Thơ Minh Đức Triều Tâm Ảnh [Tuyển Tập Thơ Hay Nhất]

Thơ Minh Đức Triều Tâm Ảnh ❤️️ Tuyển Tập Thơ Hay Nhất ✅ Sưu Tầm Những Bài Thơ Hay Nhất Của Minh Đức Triều Ảnh.

Về Tác Giả Minh Đức Triều Tâm Ảnh

Trong bài viết hôm nay, hãy cùng Thohay.vn tìm hiểu về tác giả Minh Đức Triều Tâm Ảnh, đồng thời cũng là một nhà sư nổi tiếng ở Huế nhé!

  • Tác giả Minh Đức Triều Tâm Ảnh có thế danh Nguyễn Duy Kha, sinh ngày 19/7/1944 tại Dạ Lê thượng, huyện Hương Thuỷ, Thừa Thiên Huế.
  • Hoà thượng có pháp danh là Giới Đức, đã tu tập sự tại chùa Từ Quang [Bắc Tông]- Huế từ năm 1970-1971.
  • Năm 1972 ông vào chùa Tam Bảo-Đà Nẵng hỏi đạo hòa thượng Giới Nghiêm, thuộc [Nam Tông]. Năm 1973 ông vào Tam Bảo thiền viện tại Núi Lớn, Vũng Tàu làm giới tử rồi xuất gia sa-di ở đây.
  • Sau mùa an cư năm 1973 ông theo thầy vào ở chùa Phật Bảo, Phú Thọ Hòa, Gia Định.
  • Cuối năm 1974, ông về ở chùa Huyền Không tại chân đèo Hải Vân Lăng Cô, Lộc Hải, Phú Lộc, ngôi chùa do ngài Viên Minh sáng lập cùng với chư huynh đệ là sư Tịnh Pháp, sư Trí Thâm, sư Tấn Căn.
  • Vào tháng 11/1978, chùa Huyền Không được di dời từ Hải Vân, Lăng Cô về thôn Nham Biều, xã Hương Hồ, huyện Hương Trà, tỉnh Thừa thiên Huế. Thượng tọa trụ trì ở đây được 10 năm.
  • Đầu năm 1992, Thượng tọa mới chính thức vào ở hẳn trong núi Hòn Vượn, bàn giao chùa Huyền Không cho đại đức Pháp Tông làm trụ trì.
  • Ông là một nhà sư thông thạo thơ văn, hội họa và trang trí mỹ thuật và là một cao thủ cờ tướng từng đánh bại một số kì thủ quốc gia.
  • Ông cũng là một trong những người nổi tiếng về nghệ thuật thư pháp tại Việt Nam những năm cuối thế kỷ 20 đầu thế kỷ 21.
  • Với bốn tập thơ “Chèo Vỡ Sông Trăng”, “Đá Trắng Chiêm Bao”, Tình Mẹ Mùa Báo Hiếu” và “Lửa Lạnh Non Thiêng”. Minh Đức Triều Tâm Ảnh được biết đến như một hiện tượng độc đáo trong làng thơ Huế.
  • Cõi thơ của Minh Đức Triều Tâm Ảnh là một không gian đặc trưng của chốn tu hành với khung cảnh của Huyền Không Sơn Trung (Chùa Huyền Không) và Huyền Không Sơn Thượng (Triều Sơn Phương).

Xem thêm🍃Thơ Thái Can🍃Tác Giả, Tác Phẩm + Tuyển Tập Thơ Hay

Những Bài Thơ Hay Của Minh Đức Triều Tâm Ảnh

Thượng tọa Minh Đức Triều Tâm Ảnh đã hội tụ về cõi thơ của mình cả một thiên nhiên phong phú, đầy đủ hoa lá, cỏ cây, sương mai, trăng khuya, con sông, dòng suối, cội đá, bờ lau… Thơ của ông như bao gồm cả vũ trụ với tất cả sự tinh khôi, trong lành và vô nhiễm. Dưới đây là những bài thơ hay của ông.

Tập Thơ Hoa Đào Không Rơi

Đà Lạt sử quán

Gốc tùng và cội đá
Lưu huyền thoại sử thi
Trăm năm hồn Đà lạt
Đón chim Việt thiên di

Bút Việt

Lên non cao viết chữ
Thấy hoa đào không rơi
Mực tràn hương dặm phố
Bút Việt mở tung lời

Cái đẹp

Thấy đất trời trong hạt sương
Gom Đà lạt vào khu vườn cỏ xanh
Có chàng nghệ sĩ tinh ranh
Đam mê cái đẹp mà thành doanh gia

Ngón tay khuê cát

Đem nét Huế lên cao nguyên
Thêu mù sương tặng non thiêng đại ngàn
Ngón tay khuê các ngọc vàng
Hóa văn biến tấu cung đàn quê hương.

