Thơ Nỗi Đau Mất Cha, Mất Con, Người Đến Sau [22+ Bài Hay] 

Thơ Nỗi Đau Mất Cha, Mất Con, Người Đến Sau ❤️️ 22+ Bài Hay ✅ Chia Sẻ Chùm Thơ Đặc Sắc Về Nỗi Đau Giấu Kín Không Biết Bày Tỏ Cùng Ai.

Những Bài Thơ Về Nỗi Đau Hay Nhất

Nội dung bài viết hôm nay, xin mời bạn đọc cùng tham khảo Những Bài Thơ Về Nỗi Đau Hay Nhất để tìm kiếm sự đồng điệu cảm xúc nơi đáy lòng.

Rấm Rức Nỗi Đau
Tác giả: Dã Tràng Cát

Một nỗi đau rồi ngàn vạn nỗi đau
Đang rấm rức trong từng cơn thức ngủ
Nhân loại đau tư tương đã nhuốm màu
Chiều bóng nhạt rũ lòng mây đen phủ.

Nỗi đau nhận chìm chốn lòng khát vọng
Nỗi đau âm ỉ suy sụp nền móng
Nỗi đau xát muối cơ tim rát bỏng
Nỗi đau chất chứa mắt lệ bi thương
Nỗi đau lịm ngất bám đất bụi đường
Nỗi đau khơi mào chút niềm cậy trông.

Nước mắt nỗi đau ủ chân gốc lúa
Đắng đót nội đồng bội nghĩa lao công
Rễ trơ nỗi đau xác thân tàn úa
Nỗi đau nỗi đau thảm thiết linh hồn.

Chiều kích nỗi đau đo vào phẫn nộ
Nắm đấm đưa lên tâm lòng sụp đổ
Bóng tối chiến tranh dập vùi sự sống
Nỗi đau nỗi đau tìm về cứu cánh!

Cửa Lòng Thương xót mái ấm nỗi đau
Đón mọi nỗi đau phận đời bèo bọt
Giải mã mối tình Thiên Chúa thẳm sâu
Chân lý cậy vào công bình Thương xót
Nỗi đau nỗi đau, Thiên Chúa nhiệm mầu.

Đón Nỗi Đau
Tác giả: Dã Tràng Cát

Biết ngửa mặt hỏi Trời vì lòng ta quy hướng
Một nỗi đau hàng vạn nỗi đau cần lí giải
Ta đón nỗi đau ta đón thiên đàng
Đang ẩn hiện trong lòng một tình yêu quy hướng

Đón nỗi đau trong một đời thánh thiện
Nhiệm nhặt căn cơ giữa sự đời thiên biến
Sống thánh với lương tâm tưởng như điều nguỵ biện
Mà lòng đau luôn chuyển hoá vui mừng.

Cuộc sống rất thật như nó đang là
Chẳng thể đón nỗi đau khi tâm dối gian tà
Chỉ phẫn uất và thù ôm hận đắng
Đường tình yêu vẫn mãi đường vị tha.

Không, Ngài sinh ra ta chẳng để nỗi đau
Mà do tội, sự kiêu căng đạp đổ
Chính Ngài, Thượng đế đã đến để đón nỗi đau
Yêu nhân loại chỉ con đường quy hướng
Đón nỗi đau để khử trừ tội ác
Lấy tình thương mà ươm giống yêu thương.

Men yêu thương khiến cuộc đời trưởng thượng
Ngửa mặt lên mà hưởng ánh mặt trời
Đón cuộc sống trao từ Tình Nguồn Cội
Thuở lập thiên thuở vũ trụ rạng ngời.

Nỗi Đau
Tác giả: Phùng Quang Thuận

Có những nỗi đau
Chìm trong tim sâu
Rưng rức đau hoài
Vô phương cứu chữa

Có nỗi đau dài
Âm thầm mãi mãi
Trầm vào giấc mơ
Đọng trong trí nhớ

Có vết đau sâu
Theo tận kiếp sau
Không một tiếng rên
Ngàn Thu nhỏ máu

Nỗi đau làm người
Rưng rưng máu đỏ
Theo ta xuống mồ
Trốn vào nội cỏ.

Nỗi Đau Paris
Tác giả: Văn Liêm

Paris ơi ! Nghe tin đau nhói
Nhà thờ Đức Bà lửa cháy ngút trời…

Nỗi đau này không của riêng ai
Không của riêng Paris, mà của chung nhân loại
Của nhưng người yêu những nền văn hoá
Của Nước Pháp muôn đời còn lưu giữ cho mai sau…

Tôi đã đi trên bờ Sông Seine mùa Thu năm ấy
Tháp chuông Nhà thờ soi bóng uy nghi
Niềm tự hào của nền văn hoá Paris
Đâu còn nữa… Nước Pháp ơi… đau lắm…

Hỡi những người yêu Paris say đắm
Hãy nhớ nỗi đau này và gửi thông điệp đến mai sau
Hãy góp sức xây lại Nhà thờ – biểu tượng của tình yêu
Biểu tượng của sự tôn thờ những nền văn hoa…

Nhắc nhân loại hãy luôn gìn giữ
Những công trình mà cha ông để lại
Cho nghìn đời, cho con cháu mai sau
Để Nền Văn hoá muôn đời không chịu những nỗi đau…

Còn Mãi Nỗi Đau
Tác giả: Nhật Hạ

Trong lòng như có ngàn nỗi đau
Từ khi em biết người con gái
Anh đã yêu không phải là em
Một nỗi đau tưởng chừng mãi mãi

Anh ra đi để sầu ở lại
Từng đêm dài thao thức ngóng trông
Giọt nước mắt lăn dài trên má
Giá có anh lau giọt lệ hồng

Làm sao quên những ngày hoa mộng
Em dệt bằng nỗi nhớ từng đêm
Làm sao quên ngày tràn hạnh phúc
Bên nhau trong vòng tay ấm êm

Đêm nay mưa…Mưa rơi giá lạnh
Giờ này anh đang vui nơi đâu
Có biết chăng em đây u sầu
Khi nỗi nhớ thành giọt mưa ngâu

Tình người cho chỉ là hư ảo
Sao nước mắt ta lại rơi thật
Khi nghĩ đến tình yêu đã mất
Đau trong lòng em lắm người ơi

Hạt Mùa Mới
Tác giả: Inrasara

Khi nỗi đau đi vào nỗi đau khai hoang ánh sáng
soi khoảng hồn đã quá xanh xao
chúng ta nhìn vào mắt nhau không mộng mị
kí ức chở số phận chúng ta rời bỏ ga buồn.

Trong kiêu hãnh đắng cay
khi ốc đảo biết gọi mời ốc đảo
ngón tay đan ngón tay khai sinh hơi ấm không hề gầy
rắn rỏi hơn đức tin vào Chúa.

Con sông, cánh rừng ngày xưa chết yểu
tên chợt bật trên môi chúng ta
em tin chúng có thể nâng linh hồn từng tủi thân được / mất
gượng dậy tìm về?

Khi niềm vui tan trong nỗi đau vỡ hoang ánh nắng
tôi mang hạt giống thu hoạch phương xa
gieo cánh đồng làng
em nhân giống dân ca vào giai điệu mới
bờ cỏ vang vang ngôn ngữ được mùa.

Bên cạnh thơ về nỗi đau, Cùng tham khảo thêm 🍀Thơ Buồn Cho Số Phận🍀 45+ Bài Thơ Tủi Thân

Chùm Thơ Ngắn Về Nỗi Đau

Đừng bỏ qua Chùm Thơ Ngắn Về Nỗi Đau này nhé!

Xin Em
Tác giả: Trần Minh Hiền

Ngoài kia nước biển mênh mông
Núi non vời vợi trắng trong mây trời
Anh say anh đắm rã rời
Anh quên hai đứa một thời đã trao

Em về ôm lấy nỗi đau
Anh cười bôi xoá hết bao ân tình
Thôi đành cam chịu phận mình
Chúc anh đẹp mãi mối tình nên thơ

Mất Cha !
Tác giả: Kim Giang

Cứ gánh nỗi đau riêng lớn nhất
Khi cảm thông mới biết: Bạn như mình mất Cha
Muốn lật thời gian muốn vần tạo hóa
Muốn được đáp đền ân nghĩa sinh ra
Muốn… muốn… muốn… muốn vì Người tất cả…
Chưa kịp làm gì thì Người đã đi xa!!!

Không Đề
Tác giả: Chưa rõ

Đời người như chiếc lá thôi
Hôm qua còn thật rạng ngời đẹp tươi.
Hôm nay lá đã xa rời
Một cơn bão tố cuộc đời lá tan.

Kiếp nhân sinh lắm bẽ bàng
Người đi để lại bàng hoàng cho ai.
Niềm vui như gió thoảng bay
Vèo trôi theo những tháng ngày hắt hiu!

Niềm Cũ
Tác giả: Huyền Thanh Thanh

Anh
Khắc khoải từng đêm đông
Tim buốt giá
Mắt buồn
Lặng lẽ bóng thời gian
Đông
Chầm chậm chân trần
Giấu nỗi đau tan nát
Mưa
Ướt lối
Tìm xưa
Em
Chôn từng cơn mưa
Tan hoài niệm cũ
Mi nhòa
Bóng
Mình bóng
đêm.

Thơ Nỗi Đau Cuộc Đời Sâu Lắng

Ngay sau đây Thohay.vn xin chia sẻ đến bạn đọc bài Thơ Nỗi Đau Cuộc Đời Sâu Lắng.

