Thơ Nguyễn Thế Hoàng Linh [Tác Giả, Tác Phẩm + Chùm Thơ]

Thơ Nguyễn Thế Hoàng Linh ❤️️ Tác Giả, Tác Phẩm + Chùm Thơ ✅ Chia Sẻ Bạn Đọc Về Tiểu Sử Cuộc Đời, Sự Nghiệp Sáng Tác, Phong Cách Thơ.

Tiểu Sử Cuộc Đời Tác Giả Nguyễn Thế Hoàng Linh

Nguyễn Thế Hoàng Linh là tác giả của tiểu thuyết “Chuyện của thiên tài”. Anh bỏ dở đại học để viết văn và đến năm 20 tuổi đã có khoảng 2000 bài thơ. Sau đây là tiểu sử cuộc đời tác giả Nguyễn Thế Hoàng Linh.

  • Nguyễn Thế Hoàng Linh (sinh năm 1982) tại Hà Nội
  • Từng là sinh viên trường Đại học Ngoại thương Hà Nội.
  • Bắt đầu sáng tác từ năm 12 tuổi, hiện tại có hàng ngàn bài thơ.
  • Thơ ông viết cho trẻ em rất hồn nhiên, ngộ nghĩnh, trong trẻo, tươi vui.
  • Năm thứ 3 đại học, Linh đã xuất thần sáng tác một loạt thơ và tuỳ ký – chỉ trong thời gian ngắn đến độ kiệt sức và ngã bệnh.

CÙNG TÁC GIẢ 👉 Bài Thơ Ra Vườn Nhặt Nắng

Sự Nghiệp Sáng Tác Nhà Thơ Nguyễn Thế Hoàng Linh

Cùng tìm hiểu sự nghiệp sáng tác nhà thơ Nguyễn Thế Hoàng Linh bên dưới.

  • Nguyễn Thế Hoàng Linh đã viết hàng nghìn bài thơ trên diễn đàn internet. Tác giả đã chọn lựa và làm thành các tập thơ sau: Mầm sống, Uống một ngụm nước biển, Em giấu gì ở trong lòng thế, Bé tập tô, Mật thư, Ra vườn nhặt nắng,…
  • Bên cạnh đó còn có các tác phẩm văn xuôi như: Đọc kỹ hướng dẫn sử dụng trước khi dùng, Chuyện của thiên tài (tiểu thuyết), Văn chương động,…
  • Nhà thơ trẻ Nguyễn Thế Hoàng Linh là tác giả của tiểu thuyết “Chuyện của thiên tài” gây nhiều tiếng vang trên văn đàn và công chúng yêu văn học.
  • Nguyễn Thế Hoàng Linh đạt Giải thưởng Hội Nhà văn Hà Nội 2004 cho tiểu thuyết Chuyện của thiên tài.

Phong Cách Thơ Nguyễn Thế Hoàng Linh

Phong cách thơ Nguyễn Thế Hoàng Linh ngồ ngộ, nhiều khi tưởng như bỡn cợt nhưng ẩn chứa nhiều suy tư và triết lý. Anh là một tác giả quen thuộc với nhiều bạn đọc trẻ.

Nguyễn Thế Hoàng Linh được giới phê bình văn chương đánh giá cao và yêu mến gắn cho nghệ danh: “Thi tài tuổi 20” – với một cõi thơ cưu mang trí tuệ, hào phóng cảm xúc.

Thơ Linh làm cho người đọc tin. Tin rằng anh chân thành và trong trẻo. Tin rằng anh không màu mè phù phiếm. Đó là thứ thơ làm thuốc thử cho những gì sặc sỡ xoắn vặn hình thức và câu chữ, hoặc giả vờ khệnh khạng cụ non.

Tham khảo một bài thơ hay của Nguyễn Thế Hoàng Linh 🔻 Bài Thơ Bắt Nạt 🔻 tác giả, tác phẩm

Tuyển Tập Các Tác Phẩm Của Nhà Thơ Nguyễn Thế Hoàng Linh

Chia sẻ tuyển tập các tác phẩm của nhà thơ Nguyễn Thế Hoàng Linh.

