Thơ Về Việt Bắc, Chiến Khu Việt Bắc [96+ Bài Hay Nhất]

Thơ Về Việt Bắc, Chiến Khu Việt Bắc ❤️️ Những Bài Hay Nhất ✅ Giới Thiệu Đến Bạn Đọc Tuyển Tập Thơ Về Chiến Dịch Việt Bắc Thu Đông 1947.

Những Bài Thơ Hay Về Việt Bắc

Nếu bạn đọc đang tìm hiểu Những Bài Thơ Về Việt Bắc Hay Nhất thì đừng bỏ lỡ bài viết hôm nay của Thohay.vn nhé. Sau đây là những bài thơ bất hủ nói về Việt Bắc.

Ta Chào Việt Bắc, Về Xuôi
Tác giả: Xuân Diệu

Núi xa khoác áo màu xanh nhất,
Suối gần hát tiếng tuyệt vời trong…
Chim rừng ríu rít ca tha thiết,
Buổi tiễn đưa, Việt Bắc đẹp vô cùng.

Ta chào Việt Bắc, ta xuôi,
Bước chân lưu luyến, nụ cười tình chung.
Tám năm đường tỏ ngõ thông,
Quen bao đỉnh dốc, đầu sông, ngọn nguồn.
Tám năm chung sống vuông tròn,
Núi rừng nuôi dưỡng đứa con đồng bằng
Cây cây, núi núi trùng trùng,
Quê hương cách mạng oai hùng, thẳm nghiêm.
Dưới cây, trong núi, ngày đêm
Trí người, sức óc rèn nên thép đồng.
Đúc thành vũ khí vô song,
Cứng trong kháng chiến, bền trong hoà bình.
Tấm lòng Việt Bắc đinh ninh
Của trao ta giữ như hình bóng ta.

Ta nhìn tảng đá, nhìn con suối,
Nhìn khóm hoa mua, đám cỏ may,
Nhìn bản đứng trong thung lũng hẹp,
Nhớ chung phong cảnh sống bao ngày.
Chiều tiếng mõ trâu khua lốc cốc,
Đêm nghe chảy nước giã đâu đây…
Ào ào suối lũ, ầm ầm thác,
Có lúc lòng khe lại cạn bày…

Lúc ẩm hơi rừng, cơn sốt rung.
Khi đêm đông lạnh, bếp ta hồng.
Đốt từng cây gỗ tha hồ sưởi,
Sắn nướng vàng rồi, ta bẻ chung.
Lách tách lửa reo, câu chuyện nở,
Trường kỳ kháng chiến vẫn cười tung!
Anh em đồng chí quây đấu lại,
Bác ở bên ta, Đảng ấm lòng.

Ta chào Việt Bắc, ta xuôi,
Quê hương cách mạng muôn đời suy tôn
Mẹ nghèo vẫn cố nuôi con:
Lúc bùi măng nứa, khi ngon củ mài,
Sẻ từng hạt muối cắn đôi,
Nhà sàn chung ở, chăn sui đắp cùng.

Khi lên: non nớt, ngại ngùng,
Khi về: thép ở trong lòng đã tôi
Xưa nay ly biệt ngậm ngùi,
Giờ đây đưa tiễn là vui lên đường.
Rời quê hương, đến quê hương,
Thủ đô năm cánh sao vàng chờ ta.
Tám năm Hà Nội cách xa,
Tấm lòng Việt Bắc cùng ta trở về.

Mười hai năm, em lớn lên
Tác giả: Huy Cận

Mười hai năm về trước
Kháng chiến lạc mẹ cha
Em đi lên Việt Bắc
Anh gặp em bến phà.

Anh bế em lên ngựa
Cùng vào an toàn khu
Em giúp anh lên lạc
Đồi suối chạy sớm trưa.

Mỗi thu đông di chuyển
Em lớn lên như vầu
Đã thành người cán bộ
Vượt đèo cao sông sâu.

Chốc đã sáu năm trời
Em xung vào bộ đội
Em đánh trận Điện Biên
Lập công mười tám tuổi.

Hoà bình về Hà Nội
Mấy năm bặt tin em
Bỗng hôm nay thư tới:
Em lại về Điện Biên.
Em gieo lúa nông trường
Trên chiến hào năm trước…

Cha mẹ em đều chết
Những ngày đầu chiến tranh
Em nói: Nhà em hết
Nhưng làng em mới thành.

Em nhắn anh lên chơi
Thăm làng mới lúa mới
Quê miền Tây xanh tươi
Núi đồng đang mở hội.

Anh nhớ lại em bé
Ngày nào gặp bến phà.
Nước lớn, em vụt lớn
Trong mười hai năm qua.

Mấy vần thơ lẻ (3)
Tác giả: Huy Cận

Mây đùn Việt Bắc chang chang,
Sông Hồng nước chảy về ngang Việt Trì.
Trung du tiếp với biên thuỳ,
Tết nay thắng trận, đường đi mở trời.

Chiều Mưa Đường Số 5
Tác giả: Thâm Tâm

Chiều mưa đồng rạ trắng
Đất tề sông quạnh vắng
Ngồi kín dưới nhà gianh
Nghe lúa lùa ắng lặng
Chiều mưa đường số 5
Đôi mắt sao đăm đăm
Chứa cả trời mây nặng
Miền Việt Bắc xa xăm?
Ôi núi rừng thương nhớ
Rét mướt đã hai năm!
Chiều mưa ngàn hoa nở
Hoa phới bay mùa xuân
Bếp sàn gây ngọn lửa
Chén trà ngát tình dân
Chiều mưa lùa các cửa
Ngày bộ đội hành quân
Mẹ già không nói nữa
Nước mắt nhìn rân rân…
Ôi đâu rồi sơn nhân
Đâu rồi anh du kích
Chiều mưa manh áo rách
Vác súng vượt lên đèo
Giao thông qua mũi địch
Đâu rồi “nhình” với “a”
Tiếng cười reo khúc khích
Đón chiến sĩ quay về
Sau trận đi phục kích
Chiều mưa giã gạo mau
Chầy tập đoàn thình thịch
Ôi núi thẳm rừng sâu
Trung đội cũ về đâu
Biết chăng chiều mưa mau
Nơi đây chăn giá ngắt
Nhớ cái rét ban đầu
Thắm mối tình Việt Bắc.

Con đường từ Điện Biên
Tác giả: Nguyễn Hưng Hải

Con đường từ Hà Nội
Đến Điện Biên bây giờ
Chỉ mấy tiếng đồng hồ
Đâu có như ngày trước
Quanh căn hầm Đờ Cát
Đã mấy mươi mùa hoa
Mưa nắng cứ đi qua
Bao buồn vui còn đó
“Thắp ở đầu ngọn gió”
Chỉ lo hương chóng tàn
Đi sao hết nghĩa trang
Khói hương chừng không đủ!
Vừa mới ra khỏi ngõ
Đã gặp bao anh hùng
Chết còn mang xuống mộ
Bao nhiêu là chờ mong…
Lở loét mãi trong lòng
Vết thương không kín miệng
Cứ đến ngày Kỉ niệm…
Lại tưng bừng, nhói đau…
Tại vì đâu, vì đâu
Mấy nghìn năm giặc giã
Bao nhiêu là trả giá
Cúi đầu như nén hương!
Nghĩa trang dọc con đường
Chạy dài theo Đất Nước
Quanh căn hầm Đờ Cát
Lưng người như mái che…
Mấy chục năm qua đi
Vẫn chưa tìm thấy mộ
Bao nhiêu mùa hoa nở
Người xưa không thấy về
Mộ bên mộ nằm kề
Như là tăng, võng mắc
Những đêm rừng Việt Bắc
Những chiều mưa Trường Sơn!
Chỉ mong những nén hương
Không quên từng nấm mộ
“Thắp ở đầu ngọn gió”
Biết là mưa, có nghe…
Thôi thì ta cứ thắp
Cho cả trời Pari
Thôi thì ta cứ thắp
Cho đau buồn qua đi!
Cứ nhắc mãi làm gì
Cứa lòng ai xa xứ
Khói hương chừng không đủ
Thì thắp bằng quả tim…
Con đường từ Điện Biên
Quay trở về Hà Nội
Nén hương như dấu hỏi
Còn chưa câu trả lời!
Mưa gió vẫn mù trời
Càng đi càng thấy mỏi
Mẹ và em có gọi
Cũng không sao về cùng
Ra ngõ gặp anh hùng
Mẹ còng lưng ra ngõ
“Thắp ở đầu ngọn gió”
Nén hương ai vừa đưa…
Đâu phải nén hương thừa
Thắp cho người cúi mặt
Dù là Nam hay Bắc
Đều che chung nấm mồ!
Khói hương thơm bốn mùa
Thôi đừng ai nhắc nữa
Tướng Giáp đang chụm lửa
Thắp lại từng nén hương
Đã đi chung một đường
Chung một dòng Bến Hải
Làm sao không hoá giải
Đau buồn bằng buồn đau
Quá khứ ở phía sau
Đã thuộc về lịch sử
Khoét mãi vào quá khứ
Tương lai không nụ cười
Chiến tranh qua lâu rồi
Cầm tay nhau mà hát
Quanh căn hầm Đờ Cát
Có cả rừng Trường Sơn!
Mưa và đường dù trơn
Vừa thắp lên lại tắt
Quanh căn hầm Đờ Cát
Vẫn thoảng mùi khói hương
Thắp cho cả hai phía
Dù người vui, kẻ buồn
Lành sao được vết thương
Nếu như không bọc lại!
Làm sao mà hoá giải
Khi lòng người chưa yên
Đâu chỉ ở Điện Biên
Đâu chỉ riêng Pháp, Mỹ!
Bàn tay em, tay mẹ
Đã mở ra con đường…
Hà Nội như gần hơn
Cả Pari cũng thế
Nối chân trời góc bể
Bằng nhịp cầu quả tim…
Sẽ còn đau mãi mãi
Nếu mà không biết quên…
Nếu mà không biết nhớ…
Lạc cả mẹ và em!
Tự lòng ta phải mở
Con đường từ Điện Biên…

Gửi cho con
Tác giả: Lưu Quang Thuận

Hành quân mơ bóng con,
Chiều đông mưa mới tạnh,
Súng nổ dội sườn non.
Đường quê sương xuống lạnh.

Bé bỏng tấm hài nhi
Con nằm trong bụng mẹ;
Mưa nắng giục ngày đi,
Con chuyển mình khe khẽ.

Lòng cha êm ái thương
Lòng cha ngơ ngác nhớ…
Con ơi rền bốn phương
Nước nhà dang khói lửa.

Ở đây gần sông Lô
Trung tâm miền Việt Bắc,
Có suối chảy ven gò
Xuyên rừng cây bát ngát.

Chiều hăm tư tháng trước
Tàu giặc xuôi Phủ Đoan
Bộ đội mình anh dũng
Đón tàu bắn vỡ tan.

Ngày hôm sau vũ khí
Mò được dưới lòng sông
Gánh về qua xóm nhỏ,
Quân đi rộp cánh đồng.

Mẹ con đun nước uống
Mời chiến sĩ sông Lô,
Con ơi ơn các bác
Mênh mông tựa biển hồ.

Đồi nương vui gặt hái,
Quân thù tan tác lui
Giống nòi ta lớn mạnh,
Việt Bắc vững muôn đời.

Chiều nay sương phủ trắng
Cha mơ hình dáng con
Tóc xòa bay giữa nắng
Ngẩng đầu trông núi non.

