cả giấc mơ Kẻ vô tình cũng thấm đẫm ngẩn ngơ Anh khao khát vần thơ trong nhạc điệu
Loài cỏ dại có bao điều chưa hiểu Thật chân tình muôn kiểu lại muôn nơi Và một điều anh xin nói với đời Không cỏ dại… loài người không tồn tại….
Hãy để những bài thơ về hoa cúc dại dưới đây sưởi ấm tâm hồn bạn nhé.
Hoa Cúc dại Tác giả: Hoàng Vũ
“Áo nàng vàng anh về yêu hoa cúc”… Nhưng chỉ là hoa cúc dại em ơi! Một loài hoa đơn độc giữa trời Rất bình dị, sáng trong mộc mạc. Tôi cảm nhận từ hương thơm bát ngát Của một loài hoa mọc giữa rừng hoang. Của một tình yêu êm dịu nồng nàn. Toả hơi ấm giữa núi đồi lạnh buốt. Tôi cảm nhận màu trắng trong tha thiết Như tình em với cả trái tim son… Tôi đã đi dẫm nát những lối mòn, Để tìm lại cho em màu cúc trắng! Tôi đã đi suốt một đời lẵng lặng. Tìm một màu hoa……hay chính bóng hình em?
Cúc Dại Tác giả: Hoàng Phụng Cầm
Mỏng manh cúc nở ven đường Ngập trong khói bụi mà dường như không Hồn nhiên giữa buổi đục trong Đất già, cỏ rối mà không nản lòng Cúc dại đấy, có ai trồng Người đâu biết nhựa cúc nồng hay cay Thản nhiên như gió vậy thôi Tâm tư chi lắm để rồi hoá sương. Trái đời lắc giữa nhịp chuông Biết đâu địa ngục thiên đường mà rơi Gáo nước cặn chứa mặt trời Ai đem tạt cả tiếng cười vào ai Nhìn cúc dại nở sớm mai Sắc không vay mượn chẳng phai bao giờ Cởi mình về với hoang sơ Trút trăm khát hạt vật vờ ngóng trông Ta về một sớm đầu đông Thầm nghe cúc thắp lửa nồng trong mưa.
Cúc Dại Tác giả: Nguyễn Thuyền
Thân là cúc dại mọc ven đường Nhỏ nhặn quê mùa kém sắc hương Nụ trắng đơn sơ nhiều kẻ chán Hoa vàng giản dị chẳng người thương Âm thầm tỏ ngát trên đồng ruộng Mạnh mẽ vươn cao giữa phố phường Mặc có mưa giông và bão dập Thì em vẫn đứng vững kiên cường
Màu Hoa Cúc Dại Tác giả: Chu Thị Thúy Nga
Gió nhè nhẹ đưa thu về qua phố Lại bâng khuâng trước mỗi độ hoa vàng Thoáng ngập ngừng tựa cánh bướm tìm sang Rồi ngây ngất trước một nàng Cúc dại
Lưu luyến gửi trả ngàn con sóng vỗ Cánh chim trời chọn bến đỗ thảo nguyên Bỏ sau lưng khát vọng biển và thuyền Bừng tỉnh khỏi giấc du miên diệu vợi
Khoe cánh mỏng nồng nàn trong nắng mới Như vô tình như gợi nỗi vấn vương Một dung nhan e ấp nép ven đường Vẫn đắm đuối bởi mùi hương Cúc dại.
Mùi Hương Cúc Dại Tác giả: Chu Thị Thúy Nga
Này cơn gió nhẩn nha thêm chốc nữa Đợi cánh hoa kịp giữ lại hương thừa Hễ chạm đất tình chia thành hai nửa Anh chẳng còn yêu em như lúc xưa!
Sóng sánh bạc bóng trăng đùa phiến lá Nét mực xanh hoen trang giấy trắng ngà Bài thơ xướng như quen mà như lạ Cánh chim trời xa khuất nẻo trùng xa
Đêm trải lụa sương là là đỉnh núi Cảnh bâng khuâng khúc hoạ cũng ngậm ngùi Trăng khuyết bóng người chưa vơi hờn tủi Vẫn gượng cười để nơi ấy anh vui
Ba thu tưởng quên được mùi cúc dại Chỉ tìm nhau trong những giấc mơ dài Hoa ác thế cứ nồng nàn thơm mãi Xao xuyến này em biết tỏ cùng ai?!
Nhành Cúc Dại Tác giả: Trần Thanh Xuân
Một chiều đông em đã ghé qua đây Rao vu vơ ai có mua cúc dại Thật dịu dàng em reo lời bùa ngải Đốn tim anh ngơ ngẩn mối hoang tình
Định mệnh buồn anh là của mùa thu Em lại của mùa đông nên lệch bước Nhóm lửa tình lén nhen niềm ao ước Nắng hao gày thu rắc rải vào đông
Có một ngày em cứ hỏi mông lung Tình mong manh em có nên cố giữ Anh đắng lòng đổ chiều buồn lữ thứ Ngả mị tình ta buông bỏ tay nhau
Lạc mất nhau hằn vết sẹo đớn đau Lênh đênh mãi ngược dòng tình quá khứ Anh cố quên nhưng trái tim níu giữ Mảnh tình hờ chôn giấu mộng cuồng si
Mùa theo cùng năm tháng đuổi nhau đi Anh trượt mãi trong lo toan bươn chải Chợt nghẹn đau đắng lặng chiều hoang hoải Gặp em về nhành cúc dại trên tay.
Hoa cúc dại Tác giả: Ko Un
Hạnh phúc biết bao Cho người có nơi nào đó để đi Cũng hạnh phúc biết bao Cho người có chốn để quay về
Cúi đầu trên con đường quay lại Dù không ai ngước mắt lên nhìn Còn trời kia Cao xa biết bao nhiêu
Đó là bìa rừng Nơi của tổ tiên tôi đời này sang đời khác Ở đó có những bàn tay bất ngờ vẫy gọi Có những bông cúc dại không tên đang nở Một bông Một bông rồi lại một bông Hạnh phúc biết nhường nào