39+ Bài Thơ Về Kháng Chiến Chống Mỹ Hay Nhất, Tuyển Tập Những Áng Thơ Ngắn Và Đặc Sắc Viết Về Chủ Đề Cách Mạng Trong Những Ngày Tháng Chiến Tranh Giành Độc Lập Cho Dân Tộc Việt Nam.
NỘI DUNG CHÍNH
Đặc Điểm Thơ Kháng Chiến Chống Mỹ
Thơ kháng chiến chống Mỹ là một phần quan trọng của văn học Việt Nam, phản ánh tinh thần yêu nước và ý chí chiến đấu của dân tộc trong giai đoạn lịch sử đầy biến động. Dưới đây là một số đặc điểm nổi bật của thơ kháng chiến chống Mỹ:
Tính sử thi và lãng mạn:
Thơ kháng chiến chống Mỹ thường mang đậm tính sử thi, thể hiện qua việc ca ngợi những chiến công, những anh hùng và tinh thần đoàn kết của dân tộc.
Cảm hứng lãng mạn cũng là một yếu tố quan trọng, giúp thơ trở nên bay bổng và giàu cảm xúc.
Tính thời sự và chiến đấu:
Thơ gắn liền với những sự kiện lịch sử, phản ánh chân thực cuộc sống và chiến đấu của nhân dân.
Tính chiến đấu mạnh mẽ, cổ vũ tinh thần chiến đấu và niềm tin vào chiến thắng cuối cùng.
Đa dạng về giọng điệu và hình thức:
Thơ kháng chiến chống Mỹ có sự đa dạng về giọng điệu, từ hào hùng, bi tráng đến trữ tình, sâu lắng.
Hình thức thơ cũng phong phú, từ thơ lục bát, thơ tự do đến thơ hiện đại.
Phục vụ cách mạng và quần chúng:
Thơ hướng đến phục vụ cách mạng, cổ vũ tinh thần chiến đấu của quân và dân/
Nội dung thơ gần gũi, dễ hiểu, dễ đi vào lòng người, phù hợp với quảng đại quần chúng.
Những đặc điểm này đã làm nên giá trị tư tưởng và nghệ thuật đặc sắc của thơ kháng chiến chống Mỹ, góp phần quan trọng vào nền văn học hiện đại Việt Nam.
Thơ kháng chiến chống Mỹ thực sự là vũ khí tinh thần có sức mạnh to lớn trong việc khơi dậy lòng yêu nước và chủ nghĩa anh hùng, ý chí chiến đấu, niềm tin vào thắng lợi cuối cùng của mỗi người, cũng như toàn dân tộc Việt Nam.
Thơ kháng chiến chống Mỹ không chỉ mang ý nghĩa lịch sử, ý nghĩa thời đại, mà còn là một hiện tượng nghệ thuật lớn, đặc sắc, là một giai đoạn phát triển mạnh mẽ, có nhiều thành tựu xuất sắc trong tiến trình thơ hiện đại Việt Nam. Những giá trị tư tưởng và nghệ thuật của thơ kháng chiến chống Mỹ đã được khẳng định trong thực tiễn, từ đông đảo công chúng văn học đương thời cũng như trong nhiều công trình phê bình, nghiên cứu cả trước và sau năm 1975.
Các nhà thơ tiêu biểu trong kháng chiến chống Mỹ phải kể đến những tên nhà thơ như:
Chia sẻ đến bạn đọc Những Bài Thơ Về Kháng Chiến Chống Mỹ Hay và ý nghĩa sau đây:
Cuộc chia ly màu đỏ Tác giả: Nguyễn Mỹ
Ðó là cuộc chia ly chói ngời sắc đỏ Tươi như cánh nhạn lai hồng Trưa một ngày sắp ngả sang đông Thu, bỗng nắng vàng lên rực rỡ
Tôi nhìn thấy một cô áo đỏ Tiễn đưa chồng trong nắng vườn hoa Chồng của cô sắp sửa đi xa Cùng đi với nhiều đồng chí nữa
Chiếc áo đỏ rực như than lửa Cháy không nguôi trước cảnh chia ly Vườn cây xanh và chiếc nón trắng kia Không giấu nổi tình yêu cô rực cháy. Không che được nước mắt cô đã chảy Những giọt lonh lanh nóng bỏng sáng ngời Chảy trên bình minh đang hé giữa làn môi Và rạng đông đang bừng trên nét mặt – Một rạng đông với màu hồng ngọc
Cây si xanh gọi họ đến ngồi Trong bóng rợp của mình, nói tới ngày mai Ngày mai sẽ là ngày sum họp Ðã toả sáng những tâm hồn cao đẹp! Nắng vẫn còn ngời trên những lá cây si Và người chồng ấy đã ra đi…
Cả vườn hoa đã ngập tràn nắng xế Những cánh hoa đỏ vẫn còn rung nhè nhẹ Gió nói tôi nghe những tiếng thì thào “Khi tổ quốc cần, họ biết sống xa nhau…”
Tôi biết cái màu đỏ ấy Cái màu đỏ như cái màu đỏ ấy Sẽ là bông hoa chuối đỏ tươi Trên đỉnh dốc cao vẫy gọi đoàn người Sẽ là ánh lửa hồng trên bếp Một làng xa giữa đêm gió rét… Nghĩa là màu đỏ ấy theo đi Như không hề có cuộc chia ly…
Nghĩa trang trong rừng đước Tác giả: Nguyễn Duy
Ðắp cho anh nấm đất mặn nơi này Nơi anh ngã muối ngấm vào vết đạn Xót thịt xót xương, xót người nằm xuống Thủy triều lên nấm mộ cũng ngập chìm
Rừng đước này chưa bao giờ lặng im Lấn ra biển suốt ngàn năm bão táp Người đất này chưa một ngày bình yên Sống lau lách cả trăm năm giữ đất
Người còn sống đi đón người đã khuất Xuống ghe đưa các anh về nghĩa trang Từ hoang vắng mọi ngả rừng, gốc rạch Các anh về đây ở thành xóm thành làng.
Mút mắt là biển khơi và rừng đước đại ngàn Cồn cào gió và cồn cào sóng vỗ Gốc đước già tạc mộ chí cho anh Có đá của lòng người trong thớ gỗ.
Hàng chữ đọng sơn như mắt người ứa lệ Như mắt người nhìn nhau Như lời ai rơm rớm trên hàng hàng bia mộ Có những người không quê ở Cà Mau!
Người con gái Việt Nam Tác giả: Tố Hữu
Em là ai? Cô gái hay nàng tiên Em có tuổi hay không có tuổi Mái tóc em đây hay là mây là suối Đôi mắt em nhìn hay chớp lửa đêm giông Thịt da em hay là sắt là đồng?
Cho tôi hôn bàn chân em lạnh ngắt Cho tôi nâng bàn tay em nắm chặt Ôi bàn tay như đôi lá còn xanh Trên mình em đau đớn cả thân cành!
