Thơ Xuân Diệu: Tác Giả + Tác Phẩm + Tuyển Tập Thơ Hay

Thơ Xuân Diệu ❤️️ Tác Giả, Tác Phẩm + Tuyển Tập Thơ Hay ✅ Tìm Hiểu Chi Tiết Về Cuộc Đời, Sự Nghiệp, Các Sáng Tác Thơ Nổi Tiếng Nhất Của Xuân Diệu.

Tiểu Sử Cuộc Đời Tác Giả Xuân Diệu

Là nhà thơ mới nhất trong các nhà thơ mới, thơ của Xuân Diệu luôn tạo ra sự khác biệt, cách dùng ngôn từ sáng tạo và hấp dẫn người đọc. Để hiểu hơn về ông hoàng thơ tình thì hãy xem ngay phần chia sẻ về tiểu sử cuộc đời tác giả Xuân Diệu ngay sau đây nhé!

  • Xuân Diệu (1916 – 1985) tên đầy đủ là Ngô Xuân Diệu, ngoài bút danh Xuân Diệu ông còn có bút danh khác là Trảo Nha.
  • Quê của ông huyện Can Lộc, tỉnh Hà Tĩnh nhưng sinh tại quê mẹ huyện Tuy Phước (Bình Định).
  • Năm 1927, Xuân Diệu đến Quy Nhơn học. Sau đó từ năm 1936 – 1937 ông ra Huế học một năm sau đó tốt nghiệp tú tài.
  • Năm 1937, Xuân Diệu ra Hà Nội học trường Luật và viết báo, là thành viên của Tự Lực Văn Đoàn (1938 – 1940).
  • Sau khi tốt nghiệp tú tài và cử nhân Luật, vào năm 1943 ông đỗ tham tá Thương chính và làm viên chức ở Mỹ Tho (nay là tỉnh Tiền Giang). 
  • Ngoài làm viên chức nhà nước thì ông còn đi dạy học tư nữa. Một năm sau đó, ông quyết định thôi việc và ra Hà Nội sinh sống bằng nghề viết văn.
  • Năm 1944, Xuân Diệu hăng hái tham gia vào các phong trào cách mạng phục vụ kháng chiến, đầu tiên ông tham gia vào phong trào Việt Minh, sau đó trở thành đảng viên Đảng Cộng sản. 
  • Sau Cách mạng Tháng Tám 1945, ông tiếp tục hoạt động trong Hội văn hóa cứu quốc và làm thư ký tạp chí Tiền phong của Hội.
  • Hòa Bình lập lại Xuận Diệu về sống và làm việc tại Thủ Đô Hà Nội tới khi qua đời năm 1985.

Đón đọc thêm🌿 Thơ Buồn Xuân Diệu 🌿 Chùm Thơ Tình Đơn Phương Hay

Sự Nghiệp Sáng Tác Nhà Thơ Xuân Diệu

Tổng quan về sự nghiệp sáng tác của nhà thơ Xuân Diệu, mời bạn đọc cùng tham khảo.

  • Xuân Diệu được mệnh danh là “Ông hoàng thơ tình” và là nhà thơ mới nhất trong các nhà thơ mới của thi ca Việt Nam.
  • Xuân Diệu là cây bút có sức sáng tạo mãnh liệt, dồi dào, bền bỉ, có đóng góp to lớn trên nhiều lĩnh vực đối với nền văn học Việt Nam hiện đại. Xuân Diệu xứng đáng với danh hiệu một nhà thơ lớn, một nghệ sĩ lớn, một nhà văn hóa lớn.
  • Ông là một con người có tinh thần lao động nghệ thuật đầy đam mê và bền bỉ. Ông làm thơ, văn không chỉ để khẳng định tài năng mà còn là một cách giao cảm với đời, khẳng định sự hiện hữu của mình trong cuộc đời.
  • Xuân Diệu là thành viên thứ bảy của nhóm Tự Lực Văn Đoàn, là đại biểu xuất sắc của phong trào thơ mới với hai tập Thơ thơ và Gửi hương cho gió. Những bài thơ của ông nhận được sự đón nhận rất nồng nhiệt của công chúng. Bên cạnh việc sáng tác thơ ca, ông còn tham gia viết báo, phê bình văn học, dịch sách,…
  • Là cây đại thụ trong nền thơ ca Việt Nam,bởi vậy di sản sáng tác của ông để lại vô cùng đồ sộ với hơn 450 bài thơ,truyện ngắn.Ngoài ra còn số lượng lớn những bài bút ký,phê bình văn học ,trường ca,và rất nhiều bài báo…
  • Sự nghiệp sáng tác thơ của Xuân Diệu có thể chia làm hai giai đoạn: Trước và sau Cách mạng tháng Tám 1945.
    • Trước Cách mạng tháng Tám 1945, Xuân Diệu được xem là nhà thơ lãng mạn tiêu biểu của phong trào. Thơ mới với hai tập thơ xuất sắc Thơ thơ (1938) và Gửi hương cho gió (1945). Xuân Diệu đã đem đến Thơ mới nguồn cảm hứng mới lạ của một hồn thơ sôi nổi, thiết tha yêu đời, thể hiện niềm khát khao giao cảm tận độ với cuộc đời bằng một cái tôi cá thể ý thức thật rõ giá trị của bản thân trước thế giới.
    • Sau Cách mạng tháng Tám 1945, Xuân Diệu trở thành nhà thơ cách mạng, hòa mình vào cuộc sống mới, nhiệt thành phục vụ cách mạng. Thơ nở rộ với nhiều tập thơ lớn: Riêng chung (1960), , .
  • Giải thưởng: Xuân Diệu đã được truy tặng Giải thưởng Hồ Chí Minh đợt I về văn học nghệ thuật (1996).

Phong Cách Sáng Tác Của Xuân Diệu

Phong cách sáng tác của Xuân Diệu là gì? Xem ngay các thông tin sau đây để biết chi tiết.

  • Xuân Diệu là một trong những cây bút lớn của nền văn học Việt Nam hiện đại. Thơ của ông mang nhiều màu sắc khác nhau và đều để lại rất nhiều dấu ấn trong tim bạn đọc. Ông chính là nhà thơ của tình yêu, của mùa xuân nơi tràn đầy sự tươi mới và yêu đời mãnh liệt.
  • Sau cách mạng tháng 8, Xuân Diệu có hướng đi mới trong phong cách viết thơ của mình đó là ông hướng vào đời sống thực tế, nó mang đậm tính thời sự. Ý thức được trách nhiệm của một công dân Xuân Diệu miệt mài sáng tác những bài thơ chào cách mạng bằng vần thơ yêu đời.

=>Xuân Diệu đã đem đến cho thơ ca đương đại một sức sống mới, một nguồn cảm xúc mới, thể hiện một quan niệm sống mới mẻ cùng với những cách tân nghệ thuật đầy sáng tạo.

Chia sẻ thêm tâp ❤️️Thơ Về Mùa Xuân Của Xuân Diệu ❤️️Hay, ý nghĩa

Tuyển Tập Các Tác Phẩm Của Nhà Thơ Xuân Diệu

Tuyển tập các tác phẩm của nhà thơ Xuân Diệu mà bạn đọc không nên bỏ lỡ.

Tuyển Tập Thơ

*Thơ thơ (1938)

  • Cảm xúc
  • Nụ cười xuân
  • “Vì sao”
  • Nguyên đán
  • Trăng
  • Huyền diệu
  • Gặp gỡ (I)
  • Yêu
  • Xa cách
  • Phải nói
  • Tình trai
  • Nhị hồ
  • Đi thuyền
  • Thời gian
  • Đây mùa thu tới
  • Ý thu
  • Hẹn hò
  • Chàng sầu
  • Lạc quan
  • Bài thơ tuổi nhỏ
  • Mùa thi
  • Vô biên
  • Vội vàng
  • Có những bài thơ
  • Tiếng không lời (Mây lưng chừng hàng)
  • Đơn sơ
  • Giờ tàn
  • Chiều
  • Viễn khách
  • Biệt ly êm ái
  • Tương tư chiều
  • Với bàn tay ấy…
  • Giới thiệu
  • Bên ấy bên này
  • Cặp hài vạn dặm
  • Tiếng gió
  • Hoa nở để mà tàn
  • Muộn màng
  • Thở than
  • Chiếc lá
  • Sắt
  • Gửi trời
  • Ca tụng
  • Mười chữ
  • Núi xa
  • Dối trá

*Gửi hương cho gió (1945)

