Thơ Về Tấm Cám Ngắn Gọn (Những Bài Thơ Hay Nhất)

Thohay.vn chia sẽ đến bạn những bài thơ về Tấm Cám hay nhất, thể hiện sự sáng tạo và tinh tế trong cách kể lại câu chuyện cổ tích quen thuộc.

Tóm Tắt Sự Tích Tấm Cám

Với bản tóm tắt sự tích Tấm Cám mà thohay.vn chia sẽ bên dưới sẽ giúp các bạn nhanh chóng nắm được nội dung tác phẩm, ghi nhớ nó dễ dàng và hiệu quả hơn.

Mẹ Tấm mất sớm. Cha lấy vợ hai. Sau khi cha mất Tấm ở với dì ghẻ và Cám. Mẹ con Cám luôn bắt nạt, hành hạ Tấm. Khi Tấm và Cám cùng đi bắt cá, Cám đã lừa Tấm lấy hết cá. Đến con cá bống cuối cùng Tấm nuôi mẹ con Cám cũng giết và ăn thịt.

Trong một lần nhà vua mở hội, dì ghẻ đã lấy thóc gạo trộn lẫn với nhau và bắt Tấm ngồi nhặt xong thóc ra thóc, gạo ra gạo thì mới được đi. Nhưng nhờ Bụt giúp đỡ, thóc gạo đã nhặt xong. Và Tấm cũng có quần áo mới đi trẩy hội.

Trên đường đi Tấm đánh rơi một chiếc giày. Nhà vua nhặt được và thông báo ai đi vừa thì vua sẽ lấy làm vợ.  Tấm trở thành vợ vua, sau đó bị mẹ con Cám giết hại nhiều lần.

Tấm hóa thân thành chim vàng anh, cây xoan đào, khung cửi, quả thị. Sau nhiều lần hồi sinh Tấm cũng trở lại thành hình dáng ban đầu và sống với bà cụ bán nước. Cuối cùng sau nhiều lần nhà vua tìm được Tấm và hai người sống hạnh phúc bên nhau. Cám và dì ghẻ bị phạt vì tội ác của mình.

Bạn có thể xem trọn bộ tại đây 👉 Truyện Tấm Cám [Bản Gốc]

Cách Làm Thơ Về Tấm Cám

Bạn nào muốn làm thơ về câu chuyện cổ tích Tấm Cám mà chưa biết cách phải viết thế nào cho hay thì có thể làm theo hướng dẫn như sau:

  • Bước 1: Trước hết, bạn cần nắm rõ câu chuyện Tấm Cám và các nhân vật chính trong câu chuyện. Điều này sẽ giúp bạn hiểu sâu hơn về bối cảnh và thông điệp của câu chuyện để có thể chuyển tải chúng vào bài thơ của mình.
  • Bước 2: Chọn hình thức thơ mà bạn muốn viết như thơ lục bát, thơ tự do, hay thơ ngũ ngôn…..
  • Bước 3: Xác định chủ đề mà bạn định viết là gì? Chẳng hạn như tính cách của nhân vật, một tình tiết quan trọng, một bài học đạo đức hay bạn muốn tập trung vào phần nào của câu chuyện hoặc thông điệp nào bạn muốn thể hiện trong bài thơ của mình.
  • Bước 4: Viết ra các ý chính bạn muốn thể hiện trong từng khổ thơ. Bạn có thể chia bài thơ thành các đoạn, mỗi đoạn tập trung vào một phần cụ thể của câu chuyện hoặc ý tưởng của bạn.
  • Bước 5: Sử dụng hình ảnh, biểu tượng, và ngôn từ giàu hình ảnh, cảm xúc để làm cho bài thơ của bạn sinh động và hấp dẫn.
  • Bước 6: Bắt đầu viết thơ dựa trên dàn ý và hình ảnh bạn đã lựa chọn. Sau đó, đọc lại và chỉnh sửa để bài thơ logic, mạch lạc và có nhịp điệu.