Mưa Và Nước Mắt
Tác giả: Hàn Lê

Nước mắt chẳng thể nào hóa giải nỗi đau
Cơn mưa đầu mùa không làm tan cơn khát
Có gì giống nhau giữa mưa và nước mắt
Hay thượng đế vô tình rơi nước mắt thành mưa
Em có thấy niềm đau dịu bớt
Khi em khóc
Nước mắt lòng em hoà mặn dưới mưa
Mặt đất nứt chờ mưa
Và mưa
Mặt đất dịu dàng khi mưa rơi xuống
Có những cơn khát mà ta không thể uống
Và những nỗi đau lòng chẳng hóa được thành mưa
Nước mắt không hóa giải nỗi đau
Nhưng xoa dịu niềm đau khi em khóc
Mưa không làm tan cơn khát
Nhưng chính mưa làm cuộc đời bớt khát
Có gì giống nhau giữa mưa và nước mắt
Giữa cuộc sống bộn bề nước mắt và mưa.

Nỗi đau không tên
Tác giả:
Nguyễn Thế Hoàng Linh

cuộc đời này nhiều lúc sẽ dễ dàng
nếu bớt đi một vài thể loại trong những người khó tính
những người coi cuộc đời là trại lính
còn mình là chỉ huy

nếu vớ phải một ông bố vợ như vậy
thì tôi biết làm sao đây
có lẽ phải rủ vợ tôi “đào ngũ”?
đâu là tình huyết mủ
nếu người ta chẳng thông cảm cho nhau?

“tao đã nuôi mày ngần ấy năm…”
để chết dần những năm còn lại?
ôi
đột nhiên tôi kinh hãi
cuộc đời này lãng phí làm khổ nhau!

khó tính nhiều khi gieo rắc nỗi đau
nhưng có hơn gì hỡi những người dễ dãi
cứ sống mãi bằng lòng thương hại
của những người khó tính mặt câng câng

Những Nỗi Nhớ Mang Trong Đời
Tác giả: Mây ngàn Bay

Nỗi nhớ nào cũng thiết tha tràn đầy cảm xúc
Cũng mang trong lòng nặng chữ ưu tư
Những nhớ thương biết mấy cho vừa
Năm tháng cũ đã hòa dòng kí ức

Có một nỗi nhớ mênh mang hư thực
Là khi ta về thăm cảnh cũ người xưa
Hồ nước ao sen, vườn trải bóng dừa
Nơi cất giấu cả thời thơ kỉ niệm

Có một nỗi nhớ mang nỗi niềm đau đáu
Nơi ta sinh ra gắn bó nửa cuộc đời
Nơi nuôi dưỡng tâm hồn ngày thơ ấu
Nơi cánh cò lời ru mẹ hiền tha thiết vành nôi
Nỗi nhớ ấy theo ta trọn cuộc đời
Nhung nhớ lắm và yêu thương lắm
Một nỗi nhớ nằm trong sâu thẳm
Canh cánh trong lòng hình bóng quê cha!

Có nỗi nhớ dường như rất xa
Tuổi mười sáu ta thầm thương trộm nhớ
Đem lá thư giấu vào trong trang vở
Sợ người ấy sẽ cười nên đâu giám gởi trao

Và lòng lắng lại gặp nỗi nhớ rất sâu
Trên đôi mắt người mẹ già có người con đi mãi
Anh đã hi sinh để non sông thu về một mối
Người nằm lại chiến trường đem xương máu đổi bình yên

Có một nỗi nhớ ta chẳng thể gọi tên
Là nhớ về người mình yêu thương tha thiết
Một nỗi niềm nhớ nhung da diết
Khắc khoải trong lòng năm tháng không phai

Có thật nhiều nỗi nhớ rất dài
Mang theo suốt cuộc đời ta nhắc nhở
Những niềm vui nỗi buồn, những điều ta còn nợ
Nặng nghĩa ân tình trăn trở chốn nhân gian!

Kiếp Hồng
Tác giả: Viễn Phương

Nếu em biết được hoa hồng
Có bao gai nhọn như lòng của em
Nụ hồng bao cánh bon chen
Là em thế đó hờn ghen với đời

Em đi sây sát cho người
Gieo bao vết tích bao lời than van
Thương em lỡ kiếp hồng nhan
Từng cơn gió nhẹ hoa tàn rụng rơi

Sắc hương chỉ có một thời
Nhạt phai vội vã khi trời sang thu
Rồi mai về giữa hoang vu
Xác xơ một bóng mịt mù nỗi đau

Cuộc đời có được là bao
Đường mây mỏi gối nơi nào dừng chân
Hay là muôn kiếp trầm luân
Dặm ngàn rong ruổi gian truân đón chờ

Biết rằng hương sắc là mơ
Em ơi dừng lại bên bờ phù hoa

Ngoài chùm thơ nỗi đau, chia sẻ bạn trọn bộ những dòng 🍃Thơ Buồn Cuộc Sống🍃 tâm trạng nhất

Tuyển Tập Thơ Nỗi Đau Trong Tim Da Diết

Chia sẻ bạn đọc Tuyển Tập Thơ Nỗi Đau Trong Tim Da Diết.

Nỗi Đau
Tác giả: Phuong Vuong

Anh ở nơi đâu về đây anh hỡi
Yêu anh thật lòng em gởi trao anh
Anh đừng xem tình em như hoa thắm
Yêu em vội vàng say đắm vội tan.

Anh đến thật nhanh rồi anh lặng bước
Cho em đếm sầu nước mắt tuôn rơi
Em đã chơi vơi trong đời hoang dại
Anh xa em rồi vai em bỗng rung.

Thuở nào yêu nhau tình ta thắm thiết
Em đâu biết rằng rồi em sẽ đau
Ôi nhói trong tim tình ta vội chết
Chia tay bây giờ anh hết yêu em.

Sao thời gian cứ mãi trôi lặng lẽ
Cho em thêm buồn quạnh quẽ từng đêm
Như giấc chiêm bao đêm đêm em ước
Tan giấc mơ rồi ô thước chia phôi.

Vẫn nhớ anh dù lòng em quặn thắt
Nỗi đau tâm hồn chôn chặt đời em
Em muốn tìm vui trong đời lần nữa
Nhưng em không đành lần nữa yêu ai.

Còn Lại Nỗi Đau
Tác giả: Calong Nguyen

Đời giáng xuống nổi đau lòng thất vọng
dang dở đoạn tình tan nát giấc mơ
em cười đi ta đau đớn thẩn thờ
mang đau khổ để quên lòng vội vã
đá bạc mầu đường vì trăm ngã rẽ
anh nửa đời vẫn trắng sạch linh hồn
anh cười đời đâm xuyên ngang thân xác
gió của trời lay rách buốt nỗi đau
gió tả tơi đưa tình vào dĩ vãng
anh giữa đời mà trí nhớ hoang vu
đêm sẽ buồn tắm sương lạnh sao khuya
nhìn trên trời thiên hà em xao động
anh sẽ nhớ…anh sẽ nhớ về em
nhớ một đêm gió tuốt sạch tình trần
anh rũ xuống đời chỉ còn ký ức

Lại Một Thu Qua
Tác giả: L

Thu bước qua thềm, gợi nỗi đau
Ngẩn ngơ hồn mãi gửi về đâu
Mắt ngây thơ thẩn nhìn theo lá
Mỗi lá thu rơi, một nỗi sầu
Mượn bút nghiên dòng họa mấy câu
Thương nhau chi lắm đậm tim sâu
Để sầu vạn kiếp rồi muôn kiếp
Ép kín trong tim ngàn nỗi đau
Đêm nhớ thương, vương sầu mắt ngọc
Mộng tan rồi thức trắng đêm thâu
Mưa rơi từng hạt bên thềm vắng
Mờ mịt khung trời, anh ở đâu?
Thấp thoáng thời gian đã cuối thu
Canh khuya hiu hắt giọt sương mù
Lặng yên nghe rợn làn da mỏng
Người đã xa rồi, gót lãng du !

Trong tim em một nỗi buồn
Tác giả:
Lord Byron

Trong tim em một nỗi buồn nào đấy
Cô đơn, đang ngủ, bao giờ
Nghe tiếng đập trái tim anh cũng dậy
Để rồi rơi hẫng trong mơ

Một tia sáng trong lòng em đang sống
Mong anh lặng lẽ, vô hình
Những bóng tối của buồn đau, thất vọng
Không làm nó tắt vì anh

Đôi khi bước qua mồ em, hãy nhớ
Thương em chôn dưới đất mềm
Em chỉ sợ, một điều em chỉ sợ
Anh đã hoàn toàn quên em

Trước khi chết em xin anh hãy nhỏ
Cho em, chỉ một lần này
Một giọt lệ lên khối tình đau khổ
Để bù em khóc hôm nay…

Mong Người Đậu Bến
Tác giả: Sen Lý

Người đi rồi , ta đang còn bối rối
Ngày hôm qua ở lại với thời gian
Nỗi đau trong tim đau đến ngút ngàn
Vẫn âm thầm chịu như chưa từng có

Người đi rồi , ta vui cùng trăng gió
Bởi đớn đau lâu cũng hóa bình thường
Bao nỗi nhớ nhói lòng trong vấn vương
Cũng lùi dần cho đi vào dĩ vãng

Người đi rồi , ta bước chân tiến thẳng
Ngẩng cao đầu đón hạnh phúc tương lai
Biết đâu đó trong thế giới ngày mai
Vẫn còn nhiều chân tình đang chờ đón

Người đi rồi , ta cũng đừng trông ngóng
Bởi thời gian không bán vé khứ hồi
Tỉnh giấc thôi đừng ảo trong giấc mộng
Hãy yêu mình đừng phí thời gian trôi

Người đi rồi , quanh ta và khắp nơi
Còn gia đình anh em cùng bè bạn
Vẫn không ngừng sẻ chia bao tình cảm
Yêu thương ta đầy ắp ở trong tim…

Người đi rồi , ta đừng cố gắng tìm
Chim bay mãi cũng có ngày mỏi cánh
Tìm chỗ dừng trú chân miền đất lạnh
Mong cho người đậu bến mới bình an…

Thơ Nỗi Đau Quá Khứ Lắng Đọng

Tiếp tục bài viết là tuyển tập những bài Thơ Nỗi Đau Quá Khứ Lắng Đọng.