Tuyển tập thơ

Mầm sống

  • Đêm
  • Không tên 1
  • Không tên 10
  • Không tên 11
  • Không tên 12
  • Không tên 13
  • Không tên 14
  • Không tên 15
  • Không tên 16
  • Không tên 17
  • Không tên 18
  • Không tên 2
  • Không tên 3
  • Không tên 4
  • Không tên 5
  • Không tên 6
  • Không tên 7
  • Không tên 8
  • Không tên 9
  • Lạc
  • Luẩn quẩn
  • Tuyệt vọng
  • Vô hồn

Hoài nghi

  • Ai…
  • Chìm
  • Hoài nghi
  • Khi ấy…
  • Mặt nạ
  • Rơi
  • Thừa?
  • Vô phương
  • Xin
  • Lẽ giản đơn
  • Áo đỏ em đi
  • Chàm
  • Có lẽ thế
  • Đa mang
  • Em có tin…
  • Hạnh phúc
  • Hình như

Lẽ giản đơn

  • Người đàn ông vô danh
  • Những đứa trẻ ngồi trong quán bán đời
  • Quệt xe
  • Thằng bé
  • Thiếu vắng

Lột xác

  • Ám ảnh
  • Ảo ảnh
  • Hoang mang
  • Lột xác
  • Than
  • Thử
  • Uất

Trong khu vườn của đớn đau

  • Chợ đớn đau
  • Rừng mặt trời
  • Trong khu vườn của đớn đau
  • Xếp gốm

Nỗi đau

  • Nỗi đau
  • Đêm xuống phố
  • Hy sinh
  • Những cái xác
  • Cầm dao ngược
  • Tim
  • Tiền
  • Nỗi đau không tên

Tôi vô tình

  • Ba điều ước
  • Tôi vô tình
  • Vô ích
  • Một lần dại dột
  • Kiếp hoa
  • Tôi không hận
  • Với một loài hoa
  • Cô đơn
  • Trằn trọc
  • Không mượn
  • Người phụ nữ trong anh
  • Khung cửa mùa này
  • Đau thì đau
  • Với một con người
  • Sống
  • Tôi thấy mình may
  • Lồng
  • Phải sống

Mầm sống

  • Mầm sống 1
  • Mầm sống 2
  • Mầm sống 3
  • Ừ thì thu
  • Hồi sinh
  • Bình minh
  • Ta xé nỗi đau
  • Ngày hôm nay

Dịu

  • Dịu
  • Mùa dịu
  • Ai cười mà xinh thế
  • Mãi mãi
  • Luôn luôn
  • Vườn
  • Cho mình

Viết về niềm vui

  • Viết về niềm vui
  • Phép màu
  • Yêu nghiêm túc
  • Cô gái Tây
  • Một ngày
  • Vòm sáng
  • Nụ cười thu

Thơ tình cho cuộc sống

  • Thơ tình cho cuộc sống
  • Không yêu sao em lại…
  • Mùa thu
  • Súng và hoa1
  • Mưa ngọt
  • Đê vồ 1
  • Cho riêng tôi