Tỉnh lại em ơi, qua rồi cơn ác mộng Em đã sống lại rồi, em đã sống! Điện giật, dùi đâm, dao cắt, lửa nung Không giết được em, người con gái anh hùng!
Ôi trái tim em, trái tim vĩ đại Còn một giọt máu tươi còn đập mãi Không phải cho em. Cho Lẽ phải trên đời Cho quê hương em. Cho Tổ quốc, loài người!
Từ cõi chết, em trở về, chói lọi Như buổi em đi, ngọn cờ đỏ gọi Em trở về, người con gái quang vinh Cả Nước ôm em, khúc ruột của mình.
Em đã sống, bởi vì em đã thắng Cả Nước bên em, quanh giường nệm trắng Hát cho em nghe như tiếng mẹ ngày xưa Sông Thu Bồn giọng hát đò đưa…
Cả Nước cho em, cho em tất cả Máu tiếp máu, cho lại hồng đôi má Cho mái tóc em xanh lại ngày xuân Cho thịt da em lại nở trắng ngần!
Em sẽ đứng trên đôi chân tuổi trẻ Đôi gót đỏ lại trở về quê mẹ Em sẽ đi, trên đường ấy thênh thang Như những ngày xưa, rực rỡ sao vàng!
Ôi đôi mắt của em nhìn, rất đẹp Hãy sáng mãi niềm tin tươi ánh thép Như quê em gò nổi Kỳ Lam Hỡi em, người con gái Việt Nam!
Giới thiệu đến bạn đọc Chùm Thơ Về Kháng Chiến Chống Mỹ Ngắn và được nhiều độc giả quan tâm đến sau đây:
Dáng đứng Việt Nam Tác giả: Lê Anh Xuân
Anh ngã xuống đường băng Tân Sơn Nhứt Nhưng Anh gượng đứng lên tì súng trên xác trực thăng Và Anh chết trong khi đang đứng bắn Máu Anh phun theo lửa đạn cầu vồng. Chợt thấy anh, giặc hốt hoảng xin hàng Có thằng sụp xuống chân Anh tránh đạn Bởi Anh chết rồi nhưng lòng dũng cảm Vẫn đứng đàng hoàng nổ súng tiến công Anh tên gì hỡi Anh yêu quý Anh vẫn đứng lặng im như bức thành đồng Như đôi dép dưới chân Anh giẫm lên bao xác Mỹ Mà vẫn một màu bình dị, sáng trong Không một tấm hình, không một dòng địa chỉ Anh chẳng để lại gì cho riêng Anh trước lúc lên đường Chỉ để lại cái dáng-đứng-Việt-Nam tạc vào thế kỷ: Anh là chiến sỹ Giải phóng quân. Tên Anh đã thành tên đất nước Ôi anh Giải phóng quân! Từ dáng đứng của Anh giữa đường băng Tân Sơn Nhứt Tổ quốc bay lên bát ngát mùa xuân
Mắc võng ở Sài Gòn Tác giả: Anh Ngọc
Lần đầu về với Sài Gòn Loay hoay tìm nơi mắc võng Nhìn bốn bức tường nhẵn bóng Thương tình chẳng nỡ đóng đinh
Suốt đêm nằm không trở mình Hai đầu võng treo song cửa Mơ màng nửa thức nửa ngủ Bâng khuâng nửa phố nửa rừng
Ru anh như chiếu như giường Ðệm chăn đầu không bén gối Trong mơ chợt nghe tiếng suối Mở mắt quạt trần đang quay
Bếp lửa Tác giả: Bằng Việt
Một bếp lửa chờn vờn sương sớm Một bếp lửa ấp iu nồng đượm Cháu thương bà biết mấy nắng mưa!
Lên bốn tuổi cháu đã quen mùi khói Năm ấy là năm đói mòn đói mỏi, Bố đi đánh xe, khô rạc ngựa gầy, Chỉ nhớ khói hun nhèm mắt cháu Nghĩ lại đến giờ sống mũi còn cay!
Tám năm ròng, cháu cùng bà nhóm lửa Tu hú kêu trên những cánh đồng xa Khi tu hú kêu, bà còn nhớ không bà? Bà hay kể chuyện những ngày ở Huế. Tiếng tu hú sao mà tha thiết thế! Mẹ cùng cha công tác bận không về, Cháu ở cùng bà, bà bảo cháu nghe, Bà dạy cháu làm, bà chăm cháu học, Nhóm bếp lửa nghĩ thương bà khó nhọc, Tu hú ơi! Chẳng đến ở cùng bà, Kêu chi hoài trên những cánh đồng xa?
Năm giặc đốt làng cháy tàn cháy rụi Hàng xóm bốn bên trở về lầm lụi Đỡ đần bà dựng lại túp lều tranh Vẫn vững lòng, bà dặn cháu đinh ninh: “Bố ở chiến khu, bố còn việc bố, Mày có viết thư chớ kể này kể nọ, Cứ bảo nhà vẫn được bình yên!”
Rồi sớm rồi chiều, lại bếp lửa bà nhen, Một ngọn lửa, lòng bà luôn ủ sẵn, Một ngọn lửa chứa niềm tin dai dẳng…
Lận đận đời bà biết mấy nắng mưa Mấy chục năm rồi, đến tận bây giờ Bà vẫn giữ thói quen dậy sớm Nhóm bếp lửa ấp iu nồng đượm, Nhóm niềm yêu thương, khoai sắn ngọt bùi, Nhóm niềm xôi gạo mới, sẻ chung vui, Nhóm dậy cả những tâm tình tuổi nhỏ… Ôi kỳ lạ và thiêng liêng – bếp lửa!
Giờ cháu đã đi xa. Có ngọn khói trăm tàu, Có lửa trăm nhà, niềm vui trăm ngả, Nhưng vẫn chẳng lúc nào quên nhắc nhở:
Tìm đọc thêm Bài Thơ Hay Trong Kháng Chiến Chống Mỹ được tổng hợp từ Thohay.vn sau đây:
Trường Sơn đông, Trường Sơn tây Tác giả: Phạm Tiến Duật
Cùng mắc võng trên rừng Trường Sơn Hai đứa ở hai đầu xa thẳm Ðường ra trận mùa này đẹp lắm Trường Sơn Ðông nhớ Trường Sơn Tây.
Một dãy núi mà hai màu mây Nơi nắng nơi mưa, khí trời cũng khác Như anh với em, như Nam với Bắc Như Ðông với Tây một dải rừng liền.
Trường Sơn tây anh đi, thương em Bên ấy mưa nhiều, con đường gánh gạo Muỗi bay rừng già cho dài tay áo Rau hết rồi, em có lấy măng không.
Em thương anh bên tây mùa đông Nước khe cạn bướm bay lèn đá Biết lòng anh say miền đất lạ Chắc em lo đường chắn bom thù
Anh lên xe, trời đổ cơn mưa Cái gạt nước xua tan nỗi nhớ Em xuống núi nắng về rực rỡ Cái nhành cây gạt nỗi riêng tư.