Ngoài thơ về Việt Bắc, cùng xem thêm chùm ✳️ Thơ Ca Cách Mạng ✳️ hay nhất

Tuyển Tập Thơ Nói Về Việt Bắc Ý Nghĩa

Bên dưới là Tuyển Tập Thơ Nói Về Việt Bắc Ý Nghĩa vô cùng đặc sắc mà bạn đọc không nên bỏ lỡ! 

Gửi Việt Bắc
Tác giả: Hoàng Trung Thông

Hỡi núi thắm, hỡi sông xanh
Sông bao nhiêu nghĩa, núi bao tình.
Bồn chồn chân bước, tim xao xuyến
Nhớ bóng cây đa, nhớ mái đình.

Đây Đại-từ, kia Sơn-dương
Bao dấu chân in những dặm đường.
Sông Cầu, sông Đáy, sông Lô đó
Nước vẫn xuôi dòng chở nhớ thương.

Việt Bắc ơi, ta lại về rồi,
Bảy mùa nước lũ đã trôi xuôi,
Bảy mùa cây đã ra hoa trái,
Biết mấy gian lao mấy ngọt bùi.

Ta lại về trên đỉnh non cao
Trong tiếng chim ca điệu ngọt ngào.
Lại nghe tiếng mõ trâu quen thuộc
Lại thấy người đi lưng giết dao.

Ta lại về dưới bóng rừng cây
Bên bếp nhà sàn thơm khói bay
Cô em giã gạo cười e lệ
Lòng bỗng rung theo nhịp tiếng chày.

Nhớ ơn đồi sắn tiếp rừng giang
Vườn cải tăng gia hoa nở vàng
Nhớ núi giăng thành rừng chiến lũy
Bản làng ôm ấp lấy cơ quan.

Nhớ ơi cơm hẩm với canh măng
Gió núi đêm lùa lạnh ánh trăng
Nhớ hôm mưa lũ đường trơn bước
Ghé lửa nhà sàn hơ tấm chăn.

Nhớ ơi bà mế leo sườn núi
Con địu trên người cúi gập lưng
Nhớ anh du kích canh đầu suối
Chiếc áo chàm phai lẫn lá rừng.

Tám năm đó gian lao kháng chiền.
Tình nhân dân cá nước dạt dào
Tám năm đó núi rừng nuôi nấng
Việt Bắc ơi! Nhớ sao nhớ sao!

Chân đã đi khắp biển cùng trời
Ta xấu hổ chưa về thăm Việt Bắc
Rừng cây hỡi! Nhìn ta trong ánh mắt
Thực lòng ta nhớ lắm nhớ không nguôi.

Ta lại về, ta lại về đây
Một thoáng hương rừng say ngất ngây
Ôi bơi mãi giữa màu xanh vô tận
Ta nằm dài nhìn một áng mây bay.

Ta lại về theo đồng bậc thang
Lúa gặt còn trơ gốc rạ vàng,
Chao sung sướng nghe các em ca hát
“Trường của em đứng giữa đồi quang”.

Ta lại về qua rừng lau mới phát
Nghe xa reo máy kéo nông trường.
Phải không em, đó đàn trâu hợp tác?
Một mình em chăn giữa đồi nương.3

Ta muốn đến với mỗi người mỗi bản
Ta muốn thăm nơi Bác đứng Bác ngồi.
Sao có được đôi hài bảy dặm
Để ta đi khấp núi khắp đồi.

Ta lại về những nẻo đường quen thuộc
Vẫn như xưa mà đã khác hơn xưa
Việt Bắc ơi, bồn chồn chân bước
Ta nhớ mình như đất hạn nhớ mưa.

Anh đã ra đi
Tác giả: Võ Văn Trực

Thế là anh đã ra đi
Trọn một đời bất hạnh
Có buổi chiều nào buốt lạnh
Như chiều hôm nay?

Đồng đội anh đâu cả? Chỉ còn đây
Bà con dân làng, họ mạc
Những người đồng chiêm chất phác
Như câu vè quê ta
Tiễn đưa anh đến tận cuối đồng xa
Đắp nắm đất, rồi cúi đầu, vĩnh biệt…

Trời vẫn rét như năm nào giá rét
Việt Bắc ơi, còn nhớ anh chăng?
Đất biên cương còn in dấu anh nằm
Đêm đợi giặc lá rừng thay chăn chiếu?
Chiếc mũ lưới đã sờn mòn quân hiệu
Trấn thủ vàng đã đứt chỉ đường khâu
Anh vẫn thủy chung như thuở ban đầu
Trang phục ấy hiện hình trong tấm ảnh
Đặt im lặng trên nấm mồ cô quạnh.

Đồng đội anh năm ấy đâu rồi?
Đồng đội anh năm ấy đâu rồi?
Đồng đội anh năm ấy đâu rồi?

Anh còn chờ chi nữa, anh ơi
Tan tác hết, mỗi người đi mỗi ngả
Họ kiếm sống những miền quê xa lạ,
Chỉ còn đây họ mạc, dân làng
Suốt một đời vất vả, cưu mang
Cưu mang tận đến ngày anh tắt thở
Cưu mang tận đến khi nằm xuống mộ
Khói nhang thơm quê kiểng của muôn đời.

Chiếc khăn tay và lời dặn của Bác
Tác giả: Nguyễn Hưng Hải

Không ai biết con người đã làm nên lịch sử
Đánh thắng nhiều Tướng nhất xưa nay
Trong cái lán giữa rừng mở chiếc khăn tay
Lại có lúc mềm lòng như thi sỹ
Đừng có hỏi vì sao ông lặng lẽ
Vì sao ông hay cười
Đất làm sao hiểu được lòng trời
Trời sao biết đất vì sao trồi sụt
Làng An Xá lũ trùm lên cả nóc
Bao ngôi nhà chết sặc
Chết sặc những con thuyền không có bến bờ neo
Trước bao bức tường thành đã sụp đổ, đã chằng chịt dây leo
Ta có biết vì sao Tướng Giáp
Vẫn vẹn nguyên như cuối những buổi chiều
Ngồi ăn cơm cùng Bác
Chiếc khăn tay còn đây như lời nhắc…
Để thắng được chính mình phải biết thắng nỗi đau
Xa cũng là một cách để gần nhau
Trong chiếc khăn có dáng người thanh lịch
Hương hoa sữa đêm trăng, tà áo trắng Hà thành
Có quả sấu chua, con chim nhỏ chuyền cành
Có cả trời xanh trong mắt bão
Trong chiếc khăn có dịu hiền thơm thảo
Có bâng khuâng, day dứt, cả câu thề
Buổi ra đi không biết có ngày về
Chiếc khăn ủ ngàn cơn nóng lạnh
Chiếc khăn chắp cho ông đôi cánh
Như con thuyền xé lũ chở ông đi
Trong chiếc khăn, còn có cả câu gì
E ấp như lần đầu hò hẹn
Nhìn chiếc khăn, giữa rừng ông gặp biển
Bao nhiêu lời nhắn gửi cánh buồm nâu
Đêm nay trong cái lán giữa rừng sâu
Ông và chiếc khăn đang trò chuyện
Chiếc khăn gợi bao nhiêu kỷ niệm
Bao nhiêu là lưu luyến lúc chia tay
Nhìn chiếc khăn, ông nhớ đến những ngày
Rón rén cửa nhà thày, trước lớp
An Xá mút mùa gió cát
Đường đến trường đi bằng chiếc thuyền nan
Đi bằng cơn gió Lào ràn rạt
Mồ hôi đẫm cả khi đang ngồi quạt
Củ khoai lùi trong cát toả mùi thơm
Năm anh em, mỗi đứa một đường
Chung một con đường ra với biển
Nhưng biển ở đâu, cũng chưa ai biết đến
Dù biển ngay trước mặt, vẫn ngày ngày…
Trong cái lán giữa rừng mở chiếc khăn tay
Lại nhớ chiếc khăn từng lau mặt
Chậu nước giếng lắng lại toàn những cát
Càng rửa như càng sạn những cọng rau
Mẹ tướp táp mồ hôi bên ngọn đèn dầu
Vá lành cho con trong rách nát
Không có nổi chiếc khăn lau nước mắt
Không có nổi chiếc khăn lau bụi cát
Cát lấp
Cát xô
Cát lùa vào trong tóc
Cát bay vào trong mắt
Dụi đến đỏ trời, gió vẫn chang chang
Nắng vẫn chang chang
An Xá như mọi làng
Nhưng khác lắm bao làng quê Lệ Thuỷ
Đi trên cát rút chân không phải dễ
Chắc gì ngay trước biển đã mênh mông
Đêm nay trong cái lán giữa rừng, chỉ có mình ông
Như Bác một mình đang sắp đến
Mở chiếc khăn gấp vào bao chính kiến
Tự nhắc mình không thẹn với người thương
Có lúc ngỡ lạc đường
Chiếc khăn là biển báo
Chiếc khăn như một lời mách bảo
Hãy lau đi cho sạch những tầm thường
Hãy thơm như bồ kết vẫn toả hương
Chiếc khăn là an ủi lúc cô đơn
Là khe khẽ mỉm cười khi nghĩ lại
Là lá cờ trên đỉnh núi
Là cánh buồm trước những dòng sông
Là ngọn đèn trước mặt
Là báu vật
Vì đây là chiếc khăn của người vợ hiền đưa cho ông từ buổi còn
tầm vông mã tấu
Chiếc khăn mà Bác đã từng khuyên:
Chú nhớ giữ chiếc khăn này để khi đến Điện Biên
Gói những cánh hoa ban mang về Hà Nội
Chiếc khăn tay gói cả tấm lòng của người dân Việt Bắc
Khi đặt vào trong đó mấy quả sung
Giữa Thủ đô nhớ về thời trận mạc
Chiếc khăn của một thời ta gặp
Đường tới Điện Biên bao hò hẹn đi cùng…

Khúc hát những người anh
Tác giả: Xuân Quỳnh

Hồng Hà ơi ta nhớ mùa thu xưa
Bãi cát nghiêng nghiêng
Bờ lau bát ngát
Đồi cao xào xạc
Gió nương chè

Những người đi
Áo mờ sương phủ
Vách dựng ngút ngàn tre nứa
Lưng đèo hoa chuối rung rinh
Dép lốp mũ nan
Súng thô mác nhọn
Lô, Thao mây trắng
Trập trùng quân sang
Quê hương Việt Bắc
Làng xanh núi xanh
Những mùa chiến dịch
Những đêm mưa rừng…

Khúc hát các anh
Chúng tôi hát mãi
Tuổi thơ mê mải
Theo ngả đường thần thoại chín năm
Những tên vang vọng trong lòng
Tiểu đoàn Lũng Vài, trung đoàn Tây Tiến
Phủ Thông, Bông Lau, Đèo Khách
Đoan Hùng, Đèo Khế, Phố Lu
Các anh giữ đất trung du
Các anh tiến về biên giới
An Châu, Khâu Luông, Bản Trại
Cao Bằng rừng núi mến yêu
Những ông ké thưa râu
Mế già bên bếp lửa
Đèo Mã Phục dốc cao đá nhọn
Bên kia là Trung Quốc
Diên An, Nhị Lạng Sơn…
Các anh kéo pháo lên Tây Bắc
Xẻ núi đào hào vây Điện Biên
Sốt rét da xanh
Măng rừng cơm nắm
Dốc núi cao cao, vực sâu thăm thẳm
Nghe câu hò thương bộ đội rưng rưng
Các anh vệ quốc quân
Các anh văn nghệ
Làm thơ trên giấy bản
Ôm đàn đứng hát
Dưới đường hào Hồng Cúm, Him Lam

Khúc hát các anh
Những người giành lại nước
Lên đường buổi sớm đầu tiên
Những người rũ tung xiềng xích
Bao la mây núi sông rừng

Chúng tôi lớn lên
Bờ đê cỏ mọc
Những bãi mía đồng ngô cháy nắng
Những ngả đường khói cuộn
Sông Hồng rào rạt
Mênh mông trôi cát
Chân làng quê
Chúng tôi đi
Rập rờn áo lá
Quanh co đèo cao gió lửa
Hai mươi mùa bão mưa
Những người anh xưa
Đã trán nhăn tóc bạc
Có khu rừng chúng tôi đến
Các anh chưa qua
Có những vui buồn yêu giận
Các anh chưa lo

Khúc hát các anh
Chúng tôi vẫn hát
Tuổi trẻ các anh
Dậy chúng tôi làm người tốt đẹp:
Còn một em bé rách
Lòng ta vẫn bồn chồn”
Đất nước thức vạn đêm
Chưa một ngày vui trọn
Làm sao lòng có thể nguôi yên?