Uống một ngụm nước biển

  • Ước
  • Linh tinh lúc ngồi lang thang, chàng thơ kẹp giữa hai nàng thờ ơ
  • Tết qua rồi đấy còn chờ hay thôi
  • Bài đặt tên muộn
  • Nôi
  • Nơi
  • Trong
  • Hai ngày không viết
  • Bài không số số 1
  • Bài không số số 2
  • Bài không số số 3
  • Đã và chưa đã
  • Chảy
  • Bài không số số 4
  • Thì đi theo những giáo điều trốn em
  • Bài không số số 5
  • Trẻ
  • Thế mà vẫn cứ phây phây linh hồn
  • Bài không số số 6
  • Uống một ngụm nước biển
  • Gần như một câu chuyện
  • Rung
  • Mở
  • Lại vẽ
  • Giá mà có
  • Mưa lá lá mưa
  • Dìu dịu
  • Gió
  • Một bài không tên nữa
  • Đã bao giờ
  • Phóng sự đầu ngày
  • Này
  • Tôi tầm thường
  • Lỗi tại ai
  • Bài không số số 7
  • Yêu em như
  • Một chiều
  • Hát vội
  • Đoán
  • Anh phải đi
  • Em cười lên chút được không
  • Một bài thơ mất
  • Ba chấm
  • Em như một đoá dã quỳ, nở hoang trong ánh tà huy kèm nhèm
  • Lại nàng
  • Chạm
  • Dịch vụ tư vấn
  • Tôi những tưởng
  • Không đặt tên số 1
  • Nhiều
  • Hừ
  • Không đặt tên số 2
  • Thơ đâu có muốn nhào vô lầm lì
  • Hổng
  • Nghĩ nhiều cứ tưởng tốt và không sao
  • Không đặt tên số 3
  • Mặc
  • Không cần tên
  • Vào ra
  • Cấm độc giả chưa đến tuổi chửi bậy
  • Sự thật
  • G2
  • Em đừng hỏi vì sao
  • Êm
  • Đêm lặng gió
  • Đố em lọc được tôi trong xác phố
  • Vẫn đôi khi
  • Tình hình mạng
  • Buồn ngủ buồn ngu
  • Nhưng mà
  • Vô đáy
  • Biết đề vô nghĩa nên anh sống
  • Thế
  • Không đặt tên số 4
  • Không đặt tên số 5
  • Không đặt tên số 6
  • Những điều còn lại xảy ra
  • Vẫn nhưng
  • Chỉ là có lẽ
  • Chỉ còn
  • Bài không số số 8
  • Chợt
  • Lại hổng
  • Em đã ở đâu
  • Ngưng ở nửa đêm
  • Những gì nhỉ
  • Tồn tại cho
  • Những điều cơ bản
  • Khơi
  • Bài không số số 9
  • Lại rơi
  • Mưa vẫn còn rơi
  • 01
  • Không ai đuổi
  • Không đặt tên số 7
  • Không đặt tên số 8
  • Nơi bắt đầu
  • Chúa
  • Không đặt tên số 9
  • Lại lại
  • Có hay không có tình yêu
  • Bài không số
  • Đêm vắng
  • Em làm ơn đừng hỏi gì cả
  • Không đặt tên số 10
  • Đang ngu cũng viết
  • Hắn không trả lời
  • Bài không số số 10
  • À
  • Thì có làm sao
  • Nhìn em từ thủa bé con/ Đến khi em đã chẳng còn như xưa
  • …Đi…
  • Chào em ngày cuối
  • Giận
  • Không đặt tên số 11
  • Ngoài viết ra ta là ai
  • Tháng 11
  • Đói
  • Khi đời sống sợ

Một số tác phẩm thơ khác:

  • Cảm ơn
  • Chiều quan san
  • Chuộc
  • Có những lúc…
  • Con dậy bố
  • Công viên
  • Cứu thế giới
  • Đàn cá voi trong cơn bão
  • Đàn ông đan
  • Đòn bẩy
  • Em về trong mùa xa vắng
  • Giá mà được chết đi một lúc 1
  • Giá tình yêu save được…
  • Giữa hai hàng cây
  • Hộp màu của Tạo Hoá
  • Khoảnh khắc nào đó
  • Lặng im thì cũng vừa tàn mùa đông
  • Lắng nghe cơn đau
  • Lén
  • Mùa đàn bà
  • Nếu
  • Ngày quốc tế tháo tung buổi sáng
  • Ngứa
  • Ngửi
  • Nhà thơ
  • Nhẹ
  • Nhớ
  • Như vậy đi em
  • Olympic lần này đặt ở Trung Hoa
  • Râu tóc mọc dài
  • Tặng em
  • Tim tỉm tìm tim
  • Tôi ăn một phở một bún riêu
  • Tối thứ bảy
  • Tờ khai chứng minh nhân dân…
  • Tớ sẵn sàng
  • Tớ và Bùi Giáng chạy thi mút mùa
  • Trong đục
  • Trước mỗi tác phẩm

Các tác phẩm văn xuôi

  • Đọc kỹ hướng dẫn sử dụng trước khi dùng
  • Chuyện của thiên tài (tiểu thuyết)
  • Văn chương động

Có thể bạn quan tâm 🔰 Thơ Tình Xuân Diệu Hay Nhất 🔰 Tuyển Tập 50+ Bài Nổi Tiếng

15 Bài Thơ Hay Nhất Của Nguyễn Thế Hoàng Linh

Cùng tham khảo 15 bài thơ hay nhất của Nguyễn Thế Hoàng Linh bên dưới.

