Thơ Chế Lan Viên Về Tình Yêu ❤️️ Chùm Thơ Tình Bất Hủ ✅ Tuyển Tập Những Bài Thơ Tình Hay Nhất Của Chế Lan Viên.
NỘI DUNG CHÍNH
Những Câu Chuyện Tình Của Chế Lan Viên
Nhà thơ Chế Lan Viên là một trong những tên tuổi nổi tiếng của nền thơ ca hiện đại Việt Nam. Ông đã để lại cho đời hàng loạt tác phẩm có giá trị trong suốt sự nghiệp văn học của mình và chuyện tình của ông cũng rất đặc biệt. Dưới đây là những câu chuyện tình của Chế Lan Viên.
Sinh ra ở Quảng Trị, sống tại Bình Định từ nhỏ nhưng mối tình đầu của Chế Lan Viên lại diễn ra tại Đà Nẵng. Mối tình đầu của ông chính là với cô gái tên Giáo – con gái ông Ba Hội. Ông Ba Hội vốn là một công nhân với hai bàn tay trắng lập nên cơ nghiệp nên rất khó tính.
Tuy nhiên nhờ sự giúp đỡ từ người bạn thân Quách Tấn nên Chế Lan Viên đã thành công cưới được vợ. Hôn lễ của Chế Lan Viên và cô Giáo được cử hành vào ngày 26 tháng 9 năm 1943. Cưới vợ rồi ông không dạy ở Đà Nẵng nữa, còn cô Giáo thì về Bình Định ở với ông bà cụ Chế, còn Chế ra Huế dạy trường Việt Anh.
Như vậy, mối tình của Chế Lan Viên cùng người vợ đầu Nguyễn Thị Giáo đã được chắp cánh bởi người bạn trong “Bàn Thành tứ hữu” của ông, thi sĩ Quách Tấn. Nhưng ngờ đâu, cuộc tình đó lại không tròn vẹn…Chuyện sóng gió đã xảy ra vào năm 1958, khi Chế đi chữa căn bệnh phổi dài ngày tại Trung Quốc. Ở nhà Giáo không còn chung tình nữa. Khi Chế ở Trung Quốc về thì Giáo xin ly dị và giao ba đứa con cho Chế.
Chia tay xong, thời gian sau Chế Lan Viên bước qua mối tình khác với nhà văn Vũ Thị Thường. Nhà văn Vũ Thị Thường tên thật là Lê Thị Kim Nga, sinh năm 1930, tại thôn Tả Thanh Oai, xã Đại Thành, huyện Thường Tín, tỉnh Hà Tây.
Nhà thơ Chế Lan Viên khi ấy là biên tập Báo Văn học, do vậy mà hai người có điều kiện quen biết nhau. Cũng như mối tình trước, người “se duyên” cho chuyện tình của Chế Lan Viên và Vũ Thị Thường là một người bạn của ông, nhà văn Nguyễn Thành Long – tác giả truyện ngắn Lặng lẽ Sapa.
Chế Lan Viên và Vũ Thị Thường cưới nhau vào năm 1961. Cuộc hôn nhân hạnh phúc đã cho ra đời hai người con gái là Phan Thị Thắm và Phan Thị Vàng Anh.
Sau ngày Giải phóng, vợ chồng nhà thơ Chế Lan Viên vào sống tại Sài Gòn. Ông mua một mảnh vườn ở Tân Bình và đặt tên là Viên Tĩnh Viên. Những năm cuối đời, Chế Lan Viên bị căn bệnh ung thư phổi di căn hành hạ. Ông qua đời vào ngày 19/6/1989.
Cuộc đời của một nhà thơ như Chế Lan Viên dẫu nhiều thành công trên con đường thi ca nhưng lại gặp trúc trắc trong chuyện tình cảm, đặc biệt là với người vợ đầu của ông. Tuy vậy, cuộc hôn nhân thứ hai cùng nhà văn Vũ Thị Thường đã cho ông những quả ngọt cuối của cuộc đời.
Xem thêm thông tin về 🔰Thơ Chế Lan Viên 🔰 Bên Cạnh Tập Thơ Chế Lan Viên Về Tình Yêu
Những Bài Thơ Chế Lan Viên Về Tình Yêu Hay Nhất
Tuyển tập những bài thơ của Chế Lan Viên về tình yêu hay nhất, mời bạn đọc cùng thưởng thức.
