37+ Bài Thơ Không Vần Hay, Nổi Tiếng Nhất. Tìm Hiểu Về Thơ Không Vần Là Gì, Chia Sẻ Các Chùm Thơ Bất Hủ Nhất.
NỘI DUNG CHÍNH
Thơ Không Vần Là Gì, Đặc Điểm ?
Thơ không vần là một thể loại thơ không sử dụng vần điệu ở cuối các câu thơ. Thể loại này thường tập trung vào nhịp điệu, âm điệu và ý nghĩa của từ ngữ để tạo nên sự hài hòa và cảm xúc cho bài thơ.
Đặc điểm của thơ không vần
Không có vần điệu: Khác với thơ truyền thống, thơ không vần không sử dụng vần ở cuối các câu thơ. Điều này giúp tác giả tự do hơn trong việc lựa chọn từ ngữ và cấu trúc câu.
Nhịp điệu tự do: Thơ không vần thường có nhịp điệu linh hoạt, không bị ràng buộc bởi các quy tắc về nhịp điệu như trong thơ có vần.
Tập trung vào âm điệu và ý nghĩa: Thơ không vần chú trọng vào âm điệu tự nhiên của từ ngữ và ý nghĩa sâu sắc của từng câu thơ, tạo nên sự hài hòa và cảm xúc cho người đọc.
Tự do sáng tạo: Thể loại này cho phép tác giả tự do sáng tạo, không bị giới hạn bởi các quy tắc về vần điệu và nhịp điệu.
Tìm hiểu chi tiết 🌸Thơ Tự Do Là Gì 🌸Cách Làm Thơ Tự Do + 55 Bài Hay Nhất
Các Bài Thơ Không Vần Nổi Tiếng
Dưới đây là một số bài thơ không vần nổi tiếng trong văn học Việt Nam:
“Tiếng thu” của Lưu Trọng Lư: Bài thơ này nổi bật với hình ảnh mùa thu và âm thanh của tiếng lá rơi, tạo nên một không gian yên bình và tĩnh lặng.
“Xuân bất tận” của Đông Hồ: Bài thơ này miêu tả vẻ đẹp của mùa xuân với những hình ảnh tươi mới và tràn đầy sức sống.
“Túp lều cũ” của Lưu Trọng Lư: Bài thơ này gợi lên những kỷ niệm về một ngôi nhà nhỏ, nơi chứa đựng nhiều ký ức và tình cảm.
“Đêm Tần” của Phan Thanh Phước: Bài thơ này miêu tả cảnh đêm ở vùng đất Tần, với những hình ảnh đầy cảm xúc và sâu lắng.
“Chiều về” của Thanh Tịnh: Bài thơ này khắc họa cảnh chiều tà với những cảm xúc nhẹ nhàng và man mác buồn.
Những bài thơ không vần này không chỉ nổi bật bởi ngôn ngữ tinh tế mà còn bởi khả năng truyền tải cảm xúc sâu sắc và ý nghĩa nhân văn.
Những Bài Thơ Không Vần Đơn Giản
Bạn có thể tham khảo cách làm thơ không vần đơn giản thông qua các bài thơ mẫu mà Thohay.vn chia sẻ sau đây.
Thơ tình của người thuỷ thủ Tác giả: Hà Nhật
Em hỏi tôi : nước biển màu gì ? Tôi, người thuỷ thủ từng lênh đênh năm tháng Tôi sẽ nói cùng em Nước biển dịu dàng, bí mật và cuồng nộ Cũng như màu đôi mắt của em Song dẫu thế nào tôi cũng sẽ đến bên em Và tôi sẽ làm cho mắt em xao động Như gió ngày ngày đưa sóng về trên biển lặng
Giữa Biển Đông Tác giả: Hà Nhật
Đêm nay khi trăng mọc Thuyền em sẽ nhổ neo Em đừng hỏi tại sao anh đi Cũng đừng hỏi chân trời xa có gì vẫy gọi Anh biết Nếu ở cuối trời có đảo trân châu Hay ở biển xa có nụ hoa thần tìm ra hạnh phúc Hay có người gái đẹp Môi hồng như san hô Cũng không thể khiến anh xa được em yêu Nhưng em hỡi ! Nếu có người trai chưa từng qua sóng gió Chưa từng qua thử thách gian lao Lẽ nào có thể xứng với tình em ?