Không còn anh
Tác giả:
Từ Nguyễn

Giữa thời bình vẫn mất mát, hy sinh
Vành khăn tang chít trên đầu người vợ trẻ
Anh không về, ai lau khô ngấn lệ
Nỗi đau nầy, biết bao giờ nguôi?

Con bé thơ nay đã mất cha rồi
Lớn lên trong cút côi thiếu vòng tay che chở
Biết lấy gì lấp cho đầy nỗi nhớ?
Suốt một đời khắc khoải nỗi bơ vơ!

Biển xanh ơi sao người nỡ hững hờ?
Bao ước mộng vẫn còn đây dang dở
Một mái ấm bỗng lạnh từng hơi thở
Bao bạn bè, đồng chí ngỡ như mơ!

Những đường bay còn đó ngóng từng giờ
Người ra đi… không có lần trở lại…
Biển biếc vẫn bao la, nền trời xanh vời vợi
Chỉ không còn anh-người canh giữ bầu trời…

Hãy về đi anh ơi!
Tác giả: Từ Nguyễn

Một người nữa chưa về
Mắt quê hương ướt lệ
Lòng đất nước cuộn đau
Anh còn nơi đâu thế?

Hãy về đi anh nhé
Đồng đội vẫn đang tìm
Bao người đang ngóng đợi

Hãy mau về đi anh
Tim mẹ cha buốt nhói
Đau xé lòng con côi

Đã hơn mười đêm rồi
Vợ anh ngồi chong mắt
Về đi, về anh ơi!

Có một thời như thế
Tác giả: Xuân Quỳnh

Có một thời vừa mới bước ra
Mùa xuân đã gọi mời trước cửa
Chẳng ngoái lại vết chân trên cỏ
Vườn hoa nào cũng ở phía mình đi.

Đường chẳng xa, núi không mấy cách chia.
Trong đáy mắt trời xanh là vĩnh viễn
Trang nhật ký xé trăm lần lại viết
Tình yêu nào cũng tha thiết như nhau.

Có một thời ngay cả nỗi đau
Cũng mạnh mẽ ồn ào không giấu nổi
Mơ ước viễn vông, niềm vui thơ dại
Tuổi xuân mình tưởng mãi vẫn tươi xanh

Và tình yêu không ai khác ngoài anh
Người trai mới vài lần thoáng gặp
Luôn hy vọng để rồi luôn thất vọng
Tôi đã cười đã khóc những không đâu

Một vầng trăng niên thiếu ở trên đầu
Một vạt đất cỏ xanh rờn trước mặt…
Mái tóc xanh bắt đầu pha sợi bạc
Nỗi vui buồn cũng khác những ngày xưa

Chi chút thời gian từng phút từng giờ
Như kẻ khó tính từng hào keo kiệt
Tôi biết chắc mùa xuân rồi cũng hết
Hôm nay non, mai cỏ sẽ già.

Tôi đã đi mấy chặng đường xa
Vượt mấy núi mấy rừng qua mấy biển
Niềm mơ ước gửi vào trang viết
Nỗi đau buồn dồn xuống đáy tâm tư

Em yêu anh hơn cả thời xưa
(Cái thời tưởng chết vì tình ái)
Em chẳng chết vì anh, em chẳng đổi
Em cộng anh vào với cuộc đời em
Em biết quên những chuyện đáng quên
Em biết nhớ những điều em phải nhớ

Hoa cúc tím trong bài hát cũ
Dẫu vẫn là cung bậc của ngày xưa
Quá khứ đáng yêu, quá khứ đáng tôn thờ
Nhưng đâu phải là điều em luyến tiếc.

Quá khứ chân thành
Tác giả: Trần Kim Hoa

Khi anh khổ đau vì cô gái ấy thì em là người thừa trên thế gian này
Đôi mắt anh quên vì em
Nụ cười anh không dành cho em
Và những trang thơ bé nhỏ, những giấc mơ bé nhỏ
Không nói với em lời bình yên …

Khi anh nghĩ về cô gái ấy thì em là người khổ đau
Khi anh về bên em thì cả ba chúng ta đều đau khổ
Quá khứ, như lá vàng trên cỏ
Em làm sao quên. Mà em nhớ thì hạnh phúc không đành!

Cả một thời trẻ thơ em dành cho anh
Nụ hôn vụng về. Trái tim trinh nữ
Vui sướng, khổ đau em từng gìn giữ
Lệ thấm đầy lời ước hẹn mong manh

Mãi mãi còn sắc lá cỏ xanh
Như tình yêu xưa trong anh còn đó
Và em – cô gái yêu anh bé nhỏ
Trước lá vàng rơi chẳng biết phải làm gì

Hạnh phúc đích thực không cho ta quyền hồ nghi
Quá khứ chân thành là mảnh khuyết cho tình yêu ta tròn vẹn
Nếu anh muốn trở về với nơi xưa hò hẹn
Hãy nói lời phụ bạc với em đi.

Bên cạnh thơ nỗi đau, lắng đọng cùng chùm 🌱Thơ Về Nước Mắt Hay 🌱 Chùm Thơ Buồn Đẫm Nước Mắt

Các Bài Thơ Nỗi Đau Mất Cha Buồn

Nhất định đừng bỏ qua trọn bộ Các Bài Thơ Nỗi Đau Mất Cha Buồn.

Viết Cho Người Đã Khuất
Tác giả: Nguyễn Minh Hằng

Hôm nay, tròn 100 ngày Ba đã đi xa
Mà con ngỡ Ba vẫn còn ở đó
Mỗi đêm về miên man trong gió
Con lặng lẽ buồn, lặng lẽ khóc vì nhớ thương
Có nhiều đêm con thức trắng canh trường
Hy vọng trong mơ, được gặp Ba dù chỉ là ảo ảnh
Nhưng hy vọng cũng chỉ là thất vọng
Ba vãng sanh rồi không về lại nữa đâu
Kiếp nhân sinh sao quá cơ cầu?
Cõi trần gian âu chỉ là cõi tạm
Mọi thứ vô thường, phút chốc đã vụt bay
Ai rồi cũng trãi qua quy luật tạo hoá sắp bày
Sinh – lão-bệnh-tử, lẽ tự nhiên không tránh khỏi
Đành chấp nhận một sự thật không thể đổi
Mong sao trên cõi vĩnh hằng
Nơi miền cực lạc, Ba được thanh thản, bình yên và giải thoát.

Cha Đã Đi Xa
Tác giả: Trần Lợi

Cha đã đi rồi đi mãi xa
Khi cây cằn cỗi tuổi về già
Ra đi thanh thản trong lỗi nhớ
Cha trong tim con và người nhà

Ngoài kia hoa nở đón xuân thì
Trong đây sầu quá tiễn cha đi
Cha ơi cha hỡi con gọi mãi
Đau lòng con lắm lời biệt ly

Từ đây sẽ mãi vắng bước chân
Thiếu vắng tình cảm của người thân
Thiếu tình cha yêu luôn ấp áp
Bên mâm cơm ngon được quây quần

Con nhớ về cha người cha yêu
Dạy chị em con sống biết nhiều
Dạy ăn dạy nói trong cư sử
Thương nhau đoàn kết vạn sự điều

Con phải làm sao tĩnh tâm đây
Lòng đau đớn quá thương cha gầy
Nén lỗi đau lòng nuốt dòng lệ
Để bước chân cha nhẹ như mây

Cha đã đi rồi cha đã đi
Mắt lệ rơi tuôn giọng thầm thì
Cha yêu đi nhé chào vĩnh biệt
Cảnh trời vui thú mây ngựa phi .

Nơi Này Nhớ Cha
Tác giả: Chu Hà

Gối mộng đêm thâu sầu đẫm lệ
Chập chờn ẩn hiện thấy Cha về
Đèn trăng héo hắt len song vắng
Soi chốn tình xưa giấc tỉnh, mê

Thôn xóm thanh bình rộn tiếng ca
Vui xuân an lạc khắp nhà nhà
Bỗng đâu chinh chiến gây tang tóc
Mẹ gánh gồng con, Cha cõng Bà

Bỏ xứ, rời quê từ dạo ấy
Đầm đìa không ngớt lệ xót xa
Một sáng mùa đông không thức nữa
Bà đi, Cha vỡ tiếng khóc òa

Rồi chiến tranh tàn, năm tháng qua
Ngỡ đâu sum hợp, hóa chia lìa
Quê nhà mãi ngóng nơi biên tái
Mòn mỏi thương con, chiếc bóng già

Lại thấy quay về dưới mái hiên
Nhà xưa quạnh quẽ vắng Cha hiền
Con khóc trong mơ vang tiếng vọng
Im lìm nắng xế xót tình riêng

Rượu rót, cờ bày đợi Bác Hương
Hoành xa tiếp giá đậu bên đường
Tháng ngày biệt dạng không tin Nhạn
Vườn cũ vướng sầu cỏ mọc hoang

Cha hỡi ngàn thu cách biệt rồi
Từ nay con biết gặp Cha đâu?
Hoàng hôn buông phủ sầu riêng lẻ
Thương nhớ tìm trong ngấn lệ sầu

Thương Cha tình khắc thâm sâu
Biết tìm đâu gặp…. bạc đầu Cha ơi!!