  • Lời thơ vào tập Gửi hương
  • Nguyệt cầm
  • Buồn trăng
  • Lời kỹ nữ
  • Gửi hương cho gió
  • Bài thứ năm
  • Mời yêu
  • Phơi trải
  • Dại khờ
  • Chỉ ở lòng ta
  • Giục giã
  • Buổi chiều
  • Tặng bạn bây giờ
  • Xuân rụng
  • Hư vô
  • Tình cờ
  • Tình qua
  • Thu
  • Bụi mưa mờ cũ
  • Ngẩn ngơ
  • Tình thứ nhất
  • Xuân đầu
  • Trò chuyện với Thơ thơ
  • Lưu học sinh
  • Đêm thứ nhất
  • Nước đổ lá khoai
  • Những kẻ đợi chờ
  • Nhớ mông lung
  • Sương mờ
  • Im lặng
  • Khi chiều giăng lưới
  • Ngã ba
  • Tặng thơ
  • Kỷ niệm (I)
  • Hết ngày hết tháng
  • Yêu mến
  • Giã từ thân thể…
  • Đi dạo
  • Ý thoáng
  • Mơ xưa
  • Kẻ đi đày
  • Riêng tây
  • Truyện cái thư
  • Rạo rực
  • Dâng
  • Chiều đợi chờ
  • Sầu
  • Mênh mông
  • Đẹp
  • Thanh niên

*Ngọn quốc kỳ (1945)

  • Vịnh cái cờ
  • Ngọn quốc kỳ

*Dưới sao vàng (1949)

  • Bài thơ của mẹ Việt muôn đời
  • Trận trường kỳ
  • Mai
  • Căm hờn
  • Xuân Việt Nam
  • Đêm đêm tiếng của lòng Trung Bắc…
  • Chúng ta…
  • Nguồn thơ mới
  • Hồn cách mạng
  • Tiếng vàng
  • Tiếng nói Việt Nam
  • Đàn chim dân tộc
  • Một cuộc biểu tình
  • Tổng… bất đình công
  • Biểu tình mưa
  • Mê quần chúng
  • Thủ đô đêm mười chín
  • Nhớ mùa tháng tám
  • Ảnh cụ Hồ
  • Kim chỉ
  • Nhớ tay chân
  • Biệt ly kháng chiến
  • Mãi mãi
  • Hương đời
  • Đôi hoa gạo
  • Một ngày xuân
  • Trở về

*Mẹ con (1954)

  • Bà cụ mù loà
  • Mẹ con
  • Anh bộ đội về làng

*Sáng (1954)

  • Hoà bình
  • Ta chào Vôn ga – Đông
  • Tặng đồng chí tâm giao
  • Thơ dâng Bác Hồ
  • Làng Còng

*Ngôi sao (1955)

  • Sao lại vui sướng hôm nay
  • Chị Cúc
  • Cái cặp tóc
  • Không sợ
  • Em bé
  • Chị Dung
  • Chòm Văn Sơn
  • Nhà mới
  • Đất nước
  • Bồ câu trắng
  • Gửi Nam Bộ mến yêu
  • Bà mẹ miền Nam
  • Chiếc gối
  • Tặng nhà thơ Pa-thét Lào: Xôm-xi
  • Nằm bệnh viện
  • Ta chào Việt Bắc, về xuôi
  • Ta đi tới Mạc Tư Khoa

*Riêng chung (1960)  

+Những vần xây dựng

  • Ngói mới
  • Cao
  • Trước cổng nhà máy xay

+Những kỷ niệm lớn

  • Gánh
  • Đấu tranh
  • Lý tưởng
  • Tạc theo hình ảnh cụ Hồ
  • Lệ
  • Mười lăm năm

+Những bài thơ thời sự

  • Bia Việt Nam
  • Nỗi mừng nghe tin lúa
  • Đẻ một hành tinh
  • Đã tới mặt trăng
  • Lưng trăng
  • Rừng thu Xibêri
  • Chào Hạ Long
  • Biển lúa
  • Rét
  • Thăm Hoà Bình
  • Về Tuyên
  • Xuân
  • Hoa
  • Trồng cây
  • Phượng mười nǎm
  • Hỏi
  • Em đến chơi
  • Sớm nay
  • Dạ hương
  • Con sáo sang sông
  • Hai bức thư
  • Nhớ em
  • Ngọc tặng
  • Gieo mùa
  • Vô sản chuyên chính
  • Đi với dòng người
  • Chặt cái bùi ngùi
  • Gió
  • Đôi mắt xanh non
  • Cụ Muỗi
  • Cầu an
  • Ốm
  • Một Bế Văn Đàn
  • Thép cứng nhất là thép người
  • Phú Lợi
  • Gửi sông Hiền Lương
  • Nhớ quê Nam
  • Cha đàng ngoài, mẹ ở đàng trong1
  • Một vườn xoài
  • Em chờ anh

*Cầm tay (1962)

  • Đề từ
  • Từ xa bờ cỏ đường quê
  • Tình yêu san sẻ
  • Ước chi…
  • Mưa
  • Những suối trời
  • Chưa hiểu
  • Mặt người thương
  • Bá Nha, Trương Chi
  • Quả trứng và lòng đỏ
  • Ngút ngàn
  • Anh nhớ thương ai
  • Một buổi sớm mai
  • Hoa nở sớm
  • Mượn nhà vũ trụ
  • Tình yêu muốn hoá vô biên…
  • Cái dằm
  • Anh đến thăm em
  • Uống xong lại khát…
  • Hoa đẹp là hoa nhìn với mắt em…
  • Sao em lại như thế
  • Thơ tình mùa xuân
  • Một buổi chiều
  • Gần… xa…
  • Nguyện
  • Hoa cải cúc
  • Áo em
  • Biển
  • Aragông và Enxa

*Mũi Cà Mau (1962)

  • Bài mở đầu
  • Mũi Cà Mau
  • Bàn tay ta
  • Hỡi mình
  • Bà má Năm Căn
  • Chị Vân
  • Em Ứng
  • Nụ cười Lê Quang Vịnh
  • Vườn hoa “Thống Nhất”
  • Tiếng ru con
  • Đường vào Nam
  • Chung thuỷ
  • Máy tự tử
  • Phải sàng ra, phải lọc ra
  • Căm giận
  • Tội ác phá rừng
  • Một tên Mỹ bị sập hầm chông
  • Mưa phóng xạ Mỹ
  • Nỗi cô quạnh của thần Tự Do (ở Mỹ)
  • Lời thề

*Một khối hồng (1964)

  • Mã Pí Lèng
  • Vườn Thuận Vi
  • Núi Ba Vì với Hồ Suối Hai

*Tôi giàu đôi mắt (1970)

  • Tôi giàu đôi mắt
  • Bác ơi
  • Ông Cụ Trồng Cây
  • Thăm Pác Bó
  • Bác Hồ về thăm một làng Hà Bắc
  • Quả sấu non trên cao
  • Giọng nói
  • Mặt em
  • Đứa con của tình yêu
  • Anh thương em khi ngủ
  • Anh đợi em về ăn cơm…
  • Xem bảng…
  • Ca khúc
  • Ổi Hồ Tây
  • Bài học than Cọc Sáu
  • Chớm những ngày thu
  • Hoa xứ lạnh
  • Con làm toán
  • Chiếc bánh trung thu
  • Thác
  • Hôn cái nhìn
  • Trăng sáng
  • Trên bãi sông Hồng

*Mười bài thơ (1974)

  • Hoa cau
  • Ba lời cảm ơn
  • Ánh sáng

* Thanh ca (1982)

