Thơ Điên Hàn Mặc Tử, Bùi Giáng ❤️️ Những Tập Thơ Hay Nhất ✅ Chia Sẻ Bạn Đọc Chùm Thơ Đặc Sắc Về Người Điên Khùng Vô Cùng Ấn Tượng.
NỘI DUNG CHÍNH
Thơ Điên Là Gì
Nếu như bạn đọc đang băn khoăn không biết Thơ Điên Là Gì thì hãy cùng Thohay.vn tìm hiểu ngay sau đây nhé!
Thơ điên là một trong những tập thơ do nhà thơ Hàn Mặc Tử (1912-1940) sáng tác. Tập thơ này được xuất bản khoảng năm 1938, còn có tên gọi khác Đau thương, gồm ba tập: Hương thơm; Mật đắng; Máu cuồng và hồn điên.
Hàn Mặc Tử có tên thật là Nguyễn Trọng Trí, sinh ngày 22/9/1912, mất ngày 11/11/1940 tại nhà thương Quy Hòa, thành phố Quy Nhơn, vì bệnh phong. Số phận bi thương và tài năng kỳ lạ. 28 năm được sống ở trần gian mà 4 năm cuối đời đau thương vì tật bệnh, Hàn Mặc Tử vẫn đủ dựng một sự nghiệp độc đáo, tạo riêng một trường phái trong cả nền thơ Việt Nam.
Người ta gọi thơ ông là nhà thơ điên. Nhưng những bài được nhiều người biết lại là những bài trong trẻo, trong trẻo bậc nhất so với cả nền thơ hồi ấy: Mùa xuân chín, Đây thôn Vỹ Dạ, Tình quê… Trong trẻo đến mức tạo thành đặc điểm của thơ ông giai đoạn đầu: trời đất tinh khôi, không khí chưa hề bụi bặm, trong nắng có mùi hương, trong gió có âm thanh của nhạc:
Vườn ai mướt quá xanh như ngọc
hoặc:
Nắng thơm trong và tiếng nhạc
thần bay.
Con người như đang trong cõi uyên nguyên của mùa xuân thứ nhất:
Có người trai mới in như Nguyệt
Gió căng hơi và nhạc lên ngàn.
Có thể bạn quan tâm 🍁 Luật Thơ Là Gì 🍁 Ví Dụ Về Từng Luật Thơ Cụ Thể
Trường Thơ Điên
Trường Thơ Điên (Trường Thơ Loạn) (1937 – 1946) do Hàn Mặc Tử chủ xướng thành lập tại Bình Định. Đây là một tập hợp của một số thi sĩ trong phong trào Thơ mới, có chung một xu hướng sáng tác mà trường thơ đã đề ra.
Tại Sao Gọi Hàn Mặc Tử Là Nhà Thơ Điên
Tại Sao Gọi Hàn Mặc Tử Là Nhà Thơ Điên? Bởi vì ông chính là người sáng lập nên trường phái thơ điên (Trường Thơ Loạn). Hàn Mặc Tử nói: “Lâu nay chúng ta làm toàn những loại thơ điên loạn, xem ra có đủ nhân tố để dựng một trường thơ, trường thơ điên loạn. Rồi chúng ta sẽ tiếp tục có tuyên ngôn bổ sung khi in tập thơ chung của trường thơ loạn”.
Thơ của các thi sĩ “trường thơ loạn” tràn ngập trăng, hồn, máu, bóng ma, sọ người, xương cốt, tinh tủy. Tất cả say sưa bước chân vào thế giới rùng rợn đó. Riêng Hàn Mặc Tử năm 1938 cũng có tập Thơ điên, gồm ba phần Hương thơm, Mật đắng, Máu cuồng và hồn điên.
Có thể bạn sẽ cần đến 🍃Cách Làm Thơ🍃 50+ Bài Thơ Tự Sáng Tác Hay
Tập Thơ Điên Hàn Mặc Tử Bất Hủ
Cùng thưởng thức những bài thơ hay nhất trong Tập Thơ Điên Hàn Mặc Tử Bất Hủ:
Đây Thôn Vĩ Dạ
Tác giả: Hàn Mặc Tử
Sao anh không về chơi thôn Vĩ?
Nhìn nắng hàng cau nắng mới lên.
Vườn ai mướt quá xanh như ngọc
Lá trúc che ngang mặt chữ điền.
Gió theo lối gió, mây đường mây,
Dòng nước buồn thiu, hoa bắp lay…
Thuyền ai đậu bến sông Trăng đó,
Có chở trăng về kịp tối nay?
Mơ khách đường xa, khách đường xa
Áo em trắng quá nhìn không ra…
Ở đây sương khói mờ nhân ảnh
Ai biết tình ai có đậm đà?
Lưu Luyến II
Tác giả: Hàn Mặc Tử
Chửa gặp nhau mà đã biệt ly
Hồn anh theo dõi bóng em đi
Hồn anh sẽ nhập trong luồng gió
Lưu luyến bên em chẳng nói gì.
Thơ em cũng giống lòng em vậy
Là nghĩa thơm tho như ánh trăng
Mềm mại như lời tơ liễu rủ
Âm thầm trong ánh gió băn khoăn.
Anh đã ngâm và đã thuộc làu
Cả ngàn rung động bởi thương đau
Bởi vì mê mẩn, vì khoan khoái
Anh cắn lời thơ để máu trào
Lời thơ ngậm cứng không rền rĩ
Mà máu tim anh vọt láng lai
Thơ ở trong lòng reo chẳng ngớt
Tiếng vang tha thiết dội khắp nơi.
Em đã nghe qua em đã hay
Tình anh sao phải trúng mê say
Anh điên anh nói như người dại
Van lạy không gian xoá những ngày.
Những ngày đau khổ nhuộm buồn thiu
Những ngày mây lam cuốn dập dìu
Những mảnh nhạc vàng rơi lả tả
Những niềm run rẩy của đêm yêu
Anh đứng cách xa hàng thế giới
Lặng nhìn trong mộng miệng em cười
Em cười anh cũng cười theo nữa
Để nhắn hồn em đã tới nơi.
Trăng Vàng Trăng Ngọc
Tác giả: Hàn Mặc Tử
Trăng! Trăng! Trăng! Là Trăng, Trăng Trăng!