Ðông sang tây không phải đường thư Ðường chuyển đạn và đường chuyển gạo Ðông Trường Sơn, cô gái “ba sẵn sàng” xanh áo Tây Trường Sơn bộ đội áo màu xanh.
Từ nơi em gửi đến nơi anh Những đoàn quân trùng trùng ra trận Như tình yêu nối lời vô tận Ðông Trường Sơn nối tây Trường Sơn.
Người cắt dây thép gai Tác giả: Hoàng Nhuận Cầm
Dây thép gai con cò không đậu được Nghe tiếng ru hời, sao cò cứ bay xa. Anh cắt chúng đi cho con cò bay lại Trong đêm khuya, tiếng vỗ cánh trên đầu.
Thương cây cùng thương đất như nhau, Nên anh khóc khi nhìn cây nhựa chảy. Con sông gẫy và nhịp cầu cũng gẫy Ðâu bóng em anh chải tóc hàng ngày.
Cánh cò bay… cánh trắng… con cò bay Gió từ cánh con cò nào thổi dậy. Ðất nước mình bao năm chia cắt đấy Anh nói gì trong hai bàn tay
Và rơi xuống hàng rào thứ nhất! Cỏ lại hát những lời riêng của đất Nhựa lại về nối lại những cành cây Cò ơi… về đây!… Ðừng bay, đừng bay.
Anh đã cắt đến hàng rào thứ hai Nhịp cầu gẫy bây giờ chưa liền lại Ðấy là nhịp cầu sang nhà bạn gái Có bóng em anh soi xuống hiền hòa.
Anh đã cắt sang hàng rào thứ ba Con sông đứt khúc bây giờ lại chảy Bong bóng mưa và những con cá nhảy Tôm búng càng kỷ niệm mãi ngân rung…
Ðã cắt đến hàng rào cuối cùng. Các đồng chí ơi, xung phong! Người cắt dây thép gai đã cắt xong Ðứng dậy nghe đất nước núi sông mình bao năm cắt chia đang liền lại.
Phan Thiết có anh tôi Tác giả: Hữu Thỉnh
Anh không giữ cho mình dù chỉ là ngọn cỏ Ðồi thì rộng anh không vuông đất nhỏ Ðất và trời Phan Thiết có anh tôi
Chính ở đây anh thấy biển lần đầu Qua cửa hầm Sau những ngày vượt dốc Biển thì rộng căn hầm quá chật Khẽ trở mình cát đổ trắng hai vai.
Trong căn hầm mùi thuốc súng mồ hôi Tim anh đập không sao ghìm lại được Gió nồng nàn hơi nước Biển như một con tàu sắp sửa kéo còi đi.
Những ngôi sao tìm cách sáng về khuya Những người lính mở đường đi lấy nước Họ lách qua những cánh đồi tháng chạp Trong đoàn người dò dẫm có anh tôi Biển ùa ra xoắn lấy mọi người
Vì yêu biển mà họ thành sơ hở Anh tôi mất sau loạt bom tọa độ Mất chỉ còn cách nước một vài gang. Anh ở đây mà em mãi đi tìm Em hy vọng để lấy đà vượt dốc Tân Cảnh Sa Thầy Ðắc Pét Ðắc Tô
Em đã qua những cơn sốt anh qua Em đã gặp trận mưa rừng anh gặp Vẫn không ngờ có một trưa Phan Thiết Em một mình đứng khóc ở sau xe.
Cánh rừng còn kia trận mạc còn kia Vài bước nữa thì tới đường Số Một Vài bước nữa Thế mà Không thể khác Biển màu gì thăm thẳm lúc anh đi
Em chưa hay cánh đồi ấy tên gì Nhưng em biết ngày ngày anh vẫn đứng Anh chưa biết đã tan cơn báo động Chưa biết tin nhà không nhận ra em.
Không nằm trong nghĩa trang Anh ở với đồi anh xanh vào cỏ Cỏ ở đây thành nhang khói của nhà mình Ðồi ở đây cũng là con của mẹ. Lo liệu trong nhà dồn xuống vai em
Tiếng còi xe Phan Thiết bước vào đêm Ðèn thành phố soi người đi câu cá Anh không ngủ người đi câu không ngủ Biển đêm đêm trò chuyện với hai người.
Hạt gạo làng ta Có vị phù sa Của sông Kinh Thầy Có hương sen thơm Trong hồ nước đầy Có lời mẹ hát Ngọt bùi đắng cay… Hạt gạo làng ta Có bão tháng bảy Có mưa tháng ba Giọt mồ hôi sa Những trưa tháng sáu Nước như ai nấu Chết cả cá cờ Cua ngoi lên bờ Mẹ em xuống cấy… Hạt gạo làng ta Những năm bom Mỹ Trút trên mái nhà Những năm cây súng Theo người đi xa Những năm băng đạn Vàng như lúa đồng Bát cơm mùa gặt Thơm hào giao thông… Hạt gạo làng ta Có công các bạn Sớm nào chống hạn Vục mẻ miệng gàu Trưa nào bắt sâu Lúa cao rát mặt Chiều nào gánh phân Quang trành quết đất Hạt gạo làng ta Gửi ra tiền tuyến Gửi về phương xa Em vui em hát Hạt vàng làng ta…
Tiếp theo sau đây là chùm Thơ Ca Về Kháng Chiến Chống Mỹ Đặc Sắc mà bạn đọc không nên bỏ qua:
Nhớ con sông quê hương Tác giả: Tế Hanh
Quê hương tôi có con sông xanh biếc Nước gương trong soi tóc những hàng tre Tâm hồn tôi là một buổi trưa hè Toả nắng xuống lòng sông lấp loáng Chẳng biết nước có giữ ngày, giữ tháng Giữ bao nhiêu kỷ niệm giữa dòng trôi? Hỡi con sông đã tắm cả đời tôi! Tôi giữ mãi mối tình mới mẻ Sông của quê hương, sông của tuổi trẻ Sông của miền Nam nước Việt thân yêu
Khi bờ tre ríu rít tiếng chim kêu Khi mặt nước chập chờn con cá nhảy Bạn bè tôi tụm năm tụm bảy Bầy chim non bơi lội trên sông Tôi giơ tay ôm nước vào lòng Sông mở nước ôm tôi vào dạ Chúng tôi lớn lên mỗi người mỗi ngả Kẻ sớm khuya chài lưới bên sông Kẻ cuốc cày mưa nắng ngoài đồng Tôi cầm súng xa nhà đi kháng chiến Nhưng lòng tôi như mưa nguồn, gió biển Vẫn trở về lưu luyến bên sông Hình ảnh cô em đôi má ửng hồng…
Tôi hôm nay sống trong lòng miền Bắc Sờ lên ngực nghe trái tim thầm nhắc Hai tiếng thiêng liêng, hai tiếng “miền Nam” Tôi nhớ không nguôi ánh sáng màu vàng Tôi quên sao được sắc trời xanh biếc Tôi nhớ cả những người không quen biết… Có những trưa tôi đứng dưới hàng cây Bỗng nghe dâng cả một nỗi tràn đầy Hình ảnh con sông quê mát rượi Lai láng chảy, lòng tôi như suối tưới Quê hương ơi! lòng tôi cũng như sông Tình Bắc Nam chung chảy một dòng Không gành thác nào ngăn cản được Tôi sẽ lại nơi tôi hằng mơ ước Tôi sẽ về sông nước của quê hương Tôi sẽ về sông nước của tình thương
Giặt áo trên sông Bạch Ðằng Tác giả: Thi Hoàng
Thắng Mỹ trận cuối cùng Ta ra sông giặt áo
Với sức nước nở nang Với tấm trời cao ráo Thật mà sao kỳ ảo Con thuyền ơi, con thuyền!