  • Anh nằm bệnh viện
  • Chậm chậm đừng quên…
  • Phan Thiết

*Một số tác phẩm khác

  • Anh đã giết em
  • Anh là người bạc bẽo
  • Anh về Ấm Thượng…
  • Bác đi xa cháu, nhớ ghê
  • Bến thần tiên
  • Biết tạc đâu ra em của anh?
  • Bữa tiệc đôi ta sáng nước mây
  • Bức tượng
  • Cây đời mãi mãi xanh tươi
  • Chén nước
  • Có em
  • Cói
  • Cứ phải là em
  • Dấu nằm
  • Dọn sang trường mới
  • Dỗi
  • Đa tình
  • Đàn
  • Đánh đau em…
  • Đêm ngủ ở Tuy Phước
  • Đêm trăng đường Láng
  • Đời anh, em đã đi qua…
  • Đứng chờ em
  • Em đi
  • Em đi tuyến lửa
  • Em đọc lại thơ…
  • Em làm bếp
  • Gặp gỡ (II)
  • Hoa “anh ơi”
  • Hoa cà phê
  • Hoa đêm
  • Hoa keo ở Quy Nhơn
  • Hoa ngọc trâm
  • Hôn
  • Hy Mã Lạp Sơn
  • Khác mộng
  • Không đề
  • Khúc hát tình yêu và đất nước
  • Khung cửa sổ
  • Kỷ niệm (II)
  • Lạ
  • Nằm đêm anh cứ thương em
  • Nhớ nhỏ đôi tay
  • Nhớ Vĩnh Kim
  • Những đêm hành quân
  • Nói tào lao
  • Ở ngoài vạn lý
  • Phan Hành Sơn
  • Phân vân
  • Phượng mười năm
  • Quạt
  • Rừng mơ tuổi thơ
  • Sự sống chẳng bao giờ chán nản
  • Thác Gu Ga
  • Thân em
  • Thơ
  • Thơ bát cú
  • Thơ duyên
  • Tình mai sau
  • Trách em
  • Trái tim em thức đập
  • Trăm ba mươi đoá
  • Trăng khuya trên Hắc Hải
  • Trùng điệp chiêm bao
  • Tứ tuyệt tương tư
  • Vấn vương
  • Vội gì vội…
  • Vợ chuẩn bị hành trang cho chồng vào hoả tuyến
  • Xuân không mùa
  • Hỏi

Văn Xuôi

  • Phấn thông vàng(1939)
  • Trường Ca(1945)
  • Việt Nam nghìn dặm

Tiểu Luận Phê Bình

  • Thanh niên với quốc dân
  • Tiếng thơ
  • Ba thi hào dân tộc.
  • Hồ Xuân Hương ,bà chúa thơ Nôm.

10 Bài Thơ Hay Nhất Của Xuân Diệu

Gửi đến bạn 10 bài thơ hay nhất của Xuân Diệu, cùng thưởng thức ngay nhé!

Anh Đã Giết Em

Anh đã giết em, anh chôn em vào trái tim anh
Từ đây anh không được yêu em ở trong sự thật
Một cái gì đã qua, một cái gì đã mất
Ta nhìn nhau, bốn mắt biết làm sao ?
Ôi ! Em mến yêu ! Em vẫn là người anh yêu mến nhất.
Cho đến bây giờ ruột anh vẫn thắt
Tim anh vẫn đập như vấp thời gian,
Nhớ bao nhiêu yêu mến nồng nàn,
Nhớ đoạn đời hai ta rạng rỡ
Nhớ trời đất em cho anh mở
Nhớ
Muôn thuở thần tiên
Ôi ! Xa em, anh rơi vào vực không cùng
Đời anh không em, lạnh lùng tê buốt
Nhưng còn anh, còn em, mà đôi ta đã khác
Ta: hai người xa lạ – phải đâu ta !
Anh đã giết em, anh chôn em vào trái tim anh
Anh vẫn ước được em tha thứ
Anh vẫn yêu em như thuở ban đầu
Thê” mà tại sao ta vẫn xa nhau ?
Tại em cố chấp
Tại anh đã mất
Con đường đi tới trái tim em
Anh đã giết em rồi, anh vẫn ngày đêm yêu mến
Em đã giết anh rồi, em vứt xác anh đâu.

Biển

Anh không xứng là biển xanh
Nhưng anh muốn em là bờ cát trắng
Bờ cát dài phẳng lặng
Soi ánh nắng pha lê …

Bờ đẹp đẽ cát vàng
Thoai thoải hàng thông đứng
Như lặng lẽ mơ màng
Suốt ngàn năm bên sóng …

Anh xin làm sóng biếc
Hôn mãi cát vàng em
Hôn thật khẽ, thật êm
Hôn êm đềm mãi mãi

Đã hôn rồi, hôn lại
Cho đến mãi muôn đời
Đến tan cả đất trời
Anh mới thôi dào dạt …

Cũng có khi ào ạt
Như nghiến nát bờ em
Là lúc triều yêu mến
Ngập bến của ngày đêm

Anh không xứng là biển xanh
Nhưng cũng xin làm bể biếc
Để hát mãi bên gành
Một tình chung không hết,

Để những khi bọt tung trắng xóa
Và gió về bay tỏa nơi nơi
Như hôn mãi ngàn năm không thỏa,
Bởi yêu bờ lắm lắm, em ơi !

Gửi Hương Cho Gió

Biết bao hoa đẹp trong rừng thẳm
Đem gửi hương cho gió phũ phàng !
Mất một đời thơm trong kẽ núi,
Không người du tử đến nhằm hang.

Hoa ngỡ đem hương gởi gió kiều,
Là truyền tin thắm gọi tình yêu
Song le hoa đợi càng thêm tủi,
Gió mặc hồn hương nhạt với chiều

Tản mác phương ngàn lạc gió câm
Dưới rừng hương đẹp chẳng tri âm,
Trên rừng hoa đẹp rơi trên đá,
Lặng lẽ hoàng hôn phủ bước thầm.

Tình yêu muôn thuở vẫn là hương;
Biết mấy lòng thơm mở giữa đường
Đã mất tình yêu trong gió rủi,
Không người thấu rõ đến nguồn thương !

Thiên hạ vô tình nhận ước mơ
Nhận rồi không hiểu mộng và thợ..
Người si muôn kiếp là hoa núi
Uống nhụy lòng tươi tặng khách hờ

Dối Trá

Nói chi nữa tiếng buồn ghê gớm ấy
Để lòng tôi sung sướng muốn tiêu tan?
Tất cả tôi run rẩy tựa dây đàn
Nghe thỏ thẻ chính điều tôi giấu kĩ,
Sợ đôi mắt điềm nhiên và diễm lệ.
Vâng, nói chi để khêu lại nguồn sầu
Tôi ngỡ đã cạn hẳn trong bấy lâu
Để lại nhóm cho cháy thêm ngọn lửa
Tưởng gần tàn – Yêu? yêu nhau? làm chi nữa!

Tôi vẫn biết rằng tôi chẳng xứng người;
Mùa xuân tôi chưa hề có hoa tươi;
Tôi như chiếc thuyền hư, không bến đỗ;
Tôi là một con chim không tổ.

Lòng cô đơn hơn một đứa mồ côi,
Nhặt nụ cười của thiên hạ, than ôi,
Để tự nhủ: “Ta được yêu đấy chứ”.
Tôi chỉ sống để hoài hoài tưởng nhớ,
Mãi mãi yêu nhưng giấu giếm luôn luôn;
Mà người thì, lơ đãng, giậm trên buồn,
Bận đi hái những cành vui xanh thắm.

Tôi biết lắm, trời ơi, tôi biết lắm!
Hỡi lòng dạ sâu xa như vực thẳm!
Tôi biết rằng người nói vậy cười chơi
Tiếng đã làm tôi tê tái cả người,
Tim ngừng đập, để thu hồn nghe lắng,
Máu ngừng chạy, để cho lòng bớt nặng,
Tôi biết rằng, chỉ cách một ngày sau,
Cây bên đường sẽ trông thấy tôi sầu,
Đi thất thểu, đi lang thang, đi quạnh quẽ.

Vì vội kiếm tìm nhau, tôi sẽ
Chỉ thấy người thương nhưng chẳng thấy tình thương,
Và như màu, theo nắng nhạt, như hương
Theo gió mất, tình người đà tản mác.
Tôi sẽ trốn, thẫn thờ, ngơ ngác,
Trái tim buồn như một bãi tha ma,
Gượng mỉm cười: “người quên nghĩ rằng ta
Sẽ đau đớn bởi một lời nói vội”.

Vì, khốn nỗi! Tôi vẫn còn tin mãi
Sự nhầm kia; – tôi không thể không yêu.
Dầu không tin, tôi càng cứ yêu nhiều:
Khi người nói, tiếng người êm ái quá…
Có lúc tưởng, chỉ để rơi tàn lửa,
Tay vô tình gieo một đám cháy to;
Người tưởng buông chỉ đôi tiếng hẹn hò
Tôi hưởng ứng bằng vạn lời say đắm
Đang rạo rực, thì thào, rối rắm,
Ngập lòng tôi – Mà ai ngó tới đâu!
Tôi điên cuồng, tất nhiên phải khổ đau,
Tôi biết lắm, trời ơi, tôi biết lắm!

Vậy trót lỡ, tôi sẽ đành lẳng lặng
Chịu mối tình gây lại bởi tay ai,
Không cầu xin, không trách móc, vì – ôi!
Tôi chẳng biết làm cho lòng người cứng cỏi
Cứ như thế cho đến giờ đen tối

Hoa ái tình chung phận đoá hồng khô,
Mà trái tim đã ghê dáng hững hờ
Sẽ chung phận của tro tàn bếp lạnh.