Ai mua trăng tôi bán trăng cho
Không bán đoàn viên, ước hẹn hò…
Bao giờ đậu trạng vinh quy đã
Anh lại đây tôi thối chữ thơ.
Không, Không, Không! Tôi chẳng bán hồn Trăng.
Tôi giả đò chơi, anh tưởng rằng
Tôi nói thiệt, là anh dại quá:
Trăng Vàng Trăng Ngọc bán sao đang.
Trăng! Trăng! Trăng! Là Trăng, Trăng, Trăng!
Trăng sáng trăng sáng khắp mọi nơi
Tôi đang cầu nguyện cho trăng tôi
Tôi lần cho trăng một tràng chuỗi
Trăng mới là Trăng của Rạng Ngời
Trăng! Trăng! Trăng! Là Trăng, Trăng, Trăng!
Những Giọt Lệ
Tác giả: Hàn Mặc Tử
Trời hỡi, bao giờ tôi chết đi?
Bao giờ tôi hết được yêu vì,
Bao giờ mặt nhật tan thành máu
Và khối lòng tôi cứng tựa si?
Họ đã xa rồi khôn níu lại,
Lòng thương chưa đã, mến chưa bưa…
Người đi, một nửa hồn tôi mất,
Một nửa hồn tôi bỗng dại khờ.
Tôi vẫn còn đây hay ở đâu?
Ai đem tôi bỏ dưới trời sâu?
Sao bông phượng nở trong màu huyết,
Nhỏ xuống lòng tôi những giọt châu?
Cô Gái Đồng Trinh
Tác giả: Hàn Mặc Tử
Ôi cho ghê quá, ôi ghê quá
Cảm thấy hồn tôi ớn lạnh rồi
Đêm qua trăng vướng trong cành trúc
Cô láng giềng bên chết thiệt rồi
Trinh tiết vẫn còn nguyên vẹn mới
Chưa hề âu yếm ở đầu môi.
Xác cô thơm quá thơm hơn ngọc
Cả một mùa xuân đã hiện hình
Thinh sắc cơ hồ lưu luyến mãi
Chết rồi – xiêm áo trắng như tinh.
Có tôi đây hồn phách tôi đây
Tôi nhập vào trong xác thịt này
Cốt để dò xem tình ý lạ
Trong lòng bí mật ả thơ ngây
Biết rồi, biết rồi! Thôi biết cả
Té ra Nàng sắp sửa yêu ta
Bao nhiêu mơ ước trong tim ấy
Như chực xuân về thổ lộ ra.
Thao Thức
Tác giả: Hàn Mặc Tử
Lạnh quá ánh trăng không sáng mấy
Cho nên muôn dặm ở ngoài kia
Em đang mong mỏi, em đang nhớ
Bứt rứt lòng em muốn trở về.
Như xa xôi quá biết làm sao?
Lấy trí tương tư đo được nào?
Em mới vùng vằng em thở dốc
Tình thương trong dạ cứ xôn xao
Thôi em chán quá, em buồn quá
Anh của em giờ cười với ai?
Nói những gì đâu tức tối dạ!
Em hồ nghi mãi, giận không thôi.
Lạnh quá ánh trăng không sáng mấy
Cho nên chăn chiếu vẫn so le
Nếu hay thương nhớ là thương nhớ
Em dại gì đâu. Ngủ thiếp đi.
Cuối Thu
Tác giả: Hàn Mặc Tử
Lụa trời ai dệt với ai căng,
Ai thả chim bay đến Quảng Hàn,
Và ai gánh máu đi trên tuyết,
Mảnh áo da cừu ngắm nở nang.
Mây vẽ hằng hà sa số lệ,
Là nguồn ly biệt giữa cô đơn.
Sao không tô điểm nên sương khói,
Trong cõi lòng tôi buổi chập chờn.
Đây bãi cô liêu lạnh hững hờ,
Với buồn phơn phớt, vắng trơ vơ.
Cây gì mảnh khảnh run cầm cập,
Điềm báo thu vàng gầy xác xơ.
Thu héo nấc thành những tiếng khô.
Một vì sao lạ mọc phương mô?
Người thơ chưa thấy ra đời nhỉ?
Trinh bạch ai chôn tận đáy mồ?
Ghen
Tác giả: Hàn Mặc Tử
Ta ném mình đi theo gió trăng
Lòng ta tản khắp bốn phương trời
Cửu trùng là chốn xa xôi lạ
Chim én làm sao bay đến nơi?
Chiếc tàu chở cả một đêm trăng
Muôn ánh sao ngời chói thẳng băng
Muôn sợi hương trầm bay bối rối
Muôn vàn thần thánh sống cao sang.
Giây phút ôi chao! Nguồn cực lạc.
Tình tôi ghen hết thú vô biên
Ai cho châu báu cho thinh sắc
Miệng lưỡi khô khan, hết cả thèm.
Mùa Xuân Chín
Tác giả: Hàn Mặc Tử
Trong làn nắng ửng khói mơ tan,
Đôi mái nhà tranh lấm tấm vàng.
Sột soạt gió trêu tà áo biếc,
Trên giàn thiên lý – Bóng xuân sang.
Sóng cỏ xanh tươi gợn tới trời
Bao cô thôn nữ hát trên đồi;
– Ngày mai trong đám xuân xanh ấy,
Có kẻ theo chồng bỏ cuộc chơi.
Tiếng ca vắt vẻo lưng chừng núi,
Hổn hển như lời của nước mây,
Thầm thì với ai ngồi dưới trúc,
Nghe ra ý vị và thơ ngây.
Khách xa gặp lúc mùa xuân chín,
Cảnh trí bâng khuâng sực nhớ làng:
– “Chị ấy, năm nay còn gánh thóc
Dọc bờ sông trắng nắng chang chang?”
Đà Lạt Trăng Mờ
Tác giả: Hàn Mặc Tử
Đây phút thiêng liêng đã khởi đầu,
Trời mơ trong cảnh thật huyền mơ.
Trăng sao đắm đuối trong sương nhạt,
Như đón từ xa một ý thơ.
Ai hãy làm thinh chớ nói nhiều,
Để nghe dưới đáy nước hồ reo.
Để nghe tơ liễu run trong gió,
Và để xem trời giải nghĩa yêu.
Hàng thông lấp loáng đứng trong im,
Cành lá in như đã lặng chìm.