Giặt áo nào anh em Hôm nay trời nắng đẹp Nắng từ bể đông lên Nước từ nguồn chảy xuống
Quân Nguyên, quân Nam Hán Ở ngược dòng thời gian Những cái chết lưu vong Nói gì trong cát lấm
Phía Tràng Kênh đá ngóng Phía Thủy Nguyên lúa vời Chỉ dòng nước trôi thôi Lòng sông thì vẫn đó
Tấm áo đầy bụi đường Những tháng năm gian khổ Giặt nước sông Bạch Ðằng Gửi dòng sông bụi đỏ
Nhận của sông lịch sử Ðể không quên, đừng quên Ðể thấm trong vải mềm Một dòng sông tâm khảm
Bờ gió và bờ nắng Hong đều cho áo khô Thấy trời đất rộng xa Khi mặc vào tấm áo
Hồn nước non thơm thảo Như phù sa nhân từ Làm tươi tốt lòng ta Tự lòng sông lớn ấy
Gió sau lưng thổi dậy Nghe Bạch Ðằng đi bên
Khúc hát ru những em bé lớn trên lưng mẹ Tác giả: Nguyễn Khoa Điềm
Em cu Tai ngủ trên lưng mẹ ơi, Em ngủ cho ngoan đừng rời lưng mẹ. Mẹ giã gạo mẹ nuôi bộ đội, Nhịp chày nghiêng, giấc ngủ em nghiêng. Mồ hôi mẹ rơi má em nóng hổi, Vai mẹ gầy nhấp nhô làm gối, Lưng đưa nôi và tim hát thành lời:
Ngủ ngoan a kay ơi, ngủ ngoan a kay hỡi, Mẹ thương a kay, mẹ thương bộ đội Con mơ cho mẹ hạt gạo trắng ngần, Mai sau con lớn vung chày lún sân…
Em cu Tai ngủ trên lưng mẹ ơi, Em ngủ cho ngoan đừng rời lưng mẹ. Mẹ đang trỉa bắp trên núi Ka–lưi Lưng núi thì to, mà lưng mẹ nhỏ, Em ngủ ngoan em, đừng làm mẹ mỏi. Mặt trời của bắp thì nằm trên đồi, Mặt trời của mẹ, em nằm trên lưng.
Ngủ ngoan a kay ơi, ngủ ngoan a kay hỡi, Mẹ thương a kay, mẹ thương làng đói. Con mơ cho mẹ hạt bắp lên đều Mai sau con lớn phát mười Ka–lưi…
Em cu Tai ngủ trên lưng mẹ ơi, Em ngủ cho ngoan đừng rời lưng mẹ. Mẹ đang chuyển lán, mẹ đi đạp rừng. Thằng Mỹ đuổi ta phải rời con suối Anh trai cầm súng, chị gái cầm chông, Mẹ địu em đi để dành trận cuối. Từ trên lưng mẹ em đến chiến trường, Từ trong đói khổ em vào Trường Sơn.
Ngủ ngoan a kay ơi, ngủ ngoan a kay hỡi, Mẹ thương a kay, mẹ thương đất nước. Con mơ cho mẹ được thấy Bác Hồ, Mai sau con lớn làm người Tự Do…
Thơ Về Cuộc Kháng Chiến Chống Mỹ Bất Hủ
Nhất định đừng bỏ lỡ tập Thơ Về Cuộc Kháng Chiến Chống Mỹ Bất Hủ nổi tiếng sau đây nhé!
Khoảng lặng yên tháng tư Tác giả: Ngô Thế Anh
Tôi chưa bao giờ gặp đâu một bầu trời như thế bầu trời trong cao rộng khác thường những hàng me vừa mùa thay lá sắc xanh non tuôn sáng những bờ đường
Sau cơn mưa thành phố như gương lấp lánh những tường nhà khuôn mặt những lá cờ trên những ô cửa sổ đỏ tươi những lá cờ… không hiểu sao tôi bỗng rưng nước mắt
mặt trời thật giản dị trên cao quân phục đẫm mồ hôi bụi khát những vòm sao cao vút trên đầu cụm mây trắng tinh di động về đâu đồng đội của tôi đồng đội của tôi nói gì được nữa đây trong buổi mai toàn thắng bỗng thấm thía hơi ấm bàn tay bạn đất dịu mát dưới chân không sao thốt lên lời
khoảnh khắc thành phố đường lặng yên lặng yên hàng cây lặng yên vòm trời lặng yên những căn nhà lặng yên những lá cờ trong nắng lặng yên nét cười thắm sâu mắt bạn
Lý ngựa ô ở hai vùng đất Tác giả: Phạm Ngọc Cảnh
Anh lớn lên vó ngựa cuốn về đâu gặp câu hát bền lòng rong ruổi mãi đường đánh giặc trẩy xuôi về bến bãi lý ngựa ô em hát đợi bên cầu
hóa vô tận bao điều mơ tưởng ấy bao câu hát ông cha mình gởi lại sao em thương câu lý ngựa ô này sao anh nghe đến lần nào cũng vậy sao chỉ thấy riêng mình em đứng đấy chỉ riêng mình em hát với anh đây.
Làng anh ở ven sông sắp vào tháng tư mắt tình tứ rủ nhau về hội Gióng mùi hương xông nụ cười lên nhẹ bổng ai chẳng ngỡ mình đang đi trong mây ai chẳng tin mình đang rong ngựa sắt cả một vùng sông ai chẳng hát sao không nghe câu lý ngựa ô này.
Thế mà bên em móng ngựa gõ mê say qua phá rộng duềnh doàng lên dợn sóng qua truông rậm đến bây giờ anh buộc võng gặp mối dây buộc ngựa gốc lim già suốt miền trung sông suối dày tơ nhện suốt miền trung núi choài ra biển nên gập ghềnh câu lý ngựa ô qua.
Anh đa tình nên cứ muốn lần theo xấu hổ gì đâu mà anh giấu diếm đêm đánh giặc mịt mù cao điểm vạch lá rừng nhìn xuống quê em mặt đất ra sao mà thúc vào điệu lý khuôn mặt ra sao mà suốt thời chống Mỹ lý ngựa ô hát đến mê người mỗi bước mỗi bồn chồn về đó em ơi.