Khúc hát các anh
Mãi mãi dòng sông
Chúng tôi đến uống
Ngọn lửa đầu tiên trong ngực
Chúng tôi mang suốt cuộc đời

Nửa mùa xuân
Tác giả: Huy Cận

Đêm nay, tôi nhìn bản đồ đất nước
Treo trên tường. Rách xước nửa mùa xuân.
Tiếng gà tan canh dường cũng phân vân
Sáng một nửa và tối còn một nửa.
Ngày sáng chói bay về từ vũ trụ
Đậu xuống đây cũng ố nửa hào quang:
Ánh sáng đau trong tia sáng ngợ ngàng
Phải ngừng lại ở giữa mình đất nước
Như khi gãy giữa đường may, ấm ức.

Thuở xưa kia đời nô lệ, đến trường
Không Việt Nam, chỉ có “xứ Đông Dương”
Với ba khúc đất quê nhà bằm xé
Trên cái thớt của quân thù. – Trời bể
Cũng mất luôn tên mẹ đặt bao đời.
Bây giờ, nửa đất nước sáng rồi.
Bản đồ nở một mùa xuân rộ.
Hà Nội thủ đô huy hoàng cờ đỏ.
Toa đường tàu đi, dây mến dây thương.
Đây biển Đông soi bóng dải Trường Sơn
Với chớp bể mưa nguồn từ những thuở.
Đây những đoá hoa hồng mới nở:
Khu Tự trị Thái – Mèo hớn hở xanh trong
Ghế liền vai khu Việt Bắc anh hùng;

Đây nhà máy: những búp mầm xã hội;
Rìa chân núi những nông trường một tuổi;
Đây dòng xuân những thác xối đập cao;
Đây lúa vàng bát ngát như trời sao;
Đây hạnh phúc đang bước vào cuộc sống.
Quê hương ơi! Triệu triệu niềm hy vọng.
Sờ bản đồ ấm nóng cả bàn tay…

Còn nửa quê hương bóng tối phủ dày.
Bản đồ giận hằn lên sông núi.
Đây trại tập trung xếp dài thành chuỗi.
Đây Hướng Điền, đây Chợ Được, đây Duy Xuyên.
Đây, đêm ngày gâu một lũ cuồng điên

Đang giãy giụa. Nhưng đây bền tranh đấu
Sức dân mạnh như sóng ngầm vỗ thấu
Mỗi làng con, mỗi phố hẻm, mỗi đường băng,
Mỗi đêm ngày là biển động trào dâng.

Nhìn bản đồ Tổ Quốc
Treo trên tường rách xước nửa mùa xuân,
Để tay lên: nghe máu đập khắp thân
Của đất nước. Xuân toàn đồ sẽ mở.

Bên cạnh thơ về Việt Bắc, mời bạn tham khảo 🔻 Thơ Cách Mạng Việt Nam 🔻 đặc sắc nhất

Những Câu Thơ Hay Về Việt Bắc Bất Hủ

Chia sẻ bạn đọc tuyển tập Những Câu Thơ Hay Về Việt Bắc.

Nhạc rừng Việt Bắc
Tác giả: Nguyễn Xuân Sanh

Chim xuân khép cửa trầm tư lại
Đẩy gió về đây mấy dặm ngàn

Nhạc rừng nhớ buổi đi theo nắng
Lên ngát mây chiều hoa phượng reo
Bốn bề mây dựng tương tư ngọc
Lá đổ còn lay bạc mái chèo

Thử hỏi xuân cười hay đất sống
Xanh xanh trăm nẻo một hương rừng
Khi bụi nở vàng lên bước chậm
Nhớ chào con bướm đậu nghiêng lưng

Sắc hồng tuy nhớ đôi thành quạnh
Rửa sạch buồn đèo trên suối xuân
Song song đã ngủ bên người lạ
Thao thức cùng trăng đã mấy tuần

Gặp gỡ trời xanh trên núi cũ
Hoa cười Hà Nội sáng duyên mây
Hoàng hôn ngựa uốn cầu vồng lụa
Cũng hẹn về đây những phố đầy.

Anh đi
Tác giả: Hoàng Anh Tuấn

Những bông lúa còn xanh màu tuổi trẻ
Những nương dâu chịu nắng đã gần say
Anh mới về trời mát như bàn tay
Cô thôn nữ ngồi quay xa chăm chỉ
Làn trinh tiết, giòng sông cười ý nhị
Mặc đồ nâu, anh đẹp như lòng anh
Nhạc núi rừng chuyển trong bước chân nhanh
Màu hoang dại in trên gò má rám
“Quà chúng em đâu?”, anh cười “Nhiều lắm
trong ba lô toàn những chuyện thành công
toàn những thơ những nhạc thắm vô cùng,
khoan đã chứ, quạt cho anh một lát!”
Đêm hôm ấy vầng trăng hò hẹn mát
Anh ngâm thơ đồi suối và hoa sim
Ngâm bằng hồn, anh ngâm cả bằng tim
Những chiến thắng của dân quân Việt Bắc
Như lưỡi lê, cặp mắt anh sáng quắc
Như hương rừng, cặp mắt dịu bao la,
Anh cười mịn môi giọng ấm chan hoà
Vẫn hóm hỉnh như chàng trai Hà nội
Vẫn đơn sơ như tâm hồn bộ đội
Mơ chiến công báng súng viết câu thơ
Mơ người yêu, mơ tóc mượt nhung tơ
Anh của tôi, mơ màng nhưng kiêu dũng
Rất bình yên nhưng vô cùng xao động
“Không bao giờ” Anh nói “Sẽ mờ quên
cặp mắt đợi chờ hạnh phúc các em”.

Anh lại đi chuyến đò chiều lặng lẽ
Nắng tươi cười như nắng hỏi ngô nghê
“Rau muống đồng bằng nhớ sắn bên kia,
anh có nhớ đoàn Nhi đồng bên Đặng?”
Anh nhìn trời, mắt ngời trong ánh nắng…

Đêm nay trăng nhàn nhạt vương vương
Một Việt kiều hướng về nẻo quê hương
Mơ bóng dáng người anh trong khói lửa.

Em Ứng
Tác giả: Xuân Diệu

Em Ứng đi trong trí nhớ tôi,
Ôi em trai trẻ mắt yêu đời,
Bước dài, vai rộng, nhanh câu nói,
Răng đẹp tươi hoa, nhớ nụ cười.

Ở nhà, ba má gọi “thằng Phương”,
Chợ nhỏ bên kênh quán thủ thường;
Lên học Mỹ Tho hằng nhất lớp,
Nghèo nên chăm học, Ứng là gương.

Ứng ham đá bóng, ưa xoài tượng,
Đi guốc đơn sơ, tính rất hiền.
Từ lúc vào Nam tôi gặp Ứng,
Bốn năm tình nghĩa kết anh em.

Sách hay những lúc kề nhau đọc,
Một nớp nhiều khi hai bạn chui.
Ứng nó chí tình dù kém tuổi,
Ngày tôi về Bắc, viết thư hoài.

Kháng chiến anh trên rừng Việt Bắc,
Khu Đ em cũng ở bưng biền.
Có vợ, một con, em khoẻ mạnh,
Ứng là cán bộ của thanh niên.

Rồi một hôm kia, bỗng tối trời!
Tin ra: Mỹ Diệm giết em rồi.
Giết ba mươi tuổi đang tràn sức,
Giết ở miền Nam Ứng của tôi!

Chúng giết một người đang tiến bước,
Cổ em đang hát – máu ào ra!
Không buộc được chân, nên chúng giết
Một tương lai đang độ sáng loà.

Em Ứng đi trong trí nhớ anh,
Bức thư em gửi lúc Hoà bình
Còn đây nét chữ tươi roi rói
Như thấy em cười, em bước nhanh.

Thù tới kề bên, chẳng phải xa,
Thù trong máu thịt đứa em ta!
Thù vung những cánh tay lông lá
Đạn nhắm tim tôi bắn thẳng mà!

Con của Ứng bây giờ ai nuôi?
– Ứng ơi! đã chuyển sức muôn người,
Đã gầm bão táp tung bay đá
Trên khắp miền Nam đó, Ứng ơi!

Mùa xuân của Bác
Tác giả: Thúc Hà

Xuân về với Bác trên sông
Giữa dòng bàn bạc việc quân thuở nào
Đầy khoang ngập ánh trăng ,trào
Ung dung Bác đón xuân vào với thơ!…

Xuân về với Bác sau mưa
Hoa cười trong gió, nắng đùa trong cây
Xiềng gông, ngực tối, đêm dày
Thênh thênh nhẹ cánh thơ bay giữa trời…

Cánh rừng Việt Bắc xuân tươi
Sẵn ngô nếp nướng, Bác mời khách thăm
Hoa soi nghiên bút, phê văn
Song khuya để ánh trăng rằm đợi thơ!

Trăng lồng cổ thụ, lồng hoa
Vầng trăng đêm ấy, hẳn là trăng xuân
Có gì trong tiếng thơ ngân
Mà con suối mãi hồi âm giọng Người!…

Mà mùa xuân ở cuối trời
Chờ thơ Bác để cất lời hát ca
(Tin mừng thắng trận nở hoa)
Bác vui, xuân cũng chói lòa trong thơ!

Để con thức những giao thừa
Lắng nghe thơ Bác biết giờ Xuân sang

Vút theo vần (thắng) thơ vang
Quân lên hợp chuyến đò ngang mẹ chèo…

Phải mùa xuân Bác hằng yêu
Nên thơ vượt núi băng đèo tim xuân?
Hay xuân say nhạc, say vần
Say thơ Bác, kết hoa dâng tặng Người?

Vườn rau Bác vẫn non tươi
Hàng cây Bác vẫn xanh đồi lá reo
Mùa xuân của Bác trong veo
Lọc bao nắng sớm mưa chiều cho thơ.
(Lòng sông gương sáng không mờ)
Trời xanh gọi nắng đôi bờ chung soi…

Ngước lên Lăng Bác bồi hồi
Một vầng sen ngát giữa trời đưa hương!…

Ngoài chùm thơ về Việt Bắc, đừng vội bỏ qua 💚 Thơ Về Kháng Chiến Chống Pháp 💚 Những Bài Hay Nhất

Những Bài Thơ Về Chiến Khu Việt Bắc Nổi Tiếng

Nếu bạn đang cần tìm thơ về Việt Bắc thì đừng vội bỏ qua Những Bài Thơ Về Chiến Khu Việt Bắc Nổi Tiếng sau đây nhé.