Tôi giấu sẵn một linh hồn hiu quạnh,
Cho nên, liền chiều đó, tôi hết vui.
Không thấy người bằng không thấy mặt trời,
Tôi ôm ngực thử tìm xem biên giới
Của sầu tủi. Nhưng hỡi người yêu hỡi!

Nó mênh mông, vô ảnh, bủa vây tôi;
Yên ổn đi, thắc mắc đến đây rồi,
Mơ ước tới, mà chán chường cũng lại.
Và mơn trớn cả một kho ân ái,
Tôi một mình đối diện với tình không
Để lắng nghe tiếng khóc mất trong lòng.

Hoa Đẹp Là Hoa Nhìn Với Mắt Em

Hoa đẹp là hoa nhìn với mắt em
Cửa sổ là khung có hình em ở giữa
Tách nước – là ngón tay em cầm
Quyển sách chao đèn là bóng em đọc mở

Đường nhựa là đường in dấu vạn chân
Duy có một dấu chân – em yêu dấu
Tàu điện là tàu một đêm anh tiễn em đi
Em có nhớ một buổi chiều ta dạo trong sân Văn Miếu

Vũ trụ là trốn anh được gặp em
Thời gian là nơi anh với em sinh cùng thời đại
Em ơi! Em đã mở cho anh
Cánh cửa vô cùng, xin chớ bao giờ khép lại ….

Yêu

Yêu là chết trong lòng một ít
Vì mấy khi yêu mà đã được yêu.
Cho rất nhiều song nhận chẳng bao nhiêu;
Người ta phụ, hoặc thờ ơ, chẳng biết

Phút gần gũi cũng như giờ chia biệt.
Tưởng trăng tàn, hoa tạ với hồn tiêu,
Vì mấy khi yêu mà chắc được yêu!
Yêu, là chết trong lòng một ít.

Họ lạc lối giữa u sầu mù mịt
Những người si theo dõi dấu chân yêu.
Và cảnh đời là sa mạc cô liêu.
Và tình ái là sợi dây vấn vít
Yêu, là chết ở trong lòng một ít.

Vội Vàng

Tôi muốn tắt nắng đi
Cho màu đừng nhạt mất;
Tôi muốn buộc gió lại
Cho hương đừng bay đi.

Của ong bướm này đây tuần trăng mật;
Này đây hoa của đồng nội xanh rì;
Này đây lá của cành tơ phơ phất;
Của yến anh này đây khúc tình si.
Và này đây ánh sáng chớp hàng mi;
Mỗi sáng sớm, thần vui hằng gõ cửa;
Tháng giêng ngon như một cặp môi gần;
Tôi sung sướng. Nhưng vội vàng một nửa:
Tôi không chờ nắng hạ mới hoài xuân.
Xuân đang tới, nghĩa là xuân đang qua,
Xuân còn non, nghĩa là xuân sẽ già,
Mà xuân hết, nghĩa là tôi cũng mất.
Lòng tôi rộng, nhưng lượng trời cứ chật,
Không cho dài thời trẻ của nhân gian,
Nói làm chi rằng xuân vẫn tuần hoàn,
Nếu đến nữa không phải rằng gặp lại.
Còn trời đất, nhưng chẳng còn tôi mãi,
Nên bâng khuâng tôi tiếc cả đất trời;
Mùi tháng, năm đều rớm vị chia phôi,
Khắp sông, núi vẫn than thầm tiễn biệt…
Cơn gió xinh thì thào trong lá biếc,
Phải chăng hờn vì nỗi phải bay đi?
Chim rộn ràng bỗng đứt tiếng reo thi,
Phải chăng sợ độ phai tàn sắp sửa?
Chẳng bao giờ, ôi! Chẳng bao giờ nữa…

Mau đi thôi! Mùa chưa ngả chiều hôm,
Ta muốn ôm
Cả sự sống mới bắt đầu mơn mởn;
Ta muốn riết mây đưa và gió lượn,
Ta muốn say cánh bướm với tình yêu,
Ta muốn thâu trong một cái hôn nhiều
Và non nước, và cây, và cỏ rạng,
Cho chếnh choáng mùi thơm, cho đã đầy ánh sáng
Cho no nê thanh sắc của thời tươi;
– Hỡi xuân hồng, ta muốn cắn vào ngươi!

Hôn Cái Nhìn

Không phải anh hôn nơi mắt
Anh hôn cái nhìn của em
Mắt em một vừng yêu mến
Thắt anh trong lưới êm đềm

Anh nhớ mãi một bến xe
Đến đó hai ta từ biệt
Em yên lặng – Anh lắng nghe
Mắt em nghìn vạn tơ se

Từ hôm ấy đôi mắt em
Là ảnh cuối cùng anh giữ
Đi xa anh cứ nhớ hoài
Một trời mắt em tình tự

Xin em cho phép anh hôn
Cái nhìn em, gương tâm hồn
Cái nhìn em trong không gian
Trong hồn anh giữa chứa chan ….

Thơ Tình Mùa Xuân

Mùa xuân về trong tiếng ca chim,
Trên nước xanh sông, trong liễu rèm.
Chưa hái được hoa mang tặng em
Nên một cành thơ em tạm đem.

Ánh xuân mỗi sớm hồng tươi mướt,
Những ống khói cao bèn nhận trước.
Ruộng xanh đã cấy đến chân trời
Lóng lánh mạ soi mình xuống nước.

Chưa hái được hoa mang tặng em
Nên một cành thơ anh tạm đem.
Cây trồng – ta chẳng trồng nêu tết –
Những lá đầu tiên vừa nhú biếc.

Người đi chợ búa tiếng chân ran,
Quần láng mới thâm còn sột soạt.
Chưa hái được hoa mang tặng em
Nên một cành thơ anh tạm đem.

Trên cảnh đồng quê thấy xếp hàng
Chạy dài như tận cuối không gian
Những dàn sắt dựng như ren sắt
Dẫn điện chuyền đi xây hạnh phúc…

Chưa hái được hoa mang tặng em
Nên một cành thơ anh tạm đem.
Anh muốn mời em bước xuống thuyền,
Thuyền của đôi ta vào hiện thực

Dựa thế đêm tan, ngày sáng rực,
Thuyền ta đi dựng lấy thần tiên…
Đây một cành thơ anh tạm đem
Như nước xanh sông, như liễu rèm…

Giục Giã

Mau lên chứ, vội vàng lên với chứ
Em, em ơi, tình non đã già rồi
Con chim hồng, trái tim nhỏ của tôi,
Mau với chứ! thời gian không đứng đợi.
Tình thổi gió, màu yêu lên phấp phới;
Nhưng đôi ngày, tình mới đã thành xưa.
Nắng mọc chưa tin, hoa rụng không ngờ,
Tình yêu đến, tình yêu đi, ai biết!
Trong gặp gỡ đã có mầm ly biệt;
Những vườn xưa, nay đoạn tuyệt dấu hài;
Gấp đi em, anh rất sợ ngày mai;
Đời trôi chảy, lòng ta không vĩnh viễn.

Vừa xịch gối chăn, mộng vàng tan biến;
Dung nhan xê động, sắc đẹp tan tành.
Vàng son đương lộng lẫy buổi chiều xanh,
Quay mặt lại: cả lầu chiều đã vỡ.

Vì chút mây đi, theo làn vút gió.
Biết thế nào mà chậm rãi, em ơi?
Sớm nay sương xê xích cả chân trời,
Giục hồng nhạn thiên đi về cõi Bắc.
Ai nói trước lòng anh không phản trắc;
Mà lòng em, sao lại chắc trơ trơ?

Hái một mùa hoa lá thuở măng tơ,
Đốt muôn nến sánh mặt trời chói lói;
Thà một phút huy hoàng rồi chợt tối,
Còn hơn buồn le lói suốt trăm năm.
Em vui đi, răng nở ánh trăng rằm,
Anh hút nhuỵ của mỗi giờ tình tự.
Mau với chứ! Vội vàng lên với chứ!
Em, em ơi! Tình non sắp già rồi

Tuyển tập các bài🌿Thơ Mùa Hạ Xuân Diệu 🌿 Hay Nhất

Những Bài Thơ Về Nắng Của Xuân Diệu Hay Nhất

Sưu tầm những bài thơ về nắng hay nhất của Xuân Diệu chia sẻ cho bạn đọc.

Chỉ còn lại của mùa xuân quá vãng
Một chút hương vương vấn bụi hồng tàn,
Gió thêm nóng, ngày dài thêm ánh sáng,
Ve thêm sầu; – em cũng kém dung nhan.