Hư thực làm sao phân biệt được?
Sông Ngân Hà nổi giữa màn đêm.
Cả trời say nhuộm một màu trăng,
Và cả lòng tôi chẳng nói rằng.
Không một tiếng gì nghe động chạm,
Dẫu là tiếng vỡ của sao băng!
Cùng tìm hiểu về 🌸Thơ Ngũ Ngôn Tứ Tuyệt Là Gì ❤️️ Cách Làm Hay Nhất
Tuyển Tập Thơ Điên Bùi Giáng Đầy Đủ
Mời bạn đọc cùng tham khảo thêm Tuyển Tập Thơ Điên Bùi Giáng Đầy Đủ:
Vì Sao Khùng
Tác giả: Bùi Giáng
Vì yêu dấu quá Nàng thơ
Với em vô tận nên ngơ ngẩn buồn
Thần tiên Thánh Phật bao dung
Hiểu lòng tôi lắm – tôi khùng vì thơ.
Ông Điên
Tác giả: Bùi Giáng
Ông điên từ bữa hôm qua
Tới hôm nay nữa gọi là ba hôm
Thanh thiên về dự hội đàm
Thành thân thiên hạ muôn vàn mai sau
Ông điên từ một lần đầu
Tới lần đuôi đứt ruột rầu rĩ đau
Tuyệt mù biển cạn sông sâu
Bụi hồng tản mác trước sau bây giờ.
Phụng Hiến
Tác giả: Bùi Giáng
Con có nghĩ: ắt là phải thế
Một đôi lần con ghì siết hai tay
Nàng thơ đẹp của trần gian ứa lệ
Bảo con rằng: hãy nhớ lấy phút giây
B.G.
Ngày sẽ hết tôi sẽ không ở lại
Tôi sẽ đi và chưa biết đi đâu
Tôi sẽ tiếc thương trần gian mãi mãi
Vì nơi đây tôi sống đủ vui sầu
Cây và cối bầu trời và mặt đất
Đã nhìn tôi dưới sương sớm trăng khuya
Mở buồng phổi đón gió bay bát ngát
Dừng bên sông bến cát buổi chia lìa
Hoàng hôn xuống, bình minh lên nhịp nhịp
Ngàn sao xanh lùi bước trước vừng hồng
Ngày rực rỡ đêm êm đềm kế tiếp
Đón chào tôi chung cười khóc bao lần
Tôi đã gửi hồn tôi biết mấy bận
Cho mây xa cho tơ liễu ở gần
Tôi đã đặt trong bàn tay vạn vật
Quả tim mình nóng hối những chờ mong
Sông trắng quá bảo lòng tôi mở cửa
Trăng vàng sao giục cánh mộng tung ngần
Gió thổi giậy lùa mơ vào bốn phía
Ba phương trời chung gục khóc đêm giông
Những giòng lệ tuôn mấy lần khắc khoải
Những nụ cười tròn mấy bận hân hoan
Những ngoảnh mặt im lìm trong ái ngại
Những bắt tay xao động với muôn vàn
Những người bạn xem tôi như ruột thịt
Những người em dâng hết dạ cho tôi
Những người bạn xem tôi là cà gật
Những người em không vẹn nghĩa mất rồi
Trần gian hỡi? tôi đã về đây sống
Tôi đã tìm đâu ý nghĩa lầm than
Tôi ngẩng mặt ngó ngàn mây cao rộng
Tôi cúi đầu nhìn mặt đất thấp đen
Tôi chấp thuận trăm lần trong thổn thức
Tôi bàng hoàng hốt hoảng những đêm đêm
Tôi xin chịu cuồng si để sáng suốt
Tôi đui mù cho thoả dạ yêu em
Tôi tự nguyện sẽ một lần chung thuỷ
Qua những lần buồn tủi giữa đảo điên
Thân xương máu đã đành là uỷ mị
Thì xin em cùng lên thác xuống ghềnh
Em đứng mũi anh chịu sào có vững
Bàn tay bưng đĩa muối có chấm gừng
Tôi đã nguyện yêu trần gian nguyên vẹn
Hết tâm hồn và hết cả da xương
Xin yêu mãi yêu và yêu nhau mãi
Trần gian ôi! cánh bướm cánh chuồn chuồn
Con kiến bé cùng hoa hoang cỏ dại
Con vi trùng cùng sâu bọ cũng yêu luôn
Còn ở lại một ngày còn yêu mãi
Còn một đêm còn thở dưới trăng sao
Thì cánh mộng còn tung lên không ngại
Níu trời xanh tay với kiễng chân cao
Nhưng em hỡi trần gian ôi ta biết
Sẽ rồi ra vĩnh biệt với ngươi thôi
Ta chết lặng bó tay đầu lắc
Đài xiêu ôi xuân sắp rụng mất rồi
Đêm ứa lệ phồng mi hai mắt
Bàn tay ta nhỏ như lá cây khô
Mình hoa rã đầm đìa sương theo móc
Đỡ làm sao những cánh tiếp nhau rơi
Ta gửi lại đây những lời áo não
Những lời yêu thương phụng hiến cho em
Rồi ta gục đầu trên trang giấy hão
Em bảo rằng
– Đừng tuyệt vọng nghe không
Còn trang thơ thắm lại với trời hồng
Ai đi tu
Tác giả: Bùi Giáng
Trời sầu đất muộn thế ru
Ban đầu em đã đi tu vội vàng
Chân trời oán hận tràn lan
Lỗi từ phương trượng u hàn niềm hoa
Bây giờ ngó lại người ta
Gẫm rằng thiên hạ ai là đi tu.