Nhớ Việt Bắc
Tác giả: Chế Lan Viên

Thôi nhớ hoa xong lại nhớ người
Chiến khu phương ấy trắng mây trời
Chửa về Tuyên Thái thăm tre trúc
Hãy đến sông Hồng ngóng nứa xuôi

Bà mẹ miền Nam
Tác giả: Xuân Diệu

Mẹ Bình Định xa xăm.
Con Thái Nguyên công tác.
Mẹ nhớ trong khu Năm;
Con thương ngoài Việt Bắc.

Hôm cuối cùng nhìn mẹ,
Địch đang gây Hải Phòng.
Con đáp tầu ra Bắc;
Kháng chiến tám mùa đông.

Đánh giặc tám năm ròng,
Nhân dân mình đau xót,
Lửa cháy đất tàn không,
Máu rơi nghìn triệu giọt.

Năm ngoái nghe tin mẹ
Địch tràn lên quê nhà,
Thân già đi tránh nó
Quần áo bỏ rơi xa.

Mẹ trở về tay không,
Được bà con giúp đỡ.
Con đọc thư hởi lòng:
Năm nay da mẹ đỏ.

Mẹ làm quà, bán bánh.
Mẹ lao động, tăng gia;
Xưa đời buồn, mẹ khóc;
Nay mẹ vui Cộng hòa.

Mẹ bẩy mươi tuổi rồi,
Sức không nhiều đâu nữa.
Mẹ cố sống thêm ngày,
Mong thấy con trước cửa.

Mong nước nhà độc lập,
Con của mẹ về thăm,
Bõ đêm nằm mẹ nhớ
Sáu, bảy, rồi tám năm.

Con thầm lo mẹ già,
Sợ khó mà gặp mẹ;
Quân giặc cướp nước ta,
Xót xa già với trẻ.

Cảm thương muôn bác mẹ
Xa cách vạn người con,
Con nghĩ tình đất nước,
Chăm lo công tác tròn.

Nay dành lại Hòa bình
Do sức ta kháng chiến,
Con thương mẹ một mình,
Con chưa về được đến.

Mẹ ở vùng tạm đóng
Trước đây miền tự do:
Không khỏi lòng mẹ tủi,
Nhưng mẹ à, chớ lo!

Vĩ tuyến nào vĩ tuyến,
Nước của mẹ con ta
Chân nào còn lẩn quất,
Cũng đến ngày gạt ra.

Sức ta nay vững mạnh,
Có mạnh mới Hòa bình –
Dân ta càng phấn đấu
Giữ nguyên non nước mình.

Mẹ trong ấy yên tâm,
Con ngoài này gắng sức.
Ngừng chiến, việc bằng trăm,
Chạy thi lên đỉnh dốc.

Đến một ngày sung sướng
Con được phép về nhà,
Con chạy ào vô cửa,
Mẹ vui quá khóc òa.

Con quạt màn mẹ nghỉ,
Mẹ kho cá con ăn.
Ơn cụ Hồ lo nghĩ,
Nước non nay đã gần.

Phần 7
Tác giả: Nguyễn Bùi Vợi

Cách mạng thành công. Dân tộc đổi đời
Thực dân Pháp xâm lược ta lần nữa
Nấp sau quân Anh, xâm lăng Nam Bộ
Diên miền Nam vót nhọn gậy tầm vông.

“Nam Bộ là máu của máu Việt Nam!
Là thịt của thịt Việt Nam!
Sông có thể cạn, núi có thể mòn
Song chân lý ấy không bao giờ thay đổi!

Lời Bác run lên trong giọng nói
“Miền Nam ở trong trái tim tôi!”
Ngoài tình nước non còn một góc của Người:
Cụ Phó bảng gửi thân trong Cao Lãnh

Thực dân Pháp luôn mồm doạ dẫm
Hai mươi vạn tên Tàu Tưởng kéo sang
Theo về là một lũ Việt gian
“Cách mạng giả danh” gây bao tội lỗi

Ôi kỳ diệu là ban tay chèo lái
Giông bão điên cuồng. Sóng xô bờ bãi
Thuyền đã đầy. Mấp mé nước, nguy nan
Sáng hừng đông. Bão lặng. Mây tan

Tàu Tưởng rút. Bọn Việt gian cũng cút
Việt Nam rảnh tay chọi nhau với Pháp
Lên Việt Bắc ta quyết đánh lâu dài
Hà Nội rực trời đêm 19 tháng 12!

Thanh Nghệ Tĩnh là vùng đất tự do
Núi biếc sông xanh, pháp không vào được
Thanh Chương một lòng cùng cả nước
Kháng chiến trường kỳ nhất định thành công!

Cứ mười ngày có một bữa nhịn ăn
Đề dành gạo mà nuôi kháng chiến
Dân Thanh Chương thà ăn ngô, ăn sắn
Hũ gạo nuôi quân cuối tháng vẫn đầy

Cách mạng thành công. Mấy chục ngày
Thanh Chương giúp Lào chiếm lại đồn Noọng Hét
Chính trị viên Nguyễn Như Cầu hy sinh oanh liệt
Máu Việt rừng Lào thắm sắc Chăm – pa

Đất nối liền khu bốn với khu ba
Núi non Thanh Chương thành hậu cứ
Hậy phương vững chắc là xứ Nghệ
Cơ quan khu, tỉnh dọn về… nhà!

Tháo nhà máy xe lửa Trường Thi thành từng bó
Chở về Thanh Chương thành xưởng công binh
Nơi đúc súng nơi thì làm lựu đạn
Xưởng Đặng Thái Thân (Tam Đồng)
Xưởng Lê Viết Thuật (Đồng Thanh)

Chiến trường Bình Trị Thiên ngày càng ác liệt
Nhà máy đổ mồ hôi, đỡ đổ máu chiến trường
Rồi có ngày ba–dô–ca ta làm được
Còn sợ gì thiết giáp với xe tăng!

Cơ quan về đông. Từng nhà ở chật
Ôi chật nhà lòng không chật con ơi!
Mẹ nằm giường mà các con nằm đất
Sao đành lòng? Ngủ cả ổ rơm thôi!

Quê mẹ đất cằn. Người không biết héo
Đã mời ăn, mời thật bụng, thật lòng
Bụng đang đói mà con cứ chối
Thì mẹ tin là con mới ăn xong!

Tiền tuyến gọi thanh niên nhập ngũ
Ngày bộ đội lên đường, náo nức toàn dân
Có cậu và cân, lần thứ tư cân đủ
Vì hòn đá to giấu ở túi quần!

Quân ta đánh trận Bông Lau – Biên giới
Ai mà ngồi yên được ở nhà đây?
Cha, lính cũ được gọi vào bộ đội
Con cầm cây súng gỗ nóng trong tay

Khi Bác ngồi trên đỉnh cao quan sát
Cái ống nhòm cũ kỹ ngót trăm năm
Mà trong đầu một kế sách phá giặc
Đồn Đông Khê lửa đã cháy rần rần

Rồi Điện Biên. Rồi “người người lớp lớp”
Bộ đội dân công rậm rịch lưng đèo
Cái xe thồ chở cả tình non nước
Gạo đỏ quê mình cũng vượt dốc theo

Năm mươi sáu ngày đêm trong bão lửa
Con trai Thanh Chương bên anh Giót, anh Đàn
Tiền tuyến đánh, hậu phương không ngủ
Nghe tiếng con mình hô: Xung phong!

Anh hùng Đặng Đình Hồ quê Phong Thịnh
Là người con ưu tú của Thanh Chương
Người hoà hợp lòng dân ý Đảng
Đức hy sinh và khí phách kiên cường

Kiên gan đánh giặc Pháp chín năm
Bao nhiêu đợt dân công ra tiền tuyến
Đi Trung Lào, Bình Trị Thiên lửa đạn
Người bị phục kích
Người sốt rét rừng
Dốc đèo nào chẳng thấm máu Thanh Chương
Đêm Thà-khẹt, đêm Ba Rền thao thức…

Mẹ Thanh Chương một đời cơm với nhút
Mà trên via nặng nghĩa nước, tình nhà
Ôi đôi chân khẳng khiu như chân cò
Mà vực đèo mà sông mà suối
Bè chè trên nương, trỉa ngô ngoài bãi
Đi tặng quà ngày liệt sĩ thương binh
Việc nước việc nhà líu ríu bước chân
Mẹ có phép gì mà dẻo dai đến thế?

Đêm nằm thương con chân rừng góc bể
Giọt nước mắt ứ nghẹn trái tim già
Một đứa đi. Còn một đứa ở nhà
Rồi một sáng khoác ba lô đi nốt
Mẹ tiễn con, nuốt lệ mà không khóc

Con cố lên cho theo kịp bạn bầu!
Ôi bao giờ cho quên được nỗi đau:
Năm nghìn trai gái Thanh Chương hy sinh cho Tổ Quốc
Một trăm bốn tám bà mẹ Việt Nam anh hùng
Có công với nước
Làm sáng ngời truyền thống quê ta!

Những em gái mặt tươi như hoa
Cắp sách đến trường mơ vào đại học
Khi cả nước đang sục sôi đánh giặc
Em sẵn sàng vào thanh niên xung phong

Chân dạn dày qua trận lửa rừng bom
Em thông xe cho đoàn quân ra trận
Mái tóc dài đã sém trong lửa đạn
Em bồi hồi ra bờ suối soi gương

Lá thư dài đậm hình ảnh quê hương
Giặc Mỹ ném bom đồi Dùng, đồi Rạng
Nguyễn Thế Tư chết khi còn đứng bắn
Lưng dựa chiến hào. Mũi súng tấn công

Đêm chuyển kho hàng mấy chục triệu cân
Bộ đội, dân quân, mồ hôi nhỏ giọt
Đường sỏi, đường dốc, ngõ lầy ruộng thụt
Gà gáy tàn canh kho gạo chất đầy

Chúng chà xát quê ta pháo chụp, pháo bầy
Thả bom tấn bom bi, bom nổ chậm…
Lớp học xuống hầm, tiếng thầy trầm ấm
Đánh Mỹ bằng khí phách “Cáo Bình Ngô”

Thanh Chương đứng trên trận tuyến diệt thù
Đạn pháo rực trời Thanh Khai, Thanh Lĩnh
Chiếc máy bay thứ 500 của Hoa Kỳ gãy cánh
Giặc lái giơ tay, run rẩy xin hàng

Máy bay F105D rơi ở Thanh Đồng
Ở Thanh Hà, “cánh cụp xoè” tan xác
Cô dân quân Thanh Lam Nguyễn Thị Hường bắt giặc
Trong tay cầm một chiếc gậy tre

Tổ nữ dân quân Thanh Lĩnh xông pha
Tháo kíp bom từ trường, bom nổ chậm
Phan Thị Nhị, người chỉ huy dũng cảm
Xứng danh là “dũng sĩ phá bom”

Đêm liên hoan cùng bộ đội mừng công
Giọng nữ cao ngọt ngào câu ví dặm
Đôi má ửng hồng, miệng cười tươi thắm
Anh pháo thủ khu Ba đêm ấy bồi hồi…

Viện quân y về đóng ở quê tôi
Với cái tên thân thương: viện 4
Thương binh chiến trường về nhiều lắm
Các mẹ đến thăm, nước mắt lưng tròng

Viện cần máu tươi: trai gái sẵn lòng
Người hiến máu hôm nay mai lại đến
Thay đổi tên. Bất ngờ bị phát hiện
Bác sĩ nhớ ra cái lúm đồng tiền!

Cô gái hết lời tha thiết van xin
Anh bộ đội cắn môi cho khỏi khóc
Em thông cảm, còn dành cho người khác
Nhóm máu O viện chưa cần hôm nay!