Không tên Tác giả: Chưa rõ
Tôi đã có những ngày không nơi trú ẩn Bởi linh hồn kia đã vô tận nỗi buồn Nắng tốt tươi nhưng lòng tôi cô độc Trốn nơi nào rét mướt cũng vây quanh May mắn quá vẫn còn nơi tin cậy Không phải tình nhân cũng chẳng phải gia đình Đơn giản lắm chỉ là người bạn Một người anh rộng lượng nghĩa và tình Một lời khuyên răn, một câu an ủi Dịu dàng như bóng mát của vòm xanh Tôi cúi xuống níu dây giày siết lại Tự tin hơn mỗi nước bộ hành Vâng, đời sống cần tâm hồn chia sẻ Thắp lửa cho nhau lúc lạc bến xa bờ
Rồi Thành Người Cũ Năm Xưa Tác giả: Đồng ánh Liễu
Mấy chuyện đau lòng đem giấu nhẹm Nụ cười khuất lấp nhẹ trên môi Thương vơi Nhớ cạn Thôi hò hẹn Kết thúc trò chơi … thấu dạ người! Dặn ta ngày mới vui đón nhận Sân hận xót xa có được gì ? Đi cả cuộc người bao lận đận Giữ lòng thanh thản buồn mà chi Ừ thì làm người ai chẳng có Những khi yếu đuối , khi mềm lòng Đôi lần đớn đau … tim vụn vỡ Khiến mình mạnh mẽ sống thong dong Bên sông vạt nắng chiều nghiêng đổ Gió ở lưng trời … vẫn hát ru Mấy chuyện tương Phùng hay cách trở Cũng dần quên lãng vào thiên thu Mai thành người cũ năm xưa ấy Như một áng mây lướt ngang đời…!
Tuyển tập các bài thơ không có vần hay đặc sắc, xem ngay đừng bỏ lỡ nhé!
Hạ ca Tác giả: Thanh Tâm Tuyền
Em vén tóc cho cao Trưa nay trời nồng nực Đầu cành xa hoa đỏ trổ ngời Óng ánh nắng mật Ngửng trông giếng khơi tuyệt ngấn mây Đáy biếc toả
Tháng tư chói lọi vây Chập chùng lấp loá Ngày nôn nả ngây Diễm lệ kinh hoàng Giấc chon von còn chưa rớt ngã Rực rỡ im vang.
Này em dừng nghe Thời gian lặng thiếp cháy Thong thả thong thả Tình si thong thả Lửa đầm say đê mê Long lanh ngút ảo
Trên phố xá bừng héo hon Rạng um xanh cây cối Trổi râm ran điệu ve sầu bôn chôn Van vỉ như hớt hải mờ tối Phương hướng nào cũng mở mông lung Quýnh quáng đốm trời diệu vợi.
Thả em bên kia chiêm bao nghĩ thoáng Rong suốt giải phân ly Theo đam mê lững thững Ô em quỷ mị mùa hè Sông nước phơi vàng xoá bờ bến Tịch mịch rơi hạt lệ quạnh không.
Thản nhiên thản nhiên thôi Tim khờ dại Ngục tù thênh thang đắm tiếng gọi Máu thổ hoa ngầu thắm tươi cười Kìa vầng dương trút rợp huyễn hoặc Biển khô mù hát trầm vong khôn nguôi.