Con mất ba thật rồi
Tác giả: Bảo Châu

Nay về bên mái nhà xưa
Vẳng nghe có tiếng ba vừa gọi con
Bàn chân vẫn chạy lon ton
Tìm hoài chẳng thấy, ba còn nằm im

Trời ơi!!! đau thắt con tim!!!
Nghẹn ngào lệ trút nặng ghim trong lòng
Thu về ngọn gió long đong
Cánh chim lạc lõng bay trong ngậm ngùi

Mẹ già nước mắt sụt sùi
Ba ơi sao nỡ chôn vùi ngày xưa
Con về, sao lại tiễn đưa???
Lòng thêm quặn thắt như chưa bao giờ

Ước gì đây chỉ là mơ
Vần thơ con viết, mắt mờ lệ rơi
Con đã mất ba thật rồi
Vàng thu lá rụng tả tơi theo Người.

Khóc thương cha
Tác giả: Nguyễn Phú Bình

Như vòng quay bánh xe lăn hoài mãi
Cuốn trôi theo mòn mỏi cả cuộc đời
Mới hôm nào người khỏe mạnh tươi vui
Mà hôm nay héo mòn thân tàn tạ
Con thương lắm cả đời cha vất vả
Vì vợ con người quên cả bản thân
Cố vươn lên thoát khỏi cảnh cô bần
Nay vẹn toàn thì tử thần tìm đến

Vẫn biết rằng cũng tới ngày số tận
Cõi trần gian sống tạm thác gửi nhờ
Trên giường bệnh người vẫn nhắc nhở
Xin hóa thành tro phủ ánh lửa tàn

Con nhớ mãi lời cha thường bảo ban
Sống thương yêu anh em hãy kết đoàn
Đùm bọc nhau mỗi khi gặp hoạn nạn
Kiêu hãnh lên ta hơn chán vạn người

Số đã hết ông trời đang gõ cửa
Mời người đi đến trước cửa Nam Tào
Người thiêm thiếp như vẫn còn chiêm bao
Hồn lơ lửng như lạc vào cõi mộng

Ôi mong manh sự sống chỉ tấc gang
Thân còm cõi sức tàn nào chống nổi
Đau đớn thay lời người thường trăng trối
Cuộc đời cha trôi nổi kiếp phong trần.

Một trăm ngày
Tác giả: Diệp Ly

Một trăm ngày kể từ lúc cha đi
Mái nhà xưa còn ôm ghì nổi nhớ
Bóng dáng cha từng chiều trên lối nhỏ
Tiếng gậy tre từng nhịp gõ trên đường.
Cha đi rồi hoang vắng một trời thương
Đêm mộng mị trong đoạn trường nước mắt
Nghe chơi vơi với niềm đau quặn thắt
Ảo ảnh buồn làm ngơ ngác lòng con.

Cha đi rồi ngày tháng cũng héo hon
Bao hối tiếc làm mỏi mòn ký ức
Con chông chênh với nỗi niềm day dứt
Chữ thâm tình chia cắt nẻo trần gian.

Cha đi rồi theo mây khói dần tan
Con ở lại với muôn vàn thương nhớ
Đường âm dương câu hiếu thân đành lỡ
Cha đi rồi từng mảnh vỡ hồn đau.

Đêm nay nhớ lắm Cha ơi!
Tác giả: Ngọc Dung

Lòng con ray rức lệ rơi khóc người
Trọng Thu Cha đã lìa đời
Lập Đông dần đến hợt hời lòng con.

Mẹ già nay cũng héo hon
Bước đi không vững thân còn bệnh đau
Ngày đêm rũ rượi úa nhàu
Con nhìn thấy mẹ mà đau đớn lòng.

Mai này bốn chín ngày ròng
Chúng con cùng nguyện cầu mong cho người
Về nơi tiên cảnh Phật trời
Yên vui,an lạc,thoát nơi đọa đày

Hồn Cha thanh thản đó đây
Thoảng qua như gió như mây nhẹ nhàng
Xác thân nằm lại suối vàng
Chúng con thắp mãi nén nhang mộ phần.

Giờ đây nơi chốn dương trần
Mẹ đang đau yếu tấm thân guộc gầy
Nhớ Cha lệ đẫm vơi đầy
Cơn đau hành hạ bủa vây hình hài.

Chắp tay quỳ dưới Phật đài
Qua cơn bạo bệnh Mẹ hoài bên con
Dù cho nước chảy,đá mòn
Ơn Cha,nghĩa Mẹ,sắc son ghi lòng..

Nhớ Cha
Tác giả: chưa rõ

Bốn tháng Cha rời bán thập qua
Âm dương cách biệt nhớ Cha già
Thân Cha lão yếu, da sương trộn
Mắt nguyệt Cha mờ, tóc tuyết pha
Dạ thắt khi Cha hình bóng biệt
Tim đau lúc thể xác Cha xa
Cầu mong Cực Lạc hồn Cha đến
Phật dẫn Cha đi khỏi ta bà.

Các Bài Thơ Về Nỗi Đau Mất Con

Có thể các bạn sẽ đồng cảm với Các Bài Thơ Về Nỗi Đau Mất Con sau đây.

Mẹ Và Con
Tác giả: Vân Minh

Cơn mưa lớn cho bùn non ngập nước
Mẹ khom người trên mảnh lúa tươi xanh
Cưu mang con vừa thôi tuổi tròn trăng
Giấc ngủ thiếu miếng cơm ăn dè dặt.

Con đường xình lầy mẹ rút chân từng bước
Miếng vải dày cột bụng đỡ con lên
Đường trơn lắm con ơi mẹ trượt ngã mấy lần
Thân non nớt, tuổi đời còn non nớt.

Có những đêm cơn mưa dài không ngớt
Vài ánh đèn leo lét kẻ đi qua
Một thân một mình mẹ lắm lo xa
Ngồi dựa lưng vào vách tre để ngủ.

Con giẫy trong lòng trưa hè nắng lửa
Mảnh áo trên mình không đủ mát cho con
Biết làm sao đây chiếc nón lá lại mòn
Mẹ xoay người đưa lưng về phía trước.

Trái bí non mẹ luộc lên lấy nước
Làm canh chan nuôi con lớn từng ngày
Sanh con ra mẹ hơ hổng đôi tay
Con đã mất mẹ chết niềm mong ước.

Bao năm rồi con vẫn theo từng bước
Thương nhớ về con mãi mãi một hình hài
Nhỏ bé lắm con ơi !
Nhưng vẫn nối dài…

Thương Con Từ Cõi Chết
Tác giả: Bùi Nguyên Phong

Ba mãi ngồi đây với bến sông.
Vây quanh là bóng tối mênh mông.
Nghe gió vờn nhau nơi mép nước..
Lau lách đìu hiu tái tê lòng.

Ba vẫn chờ con trải nhớ mong.
Tiền giang ơi! Nước lớn, nước ròng.
Thương con xa xót hai dòng lệ.
Bìm bịp chiều hoang dỏi mắt trông.

Ta biết rằng con rất nhớ ta.
Mây hồng phiêu lãng bến bờ xa.
Chiếc lá buồn thiu rơi nấm mộ.
Cứa nát lòng ta một tứ thơ.

Văng vẳng tiếng hò nghe nảo ruột.
Bến sông thổn thức nhớ con đò.
Tiếng hò chới với trên sông lạnh.
Bèo dạt về đâu giữa giấc mơ.

Thương con lên, xuống từng con nước.
Bìm bịp than thân áo não chiều.
Vai gầy nhỏ bé đời côi cút..
Muốn nói cùng con biết bao điều.

Âm dương đôi ngã đời cách biệt.
Gang tất gần nhau lại xa xăm.
Ta chỉ mắt nhìn bao nuối tiếc.
Đêm từng đêm lặng lẽ về thăm.

Dòng sông trăm nhánh về biển rộng.
Lá rụng vào lòng đất mẹ thôi.
Túi da, bị thịt về cát bụi.
Có nhớ về nhau chỉ ngậm ngùi.

Ta chỉ mong con lòng cứng cỏi.
Đường nhân gian chân cứng đá mềm.
Hãy biến đau thương thành ước vọng.
Vững vàng… Chân cứng, đá mềm thêm.

Con hãy vì ta khô dòng lệ.
Ta vẫn theo con mọi nẻo đường.
Những lời ta nói từ gan ruột….
Di ảnh nhạt nhoè… Ngợp khói hương.