Đường 15 giặc đánh đêm ngày
Chân rú Nguộc bom dày như vãi trấu
Giặc biết đấy là lối đi độc đạo
Một bên sườn núi, một bên sông

Huyện đội chủ trương đắp con đường vòng
Năm cây số chạy phía sau rú Nguộc
Hàng vạn dân quân đêm này, đêm khác
Hàng trăm ngàn mét khối đá, phồng tay

Đường làm xong được nguỵ trang ngay
Xe ngược, xe xuôi bưng mắt giặc
Nếu có phải “lấp rào Gang, san rú Nguộc”
Thì dân Thanh Chương cũng đã sẵn sàng!

Những đêm mưa xe chở đạn ngập bùn
Dân khiêng gỗ, khiêng phản nằm ra lát
“Xe chưa qua thì nhà chẳng tiếc”
Người hậu phương tim đập ở tiền phương

Vừa đánh Mỹ, vừa cày cấy làm ăn
Dân ra ruộng, súng trường mang chéo ngực
Đêm phòng không, không thắp đèn, ngồi họp
Nghe đội trưởng nói trầm kỹ thuật trồng ngô

Ra Thái Bình học cách ươm bèo dâu
Đoàn cán bộ Thanh Chương được mời ra Hà Nội
Bác bắt tay từng người và khen ngợi
Chuyện đắp đường vòng rú Nguộc thông xe

Bác trầm ngâm dặn: – các cháu về
Phải nhặt hết bom bi trên núi
Bà con chăn trâu hay bẻ củi
Được an toàn không ai bị thương vong!
Bí thư Nguyễn Hữu Toản nước mắt lưng tròng
Không thể nghĩ Bác chỉn chu đến thế
Lòng Bác thương dân như trời như bể
Bài học này thấm thía tận tâm can!

30 tháng 4 năm 1975
30 năm ta đi và đã đến
Ta hát vang trời những bài ca kháng chiến
Nước mắt đẫm khăn rằn, thấm áo bà ba

Không có gì quý hơn Độc lập, Tự do
Người trồng cây không đợi ngày hái quả
Lo cho nước, cho dân, cho tất cả
Dành cho mình một đôi dép cao su.

Đất nước hoà bình, thống nhất, tự do
Sung sướng quá: chẳng mong gì hơn nữa
Có cơm nhút, cơm cà ngày hai bữa
Cũng coi là hạnh phúc đã đầy tay!

Nói vậy thôi: mong ước của con người
Là cuộc sống không bao giờ dừng lại
Sau một chặng ta lại vào chặng mới
Mặt trận không tiếng súng cũng gay go!

Cảm ơn dãy Trường Sơn đã chở che ta
Vì che cho người mà cây trụi lá
Chất độc Mỹ muốn cướp đi tất cả
Mọi sinh linh trên đất Việt Nam này

Bao nhiêu người không được thấy hôm nay
Họ chết khát nơi Chín Hầm tăm tối
Họ ưỡn ngực: đạn thù ghim máu xối
Họ thành than trong bom lửa napan

Bao nhiêu gia đình, tất cả chết bom
Để đất nước hôm nay tự do, độc lập
Để Nam Bắc sum vầy thống nhất
Việt Nam hào hùng hát khải hoàn ca

Việt Nam! Việt Nam! Ôi “máu và hoa”
Ta đứng dậy từ trong bùn trong lửa
Ơi Thanh Chương, con lại về bên mẹ
Trong đại gia đình nước Việt hồi sinh.

Đêm liên hoan
Tác giả: Hoàng Cầm

Anh ơi! Đêm nay đầu người nhấp nhô như gợn sóng
Đang trào lên sức sống muôn đời
Niềm vui bát ngát trăng soi
Mảnh trăng úa máu chân trời Việt Nam
Đêm Liên Hoan! Trời ơi, đêm Liên Hoan!
Đầu người nhấp nhô như sóng bể ngang tàng
Ta muốn thét như vỡ toang lồng ngực
Vì say sưa tình thân thiết Việt Chính Đoàn
— Anh từ phương nào lại ?
— Tôi từ đất dấy lên
Anh có nghe ngọn thủy triều Đông Hải
Đang hờn ghen cùng thúc máu triền miên
Thúc máu không tên dội tràn bốn nẻo
Cỏ không gầy, cây không già, hoa không héo
Ngàn năm đất nước vững bền
— Anh từ phương nào lại ?
— Tôi từ đất dấy lên
Chúng ta cùng một mẹ hiền
Lúa thơm bầu sữa bông mềm áo tơ
Chúng ta chung một mối thù
Gươm tung uất hận đạn vù đắng cay
— Anh đi từ đâu đến đó ?
— Tôi đi giết giặc đây
Đêm nay gặp bạn cùng nhau chén
Máu giặc đang nồng ta phải say
Đây ruộng đồng Trung Nam
Kia núi rừng Việt Bắc
Cỏ cây đang căm hờn như vùng lên đuổi giặc
Tôi với anh gặp nhau trong ngày hội Liên Hoan
Tay bắt tay, mừng trên giải đất Việt Nam
— Gia đình anh ở đâu ?
— Mẹ hiền tôi đã khuất
Nhưng trước khi nhắm mắt
Mẹ mừng cho đàn con
Máu tôi mai sẽ chảy
Trôi phăng hết kiếp ngựa trâu
Xương tôi, tôi bắt nên cầu
Cho đàn con bước lên lầu Tự Do!
— Anh giết bao nhiêu giặc mà mắt anh long lanh ?
— Mời anh lên rừng xanh
Hỏi những cành lá biếc
Rừng âm u đang tưng bừng mở tiệc
Bằng thịt, xương và máu của quân thù
— Trong tiểu đội anh, những ai còn ai mất ?
— Không, không ai còn ai mất
Ai cũng chết mà thôi!
Kẻ trước người sau lao vào giặc
Giữ vững ngàn thu một giống nòi
Dù cho thịt nát xương phơi
Cái còn vĩnh viễn là người Việt Nam!
Đêm Liên Hoan, trời ôi, đêm Liên Hoan!
Đầu người nhấp nhô như sóng vỗ ngang tàng
Ta muốn thét cho vỡ toang lồng ngực
Vì say sưa tình thắm thiết Việt Chính Đoàn
Người bạn mến thương ơi!
Nắm chặt lấy tay tôi
— Kìa, sao anh lại khóc ?
— Tôi quá mừng anh đó thôi!
Lần thứ nhất trên đời
Tôi quay cuồng nhảy múa
Giặc kia ơi! Không bao giờ còn nữa
Ta đếm từng ngày
Ta trông từng phút, ta đợi từng giây
Lửa hờn nghi ngút chờ người đêm nay
Chờ người đến đây
Ta băm, ta giết!
Giặc kia phải chết
Núi đồng phơi thây
Anh đi hỏi núi
Anh về hỏi cây
Anh hỏi biển rộng
Anh hỏi sông dài
Anh hỏi ngô non
Anh hỏi lúa bé
Anh đi hỏi già, về nhà hỏi trẻ
Rằng ta là Việt Chính Đoàn
Đêm nay say tiệc liên hoan
Ngày mai xé xác moi gan quân thù !
Tiệc liên hoan lại tưng bừng hiển hiện
Giữa đoàn quân bách chiến
Đổ về thủ đô như nước vỡ bờ!
Từ mũi Cà Mau cho đến biên giới Lạng
Từ nắng sớm Sơn La cho đến mưa chiều Vạn Tượng!
Muôn đội đội hùng binh phất phới cờ bay
Đoàn quân bách chiến đi suốt đêm ngày
— Mẹ ơi! Con đã về đây!
Chị hiền từ tốn đưa tay đón mừng…
…Anh ơi! Anh tỉnh lại
Nước mắt tôi rưng rưng
Hình như tôi đã mơ màng
Phải rồi, anh Việt Chính Đoàn
Đêm nay say tiệc Liên Hoan
Ngày mai xé xác moi gan quân thù
Bao giờ thu lại tới thu
Liên Hoan bừng nở bốn mùa Non Sông!

Lời từ giã của Trung đoàn Thủ đô
Tác giả: Xuân Quỳnh

Mũ sắt mưa bay lất phất
Trung đoàn lặng lẽ ra đi
Bãi Long Biên gió buốt
Dòng sông đen rì rầm
Ngoảnh nhìn Hà Nội rưng rưng
Liên khu Một bập bùng lửa cháy
Phất Lộc, Nguyễn Siêu, Hàng Chiếu
Ô Quan Chưởng, Cột đồng hồ
Mái nhà cao thấp nhấp nhô
Bao giờ trở lại?
Hà Nội ơi Hà Nội
Những tên người tên phố thân yêu
Những chiến lũy cao
Chồng chất tủ giường bàn ghế
Có chiếc hòm nâu của mẹ
Người mẹ nghèo đầu ô
Chiếc xe nôi trẻ thơ
Lỗ chỗ đầy vết đạn
Chiếc dương cầm nhà ai
Tiếng dây đứt trong đêm chờ giặc
Ta có thằng bạn học
Hy sinh chôn dưới nền nhà
Đêm nay đơn vị rút ra
Các cậu nằm ở lại

Chân bước lòng đau nhói
Đâu những mặt hồ sương muối
Những sân trường lá rụng áo bay
Những đường xưa héo hắt mặt gầy
Cách mạng, tình đầu nắng chói
Nước Cộng hòa một tuổi
Chiến xa quân thù
Như bóng đêm gầm gừ trở lại
Tháng chạp bốn bề lửa khói
Quyết tử quân ra đời
Những công nhân máy đèn
Thợ sắp chữ nhà in
Vai áo dầu lem luốc
Anh giáo tư rút rát
Đưa bàn tay trắng trẻo nhận thanh gươm
Anh sinh viên trường Thuốc ngang tàng
Mang đến con dao giải phẫu
Anh kéo đàn tiệm rượu
Bác phở rong mũ dạ
Ông thợ già bẻ ghi
Những lưng áo suốt đời vá rách
Những bàn tay suốt đời im lặng
Linh hồn của Hà Nội thủ đô
Những người phiêu bạt không nhà
Bốc vác bến sông, gầm cầu nằm ngủ
Gái nhảy, vú em, anh xe, chú tiểu
Có kẻ lần đầu tiên được sống
Có người ngỡ đời mình đã hết
Trong khói thuốc chán chường
Hôm nay ném bút bước ra đường
Đứng vào chiến lũy
Đã quá nhiều đêm nô lệ
Nước Việt thân yêu giờ phút mất còn
Già dặn hay măng tơ
Chân đất hay cà-vạt
Người theo đạo Tin Lành
Người đọc mòn sách Khổng
Và anh, người cộng sản
Hôm xưa vượt ngục Hỏa Lò
Dân phố chỉ biết tên
Qua tấm hình truy nã
Hôm nay ôm bom ba càng
Đi hàng đầu dẫn tất cả xông lên
Đục tường nhà nối lại mọi đời riêng
Sáu mươi ngày quyết liệt
Từng thềm gạch từng tấc đất
Tiếng xung phong tiếng thét rung trời
Địch từ Đồn Thuỷ kéo lên
Từ Cửa Bắc xông ra
Pháo đài Láng quân ta bắn xuống
Cầu Gỗ, Hàng Đường, Cửa Nam, Hàng Bột
Ô Cầu Rền, nhà thương Vọng, hãng dầu Sen
Giặc máy bay xe tăng
Ta súng trường chai cháy
Giặc chiếm nhà ngoài, ta xông ra chiếm lại
Giặc lên gác hai ta gỡ mái nhào vào
Định ở Bắc Bộ Phủ
Thực ở Giảng Võ
Và bao người đã ngã xuống không tên
Bác hàng rong chợ Đồng Xuân
Vung đòn gánh đuổi quân thù quanh phản thịt
Anh bán vé chết trong toa tàu điện
Bác đưa thư già tóc bạc
Trên thềm nhà bưu điện hy sinh
Túi thư chưa kịp gửi khoác bên mình
Tiểu đội nữ cứu thương
Ngã xuống miệng còn ca hát
Những cô gái Ngọc Hà, Lãng Bạc
Những mẹ già Lai Xá, Thụy Khuê…
Đêm nay ra đi
Nhớ từng gương mặt
Nhớ thằng em liên lạc
Nhớ rạp hát Tố Như
Nhớ đường phố cùng ta ngăn bước giặc
Cho khắp nơi cuộc kháng chiến bắt đầu
Nhớ khóm rau xanh bên những cành đào
Trên chiến lũy mưa phùn ướt đẫm
Đêm giao thừa khói trầm nghi ngút
Đọc dòng thư, tất cả rưng rưng:
“Các em quyết tử cho Tổ quốc quyết sinh”
Đôi mắt già Hồ thăm thẳm