Quên Đi Tác giả: Tầm Dương
Lung linh mờ ảo trong đêm lạnh Heo hút như từ cõi xa xăm Bóng chiều mờ nhạt màn sương mỏng Nhắn nhủ trăng về với bến xưa Đêm đêm đàn nguyệt so cung lẻ Cất tiếng tang tình giọng nỉ non Tầm Dương nhớ bạn sầu cô quạnh Tri kỷ tri âm có nhớ tìm
Em và hoa Tác giả: Chưa rõ
Tiếng nói em màu lam chuyển dần sang màu lục và cuốn lên một cái cây chưa tỉnh táo Cuốn lên những quả chuông vang reo trận mưa rào Ngân nga giọng của trăng sao
Da trắng vùi dưới hoa Hững hờ in trên áo Mang theo mùi hương chao đảo những bến mê Này hồng trắng cúc vàng sen mùa hạ Hoa cau thì thơm hoa điệp thì buồn Hoa dâu da ngọn lửa sáng chập chờn Không ai thấy khuôn mặt em bừng nở Và em là bí mật của muôn hoa
Em cúi xuống giấc mơ yên ả Hôn lên mùa thu không còn tôi…
Tình già Tác giả: Phan Khôi
Hai mươi bốn năm xưa, một đêm vừa gió lại vừa mưa, Dưới ngọn đèn mờ, trong gian nhà nhỏ, hai cái đầu xanh kề nhau than thở:
“Ôi đôi ta, tình thương nhau thì vẫn nặng, mà lấy nhau hẳn đà không đặng: Để đến nỗi tình trước phụ sau, chi bằng sớm liệu mà buông nhau!”
“Hay nói mới bạc làm sao chớ! buông nhau làm sao cho nỡ? Thương được chừng nào hay chừng ấy, chẳng qua ông Trời bắt đôi ta phải vậy! Ta là nhân ngãi, đâu phải vợ chồng, mà tính chuyên thuỷ chung!” *
Hai mươi bốn năm sau, tình cờ đất khách gặp nhau: Đôi cái đầu đều bạc. Nếu chẳng quen lung, đố có nhìn ra được? Ôn chuyện cũ mà thôi. Liếc đưa nhau đi rồi, con mắt còn có đuôi.
Bài Ngợi Ca Tình Yêu Tác giả: Thanh Tâm Tuyền
Tôi chờ đợi lớn lên cùng dông bão hôm nay tuổi nhỏ khóc trên vai tìm cánh tay nước biển con ngựa buồn lửa trốn con ngươi
Ðất nước có một lần tôi ghì đau đớn trong thân thể những dòng sông những đường cày núi nhọn những biệt li rạn nứt lòng đường hút chặt mười ngón tay ngón chân da thịt như người yêu từ chối vùng vằng
Tôi chờ đợi cười lên sặc sỡ la qua mái ngói thành phố đồng ruộng bấu lấy tim tôi thành nhịp thở ngõ cụt đường làng cỏ hoa cống rãnh cây già đá sỏi bùn nước mặn nồng chảy máu tiếng kêu
Tôi chờ đợi phổi đầy lửa cháy môi đầy thẹn thùng vục xuống nhục nhằn tổ quốc nhìn gót giầy miệng uống tro than nghe tiếng ca của một người không quen của cuộc đời tình nhân
Trang sách khởi đầu viết mắt người cần ánh sáng môi người cần mặt trăng bàn tay đòi mặt trời và ngực em tự do của anh của anh tất cả
Em gối đầu sương xuống chuyện trò bằng bóng hình
Tôi đẹp như hình tôi như cuộc đời như mọi người như chút thôi anh yêu lấy em
Em là lá biếc là mây cao là tiếng hát sớm mai khuya thức nhiều nhớ thương em là cánh hoa là khói sóng đêm màu hồng
Vòng tay dĩ vãng và bát ngát chỗ yên nghỉ cuối cùng dưới mắt sao dưới bàn chân những đứa con
Tôi chờ đợi một người không nhiều người ở thành phố thiếu thốn ở làng mạc đọa đày tôi là tiếng nói là tiếng khóc những người bỏ đi hẹn trở về những người mím hơi thừa chịu đựng tôi chờ đợi tôi là tiếng thơ là tiếng cười mai Việt Nam hỡi mai Việt Nam
Những Bài Thơ Không Vần Chọn Lọc
Tổng hợp những bài thơ không vần chọn lọc, cùng thưởng thức ngay bạn nhé!