Mẹ Nhớ Các Con
Tác giả: Dũng Lê Ngọc

Tháng bảy về trời lại đổ cơn ngâu
Đêm thờ thẫn lòng này đau như xé
Các con hỡi sao không về với mẹ
Nhớ con nhiều mà đơn lẻ đèn châm

Tháng bảy sang sao cứ khẽ mưa dầm
Để lòng mẹ mãi âm thầm đau xót
Cha con ngủ khi công đồn phá chốt
Đến lần con lại cũng biệt xuân thì

Đưa tiễn con mẹ lặng khóc đẫm mi
Bên di ảnh cha ,mẹ ôm tì nói nhỏ
Con hi sinh theo con đường gian khó
Đường đấu tranh màu cờ đỏ anh ơi

Mẹ sinh ra những tráng sỹ trên đời
Nuôi con lớn mong là nơi nương tựa
Khi tuổi già cùng tối đèn tắt lửa
Giờ mẹ buồn đứng tựa cửa chờ ai?

Con ra đi trên chiến trận miệt mài
Chẳng hề mong có tượng đài năm tháng
Mẹ hy sinh cả đời cho cách mạng
Mong cuộc đời sẽ rực sáng hơn thôi.

Nhớ Con
Tác giả: Hương Ngọc Lan

Tháng bảy này mẹ chẳng đến bên con
Đừng ngóng trông, đừng tủi buồn con nhé
Không đi được lòng mẹ đau như xé
Nhưng phải đành
Bởi mắt kém tay run

Mẹ bảo này…
Con hãy cố vui chung
Với bạn bè và cạnh bên đồng đội
Mẹ gởi con nương theo làn hương khói
“nắm xôi vò” ngày đó con thích ăn

Tháng bảy này mẹ càng nhớ con hơn.
Lòng đau lắm…
Lo mộ con cô quạnh
Sợ gió mưa làm con bơ vơ lạnh
Sợ con buồn, con nhớ, con tủi thân

Và bây giờ chẳng đến được bên con
Rồi mai nữa và bao ngày sau nữa
Lúc nhớ con mẹ sẽ bên hiên cửa
Mà trông về nơi ấy…
Nghĩa trang xa

Nhớ đừng buồn, đừng trông mẹ,
Con nha!
Thời gian cũng cuốn trôi theo dòng chảy
Rồi sẽ đến
Ngày mẹ bên con mãi
Nhưng…
Giờ này…
Mẹ… Đang rất nhớ con.

Giã Từ
Tác giả: Chưa rõ

Linh con ơi! Đất Mẹ hiền ấm áp
Đón con về khi con đã hoá thân
Hoá thành mây bay lượn khắp bầu trời
Hoá thành gió thổi làn không khí mát.
Về nhà mình trên quê hương đất Việt
Sau bao ngày con theo mẹ mưu sinh
Tuổi ấu thơ con chưa vướng bụi trần
Sớm giã từ để ra đi vội vã.
Tám mùa Xuân trong con tràn ánh nắng
Và một mùa Xuân nữa mới vừa qua
Chưa kịp vui chưa kịp hớn hở cười
Khi tấm vé không khứ hồi trở lại.
con đã đáp chuyến bay
Từ biệt những thầy cô cùng bè bạn
Từ biệt những người quen trong xóm nhỏ
Con vẫy chào, người người khóc tiễn đưa.

Nỗi Đau Buồn Mất Con
Tác giả: Huyền Nhung

Tình thâm nào bằng tình mẫu tử
Con mất rồi mẹ cũng muốn chết theo
Hồi còn trẻ nghe… (buồn đứt ruột)
Đến bây giờ mẹ thấm thía mới đau
Tim mẹ đập muốn ngừng máu chảy
Vỡ tung ra với khối óc tối sầm
Thân xác nhũn không còn đau đớn
Muốn theo con xuống tận đáy mồ sâu

Tin có cháu mẹ mừng khôn xiết
Thiết tha cầu khẩn Phật thật bình yên
Mẹ lo lắng mong con hạnh phúc
May mắn liền khỏe mạnh được triền miên
Ôi! Đất trời sao ông không thưởng
Phạt làm chi nỗi nhức nhối khó lường
Con đã mất cháu không còn nữa
Người mẹ nào chịu nổi cảnh chia này

Sống mà sống với bao kỷ niệm
Đất con mua mẹ đã cất được nhà
Mẹ quên mất tuổi già của mẹ
Vì mẹ còn sức khỏe sống cho con
Trồng cây trái và đào ao thả cá
Vá nỗi đau người vợ trẻ của con
Bốn năm tròn vợ vẫn héo hon
Ai trông thấy cũng buồn cho số phận

Mẹ quyết tâm để đừng ân hận
Cho vợ con về khỏi phận làm dâu
Tuổi đời vợ con còn quá trẻ
Họ có quyền thỏ thẻ bước lần hai
Mẹ xin vong hồn con châm chước
Ước lại gần con nói khẽ mẹ hay
Trớ trêu thay lá vàng chưa rụng
Xanh! Lá rụng rồi – Ôi! Thật đắng cay!

Vì nhiệm vụ con ra đi quá sớm
Đại gia đình thương tiếc tiễn đưa con.

Ngoài chùm thơ nỗi đau, Bỏ túi ngay 🍂Thơ Nhớ Con Đã Mất🍂Những Bài Ý Nghĩa

Chùm Thơ Về Nỗi Đau Mất Người Thân

Xin tổng hợp cho bạn đọc thêm Chùm Thơ Về Nỗi Đau Mất Người Thân.

Khóc Mẹ
Tác giả: Trần Mạnh Hùng

Thăm thẳm trời cao có thấu chăng.
Nỗi đau dồn dập xé tâm cang.
Con quỳ bên MẸ, quỳ bên MẸ.
Rước MẸ yên vui cõi Vĩnh Hằng.

Thăm thẳm trời cao có thấu chăng.
Nỗi đau xé ruột lệ đôi hàng.
Con quỳ bên MẸ, quỳ bên MẸ.
Đau đớn trào lên đến ngập tràn.

Thăn thẳm trời cao có thấu chăng.
Nỗi đau khốn tận đến vô cùng.
Con quỳ bên MẸ, quỳ bên MẸ.
MẸ hỡi trời ơi, MẸ của con

Nỗi Buồn Nghĩa Trang
Tác giả: Donna Mai Hồng Thu

Về thăm mộ của ông bà
Nhìn quanh phần lớn chỉ là mộ hoang
Bể dâu thay đổi ngập tràn
Người sống loạn lạc, lang thang phương nào
Bây giờ và đến mai sau
Người đi kẻ ở thân nào xẻ đôi
Sanh ly tử biệt xa rồi
Đổi đời tan tác, thay ngôi chia lòng
Mộ hoang nằm đấy chờ mong
Con cháu sống chết vẫn trong mơ hồ
Nhìn đời chỉ một màu tô
Mồ chôn tập thể, không mồ đó đây
Nỗi đau thời chiến vẫn đầy
Thắp nhang gởi lại chút cay đắng này
Rồi cũng đến lúc chia tay
Mai này chưa biết chỗ này ra sao
Bên kia thế giới nghẹn ngào
Chết rồi còn vẫn phải đau cùng đời
Tháng Tư sầu vẫn chơi vơi
Đổi đời, dời đổi cả trời cõi âm
Nỗi đau người chết âm thầm
Nỗi đau kẻ sống trầm ngâm mấy đời
Bò đỏ phè phỡn ăn chơi
Dân đen thấp miệng nói lời gió bay
Việt Nam đất nước tôi đây
Một ngày quốc hận, muôn ngày tha hương.

Mồ Côi
Tác Giả: Linda Nguyen

Em ơi em ngủ cho ngon
Mẹ cha mất hết chỉ còn chị thôi
Nhìn mà thấy tội em tôi
Mới ba bốn tuổi mồ côi mất rồi

Kiếp người như lục bình trôi
Nhớ thương cha mẹ bờ môi ru hời
Mồ côi tội lắm ai ơi
Chén cơm chẳng đặng suốt đời vương mang

Những ngày sống kiếp lang thang
Thương em ốm yếu lại mang bệnh tình
Nhìn em chỉ biết lặng thinh
Giá mà đau khổ một mình chị mang

Thương em lệ đổ hai hàng
Xin trời ban phước ngàn vàng mang ơn
Còn cha còn mẹ vẫn hơn
Mất cha mất mẹ tủi hờn lắm thay

Giá mà cha mẹ nơi này
Con đâu sống cảnh đầm lầy hôm nay
Cuộc đời còn lắm chua cay
Mẹ cha mất hết như cây lìa cành

Nhìn trời xuyên tận mây xanh
Cho con thoát cảnh xin canh cơm thừa..