Sớm mai thành phố vào tay giặc
Chúng nó đừng hòng khuất phục
Hà Nội là của ta
Một cột điện một mái nhà
Một thằng bạn một thằng em
Một sớm mai yên tĩnh
Ai hát bài “Suối mơ”
Tiếng xe chạy, tiếng rao quà
Hà Nội lầm than, Hà Nội hào hoa
Hà Nội đêm nay nhắc gọi
Ra đi hôm nay để mãi mãi trở về…
Mưa bay lồng lộng bờ đê
Hà Nội nhòe trong nước mắt
Tam Đảo sau lưng sừng sững
Việt Bắc chiến khu bát ngát
Hồng Hà cuồn cuộn réo sôi

Chỉ xuống dòng sông đỏ rực
Chúng ta thề sẽ trở về

Bên cạnh thơ về Việt Bắc, có thể bạn sẽ yêu thích 💌 Thơ Về Lòng Yêu Nước 💌 hay nhất

Tuyển Tập Thơ Về Hoa Mơ Việt Bắc Chọn Lọc

Bên cạnh thơ về Việt Bắc, Thohay.vn xin chia sẻ cho các bạn thêm Tuyển Tập Thơ Về Hoa Mơ Việt Bắc Chọn Lọc.

Mưa
Tác giả: Quang Dũng

Chợt mưa phùn gió lạnh
Càng lạnh cành hoa mơ
Ðất trắng ngàn cánh rụng
Tiếng quân hò thôn xa
Súng cầm nhịp thu đông
Chiều chiều tin chiến sự
Loa vang trên cành đa…

Càng mưa phùn gió lạnh
Càng lạnh cành hoa mơ !
Càng yêu màu trấn thủ
Mờ bạc qua màn mưa
Ôi những bàn chân nhỏ
Từng đau khổ bao giờ !
Ðường tản cư lầy lội
Run run leo cầu tre
Trời mưa giăng màn xám
Mầu thê lương lại về
Hoa mai dầu nở trắng
Người người còn ra đi
……………………….

Mai mùa xuân xanh tốt
Mùa xuân chẳng lỗi thề…
Trời mưa giăng màn xám
Bởi vì đâu thê lương ?
Chăn đơn chiếc khôn ấm,
Già càng đau nhớ thương…
Bao nhiêu vành khăn trắng
Ðằng đẵng tin sa trường…

Trời mưa giăng nước mắt
Sông Tề bến quạnh hiu,
Tin dù qua lén lút
Người sao hết đăm chiêu ?
Ngày xuân dầu hứa hẹn
Cỏ hoa biết gì đâu !
Mấy mùa xuân vắng lạnh
Mấy mùa đông tiêu điều
…………………………….

Càng mưa phùn gió lạnh
Càng lạnh cánh hoa mơ
Càng xa xôi nhớ lắm
Những con đường chạy dài,
Những nẻo đường phục kíck
Từ biên giới xa xôi…
Lau cao mờ đợt gió
Cỏ hoang mồ những ai …
Lả tả trong mưa lạnh
Âm thầm hoa viếng người
Quê hương chừng xa lắc
Thăm mồ mấy cành mai…

Nay mai lại mùa xuân
Từ đầu rừng cuối bể
Qua trùng dương mấy lần
Chúng ta dù cách biệt
Cùng chung một mùa xuân
Cùng chung một thế kỷ
Cùng đau khổ vô ngần…

Quê anh không khăn trắng
Nhưng chắc có mầu tang
Những người con đi vắng
Những mẹ già nhớ thương…

Trời mưa giăng màn xám
Bởi vì đâu thê lương
Hoa cỏ dâng màu trắng
Ðời còn đang chiến trường

Trời mưa giăng nước mắt
Mầu thê lương lại về
Hoa mai dầu nở trắng
Người người còn ra đi

…Mai mùa xuân xanh tốt
Mùa xuân chẳng lỗi thề .

Chùm Thơ Về Thiên Nhiên Việt Bắc Đặc Sắc

Ngoài những áng thơ về Việt Bắc hào hùng, cùng thưởng thức Chùm Thơ Về Thiên Nhiên Việt Bắc Đặc Sắc.

Cảnh rừng Việt Bắc
Tác giả: Hồ Chí Minh

Cảnh rừng Việt Bắc thật là hay,
Vượn hót chim kêu suốt cả ngày,
Khách đến thì mời ngô nếp nướng,
Săn về thường chén thịt rừng quay,
Non xanh, nước biếc tha hồ dạo,
Rượu ngọt, chè tươi mặc sức say.
Kháng chiến thành công ta trở lại,
Trăng xưa, hạc cũ với xuân này.

Chiều Việt Bắc
Tác giả: Đỗ Hữu

Nắng xuống phương nào người thấy không?
Mà đây chiều tím rụng song song.
Vàng tuôn mấy lối ngày thu muộn,
Ai liệm hoàng hôn kín mắt trong?

Khói thuốc lên mờ xanh bóng ai,
Phương xa chiều xuống ngút sông dài.
Đường kia có phải sầu xưa đọng?
Trở bước, hoa lau trắng ngập đồi.

Con đường đất đỏ mờ sau bản,
Thung lũng vàng lơ, nắng trở chiều.
Núi biếc chập chùng vây ải lạnh,
Dặm về lá đổ phấn tàn xiêu.

Rừng núi âm u chiều Việt Bắc,
Chầy ngày lạc bước, ai ngồi than.
Buồn xưa chiều đọng sầu lau lách,
Chòi cũ nằm nghe gió dặm trường.

Chim lượn trăm vòng
Tác giả: Chế Lan Viên

Tâm hồn tôi khi Tổ quốc soi vào
Thấy ngàn núi trăm sông diễm lệ
Con ngọc trai đêm hè đáy bể
Uống thủy triều bỗng sáng hạt châu

Chim đang bay dừng cánh giữa ngày đau
Tôi vắng đến bên mình Tổ quốc
Nhưng mỗi ngày tim tôi vẫn mọc
Theo vầng dương trên đất nước mỡ màu

Tôi trở lại giữa rừng sâu Việt Bắc
Chim bắt-cô ơi! đâu chỗ Bác ngồi?
Đây có phải vườn tăng gia của Bác?
Mỗi tấc rừng đều có ánh dương soi

Tôi đến trước đồi Điện Biên rực lửa
Cỏ mùa xuân che láp chỗ anh nằm
Đất Tổ quốc quý từng dòng máu đổ
Hết một mùa chiến dịch, lại thành xuân

Tôi đến cả những vùng xưa chẳng đến
Mây trời Miên trời Việt nối biên thùy
Rừng thốt nốt ủ đoàn quân tình nguyện
Mẹ già Miên giấu lệ tiễn con đi

Đây bát ngát Trường Sơn nằm ở giữa
Hai chị em Lào – Việt hai bên
Rừng tươi mát như mẹ hiền lắm sữa
Nghìn chiến khu từng nương bóng mẹ hiền

Tôi về giữa miền Nam trời của mẹ
Miền Nam ơi! Nửa vạt áo mưa dầm
Mỗi chiến công hay từng giọt lệ
Đều xóa dần núi cách sông ngăn

Ngày sinh nhật tháng Năm đồng Bắc Bộ
Lúa chiêm phơi chiếu bạc chiếu vàng
Khắp trung châu những xóm làng thoát khổ
Hết đêm rồi, đời lật dở qua trang

Tôi ra bể cá nồng hơi gió bể
Sóng du dương ca đất nước mạnh giàu
Chim bạn hữu rực bay cờ quốc tế
Đây tương lai như hải cảng lắm tàu

Ôi! tương lai như hải cảng lắm tàu
Những con tàu chở đầy hạnh phúc
Ôi! tương lai như mùa chiêm lắm thóc
Lắm tiếng cười, lắm cánh bồ câu

Hà Nội – Nam Quan dây đàn vĩ đại
Đường đi Nam bánh sắt tiến lên dần
Ga chết rồi, tàu kêu ga sống lại
Cầu trỗi mình theo nhịp búa trăm cân

Đời lớn lên rồi cổ quàng khăn đỏ
Xe như ong bay mật đến công trường
Mùi gỗ mới quyện màu sơn ngói đỏ
Ống khói dài như những cánh tay vươn

Đất quê hương một ngày tôi qua suốt
Đêm ngủ nghe thơ náo động tâm tình
Chiếc thuyền gỗ uống nhiều gió nước
Nghe đất trời thở bốn xung quanh

Tôi yêu quá! Cuộc đời như con đẻ
Như đêm xuân người vợ trẻ yêu chồng
Tôi nối với bạn bè như với bể
Cả lòng tôi là một dải sông Hồng

Cánh chim câu đêm bay về tổ nghỉ
Gắng thấy thêm cây thêm bãi thêm rừng
Cánh thơ tôi thoát khỏi phòng nhỏ bé
Lượn trăm vòng trên Tổ quốc mênh mông

Bên cạnh thơ về Việt Bắc, Chia sẻ đến bạn đọc tập 🌷 Thơ Về Cách Mạng Tháng 8  🌷 đặc sắc

Thơ Về Chiến Dịch Việt Bắc Thu Đông 1947 

Bạn đọc yêu thích thơ về Việt Bắc thì tham khảo thêm những bài Thơ Về Chiến Dịch Việt Bắc Thu Đông 1947.

