Quốc Ca Thanh Hoá ✅ Bài Vè Thanh Hóa Khu Bốn Đẩy Ra Khu Ba Đẩy Vào, Các Bài Thơ Vui Về Thanh Hóa, Bài Thơ Về Rau Má Thanh Hóa.
NỘI DUNG CHÍNH
Quốc Ca Thanh Hoá
Quốc ca Thanh Hóa là một bài vè dân gian, thể hiện tinh thần hài hước và tự hào của người dân Thanh Hóa. Bài vè này không phải là quốc ca chính thức của một quốc gia, mà là một tác phẩm mang tính chất giải trí, phản ánh văn hóa và phong cách sống đặc trưng của vùng đất này.
Dưới đây là bài vè “Quốc Ca Thanh Hoá“:
Dân Thanh Hoá,
Ăn rau má
Phá đường tàu
Nắm đuôi trâu
Bơi qua sông Mã
Thanh Hóa quê ta,
Khu Bốn đuổi ra,
Khu Ba đuổi vào,
Thử chạy sang Lào
Lào không thèm nhận.
Bực mình tức giận,
Lập quốc gia riêng.
Thủ đô thiêng liêng
Là miền Nông Cống
Quốc ca chính thống,
” dô tá dô tà “
Nông nghiệp nhà nhà,
Trồng cây rau má.
Biển khơi lắm cá,
Mười mẻ một cân,
Vang tiếng xa gần,
Nem chua toàn lá.
Còn công nghiệp hoá,
Là phá đường tàu,
Đục ống dẫn dầu,
Cắt dây điện thoại.
Thiên nhiên ưu đãi,
Lũ lụt triền miên.
Có nhiều nhất miền,
Là đất pha cát.
Rừng xanh bát ngát,
Có rặng phi lao,
Gió mát rì rào,
Gió Lào thường thổi.
Công trình nổi trội,
Vượt cả núi non,
Có cái cầu con,
Gọi là cầu bố.
Mấy cây lố nhố,
Thì gọi rừng thông,
Con gái chưa chồng,
Đặt vòng tránh đẻ.
Thanh niên trai trẻ,
Thì chóng về hưu
Làng xóm tiêu điều :
Nông thôn đổi mới !
Quốc ca truyền thống
Dô tả dô tà
‘Tích cực tăng gia
Trồng tòan rau má
Dựa vào vách đá
Bắn được máy bay
Bài Vè Thanh Hóa Khu Bốn Đẩy Ra Khu Ba Đẩy Vào
Một phiên bản dị bản của Quốc Ca Thanh Hoá mời bạn đọc theo dõi nhé:
Khu Bốn đẩy ra Khu Ba đẩy vào Bỏ chạy sang Lào Nước Lào không nhận Tức mình nổi giận Lập quốc gia riêng Thủ đô thiêng liêng Là huyện Nông Cống Quốc ca chính thống: “Dô tá dô tà” Nông nghiệp nước nhà: Trồng cây rau má Biển khơi lắm cá Mười mẻ một cân Nhà máy phân lân Một năm hai tạ Vang tiếng xa gần Nem chua toàn lá Còn công nghiệp hoá Là phá đường tàu Đục ống dẫn dầu Cắt dây điện thoại Thiên nhiên ưu đãi Lũ lụt triền miên Có nhiều nhất miền Là đất pha cát Rừng xanh bát ngát Là rặng phi lao Gió mát rì rào: Gió Lào nóng hổi Công trình nổi trội, Vượt cả núi non Cái cầu con con Gọi là cầu Bố Mấy cây lố nhố Gọi là Rừng Thông Con gái chưa chồng Đặt vòng tránh đẻ Thanh niên trai trẻ Lại bắt về hưu Làng xóm tiêu điều: Nông thôn đổi mới Dựa vào vách đá Bắn được máy bay Đàn lợn thả ngày “Kinh tế hiện đại” Sản phẩm hàng đầu Toàn chum với vại Mấy bà đứng đái: “Thủy lợi tưới tiêu” Phá đường tàu nhiều Rau không kịp mọc Trẻ con đi học Thường nắm đuôi trâu Tiết kiệm xăng dầu: Bơi qua sông Mã.
Ngoài Quốc ca Thanh Hoá, xem thêm tuyển tập những bài 💜THƠ VỀ THANH HOÁ 💜 hay nhất!
Bài thơ rau má xứ Thanh
Thohay.vn giới thiệu về Bài thơ rau má xứ thanh của tác giả Trịnh Anh Đạt. Ông một người con của quê hương Đò Lèn, huyện Hà Trung, tỉnh Thanh Hóa, vốn được gọi với cái tên gần gũi, thân thương: nhà thơ “Rau Má”.