Mùa hạ cháy ở dưới trời đốt trắng;
Nắng hồng nung, mây bạc chảy ngân nga.
Cảnh thưa thớt chỉ một con đường vắng,
Cái am xưa, hay đôi chiếc bia già.

Tiếng gà gáy buồn nghe như máu ứa,
Chết không gian, khô héo cả hồn cao!
Thắm tuyệt vọng hai hàng bông phượng lửa;
Thê lương đời như trải mấy binh đao.

Hận trời đất tội lây cho khóm cỏ,
Cho cành hoa, cho con bướm ngu ngơ.
Muốn đi chết ở trong lòng nắng đỏ,
Để lòng tàn, thiêu huỷ cả hư vô.

Chiều Đầu Thu

Chiều đầu thu ôi hương hoàng lan
Ngạt ngào nhào trộn cả không gian
Mới còn nắng gắt hôm qua thế
Mà bỗng trên trời mây nhẹ tan…
Chưa tàn cuối hạ đã sang thu
Ngây ngất hôm nay một ánh mờ…
Mai hẳn lại về trong nắng hạ
Ô hay bàng bạc thực cùng mơ…
Chỉ biết di lăng hoa đã thơm
Cánh vàng hương lại chín vàng hơn
Cây cao lá thẫm đung đưa nhánh
Nhịp điệu mùa thu ngàn vạn năm…

Thu

Nõn nà sương ngọc quanh thềm đậu;
Nắng nhỏ bâng khuâng chiều lỡ thì.
Hư vô bóng khói trên đầu hạnh;
Cành biếc run run chân ý nhi.

Gió thầm, mây lặng, dáng thu xa,
Mới tạnh mưa trưa, chiều đã tà.
Buồn ở sông xanh nghe đã lại,
Mơ hồ trong một tiếng chim qua.

Bên cửa ngừng kim thêu bức gấm,
Hây hây thục nữ mắt như thuyền.
Gió thu hoa cúc vàng lưng giậu,
Sắc mạnh huy hoàng áo trạng nguyên.

Vì Sao

Bữa trước giếng hai dưới nắng đào,
Nhìn tôi cô muốn hỏi “vì sao?”
Khi tôi đến kiếm trên môi đẹp
Một thoáng cười yêu thoả khát khao.

Vì sao giáp mặt buổi đầu tiên,
Tôi đã đày thân giữa xứ phiền,
Không thể vô tình qua trước cửa,
Biết rằng gặp gỡ đã vô duyên? –

Ai đem phân chất một mùi hương
Hay bản cầm ca! Tôi chỉ thương,
Chỉ lặng chuồi theo dòng xảm xúc
Như thuyền ngư phủ lạc trong sương

Làm sao cắt nghĩa được tình yêu!
Có nghĩa gì đâu, một buổi chiều
Nó chiếm hồn ta bằng nắng nhạt,
Bằng mây nhè nhẹ, gió hiu hiu…

Cô hãy là nơi mấy khóm dừa
Dầm chân trong nước, đứng say sưa,
Để tôi là kẻ qua sa mạc
Tạm lánh hè gay; – thế cũng vừa.

Rồi một ngày mai tôi sẽ đi.
Vì sao, ai nỡ bỏ làm chi!
Tôi khờ khạo lắm, ngu ngơ quá
Chỉ biết yêu thôi, chẳng hiểu gì.

Những Bài Thơ Về Tình Yêu Của Xuân Diệu Nổi Tiếng

Tổng hợp những bài thơ nổi tiếng nhất của Xuân Diệu về tình yêu, mời bạn cùng thưởng thức ngay sau đây.

Tình Yêu Muốn Hoá Vô Biên

Tình yêu muốn hoá vô biên,
Một ngày yêu, muốn kết liền ngàn năm.
Kể từ khi có trái tim,
Những đôi người vẫn triền miên với đời.

Đó là như thế, em ơi,
Hai ta có sống trên đời mãi đâu;
Nhưng từ may mắn yêu nhau,
Đôi tim gắn với dài lâu triệu người.

Nhận thêm thắm đất xanh trời,
Lại cho trời đất rạng ngời ngày đêm;
Của đời ta nhận ấm êm,
Hồn trao âu yếm ta thêm nặng đời.

Vô biên là của đất trời,
Chờ vô biên của con người tạo ra.
Dẫu rằng hữu hạn đôi ta,
Yêu đương một thuở thành ca muôn đời.

Thơ Duyên

Chiều mộng hoà thơ trên nhánh duyên,
Cây me ríu rít cặp chim chuyền.
Đổ trời xanh ngọc qua muôn lá,
Thu đến – nơi nơi động tiếng huyền.

Con đường nho nhỏ gió xiêu xiêu,
Lả lả cành hoang nắng trở chiều.
Buổi ấy lòng ta nghe ý bạn,
Lần đầu rung động nỗi thương yêu.

Em bước điềm nhiên không vướng chân,
Anh đi lững đững chẳng theo gần.
Vô tâm – nhưng giữa bài thơ dịu,
Anh với em như một cặp vần.

Mây biếc về đâu bay gấp gấp,
Con cò trên ruộng cánh phân vân.
Chim nghe trời rộng giang thêm cánh,
Hoa lạnh chiều thưa sương xuống dần.

Ai hay tuy lặng bước thu êm,
Tuy chẳng băng nhân gạ tỏ niềm.
Trông thấy chiều hôm ngơ ngẩn vậy,
Lòng anh thôi đã cưới lòng em.

Đứng Chờ Em

Trong buổi chiều hôm bóng nhá nhem
Anh ra trước cổng đứng chờ em
Nhận từng vóc dáng từ xa tới
Lọc lấy một hình anh thuộc quen
Anh thấy ai ai cũng vội vàng
Như chim hôm thoi thót về rừng
Người đi xe đạp đăm chiêu lắm
Nghĩ bếp nhà đang lửa bập bùng.
Anh cũng chăm xong cái bếp nhà
Tâm thành cơm nước dọn bưng ra
Một tuần mong đến hôm nay tiếp
Vào bát cho em vị đậm đà
Nhưng bóng hoàng hôn đặc lại rồi
Hình em anh thuộc thế mà – ôi!
Mấy phen suýt nữa reo
“Em đến”Lại ủi an lòng:
“Hãy đợi thôi!”Anh đứng như trồng, chẳng chịu đi
Nhớ nhung vun được đức kiên trì
Anh nhìn nét mặt người qua vội
Thông cảm muôn đời những biệt li
Nếu thức ăn kia gắp một mình
Tủi lòng, anh vẫn vững lòng tin.
Thương em vất vả, anh quên hết
Nỗi khổ mong chờ cháy dạ.

Thở Than

Tôi là một kẻ điên cuồng
Yêu những ái tình ngây dại
Tôi cứ bắt lòng tôi đau đớn mãi,
Đau vô duyên, đau không để làm gì.

Ôi! tình si
Không có một giờ yên ổn!

Nếu bỏ được trải lòng cho gió cuốn,
Đem vứt đi, như là trái chua cay!
Nếu một chiều có thể rải tung bay
Tất cả linh hồn thổn thức!

Nhưng mỗi lần đưa tay lên nén ngực
Lại nghe tình nhiều hơn số ngón tay
Với mi kia, mắt nọ, với môi này,
Với chuỗi tên người liên tiếp…

Yêu với mến! mến và yêu! tiếng điệp
Của khúc ca nào vừa cắt, vừa say?
Lòng tôi lạnh lẽo, đêm nay,
Theo một con đường mấy nẻo.

Và đêm nay, lòng tôi lạnh lẽo…
Như sáng trăng trên mặt nước thu lờ.
Tôi là một kẻ bơ vơ
Yêu những ái tình quạnh quẽ.

Đứa Con Của Tình Yêu

Anh ước đôi ta có con
Con giống em đẹp nhìn không chán
Giống đôi mắt, giống hình gương trán
Con mang tình xán lạn đôi ta

Con giống em, con cũng giống cha
Giống cái mũi thật thà thẳng sống
Nhìn gần giống trông xa cũng giống
Cũng mái đầu dợn sóng Quy Nhơn

Nhưng con ta nó giống em hơn
Giống đi đứng, nghĩ suy, ăn nói
Duy chẳng giốngcái nư khi dỗi
Lúc em hờn, trời cũng phải thua

Muốn hoà kẽ tóc với chân tơ
Muốn thịt xương ta nở vạn mùa
Em hỡi! Đứa con tình ái ấy
“Tình yêu chưa đã, mến chưa bưa”

Tương Tư Chiều

Bữa nay lạnh, mặt trời đi ngủ sớm;
Anh nhớ em, em hỡi! Anh nhớ em.
Không gì buồn bằng những buổi chiều êm.
Mà ánh sáng đều hoà cùng bóng tối.
Gió lướt thướt kéo mình qua cỏ rối;
Vài miếng đêm u uất lẩn trong cành;
Mây theo chim về dãy núi xa xanh
Từng đoàn lớp nhịp nhàng và lặng lẽ
Không gian xám tưởng sắp tan thành lệ.