Dường như

Như mây lãng đãng sông dài
Và như hoa nắng trên vai ửng màu
Và như sương thoảng trên đầu
Và như gót lữ qua cầu thong dong!

Mộng dài

Nửa xanh để lại đất nhà
Xanh kia bay lượn la đà phố sương
Xanh xanh màu mắt quê hương
Cánh chim chưa mỏi còn thương mộng dài.

Phong lan

Chỉ quen uống móc ăn sương
Lại quen giữ sắc gìn hương cho đời
Thanh cao cốt cách vẹn mười
Tri âm tri kỷ ai người biết hay

Bụi trắng

Thiền về phố núi rong chơi
Đề thơ quán khách dặm dài khói sương
Có khi chữ lấm tro hường
Có khi bụi trắng cúng dường bể dâu.

Giọt tâm

Câu thơ từ cõi non ngàn
Vượt bao sông suối lang thang phố đời
Dẫu cho bụi lấm đất trời
Giọt tâm trong vắt tặng người tri âm.

Chút thôi

Cao nguyên chút chữ chút thơ
Chút hồn lạc phố bụi mờ hoa bay
Tình xuân còn một chút này
Nửa không nửa có trên tay ngỡ ngàng!

Tập Thơ Lửa Lạnh Non Thiêng

Hỏi

Đạo thiền cắc cớ mần chi?
Rứa răng hoa lá
sân si cõi về?
Rứa răng sự vụ Bồ – Đề
Bên này lắm cội?
Bên tê lắm cành?

Sư nằm đọc sách

Sư nằm đọc sách rừng cây xanh
Một thoáng tiêu dao Vũ đương sơn
Bỏ kiếm giang hồ lên núi ngủ
Tấm thạch bàn bình lặng như non

Đàn chim trắng bay về phất phới
Tiên ông cười râu bạc màu bông
Sư đọc sách chân thòng vô cực
Trang qua trang ngày tháng nhẹ như không.

Buổi sáng lên, sương mù, chân bước nhẹ
Trời rất xanh, thanh thản dòng sông xa
Mái lương đình bức tranh thủy mặc
Hát thì thầm cùng thiên địa ca!

Cháy chữ

Lỡ quen hạc chiếu chơi non quạnh
Lại mến trăng gầy lạc phố khuya
Ta đã khóc thơ hồn đá vỡ
Bạn còn vẫy bút giọt sương chia
Phất hoài ý trắng hoa xưa nọ
Rỉ mãi tim hồng ngõ bụi kia
Nhớ bạn, nến soi tìm chữ cháy
Hoá ra lửa lạnh táp biên bìa!

Trăng ngủ

Mây theo ta về phố
Bụi theo ta lên rừng
Tới lui vầng trăng ngủ
Mây bụi cứa bàn chân.
Tiếng chim hót màu xanh
bên mái lều ẩn sĩ
Mây bụi cứa bàn chân
Rủ nhau cùng trăng ngủ.

Thăm bạn

Anh em lâu ngày gặp lại
tuổi già làm biếng thăm nhau
cơm canh chỉ còn đôi chén
chuyện trò không được mấy câu
trà đậm đau tim mất ngủ
thuốc nhiều ung phổi rát hầu
tới lui nhìn cây ngắm cảnh
ra về chẳng hẹn lần sau!

Tập Thơ Chữ Cháy Bờ Lau

Tự tình

Thung dung đất chữ tìm trăng
Đã vừa hoa giáp sông Hằng tót chơi
Lĩnh cao sương tuyết kiện lời
Mom sông chợ nói quán cười thản như

Dặm không

Mải mê
giữa chốn chợ chiều
Vai đau tóc lấm
đã nhiều gian truân
Ai kia
rũ áo phủi chân
Dặm không đủng đỉnh
chiếc thân nhẹ hều

Quay về

Tình xanh
vườn cũ quay về
Hồn cây mắt lá
bốn bề thủy chung
Còn đây
gốc đá, cội tùng
Đã quen gió núi,
hương rừng ban sơ.

