Bài Thơ Bụi Phấn của Hoài Thương, Lê Văn Lộc, Đoàn Vị Thượng. Chùm 25+ Bài Thơ Hay, Ý Nghĩa Nhất. Sưu Tầm Ngay Những Bài Thơ Hay Nhất Về Bụi Phấn Lắng Đọng, Sâu Sắc.
NỘI DUNG CHÍNH
Bài thơ Bụi Phấn của ai, tác giả nào?
Bài thơ bụi phấn là một chủ đề phổ biến trong thơ Việt Nam, thể hiện tình cảm của học trò với thầy cô giáo. Có nhiều bài thơ có tên là bụi phấn, do nhiều tác giả khác nhau sáng tác. Thohay.vn chia sẽ 3 bài thơ bụi phấn nổi tiếng là:
Bài thơ bụi phấn của Lê Văn Lộc, được nhạc sĩ Vũ Hoàng phổ nhạc thành bài hát cùng tên. Bài thơ kể về tình yêu tuổi học trò của một chàng trai với một cô gái, qua hình ảnh bụi phấn rơi rơi trên bảng đen và tóc thầy giáo.
Bài thơ bụi phấn của Hoài Thương. Bài thơ tặng thầy cô giáo, bày tỏ lòng biết ơn và kính trọng với những người đã dạy dỗ và gieo mầm hạt kiến thức cho thế hệ trẻ.
Bài thơ bụi phấn của Đoàn Vị Thượng. Bài thơ viết về những kỷ niệm tuổi học trò, những cảm xúc vui buồn, những ước mơ và khát vọng, qua hình ảnh bụi phấn trắng bay lên trong ánh nắng.
Ngoài ra, còn có nhiều bài thơ khác cũng có chủ đề bụi phấn, bạn có thể tìm đọc thêm đầy đủ được thohay.vn chia sẽ bên dưới.
Bài thơ bụi phấn của Hoài Thương là một bài thơ tặng thầy cô giáo, bày tỏ lòng biết ơn và kính trọng với những người đã dạy dỗ và gieo mầm hạt kiến thức cho thế hệ trẻ. Bài thơ dùng những hình ảnh bụi phấn, tóc bạc, bể dâu để miêu tả sự già nua, vất vả và hy sinh của thầy cô giáo. Bài thơ cũng thể hiện tình cảm của học trò, luôn nhớ ơn và tự hào về thầy cô giáo, mong muốn gửi đến họ những bông hoa thắm và cuộc sống tốt đẹp.
Bụi phấn Tác giả: Hoài Thương
Thầy con giờ đã già rồi Mắt mờ, chân yếu, da mồi còn đâu Phấn rơi bạc cả mái đầu Đưa con qua những bể dâu cuộc đời Mỗi khi bụi phấn rơi rơi Thầy gieo mầm hạt những lời yêu thương Cho con vững bước nẻo đường Hành trang kiến thức, tình thương của thầy Biết bao vất vả, đắng cay Gạo tiền, cơm áo, vòng quay cuộc đời Nhưng tâm thầy mãi sáng ngời Dựng xây sự nghiệp trồng người thanh cao! Trọn đời con mãi tự hào Cúi đầu cung kính thương sao dáng thầy Dẫu đời xuôi, ngược đó đây Tim con ghi khắc lời thầy khi xưa Khuya rồi thầy đã ngủ chưa? Ngàn bông hoa thắm kính thưa dâng thầy Cho con cuộc sống hôm nay Mừng ngày Nhà giáo ơn thầy chẳng quên!
Có thể các bạn sẽ yêu thích Bài Thơ Bụi Phấn Của Đoàn Vị Thượng này:
Bụi phấn Tác giả: Đoàn Vị Thượng
Như khi lăn ngón tay tròn trên chứng minh thư Tự hào với xứ sở, đất đai mình là người công dân trung thực Làm sao nhớ rõ viên phấn nào đã hằn dấu tay tôi lần thứ nhất Trước các em, cho đến sáng thu này?
Viên phấn ơi, sao chỉ nhỏ và gầy Như một ngón tay trong bàn tay tôi đấy Nào ai nỡ đánh rơi giữa chừng hay tính toan bẻ gãy Sợ năm ngón tay kia thôi sẽ hết hồng
Tôi cậy nhờ gởi mơ ước nằm trong Cái màu trắng dịu dàng, nhẫn nại Cái màu trắng sẽ mòn đi mãi Cho các em hình dung thêm rõ nét về đời.