Các Bài Thơ Về Rau Má Thanh Hóa
Rau Má Xứ Thanh
Tác giả: Ngô Dương Hải
Cảm ơn trời đã sinh ra rau má, Để cho người Thanh Hóa gọi là “Sâm”, Những tháng ba, ngày tám rét mưa thâm, Cháo rau má đã qua dần năm đói! Anh biết em… Đã bao lần muốn hỏi, Về câu ca “Rau má phá đường tàu…” Em hỏi đi… Mình có ngại gì đâu, Anh sẽ kể… những gì anh đã biết. Anh chỉ kể với em… Người thân thiết, Về tinh thần quật khởi đất Xứ Thanh, Đất dựng Vương lịch sử đã ghi danh, Và rau má cũng hình thành từ đó. Thời chống Pháp vũ khí ta đâu có, Gạy thô sơ áo rách chống quân thù, Nghe tàu hỏa tiếng còi cứ tu tu … Đường ray phá cản quân thù bước tiến. Bàn tay trắng có gì đâu vốn liếng, Chưa đủ no… Có rau má “Sâm” trời, Người Thanh Hóa làm việc Chẳng nghỉ ngơi, Lại mang tiếng với đời… Chuyên đi phá. Sâm quê mình Em ơi … Sao kỳ lạ Nhỏ như em hai má lún làm duyên, Em biết không anh nguyện ước đầu tiên, Lá rau má… Như sen mình chung đội! Em biết rồi…. Chắc sẽ không cần hỏi, Bởi vì sao… Góc nhỏ trước hiên nhà, Anh vẫn chăm rau má để hai ta, “Sâm” Thanh Hóa… “Sâm” quê mình em nhé…!
Xứ Thanh
Tác giả: Hữu Hạnh
Con về thăm mẹ xứ Thanh Quê mình bão lụt nắng xanh cũng nhiều Dấu xưa ẩn chứa bao điều Kinh kỳ thưở ấy cũng triều đại vua. Lớn lên từ bát canh cua Từ cơm rau má từ mùa bão giông Vẫn lời của một dòng sông Ru con câu hát thơm nồng phù sa. Mẹ gieo trồng những mùa hoa Gồng lên từ đất cho ta nghĩa tình Sang giàu đâu chốn cung đình Xin đừng sớm vội quên mình xứ Thanh.
Đất xứ Thanh
Tác giả: Mộc Lan Tím
Đất xứ Thanh tình quê thắm muôn màu Mùi rau má bao năm nào quên được Người xa nơi lòng nôn nao thầm ước Về một lần ghé bước thoảng mùi hương Nơi thôn quê cuộc sống giản dị thường Cơm đạm bạc nhưng lòng vương nỗi nhớ Nếu ai qua xứ Thanh đoạn đường lỡ Nghe mặn mùi rau má chợ làng bên Người quê Thanh bao năm rồi chẳng quên Nơi đã từng lớn lên cùng biển cả Trong dạ nồng thơm mặn mùi hương má Chợt muốn về dẫu mệt lả đôi vai.
Mời về xứ Thanh
Tác giả: Phượng Trịnh
Mời người về với xứ Thanh Nem chua, rau má rồi thành cổ xưa Bánh gai với bánh răng bừa Sầm Sơn, Cửa Đạt nên thơ, trữ tình Hương sen thơm ngát bên đình Trầu cau Huynh Đệ kết mình với ta Người Thanh cái vốn chan hoà Mến người hiếu khách đậm đà sắc quê.
Rau má xứ Thanh
Tác giả: Ngọa Long Tiên Sinh
Mong một lần mời em ghé Xứ Thanh Phần rau má anh để dành bao buổi Tay nắm chặt mắt nhìn nhau đắm đuối Vai lại kề cùng rong ruổi triền đê Đất Xứ Thanh người ơi hãy mau về Ăn rau má đậm tình quê chan chứa Về đi em mình thắp lên ngọn lửa Bao tháng ngày mình đã hứa cùng nhau Thăm Xứ Thanh bức tranh đẹp muôn màu Người Thanh Hoá vẫn trước sau chờ đợi Rau má ngọt vẫn ngóng người xa tới Hẹn nhau rồi thì em hỡi đừng quên Người Xứ Thanh từ xưa chí gan bền Nhờ rau má mà làm nên thương hiệu Dù xa ngái nhưng ít ai không hiểu Rau với người không thể thiếu được nhau.