Ở quán cơm bình dân Tác giả: Nguyễn Quang Thiều
Quán cơm bình dân ấy mở cửa bên lề đường đô thị cô chủ quán vừa nhen bếp lửa cho bữa ăn chiều chẳng bao lâu nữa, mưa sẽ thôi rơi trên ngọn cây cao và những người khách nghèo sẽ lần lượt đến
Chúng tôi, những người sinh viên xa quê hương chúng tôi đến đây mỗi ngày bên đĩa cơm, chậm rãi nhai và không nói Để có thêm chữ nghĩa và tương lai đành phải sống những ngày ở trọ
Trong những đôi mắt thỉnh thoảng ngước nhìn lên thường thấp thoáng hình bóng mái nhà riêng ở cuối chân trời Người mẹ già thức dậy giữa đêm khuya thầm hỏi về con cái mình nơi xứ lạ Còn mối tình đầu mới chỉ được nối kết bằng chiếc khăn thêu vẫn mỏng manh như niềm hy vọng Quê hương xa xôi chúng tôi tin hơi ấm của người sẽ sưởi ấm những ngày tạm trú
Cô chủ quán xinh đẹp xin cô bước lại gần đây và đừng lo ngại Khẩu phần này, giá cả đã được thỏa thuận từ đầu Chúng tôi không thể đòi thêm thức ăn mới Chúng tôi chỉ mong một nụ cười xinh đẹp vài câu nói dịu dàng
Với vẻ đẹp, dù vẻ đẹp có phần bán mua chiếc quán sẽ có thêm hơi ấm những ngày tạm trú sẽ có thêm giây phút êm đềm
Một bài thơ viết ở Hà Nội Tác giả: Chưa rõ
Có một bài thơ tôi viết Trong bóng tối Của thành phố này
Đấy không phải là đêm Tôi vẫn nhìn thấy những đám mây nặng Bò trên những mái nhà thành phố Và vẫn nhìn thấy Một người đàn bà Tắm trong một toilet không có rèm che Kỳ cọ như tuốt hết da thịt mình Và vẫn nhìn thấy Cuộc làm tình ban ngày Của những kẻ thất nghiệp Trong chính công sở của họ
Câu hỏi cuối ngày Tác giả: Chưa rõ
Tôi tựa lưng vào bức tường xám mốc Đợi chuyến xe tan tầm Đó là khoảng thời gian tôi đói nhất và buồn nhất trong ngày
Phía bên kia đường tôi đợi Những chiếc lá tôi không biết tên Phủ đầy bụi Những chiếc lá dịu dàng rụng xuống Cơn mưa buổi chiều vàng thẳm dâng lên
Trong cơn mơ đói và buồn Các cô gái đẹp mặc váy cưỡi xe máy phóng qua Như dao sắc phất vào tôi tứa máu Tôi nấc lên một câu hỏi như người sặc khói Rằng nếu tôi lấy họ Tôi sẽ ngủ với họ thế nào
Và chuyến xe tan tầm lại đến Ọp ẹp và bẩn thỉu như chiếc lồng vịt khổng lồ Tôi vội vã bước vào trong đó Các cô gái buôn chuyến đang ngoẹo đầu ngủ Tóc tai quấn áo sặc mùi cá khô Giấc mơ sẽ thế nào trong giấc ngủ thế kia Và lòng tôi nhói một câu hỏi Rằng nếu tôi lấy họ Tôi sẽ ngủ với họ như thế nào.