Xanh xanh

Xanh xanh
chiếc lá nhân tình
Tờ văn hóa nghiệp,
trang kinh lòng đời
Xanh xanh
chim hót non vời
Vọng vào sa mạc
tiếng lời hắt hiu!

Thời

Đôi khi
hốc đá trùm chăn
Đôi khi vác núi
kiêu căng bỏ bờ
Thương đời,
chân duỗi, chân co
Thương mình,
trăng nước
con đò nghêu ngao.

Tập Thơ Đá Trắng Chiêm Bao

Sáng tạo

Sáng tạo là khổ hạnh
Trong đêm tối miên trường
Có đốm lửa vô biên
Cháy trên đầu ngọn bút.

Trang nghiêm mộng

Vẫn biết đến đi- sinh tử thường!
Trang nghiêm tỉnh thức khí thanh lương
Vào chơi ngục lửa, mắt hun khói
Đến viếng nhà lan, áo toả hương
Vỗ giấc chân nhân, nằm bóng núi
Gối mây lãng tử, thả ngàn sương đạo sĩ
Lòng trong, cảnh lặng miền siêu thoát
Cánh bướm trang sinh thoáng cuối đường

Chữ và trăng

Quên kệ, quên kinh thế lại hay!
Trắng tâm trắng mực viết đêm ngày
Viết bao nhiêu chữ trăng tìm đọc
Và chữ và trăng lẫn lộn hoài!

Thời gian

Hốc cây nhện đục giăng màn tối
Thở xuống thời gian khói hắt hiu
Dòng sông đất thẳm âm thầm chảy
Chiếc bóng non cao lạc giữa chiều

Hòn đá dựng

Non xanh không phải tình cờ
Mà hòn đá dựng lại ngờ chiêm bao
Non xanh không phải động đào
Mà hòn đá dựng dạt dào lòng ta

Tập Thơ Đá Rác Và Cỏ Thơm

Tìm trăng

Thung dung
đốt chữ tìm trăng
Đã vừa hoa giáp,
Song Hằng tát chơi
Lĩnh cao,
sương tuyết kiệm lời
Mom sông chợ nói
quán cười, thản như!

Tờ kinh không

Từ huynh
bỏ núi lên đường
Tình ta để mặc vô thường,
hỡi ai !
Đôi khi thi hứng,
một vài,
Đôi khi họa hứng,
nghiên mài vẩn vơ

Quặn lòng

Sớm khuya
chuông mõ đỏ đèn
Câu kinh tiếng kệ
đã quen nếp nhà
Đường trần,
thấy hạt móc sa
Bùi ngùi thương mẹ,
nhớ cha quặn lòng !

Đìu hiu

Lỡ tay
rớt xuống cuộc đời
Loay hoay số phận
khóc cười đìu hiu
Bên sông
còn chiếc đò chiều
Bạt ngàn sương nước,
liêu xiêu bóng người !

Sát – Na lục bát

Thời gian đứng cạnh bụi tre
Nghe con chim nhỏ hót hè sang đông
Sát – na sinh tử bềnh bồng
Vớt ra thấy hạt bụi hồng còn nguyên !

Tập Thơ Giun Dế Hư Vô Và Hạt Lửa Xanh

Công án lá xanh

Có khi tâm đá thốt lời
Có khi hồn cỏ dạo chơi thung triền
Cũng là thơ cũng là thiền
Sương treo công án một miền lá xanh.

Mượn chữ

Mượn chữ rong chơi miền bụi trắng
Tờ trăng vàng pha lẫn khói sương xanh
Tay muốn hái thơ xưa rơi biển lặng
Nghe nỗi buồn ngôn ngữ vỡ lanh canh!

Vô vi

Hồn thơ cỡi bụi ra đi
Mắt xanh đầu núi vô vi hành tàng
Tử sinh cột bó quăng ngàn
Trâu không gặm cỏ chẳng vàng chẳng xanh!

Đóa Đông Phương

Tay cầm
một đóa đông phương
niềm vui hoa nở
con đường phước duyên
nước mây
chan chứa đạo thiền
yêu thương khổ đế
não phiền trăng soi!

Về đi thôi

Lời kinh
rơi cõi phố vàng
đìu hiu sương nước
cưu mang phận người
dậy đi thôi
về đi thôi
nguyên ngôn thuở nọ
nụ cười nước trăng!

Tập Thơ Bụi Trăng Và Lửa

Trăng đêm

Giọt sương trên đầu cỏ
Nghe vọng hải triều âm
Lòng đất chảy âm thầm
Mảnh trăng đêm hóa lửa.