Trăm Năm Tắm Gội
Tác giả: Bùi Giáng
Trăm năm tắm gội dưới trời
Ngày thì tắm nắng tối rồi tắm trăng
Nhớ em tắm với chị Hằng
Tận cùng tắm với ngọn đèn cô đơn
Thương Em
Tác giả: Bùi Giáng
Thương em thương nhớ những ngày
Nhớ em như thể nhớ hoài mai sau
Nhớ em muôn một mộng đầu
Mà em nhớ mãi mối sầu tương lai
Cậy em cậy suốt dặm dài
Tận cùng khổ cực đắng cay cầm bằng
Yêu em có thể bảo rằng
Yêu là rất mực hằng hằng không yêu
Mắt Buồn
Tác giả: Bùi Giáng
Bóng mây trời cũ hao mòn
Chiêm bao náo động riêng còn hai tay
Tấm thân với mảnh hình hài
Tấm thân thể với canh dài bão giông
Cá khe nước cõng lên đồng
Ruộng hoang mang khóc đêm mồng một giêng
Tạ từ tháng chạp quay nghiêng
Âm trang sử lịch thu triền miên trôi
Bỏ trăng gió lại cho đời
Bỏ ngang ngửa sóng giữa lời hẹn hoa
Bỏ người yêu bỏ bóng ma
Bỏ hình hài của tiên nga trên trời
Bây giờ riêng đối diện tôi
Còn hai con mắt khóc người một con
Anh Về Bình Dương
Tác giả: Bùi Giáng
Anh về đất rộng Bình Dương
Trái cây và lá con đường cỏ xanh
Môi người nắng ngọt vây quanh
Nụ cười Nam Việt yên lành bấy nay
Em về đẩy mộng lên vai
Chào xuân ngả nón bụi ngày gió ru
Mừng vui con mắt ngây thơ
Mây nghiêng như lệ pha mờ chiêm bao
Yêu nhau cảm động dường nào
Anh về đất rộng cúi chào Bình Dương.
Chào Nguyên Xuân
Tác giả: Bùi Giáng
Xin chào nhau giữa con đường
Mùa xuân phía trước miên trường phía sau
Tóc xanh dù có phai màu
Thì cây xanh vẫn cùng nhau hẹn rằng
Xin chào nhau giữa lúc này
Có ngàn năm đứng ngó cây cối và
Có trời mây xuống lân la
Bên bờ nước có bóng ta bên người
Xin chào nhau giữa bàn tay
Có năm ngón nhỏ phơi bày ngón con
Thưa rằng những ngón thon thon
Chào nhau một bận sẽ còn nhớ nhau
Xin chào nhau giữa làn môi
Có hồng tàn lệ khóc đời chửa cam
Thưa rằng bạc mệnh xin kham
Giờ vui bất tuyệt xin làm cỏ cây
Xin chào nhau giữa bụi đầy
Nhìn xa có bóng áng mây nghiêng đầu
Hỏi rằng: người ở quê đâu
Thưa rằng: tôi ở rất lâu quê nhà
Hỏi rằng: từ bước chân ra
Vì sao thấy gió dàn xa dặm dài
Thưa rằng: nói nữa là sai
Mùa xuân đương đợi bước ai đi vào
Hỏi rằng: đất trích chiêm bao
Sá gì ngẫu nhĩ mà chào đón nhau
Thưa rằng: ly biệt mai sau
Là trùng ngộ giữa hương màu Nguyên Xuân
Mai sau em về
Tác giả: Bùi Giáng
Em về mấy thế kỷ sau
Nhìn trăng có thấy nguyên màu ấy không
Ta đi còn gửi đôi giòng
Lá rơi có dội ở trong sương mù?
Những thương nhớ lạnh bao giờ
Đường thu chia ngả chân trời rộng thênh
Đây phồn hoa của thị thành
Đây hồn thuỷ thảo khóc tình ngửa ngang
Càn khôn xưa của riêng chàng
Xưa đài vũ trụ thiếp mang riêng mình
Bây giờ đón bước em xinh
Sầu đau nhan sắc bất bình ra sao
Gửi tới bạn chùm thơ 🌿Thất Ngôn Bát Cú Đường Luật🌿 Những Bài Thơ Ý Nghĩa
Thơ Điên Chế Lan Viên Nổi Tiếng
Tiếp tục bài viết là chùm Thơ Điên Chế Lan Viên Nổi Tiếng:
Trên đường về
Tác giả: Chế Lan Viên
Một ngày biếc thị thành ta rời bỏ
Quay về xem non nước giống dân Hời:
…………………………….
…………………………….
Đây, những Tháp gầy mòn vì mong đợi
Những đền xưa đổ nát dưới Thời Gian
Những sông vắng lê mình trong bóng tối
Những tượng Chàm lở lói rỉ rên than.
Đây, những cảnh ngàn sâu cây lả ngọn,
Muôn Ma Hời sờ soạng dắt nhau đi
Những rừng thẳm bóng chiều lan hỗn độn
Lừng hương đưa, rộn rã tiếng từ qui !
Đây, chiến địa nơi đôi bên giao trận
Muôn cô hồn tử sĩ hét gầm vang
Máu Chàm cuộn tháng ngày niềm oán hận,
Xương Chàm luôn rào rạt nỗi căm hờn.
Đây, những cảnh thái bình trong Chiêm Quốc
Những cô thôn vàng nhuộm nắng chiều tươi
Những Chiêm nữ nhẹ nhàng quay lại ấp
áo hồng nâu phủ phất xõa lời vui
Đây, điện các huy hoàng trong ánh nắng,
Những đền đài tuyệt mỹ dưới trời xanh
Đây, chiến thuyền nằm mơ trên sông lặng,
Bầy voi thiêng trầm mặc dạo bên thành.
Đây, trong ánh ngọc lưu ly mờ ảo
Vua quan Chiêm say đắm thịt da ngà,
Những Chiêm nữ mơ màng trong tiếng sáo,
Cùng nhịp nhàng uyển chuyển uốn mình hoa.
Những cảnh ấy Trên Đường Về ta đã gặp
Tháng ngày qua ám ảnh mãi không thôi
Và từ đấy lòng ta luôn tràn ngập
Nỗi buồn thương, nhớ tiếc giống dân Hời.
Đêm Tàn
Tác giả: Chế Lan Viên
Ta cùng Nàng nhìn nhau không tiếng nói
Sợ lời than lay đổ cả đêm sâu,
Đôi hơi thở tìm nhau trong bóng tối.
Đôi linh hồn chìm đắm bể U Sầu.
“Chiêm nương ơi, cười lên đi em hỡi !
Cho lòng anh quên một phút buồn lo !
Nhìn chi em chân trời xa vòi vọi
Nhớ chi em sầu hận nước Chàm ta ?
Này, em trông một vì sao đang rụng
Hãy nghiêng mình mà tránh đi, nghe em !
Chắc có lẽ linh hồn ta lay động
Khi vội vàng trở lại nước non Chiêm”.