Tình ca ban mai
Em đi, như chiều đi
Gọi chim vườn bay hết
Em về, tựa mai về
Rừng non xanh lộc biếc
Em ở, trời trưa ở
Nắng sáng màu xanh che
Tình em như sao khuya
Rải hạt vàng chi chít
Sợ gì chim bay đi
Mang bóng chiều bay hết
Tình ta như lộc biếc
Gọi ban mai lại về
Dù nắng trưa không ở
Ta vẫn còn sao khuya
Hạnh phúc trên đầu ta
Mọc sao vàng chi chít
Mai, hoa em lại về…
Khúc ca chiều
Nắng hiền lành như một màu lụa cũ
Che gốc già, màn lá xanh buông rủ
Ngày chiều chiều, từng trút gió không hương
Lên cành cao khôn gợi dậy bụi đường
Ôi im lặng vẫn ôm nàng bất diệt
Chiều muôn thuở ngại ngùng cơn khóc biệt
Hồn bao la mời mọc những tình say
Tình bao la quyến rũ mảnh hồn bay
Ôi, cho hồn đau thương vừa kết cánh
Ôi, cho trời hơi sương tăng giá lạnh
Giữa một chiều đôi chút gió không hương
Tình đôi ta như một chút bụi đường
Lên bầu trời khôn đưa hồn đôi cánh
Cánh yêu đương trĩu nặng hồn mỏng mảnh
Và ngang chiều nghìn vạn hố cô liêu
Vô ảnh chờ hồn ngả lúc qua chiều
Ôi, im lặng của nắng chiều bất diệt
Ngỡ nghìn thuở vẫn chưa quen ly biệt
Để du dương lá khóc tiếng đôi cành
Sóng thời gian trôi chảy bến ngày xanh
Che gốc già, lá mấy màn buông rủ
Màn xuân khoác nắng vàng như lụa cũ
Hồn tôi nghe hờn khóc tự trong hồn
Một đám tang đưa hồn xuống huyệt buồn
Cành cây biếc nắng vàng vừa hết chiếu
Lòng tôi buồn như đám tang không triệu
Và hồn tôi là triệu đám tang nào
Mà phất phơ trong gió lá xôn xao?
Nhớ mình
Qua đây ta lại nhớ mình
Gió trăng chẳng nói hết tình ta đau
Ngọn riêng gió thổi sầu lau
Mắt xa em có sáng màu nhớ nhung?
Thời gian chảy khuất bên lòng
Nhỏ to mạch gối đôi dòng xót thương
Nhớ
Sáng ra đã gặp em rồi
Còn đêm nay nữa sao dài bằng năm
Ước bay đến chỗ em nằm
Cùng chung đợi sáng, tay cầm trong tay
Trận đánh
Em ra đi, anh dọn lòng anh lại
Một mình anh, trận đánh chẳng cân bằng
Một mình anh chống với mùa mưa lũ
Với cả mầu mây trắng, chỉ mình anh.
Nhánh đào yêu
Đêm sắp tan rồi. Sương trĩu cây
Tình yêu, anh đỡ ở trên tay
Kìa nhánh đào in ngoài bực cửa
Sắp dậy cùng ta đón một ngày.
Lặng im thì mới nghe
Lặng im
Lặng im thì mới nghe
Nhựa đong đầy các nhánh
Như hồn anh đầy em
Lặng im
Lặng im thì mới tỏ
Nhánh đang hút từ sâu
Cái làm nên nụ đỏ.
Nghe, mùa xuân, nghe nghe
Lặng im mà mọi chỗ
Cái im giữa lòng ta
Cũng là mùa xuân đó
Nếu lòng ta thiếu nó
Thì bao giờ ta nghe
Cầm tay em vút ve
Hồn im cho tay nghe.
Chùm Thơ Tình Chế Lan Viên Thi Vị
Những câu chuyện tình của bản thân đã giúp Chế Lan Viên tạo nên nhiều thi phẩm hay, ý nghĩa. Hãy cùng đọc chùm thơ tình Chế Lan Viên thi vị sau đây để hiểu hơn nhé!