Nói với chim

Hãy trổi bài thơ giữa biển dâu
Hãy ca thanh khiết chốn trăm màu
Hãy vui gió mát khung trời lửa
Hãy hát thênh thang vạn dặm cầu!

Trên sông

Độ giang từ dạo nọ
Bóng nước reo lanh canh
Bóng vỡ lòng sông nhỏ
Trăng chiếu nhòa sông xanh

Bạc đầu chưa xuống núi
Gõ gậy ca nghìn trùng
Từ lâu quên tiếng nói
Thở và cười trên sông

Không chỉ kiến

Nhược thả cuồng phong, không chỉ kiến
Nhất khoảnh tâm hồ, vô lãng ba
Khước cố niên tiền giai cọng tịch
Sơn tăng, cô ảnh – đối tình đa!

Một thoáng tiên

Ôi! Nắng hoàng hoa! Nắng hoàng hoa!
Mây thanh lụa mảnh, lụa tơ mà!
Dệt lên trang biếc, khung trời ngọc
Thơm gió hương trầm cung quế nga!

Tập Thơ Lửa Của Thơ

Nỗi buồn lên núi

Nỗi buồn lên núi phủi tay
Con chim chiền chiện ngủ ngày quanh am
Tình ta, hong đã chín vàng
Hôm kia rụng hạt lang thang khắp rừng
Nỗi buồn, đá vỡ sau lưng
Rong rêu kiếp trước tưng bừng nở hoa
Đồi đông dựng một mái nhà
Cho mây hôm sớm ta bà ghé chơi
Nỗi buồn gẫm cũng nực cười
Chợt như lá đỏ giữa đồi tàn thu
Lay bay cánh mỏng xa mù
Mai kia mốt nọ thiên thu mấy lần
Nỗi buồn lên núi hóa thân
Con chim chiền chiện hót gần hót xa
Lên đồi tây ngắm nguyệt tà
Đợi người dặm lữ chén trà sương xanh
Nỗi buồn giọt nước vô danh
Mở trùng dương, thức cội cành nguồn sâu!

Xuôi dòng

Xuôi dòng con nước buồn man mác
mấy chuyến đò trôi dạt cố hương
xuôi dòng, con nước buồn hiu hắt
những cánh rong bèo lạc mấy phương
Ai về, mây trắng còn đưa tiễn
gót thắm ngày xanh lệch mộng đầu
ai về, phấn rũ đời hư huyễn
một tiếng cười loang mấy bể dâu!
Ra đi ngoảnh lại niềm sinh tử
tay với đời không, mấy dạm không
ai ơi bụi bám vàng niên sử
có nghĩa gì thân thế trăm năm
Cành khô,lá rụng – xuân thời vãng,
tuổi mộng chi còn mấy mộng xưa
chuốc chi chén rượu nồng phiêu lãng
khách lá vùi đêm trọ quán mưa
Ai ơi, chép nốt dòng hư hỏa
nhen chút thơ sửa cuộc đời hàn
buổi họp mặt bây giờ từ tạ
ngày sau còn sương khói miên man!

Cung thương

“Tử sinh như ba lãng
Vĩnh vĩnh cung thương âm”
Gió trở bấc dậy từ nghìn năm huyệt
Biển chưa tan lời vỗ nát hư không
Ôi, anh em tuổi trẻ tóc phiêu bồng
Xin dừng lại bên đời cao tiếng hát
Mình đã ra đi từ hồng hoang nghi ngút
Bến tương phùng là bao thuở tịch vong
Yêu thương nhau chưa đủ ấm tấc lòng
Nghĩa sơ ngộ cũng phủ phàng biết mấy
Những quán trọ, những chân câu còn đấy
Rêu mờ chưa sau năm tháng tà huy
Lửa tự bao giờ đốt lửa ra đi
Tay khát vọng, mến yêu trời khát vọng
Đã về chưa, sông dài biển rộng
Áo giang hồ bụi đỏ rướm trần ai!
Nẻo đam mê, chừng khuất mấy đông đoài
Vai kiếm lạnh, có bẽ bãng với nguyệt
Gió trở bấc dậy tự nghìn năm huyệt
Biển chưa tan lời vỗ nát hư không
Ôi, anh em tuổi xế, tóc phiêu bồng
Xin dừng lại bên đời, cao tiếng hát
Ra đi mãi cũng niềm vui nước mắt
Trăm con sông nước cũng tự nguồn về
Con đường sau lưng, trước mặt: vẫn nghìn xưa!
Mãi lãng bạt nên chua tững cố quận!
Gót lữ thứ đã bao giò dẵm mộng
Đã bao giờ ái ngại dốc đèo chim
Nấm mộ ai vàng chân núi tịch dương
Rớt tiếng quạ giữa vô cùng khuya khoắc
Nếu chưa thỏa vẫn có quyền xuôi ngược
Bọt biển chưa tan, xin sóng vỗ hai lần
Ôm ruột đau, mà môi mắt vẫn từ dung
Thì tuyết trắng cứ bạc đầu thiên tuế
Những dòng sông đi, cung thương ngày cũ
Mộng hoàng lương se ướt vóc sương mai
Lỡ túy sinh không thẹn với hình hài
Rong phiêu dạt, vẫn vô cùng biển lớn
Lỡ tù chối thiên đường, bỉ ngạn
Giữa đời khuya đừng cất tiếng gọi đò
Bãi triều dâng, nước cuộn vẫn đầy thơ
Cười tay vỗ: hốt phùng thiên để nguyệt