Lời chưa dứt, bóng đêm đà vụt biến !
Tình chưa nồng, đã sắp phải phôi pha !
Tình trần gian vừng ô kia đã đến
Gỡ hồn Nàng ra khỏi mảnh hồn ta !
Mồ Không
Tác giả: Chế Lan Viên
Và xương khô, và sọ người, và thịt nát,
Và hơi âm rờn rợn của yêu tinh
Loài người đã mang đi qua mộ khác
Để lòng ta trống trải khí thiêng linh
Thôi vắng bặt từ nay bao giâu phút
Mà tiếng cười ghê rợn dậy vang mồ !
Mà hơi khóc rung dài dây gió lướt,
Mà lời than náo động cõi Hư Vô !
Hồn ma ơi ! Hồn ma ơi ! có nhớ
Nơi mi hằng chôn gửi hận Trần Gian ?
Nơi đã khô của mi bao máu đỏ,
Bao tủy nồng, nào trắng với xương tàn ?
Mi có biết rồi đây trong những buổi
Mà sao sa rung chuyển đáy mồ không,
Mà nắng chếch huyệt sâu um cỏ dại
Ta buồn thương, nhớ tiếc, với trông mong ?
Hồn ma ơi ! Trong những đêm u tối
Mi tung mây về chân trời vòi vọi
Hãy mau nghiêng cánh lại ở bên mồ
Phủ lòng ta say đắm chút hương mơ !
lời của mồ không:
Ở đâu rồi người nhớ mong yêu tưởng
Mà phách hồn vẫn ôm ấp trong tay ?
Quá xa xôi phút giây chan chứa mộng !
Vỡ tan rồi ! cốc rượu ứa hơi say !
Nàng hỡi nàng ! trên tay ta là mộ trống
Trong lòng ta là huyệt bỏ, với trong hồn
Mà mồ không lạnh lùng sương giá đọng,
Toàn khổ đau, sầu não với lo buồn !
Hãy cho ta lúc vui trên tay khác
Một chút Thương an ủi tấm lòng đau
Như hồn ma, trong khi về mộ khác,
Còn đôi hồi dừng cánh viếng mồ sâu.
Những Sợi Tơ Lòng
Tác giả: Chế Lan Viên
Tôi không muốn đất trời xoay chuyển nữa
Với tháng ngày biền biệt đuổi nhau trôi
Xuân đừng về ! Hè đừng gieo ánh lửa !
Thu thôi sang ! Đông thôi lại não lòng tôi !
Quả đất chuyển đây lòng tôi rung động
Nỗi sầu tư nhuần thấm cõi Hư Vô !
Tháng ngày qua, gạch Chàm đua nhau rụng
Tháp Chàm đua nhau đổ dưới trăng mờ !
Lửa hè đến ! Nỗi căm hờn vang dậy !
Gió thu sang thấu lạnh cả hồn thơ !
Chiều đông tàn, như mai xuân lộng lẫy
Chỉ nói thêm sầu khổ với ưu tư !
Tạo hóa hỡi ! Hãy trả tôi về Chiêm Quốc !
Hãy đem tôi xa lánh cõi trần gian !
Muôn cảnh đời chỉ làm tôi chướng mắt !
Muôn vui tươi nhắc mãi vẻ điêu tàn !
Hãy cho tôi một tinh cầu giá lạnh,
Một vì sao trơ trọi cuối trời xa !
Để nơi ấy tháng ngày tôi lẩn tránh
Những ưu phiền, đau khổ với buồn lo .
Ngủ Trong Sao
Tác giả: Chế Lan Viên
Ta để xiêm lên mây, rồi nhẹ bước
Xuống dòng Ngân lòa chói ánh hào quang
Sao tán loạn đua bơi trên mặt nước,
Tiếng lao xao dội thấu đến cung Hằng
Rồi trần truồng, ta nằm trên điện ngọc,
Hai tay cuồng vơ níu áo muôn tiên
Đầu gối lên hàng Thất tinh vừa mọc
Hồn giạt trôi về đến nước non Chiêm
Ta gặp Nàng trên một vì sao nhỏ
Ta hôn Nàng trong bóng núi mây cao
Ta ôm Nàng trong những nguồn trăng đổ
Ta ghì Nàng trong những suối trăng sao
Nàng không nói, không cười, không than thở
Theo ta về sao Đẩu ở chân trời
Trên má ta lệ Nàng đâu bỗng nhỏ
Ôm má ta, Nàng sẽ bảo đôi lời.
Nhưng mà trăng ! nhưng mà sao ! nhưng mà gió !
Ồn ào lên, tán loạn chạy quanh ta
Phút hỗn độn qua rồi. Trời ! Đau khổ !
Bóng Chiêm nương dần khuất dưới sương sa.
Đêm hôm nay ngồi đây trên bờ bể
Ta lặng đếm thử bao nhiêu thế kỷ
Đã trôi trong một phút vội vàng qua
Ta lắng nghe những thế giới bao la
Tụ họp lại trong lòng muôn hột cát,
Dòng tư tưởng lần trôi trong Lầm Lạc
Hồn say sưa vào khắp cõi Trời Mơ,
Ai kêu ta trong cùng thẳm Hư Vô ?
Ai réo gọi trong muôn sao, chới với ?
— Nàng, nàng, nàng, thôi chính nàng đương mong đợi.
Ðêm Xuân Sầu
Tác giả: Chế Lan Viên
trời xuân nắng cỏ cây rên xào xạc
bóng đêm hôm hoảng hốt mãi không thôi
gió xuân lạnh, ngàn sau thời ca hát
trăng xuân sầu, sao héo cũng thôi cười
trên đồi lạnh, tháp chàm sao ủ rũ
hay hận xưa muôn thuở vẫn chưa nguôi ?
hay lãnh đạm, Hời không về tháp cũ
hay xuân sang, Chiêm nữ chẳng vui cười
bên tháp vắng, còn người thi sĩ hỡi
sao không lên tiếng hát đi người ơi ?
mà buồn bã âu sầu trong đêm tối
người vẫn nằm há miệng đớp sao rơi ?
Chiếc Sọ Người
Tác giả: Chế Lan Viên
Này chiếc sọ người kia, mi hỡi !
Dưới làn xương mỏng mảnh của đầu mi;
Mi nhớ gì, tưởng gì trong đêm tối ?