Hoàng hôn
Cây khẽ nói lên từng ý gió
Bóng gửi hồn thơm xuống rợp đường
Một chùa có lẽ xa xôi lắm
Trên những lòng tin rót suối chuông
Hồn anh cũng đã bắt đầu đêm
Em hãy làm sương trút dịu mềm
Em hãy làm sao gieo sáng láng
Và ban thương nhớ, em làm em
Mây của hoa
Màu trắng là màu mây của em
Trắng trời anh lại nhớ em thêm
Em đi muôn dặm như về chậm
Chỉ lấy màu mây trắng nhắn tin.
Cây dẫn về em
Cây nối đầu cây… chạy tới em
Đếm hoài cây lại mọc cây thêm
Tình anh làm chiếc cây sau chót
Về tận quê em, đến tận thềm
Trời đã lạnh rồi
Đổi gió mùa thu trời lạnh chăng em?
Màu xanh khuất mà mây cũng vắng
Hiu hắt lòng ta như thiếu nắng
Như căn nhà những tháng không em
Roi trên cành chừng đã đi qua
Chen lá lục quả bàng vàng đã chín
Cỏ có dễ mềm hơn vì sương bén
Cúc bên đường nghiêng những giọt sương hoa
Mùa thu chừng biết ta xa cách
Gió nửa đêm từng lúc gọi ta hoài
Nhắc anh biết miền xa em chẳng ngủ
Nhớ những ngày chăn mỏng đắp chung đôi
Hoa tháng ba
Tháng ba nở trắng hoa xoan
Sáng ra, mặt đất lan tràn mùi hương
Không em anh chẳng qua vườn
Sợ mùi hương… sợ mùi hương nhắc mình!
Lòng anh làm bến thu
Buổi sáng em xa chi
Cho chiều, mùa thu đến
Để lòng anh hóa bến
Cho thuyền em ra đi!
Hồn trôi
Cô em ơi! đằng xa cây toả bóng
Sao cô không ngồi đợi giấc mơ nồng?
Đến chi đây, cho thân cô rung động
Lớp hồn tôi êm rải khắp trời trong?
Đừng hát nữa! Tiếng cô trong trẻo quá
Khiến hồn tôi tê liệt khó bay cao
Này, im đi, nhìn xem, trong kẽ lá
Một mặt trời giả dạng một vì sao
Ngoài xa xa, không, ngoài xa xa nữa
Thấy không cô, ánh nắng kéo hồn tôi?
Đến những chốn êm đềm như hơi thở
Nồng tươi như suối máu lúc ban mai
Cô bảo: Hồn có hay không trở lại
Một khi trôi vào giữa giấc mơ cuồng?
– Có, cô ơi, hồn tôi rồi trở lại
Với lòng điên, ý chết, với tình thương
Giới thiệu bài thơ 🍃Tiếng Hát Con Tàu [Chế Lan Viên]🍃Nội Dung, Tác Giả, Tác Phẩm
Thơ Chế Lan Viên Về Tình Yêu Hay Đặc Sắc
Sưu tầm thêm những bài thơ Chế Lan Viên về tình yêu hay đặc sắc không nên bỏ lỡ.