Đón đọc thêm 🌿Thơ Lê Anh Xuân [Ca Lê Hiến]🌿 Tác Giả, Tác Phẩm + Tập Thơ

Chùm Thơ Về Mẹ Của Minh Đức Triều Tâm Ảnh Ý Nghĩa

Không nên bỏ qua chùm thơ về mẹ của Minh Đức Triều Tâm Ảnh ý nghĩa dưới đây nhé!

Nguồn sâu

Tay gầy
kéo sợi tơ xanh
Dệt nên mộng ước,
danh thành đời con
Mai dù
đá tảng phai mòn
Núi còn mây trắng,
mẹ còn nguồn sâu!

Nụ ngọc

Thương ôi,
tóc mẹ còn xanh!
Hứng bao gió chướng,
nắng hanh, mưa dầm
Ngược xuôi,
cát bụi đường trần
Trái tim,
nụ ngọc
trong ngần tuyết mai.

Trẩy vỏ

Lá vàng
cho lá non xanh
Cây già trẩy vỏ
cho cành tươi xuân
Mẹ già,
cho trẻ ươm mầm
Nuôi bao ước vọng
thanh tân với đời.

Mẹ ơi!

Mẹ ơi!
Trăm núi nghìn đèo
Cách mây, ngăn khói
cheo neo phận người
Con chừ
bỏ mẹ đi rồi
Mái sương ai vẽ,
đất trời lạnh căm!

Trắng chữ

Mẹ già,
tóc đã tuyết bông
Trang kinh trắng chữ,
mênh mông biển trời
Giọt sương,
cọng cỏ bên đồi
Qua đêm đẫm lệ,
rỉ lời khóc trăng.

Cái cò

Cái cò
ăn cỏ cồn cò
Để niêu cá bống
mẹ kho cho mình
Bây chừ
bến bãi linh đinh
Thương cò, thương mẹ
bấy tình nước non.

Mất và còn

Đồi hoang,
nghé ọ bỏ đàn
Ngược xuôi tìm mẹ
băng tràn Đông Tây
Ai còn
bên mẹ tháng ngày
Bông hồng đỏ thắm
đầy tay đầy lòng.

Bóng quê

Khói chiều
bảng lảng nương cau
Lửa rơm ai đốt,
tưởng đâu mẹ về
Sông dài
nằm nhớ sơn khê
Dòng xa muôn dặm,
bóng quê chẳng mờ.

Bàn tay mẹ

Bàn tay mẹ
nở hoa sen
Thơm từ bàn Phật,
thơm len cửa nhà
Thơm lây
ông táo vườn cà
Thơm đời con trẻ,
thơm ra ngõ phường.

Mù phương

Đói lòng
ăn nửa trái sim
Uống vốc nước suối
đi tìm, mẹ ơi!
Vô tăm
cánh hạc lưng trời
Nhân gian sương khói,
bóng người mù phương.

Cơ cực

Cá lang cang,
cơm liền kiềng
Nuôi con
vất vả
ruộng phèn đồng chua
Mẹ còn
đi sớm về trưa
Lấm lem, cơ cực
nắng mưa tháng ngày.

Gánh nắng

Mưa sa
không thấm mái dày
Tuổi thơ có mẹ
nào hay nhọc nhằn
Mồ hôi
ướt đẫm khó khăn
Gánh sương, gánh nắng
tảo tần nuôi con.