Hay vì làng anh ở ven sông những năm gần đây tháng tư vào hội Gióng đã hát quen lý ngựa ô rồi khen câu miền trung qua truông dài phá rộng móng gõ mặt thời gian gõ trống khen câu miền nam như giục như mời ngựa tung bờm bay qua biển lúa ngựa ghìm cương nơi sông xòe chín cửa tiếng hí chào xa khơi… hay em biết quê anh ngoài đó câu hát bắc cầu qua một thời quan họ câu hát xui nhau nên vợ nên chồng lý ngựa ô này hát theo đường đánh giặc có điều gì như thể ẩn vào trong?
Em muốn về hội Gióng với anh không để anh khoe với họ hàng câu lý ấy em muốn làm dâu thì em ở lại lý ngựa ô xin cưới sắp về rồi đồng đội của anh đã trọn mùa thắng giặc cũng sắp về chia vui.
Mẹ Suốt Tác giả: Tố Hữu
Lặng nghe mẹ kể ngày xưa Chang chang cồn cát nắng trưa Quảng Bình Mẹ rằng: Quê mẹ, Bảo Ninh Mênh mông sóng biển, lênh đênh mạn thuyền Sớm chiều, nước xuống triều lên Cực thân từ thuở mới lên chín mười Lớn đi ở bốn cửa người Mười hai năm lẻ, một thời xuân qua Lấy chồng, cũng khổ con ra Tám lần đẻ, mấy lần sa, tội tình! Nghĩ mà thương mẹ cha sinh Thương chồng con lại thương mình xót xa…
Bây chừ sông nước về ta Đi khơi đi lộng, thuyền ra thuyền vào Bây chừ biển rộng trời cao Cá tôm cũng sướng, lòng nào chẳng xuân! Ông nhà theo bạn “xuất quân” Tui may cũng được vô chân “sẵn sàng” Một tay, lái chiếc đò ngang Bến sông Nhật Lệ, quân sang đêm ngày Sợ chi sóng gió tàu bay Tây kia mình đã thắng, Mỹ này ta chẳng thua! Kể chi tuổi tác già nua Chống chèo xin cứ thi đua đến cùng! Ngẩng đầu mái tóc mẹ rung Gió lay như sóng biển tung, trắng bờ…
Gan chi gan rứa, mẹ nờ? Mẹ rằng: Cứu nước, mình chờ chi ai? Chẳng bằng con gái, con trai Sáu mươi còn một chút tài đò đưa Tàu bay hắn bắn sớm trưa Thì tui cứ việc nắng mưa đưa đò…
Ghé tai mẹ, hỏi tò mò: Cớ răng ông cũng ưng cho mẹ chèo? Mẹ cười: Nói cứng, phải xiêu Ra khơi ông còn dám, tui chẳng liều bằng ông! Nghe ra, ông cũng vui lòng Tui đi, còn chạy ra sông dặn dò: “Coi chừng sóng lớn, gió to Màn xanh đây mụ, đắp cho kín mình!”
Vui sao, câu chuyện ơn tình Nắng trưa cồn cát Quảng Bình cũng say…
Thơ Về Thế Hệ Trẻ Trong Kháng Chiến Chống Mỹ Cực Hay
Tuyển tập những bài Thơ Về Thế Hệ Trẻ Trong Kháng Chiến Chống Mỹ Cực Hay để bạn đọc cùng thưởng thức:
Bài thơ về tiểu đội xe không kính Tác giả: Phạm Tiến Duật
Không có kính không phải vì xe không có kính Bom giật, bom rung kính vỡ đi rồi Ung dung buồng lái ta ngồi, Nhìn đất, nhìn trời, nhìn thẳng.
Nhìn thấy gió vào xoa mắt đắng Nhìn thấy con đường chạy thẳng vào tim Thấy sao trời và đột ngột cánh chim Như sa, như ùa vào buồng lái
Không có kính, ừ thì có bụi, Bụi phun tóc trắng như người già Chưa cần rửa, phì phèo châm điếu thuốc Nhìn nhau mặt lấm cười ha ha.
Không có kính, ừ thì ướt áo Mưa tuôn, mưa xối như ngoài trời Chưa cần thay, lái trăm cây số nữa Mưa ngừng, gió lùa khô mau thôi.
Những chiếc xe từ trong bom rơi Ðã về đây họp thành tiểu đội Gặp bè bạn suốt dọc đường đi tới Bắt tay qua cửa kính vỡ rồi.
Bếp Hoàng Cầm ta dựng giữa trời Chung bát đũa nghĩa là gia đình đấy Võng mắc chông chênh đường xe chạy Lại đi, lại đi trời xanh thêm.
Không có kính, rồi xe không có đèn, Không có mui xe, thùng xe có xước, Xe vẫn chạy vì miền Nam phía trước: Chỉ cần trong xe có một trái tim.
Gửi em, cô bộ đội lái xe Tác giả: Phạm Tiến Duật
Không thể tin là em đã qua Nơi túi bom bay mù bụi đỏ Đường gập ghềnh ngổn ngang cây đổ Trời lô nhô thân gỗ cưa ngang.
Không thể tin là em đã sang Nơi đất lạ trời xanh leo lẻo Anh đón em qua tầm đạn réo Tiếng tàu càng sốt ruột vo ve.
Em là cô bộ đội lái xe Giặc đuổi bắn bốn bề lửa cháy Cái buồng lái là buồng con gái Vẫn cành hoa mềm mại cài ngang.
Em đã qua và em đã sang Đẹp lắm đấy những ngày đánh Mỹ Đất nước mình nhiều điều giản dị Ai chưa tin rồi sẽ tin thôi.
Đại Đội Nữ Lái Xe Trường Sơn Anh Hùng Tác giả: Tiến Hùng
Chuyện kể về đại đội nữ lái xe Những cô gái Trường Sơn đi tải đạn Tuổi mười bảy đôi mươi lòng không nản Vẫn vững vàng tay lái vượt núi cao Mặc mưa bom sốt rét rám má đào Đã vận chuyển quân nhu và lương thực Hàng nghìn tấn vào nam bao công sức Băng qua đèo vực thẳm của Trường Sơn Vẫn quyết tâm vượt khó chí không sờn Dù pháo sáng trên đầu máy bay địch Càng nhìn rõ con đường đi tới đích Nhiệm vụ xong ai nấy đều vui mừng Lúc trở về áo ướt đẫm sau lưng Gát sáu chín xe zin gát năm mốt Tiểu đội trưởng chị Vân tiểu đội một Bốn lăm người* còn sống đến hôm nay Tìm mưu sinh kiếm sống để qua ngày * Những chị Thuý chị Viên buổi gặp mặt Nhắc kỷ niệm ôm nhau trào nước mắt Mái tóc dài để lại ở rừng sâu Nay pha sương điểm bạc cả mái đầu Nhưng cứng cỏi kiên cường không bị lụy Những phụ nữ Việt Nam thời đánh Mỹ Rất Anh Hùng Trung Hậu và Đảm Đang .