Buổi chiều câu hờ hững Tác giả: Chưa rõ
Nước câu mặt trời Mặt trời câu gió
Phố câu người đời Ô Quê mùa câu phố
Ngày mai câu một ngày mai khác Bằng gương mặt lơ vơ
Con mắt câu giọt sương Cái cây ấy long lanh toàn mộng
Người chán nản ngồi câu cơn giông Lũ trẻ online câu hy vọng
Mặc chiếc áo kẻ sẫm Rộng hơn nghìn ước vọng Của mình Một tôi một xe máy U u vượt qua cầu Chiếc áo đựng toàn gió Ừ Gió câu mặt trời
Giữa mê trận những con mồi Giữa chết bởi săn lùng và sống ngoài chờ đợi Mỗi người một chiếc cần câu buông lơi.
Con cò Tác giả: Chế Lan Viên
Con còn bế trên tay Con chưa biết con cò Nhưng trong lời mẹ hát Có cánh cò đang bay: “Con cò bay la Con cò bay lả Con cò Cổng Phủ Con cò Đồng Đăng…” Cò một mình, cò phải kiếm lấy ăn Con có mẹ, con chơi rồi lại ngủ “Con cò ăn đêm Con cò xa tổ Cò gặp cành mềm Cò sợ xáo măng…” Ngủ yên, ngủ yên, cò ơi, chớ sợ Cành có mềm, mẹ đã sẵn tay nâng Trong lời ru của mẹ thấm hơi xuân Con chưa biết con cò con vạc Con chưa biết những cành mềm mẹ hát Sữa mẹ nhiều, con ngủ chẳng phân vân
Ngủ yên, ngủ yên, ngủ yên Cho cò trắng đến làm quen Cò đứng ở quanh nôi Rồi cò vào trong tổ Con ngủ yên thì cò cũng ngủ Cánh của cò, hai đứa đắp chung đôi Mai khôn lớn, con theo cò đi học Cánh trắng cò bay theo gót đôi chân Lớn lên, lớn lên, lớn lên… Con làm gì? Con làm thi sĩ Cánh cò trắng lại bay hoài không nghỉ Trước hiên nhà Và trong hơi mát câu văn
Dù ở gần con Dù ở xa con Lên rừng xuống bể Cò sẽ tìm con Cò mãi yêu con Con dù lớn vẫn là con của mẹ Đi hết đời, lòng mẹ vẫn theo con À ơi! Một con cò thôi Con cò mẹ hát Cũng là cuộc đời Vỗ cánh qua nôi Ngủ đi, ngủ đi! Cho cánh cò, cánh vạc Cho cả sắc trời Đến hát Quanh nôi.
Hướng dẫn bạn đọc làm thơ không có vần Ồn ngắn gọn, đơn giản. Bạn có thể xem các bài thơ mẫu sau đây để biết chi tiết nhé!
Người đẹp Tác giả: Lò Ngân Sủn
Người đẹp trông như tuyết chạm vào thấy nóng Người đẹp trông như lửa sờ vào thấy mát Người không khát – nhìn người đẹp cũng khát Người không đói – nhìn người đẹp cũng đói Người muốn chết – nhìn người đẹp lại không muốn chết nữa
Ơ! Người đẹp là ước mơ Treo trước mắt mọi người!
Mẹ Tác giả: Chưa rõ
Ngày của mẹ con không có nhiều hoa Không có nhiều quà không tặng mẹ lời chúc Không nghĩ đến mẹ dù là trong phút chốc Lặng lẽ vô tình để ngày ấy trôi qua. Qua đi rồi con mới kịp nhận ra Ngày ấy thiếu mẹ chẳng còn gì ý nghĩa Trái tim con và lòng con đã nghĩ Tình mẹ biển trời con tạc dạ trong tim. Mẹ! Người con yêu quý nhất.