Cây rau má
Tác giả: Lính Mà Em
Mới nghe em chớ vội cười Cây rau má gạo nuôi người xứ Thanh Một vùng lụt lội nắng hanh Vươn lên để sống với nhành má thôi Vẫn xanh rờn rợn với đời Vẫn chia sẻ hết với người cháo rau Dù ai đi đâu về đâu Dù ai sống cảnh nhà lầu xe hơi Hương vị rau má em ơi Vẫn còn in đậm trong người xứ Thanh Có dịp em về quê anh Mà xem dấu vết kinh thành năm xưa Vĩ nhân cùng các đời vua Cũng từ rau má ốc cua nên người Mới nghe em chớ vội cười Cây rau má gạo nuôi người xứ Thanh.
Quê Tôi Thanh Hóa
Tác giả: Mạnh Quyết
Nơi tôi may mắn sinh ra, Mảnh đất chan chứa, thiết tha tình người. Nơi cây RAU MÁ xanh tươi, Mọc trên núi đá hơn mười thước cao. Là nơi bao đấng anh hào, Lưu danh sử sách đi vào câu thơ. Trầm sâu trong những khúc ca, Lê Lai cứu Chúa nghe mà xót thương. Nơi mà cánh én rợp đường, Sầm Sơn tôm cá muôn phương dồn về. Yên Định bao thú sơn khê, Cưỡi voi Bà Triệu đi về đánh Ngô. Lập nên chiến tích, cơ đồ, Lê Lợi lấy kiếm trong hồ rùa ban. Hàm Rồng bao nỗi gian nan, Ngày xưa thời chiến muôn vàn đạn bom. Nhớ người sông Mã lom khom, Ruộng nương vất vả, lưng còm thân yêu. Danh lam cảnh thắng rất nhiều, Làm nên THANH HÓA những điều nên thơ. Ra đi ai cũng mong chờ, Lâu không ghé lại hững hờ làm sao. Đò lèn đẹp đến biết bao, Thọ Xuân mến khách nôn nao lòng người. Nga Sơn chiếu cói thắm tươi, Nhà xe chở khách Thọ mười – Hà hương Xa xa phía cuối con đường, Suối thần Cẩm Thủy vấn vương lạ lùng. Không thể bỏ xót Hà Trung, Xưa kia đổ máu đến cùng vì dân. Đông Sơn Thanh Hóa cũng gần, Trống đồng nổi tiếng nên cần phát huy. Dõi theo Đất Nước thịnh – suy, Khi trầm khi bỗng khi thì rền vang…! Thành Hồ cảnh sắc mơ màng, Được công nhận xếp ở hàng năm châu. Hậu Lộc rượu nếp hàng đầu. Bỉm Sơn cung ứng nhu cầu xi măng. Cuối thơ tôi muốn nói rằng, Việt Nam hiếm thấy nơi bằng Xứ Thanh. Là nơi Mạnh Quyết sinh thành, Là nơi gốc rễ học hành chăm ngoan…!!!
Bên cạnh quốc ca Thanh Hoá, chia sẻ thêm bạn đọc 💓Thơ Về BIỂN SẦM SƠN💓hay nhất!
Bài Thơ Dân Thanh Hoá
Dân Thanh Hoá, Ăn rau má Phá đường tàu Nắm đuôi trâu Bơi qua sông Mã Thanh Hóa quê ta, Khu Bốn đuổi ra, Khu Ba đuổi vào, Thử chạy sang Lào Lào không thèm nhận. Bực mình tức giận, Lập quốc gia riêng. Thủ đô thiêng liêng Là miền Nông Cống Quốc ca chính thống, " dô tá dô tà " Nông nghiệp nhà nhà, Trồng cây rau má. Biển khơi lắm cá, Mười mẻ một cân, Vang tiếng xa gần, Nem chua toàn lá. Còn công nghiệp hoá, Là phá đường tàu, Đục ống dẫn dầu, Cắt dây điện thoại. Thiên nhiên ưu đãi, Lũ lụt triền miên. Có nhiều nhất miền, Là đất pha cát. Rừng xanh bát ngát, Có rặng phi lao, Gió mát rì rào, Gió Lào thường thổi. Công trình nổi trội, Vượt cả núi non, Có cái cầu con, Gọi là cầu bố. Mấy cây lố nhố, Thì gọi rừng thông, Con gái chưa chồng, Đặt vòng tránh đẻ. Thanh niên trai trẻ, Thì chóng về hưu Làng xóm tiêu điều : Nông thôn đổi mới ! Quốc ca truyền thống Dô tả dô tà 'Tích cực tăng gia Trồng toàn rau má Dựa vào vách đá Bắn được máy bay