Khó ghi

Thằn lằn
chắt lưỡi đêm thâu
Rừng khuya cú rúc,
sương sầu rụng rơi
Nhớ thương
mẹ đã về trời
Nghĩ ân hiếu đạo,
vạn lời khó ghi.

Khói mờ

Chim non
nhảy ổ chuyền cành
Lòng ai
cũng có
mái tranh quê nghèo
Hút xa
trăm núi nghìn đèo
Lắt liu bóng mẹ,
trôi theo khói mờ!

Cội xưa

Ngược xuôi,
chim mẹ tìm mồi
Bầy con mỏ đỏ,
đứng ngồi xôn xao
Đủ lông cánh,
vút trời cao
Cội xưa, cành cũ
thuở nào lạnh hiu!

Hạnh hoa

Qua sông,
trăng viết bài thơ
Về non,
mẹ kết hai bờ hạnh hoa
Hạnh hoa
thơm ngát trần sa
Cho con, cho cháu
một nhà yên vui.

Lạnh

Mèo con
chớm lạnh xo ro
Tuổi thơ mất mẹ,
củi tro lửa tàn
Tháng ngày
giá rét mênh mang
Đời đông
chẳng có
bếp than sưởi lòng

Màu mẹ

Trời còn
trăng sáng trên đầu
Đời còn
điên đảo
biển dâu đoạn trường
Thế gian
dù tía hay hường
Tấm lòng của mẹ,
yêu thương một màu!

Nhựa hồng

Ngọt ngào,
cam mận khác nhau
Mỗi loài mỗi vị,
chẳng đâu so bì
Yêu thương,
tình mẹ khác gì
Ăn mưa, uống nắng,
tiếc chi nhựa hồng!

Phong lan

Chút sương nước,
chút khí trời
Đóa hoa lòng mẹ
một đời sắc hương
Cái ngon,
cái tốt mẹ nhường
Cơm thừa, canh cặn,
tam thường làm vui!

Thiếu mẹ

Đông xuân
gió lạnh hắt hiu
Vì ai,
quán sớm
chợ chiều bôn ba
Nghiệp nghề,
tróc vảy trầy da
Đêm hôm thiếu mẹ,
nghe cha thở dài!

Thơ Gửi Mẹ Minh Đức Triều Tâm Ảnh Cảm Xúc

Cùng đọc và chiêm nghiệm bài thơ Gửi mẹ của thầy Minh Đức Triều Tâm Ảnh vô cùng cảm xúc dưới đây nhé!

Thơ gửi mẹ

Từ thuở lớn khôn,
vui cuộc đời dâu bể
Chưa một lần
con đền đáp thâm ân
Con lặn hụp trong vô vàn máu lệ
Khi quay nhìn
thì sương trắng đã phù vân!

Tóc mẹ bạc như tuyết phơi đầu núi
Dáng mẹ gầy như vẻ hạc trăm năm
Biết bao đêm
chong đèn khuya lệ tủi
Ôi kiếp người
sao chỉ mãi ăn năn!

Con vẫn biết
đời vô cùng đau khổ
Chữ hiếu vai mang đâu chỉ một đời
Nên lặng lẽ theo dấu chân Từ Phụ
Múc nước cam lồ
trả ân nặng trùng khơi

Xin mẹ hiểu con
mỗi khi về trầm lặng
Vì mấy năm
con chưa vẹn nụ cười
Mẹ vẫn sớm hôm tảo tần lận đận
Chắt máu gầy cho con uống cầm hơi!

Phụ mẫu tại tiền
như Phật tại thế
Con xuất gia
cũng hiểu lẽ vuông tròn
Muốn cung dưỡng
không gì bằng phước huệ
Không gì bằng
ân đức Từ Tôn

Thơ Chèo Vỡ Sông Trăng Hay

Tuyển tập những bài thơ hay nhất trong tập thơ Chèo vỡ sông trăng của sư thầy Minh Đức Triều Tâm Ảnh.

Tựa

Dẫu như mây hiện giữa trời
chút tình trăng nước tạc lời làm vui!
mười phương gió cát bồi hồi
mười phương hoa cỏ nụ cười mênh mông

Niềm tin

Nằm nghiêng
nghe hơi thở
mặc máu chảy về đâu
ta có chỗ gối đầu
là mảnh trăng bên cửa.

Thi nhân

Con còng già đi qua
hư vô còn để lại
hạt cát
nở thành hoa
nên lời thơ tồn tại.