Em bỗng đến
Ta còn nắm nhành Đan. Son nếp áo
Chút tên tuổi vẫn chói ngời diễm ảo
Bạn phù du, ta đứng với thiên nhiên
Sáng tươi vui lòng giữ vững hoa đèn
Bỗng em đến. Mắt trời ta bỡ ngỡ
Rặng đào thơm, đóa mùa em hé nở
Búp thanh xuân chĩu nặng móc hương tình
Ái ân gieo đôi cánh đỏ nghiêng vành
Bỗng em đến. Suối hồng em giội chảy
Trắng yêu thương thuyền Mình ru sóng đẩy
Điệu hò ru lả mướt cánh tay chèo
Mảnh hồn thuyền then ngọc đoá giăng treo
Em có biết lòng riêng ta kín gió
Then sầu muộn đã gài song khép ngõ
Mây đã bay quá khứ đến phương trời
Lặn mặt vàng, đen tối đã buông rơi
Trường Môn cũ từ cơn rồng phượng khuất
Lá dâu héo, dê vàng thôi đến nhặt
Áo thôi son và loan hạc dứt làu
Nẻo xuân tàn ngủ vắng giếng xuân sâu
Ngủ vắng gái lòng ta… son phấn bỏ
Bỗng em đến. Trái tình ngon miếng đỏ
Anh cười tươi hé mở nét dao xuân
Đào lê ơi, ngươi vỡ đóa môi ngần
Bỗng em đến. Mình hoa nghiêng chén sữa
Ta đón lấy mình hoa. Ta uống lửa
Của nguồn sâu xa thẳm, thác điên si
Nhạc người em ta uống trọn xuân thì
Sen chiếm ngọc hồ sa. Sầu cuốc nổi
Trên xứ nắng lòng trưa năm tháng gọi
Ta vẫn yên say hút nhụy Hoa Mình
Suối hàn băng chảy mát dặm ân tình
Ta quên lãng. Lòng riêng thôi đến hái
Những dặm thẳm… bỗng sầu hoa ủ trái
Bỗng rơi sương. Nhánh đẹp sắp vin gần
Cũng buông xa. Tay ngọc sắp ân cần
Cũng thôi dám cầm vin tay ngọc nữa
Thôi tưởng tiếc Trời xanh. Và chén lửa
Trễ tay bưng chén ấm vị muôn đời
Giếng mình em say uống ngụm nhác lười
Ta bất diệt: nhành xuân mây gió cuốn
Xe son chậm một vành hoa ảo tưởng
Chói thiên thu… Man mác tháng năm bay
Mạch thời gian dâng trọn sóng sông đầy
Trong một phút: lòng ta lên vĩnh viễn
Em đến giữa lòng ta như sóng đến
Bên kia đêm. Đây biển Sống sáng ngời
Say nhân gian, ta ấn mạnh dấu hài
Em bỗng đến. Mình hoa em đã đến
Sáng một mùa dấu đỏ vẫn chưa phai
Cắm một thuyền xuân đỏ choá Thiên Thai
Tập qua hàng
Chỉ một ngày nữa thôi. Em sẽ
trở về. Nắng sớm cũng mong. Cây
cũng nhớ. Ngõ cũng chờ. Và bướm
cũng thêm màu trên cánh đang bay.
Nhớ em nơi huyện nhỏ
Em đi về Kiến Xương
Mùa này mưa bão lắm
Phòng anh mờ hơi sương
Nhớ em như nhớ nắng
Chiều nay ốm một mình
Vắng em ngồi bên cạnh
Ngọn gió lùa trêu anh
Cửa khép rồi vẫn đánh
Đường xa trăm cây số
Ngỡ có em về đó
Đắp chăn dày cho anh
Và đứng nhìn anh ngủ
Rồi lại đi Thái Bình…
Về Kiến Xương huyện nhỏ
Để lại trời bên cửa
Một màu xanh xanh xanh…
Hoa những ngày thường
Em ơi, chớ cười anh nhé!
Sao đi sông rộng đèo cao
Mà tấm lòng riêng vẫn nhớ
Hoa ngày ta ở bên nhau
Căn phòng nho nhỏ hai ta
Hoa hồng mọc bên cửa sổ
Mỗi ngày lại mỗi ngày qua
Mỗi ngày thắm đượm hương hoa
Em ơi! Em chớ có cười
Anh vẫn bền gan chiến đấu
Trong ta có sức trăm người
Dẫu máu không hề tiếc máu
Lạ thay đất nước quê nhà
Lửa đạn, hoa mùa cứ nở
Bên đường công tác anh qua
Hoa hồng vẫy gọi thiết tha
Hố bom toác ở đầu sân
Cuối sân lại nở đoá hồng
Màu đỏ hai lần đỏ gấp
Phí hoài bom chúng nghìn cân
Không phải cành hoa sau lưng
Quay níu lòng anh trở lại
Chói chang trước mắt hoa nồng
Đích để lòng ta tiến tới
Ôi màu son của lòng tin
Hồng những gương hồng như mặt
Chính em, là em, như em
Bên đường giục giã anh lên
Gió chiều Nhật Lệ đưa hương
Hoa ghé lòng ta như bảo:
“Em đây, hoa những ngày thường
“Yêu quá thành hoa chiến đấu
“Dời chốn phòng riêng nho nhỏ
“Theo anh lên tận chiến hào
“Dập tắt muôn trùng đạn lửa
“Lấp bằng những hố bom sâu
“Chói lói tình yêu em nở”
Liễu cũng chờ em
Năm rét đi rồi liễu nhú tơ
Khắp cành lộc nhỏ sáng mau thưa
Tưởng ngày em lại buông cành rậm
Che khuất mình ta trong gió đùa.