Ngửi

Tôi ngửi thấy mùi thịt chó
Khi vào bếp thấy củ riềng
Ngửi thấy mùi thời gian rữa
Khi dần mất những thiêng liêng

Tôi ngửi thấy mùi ai khóc
Khi vô tình nhìn vào gương
Ngửi thấy mùi tương lai chín
Khi gieo máu xuống con đường

Tôi ngửi thấy mùi ánh sáng
Khi vò khe khẽ đêm thâu
Ngửi thấy mùi mâu thuẫn đắng
Khi tôi và tôi khác mầu

Tôi ngửi thấy mùi tiềm thức
khi không còn thấy mùi gì
Nó ứa mùi em thật khẽ
Cho dù em đã ra đi

Nếu

Nếu tôi là băng giá
Tràn trụa thế gian này
Người ta có vì lạnh
Mà xích gần đôi tay ?

Nếu tôi là cay đắng
Làm đau đớn con người
Người ta có khao khát
Nâng niu những môi cười ?

Nếu tôi là tội ác
Băng hoại những tâm hồn
Người ta có hoảng hốt
Mà chữa lành trí khôn ?

Nếu tôi là đứa trẻ
Trong cuộc sống bình thừơng
Người ta có vì ” Nếu … “
Mà bắt đầu yêu thương ?

Thiên tài

Ngồi trong lớp chẳng chép bài
Thì tôi có phải thiên tài không đây ?
Trông kìa có cái con cầy
Bài cũng không chép làm thầy cho tôi
Tất nhiên là bịa ra rồi
Giờ tôi đang ngổi đang ngồi trong ai

Những thằng ngu chẳng chép bài
Thì hay giở giọng thiên tài như ta
Con ơi con đúng là gà
Thiên tài còn nhục hơn là thiên tai

Những thằng sức rộng vai dài
Mà không chịu nổi một vài cơn đau
Thì làm sao hiểu cho nhau
Thiên tài cũng chỉ ăn rau như người !

Cầm

Cầm tiền đi chuộc lại tiền
Cầm yêu thương chuộc dịu hiền cho ai
Cầm hôm nay chuộc ngày mai
Cầm cơn mơ ngắn chuộc dài cơn mơ
Cầm bơ vơ chuộc bài thơ
Cầm đêm chuộc một sợi tơ đầu ngày
Cầm đen đủi chuộc cơ may
Cầm hay chuộc dở trắng tay bạc lòng
Cầm lệ đục chuộc nước trong
Cầm hồi sinh chuộc tử vong lạ kì
Cầm gì để chuộc lại gì
Không cầm được máu rầm rì nơi tim
Cầm nhân gian đốt soi tìm
Một nhân gian khác im lìm trong tâm
Cầm trên môi sự lặng câm
Để rồi rỉ xuống tím bầm câu thơ
Dè chừng nhau đến bao giờ
Cầm gì để chuộc dại khờ cho nhau
Cầm gì để chuộc nỗi đau
Sẽ còn đeo đến ngàn sau với đời
Nếu như sống giống cuộc chơi
Thì ai sẽ chuộc máu rơi lệ hờn
Nếu như lũ trẻ cô đơn
Thì ai có thể khổ hơn loài người

Em về trong mùa xa vắng

Em về trong mùa xa vắng
Nắng run rẩy mãi khung trời
Đổ lên môi cười chênh chếch
Một làn hơi lạnh lả lơi

Em về trong mùa xa vắng
Như con chim én lạc đường
Tôi ước mình là pho tượng
Nằm trong vòm cánh du dương