Thôi hết rồi! Còn chi nữa đâu em!
Thôi hết rồi, gió gác với trăng thềm.

Với sương lá rụng trên đầu gần gũi,
Thôi đã hết hờn ghen và giận tủi.
(Được giận hờn nhau! Sung sướng bao nhiêu!)
Anh một mình, nghe tất cả buổi chiều
Vào chậm chậm ở trong hồn hiu quạnh.

Anh nhớ tiếng. Anh nhớ hình. Anh nhớ ảnh.
Anh nhớ em, anh nhớ lắm! Em ơi!
Anh nhớ anh của ngày tháng xa khơi,
Nhớ đôi môi đang cười ở phương trời.
Nhớ đôi mắt đang nhìn anh đăm đắm!
Gió bao lần từng trận gió thương đi,
– Mà kỷ niệm, ôi, còn gọi ta chi…

Tình Thứ Nhất

Anh chỉ có một tình yêu thứ nhất,
Anh cho em, kèm với một lá thư.
Em không lấy, và tình anh đã mất
Tình đã cho không lấy lại bao giờ.

Thư thì mỏng như suối đời mộng ảo;
Tình thì buồn như tất cả chia ly.
Giấy phong kỹ mang thầm trong túi áo;
Mãi trăm lần viết lại mới đưa đi.

Lòng e thẹn cũng theo tờ vụng dại,
Tới bên em, chờ đợi mãi không về.
Em đã xé lòng non cùng giấy mới,
– Mây đầy trời hôm ấy phủ sơn khê.

Cũng may mắn, lòng anh còn trẻ quá.
Máu mùa xuân chưa nở hết bông hoa;
Vườn mưa gió còn nghe chim rộn rã,
Anh lại còn yêu, bông lựu, bông trà.

Nhưng giây phút đầu say hoa bướm thắm,
Đã nghìn lần anh bắt được anh mơ
Đôi mắt sợ chẳng bao giờ dám ngắm,
Đôi tay yêu không được nắm bao giờ.

Anh vẫn tưởng chuyện đùa khi tuổi nhỏ,
Ai có ngờ lòng vỡ đã từ bao!
Mắt không ướt, nhưng bao hàng lệ rỏ
Len tỉ tê thầm trộm chảy quay vào.

Hoa thứ nhất có một mùi trinh bạch;
Xuân đầu mùa trong sạch vẻ ban sơ.
Hương mới thấm bền ghi như thiết thạch;
Sương nguyên tiêu, trời đất cũng chung mờ.

Tờ lá thắm đã lạc dòng u uất,
Ánh mai soi cũng pha nhạt màu ôi,
Anh chỉ có một tình yêu thứ nhất
Anh cho em, nên anh đã mất rồi!

Dại Khờ

Người ta khổ vì thương không phải cách,
Yêu sai duyên, và mến chẳng nhằm người.
Có kho vàng nhưng tặng chẳng tuỳ nơi,
Người ta khổ vì xin không phải chỗ.

Đường êm quá, ai đi mà nhớ ngó!
Đến khi hay, gai nhọn đã vào xương.
Vì thả lòng không kìm chế dây cương,
Người ta khổ vì lui không được nữa.

Những mắt cạn cũng cho rằng sâu chứa;
Những tim không mà tưởng tượng tràn đầy;
Muôn ngàn đời tìm cớ dõi sương mây,
Dấn thân mãi để kiếm trời dưới đất.

Người ta khổ vì cố chen ngõ chật,
Cửa đóng bưng nên càng quyết xông vào.
Rồi bị thương, người ta giữ gươm dao,
Không muốn chữa, không muốn lành thú độc.

Im Lặng

Yêu thương mà chẳng nói năng,
Nhớ nhung mà chẳng than rằng nhớ nhung.
Giữa đêm, lòng lạnh vô cùng,
Mơ màng trên gối hoa dung gần gần.
Ngọc ngà tay chẳng giao thân;
Chuốt trau dáng điệu, muôn phần ước mơ.
Sương bay… trời đục, cây mờ;
Tình riêng lẩn khuất như bờ vi lau.
“Ngó em không dám ngó lâu,
“Ngó qua một chút đỡ sầu mà thôi.
“Lòng ta thương bạn không nguôi,
“Nước sao như nước chảy xuôi một bề”.
Cành thương chim nhớ bay về,
Tiếng kêu than thở, buồn nghe não sầu.
Lặng im của bóng đêm sâu;
Lặng im vĩnh viễn của mầu thời gian;
Ba canh sao lặng lẽ tàn,
Hang rừng lặng lẽ bông lan rụng mình
Lạnh lùng trong khoảng vô minh
Lòng ta muôn kiếp ôm tình, lặng im.

Muộn Màng

Anh biết yêu em đã muộn màng,
Nhưng mà ai cưỡng được tình thương!
Ngậm ngùi tặng trái tim lưu lạc
Anh chỉ xin về một chút hương.

Một chút hương phai của ái tình
Mà em không thể gửi cùng anh;
Để lòng ướp với tình phai ấy,
Anh tưởng từ đây bớt một mình.

Mắt ướt trông nhau lệ muốn tuôn,
Gượng cười anh phải khóc thầm luôn:
Em là người của ai ai đấy,
Lưu luyến chi nhau để sớt buồn.

Dầu chiếm tay em, anh vẫn hay
Rằng anh chỉ nắm cánh chim bay;
Bao giờ có được người yêu dấu!
Chất chứa trong lòng vạn đắng cay.

Anh chỉ như con chim bơ vơ
Lạnh lùng bay giữa gió, sương, mưa;
Qua gần tổ ấm đôi chim bạn,
Bỗng thấy lòng cuồng yêu ngẩn ngơ.

Yêu ngẩn ngơ rồi đau xót xa,
Số anh là khổ, phận anh là
Suốt đời nuốt lệ vào trong ngực,
Đem ái tình dâng kẻ phụ ta.

Chưa đi mà đã xa cách nhau,
Lúc biệt ly rồi, xa đến đâu?
Thôi hãy để anh đi hốt hoảng,
Gấp đem thương nhớ khuất mây mù.

Thôi hãy để anh đi thất thơ,
Mặc luồng gió lạnh, mặc mưa to
Đánh vào thân thể run như sậy.
Tôi chẳng cần ai thương hại cho.

Trọn bộ 🍃 Thơ Tình Xuân Diệu Hay Nhất 🍃50+ Bài Thơ Tình Yêu Bất Hủ

Những Bài Thơ Về Thiên Nhiên Của Xuân Diệu Ý Nghĩa

Đừng bỏ lỡ những bài thơ về thiên nhiên của Xuân Diệu ý nghĩa dưới đây nhé!

Nhị Hồ

Trăng vừa đủ sáng để gây mơ,
Gió nhịp theo đêm, không vội vàng;
Khí trời quanh tôi làm bằng tơ.
Khí trời quanh tôi làm bằng thơ.

Cây cỏ bình yên; khuya tĩnh mịch.
Bỗng đâu lên khúc Lạc âm thiều
Nhị hồ để bốc niềm cô tịch,
Không khóc, nhưng mà buồn hiu hiu…

Điệu ngã sang bài Mạnh Lệ Quân
Thu gồm xa vắng tự muôn đời,
Sương nương theo trăng ngừng lưng trời,
Tương tư nâng lòng lên chơi vơi…

Tiếng đàn thầm dịu dẫn tôi đi,
Qua những sân cung rộng hãi hồ.
Có phải A Phòng hay Cô Tô?

Lá liễu dài như một nét mi

… Và nàng Lộng Ngọc lấy Tiêu Lang,
Cưỡi hạc một đêm bay lên trời.
Vua Trần Hậu Chúa ngắm trăng vàng,
Khúc Hậu Đình Hoa đang lên khơi.

Linh hồn lưu giữa bể du dương…
Tôi thấy xiêm nghê nổi gió lùa:
Những nàng cung nữ ước mơ vua,
Không biết bao giờ nguôi nhớ thương.

Tôi yêu Bao Tự mặt sầu bi
Tôi yêu Ly Cơ hình nhịp nhàng.
Tôi tưởng tôi là Đường Minh Hoàng
Trong cung nhớ nàng Dương Quý Phi.