Sẽ chẳng còn lại gì tìm thấy ở vành môi Cả dấu tay tôi vịn vào thuở nào tập đếm bước Chỉ có bây giờ – Du đã vững hai chân, tôi đi trọn nghề mình bước nào không dễ vấp Hiểu con đường đến lớp cũng cheo leo.
Đất nước trở trăn trong thiếu thốn và nghèo Chúng tôi nhiều khi phải tự góp thêm công để các em có đủ ghế ngồi và tự sớt đồng lương cho những lần thiếu phấn Có thể nào khác hơn? Khi tôi đưa ngón tay mình lên môi và cắn Biết rằng viên phấn cũng đau.
Đồng nghiệp tôi mái tóc đã phai màu Giọng nói khàn như dây đàn cũ, Có hiểu điều ấy chăng, bụi phấn biết nghiêng mình lễ độ Không rơi vào lồng ngực, trái tim trong.
Các em mở ra những trang sách ruộng đồng Tôi cúi xuống gieo vào hạt chữ Có giọt mồ hôi và cả dấu tay mình ấp ủ Lặng thầm nói với mai sau Mải miết đôi tay đầy bụi phấn trắng phau Như nhà nông bốn mùa lấm láp.
Viên phấn tự mài mình chết đi để đâm chồi sự thật Nhẹ nhàng ơi cái chết vô tư Chúng tôi gìn giữ trái tim chân thực hằng giờ Các em hồn nhiên mà ánh mắt long lanh soi rọi thế Cái bục giảng không cao nhưng đã có bao người vấp té Viên phấn của lòng mình không giữ nổi trên tay.
Buông thả đấy rồi, những ngón loay hoay Sẽ mỏi mòn đi và rơi rụng Như người lính không tự cầm lấy súng Vách chiến hào đâu dễ ấm lưng.
Trong giấc mơ tôi, những viên phấn hằng đêm vạch sáng những hành trình Bảng xanh trước các em là chân trời rộng mở Thì bụi phấn ơi, cứ tan mình trong gió Nơi trăm miền sẽ còn có dấu tay tôi.
Bài Thơ Bụi Phấn Lê Văn Lộc là một bài thơ tặng thầy cô giáo, bày tỏ tình cảm của học trò với những người đã dạy dỗ và gieo mầm kiến thức cho mình. Bài thơ dùng hình ảnh bụi phấn rơi rơi để miêu tả sự già nua, vất vả và hy sinh của thầy cô giáo. Bài thơ cũng thể hiện sự biết ơn và không quên của học trò, mong muốn gửi đến thầy cô những bông hoa thắm và cuộc sống tốt đẹp
Bụi Phấn Tác giả: Lê Văn Lộc
Khi Thầy viết bảng Bụi phấn rơi rơi. Có hạt bụi nào Rơi trên bục giảng Có hạt bụi nào Vương trên tóc Thầy
Em yêu phút giây này Thầy em, tóc như bạc thêm Bạc thêm vì bụi phấn Đã cho em bài học hay
Mai sau lớn, nên người Làm sao, có thể nào quên? Ngày xưa Thầy dạy dỗ Khi em tuổi còn thơ.
Những tia nắng ngập tràn bên khung cửa Bục giảng đường phấn vữa gió bay bay Vẫn ân cần viêt dòng chữ thẳng ngay Khắc lên bảng đêm ngày … trao kiến thưc
Qua năm tháng miệt mài tâm lao lực Hồn say sưa háo hức với nghiệp nghề Bụi thời gian phủ kín hết đường về Thu sắp hết gió tê buồn run rẫy
Bụi phấn trắng rớt đầy trên trang giấy Bụi vô tình phủ rẫy cả thời gian Lòng vô tư theo mơ ước ngập tràn Yêu nghề nghiệp vẫn chan hòa mãi mãi
Có cay đắng nỗi niềm trong tê tái Có hương thơm đọng lại giữa tâm hồn Hạt phấn vương lên giáo án đêm buồn Rơi xuống tóc điểm luôn màu trắng bạc
Dòng đời chảy chập chùng như cách hạc Bụi phấn buông trầm mặc tựa màn sương Rớt rơi theo thao thức với đêm trường Phủ kín hết sắc hương đời nghiệp giáo
Có những lúc như mây bay gió dạo Hạt phấn gieo vai áo đến ngã sờn Hạt vu vơ chao đảo như giận hờn Hạt ngã xuống …những cơn mưa lạnh giá
Có những lúc hồn nhiên như hoa lá Phấn chao nghiêng sáng tỏa cả sân đời Bụi phấn đùa trong nắng đẹp lã lơi Rồi đậu xuống muôn nơi trong trời biển
Nhìn hạt phấn như hồn người dâng hiến Ươm cho đời … và biến những giấc mơ Viết cho đời … ra những khúc tình thơ Đây hạt phấn lững lờ trong tia nắng….