Bài Thơ Cho Nội
Tác giả: Hoài Điệp Hạ Phương

Nội ơi, từng chữ thiết tha
Con viết cho Nội khi bà xa con
Sáng nay mây xám như hờn
Đàn cháu để Nội cô đơn nằm chờ
Nội ngủ một giấc như mơ
Trên cao có thấy bài thơ con làm !
Từ nay mộng ước đành cam
Nội đâu còn nữa mà thăm viếng bà
Mười tám năm… con mất cha
Bây giờ mất Nội, quê nhà buồn thương
nhìn lên di ảnh, đoạn trường!
Trách trời khắc nghiệt con đường tử sinh
Chỉ thêm vài buổi bình minh
Đàn cháu về tới thâm tình trùng hoan
Bài thơ cho Nội lệ tràn
Tim đau như muối xát ngàn vết thương
Nội ơi, ngăn cách âm dương
Nỗi lòng con gởi Nội thương, thơ này !
Mốt mai trời có mưa bay
Đâu còn Nội hứng lu đầy nước mưa!
Để cho đàn cháu sớm trưa
Uống vào từng ngụm Nội đưa mát lòng
Con đò neo ở bến sông
Nhớ chăng khi vắng lưng còng nội tôi ?
Này trái cau với ống vôi
Có buồn khi Nội đã thôi têm trầu ?
Riêng con xa Nội đã lâu
Nhớ bà thương lắm nỗi sầu trùng vây
Nội giờ hết đếm bàn tay
Tính năm, tính tháng đợi hoài cháu con
Nội ơi, thôi ngủ giấc tròn
Câu ru của Nội tim con khắc lời
“Mai này khôn lớn cháu ơi
Đừng quên nòi giống mấy đời cha ông
Dù xa bao núi bao sông
Nhớ về nguồn cội tổ tông của mình”
Con nằm ôm Nội lặng thinh
” Ầu ơ …” từng tiếng rót tình vào tim…

Nhớ ông
Tác giả: chưa rõ

Cháu về thăm Ông, Ông ơi
Nhà đông mà vắng tiếng cười vắng Ông
Kìa sao chăn chiếu lạnh lùng
Giường không trống trải, còn Ông đâu rồi
Ông đi rồi sao? Ông ơi
Chắt Giang ngơ ngác tìm đòi cụ Ông
Ở đâu hình bóng của Ông?
Ngước lên chỉ thấy mịt mùng khói nhang
Ôngđi là lẽ nhân gian
Nhưng mà thương tiếc nát tan cõi lòng
Ông đi theo luật hoá công
Nhưng mà đau đớn muôn trùng tâm can
Hoành còn xa thẳm trời nam
Mà sao Ông đã vội vàng đi xa
Mai đây chú cháu về nhà
Còn đâu Ông nữa để mà mừng vui
Từ nay – trong cả cuộc đời
Tìm đâu giọng nói, nụ cười của Ông…
Trăng rằm ơi có biết không
Ngọn gió thiêng đã đưa Ông về thần
Cây si, núi đá hoa hồng
Buồn thương tiễn cụ về cùng tổ tiên
Cháu đi xa khắp mọi miền
Nhớ Ông tính cách dịu hiền, từ tâm
Thanh bạch, giản dị, tiện tằn
Chăm chút con, cháu ân cần sớm hôm
Nhớ ngày cháu bé con con
Ông ru giấc ngủ mớm cơm, sữa, đường
Lớn theo học lớp, học trường
Có Ông giáo huấn, chỉ đường tu thân
Học hành chăm chỉ, siêng năng
Đạo con chữ hiếu tu nhân, đức, tài
Đến nay chúng cháu thành người
Về thăm Ông đã đi rồi – Ông ơi.

Chùm Thơ Nỗi Đau Người Đến Sau Cô Đơn

Nếu bạn đang tìm kiếm Chùm Thơ Nỗi Đau Người Đến Sau Cô Đơn thì cùng tham khảo những bài thơ sau nhé! 

Chạm tới đáy nỗi buồn
Tác giả: Từ Nguyễn

Ta chạm tới đáy nỗi buồn
Để nghe hồn đau nhức
Có còn con tim nơi lồng ngực?
Hay chỉ là một khối sầu bi?

Giữa bóng đêm ta căng mắt nhìn gì?
Không!
Chỉ câm lặng lắng tìm những thanh âm đổ vỡ…
Xa xôi lắm giọng hồn khan nức nở
Vây bủa mình trong vật vã, đắng cay!

Giữa đêm đen bỗng khao khát bóng ngày
Mượn ánh sáng mà xua tan tất thảy
Chút vấn vương còn lại
Xin mờ phai trước bóng tối của đêm mai…

Người Đến Sau
Tác giả: Triệu Ngọc Yến

Sao em bắt phải nói yêu em
Sao lại muốn anh thức mỗi đêm
Để được, còn hay là mất cả?
Tình đen trắng có chắc êm đềm

Vừa hôm qua trọn vẹn tầm tay
Nay dấu yêu chia cách đêm ngày
Giọt nước mắt âm thầm khắc khoải
Rắc lên miền trắc ẩn tương lai?

Em đâu hiểu mặn nhạt tình vay
Chẳng thể hiểu oan trái đoạ đày
Vẫn cứ yêu, yêu nhiều có đã
Bình yên bước tiếp đến ngày mai?

Yêu em nhiều cũng thế này thôi
Ao ước tình sum vầy sớm tối
Người đến sau nào đâu có lỗi
Tiếng thời gian thống trị… tàn phôi…

Tâm Sự Người Đến Sau
Tác giả: Đông Tảo

Trái tim đau không lời tả xiết
Nhưng đến giờ đã hiệp cùng ai
Người ơi giờ cõi thiên thai
Đang chờ người đó nắng mai ngập đường

Trách làm chi quãng đường xưa ấy
Trách làm gì chuyện bấy đến nay
Dù cho trăm đắng ngàn cay
Thì nay tình đã là mây phiêu bồng

Người xưa gái đã theo chồng
Người vui duyên mới đèo bồng được chi
Tuổi xuân con gái có thì
Cạnh người chẳng tưởng còn gì là xuân

Mong ai giữa cuộc phong trần
Hiểu cho cặn kẽ cân phân lòng này
Thương em thức suốt canh chày
Chập chờn thao thức nét ngài kém xuân

Nỗi Lo Của Người Đến Sau
Tác giả: Trần Thị Thủy

Em sợ làm ” dì ghẻ” của con Anh
Bởi cái tên gắn liền bao điều ác
Vẫn biết rằng mỗi con người đều khác
Khác cái tâm , khác cái nết ở đời .

Em sợ làm “dì ghẻ” lắm Anh ơi
Chỉ nghe thôi cũng thấy sao chua chát
Em nào đâu dám làm điều gì ác
Sợ tiếng đời ám chỉ ác như xưa.

Em sợ rằng có lúc con Anh hư
Em mắng la thì người ta lại nghĩ
Không thương con Anh nên là mắng thế
Mà hiểu đâu em muốn chúng nên người .

Em sợ rằng có lúc nước mắt rơi
Anh hết thương Em bơ vơ buồn tủi
Một cuộc đời trôi qua thật ngắn ngủi
Mà buồn kia dài tận cuối chân trời .

Em cứ ngồi ngẫm nghĩ mãi không thôi
Biết làm sao khi duyên trời sắp đặt
Có số duyên nắm tay Em cùng dắt
Giàu hay nghèo ta khép chặt một đôi .

Bên cạnh chùm thơ nỗi đau, mời bạn tham khảo thêm 🌻Thơ Tình Buồn Về Tình Yêu🌻 Da diết

Thơ Về Nỗi Đau Mất Chồng Sâu Sắc

Tiếp tục là những bài Thơ Về Nỗi Đau Mất Chồng Sâu Sắc.

Mất Nhau Rồi
Tác giả: Chưa rõ

Nỗi đau nào hơn sinh tử biệt ly
Nhớ nào bằng khi người đi kẻ ở
Bao lời hứa chỉ còn là dang dở
Hỏi mấy ai không nức nở chạnh lòng

Đoạn đường đời sẽ hoang vắng mênh mông
Bởi người thương đã không còn chung lối
Nhớ thương ai những đêm trường mắt mỏi
Khi ân tình bổng xa tít mù khơi

Xuân hạ về sao mưa vẫn tuôn rơi
Tim giá băng khi mùa đông chưa tới
Hay lệ sầu khóc than trong buồn tủi
Tim lạnh lùng vì bởi mãi mất nhau

Còn lại gì hay chỉ một niềm đau
Mà trọn đời không thể nao lắng đọng
Khi mất đi người là niềm hi vọng
Mất nhau rồi giấc mộng chẳng còn chi.

Chờ chồng
Tác giả: Tô Hoàn

Ngày lấy anh, chị mười tám tuổi
Hai mươi năm cài then cửa chờ chồng
Hai mươi năm nước mắt đầm áo gối
Đêm mùa nào với chị cũng mùa đông

Mỗi ngày nhớ, mỏi mòn đôi mắt chị
Hai mươi năm mong một lá thư về
Hai mươi năm chờ tay anh gõ cửa
Ngọn gió lùa lừa chị những canh khuya

Người vợ xưa chờ chồng hoá đá
Nước mắt rơi – núi trắng sương mù
Chị chờ anh buồn đau hơn kiếp đá
Xin chị đừng hoá đá Vọng Phu.