Gửi em, cô thanh niên xung phong Tác giả: Phạm Tiến Duật
Có lẽ nào anh lại mê em Một cô gái không nhìn rõ mặt Ðại đội thanh niên đi lấp hố bom Áo em hình như trắng nhất
Người tinh nghịch là anh dễ thân Bởi vì thế có em đứng gần Em ở Thạch Kim sao lại lừa anh nói là “Thạch Nhọn” Ðêm ranh mãnh ngăn cái nhìn đưa đón
Em đóng cọc rào quanh hố bom Cái miệng em ngoa cho bạn cười giòn Tiếng Hà tĩnh nghe buồn cười đáo để Anh lặng người như trôi trong tiếng ru.
Tranh thủ có ánh sáng đèn dù Anh vội nhìn em và bạn em khắp lượt Mọi người cũng tò mò nhìn anh Rồi bóng tối lại khép vào bóng tối
Em ơi em, hãy nghe anh hỏi Xong đoạn đường này các em làm đâu Anh đã tìm em rất lâu, rất lâu Cô gái ở Thạch Kim Thạch Nhọn Khăn xanh, khăn xanh phơi đầy lán sớm Sách giấy mở tung trắng cả rừng chiều.
Anh đã đi rất nhiều, rất nhiều Những con đường như tình yêu mới mẻ Ðất rất hồng và người rất trẻ Nhưng chẳng thấy em, cô gái ở Thạch Nhọn Thạch Kim
Những đội làm đường hành quân trong đêm Nào cuốc nào choòng xoong nồi xủng xoảng Rực rỡ mặt đất bình minh Hấp hối chân trời pháo sáng Ðường trong tim anh in những dấu chân.
Chiếc võng bạc trên đường hành quân Anh đã buộc nhiều cây xoan cây ổi Lại đường mới và hàng nghìn cô gái Ở đâu em tinh nghịch của anh?
Bụi mù trời mùa hanh Nước trắng khe mùa lũ Ðêm rộng dài là đêm không ngủ Em vẫn đi, đường vẫn liền đường
Cạnh giếng nước có bom từ trường En không rửa ngủ ngày chân lấm Ngày em phá nhiểu bom nổ chậm Ðêm nằm mơ nói mớ vang nhà Chuyện kể từ nỗi nhớ sâu xa Thương em, thương em, thương em biết mấy…
Dừng tay cuốc khi em ngoảnh lại Sẽ giật mình đường mới ta xây Ðã có độ dài hơn cả độ dài Của đường xá đời xưa để lại Sẽ ra về bao nhiêu cô gái Một ngày mai đường sẽ đứng chơ vơ Ðể cho đời sau còn thấy ngẩn ngơ Trước những công trình ngoằn ngoèo trên mặt đất.
Ơi em gái chưa một lần rõ mặt Có lẽ nào anh lại mê em Từ cái đêm Thạch Nhọn Thạch Kim Tên em đã thành tên chung anh gọi: Em là cô thanh niên xung phong.
Những Câu Thơ Về Người Lính Kháng Chiến Chống Mỹ Ngắn
Dành tặng bạn đọc Những Câu Thơ Về Người Lính Kháng Chiến Chống Mỹ Ngắn và hay nhất sau đây:
Gậy Trường Sơn Tác giả: Nguyễn Như Hải
Trường sơn ơi một thời ta đánh Mỹ Chiếc gậy mòn đôi dép Lốp mòn theo Gậy theo ta vượt bao núi bao đèo Bên cánh võng quê nghèo ta đánh giặc Gậy theo ta từ quê hương miền bắc Băng rừng già đi giải phóng miền nam Từ Cà Mau cho đến Mục Nam Quan Trùng trùng điệp bởi dấu chân người lính Vượt Trường sơn với nụ cười bình tĩnh Gậy theo ta đi Suốt chặng đường dài Đôi gót mòn nhưng ý chí không phai Cùng chinh chiến đến tận ngày thắng lợi Trường Sơn ơi núi non cao vời vợi Vẫn ngàn đời in dấu chiếc gậy tre Tháng tư về phượng đỏ rực đường đê Như thấy bóng anh về bên chiếc gậy!
Anh luôn là người lính Tác giả: Nguyễn Đình Huân
Em gặp anh ngày ấy giữa trời âu Mùa đông về trắng một màu của tuyết Tuổi trẻ anh hào hùng em đâu biết Mười bảy tuổi đầu giã biệt quê hương
Xếp bút nghiên anh cất bước lên đường Chia tay mẹ ra chiến trường đánh Mỹ Như bao thanh niên anh là chiến sĩ Chiến đấu kiên cường đất Quảng Trị kiên trung
Bao bạn anh hy sinh như những anh hùng Vì tổ quốc anh góp chung xương máu Thật tự hào về một thời chiến đấu Hoà bình về anh nung nấu ước mơ
Học thành tài ấp ủ lúc còn thơ Kô si ce giấc mơ thành sự thật Người lính xưa có một thời bất khuất Anh đã căng mình học tập nêu gương
Luôn xung phong như lúc ở chiến trường Dìu dắt đàn em trên đường đi tới Lời cám ơn xin cho em nhắn gởi Chúc anh an lành ngày quân đội Việt Nam.
Lính chiến gặp nhau Tác giả: Nguyễn Đình Huân
Hơn bốn chục năm sóng gió phong ba Cả hai anh vẫn cứ là chiến sĩ Như ngày xưa bên nhau thời đánh Mỹ Rừng Trường Sơn thành Quảng Trị năm xưa.
Những người lính đã từng trải nắng mưa Có những trận đánh như đùa mà thắng Nay gặp nhau hai mái đầu bạc trắng Vẫn vẹn tròn với nghĩa nặng tình quê.
Nhớ cánh cò nơi xóm nhỏ chân đê Bến sông xưa ai đã thề yêu mãi Nụ hôn đầu trao cho cô bạn gái Hẹn ngày về mùa hoa cải vàng bông.
Chẳng nhắc về những đóng góp chiến công Nhắc đồng đội những đứa không còn nữa Nằm lại rừng sâu một thời khói lửa Những anh hùng mãi mãi thuở hai mươi.
Khi chia tay ôm nhau nở nụ cười Thắm thiết như xưa của người lính chiến Hào sảng vô tư thiệt tình lưu luyến Hai người lính già mãn nguyện bên nhau.
Thơ Về Người Lính Trong Kháng Chiến Chống Mỹ Hay Nhất
Xem thêm tuyển tập những bài Thơ Về Người Lính Trong Kháng Chiến Chống Mỹ Hay Nhất được chia sẻ sau đây nhé!