Quê hương Việt Bắc
Tác giả: Nguyễn Đình Thi

Hoa lau phơ phất quấn chân
Gió cháy mặt người chiến sĩ
Rời đồng bằng lên rừng núi
Ta đi đã mấy mùa xuân

Sơn La những lũng đầy sương
Những đồi vàng hoe lúa chín
Những buổi rời tay bịn rịn
Châu đi quấn quýt bờ mương

Còn đâu những bản mường yêu dấu
Giặc đến trời hoang đất ngập tro
Nhớ bước lui quân lòng rỏ máu
Ôi nắm xôi bà cụ Thái cầm cho

Lòng ta vẫn ở trên Tây Bắc
Những đêm thao thức tiếng từ quy
Ta khóc hờn căm thề giết giặc
Sông Đà ơi ta sẽ trở về

Từ những ngày đầu non nớt ấy
Ta đã đi – đi tới không ngừng
Trên những con đường đầy lửa cháy
Lòn ta nặng nghĩa quê hương

Lòng ta không ngừng ca hát
Ôi những núi chàm sáng ngời
Ta yêu những rừng Việt Bắc
Nơi ta khôn lớn lên người

Quê hương ta núi sông lộng lẫy
Mỗi lần vùng dậy lại đẹp hơn
Mỗi tấc đất ngày đêm bỏng giẫy
Mỗi lòng người như nước suối trong

Cao Bằng đèo lên cao vút
Mây trắng gọi người đi xa
Ta đạp quân thù ngã gục
Ta chào thế giới về ta

Lạng Sơn rừng hồi lộng gió
Đêm đêm vang tiếng cọp gầm
Sông Kỳ Cùng ào ào sóng đổ
Những ngày mải miết hành quân

Sông Thoa hiền từ cuộn đỏ
Ta về chiến thắng huy hoàng
Chị lái đò cười đon đả
Chào anh bộ đội sang ngang

Ta yêu những dòng sông Việt Bắc
Đã bao lần tiễn bước quân đi
Đã bao lần đục ngầu máu giặc
Những bờ sông kể chuyện thầm thì

Ta yêu những buổi trưa đầm ấm
Em bé trồng rau đuổi lũ gà
Ta yêu những nẻo đường thêu nắng
Chưa bao giờ đẹp như bây giờ

Đất nghèo càng chắt chiu yêu quý
Củ mài Yên Bái sắn Tuyên Quang
Gian khổ đã nuôi lòng chiến sĩ
Ta yêu bà mẹ Mán Cao Lan

Còn đây mãi sông Lô sông Chảy
Đại bác gầm lên tiếng tự hào
Lửa Phố Ràng, phố Lu còn cháy
Bến Bình Ca sóng vỗ xôn xao

Ta tới núi xanh và suối bạc
Ngang trời Tam Đảo đứng nghiêng nghiêng
Ôi Cao Vân, Phú Minh, Quảng Nạp
Trái tim ta đập ở Thái Nguyên

Mỗi tảng đá gốc cây bờ cỏ
Như thiêng liêng phơ phất bóng cờ
Ta đã tìm cây đa lịch sử
Hòn đất chôn rau nước Cộng hoà

Một nhà sàn đơn sơ vách nứa
Bốn bên suối chảy cá bơi vui
Đêm đêm cháy hồng lên bếp lửa
Ánh đèn khuya còn sáng trên đồi

Nơi đây sống một người tóc bạc
Người không con mà có triệu con
Nhân dân ta gọi Người là Bác
Cả đời người là của nước non

Việt Bắc quê hương ta sáng chói
Đất tự do của những anh hùng
Chim bay rợp trời mây rộng rãi
Quân đi rung chuyển những sông rừng

Bàn tay trắng ta giằng lấy súng
Chân không giầy đạp nát đồn Tây
Trong áo rách lòng ta có Đảng
Giữa nghìn dông bão chẳng lung lay

Người chiến sĩ bước đi phơi phới
Nắng mưa Việt Bắc đã vàng người
Chiều chiều ca hát quê hương mới
Mỗi bước đi lòng một thắm tươi.

Việt Bắc
Tác giả: Nguyễn Thuỵ Kha

Giữa Đông Bắc và Tây Bắc
Người đã chọn Việt Bắc giứa vòng cung Ngân Sơn
Thủ Đô kháng chiến nỏ thần nhọn ngàn tên
Bắn về mọi phía nào giặc chiếm

Nơi ấy
Người ung dung mái lán
Một câu thơ nghiêng xuống bóng trăng
Nghe tiếng xuối ngỡ tiếng Sli, lượn
Ngọn bút chì nhịp máy chữ loang

Cuộc trường kỳ hằn những lo toan
Người tầm vóc vầng trán chòm râu cước
Bao đớn đau cối gạo vừa đầy nước
Để trắng tinh những hạt gạo tâm tư.

Lại thênh thênh hạnh phúc xa xưa
Vó ngựa ruổi những đường mòn độc mã
Có phải thiên tài luôn là một cái gì xuất thần rất lạ
Dù thiên tài mặc áo quần nâu đi dép cao su.

Đường tháng tám
Tác giả: Phan Minh Đạo

Mẹ ơi! Mười tám năm về trước
Một ngày sáng nắng mùa Thu
Mẹ sinh con ra chưa tròn tháng
Đã vót tầm vông chống giặc thù

Chúng muốn con khi chưa bập bẹ
Không được reo vui dưới ánh mặt trời
Phải im lặng làm thân nô lệ
Như cha ông từ thuở trong nôi

Đường tháng Tám con đi xa có mẹ
Bỗng vụt lớn lên thành Phù Đổng Thiên Vương
Rừng tầm vông chọi cùng bão thép
Chống ngoại xâm suốt chín năm trường

Con đã chôn thù xuống sình Đồng Tháp
Con đã quật thù xuống hố Hải Vân
Tiếng sấm rung từ Điện Biên, Việt Bắc
Dội đến thành đồng Nam bộ, khu Năm

Hôm nay lại đến ngày tháng Tám
Mười tám năm ròng ơi mẹ quê hương
Bấm đốt ngón tay, bấm lần cay đắng
Con vẫn xông lên vượt nốt chặng đường

Một chặng đường nữa còn xa hay sắp đến
Hỏi bến Hiền Lương, hỏi mũi Cà Mau
Hỏi chín năm anh hùng kháng chiến
Bao giờ thân mẹ hết thương đau…

Một ngày xuân
Tác giả: Xuân Diệu

Một ngày xuân xanh tươi như mắt biếc,
Gió biển Đông phơ phất thổi lên rừng.
Áo Việt Bắc màu chàm pha vững chắc
Cũng thêu thùa những đường nắng mênh mông.

Tôi bước đi trên những đường phá vỡ,
Lắng tai nghe kháng chiến hát mơ hồ.
Mùi chiến thắng gieo trong không khí nở,
Đường xuyên rừng hay đường lại Thủ Đô?

Chèo lá nhỏ xuôi xuôi buông thả mái,
Gió đem tơ đi nối những chân trời,
Những tay trẻ ôm tròn vòng thế giới;
Tự đâu về? Trái đất nổi bài vui.

Chàng vệ quốc súng mang đi rảo bước.
Ngựa giao thông nghiêng đầu ngoạm cỏ xanh.
Cầu khấp khểnh toé lên đôi ánh nước.
Quán cửa nhìn hàng lụa mắt long lanh.

Đàng xa ấy chắc lượn vòng tha thiết,
Giòng sông Lô ca hát ở Khu Mười.
Phố Đại Từ hay Cao Vân chẳng biết!
Ta là mình, mà anh cũng là tôi.

Máu tươi chảy ba năm trời chiến sĩ,
Có hôm nay một buổi sớm mai đời.
Muôn cổ họng chim trời kêu ríu rít
Khiến mặt trời bối rối cả đường tơ.

Ngoài thơ về Việt Bắc, sưu tầm 🌼 Những Câu Thơ Về Người Lính Trường Sơn 🌼 hay nhất.

Tuyển Tập Thơ Tố Hữu Về Việt Bắc

Nếu bạn đọc muốn tìm hiểu thơ về Việt Bắc thì mời bạn xem thêm Tuyển Tập Thơ Tố Hữu Về Việt Bắc.

Bà mẹ Việt Bắc
Tác giả: Tố Hữu

Đêm nay trên sàn
Bập bùng ngọn lửa
Mé kể nguồn cơn
Chuyện nhà chuyện cửa:

“Con mé có ba
Trai hai gái một
Gái gả chồng xa
Trai còn đứa rốt.

Thằng hai ngày trước
Trốn vào chiến khu
Nó đi cứu nước
Làm lính Cụ Hồ.

Một hôm lính lệ
Theo thằng quan châu
Đến nhà hoạnh hoẹ:
– Con mày đi đâu?

Tôi sợ khiếp quá
Lạnh chân lạnh tay
Đứng trơ như đá
Hồn bay vía bay!

Ông Ké lắc đầu
Một hai không biết
Nó đỏ mũi trâu:
– Nói không, ông giết!

Nó giật mái tranh
Nó tìm lục khắp
Lấc láo nhìn quanh
Như thằng ăn cắp.

Nó tung bát đĩa
Nó đập héc vài
Nó gầm nó quát
Đá đít tạt tai.

Suốt ngày nó phá
Nó chẳng thấy gì
Nó trói thằng cả
Lôi ông Ké đi

Nó khảo nó tra
Bố con nhừ tử
Rồi tha ông già
Còn con nó giữ

Nó nộp cho Tây
Đày đâu không biết
Biền biệt lâu ngày
Nghe đồn nó chết…

Nó lành như đất
Tội nghiệp con tôi
Tây nó giết mất
Con ơi, con ơi!”

Phên nan gió lọt lạnh lùng
Ngọn lửa bập bùng, mé khóc rưng rưng
Nghẹn ngào chuyện cũ nửa chừng…

“Từ đó ở nhà
Gieo neo túng quá
Hai ông bà già
Vợ thằng con cả.

Rồi ông Ké mất
Nhà lại còn hai
Mẹ con quần quật
Kiếm ăn qua ngày.

Bữa đói bữa no
Chạy quanh chẳng đủ
Ngày đôi bát ngô
Lên rừng đào củ…

Tưởng rồi chết tất
Biết đâu có ngày
Trời còn có mắt
Cụ Hồ về ngay.

Cụ Hồ ra lệnh
Đuổi Nhật đuổi Tây
Cụ Hồ cho đánh
Lấy hết châu này.

Thằng châu con chó
Cúp đuôi chạy dài
Mả bố nhà nó
Nịnh Tây hết thời.

Ôi trời, sướng quá
Dân kéo về châu
Rầm rập hể hả
Mổ bò mổ trâu

Cờ treo đỏ chói
Trên nóc trên cây
Pí lè inh ỏi
Suốt đêm suốt ngày.

Cụ Hồ mở nước
Chia thóc cho dân
Tôi cũng lĩnh được
Tôi cũng có phần!

Rồi ba tháng sau
Thằng hai ngày trước
Chẳng biết ở đâu
Chạy về bất chợt.

Thoạt trông thấy nó
Tôi chẳng biết ai
Nó cao hơn bố
Tôi chỉ bằng vai.

Bộ nó rõ oai
Vai thì đeo súng
Ngực chéo hai quai
Áo thì thắt bụng.

Đầu nó đội mũ
Có cái sao vàng
Trước nó lam lũ
Bây giờ thấy sang!

Tôi ôm lấy nó
Tôi kể trước sau
Nỗi nhà mất bố
Nỗi anh chết tù…

Mắt nó đỏ nọc
Nó cầm tay tôi:
– Mé ơi đừng khóc
Nước độc lập rồi!

Tôi bảo con tôi:
– Mày đi tao nhớ
Tuổi đã lớn rồi
Liệu mà cưới vợ.

Nó chỉ cười khì:
– Vợ con gì gấp!
Con còn phải đi
Giữ gìn Độc lập!

Ở chơi ít bữa
Nó hát cả ngày
Dọn nhà sửa cửa
Xới vườn luôn tay.

Rồi nó xung phong
Vào Nam đánh giặc,
– Bao giờ giặc xong
Lại về Việt Bắc!

Tôi bảo: – Mày đi
Mày lo cho khoẻ
Đừng nghĩ lo gì
Ở nhà có mé…

Từ ấy đến nay
Ngày đêm tôi khấn
Tôi mong có ngày
Nó về, thắng trận…”

Cá nước
Tác giả: Tố Hữu

Tôi ở Vĩnh Yên lên
Anh trên Sơn Cốt xuống
Gặp nhau lưng đèo Nhe
Bóng tre trùm mát rượi.