Bình thơ

Xinh xinh vài nụ cỏ
đặt lên đĩa án thư
lung linh vầng nhật nguyệt
lung linh cả thái hư.

Tiền thân

Thu về
sương trắng hiên thơ
lòng trang kinh cũ
mấy giờ cổ nhân
non xanh
nhớ cụm bạch vân
cổng sài hoa rụng
tiền thân thoảng chừng!

Gốc tùng
và cội đá
hoa nở
đã ngàn năm
trượng mây
nhìn thương hải
non ẩn
nửa
vầng trăng!

Bên hồ cỏ

Qua cầu
bỏ bóng quên mình
bóng bao nhiêu ảnh
mê tình bấy nhiêu
cỏ xanh
liễu biếc yêu kiều
thế thân sương khói
phiêu diêu mấy bờ!

Đêm nguyệt trúc

Tạ từ
xuôi ngược bể dâu
tạ từ danh tướng
sắc màu thế gian
non sâu
đã lặng tiếng đàn
đêm đêm nguyệt trúc
gió ngàn vô thanh…

Giấc ngủ của đá

Giấc ngủ xuống giữa triền non vắng lặng
bóng ai về lạnh buốt cả ngàn dâu
tay chạm khẽ vào mong manh của gió
bỗng trần gian va động những cung sầu

ta đứng lên,
gọi đò, bên bờ sông lau lách
lá tử sinh cháy đỏ cuối ghềnh xa
lòng dừng lại, nhìn thời gian huyễn hoặc
chẳng bao giờ thấy hết cõi người ta

chừ bẻ kiếm!
đi vào sơn cốc
chợt hôm kia đầu đá mọc thành hoa
nỗi vinh hiển như bóng trăng chẳng thực
giọt sương trời, rơi vỡ, cảnh hà sa!

giấc ngủ xuống,
giữa hoang liêu của núi
vượn rừng sâu mê mải cây cành
ta hát khẽ,
vang vang bầu vọng tưởng
trái nhân tình muôn thuở chẳng màu xanh!

ta chống gậy, qua sông,
không bè bạn
cỏ bên đường lất phất trông theo
mỗi câu thơ là mỗi trang cao sĩ
thoảng hương trầm trong nỗi nhớ trong veo!

chừ với đá! ba đời giấc ngủ
viễn khách ơi! viễn mộng nào đây!
phù phiếm quá, con sông không chảy
và bờ kia,
hiển hiện bờ này!

Quảy nắng hồng

Trâu và mục tử đều quên
non xanh nước biếc
còn mình với ta
ba ngàn tám vạn yêu ma
giấc Trang Chu mộng
bướm sa bồi hồi
trâu và mục tử quên rồi
nỗi kia niềm nọ
tiếng lời sạch không
mù sương quảy gánh nắng hồng!

Đạo sĩ và hư vô

Ta ngồi mãi giữa hư vô lòng núi
bỗng thấy chiều hớt hải đuổi theo mây
khối thời gian rơi vào triền đá lặng
hiện tại nào mất hút ở đầu cây

đời đạo sĩ, con còng già bỏ tổ
lên non cao còn sợ nước triều lên
bụi đầy áo, phủi hoài tay cũng mỏi
có nhiều khi ẩn dật cũng ưu phiền

ta ghé bến đìu hiu tìm hạt lệ
rơi quanh mình với nỗi chết xanh xao
hoa đốm bay đã vô tri tròng mắt
còn bầu trời ai hái những vì sao!

đời đạo sĩ, con chim trên đỉnh núi
ngợi ca ngày nắng mới, giữa mù sương
chim rướm máu bởi hồn thơ u khoát
rớt xuống trần như lửa cháy tà dương

ta bước xuống, đêm, và vầng trăng lạnh
khóm lau già run rẩy nước sương mưa
trọn thân thế ta chối từ vinh hạnh
theo con đường lặng lẽ tự ngàn xưa

chừ vô biên chỉ còn là hơi thở
và nụ cười bất diệt ở quanh đây
đời đạo sĩ, con còng già bỏ tổ
hóa thân làm lau cỏ ở đồi tây!

Tìm hiểu thêm🍃Thơ Thầy Minh Niệm🍃Những Bài Thơ Hiểu Về Trái Tim Hay Nhất

Thơ Xuân Minh Đức Triều Tâm Ảnh Ngắn Gọn

Gửi tặng cho bạn chùm thơ xuân của Minh Đức Triều Tâm Ảnh ngắn gọn nhưng mang ý nghĩa hay đặc sắc. Cùng thưởng thức nhé!