Nếu bạn đọc đang tìm kiếm những bài thơ về bụi phấn thì đừng bỏ qua bài viết hôm nay. Sau đây Thohay.vn xin chia sẻ Những Bài Thơ Bụi Phấn Hay Nhất gửi đến bạn đọc.
Bụi Phấn Tác giả: Quang Huy
Ngày xưa tóc ngắn áo buông dài Hành lang nắng đổ mắt xa xăm Cặp ôm trước ngực anh yêu mãi Không dám làm quen lỡ bao năm
Mong manh áo lụa tròn vai nhỏ Sắc trắng học trò tựa như mây Sao mây ghét quá đùa theo gió Gắng lòng nén lại tình vẫn đầy
Trang sách ép mau cánh hoa vàng Nhưng chưa lần tặng vẫn âm thầm Em qua lớp học nhìn theo dáng Xinh mộng tuổi hồng khắc trong tâm
Gió còn tơ tưởng mây năm cũ Trên vạn nẻo đường một bóng câu Ngìn thương trăm nhớ không sao đủ Bụi phấn hôm nào nay bay đâu
Bụi phấn Tác giả: Nguyễn Quân
Bụi phấn trắng hay tóc thầy bạc trắng Những gương mặt học trò thầy không sao nhớ hết Con đò nào nhớ nỗi khách sang sông
Nhiều em còn nhớ thầy Có em tìm về thăm Cũng lắm em chưa một lần gặp lại
Phượng mỗi mùa cứ đơm hoa kết trái Thầy chẳng vô tình với lớp cũ trường xưa…
Lắm khi thầy tựa cửa lớp ngẩn ngơ Như tìm lại một dáng hình xa lắc Môi mấp máy có điều chi thầm nhắc Phượng đỏ cứ vô tư như tuổi trẻ chúng mình
Vết mực mỗi ngày trên bàn học nhiều thêm Bụi phấn bám dày tường vôi ấy Chúng mình đã đi xa Thầy mãi còn ở lại Tóc thầy nhuộm trắng thời gian Và phượng đỏ vô tư Và bụi phấn vô tình…
Cùng tham khảo thêm Các Bài Thơ Lục Bát Bụi Phấn Sâu Sắc này nhé!
Bụi Thời Gian Tác giả: Chaunamphong
Gió sương nhuộm nửa mái đầu Chân tơ kẽ tóc bạc màu thời gian Lược thưa tóc rụng theo hàng Nửa đen nửa trắng đan xen nắng vào Bảng đen trêu cợt má đào Để cho bụi phấn bay vào tóc em
Bụi phấn ngày xưa giờ phai màu nắng trải Từng hạt lặng rơi trao kiến thức cho đời Chắp cánh xa vời bao thế hệ ra khơi Ươm hạt mai sau bao nỗi niềm vương mãi
Bụi phấn ngày xưa giai điệu còn đọng lại Hoài niệm một thời xao xuyến nghĩa thầy cô Mái trường thân thương gắn bó mỗi đời người Hạt bụi vô hình rơi mãi dòng mực tím
Tìm lại ngày xưa một khung trời kỷ niệm Áo trắng chẳng còn vờn trong nắng bay bay Trường cũ ta về vẫn còn đó heo may Xa rồi dáng thầy cô trong những ngày nhạt nắng…
Bụi phấn rơi dài trong một chiều tĩnh lặng Dấu chân mỏi mòn năm tháng hững hờ qua Giáo án cuộc đời thầy gieo thuở ngày xa Nụ hồng hôm nay cho tóc thầy thêm bạc…
Thời gian ơi! Xin hãy dừng trôi lại Cho ta tìm về nơi bến đợi ngày xưa Lau giọt mồ hôi người lái đò rơi xuống Hoài mãi nhịp cầu bao hạt bụi tình thương…
Thương Em, Thời Bụi Phấn Tác giả: Thiên Ân
Thời bụi phấn sân trường in bóng Những con đường tuổi mộng đó đây Tiếng chim say nắng nhành cây Áo dài phảng phất ru mây ngập ngừng
Thời bụi phấn bê bưng dòng nhớ Tiếng giảng bài muôn thuở anh thương Lời hay , ý đẹp tơ vương Âm thầm bục giảng tình nương vai mềm
Thời bụi phấn êm đềm phẳng lặng Hoa đầu mùa trao tặng tay ngoan Nụ hồng chớm nở mơn man Tình xuân ấm áp mơ màng dấu yêu
Thời bụi phấn nâng niu chiều chuộng Những chuyến đò sớm muộn sang sông Thời gian chải tóc bên dòng Giấc mơ bé dại ai trông ngóng chờ?