Em về trong mùa xa vắng
Nhỏ nhoi như hạt bụi hồng
Tôi ước mình là chiếc lá
Hứng em kẻo sóng rợp sông

Em về trong mùa xa vắng
Trái cam chẳng ửng nổi vàng
Không cay và không thấy đắng
Chỉ như tôi lúc lang thang

Ngô nghê

Thoảng nhìn màu mắt em
là anh biết thu về
làm sao em giấu được
một sắc buồn ngô nghê

Lời răn của Chúa

khi sinh ra mỗi con người Chúa bảo
mỗi bàn tay cần nắm một bàn tay
cả loài người lần lượt làm theo ngay

kẻ lấy bàn tay phải nắm lấy bàn tay trái
kẻ lấy bàn tay trái nắm lấy bàn tay phải

Chúa thấy vậy lắc đầu ái ngại:
Biết thế mình đừng bảo cho xong.

Một người nhận xét: Cuộc đời đức Chúa thật long đong!

Cảm ơn

cảm ơn những rung động bồng bột
đã không đuổi tôi ra khỏi tôi
những ngộ nhận thường làm thơ mềm hơn

sống là cuộc bóc vỏ ngộ nhận
ngộ nhận là vỏ tái tạo vĩnh cửu

những ngộ nhận làm anh đau xót
kể làm gì nào ai trách được đâu
cái cơn đang rơi ngoài cửa sổ
đứa trẻ vạch chim đái xuống đường
đâu ai biết đấy chẳng phải mưa
có người hít hà như làn hương

ai giúp anh cai nghiện ngôn ngữ
ngoài giọng nói khoả thân của em
ngày dài lắm như độ ngân dấu chấm
nỗi buồn ư
sự ngộ nhận sau cùng
cả vị ngọt khi anh nghe em khóc
cũng khó lòng giác ngộ mắt đại dương

xăm nỗi nhớ của tôi lên bóng tối
mà bình minh thanh thản lột da hoài
may chiếc áo dịu dàng bí hiểm
khoác lên em của quá khứ về sau

dập chấn động bằng cách đóng phố lại
tôi trở về làm tôi nhà quê
không hiểu cái đang làm tôi lạnh lẽo
khi bâng quơ nhìn nắng chết trên đồng
không
chỉ ngã gẫy xương thôi chứ
thoi thóp và châu chấu xoãi cánh nâng

Đêm

đêm là ánh sáng của tâm linh
thấp thoáng mờ phai những bóng hình
chuyến choáng những mùi hương xa lạ
la đà lấp lánh những chiêm bao

đêm là nỗi nhớ của trăng sao
thoắt êm êm sóng thoắt cồn cào
mài mắt vào mây cho sớm khuyết
thả bay lả tả xác nôn nao

chập chờn mi mắt ngả lao đao
nghe những hư âm thoáng thì thào
thanh khiết dập dìu ru ru thoảng
linh hồn gà gật ngất ngư chao

đêm mang hơi thở đến nơi nao
đêm mở và ta khẽ bước vào
ta với màn đêm là hai kẻ
yêu nhau mà chẳng biết vì sao

Ai…

tôi đói những vần thơ ngọt
tôi khát những niềm vui xinh
tôi héo dần trong sa mạc
ai mang cho tôi ái tình?

tôi ngán những ngày lang bạt
tôi ngấy những lời ca điên
tôi nát nhòa trong hư ảo
ai đến bên tôi dịu hiền?

tôi bỗng thấy mình ngu dại
tôi bỗng thấy mình thơ ngây
tôi úa tàn trong thực tại
ai yêu con thú lạc bầy?