Cách Biệt Tình Xa
Tác giả: -N3- Nguyễn Ngọc René

Cảnh ly biệt bao la thống khổ
Trời mây buồn mưa đổ lệ rơi
Nhớ chồng vọng nghĩa xa rời
Cô đơn mấy nẻo dạ bời đớn đau

Vùn vụt thoát qua mau chóng quá
Đã một năm em góa cô phòng
Nhớ thương đau xót đến chồng
Ra đi để thấy hư không phận buồn

Làm sao có được nguồn vui trước
Thuở anh còn ươm mướt tóc em
Bây giờ tóc rối buông rèm
Nhiều khi lại muốn nhìn xem linh hồn

Chiều bóng ngã hoàng hôn đã đến
Thuyền nơi nao sao bến đợi chờ
Xa anh em rất thẫn thờ
Nỗi buồn trút nốt vào thơ đượm tình

Ôi nhớ lắm chúng mình thuở ấy
Tay đan nhau thương mấy cho vừa
Rồi thì cũng phải tiễn đưa
Âm dương hoá kiếp phòng thưa lạnh lùng…

Giỗ Chồng
Tác giả: -N3- Nguyễn Ngọc René

Thương thay phận goá đàn bà
Giỗ ba tụi nó cách xa hồng trần
Bây giờ thui thủi một thân
Niềm vui thả mộng ôm vần câu thơ…

Âm dương đôi nẻo mịt mờ
Gặp nhau hư ảo cơn mơ phải đành
Ngoài hiên trời vẫn mây xanh
Líu lo lẻ bạn trên cành chim than

Xa rồi hạnh phúc ngút ngàn
Cô đơn cuối kiếp gian nan một mình
Mong người bạc phận anh linh
Hồn kia an nghỉ hành trình cõi âm

Rằng đây nhang đốt nguyện thầm
Về vui hưởng chút cùng mâm cả nhà
Khói đèn thêm những bông hoa
Gia đình sum họp mặn mà có nhau

Cuộc đời tiếp tục muôn màu
Tình xưa vẫn vẹn trước sau một lòng
Bây giờ chỉ nỗi ước mong
Chiêm bao hẹn gặp lưng tròng lệ rơi …

Đôi câu lục bát thay lời
Nghĩa tình ấp ủ buông lơi bao giờ…
Niềm yêu gom chữ vào thơ
Nhang kia em đốt bàn thờ nhớ anh…

Vần Thơ Cho Anh
Tác giả: Chưa rõ

Anh theo mây gió chơi vơi
Sao không mang cả cuộc đời em đi
Buông tay mình chẳng còn gì
Âm dương cách biệt biết khi nào về.

Đông sầu lạnh buốt tái tê
Đường xưa kỷ niệm bốn bề tuyết giăng
Dấu chân trên cát còn hằn
Mình em ngồi với bóng Trăng mỏi mòn.

Anh về góc bể đầu non
Hồn lang thang bước có còn nhớ không?
Riêng em tan nát cõi lòng
Đêm thờ thẫn khóc mắt mong mỏi sầu.

Đời em nay biết về đâu?
Khi anh bước vội qua cầu…tử sinh
Tình ơi! Duyên nợ chúng mình
Đang trôi nổi giữa điêu linh cuộc đời.

Tuyển Tập Thơ Về Nỗi Đau Mất Vợ Tâm Trạng

Mời bạn đọc cùng tham khảo thêm Tuyển Tập Thơ Về Nỗi Đau Mất Vợ Tâm Trạng.

Khóc Vợ
Tác giả: Quoc Hung Nguyen Cao & Mai Đăng Quãng

Bôn ba đã mấy chục năm rồi ?
Ngày xưa còn đó ngỡ xa xôi
Tìm đất tự do con tàu nhỏ
Hi vọng mang theo ngát trùng khơi
Cướp bóc phong ba thuyền kiếm bến
Kẻ sống người đi biệt cõi trời
Hạnh phúc nào ai đời viễn xứ ?
Thương mình khuất bóng giữa biển ơi !
Nuôi con khôn lớn nên người tốt
Chẳng phụ tình em lúc ở đời
Xa quê kiếp bạc sầu lữ thứ
Nhớ về đất mẹ chẳng thể vơi !
Tháng năm đầm ấm tình yêu trẻ
Dĩ vãng xa xăm của cuộc đời
Nén hương đốt mãi lòng chẳng tắt
Bốn mùa băng giá lạnh đơn côi !

Khóc người vợ hiền
Tác giả: Tú Mỡ

Bà Tú ơi! Bà Tú ơi!
Té ra bà đã qua đời, thực ư ?
Tôi cứ tưởng nằm mơ quái ác,
Vùng dậy là tỉnh giấc chiêm bao
Tỉnh dậy, nào thấy đâu nào,
Nào đâu bóng dáng ra vào hôm maị
Đâu bóng dáng con người thùy mị,
Tuy tuổi già xấp xỉ bảy mươi,
Vần còn khỏe mạnh, vui tươi,
Le te, nhanh nhẹn như thời xuân xanh.
Nhìn sau lưng vô tình cứ ngỡ
Một cô nào thiếu nữ thanh tân.
Vậy mà cái chết bất thần
Cướp ba1 đi mất, vô ngần xót xa!
Kể từ thuở đôi ta kết tóc,
Thấm thoát gần năm chục năm qua
Thủy chung chồng thuận vợ hòa,
Gia đình hạnh phúc thật là ấm êm.

Tôi được bà vợ hiền thuần thục,
Cảm thấy mình tốt phúc bao nhiêu!
Đôi ta cùng một cảnh nghèo,
Đạo chồng vợ lấy chữ yêu làm nền.
Nhớ khi giường bệnh đã nằm,
Bà còn thủ thỉ tình thâm thương chồng
“Tôi mà chết thì ông sẽ khổ,
Vì, cứ theo câu cổ ngữ ta
Xưa nay con cái nuôi cha
Cũng không chu đáo bằng bà nuôi ông.”
Bà ơi, hãy dầu lòng yên dạ,
Giấc nghìn thu cho th?o vong hồn,
Bà đi, đã có dâu con,
Một lòng phụng dưỡng, chăm nom bố già.

Tôi có khổ, âu là chỉ khổ
Vì thiếu bà, nhà cửa vắng tanh,
Khổ khi thức giấc tàn canh
Bên giường trống trải một mình nằm trơ.
Khổ nhớ lại sớm trưa ngày trước
Pha ấm trà chén nước mời nhau.
Giờ tôi chẳng thấy bà đâu,
Bên bàn thờ nhắp chén sầu đầy vơi…

Khổ những lúc ra sân mê tỉnh
Ngắm vườn nhà thấy cảnh thênh thang,
Mà bà khuất núi cho đang,
Quả cau tươi, látrầu vàng ai xơi ?
Khổ trông thấy cái cơi còn đó,
Đã khô trầu, khô vỏ, khô cau.
Ba thước đất đã vùi sâu
Cặp môi cắn chỉ ăn trầu đỏ tươi
Ngẫm: cảnh già cuộc đời sung sướng,
Tưởng vợ chồng còn hưởng dài lâu
Không ngờ con tạo cơ cầu,
Bà đi, để tủi dể sầu cho tôi

Ôi! Duyên nợ thế thôi là hết,
Năm mu_ơi năm thám thiết yêu nhau!
Bà về trước, tôi về sau
Thôi đành tạm biệt, nuốt sầu gượng vui
Bà đi rồi nhưng tôi phải ở,
Công việc đời còn dở tí thôi,
Bao giờ nhiệm vụ xong xuôi,
Về nơi cực lạc, lại tôi với bà…

Khóc Vợ
Tác giả: Nguyễn Khuyến

Nhà chỉn rất nghèo thay, nhờ được bà hay lam hay làm,
thắt lưng bó que, sắn váy quai cồng,
tất tưởi chân nam chân xiêu,
vì tớ đỡ đần trong mọi việc.
Bà đi đâu vội mấy, để cho lão vất vơ vất vưởng,
búi tóc củ hành, buông quần lá tọa,
gật gù tay đũa tay chén,
cùng ai kể lể chuyện trăm năm ?

Khóc Vợ !
Tác giả: Nguyễn Thành Sáng

Mình thương ơi! Em nằm thoi thóp
Một chút tàn gom góp dây dưa
Chỉ rồi một thoáng gió đưa
Hồn rời khỏi xác giữa mùa tuyết sương!

Còn đâu nữa chung đường, chung bóng
Trọn bên nhau nồng ấm cuộc đời
Em về chốn ấy mù khơi
Còn anh ở lại chơi vơi đỉnh sầu

Còn đâu nữa ngọt ngào san sẻ
Chuyện vui buồn bóng xế hoàng hôn
Cho vơi khắc khoải héo hon
Tháng ngày ảm đạm mảnh tròn khuất xa

Rồi những buổi dương tà đổ xuống
Dưới sương mờ, vọng tưởng về em
Tái tê siết chặt vào tim
Đìu hiu, quạnh quẽ, nỗi niềm mênh mang!

Cả bốn phía ngập tràn thương nhớ
Trải điệp trùng trăn trở hoài ai
Khung trời phủ kín heo may
Bước chân lặng lẽ chuỗi dài buồn tênh

Ngày mưa nắng mình ên thui thủi
Đêm lạnh lùng bóng tối vây quanh
Cô đơn thềm vắng thâu canh
Từng cơn héo hắt xuyên mành lắc lư

Mình thương ơi! Nghìn thu vĩnh biệt
Em đi rồi, da diết ngàn đau
Không gian là cả khối sầu
Cánh chim lẻ bạn biết đâu mà tìm!…

Bên cạnh chùm thơ nỗi đau, Đừng bỏ qua tuyển tập 1001 💋Thơ Buồn 4 Câu Hay 💋 Chùm Thơ Cô Đơn, Tâm Trạng Nhất

Thơ Về Nỗi Đau Chiến Tranh Cảm Xúc

Cùng thưởng thức những bài Thơ Về Nỗi Đau Chiến Tranh Cảm Xúc.

Nỗi buồn chiến tranh
Tác giả: Vô danh cư sĩ

Dẫu viên đạn bắn ra
Từ bên nào chiến tuyến
Cũng là điều bất thiện
Với người mẹ quê nhà!

Chiến sự càng lan xa
Nỗi đau càng bất tận
Không có từ ‘chiến thắng’
Trong nỗi buồn chiến tranh!…

Những em bé rất xinh
Bước chân còn chưa vững
Cần mái nhà êm ấm
Và cuộc sống an lành…

Người dân muốn hòa bình
Họ đâu cần súng đạn
Kìa “cốt khô vạn vạn”
Khi “nhất tướng công thành!”