Tin xuân

Con bướm nhỏ qua vườn mang tin sớm
Nắng chợt Hồng trên cánh lá rung rinh
Cây tịch lặng đọng đầu sương lấm tấm
Ta và người cùng thở giữa mênh mông

Hoa rất nhỏ, nhụy vừa tung phấn trắng
Gió bên trời nghiêng cánh chở tình đi
Một chút lòng mai sau là phấn trắng
Điểm tô đời ai biết những màu thi.
Cọng cỏ lao xao, xanh, cười vui nước biếc
Gợn bên hồ, con cá đớp lăn tăn
Mắt ai động, ngắm bóng mình tưởng thật
Đá và người, nhân ái quyện thành văn.
Con bướm nhỏ qua vườn vui nắng sớm
Ngắm vô cùng đất nở nụ cười hoa
Ngày chợt đến xóa màn đêm lận đận
Cây trái lành phơi phới những tình ta.
Hoa quá nhỏ, mắt người không thấy được
Đã bao ngày mài miệt dệt tình thi
Đời một thoáng, dâng vào lòng vĩnh cữu
Vẫn vô cùng, vĩnh cữu, bóng mùa đi.
Cọng cỏ mơn man xanh, đùa vui sương nước
Lòng mênh mông, chìm và lắng rất xa
Quên mai mốt chỉ bây giờ là thật
Hạnh phúc này, rất nhỏ lại quá đỗi bao la!

Xuân tức cảnh

Xuân của đất trời, xuân của ai?
Mà nơi non lạnh, liếp thưa cài
Mù mây lửng thửng chơi đồi vắng
Sương khói lơ thơ dạo lũng dài
Nắng mới nể tình hong ấm tóc
Gió lành vị nghĩa thổi vui tai
Đá nằm vườn cỏ, công bao độ
Hoa nở hiên lan, đức mấy vài
Thơ vụng mượn vần, đùa trúc biếc
Bút cùn khoe chữ, cợt đào phai
Lộc non phơi phới, rừng thay áo
Đón khí thanh dương, mở cửa sài!

Xuân tự sự

Gẫm chuyện năm qua, Phật mỉm cười
Làm nhiều, nghỉ khỏe, lãng du chơi
Dựng xây chùa cảnh, duyên lo vốn
Sáng tác thơ văn, chữ kiếm lời
Việc được, việc chưa, nghe pháp nói
Điều hay, điều dỡ, ngắm hoa rơi
Bụi mê, bỏ quét, xoa rồi phủi!
Thuyền giác, buông chèo, chống lại bơi!
Lòng rỗng, phiền ưu không khoái chỗ
Óc nhàn, tham giận chẳng thèm nơi
Đã về, đã tới quê hương cũ
Then khóa tử sinh, lỏng chốt rồi!

Xuân từ bi

Xuân Phật, thương ai khổ, đói, nghèo
Lại thêm đạo lý tóp rồi teo!
Trông lên, bao kẻ xơi vàng lá
Nhìn xuống, lắm người xực cám heo
Túng quẩn, giết bừa, tù khóa buộc
Đói cuồng, cướp cạn, tội cùm đeo
Cánh đồng tình nghĩa, cây khô nỏ
Sa mạc nhân luân, lửa cháy xèo
Xấu ác quen nề, không biết thẹn
Tốt lành tủi phận, phải nằm queo
Cao hiền, trí giả, tâm vô lượng
Thuyền nhỏ, từ bi, vẫn ráng chèo!

Xuân trí tuệ

Giác tính muôn xưa vẫn tịch thường
Xuống trần, quang rạng một vầng dương
Soi lòng khô mục, bung hoa lộc
Chiếu óc trơ lì, biết hiểu thương
Tăm tối nghe kinh, trăng dọi bóng
U mê học pháp, nước mài gương
Mắt mù, mò mẫm tìm chân thực
Thân tật, lần dò gặp cố hương
Sanh, già – vỡ đất, trồng cây trái
Bệnh, chết – lấp mồ, cấy ruộng nương
Phản chiếu, hồi đầu, nguyên diện mục
Thế gian như thị, Tuệ-Con-Đường!

Chia sẻ chi tiết về🍃Thơ Thích Nhất Hạnh🍃Những Bài Kệ Của Thiền Sư Nổi Tiếng Nhất

Viết một bình luận