Trường Sơn Tác giả: Nguyễn Như Hải
Trường Sơn ơi bốn mùa mây trắng phủ Những con đường đi đánh Mỹ còn đây Những nghĩa trang ngàn mộ chí ken dày Bao chứng tích của một thời máu lửa Củ măng rừng với săn khoai trừ bữa Cứ liên hoàn trong cơm lính Trường Sơn Trường Sơn Đông ơi núi thắm mây vờn Mưa rả rích hết đêm ngày lại tháng Trường Sơn Tây đón gió lào khô hạn Nắm rau rừng ta với bạn chia đôi Trường Sơn ơi sao nhớ mãi một thời Bên cánh võng thơ tình ta viết vội Đường hành quân đêm băng rừng vượt suối Bê năm hai bom Mỹ dội trên đầu Phút tỏ tình chẳng nói được một câu O giao liên trên đường qua binh trạm Cơn sốt về võng dù bến chiếc lán Bàn tay em sao ấp áp lạ kì Hết sốt rồi nơi tiền tuyến anh đi Cung đường vắng rừng già em ở lại Chiếc khăn Dù vội trao anh thơm mãi Ngát hương trinh mùi con gái thơm nồng Mỗi con đường mỗi khe núi dòng sông Khăn theo anh suốt chặng đường đánh giặc Bốn tư năm mọi nẻo đường Nam Bắc Vẫn ấm lòng hơi em gái trường sơn Trường Sơn ơi sẽ mãi mãi trường tồn Lòng tự tôn đến cội nguồn dân tộc!
Ngọc… nghiến! Tác giả: Phan Thúc Định
Mảnh bom găm vào lòng đất Toạc cả cánh rừng mênh mông Tháng năm âm thầm khỏa lấp Vá lành bằng tấm thảm xanh!
Mảnh bom găm vào người anh Như hạt cát cấy vào lòng trai Trai cho đời những viên ngọc Anh cho đời cả tương lai…
Tương lai cứ thế đi qua Mảnh bom thì mãi nằm lại Trái gió trở trời ào thức Khói bom cứ thế trào về…
Em ngược rừng, em tìm cây nghiến cổ Để hiểu vì sao nu nghiến say lòng Em đã hiểu để có sắc vân kì diệu ấy Nghiến nghiến răng tích nhựa ủ hương nồng!
Những Bài Thơ Về Người Lính Kháng Chiến Chống Mỹ Chọn Lọc
Chần chừ gì mà không khám phá ngay Những Bài Thơ Về Người Lính Kháng Chiến Chống Mỹ Chọn Lọc hay nhất sau đây nào.
Trường Sơn Giai Điệu Tự Hào Tác giả: Tien Dung Pham
Là người lính chúng tôi đi qua Trường Sơn Bao năm rồi vẫn lời ca ấy Trên đỉnh Trường Sơn ta hát bài ca(lời bài hát) Tình ca ấy theo ta từ ấy đến giờ Chiếc gậy thần kỳ, đôi dép lốp Vai mang ba lô, trong tim chứa nhiều kỷ ức Lúc lầy bùn ,tháo dép lội chân trần Khe sâu, vách đứng măng rừng cháo bẹ Vẫn sẵn sàng xẻ dọc dải Trường Sơn Trường Sơn ơi! đoàn năm năm chín mến yêu ơi ! Thu dọn cây an ten nhiệt đới Đặt vào nơi tính phá đá dọn lối đi Nhờ bom đạn Mỹ nổ tung gọn nhẹ Mở đường mòn dẫn lối xe đi tới trong đêm Nhờ đèn rùa, hành quân không mệt mỏi Rừng Trường Sơn biết bao đồ tận dụng Xác máy bay ,làm lược tặng người yêu Làm nẹp cáng cứu thương khi bộ đội ta gặp chuyện Xe đạp thồ gắn đinamô phát điện Sợi dây dù giúp bác sỹ khâu nhanh vết mổ Không thuốc mê ,sử dụng củ bình vôi Để chiến sỹ quên đau khi phẫu thuật Những cánh võng, tăng giăng trên mặt đất Làm ấm lòng những chiến sỹ Trường Sơn Phá bom bi, Napan, bom từ trường mở lối Để xăng dầu vươn tới chiến trường xa Tuyến hai mươi đã cảm tử hồi sinh Cho bộ đội an toàn ngày đêm ra trận Có lúc rảnh giở thư nhà chuyền tay cùng đọc Và cũng còn lễ tổ chức kết hôn Cũng hoành tráng lễ nghi tươm tất Yêu sao những người lính Trường Sơn Trong bom đạn vẫn yêu đời ,lãng mạn Ký ức này còn lưu lại mai sau Ký ưc này là tượng đài bền vững Muôn thuở Mai sau
Ngọn đèn đứng gác Tác giả: Chính Hữu
Trên đường ta đi đánh giặc Ta về Nam hay ta lên Bắc, Ở đâu Cũng gặp Những ngọn đèn dầu Chong mắt Đêm thâu Những ngọn đèn không bao giờ nhắm mắt Như những tâm hồn không bao giờ biết tắt, Như miền Nam Hai mươi năm Không đêm nào ngủ được, Như cả nước Với miền Nam Đêm nào cũng thức… Soi cho ta đi Đánh trận trường kỳ Đèn ta thắp niềm vui theo dõi Đèn ta thắp những lời kêu gọi. Đi nhanh đi nhanh Chiến trường đã giục Đầy núi đầy sông Đèn ta đã mọc. Trong gió trong mưa Ngọn đèn đứng gác Cho thắng lợi, nối theo nhau Đang hành quân đi lên phía truớc.
Đi trong rừng Tác giả: Phạm Tiến Duật
Anh đi trong rừng, lá vỗ trên cao, Gió bốn bề cây; cây ngả nghiêng chào, Lay bóng đậm gió thổi vào đốm nắng. Cây cúc đắng quên lòng mình đang đắng Trổ hoa vàng dọc suối để ong bay; Cây bồng bềnh cười vui suốt ngày, Thân thẳng cây chò, cành ngang cây bứa; Cây nhựa trắng là cây si, cây sữa, Nhựa vàng cây dọc, nhựa đỏ cây nò, Cây nứa mọc đứng, cây giang mọc bò, Cây tầm gửi mọc ngồi đỏng đảnh, Cây lim uy nghi, sa nhân ma mỏng mảnh, Dạ hương của đêm, mắc cỡ của ngày. Da bàn tay thường chạm với da cây, Khuôn mặt người chạm vào mặt lá. Rừng ơi rừng, ta bỗng gần gũi quá! Không có những ngày này, hồ dễ đã quen nhau
Thơ Tình Yêu Trong Kháng Chiến Chống Mỹ Đầy Cảm Xúc
Gửi đến bạn đọc tập Thơ Tình Yêu Trong Kháng Chiến Chống Mỹ Đầy Cảm Xúc và được nhiều độc giả yêu thích sau đây:
Nhánh Lan Rừng Trường Sơn Tác giả: Đang Tran
Ở rừng năm tháng chiến tranh Nhành lan hồ điệp đã dành cho em Chăm chút khi mặt trời lên Hoàng hôn buông xuống cùng em trăng ngàn Trường Sơn bão lửa ngập tràn Đường xe thông tuyến đi sang tuyến đầu Lính xe gửi nhớ cho nhau Cành lan hồ điệp tím màu nhớ thương Hình như bom đạn chiến trường Chẳng hề nao núng con đường Trường Sơn! Hình như bão lửa dập dồn Căng tràn sức trẻ giữ con đường này! Thiếu gạo có rau tàu bay Măng giang, măng nứa…những ngày khó khăn Vắt rừng, rắn lục…ghé thăm Vắt chui vào áo, đêm nằm mà run! Thèm hương bồ kết quê vườn Bàn tay mẹ gội vẫn còn thơm lâu! Bây giờ ở giữa rừng sâu Tìm trong khe cạn…nước đâu mất rồi? Vẫn nồng cái tuổi hai mươi Nước da mai mái, nụ cười vẫn xanh Nhánh lan rừng em tặng anh Theo vào chiến dịch cháy thành niềm tin! Mai ngày chiến thắng nhớ em Mình về quê Mẹ chăng đèn kết hoa Trăm năm mộng đẹp tình ta Một đời chống Mỹ la đà tỏa hương!