Đây Mùa Thu Tới

Rặng liễu đìu hiu đứng chịu tang,
Tóc buồn buông xuống lệ ngàn hàng;
Đây mùa thu tới – mùa thu tới
Với áo mơ phai dệt lá vàng.

Hơn một loài hoa đã rụng cành
Trong vườn sắc đỏ rũa màu xanh;
Những luồng run rẩy rung rinh lá…
Đôi nhánh khô gầy xương mỏng manh.

Thỉnh thoảng nàng trăng tự ngẩn ngơ…
Non xa khởi sự nhạt sương mờ…
Đã nghe rét mướt luồn trong gió…
Đã vắng người sang những chuyến đò…

Mây vẩn từng không, chim bay đi,
Khí trời u uất hận chia ly.
Ít nhiều thiếu nữ buồn không nói
Tựa cửa nhìn xa, nghĩ ngợi gì.

Hoa Cà Phê

Hoa cà phê thơm lắm, em ơi
Hoa cùng một điệu với hoa lài
Trắng ngà, trong ngọc, xinh mà sáng
Như miệng em cười đâu đây thôi

Hoa dạt dào thơm, mắt dạt dào
Mỗi hoa như thể một vì sao
La đà mỗi nhánh hoa chi chít
Tất cả hoà hương: sâu, rộng, cao…

Em đến đây em, đặng bốn bề
Ta cùng lạc giữa hoa cà phê
Cho sương ướt tóc, hương đầy áo
Cho trĩu hồn thơm, mới trở về.

Hoa Keo Ở Quy Nhơn

Những nhành keo đêm trăng Quy Nhơn
Nở hoa trắng nhỏ bíu cành luôn
Nhánh dài rũ xuống như tơ liễu
Gió biển đung đưa khe khẽ mơn

Thuở nhỏ tôi thèm ăn trái keo
Mặc quần xà loỏn, vác khèo nèo
Đưòng cây trái chín, đi tìm chọc
Ngước mãi đầu lên quả ngọt treo

Ai biết tầm thường trái trẻ con
Mà hoa thơm đến rợn kinh hồn
Những đêm trăng biển soi mờ ảo
Là lúc hoa keo ngào ngạt hương…

Tôi bốn năm xa mới trở về
Đêm thu bàng bạc mối tình quê
Thoắt đưa trong gió canh khuya khoắt
Một làn hương hoa keo tràn trề.

Rừng Mơ Tuổi Thơ

Ngày vẫy biệt khu rừng mơ tuổi nhỏ
Ta thật tình đau xót đến vô biên
Nghĩ lần đi là nghìn trùng cách biệt
Còn bao giờ trở lại nữa không em
Chính nơi đó mùa hè cao vời vợi
Đã cho ta những kỷ niệm rất hồng
Chính nơi đó ta ôm hết thời trong
Bằng hai tay của thời gian mộng mị
Chính nơi đó mùa thu vàng hoa cúc
Ta đã vô tư đuổi bướm dưới sân trường
Ngày nhí nhảnh đùa vui không biết mệt
Không sợ đời giành giật lấy hương thơm
Chính nơi đó mùa đông bên áo mẹ
Ta đã nằm say giấc ngủ ca dao
Với thương yêu xanh xanh ngắt một màu
Ta không sợ ngoài kia mưa gió nữa
Chính nơi đó mùa xuân vui mở cửa
Cho trăng vào ca múa suốt lòng ta
Và cây lá đã ngàn đêm thỏ thẻ
Chuyện đầu đời của bướm thiết tha hoa
Chính nơi đó ta và em đã sống
Trọn những ngày ngai ngái tuổi mười lăm
Thương rất thương mà e ngại cầm tay
Môi bịn rịn mà lòng chưa đánh bạo
Chính nơi đó hồn ta như chiếc áo
Chưa bị người đời ruồng rẩy đem may
Và em, con chin nho nhỏ thơ ngây
Còn ca hát còn hồn nhiên rất đổi
Chính nơi ấy tóc em bay thành sợi
Cho ta thầm yêu mây của trời cao
Tình rất dại nên tình chưa dám nói
Hồn tơ trời chưa buộc chỉ thương đau
Chính nơi đó tưởng ngàn năm ta vẫn
Nuôi đời mình cũng quý mãi không thôi
Chợt hôm nay phải lìa nơi chốn ấy
Ta thẩn thờ như một cánh bèo trôi
Ngày vẫy biệt khu rừng mơ tuổi thơ
Ta xuống đời biết chắc đã xa em.

Bụi Mưa Mờ Cũ

Bụi mưa mờ cũ gương trăng,
Hoa lau trắng đã kết bằng tiêu tao.
Đêm đêm trời nhạt vơi sao,
Sông Ngân dòng bạc cũng hao bóng vàng.

Gió mưa, mưa gió âm u;
Dưới trần mà đã nghe thu lạnh rồi.
Càng cao càng lạnh trao lôi,
Trên cung xanh vắng lạnh thôi mấy chừng!

Trăng thu thường thấy trắng phau,
Ấy màu của tuyết, ấy màu của băng.
Lạnh thay! là cảnh cô Hằng
Lạnh trong cung lạnh, trong trăng lạnh lùng.

Xuân

Lá bàng non ngon lành như ăn được.
Trời tạnh mà lá mới ướt như mưa.
Nhựa bàng đỏ còn thắm đầu lá biếc;
Gió rào rào tốc áo lá còn thưa.

Một dẫy cây bàng tuổi còn trẻ lắm
Biết gió đùa nên cây lại đùa hơn.
Những chồi nhọn vui tươi châm khoảng thắm,
Cành lao xao chuyền ánh lá xanh rờn.

Tôi đi giữa buổi đầu ngày, đi giữa
Buổi đầu xuân – đi giữa buổi đầu tiên
Như sáng nay cuộc đời vừa mới mở.
Và ban đầu cây với gió cười duyên.

Xuân Đầu

Trời xanh thế! Hàng cây thơ biết mấy!
Vườn non sao! Đường cỏ mộng bao nhiêu.
Khi Phạm Thái gặp Quỳnh Như thuở ấy,
Khi chàng Kim vừa được thấy nàng Kiều.

Hỡi năm tháng vội đi làm quá khứ!
Trời về đây! Và đem trở về đây
Rượu nơi mắt với khi nhìn ướm thử,
Gấm trong lòng và khi đứng chờ ngây.

Và nhạc phất dưới chân mừng sánh bước;
Và tơ giăng trong lời nhỏ khơi ngòi;
Tà áo mới cũng say mùi gió nước;
Rặng mi dài xao động ánh dương vui.

Thiêng liêng quá, những chiều không dám nói,
Những tay e, những đầu ngượng cúi mau;
Chim giữa nắng sao mà kêu đến chói!
Ôi vô cùng trong một phút nhìn nhau!

Cho ta xin, cho ta xin sắc đỏ,
Xin màu xanh về tô lại khung đời…
Trời ơi, trời ơi, đâu rồi tuổi nhỏ?
Hôm xưa đâu rồi, trời ơi! trời ơi!

Hoa Đêm

Chen lá lục, những búp lài mở nửa
Hớp bóng trăng đầy miệng nhỏ xinh xinh;
Vì gió im, và đêm cứ làm thinh
Đoàn giây phút cũng lần khân, nghỉ đã.
Trăng ở đó. Đất vườn thêu bóng lá.
Trời trên kia vàng mạ, sáng như băng.
Lá lim dim trên mấy ngọn bằng bằng.
Cành lả lả chờ tay ai đón đẩy.

Ôi vắng lặng!
– Trong giờ mơ ngủ ấy
Bông hoa lài thức dậy, sánh từng đôi.
Hoa lài xanh dưới ánh nguyệt tuôn trời;
Ánh nguyệt trắng trên hoa lài đúc sữa.
Sao họ khéo nõn nà mà bợ ngợ
Những nàng hoa chờ đợi gió phong lưu!
Đáng yêu thay trong vẻ khẽ nghiêng đầu;
Lá xanh đỡ yêu yêu thân tuyết bạch
Nguyệt lác đác tiếng nở giòn lách tách;
Lòng phơi phới chừng đợi cái ong châm…
Miệng thở ra hương, hương toả tình ngầm,
Hoa lĩ nữ đã mở lời trêu ghẹo…

Chàng gió lạ đi khuya ngoài khuất nẻo
Nghe tiếng thơm liều liệu đến tìm hương.