Người dân muốn hòa bình
Họ chính là Tổ Quốc
Mọi mưu đồ thua được
Chẳng thể nào biện minh…

Trong nỗi buồn chiến tranh
Không có người chiến thắng
Chúc ‘trời yên biển lặng’
Chúc nhân thế an bình!…

Nỗi Buồn Chiến Tranh
Tác giả: Quoc Hung Nguyen Cao

Năm tháng qua rồi không trở lại
Vầng trăng từ ấy xẻ làm hai
Đôi bạn đôi nơi buồn tê tái
Nhìn trăng xa cách chiếu sông dài

Anh ở đầu sông em cuối sông
Nỗi niềm ly biệt rọi mênh mang
Mây trôi che lấp khung trời rộng
Che cả ánh trăng khắp cánh đồng

Non nước bao ngày mãi chiến tranh
Can qua xứ xứ nạn đao binh
Bao giờ nối lại tình đôi lứa ?
Thương nhau ôm ấp một bóng hình

Tiếng pháo gầm lên khúc quân ca
Bom rơi đạn hú vọng từ xa
Tạch tè súng nổ bên hàng sậy
Hoả châu rực sáng cõi trời mây

Ai cũng ước mơ đời vui sống
Quê hương êm ấm giấc thanh bình
Bên người yêu dấu mình thương mến
Nào ngờ trúng đạn đã hi sinh

Xác chết theo giòng mãi trôi đi
Hướng về quê cũ lúc phân ly
Hồn linh thanh nhẹ tìm thân thuộc
Nhớ xưa say đắm tuổi xuân thì !

Nỗi Buồn Chiến Tranh.
Tác giả: Vũ Việt Hùng

Cốt nhục tương tàn hỏi tại đâu.
Sinh linh đồ thán biết bao sầu
Ai người xúi dục gây tang tóc.
Mấy kẻ a dua tạo khổ đau.
Thế giới đại đồng sao chả thấy
Quê hương nghèo đói rõ từ lâu.
Ông trời cao quá làm sao thấu.
Hạ giới bần dân mắt đỏ ngầu.

Rấm Rức Nỗi Đau
Tác giả: Dã Tràng Cát

Một nỗi đau rồi ngàn vạn nỗi đau
Đang rấm rức trong từng cơn thức ngủ
Nhân loại đau tư tương đã nhuốm màu
Chiều bóng nhạt rũ lòng mây đen phủ.

Nỗi đau nhận chìm chốn lòng khát vọng
Nỗi đau âm ỉ suy sụp nền móng
Nỗi đau xát muối cơ tim rát bỏng
Nỗi đau chất chứa mắt lệ bi thương
Nỗi đau lịm ngất bám đất bụi đường
Nỗi đau khơi mào chút niềm cậy trông.

Nước mắt nỗi đau ủ chân gốc lúa
Đắng đót nội đồng bội nghĩa lao công
Rễ trơ nỗi đau xác thân tàn úa
Nỗi đau nỗi đau thảm thiết linh hồn.

Chiều kích nỗi đau đo vào phẫn nộ
Nắm đấm đưa lên tâm lòng sụp đổ
Bóng tối chiến tranh dập vùi sự sống
Nỗi đau nỗi đau tìm về cứu cánh!

Cửa Lòng Thương xót mái ấm nỗi đau
Đón mọi nỗi đau phận đời bèo bọt
Giải mã mối tình Thiên Chúa thẳm sâu
Chân lý cậy vào công bình Thương xót
Nỗi đau nỗi đau, Thiên Chúa nhiệm mầu.

Bên cạnh chùm thơ nỗi đau, chia sẻ thêm cho bạn 🍒Thơ Buồn Tâm Trạng 🍒 Những Câu Thơ Cô Đơn Hay Nhất

Thơ Về Nỗi Đau Giấu Kín Không Biết Bày Tỏ Cùng Ai 

Bên dưới là chùm Thơ Về Nỗi Đau Giấu Kín Không Biết Bày Tỏ Cùng Ai có thể bạn sẽ cần đến.

Có những nỗi buồn ẩn giấu chỉ riêng ta…
Tác giả: Phú Sĩ

Có những nỗi buồn chỉ có thể giấu đi
Có những nghĩ suy chẳng dễ gì bày tỏ
Có những nỗi đau chưa bao giờ xoa dịu
Những phút yếu lòng không hiểu được từ đâu

Có những tháng ngày lạc bước với chông chênh
Muốn tựa bờ vai mông mênh dường quá khó
Một lời sẻ chia thật lòng ai bỏ ngỏ
Hoài niệm tràn về cất giấu mãi niềm riêng

Có phải vô thường là bến đợi hữu duyên
Con đường trải qua ưu phiền trong hạnh phúc
Nụ cười nở hoa che khuất điều thương tổn
Người lại đứng lên đối diện với cuộc đời

Nếu có một ngày mệt mỏi lúc chiều rơi
Bạn hãy tin rằng niềm tin đang đón đợi
Hãy lái con thuyền đi qua cơn sóng mới
Giông tố qua đi bầu trời sẽ rạng ngời

Cảm ơn cuộc đời tô vẽ những sắc màu
Hạnh phúc bình yên vẫn ngọt ngào phía trước…

Nỗi Đau Của Nhớ
Tác giả: Trang Thanh

Li ti mưa nặng hạt
Quất vào lòng vết sâu
Từng hạt và từng hạt
Cho vừa tím nỗi đau …

Trong cái lạnh đầu tiên
Của mùa thu về muộn
Mưa giọt nhớ giọt quên
Rơi xuống đời vô lượng

Kỷ niệm về quanh ngỏ
Ngày mưa ấm vòng tay
Chăn gối nồng hơi thở
Mặc mưa mãi đùa vây !

Nỗi yêu chừng bất tận
Nỗi khôn cùng của mưa
Những gì ta cho-nhận
Tình mấy vẫn chưa vừa …

Li ti mưa nặng hạt
Nỗi đau nhớ càng sâu
Từng hạt và từng hạt
Cho vừa tím nỗi đau.

Ôm Ấp Nỗi Đau
Tác giả: Diệu Nguyễn

Ta ôm ấp, nỗi đau vào tận cửa
Rồi vuốt ve, rồi bưng nựng, quá nhiều
Ấy thế là, cứ tưởng được cưng yêu
Nên càng lúc, càng quấy nhiều…. nũng nịu

Những nỗi đau, trên đời này đâu thiếu
Mỗi một người, một cảnh chẳng giống ai
Có chăng là, cách đón nhận…. biệt sai
Nên cảm thấy, nỗi đau mình lớn nhất

Hãy cảm nhận bằng con tim chân thật
Thế giới quanh ta, đâu chỉ luôn tươi hồng
Ai cũng có những đoạn trường gồng gánh
Nhưng thông minh, họ biết cách dặn lòng

Mỗi một ngày, chỉ cần mình còn sống
Còn nhìn đời, còn cảm nhận buồn vui
Ấy là ta đã hạnh phúc lắm rồi
Những chuyện khác, có chi đâu to tát

Giấu
Tác giả: Huỳnh Gia

Tôi giấu nỗi buồn vào hốc tối mùa xuân
Nhờ bụi đắp ngủ trọn đời – yên tịnh
Để niềm vui mượn áo hoa – xúng xính
Đón giao thừa – hy vọng một tương lai …

Tôi giấu nỗi đau vào làn khói cay cay
Đầu năm mới thắp hương cầu thanh thản
Mong cũ kỹ tan dần theo năm tháng
Để từ mai tô vẽ lại tiếng cười

Tôi giấu giọt lệ tôi trong hốc tối cuộc đời
Hoà gió hát – như quên từng lận đận
Hạnh phúc chênh vênh trong cơn túng quẫn
Đêm nhìn trời – lặng lẽ đợi sao rơi

Có một cái gì gần giống nỗi đơn côi
Xoay …xoay mãi trong khoảng không tuyệt vọng
Lúc quấn chặt – khi rã rời buông thỏng
Bỏ lại xung quanh chằn chéo những rối bời

Lại một mùa xuân trôi …vẫn giông bão biển khơi .
Bàn tay mỏi – bến bình yên xa quá
Tôi cố giấu – không cho ai biết cả
Khéo thế nào – một nửa vẫn dôi ra…

Giấu Nỗi Buồn Em
Tác giả: Hồ Quỳnh Như

anh cũng biết
khi xa em sẽ khóc
sẽ ngậm ngùi
như trái đắng mồ côi
anh tàn nhẫn
bằng trăm điều không nói
cho tháng ngày bầm tím cả dòng trôi

em có trách
chỉ là lời phế thải
anh sẽ đi

sẽ mãi
chẳng quay về
em có nhớ
em có thương
hay trăm đường lạy lục
anh cũng quay lưng

chỉ có thế
mà thôi

đêm dần trôi
em biết đời bấn loạn
bóng hình anh ẩn hiện
giữa cung sầu
đi về đâu ?
trăm phương là ngục tối
phía không anh
tim hoá đá
ngậm ngùi

em chỉ biết cúi đầu
trong sâu thẳm
thầm mong anh
nơi ấy được yên bình
và em cố
dấu
những điều
thầm kín
giữa em, anh
tận dưới đáy
mộ hình !

Tham khảo nhiều hơn tại 🍃Thơ Về Nỗi Buồn Giấu Kín🍃 Không Biết Bày Tỏ Cùng Ai

Viết một bình luận