Chia sẽ bạn 👉 Ca Dao Tục Ngữ Về Thành Nhà Hồ ❤️️52+ Bài Thơ, Ca Dao Tục Ngữ Hay
Các Bài Thơ Vui Về Thanh Hóa
Bài 1
Khu Bốn đuổi ra, Khu Ba đuổi vào Bỏ chạy sang Lào, Lào không thèm nhận. Bực mình tức giận, lập quốc gia riêng Thủ đô thiêng liêng, là huyện Nông Cống Quốc ca chính thống, là "dô tá dô tà" Nông nghiệp nước nhà, toàn cây rau má. Biển khơi lắm cá, mười mẻ một cân. Vang tiếng xa gần, nem chua toàn lá. Còn công nghiệp hoá, là phá đường tàu. Đục ống dẫn dầu, cắt dây điện thoại Thiên nhiên ưu đãi: lũ lụt triền miên. Có nhiều nhất miền là đất pha cát. Rừng xanh bát ngát là rặng phi lao. Gió mát rì rào là gió Lào nóng hổi. Công trình nổi trội, vượt cả núi non. Có cái cầu con, gọi là cầu Bố. Mấy cây lố nhố, thì gọi rừng thông. Núi to bỏ ông - Gọi là núi Chẹt. Núi bằng cái mẹt - Gọi là núi Voi. Ai đến mà coi - Quốc gia Thanh Hoá Công nghiệp bứt phá - Là phá đường tầu Mục tiêu hàng hàng đầu: Luồng, lang, lạc, lá Làm ăn khấm khá trong nhiều chữ L.
Bài 2
Khu bốn xô ra Khu ba đẩy vào Đẩy sang Lào, Lào không nhận Thanh Hoá tức giận lập Quốc gia riêng Thủ đô thiêng liêng là vùng: Nông Cống Quốc ca truyền thống: Dô tá dô hầy Trên lá quốc kầy (kỳ) là: hình rau Má Nền công nghiệp hoá: phá đường tàu Kinh tế tiến mau, nợ 3 tỷ bảy (những năm1985) Nói thì hết xẩy, làm chẳng ra gì Cây cầu bé tí ti, gọi là cầu Bố Mấy cây lố nhố gọi là rừng thông núi to bỏ ông gọi là núi Chẹt Núi bằng cái mẹt gọi là núi Voi Ai đến mà coi, Quốc gia Thanh Hóa.
Bài 3
Dân Thanh Hoá, ăn rau má Phá đường tàu Nắm đuôi trâu bơi qua sông Mã Tích cực tăng gia Trồng tòan rau má Dựa vào vách đá Bắn được máy bay'
Bài 4
Dô tả dô tà sông Mã quê ta Ngày nắng, ngày mưa xanh bờ rau má Múa thì đội đèn hát như trống vỗ ăn cơm bằng đèn đi cấy sáng trăng Chiều nhai rau má, tối học chữ nôm Hiểu tận tâm căn tiếng đá tiếng đồng Rạng thời vua Lê, tối đời chúa Trịnh Trạng Quỳnh ngạo nghễ đi vào nhân gian... Một chiếc cầu sắt gánh ngàn tấn bom Dô tả dô tà cầu ta vẫn vững Mặt trời đỏ au như mặt trống đồng Dòng nước uốn xanh hai bờ đá dựng Dô tả dô tà ai đẩy giùm tôi Thuyền tôi đang xuôi đừng ai đẩy ngược Yêu thích nói đùa ghét ưa nói thật Răng rứa mô tê cũng vào dân ca Thương nhau cửa biển cưới nhau trên ngàn Lá rách lá lành thuyền sao lái vậy Dô tả dô tà một đoạn đường sông Sóng gió ngả nghiêng như chiều như thác Một cuộc đời sông bao đời thuyền nát Mãi còn câu hát vỗ vào ánh trăng...