Gợi ý đọc hiểu🌿 Bài Thơ Con Cò Của Chế Lan Viên🌿Ngoài Thơ Chế Lan Viên Về Tình Yêu
Thơ Chế Lan Viên Về Tình Yêu Ý Nghĩa
Cùng hòa nhịp cảm xúc với những bài thơ của Chế Lan Viên về tình yêu ý nghĩa nhé!
Quả vải vào mùa
Mới gần đã vội chia xa
Không ăn quả vải vào mùa cùng anh
Trái hồng khuất lấp cành xanh…
Còn lưu quả chót trên nhành chờ em
Chùm nhỏ thơ yêu
Anh cách em như đất liền xa cách bể
Nửa đêm sâu nằm lắng sóng phương em
Em thân thuộc sao thành xa lạ thế
Sắp gặp em rồi sóng lại đẩy xa thêm
Anh không ngủ. Phải vì em đang nhớ
Một trời sao rực cháy giữa đôi ta
Em nhắm mắt cho lòng anh lặng gió
Cho trời sao yên rụng một đêm hoa
Rét đầu mùa nhớ người đi phía bể
Cái rét đầu mùa anh rét xa em
Đêm dài lạnh, chăn chia làm hai nửa
Một đắp cho em ở vùng sóng bể
Một đắp cho mình ở phía không em
Gió mùa đông bắc
Tự lúc em ra đi, hai lần gió mùa đông bắc thổi qua phòng
Lần trước lạnh vừa, lần sau lạnh gắt
Ở đất nước đánh giặc này, ta chỉ sợ gió mùa không sợ giặc
Chỉ sợ lòng mình, ai sợ gió mùa đông.
Ngoảnh lại mùa đông
Ngoảnh lại mùa đông thương bạn cũ
Bao người chưa thoát khỏi mùa đông
Em đến về sau xuân dẫu chậm
Đón em còn vạn đóa hoa hồng
Kẻ thù của anh đi rồi
Gió lạnh ngày đông đi khuất
Hôm nay giã từ bệnh tật
Em đưa anh trở ra ngoài
Chiêm hay mùa đó, em ơi!
Ngày tháng dần quên với lịch!
Cuộc sống ngỡ vùi lấp đất
Giờ về cuộc sống nhân đôi
Hạnh phúc anh nhìn loá mắt
Đêm mau, những muốn ngày dài
Anh làm con chim đẹp nhất
Chiều hôm cho đến sao mai
Hát lên những dòng suối mát
Trái tim chia sẻ cho người
Bay đến rừng cây non lộc
Ăn hạt lúa lành dưới đất
Tháng ngày không vãi không rơi…
Nhìn mắt tạnh màu nước mắt
Nhìn tay gân xanh bay mất
Nhìn chân bắp thịt căng rồi
Nhìn mặt đỏ hồng da mặt
Soi gương hồng cả gương soi
Đứng, đã với cành cao ngất
Đi, mơ bước những bước dài
Ơi những dặm đường công tác
Ba lô trìu ấp đôi vai
Sáng đến công trường xa lạ
Khuya theo máy ngủ sao trời
Hay đến bản nào sương phủ
Lửa sàn, củ sắn chia đôi
Đâu chẳng đất lành Tổ quốc
Chẳng tình Đảng dạy dân nuôi
Bờ ao xanh tròn bóng nhãn
Nắng hè giục trắng hoa roi
Cây phượng thay màu cây gạo
Chói chang tà áo son ngời
Tơ hồng nhà ai giục chín
Như sợi tháng ngày hong kén
Sợi vàng dệt lụa lòng tôi
Đã ngọt hồng bì như rượu
Đã tròn trái vải đôi môi
Chim chíp là con chim sẻ
Cúc cù cu gáy từng đôi
Chim chớ làm ta nóng ruột
Cái con tu hú liên hồi
Ta ôm cuộc đời sao xuể
Thôi đừng gọi nữa chim ơi!
Đọc thêm chùm ❤️️Thơ Tình Nguyễn Bính❤️️ Bên Cạnh Chùm Thơ Chế Lan Viên Về Tình Yêu