Thời bụi phấn ỡm ờ môi lạ Ta thương em êm ả góc trời Chuyến đò kiến thức ra khơi Hương yêu thấp thoáng bên đời tươi non
Nhọc Nhằn Bụi Phấn Tác giả: Trần Thản
Buổi học cuối cùng, giọng Thầy như thấp lại Có một chút nghẹn ngào, như bụi phấn lao xao Nhớ từ mai, sẽ không có thầy bên cạnh Vất vả nhọc nhằn, con phải tự chăm lo.
Ba mươi mấy năm, tóc con giờ đã điểm Nhưng bụi phấn hôm nào, còn mãi lao xao Sớm nay con về, cây phượng già vẫn đó Sao chẳng thấy bóng Thầy, bục giảng trống trơn.
Mơ phai bụi phấn Tác giả: Chiêu Dương
Bụi đường lấp che bụi phấn Hồn lê trong vũng nhân sinh Đêm trôi tái khô ngấn lệ Thầy chờ le lói bình minh
Mặt nát nhàu từng con nắng Đói cơm bày đặt câu thơ Xa xôi cái nghề cao thượng Thầy chờ thấp thoáng cơn mơ
Mắt đỏ đời chê ngán chữ Bán thân tâm đổi hơi đồng Hít dè nhón qua ngày tháng Thầy. Chờ rời rã hư không!
Nghề nhà giáo Tác giả: Đào Quang
Có một nghề yêu bảng đen phấn trắng Yêu trẻ thơ những trong trắng tâm hồn Có một nghề vẫn ngày đêm thầm lặng Đưa chuyến đò tri thức sang sông
Nghề cao quý xưa nay nghề Nhà giáo Bán tự vi sư, nhất tự vi sư Một kho vàng không bằng một nang chữ Nghề trồng người chẳng cao quý lắm ư?
Dù biên giới hay non cao, hải đảo Cõng chữ thầy quyết khai phá văn minh Nghề nhà giáo luôn luôn trọng đạo Cả cuộc đời hết thảy vì học sinh
Cả cuộc đời chèo lái chuyến đò ngang Tiễn trò đi là tìm thấy vinh quang Bụi phấn rơi mái tóc thầy bạc trắng Hiến dâng đời lặng lẽ vẻ vang.
Tháng Mười Một… mỗi hoàng hôn Trời se sắt lạnh nghe hồn quắt quay Nhớ thương những tháng năm dài Ngày qua bụi phấn vương đầy trên tay
Thương sao cái thuở làm “Thầy” Mười ba ký gạo… với hai lít dầu! Cơm thường bữa ít hơn rau Vì yêu cái chữ chẳng nao núng lòng…
Đêm đêm dưới ngọn đèn chong Nghe từng cơn bấc ngoài song đi về Bên chồng giáo án nặng nề Viết cho đủ để làm… nghề “giáo viên”!
Lòng xem như kẻ chèo thuyền Đưa đàn em nhỏ qua miền cảo thơm Không vì tính chuyện áo cơm Mà đem chữ nghĩa vào cơn kim tiền
Tháng Mười Một… thật hồn nhiên Thương ngày tháng cũ “giáo viên” một thời Thầy xưa, trường cũ xa rồi Nhớ nhau xin giữ bên đời cảo thơm…
Còn không bụi phấn? Tác giả: Nguyễn Lãm Thắng
Sẽ có một ngày em hỏi tôi còn không bụi phấn? có còn không phấn nhuộm tóc thời gian ừ! em ạ! có thể là như thế! nắng có thể xanh và nắng có thể vàng…
Rồi có lúc… và bây chừ đã có nét bút đen viết lên bảng mi-ca và giáo án đã mang màu điện tử thời đại thông tin có bụi phấn bao giờ?