Mi trông mong ao ước những điều chi ?
Mi nhớ đến cảnh pháp trường ghê rợn
Sọ muôn người lần lượt đuổi nhau rơi ?
Hay mi nhớ những đêm mờ rùng rợn
Hồn mi bay trong đốm lửa ma trơi ?
Có tìm chăng, những chiều không tiếng gió,
Của người mi thi thể rữa tan rồi ?
Có tưởng lại mảnh hồn mi đau khổ
Đang lạc loài trong Cõi Chết xa xôi ?
Hỡi chiếc sọ, ta vô cùng rồ dại
Muốn giết ta trong sức mạnh tay ta !
Để những giọt máu đào còn đọng lại
Theo hồn ta, tuôn chảy những lời thơ .
Ta muốn cắn mi ra từng mảnh nhỏ !
Muốn điên cuồng nuốt cả khối xương khô !
Để nếm lại cả một thời xưa cũ
Cả một dòng năm tháng đã trôi xa !
Ðiệu Nhạc Điên Cuồng
Tác giả: Chế Lan Viên
Hầu ran nóng, lửa hồng bừng cháy mắt
Máu hồng tươi lay vỡ cả thành tim
Ðâu điệu nhạc điên cuồng ta khao khát
Chẳng vang lên tràn ngập suối träng êm?
Ðem mau đây, chiếc sọ dừa ứ huyết
Chiếc xương khô rợn trắng khí tinh anh!
Và rót mau trong hồn ta tê liệt
Những nguồn mơ rồ dại, hỡi yêu tinh!
Ta sẽ nhịp khớp xương lên đỉnh sọ
Ta sẽ ca những giọng của Hồn Ðiên
Ðể máu cạn, hồn tàn, tim tan vỡ
Ðể trôi đi ngày tháng nặng ưu phiền!
Ðể hưởng lấy một giờ không tục lụy
Ðể uống vào một phút chết say sưa!
– Nhạc trần gian khôn vui hồn quạnh quẽ
Rượu trần gian gây nhớ vết thương xưa
Hồn trôi
Tác giả: Chế Lan Viên
Cô em ơi! đằng xa cây toả bóng,
Sao cô không ngồi đợi giấc mơ nồng?
Đến chi đây, cho thân cô rung động
Lớp hồn tôi êm rải khắp trời trong?
Đừng hát nữa! Tiếng cô trong trẻo quá
Khiến hồn tôi tê liệt khó bay cao,
Này, im đi, nhìn xem, trong kẽ lá,
Một mặt trời giả dáng một vì sao.
Ngoài xa xa, không, ngoài xa xa nữa,
Thấy không cô, ánh nắng kéo hồn tôi?
Đến những chốn êm đềm như hơi thở,
Nồng tươi như suối máu lúc ban mai.
Cô bảo: Hồn có hay không trở lại
Một khi trôi vào giữa giấc mơ cuồng?
Có, cô ơi, hồn tôi rồi trở lại
Với lòng điên, ý chết, với tình thương.
Nắng mai
Tác giả: Chế Lan Viên
Bóng đêm tan trên đồng xanh vô tận
Nắng trời bay phấp phới bọc muôn cây
Chốn cao xa , trên trán giời không giới hạn
Làn tóc mây đùa rỡn bảo nhau bay .
Cả vũ trụ biến dần ra ánh sáng ,
Nước sông Linh hòa lẫn nắng trời mưa ,
Nắng trời tươi , tưng bừng bay tán mạn
Gợi lòng ta bao dấu vết xa xôi .
Ta vẫn thấy hồn ta buồn ủ rũ
Và cõi lòng dày đặt bóng đêm mờ
Vì , bạn ơi , trong bao tia nắng rỡ
Tia nào đâu rơi tự nước Chàm ta ?
Chia sẻ chi tiết thông tin🌱Thơ Lục Bát Là Gì 🌱 50+ Bài Thơ Lục Bát Hay Nhất
Những Bài Thơ Điên Khùng Ấn Tượng
Có thể các bạn sẽ yêu thích Những Bài Thơ Điên Khùng Ấn Tượng sau đây:
Bài Thơ Điên Trong Cơn Say
Tác giả: Vươngtrần Tháiđào
Ai bảo người điên không biết nhớ
và người say không biết buồn ?
Có một thuở tôi đã điên
vì nhớ
và hôm nay qúa say tôi khóc
vì buồn
Tôi buồn vì tôi bỗng nhớ
những ngày tháng lang thang
trở về từ trại tù cải tạo
em đã bỏ đi rồi
Hàng cây sao trời mưa tháng năm
nhỏ đẫm những giọt nước mắt
trên tóc trên vai người điên
đi lên đi xuống quàng xiên
dọc con đường Nguyễn Bỉnh Khiêm
muộn phiền
có ngôi trường và bóng hình em
kỷ niệm
Bao nhiêu năm rồi người điên vẫn nhớ
lại bao năm qua gã say vẫn buồn
Ở một nơi đã xa xôi
Ôi đâu rồi người tôi yêu dấu
Họ nói chuyến vượt biển em đi
đã chẳng bao giờ đến được một bến bờ
để những cái cột đèn ở thành phố cũ
không có chân để đi, cúi đầu ủ rũ
và hôm nay cái cột đèn trước phòng tôi ngụ
cũng gục đầu trong nỗi nhớ thiên thu
Nếu người điên không thể nào có nhớ
xin đừng để cơn điên trở lại nơi tôi
Nếu người say sẽ không còn thấy buồn
thì từ rày tôi uống nữa để mà chi !
Ngày Cuồng Điên
Tác giả: Khiếu Long
Ừ ; thì em đã bỏ tôi
Bỏ tôi như bỏ chỗ ngồi công viên
Đêm nay có kẻ cuồng điên
Lang thang trên phố muộn phiền mưa mau
Ngừoi điên hồn vẫn biết đau
Vì người yêu bước sang cầu đổi thay
Ngừoi điên vẫn biết buồn say
Tìm quên đi tháng, năm, ngày cô liêu
Ừ thì thôi nhé không yêu ;
Trong cơn đau muộn , ta chiều làm thơ
Con đừong lá đổ ngẩn ngơ
Có đâu biết đựoc ta giờ cuồng điên
Chập chùng giọt nhớ sầu miên
Rớt trên kỷ niệm muộn phiền đã qua
Ừ thôi em cứ bỏ ta
Ta ngừoi điên chỉ thật thà vậy thôi
Khi nào nước mắt mặn môi
Ngừoi điên đã chết trên đồi tình si
Khổ Sướng Mà Vui
Tác giả: Duy Đoàn
Thiên đàng có lắm thằng điên,
Thiên đường thường có người điên, bây giờ.