Mặt quê hương Tác giả: Tế Hanh
Mặt em như tấm gương Anh nhìn thấy quê hương.
Kìa đôi mắt, đôi mắt Dòng sông yêu trong vắt.
Kìa vừng trán thanh thanh Khoảng trời xa yên lành.
Miệng em cười tươi thắm Như vườn xanh nắng ấm.
Giọng nói em chan hoà Như không khí quê ta.
Hôm qua ai thù giặc Mà môi em mím chặt?
Hôm nay ai xót thương Mà mi em mờ sương?
Ôi miền Nam yêu dấu Trên mặt em yêu dấu.
Ôi tháng năm nhớ thương Mặt em là quê hương.
Sóng Tác giả: Xuân Quỳnh
Dữ dội và dịu êm Ồn ào và lặng lẽ Sông không hiểu nổi mình Sóng tìm ra tận bể
Ôi con sóng ngày xưa Và ngày sau vẫn thế Nỗi khát vọng tình yêu Bồi hồi trong ngực trẻ
Trước muôn trùng sóng bể Em nghĩ về anh, em Em nghĩ về biển lớn Từ nơi nào sóng lên?
Sóng bắt đầu từ gió Gió bắt đầu từ đâu? Em cũng không biết nữa Khi nào ta yêu nhau
Con sóng dưới lòng sâu Con sóng trên mặt nước Ôi con sóng nhớ bờ Ngày đêm không ngủ được Lòng em nhớ đến anh Cả trong mơ còn thức
Dẫu xuôi về phương bắc Dẫu ngược về phương nam Nơi nào em cũng nghĩ Hướng về anh – một phương
Ở ngoài kia đại dương Trăm nghìn con sóng đó Con nào chẳng tới bờ Dù muôn vời cách trở
Cuộc đời tuy dài thế Năm tháng vẫn đi qua Như biển kia dẫu rộng Mây vẫn bay về xa
Làm sao được tan ra Thành trăm con sóng nhỏ Giữa biển lớn tình yêu Để ngàn năm còn vỗ
Hương thầm Tác giả: Phan Thị Thanh Nhàn
Cửa sổ hai nhà cuối phố Không hiểu vì sao không khép bao giờ. Đôi bạn ngày xưa học cùng một lớp Cây bưởi sau nhà ngan ngát hương đưa.
Giấu một chùm hoa sau chiếc khăn tay, Cô gái ngập ngừng sang nhà hàng xóm, Bên ấy có người ngày mai ra trận
Họ ngồi im không biết nói năng chi Mắt chợt tìm nhau rồi lại quay đi, Nào ai đã một lần dám nói?
Hoa bưởi thơm cho lòng bối rối Anh không dám xin, Cô gái chẳng dám trao Chỉ mùi hương đầm ấm thanh tao Không dấu được cứ bay dịu nhẹ.
Cô gái như chùm hoa lặng lẽ Nhờ hương thơm nói hộ tình yêu. (Anh vô tình anh chẳng biết điều Tôi đã đến với anh rồi đấy…)
Rồi theo từng hơi thở của anh Hương thơm ấy thấm sâu vào lồng ngực Anh lên đường Hương thơm sẽ theo đi khắp
Họ chia tay Vẫn chẳng nói điều gì Mà hương thầm thơm mãi bước người đi.
Trở về quê nội Tác giả: Lê Anh Xuân
Ôi quê hương xanh biếc bóng dừa Có ngờ đâu hôm nay ta trở lại Quê hương ta tất cả vẫn còn đây Dù người thân đã ngã xuống đất này Ta lại gặp những mặt người ta yêu biết mấy Ta nhìn ta, ta ngắm, ta say Ta run run nắm những bàn tay Thương nhó dồn trong tay ta nóng bỏng.
Đây rồi đoạn đường xưa Nơi ta vẫn thường đi trong mộng Kẽo kẹt nhà ai tiếng võng trưa Ầu ơ… thương nhớ lắm Ơi nhũng bông trang trắng, những bông trang hồng. Như tấm lòng em trong trắng thủy chung Như trái tim em đẹp màu đỏ thắm Con sông nhỏ tuổi thơ ta đã tắm Vẫn còn đây nước chẳng đổi dòng Hoa lục bình tím cả bờ sông.
Mẹ lưng còng tóc bạc Ngậm ngùi kể chuyện ta nghe Tám em bé chết vì bom xăng đặc Trên đường đi học trở về. Giặc giết mười người trong một ấp Bà con khiêng xác chất đầy ghe
Chở lên Bến Tre đấu tranh với giặc Làng ta mấy lần bom giội nát Dừa ngã ngổn ngang, xơ xác bờ tre, Mẹ dựng tạm mái lêu che mưa che gió. Ta có ngờ đâu mái lều của mẹ Dưới lớp đất kia ngọn lửa vẫn còn Mẹ ta tần tảo sớm hôm Nuôi các anh ta dười hầm bí mật Cả đời mẹ hy sinh gan góc Hai mươi năm giữ đất, giữ làng Ôi mẹ là bà mẹ miền Nam. Ta có ngờ đâu em ta đấy Dưới mái lều kia em đã lớn lên Em đệp lắm như mùa xuân bừng dậy Súng trên vai cũng đẹp như em Em ơi! Sao tóc em thơm vậy Hay em vừa đi qua vườn sầu riêng Ta yêu giọng em cười trong trẻo Ngọt ngào như nước dừa xiêm
Yêu dáng em đi qua cầu tre lắt lẻo Dịu dàng như những nàng tiên Em là du kích, em là giao liên Em là chính quê hương ta đó Mười một năm rồi ta nhớ, ta thương
Đêm đầu tiên ta ngủ giữa quê hương Sao thấy lòng ấm lạ Dù ngoài trời tầm tã mưa tuôn Tiếng đại bác gầm rung vách lá Ôi quê hương ta đẹp quá! Dù trên đường còn những hố bom Dù áo em vẫn còn mảnh vá Chỉ có trái tim chung thủy, sắt son Và khẩu súng trong tay cháy bỏng căm hờn.