Và tôi biết sẽ còn nhiều câu hỏi em hỏi tôi, tôi có thể trả lời bút không bụi mà cuộc đời lầy bụi tóc còn xanh mà năm tháng bạc rồi
Dẫu như thế… nhưng em ơi! bụi phấn vẫn còn rơi trong nếp nghĩ con người một màu trắng vẫn là tinh khiết trắng đừng bao giờ đồng nhất phấn và vôi.
Buổi dạy cuối cùng Tác giả: Nguyễn Thái Vận
Chưa có buổi dạy nào như buổi hôm nay Sau bốn mươi năm thầy đứng trên bục giảng Một cái gì hơn điều hệ trọng Đã bao giờ nghĩ đâu, buổi dạy cuối cùng
Bao thứ quen gần một đời, bỗng hoá thiêng liêng Chiếc bảng đen, viên phấn tròn trắng mịn Những trang vở thơ ngây màu mực tím Hàng gạch vuông quên lãng dưới chân
Thân thiết vô chừng những cặp mắt long lanh Chờ đợi uống lời thầy như suối ngọt Những ngón tay lật vội vàng trang sách Mái đầu nghiêng theo nét chữ xiêu xiêu
Mắt thầy sững sờ. Ngày mai về hưu Tất cả còn nguyên mà ngày mai như mất Mất niềm vui thầy trò chung câu hát Mất nỗi buồn có em chưa ngoan
Bụi phấn trên tay rồi sẽ chẳng còn Không có nữa đêm chấm bài quên ngủ Chợt day dứt ngỡ việc làm chưa đủ Một ánh mắt chưa nghiêm, một lời nói ít thấm lòng
Giọng thầy bổng trầm nghe cứ rưng rưng Bài văn giảng trăm lần, lại lung linh như mới Bài học nào cũng tâm hồn thầy đọng lại Các em lớn lên mới hiểu tận nguồn
Thầy nắm chặt bàn tay tôi bâng khuâng Đứa học trò xưa, giờ người đồng nghiệp Điều thiêng liêng này thầy không hề biết: Lòng yêu nghề, truyền nguyên vẹn sang tôi!
Em Là Cô Giáo Tác giả: Nguyễn An Đệ
Người yêu tôi có nụ cười tươi trẻ Em hiền hòa và vui vẻ thân thương Tóc dài bay có bụi phấn vương vương Là cô giáo vẫn đến trường mỗi sáng.
Anh yêu em tà áo dài duyên dáng Yêu nụ cười từ năm tháng sinh viên Nét vô tư, giản dị chẳng ưu phiền Có tình thân gắn liền thời thơ ấu.
Em với anh cùng quê hương yêu dấu Chung chuyến đò cùng bến đậu ngày xưa Chung đường quen nắng trưa rợp bóng dừa Chung chiếc dù bao ngày mưa đi học.
Yêu bụi phấn còn vương trên mái tóc Bài thơ đầu, tiếng em đọc ngân nga Yêu nghề giáo sâu sắc và thiết tha Nụ hôn đầu, yêu câu ca em hát.
Nghề của em, người đưa đò khao khát Kiến thức chờ truyền cho các em thơ Cô giáo ơi không biết tự bao giờ Mong được gặp và đợi chờ cô mãi!
Cô Giáo Thân Thương Tác giả: Thinang
Khi trời vừa rạng sáng Thấy dáng cô trên đường Tha thướt trong làn sương Ôi!Cô giáo thân thương.
Ngày lại ngày lên lớp Bao hạt bụi phấn bay Dạy từng tiết từng bài Từng ý đẹp lời hay.
Đêm từng đêm miệt mài Viết từng trang giáo án Cô trăn trở đêm dài Vì trò nghịch hôm nay.
Gặp phong ba chẳng ngại Cô luôn vững tay lái Đưa em nhỏ nơi đây Vượt qua bến sông này.
Từng lớp từng lớp qua Đàn em đã bay xa Khắp mọi miền Tổ quốc Để xây dựng nước nhà.
Mặc dù đã ra trường Lòng trò vẫn nhớ thương Cô tận tâm vì trẻ Vì đất nước quê hương.