Thiên đường đấy, có thấy không ?
Thiên đường không có như người không công.
Thiên đàng đấy, muốn lên không ?
Thiên đây nhiều lắm người điên có tài.
Thiên đường đó, có yên không ?
Thiên điên mà thích lên thiên suốt đời ?
Thiên !! Nơi đó, thật điên không ?
Thiên mà không thật, người nào dám lên.
Thiên đùa một tí cho vui,
Thiên đường xứng với người danh có tài.
Thiên đàng đấy, có thích không ?
Thiên đường thật giả, ai mà nhận ra.
Thiên đường, địa ngục quê ta,
Thiên lên, địa xuống, cũng là thực hư ?
Người Điên Yêu
Tác giả: Hương Ngọc Lan
nếu mai này không nhớ nỗi tên mình
mà lẩm nhẩm gọi thầm tên anh mãi
mỗi chiều về lang thang trên phố nhỏ
ngơ ngác tìm một hình bóng xa xăm
rồi một ngày em cứ đứng bên sông
nhìn con sóng ngóng trông về phía biển
cơn gió chiều hất tung làn tóc xõa
xơ xác thân tàn
mà… vẫn gọi tên anh
thì anh à! xin trở về bên em
một lần thôi cho em vơi nỗi nhớ
chỉ một lần thôi
để không còn trăn trở
dù chỉ một lần rồi mãi mãi xa nhau
nếu một ngày trong tận cùng nỗi đau
em ngu ngơ hóa thành người mất trí
nhưng bóng anh sâu trong từng suy nghĩ
chẳng phút nào em thôi gọi tên anh
nếu tình cờ…
đừng vội lướt qua mau
hãy ôm em để em không lạc lõng
hãy hôn em vuốt suông làn tóc rối
hãy cận kề thêm một phút hoang say
và đừng bỏ em vào nhà của những người dại điên
hãy cứ để em lang thang trên khắp nẻo đường nhung nhớ
hãy cứ để em lạc giữa cõi yêu dù không có thực
hãy cứ để em đợi chờ… và gọi mãi tên anh
em
người điên yêu
Người Điên
Tác giả: Hoa Du Kha
Ai nói người điên không biết buồn?
Ai cười nghiêng ngã dưới trăng suông?
Mà ai về lại, mùa thu trước
Nhắn giúp tình tôi gửi đến nường.
Ngày ấy, nàng thường ôm lấy tôi
Giân hờn đôi lúc, khiến tôi vui
Nhìn mưa nàng bảo :” Tình em đó”
Thắm ướt tim anh, cả cuộc đời.
Ngày tháng bên nhau, ước bạc đầu
Tiếng cười, giọng nói những canh thâu
Lòng tôi lưu luyến đêm hôm ấy
Như áng mây chiều hoàng hạc lâu.
Rồi một đêm khuya, trời cuối đông
Được tin người đã bước theo chồng
Đất trời sụp đổ, hồn xuân lạnh
Lây lất tôi sầu , em biết không?
Trời hỡi, tình tôi đã chết rồi!
Trăng sao từ ấy cũng chia phôi
Ngày mai, mai nữa Trà Vinh đó
Dưới nắm mồi xanh, nhốt một người.
Tôi vén đau thương vào ý thơ
Mộng từ đời thực, mộng vào mơ
Người điên cũng biết buồn em hỡi,
Cười khóc trong lòng, mặt ngẩn ngơ .
Cập nhật các bài 🌱Thơ 7 Chữ Hay 🌱Thơ Bảy Chữ Về Cuộc Sống, Quê Hương
Chùm Thơ Về Người Điên Đặc Sắc
Cuối cùng là Chùm Thơ Về Người Điên Đặc Sắc vô cùng ấn tượng:
Khi Người Điên Biết Say
Tác giả: Lưu Vĩnh Hạ
Có một gã điên say
Từng đêm với men cay
Nhìn trăng cười ngặt nghẽo
Cái bóng đời mượn…vay
Bà Mẹ Điên
Tác giả: Trần Trung Đạo
Có lần tôi đi ngang
Qua vỉa hè Ðồng Khởi
Một bà ôm chiếc gối
Ðứng hát như người say
Khoan chết đã con trai
Mẹ còn chờ mua sữa
Mai Ba về có hỏi
Mẹ biết nói sao đây
Người biết chuyện cho hay
Chồng bà đưa ra Bắc
Từ khi con trai mất
Bà trở thành người điên
Nhà bà là mái hiên
Tấm vải dầu che nắng
Sớm chiều khoai với sắn
Heo hút với bầy con
Bà ngày một héo hon
Bỏ vùng kinh tế mới
Về Sài Gòn chen lấn
Giữa cuộc đời đắng cay
Ðứa con út ốm đau
Vẫn hằng đêm đòi sữa
Chẳng còn gì bán nữa
Ngoài giọt máu mẹ cha
Khi trời vừa sáng ra
Bà lại lên Chợ Rẫy
Lần nầy lần thứ mấy
Bà bán máu nuôi con
Trên đường về đi ngang
Ghé cửa hàng mua sữa
Bà gục người trước cửa
Suốt đêm mà không hay
Ðứa con út đang đau
Chờ mẹ về chưa tới
Qua đời trong cơn đói
Thiếu cả một vòng tay
Khi bà về tới nơi
Thì con mình đã chết
Bà ôm con lạnh ngắt
Ðứng hát như người say
Khoan chết đã con trai
Mẹ còn chờ mua sữa
Mai Ba về có hỏi
Mẹ biết nói sao đây
Ðêm qua tôi nằm mơ
Thấy mình ôm chiếc gối
Ðứng trên đường Ðồng Khởi
Và hát như người điên.