Rừng mặt trời

rừng mặt trời
ánh sáng ngấm vào máu lá
con hổ vằn nứt ra từ trong đá
màn đêm tụ lại thành con báo đen
bay xuyên qua thác nước không mảy may gợn ướt
thác nước là mái tóc
nàng tiên rừng gối đầu lên đỉnh núi hở em?

rừng mặt trời
gió đưa về đám khỉ bụi đời
đàn dơi bay ra tắm nắng
sói non nhoẻn cười trong trắng…

rừng mặt trời
chàng Tác Dăng đã về ở với loài người
hít thở không khí nhuốm mùi toan tính
gò má chàng đã dần phúng phính
biểu hiện sự biếng lười của vật lạ được nuôi trong tủ kính
biểu tượng của mẫu người chân chính?

chỉ trong một phần trăm ác mộng
chàng mới gặp lại tiếng hú mãnh sư ngọt buốt của mình

rừng mặt trời
lâu lâu muông thú quên Tác Dăng rồi

rừng mặt trời
muông thú xếp hàng tập thể dục buổi sáng
sư tử đứng cạnh thỏ non
chẳng nhịn nổi
nó bỏ tọt thỏ non vào miệng

lặng im
lặng im
lặng im

nhà khỉ ngắm mây trôi
nhà cáo nghía lộc chồi
thiên hạ dần giải tán
có một con chồn hôi?

rừng mặt trời
đã thuộc về loài người?

Mùa dịu

gió dịu cười òa trong vòm cây
con ve xớn xác tấm thân gầy
nỉ non khẽ cất lời ca cuối
rớt như chiếc lá mùa thu bay

thiu thiu nắng ngủ trong bàn tay
tan tan theo những giấc mơ ngày
nắng cũng dịu dàng như là gió
gió cũng dịu dàng như là mây

và mây dịu dàng như ai đây
nước mắt bên tôi vơi lại đầy
ngỡ ngàng tôi hỏi: sao em khóc?
nhoẻn cười em nhấm ngón tay…

Với một con người

người la í ới còi tin tin
giữa chợ một bà lão ăn xin
thời đại ánh sáng bà thì chậm
nhân gian lờ hoặc trơ mắt nhìn

ngày xưa có phải kiếp trăng hoa
má hồng giờ bạc mắt giờ nhòa
hồn đã bỏ đi thân ở lại
sống để mà ăn nốt tuổi già?

hay là người mẹ sống vì con
má trắng giờ thâm mắt giờ mòn
thương lũ con nghèo như giẻ rách
sống cho héo nốt chút hon?

hay là người vợ thiếu thủy chung
nhân tình ruồng rẫy bước đường cùng
ngửa tay từ thủa còn xanh tóc
thế rồi qua béng kiếp phù dung?

hay là người vợ ở mom sông
cúi mặt ngậm cay để nuôi chồng
tay héo tươi lên từng bụm máu
dật dờ qua nổi hết mùa đông?

hay là chẳng một chốn nương thân
cả gan không chịu nhuốm bụi trần
đắng cay rồi cũng đành rơi lệ
buông xuôi mà lết bàn chân?

hay là chẳng một nỗi đau chi
xin rồi quen miệng về ngủ khì
sáng dậy ra hàng chén bát phở
nhìn đám ăn xin nhổ phì phì?

sao mà tàn nhẫn thế hả ta
rồi một mai kia mi cũng già
biết đâu mi cũng mi cũng lại…
thôi thì nghìn lẻ biếu người ta

(có những bộ mặt đời biến đổi
tôi không định dạng được, trời ơi)

Nếu

Nếu tôi là băng giá
tràn trụa thế gian này
người ta có vì lạnh
mà xích gần đôi tay

Nếu tôi là cay đắng
cho đau đớn con người
người ta có khao khác
nâng niu những môi cười?

Nếu tôi là tội ác
băng hoại những linh hồn
người ta có thảng thốt
mà chữa lành trí khôn ?

Nếu tôi là đưa trẻ
trong cuộc sống bình thường
người ta có vì “Nếu…”
mà bắt đầu yêu thương ?

Tặng em

tặng em chiếc lá sắp vàng
tôi đà đánh dấu trên hàng cây xanh
tặng em chút ít lòng lành
tôi bao năm tháng để dành không tiêu

tặng em một sợi dây diều
giữ hồn tôi khỏi đánh liều lên mây
còn gì để tặng em đây?
nghĩ nhanh kẻo lá trên cây sắp vàng…

Viết một bình luận