Canh du lang tha thướt phấn qua tường
Áo công tử dài là vương não ruột.
Này hoa ngọc đã giật mình trắng muốt,
Thoảng tay tình gió vuốt – bỗng lao đao…
Hương hiu hiu nên gío cũng ngạt ngào;
Hôn nho nhỏ mà đầu hoa nặng trĩu

Là màu sắc hay chỉ là âm điệu?
Là hương say hay ấy chính rượu thơm?
Gió canh khuya hay nghìn cánh tay ôm?
Trăng mối lái phủ màng tơ mơ mộng…
Gió chắp cành cho hương càng toả rộng
Xốc nhau đi vào khắp cõi xa bày…

Và hương bay, thì hoa tưởng hoa bay…

Đường Vào Nam

Trên đường Nam Bộ lúc ra đi,
Yêu mến lòng như nước ngựa phi.
Qua ga Hà Nội sao thân thiết,
Mỗi một vòng xe quyến lạ kỳ.

Mỗi một vòng xe một mở ra,
Đường qua tươi thắm, lại đường qua…
Hai hàng cây biếc chen nhà cửa;
Thôn xóm dâng vào, núi lượn xa.

Ôi những xum xuê thị trấn hồng,
Mọc nhiều nhà máy mái hừng đông!
Qua bao chợ búa lao xao tiếng,
Qua những phà vui chở tựa bồng.

Đồng xanh Thanh Hoá lúa mênh mang.
Tàu cặp sông Lam bến chở hàng.
“Lác đác bên sông… tiều dưới núi”,
Ai đưa ta tới đỉnh đèo Ngang.

Tiếng đã thay sang giọng Quảng Bình.
Chàm như nước biển, nước sông Gianh.
Ta đi trên bước đường Nam tiến,
Nghe đất cha ông nở đẹp lành.

Đường dẫu quanh co những khúc nào,
Đường khi sát biển, lúc non cao,
Con đường chính đại tên xuyên vút,
Đâu cũng Nam ra với Bắc vào.

Vĩnh Linh no ấm, ngói cây xinh,
Ta thiết tha lòng đến Vĩnh Linh!
Đôi bến Hiền Lương cây một sắc,
Không đi, cầu vẫn nối ân tình.

Đường vào Nam – số Một – không chia,
Bước tới đinh ninh hẹn bước về.
Ánh sáng cũng liền như tiếng nói,
Qua sông, đường vẫn bạt ngàn – đi.

Những Bài Thơ Về Trăng Của Xuân Diệu Hay

Cuối cùng là những bài thơ về trăng của Xuân Hiệu hay đặc sắc.

Trăng Khuya Trên Hắc Hải

Trăng trên Hắc Hải rạng ngà
Biển như hồ rộng bao la mới kì!
Ngút ngàn sóng lượn li ti
Sao con đôi chấm nghĩ chi trên trời.

Khuya không ngủ được ra ngồi
Tựa bao lơn ngắm trùng khơi một mình.
Nếu như không có ân tình
Thì anh lạnh đến ghê mình, em ơi.

Nhưng hồn anh sáng anh vui,
Anh nghe đây đó cuộc đời gần quanh
Có em: ấm cả trời xanh;
Sóng bên chân khẽ cùng anh chuyện trò.

Nếu anh tả biển bây giờ
Thì trăng kia cũng đợi chờ tả trăng
Tả đêm tả cát sao bằng
Tả anh thương nhớ lòng giăng vạn trùng.

Đêm Trăng Đường Láng

Em là một ngôi sao mới băng
Xuống đây, đi với anh đêm trăng

Hai con mắt dễ thương dễ ghét
Đôi mắt, nguồn mặn nồng tha thiết

Em đưa anh vào trong bóng trăng
Anh đưa em cành liễu thung thăng

Đường Láng thơm bạc hà, canh giới
Ôi trăng soi trên lá xà cừ…

Anh với em bên bờ đêm biếc
Những xóm mờ mến thương quen biết

Trăng như sương trên ruộng lúa xanh
Gió như chim xao động trong cành

Em là một ngôi sao mới băng
Xuống đây, đi với anh đêm trăng.

Trăng

Trong vườn đêm ấy nhiều trăng quá,
Ánh sáng tuôn đầy các lối đi.
Tôi với người yêu qua nhẹ nhẹ…
Im lìm, không dám nói năng chi.

Bâng khuâng chân tiếc giậm lên vàng,
Tôi sợ đường trăng tiếng dậy vang,
Ngơ ngác hoa duyên còn núp lá,
Và làm sai lỡ nhịp trăng đang.

Dịu dàng đàn những ánh tơ xanh,
Cho gió du dương điệu múa cành;
Cho gió đượm buồn, thôi náo động
Linh hồn yểu điệu của đêm thanh.

Chúng tôi lặng lẽ bước trong thơ,
Lạc giữa niềm êm chẳng bến bờ.
Trăng sáng, trăng xa, trăng rộng quá!
Hai người nhưng chẳng bớt bơ vơ.

Đã Tới Mặt Trăng

Trăng vào rằm tháng tám Trung thu
Trong ngần, toả ánh sáng xanh mát rượi.
Đêm nay, ta cũng ngửa đầu nhìn trăng không mỏi,
Nhưng mắt ta nhìn đã khác, trăng ơi!

Ta nhìn trăng như một quả dưa trời
Ta đã bấm dấu móng tay lên đó.
Người đã phóng bàn tay vào vũ trụ
Bắt được trăng rồi. – Trăng hỡi, bắt tay!

Trăng cợt người đã nghìn vạn năm nay,
Trăng mỉm cười, trêu ngươi, thách thức;
Trăng ở mặt người, trăng đôi trên ngực,
Trăng đã làm thao thức biết bao xuân.

Người muốn lên trăng, trăng chẳng xuống trần.
Gương nhật nguyệt không dọi tình u ẩn;
Chú cuội cây đa, ả Hằng cung Quảng.
Mãi mãi là mộng ước đó mà thôi!

Đêm nay trăng ở trên trời,
Trăng không ở trên trời của Trời khắc nghiệt;
Vũ trụ hết khí lạnh lùng thê thiết,
Vũ trụ ta, cờ xô viết làm thân.

Tôi người thi sĩ đã bao năm
Mơn cái bóng trăng mờ ảo huyễn,
Xa xôi mộng nguyệt vẩn vơ hồn;
Nay thấy mặt trăng thành một bến.

Trăng có tay người lên tới nơi,
Chuyển từ trăng lạnh hoá trăng tươi.
Tàu ta mai mốt lên đây đỗ,
Dìu dặt cung trăng đặt bước người.

Từ hôm nay, trăng dọi lòng sông,
Trăng soi mặt hồ, hay chiếu vào mắt biếc,
Mỗi bóng trăng trên núi, biển, rừng, đồng
Đều dọi xuống ảnh búa liềm xô viết.

Nguyệt Cầm

Trăng nhập vào đây cung nguyệt lạnh,
Trăng thương, trăng nhớ, hỡi trăng ngần.
Đàn buồn, đàn lặng, ôi đàn chậm!
Mỗi giọt rơi tàn như lệ ngân.

Mây vắng, trời trong, đêm thuỷ tinh;
Lung linh bóng sáng bỗng rung mình
Vì nghe nương tử trong câu hát
Đã chết đêm rằm theo nước xanh.

Thu lạnh càng thêm nguyệt tỏ ngời,
Đàn ghê như nước, lạnh, trời ơi…
Long lanh tiếng sỏi vang vang hận:
Trăng nhớ Tầm Dương, nhạc nhớ người…

Bốn bề ánh nhạc: biển pha lê.
Chiếc đảo hồn tôi rợn bốn bề
Sương bạc làm thinh, khuya nín thở
Nghe sầu âm nhạc đến sao Khuê.

Buồn Trăng

Gió sáng bay về, thi sĩ nhớ;
Thương ai không biết, đứng buồn trăng.
Huy hoàng trăng rộng, nguy nga gió,
Xanh biếc trời cao, bạc đất bằng.

Mây trắng ngang hàng tự thuở xưa,
Bao giờ viễn vọng đến bây giờ.
Sao vàng lẻ một, trăng riêng chiếc;
Đêm ngọc tê ngời men với tơ…

Khắp biển trời xanh, chẳng bến trời,
Mắt tìm thêm rợn ánh khơi vơi.
Trăng ngà lặng lẽ như buông tuyết,
Trong suốt không gian, tịch mịch đời.

Gió nọ mà bay lên nguyệt kia,
Thêm đem sương lạnh xuống đầm đìa.
Ngẩng đầu ngắm mãi chưa xong nhớ,
Hoa bưởi thơm rồi: đêm đã khuya.

Đừng nên bỏ qua🍃Bài Thơ Về Mùa Thu Của Xuân Diệu 🍃Lãng mạn nhất

Viết một bình luận