Đá Sỏi Cũng Buồn
Tác giả: Châu Thái Lê
Tôi biết,
em đã giận tôi
cả những lời nguyền rủa
hãy buồn đi em, có lẻ năm bảy bữa
rồi tất cả sẽ phai phôi …
khi một người điên
lững thững giữa đời
rất mau quên những lời hờn trách
xin đừng bận tâm bỡi đôi bài thơ rách
và với em sao tôi chẳng biết cười …
người điên không đem ân tình đùa giỡn em ơi !
tôi trở về như cơn gió xa xôi
nên rất ngại làm rụng rơi hoa đang nở
xin hãy để tôi gom ngàn lá đổ
là nỗi buồn còn vương vãi ở thu xưa
tôi trở về như lữ khách một chiều mưa
trên con đường cũ người vừa thay tên mới
cõi lòng đã hoang vu cùng đá sỏi
môi điêu tàn chẳng nở nổi nụ thương
tôi biết,
là em đã vấn vương
đã thêu dệt một thiên đường ảo mộng
khi giận dỗi quay đi vừa khuất bóng
có hay sỏi đá dưới chân mình cũng đau lắm không em ?
tôi trở về như giọt sương đêm
trên cỏ cây em gục đầu thỗn thức
xin hiểu giùm tôi đó là nước mắt
khóc cho tôi và cho kẻ yêu mình ….
Tôi Là Một Người Điên
Tác giả: Mặc Giang
Tôi là một người điên
Cái điên đã tự bao giờ
Điên từ lúc nhỏ còn thơ
Điên trong một khoảng trôi bờ
Điên giữa dòng đời mộng mị
Có người bảo tôi mất trí
Có người bảo tôi là khùng
Có người bảo tôi là điên
Tôi là một người điên
Gom ông trời một bọc
Gom trái đất một bao
Như đời tôi một túi
Ngủ, nay bờ mai bụi
Cõi trần gian an lành, xáo trộn, vẫn tỉnh bơ !
Lòng thế nhân đãi bôi, hờ hững, con cóc khô !
Người ta không thèm ngó !
Tôi thu mình một xó !
Tôi là một người điên
Gõ cái bụng tưng tưng
Rờ trong túi không tiền
Bước đi nhìn dáo dát
Ồ ! Đằng kia thùng rác
Cái nào coi còn được, móc móc ních liền
Vỗ bụng kêu bành bạch, nó hát thần tiên
Phách đốc nằm đọc báo trên ghế đá công viên
Đánh một giấc khì khì, chèo queo như con khỉ !
Thức ăn đầy chợ chửa ai cho
Đốt bếp lên hâm chẳng có lò
Xoang, chảo, nồi, niêu đầy ở tiệm
Cửa nhà khắp chốn ngủ co ro
Tôi là một người điên
Cửa nhà cần chi mệt
Ra vô phải đóng cài
Giàu sang, phú quí, keo kiệt, bòn chài
Trống rỗng như tôi, cũng sướng như ai
Đi khắp đất, đâu nơi nào có cửa
Ngủ khắp nơi, đâu chẳng phải là nhà
Giàu có quá ta, chẳng có chi mà dư thấy bà
Một túi trên vai, đeo lủng lẳng còn hơi khá nặng
Tôi là một người điên
Thân tôi có, hình như của cha của mẹ
Tắm chi nhiều, đã hao nước, lại mòn thịt mòn da
Đôi ba tháng, một hai tuần, chỉ thấm nước, xoa xoa
Bụi, mồ hôi bóng láng là áo giáp chống phong ba
Ở gầm cầu, góc hẻm, sân ga, đâu khi nào trúng gió
Tóc bóng mượt mà thấy rõ
Đâu cần trét sáp, thoa keo
Tốn tiền mua, tốt xấu, lại trả giá kì kèo
Không uốn, sấy, mà một mái bềnh bồng thế kỷ !
Tôi là một người điên
Đâu tham lam, nhỏ mọn, hẹp hòi, ích kỷ
Muôn sự của chung, tôi không thủ riêng mình
Danh lợi, quyền uy, đem nhét một bồn binh
Bỏ trong túi tanh hôi, ôm mối sầu vạn kiếp
Lâu lâu móc ra coi, nó kêu đồ oan nghiệt
Nó còn nằm trong một ống bồn binh
Lôi cổ nó ra, nó đổ tháo chình ình
Cho chẳng ai thèm, tôi lại nhùi một đống !
Tôi là một người điên
Đời có chi mà hy vọng !
Sống có chi mà mộng mơ !
Chỉ có những ai khôn quá hóa khờ
Lo đủ thử, ngày cũng ăn ba bữa
Lại có những khi nóng như đốt lửa
Bóp trán, vò đầu, chạy ngược, chạy xuôi
Đời có ai sung, ai sướng hơn tôi
Ném đi hết, từ dạo nào không biết
Có gì cũng ăn, ngủ đâu chẳng tuyệt
Cũng đứng, cũng đi, cũng nhìn đất, nhìn trời
Cả cuộc đời tôi là một cuộc ăn chơi
Trời đã cho như thế, không tiêu dao, uổng phí !
Tôi là một người điên
Ngẫm nghĩ cho chí lý
Có nhiều lần lúy túy
Với đủ hạng người ở các nghĩa trang
Nào dân, nào quân, nào tướng, nào quan
Họ cũng áo quần màu sắc xênh xang
Tôi cũng lem luốc đỏ xanh đâu khác
Họ lập bè, hội họp, tiệc tùng, ca hát
Tôi tham gia, nhảy múa, vùng vẫy mấy chiêu
Trông cũng rình rang, rộn đám đủ điều
Họ tấm tắc thầm khen và nhìn tôi, phát ngán
Tôi là một người điên
Ông trời nhìn tôi quờ quờ quạng quạng
Tôi hân hoan chào đón ông trời
Ông có rảnh rang, mời ông xuống đây chơi
Mình đã quá quen, đừng khách sáo nhiều lời
Tôi sẽ kè ông, và thi nhau đánh chén
Tôi là một người điên, cần chi nữa !
Tội cho cõi trần gian, khổ chi rứa !
Nếu tái sinh, và cần chọn lựa
Thì, Tôi là một người điên
Ai sướng hơn tôi
Ngao du cho hết cõi đời
Rong chơi cho phỉ kiếp người khùng điên !
Xem thêm tuyển tập chùm🌸 Thơ 8 Chữ 🌸Về Tình Bạn, Về Mẹ, Thầy Cô, Cuộc Sống