Bài 5
Quê choa Thanh Hóa đẹp tuyệt vời, Có dòng Sông Mã lặng lờ trôi, Có hàng tre nhỏ bao làng xóm, Có cánh chim câu liệng giữa trời. Ấy thế mà! Họ bảo choa: dân ba tỷ bảy, Họ bảo choa: dân cạy đường tàu, Họ bảo choa: chỉ thích thịt trâu, Chia cho dễ huân huy chương không thích. Chuyện hàng ngày choa đâu có trách, Cãi cọ tép, tôm khu nọ khu kia. Một dải non sông, choa đâu muốn phân chia, Mà họ bảo choa, thích lập vương quốc mới. Đẩy vào đẩy ra, đẩy sang Lào không nổi, Tức giận trở về định lập quốc gia riêng. Cuộc đấu tranh chống Mỹ thiêng liêng, Các bô lão choa bắn rơi thần sét. Họ lại bảo choa: súng trường đì đẹt, Vớ giặc lái mù, lại lúc hết sạch xăng. Họ lại bảo choa: ăn nói lăng nhăng, Làm ăn lớn – thả rông cho lợn chạy. Họ bảo choa: dân ba tỷ bảy, Bởi làm ăn lớn nhờ bốn chữ lờ (Lúa, lang, luồng, lạc) Nhắc nợ hoài vẫn cứ làm ngơ, Ruộng đất lắm, mà suốt đời tất bật. Đào rau má mà làm cho tàu bị lật, Cái cầu cỏn con thì bảo là to. Bằng cái quạt mo mà gọi là cầu bố, Có cái đồi thông mấy cây lố nhố, Mà cứ khoe khoang gọi đó là rừng, Họ nói nhiều, choa đâu giám dửng dưng, Không có lửa thì làm sao có khói, Họ dèm pha, cũng làm mình nhức nhối. Tự ngẫm quê mình sao vẫn cứ nghèo xơ, Đất tỉnh Thanh – một miền đất nên thơ. Có biển mênh mông, trải dài theo đất nước, Rừng bạt ngàn đến tận vùng Bá Thước. Mỏ Crôm Cổ Định trữ lượng giàu, Hàm Rồng hiên ngang hùng vĩ những nhịp cầu, Vẫn kiêu hãnh vắt qua dòng sông Mã, Sông Mã nên thơ vẫn trôi về biển cả, Đã trở thành huyền thoại đất tỉnh Thanh, Một dòng sông nảy lửa chiến tranh. Vùi đáy sâu biết bao tàu bay Mỹ, Ai đã đến đất Thanh rồi nhỉ? Có ngỡ ngàng không khi đến đất nơi này. Thị xã tranh nghèo nay đã lắm đổi thay, Một thành phố nguy nga và tráng lệ. Du khách đổ về nhiều không đếm xuể, Khao khát hè về nghỉ mát biển Sầm Sơn. Ôi ! Sầm Sơn, còn đâu nữa đẹp hơn? Trai, gái đến không muốn rời xa nữa, Biển đẹp hiền hòa như vòng tay mẹ. Giang rộng đón con ôm chặt vào lòng, Đến đất Thanh rồi thấy có tuyệt vời không??? Những đứa con xa vẫn nhớ vẫn mong Mảnh đất mẹ khổ nghèo nuôi lớn, Vẫn biết mẹ trải nhiều đau đớn. Khổ đau nhiều nên càng mới yêu nhau, Ta càng yêu tổ quốc bao nhiêu, Càng tự hào quê mình Thanh Hóa.
Bài 6
Làng choa không như xưa nữa Bê tông hoá hết rồi tề Mái nhà đâu còn tranh rạ Tường vôi thay vách rơm bùn Làng choa những con đường thôn Chả còn bóng tre xanh mát Dây điện chăng nhìn rối mắt Cột đèn thay những hàng cây Làng choa bi chừ khác trước Cái no, cái ấm đương viền Tiếng máy nhà ai xát gạo Không phải ù ù cối xay Làng choa toàn người lam lũ Liền ông chưn lấm, tay bùn Liền bà tảo tần buôn bán Tối viền… “dô tả… dô ta...” Làng choa chả hề khác trước Xưng hô vẫn là: mi, tau… Thích hát bài ca “…sông Mã…” Tắt lửa tối đèn có nhau Làng choa mi đã viền rồi Bây chừ cá chẳng kho nồi đất nung Đêm nằm đã có chăn mùng Nghe con kha cắn vội tung đi mần Chẳng ai sàng cấu bằng dần Máy xay máy xát chẳng mần cái di Biểu đi cứ thế mà đi Đưa chu uống nác ở mô bây chừ Con hĩm nhà ai lừ khừ Đường tầu rau má bây giờ còn mô Trên đường toàn những ô tô Xe chu me kéo cất mô cả rồi... Viền quê giờ thấy bồi hồi !! Thanh Hóa quê choa đẹp tuyệt vời Ao tù, nước đục đĩa tập bơi Từng đôi trai gái đi mò ốc Đẹp lắm, quê choa Thanh Hóa ơi
Ngoài quốc ca Thanh Hoá, Mời bạn đọc khám phá 👉 Bài Thơ Rau Má [Nổi tiếng nhất]
hay
Chùm thơ về Thanh Hoá hay mới nhất đây nữa bạn nè https://thohay.vn/tho-ve-thanh-hoa.html