Anh là Vệ quốc quân
Tôi là người cán bộ
Hai đứa mỏi nhừ chân
Nghỉ hơi ngồi một chỗ.

Gặp nhau mới lần đầu
Họ tên nào có biết?
Anh người đâu, tôi đâu
Gần nhau là thân thiết.

Một thoáng lặng nhìn nhau
Mắt đã tìm hỏi chuyện
Đôi bộ áo quần nâu
Đã âm thầm thương mến.

Giọt giọt mồ hôi rơi
Trên má anh vàng nghệ
Anh vệ quốc quân ơi
Sao mà yêu anh thế!

Tôi nhích lại gần anh
Người bạn đường anh dũng
Anh chiến sĩ hiền lành
Tì tay trên mũi súng.

Anh kể chuyện tôi nghe
Trận chợ Đồn, chợ Rã
Ta đánh giặc chạy re
Hai đứa cười ha hả.

Rồi Bông Lau, Ỷ La
Ba trăm thằng tan xác
Cành cây móc thịt da
Thối inh rừng Việt Bắc.

Tàu giặc đắm sông Lô
Tha hồ mà uống nước
Máu tanh đến bây giờ
Chưa tan mùi bữa trước.

Mồm anh nở rất tươi
Mặt anh vàng thắm lại
Cánh đồng quê tháng mười
Thơm nức mùa gặt hái…

Xa xôi đầu xóm tre xanh
Có bà ru cháu nằm khoanh lòng già:
“Cháu ơi cháu lớn vái bà
Bố mày đi đánh giặc xa chưa về

Cháu ngoan cháu ngủ đi nhe
Mẹ mày ra chợ bán chè bán rau
Bố đi đánh giặc còn lâu
Mẹ mày cày cấy ruộng sâu tối ngày”

Anh có nghe thấy không
Ơi người anh Vệ quốc?

Chắc có lúc lòng anh
Nhớ nhà anh nhớ lắm
Ơi người bạn hiền lành
Mắt nhìn xa đăm đắm…

Trưa nay trên đèo cao
Ta say sưa vài phút
Chia nhau điếu thuốc lào
Nào anh hút tôi hút.

Rồi lát nữa chia đôi
Anh về xuôi tôi ngược
Lòng anh và lòng tôi
Mang nặng tình cá nước…

Bên cạnh tuyển tập thơ về Việt Bắc, Gợi ý bạn đọc bài 🌼 Thơ Về Tình Đồng Chí 🌼 hay nhất.

Bài Thơ Việt Bắc Của Tố Hữu

Tiếp theo là Bài Thơ Việt Bắc Của Tố Hữu mà bạn đọc không nên bỏ qua.

Việt Bắc
Tác giả: Tố Hữu

– Mình về mình có nhớ ta?
Mười lăm năm ấy thiết tha mặn nồng.
Mình về mình có nhớ không
Nhìn cây nhớ núi, nhìn sông nhớ nguồn?

Tiếng ai tha thiết bên cồn
Bâng khuâng trong dạ, bồn chồn bước đi
Áo chàm đưa buổi phân ly
Cầm tay nhau biết nói gì hôm nay…

– Mình đi, có nhớ những ngày
Mưa nguồn suối lũ, những mây cùng mù?
Mình về, có nhớ chiến khu
Miếng cơm chấm muối, mối thù nặng vai?
Mình về, rừng núi nhớ ai
Trám bùi để rụng, măng mai để già.
Mình đi, có nhớ những nhà
Hắt hiu lau xám, đậm đà lòng son
Mình về, còn nhớ núi non
Nhớ khi kháng Nhật, thuở còn Việt Minh
Mình đi, mình có nhớ mình
Tân Trào, Hồng Thái, mái đình cây đa?

– Ta với mình, mình với ta
Lòng ta sau trước mặn mà đinh ninh
Mình đi, mình lại nhớ mình
Nguồn bao nhiêu nước nghĩa tình bấy nhiêu…

Nhớ gì như nhớ người yêu
Trăng lên đầu núi, nắng chiều lưng nương
Nhớ từng bản khói cùng sương
Sớm khuya bếp lửa người thương đi về.
Nhớ từng rừng nứa bờ tre
Ngòi Thia, sông Đáy, suối Lê vơi đầy.
Ta đi, ta nhớ những ngày
Mình đây ta đó, đắng cay ngọt bùi…

Thương nhau, chia củ sắn lùi
Bát cơm sẻ nửa, chăn sui đắp cùng.
Nhớ người mẹ nắng cháy lưng
Địu con lên rẫy, bẻ từng bắp ngô.
Nhớ sao lớp học i tờ
Đồng khuya đuốc sáng những giờ liên hoan
Nhớ sao ngày tháng cơ quan
Gian nan đời vẫn ca vang núi đèo.
Nhớ sao tiếng mõ rừng chiều
Chày đêm nện cối đều đều suối xa…

Ta về, mình có nhớ ta
Ta về, ta nhớ những hoa cùng người.
Rừng xanh hoa chuối đỏ tươi
Đèo cao nắng ánh dao gài thắt lưng.
Ngày xuân mơ nở trắng rừng
Nhớ người đan nón chuốt từng sợi giang.
Ve kêu rừng phách đổ vàng
Nhớ cô em gái hái măng một mình
Rừng thu trăng rọi hoà bình
Nhớ ai tiếng hát ân tình thuỷ chung.

Nhớ khi giặc đến giặc lùng
Rừng cây núi đá ta cùng đánh Tây.
Núi giăng thành luỹ sắt dày
Rừng che bộ đội, rừng vây quân thù
Mênh mông bốn mặt sương mù
Đất trời ta cả chiến khu một lòng.

Ai về ai có nhớ không?
Ta về ta nhớ Phủ Thông, đèo Giàng.
Nhớ sông Lô, nhớ phố Ràng
Nhớ từ Cao – Lạng, nhớ sang Nhị Hà…
Những đường Việt Bắc của ta
Đêm đêm rầm rập như là đất rung
Quân đi điệp điệp trùng trùng
Ánh sao đầu súng, bạn cùng mũ nan.
Dân công đỏ đuốc từng đoàn
Bước chân nát đá, muôn tàn lửa bay.
Nghìn đêm thăm thẳm sương dày
Đèn pha bật sáng như ngày mai lên.
Tin vui chiến thắng trăm miền
Hoà Bình, Tây Bắc, Điện Biên vui về
Vui từ Đồng Tháp, An Khê
Vui lên Việt Bắc, đèo De, núi Hồng.

Ai về ai có nhớ không?
Ngọn cờ đỏ thắm gió lồng cửa hang.
Nắng trưa rực rỡ sao vàng
Trung ương, Chính phủ luận bàn việc công
Điều quân chiến dịch thu đông
Nông thôn phát động, giao thông mở đường
Giữ đê, phòng hạn, thu lương
Gửi dao miền ngược, thêm trường các khu…

Ở đâu u ám quân thù
Nhìn lên Việt Bắc: Cụ Hồ sáng soi
Ở đâu đau đớn giống nòi
Trông về Việt Bắc mà nuôi chí bền.
Mười lăm năm ấy, ai quên
Quê hương Cách mạng dựng nên Cộng hoà
Mình về mình lại nhớ ta
Mái đình Hồng Thái, cây đa Tân Trào.

– Nước trôi nước có về nguồn
Mây đi mây có cùng non trở về?
Mình về, ta gửi về quê
Thuyền nâu trâu mộng với bè nứa mai
Nâu này nhuộm áo không phai
Cho lòng thêm đậm, cho ai nhớ mình.
Trâu về, xanh lại Thái Bình
Nứa mai gài chặt mối tình ngược xuôi.

– Nước trôi, lòng suối chẳng trôi
Mây đi mây vẫn nhớ hồi về non
Đá mòn nhưng dạ chẳng mòn
Chàm nâu thêm đậm, phấn son chẳng nhoà.
Nứa mai mình gửi quê nhà
Nước non đâu cũng là ta với mình.
Thái Bình đồng lại tươi xanh
Phên nhà lại ấm, mái đình lại vui…

– Mình về thành thị xa xôi
Nhà cao, còn thấy núi đồi nữa chăng?
Phố đông, còn nhớ bản làng
Sáng đèn, còn nhớ mảnh trăng giữa rừng?
Mình đi, ta hỏi thăm chừng
Bao giờ Việt Bắc tưng bừng thêm vui?

– Đường về, đây đó gần thôi!
Hôm nay rời bản về nơi thị thành
Nhà cao, chẳng khuất non xanh
Phố đông, càng giục chân nhanh bước đường.
Ngày mai về lại thôn hương
Rừng xưa núi cũ yêu thương lại về.
Ngày mai rộn rã sơn khê
Ngược xuôi tàu chạy, bốn bề lưới giăng.
Than Phấn Mễ, thiếc Cao Bằng
Phố phường như nấm như măng giữa trời.
Mái trường ngói mới đỏ tươi
Chợ vui trăm nẻo về khơi luồng hàng
Muối Thái Bình ngược Hà Giang
Cày bừa Đông Xuất, mía đường tỉnh Thanh.
Ai về mua vại Hương Canh
Ai lên mình gửi cho anh với nàng
Chiếu Nga Sơn, gạch Bát Tràng
Vải tơ Nam Định, lụa hàng Hà Đông
Áo em thêu chỉ biếc hồng
Mùa xuân ngày hội lùng tùng thêm tươi
Còn non, còn nước, còn trời
Bác Hồ thêm khoẻ, cuộc đời càng vui!

– Mình về với Bác đường xuôi
Thưa giùm Việt Bắc không nguôi nhớ Người
Nhớ Ông Cụ mắt sáng ngời
Áo nâu túi vải, đẹp tươi lạ thường!
Nhớ Người những sáng tinh sương
Ung dung yên ngựa trên đường suối reo
Nhớ chân Người bước lên đèo
Người đi, rừng núi trông theo bóng Người…

– Lòng ta ơn Đảng đời đời
Ngược xuôi, đôi mặt một lời song song.
Ngàn năm xưa, nước non Hồng
Còn đây, ơn Đảng nối dòng dài lâu
Ngàn năm non nước mai sau
Đời đời ơn Đảng càng sâu càng nồng.

Cầm tay nhau hát vui chung
Hôm sau mình nhé, hát cùng Thủ đô.

Ngoài chùm thơ về Việt Bắc, Tặng bạn đọc chùm 🌼 Thơ Về Bộ Đội 🌼 hay nhất.

Bài Thơ Nhớ Việt Bắc Sâu Lắng

Chia sẻ bạn đọc Bài Thơ Nhớ Việt Bắc Sâu Lắng. Đây là 1 đoạn trích của bài thơ Việt Bắc.

Nhớ Việt Bắc
Tác giả: Tố Hữu

Ta về, mình có nhớ ta
Ta về, ta nhớ những hoa cùng người.
Rừng xanh hoa chuối đỏ tươi
Đèo cao nắng ánh dao gài thắt lưng.
Ngày xuân mơ nở trắng rừng
Nhớ người đan nón chuốt từng sợi giang.
Ve kêu rừng phách đổ vàng
Nhớ cô em gái hái măng một mình.
Rừng thu trăng rọi hoà bình
Nhớ ai tiếng hát ân tình thuỷ chung.
Nhớ khi giặc đến giặc lùng
Rừng cây núi đá ta cùng đánh Tây.
Núi giăng thành luỹ sắt dày
Rừng che bộ đội, rừng vây quân thù.
Mênh mông bốn mặt sương mù
Đất trời ta cả chiến khu một lòng.

Viết một bình luận