Chia sẽ đến bạn 👉 10+ Ý Nghĩa Truyện Tấm Cám

Chùm Thơ Về Tấm Cám Ngắn Gọn

Tuyển tập những bài thơ viết về Tấm Cám hay nhất.

Nỗi lòng nàng Tấm
Tác giả: Nguyễn Thanh Huyền

Bụt không cứu được em vì Bụt ở xa vời
Dẫu có vạn phép màu Bụt cũng đành bất lực
Cạm bẫy giăng vây trùng trùng là có thật
Khi chỉ một mình em biết cậy nhờ ai?

Không thể trông chờ sự cứu giúp xa xôi
Em đành phải đứng lên, phải gồng mình tranh đấu
Khi nước mắt dẫu trong không đẩy lùi kẻ xấu
Thì sự căm hờn phải tự cất lên …

Ai đã giết trong em cô Tấm dịu hiền
Lòng tham của người đời? Sự ghét ghen đố kị?
Thói tàn nhẫn và lòng ích kỉ?
Hay tình yêu nửa chừng và sự buông xuôi ?

Thân xác bị hủy rồi mà lòng vẫn khôn nguôi
Em sống lại để hướng về người đấy
Là chim vàng anh để chui vào tay áo
Làm bóng xoan đào che mát giấc ngủ trưa…

Ai tiếc cho em khi đã lấy nhà vua
Có lắm quân hầu mà không người bảo vệ?
Chỉ tình yêu thoảng qua nhè nhẹ
Và chút buồn nhơ nhớ lúc vắng em ..
Nhà vua ở nơi nào khi người ta hại em?
Nhà vua đã làm gì để cứu em thoát chết?
Không gì cả và không gì hết
Cũng chẳng nói câu gì khi Cám thay em!

Vua nhận ra miếng trầu em têm
Rồi đón em về cung sống cùng với Cám!
Có phải vì tình yêu còn nồng thắm?
(Theo lời Cám thì em xinh đẹp hơn xưa!)

Oán hận ba phần với bảy phần chát chua
Em đã trút cả vào thân Cám
Nỗi khổ đàn bà đem ra tính toán
Dù cộng hay trừ cũng hóa vô biên.

Tấm cám
Tác giả: SillverWhite

Thuở xưa, xưa tự bao giờ,
Có nàng Thị Tấm, ầu ơ ví dầu…
Ầu ơ nàng tấm têm trầu,
Cho nên duyên nợ cau trầu đôi duyên.
Xin thưa chớ có luyên thuyên,
Chuyện xưa nàng viết một thiên xướng truyền.
Ấu thơ nàng tấm trắc nguyên,
Mẹ nàng sớm mất lương duyên đoạn trường.
Cha nàng sầu muộn chưa vương,
Hồng tơ lại nở ưu vươn với người.
Ái ân êm ấm vui cười,
Nào đâu nồng ấm chưa mười thành không.
Kế di gối chiếc phòng không,
Đơn côi một cõi hừng đông – xế tà.
Tấm nay cùng mẹ một nhà,
Với cô em cám suýt hoà tuổi nhau.
Chị em nàng tựa hoa lau,
Trắng tinh một vẻ lo âu chẳng màng.
Khác mẹ nhưng lại hai nàng,
Xinh đẹp tài sắc miên man bao người.
Cám lại giống tấm mươi mười,
Tuy nhiên tính nết trêu ngươi người đời.
Tấm lại cần mẫn tuyệt vời,
Cám thì trái ngược ăn chơi, phố phường.
Mấy đời bánh đúc có xương,
Mấy đời dì ghẻ lại thương con chồng.
Sớm hôm việc tấm chẳng xong,
Chăn trâu cắt cỏ đến hong áo quần.
Nàng nay đến tuổi nhị tuần,
Áo đẹp chưa có, bâng khuâng cõi lòng.
Một hôm bèo vớt cạnh sông,
Thì mụ dì ghẻ tiếng trông tiếng mời:.
“Cám con nghe rõ tiếng lời,
Còn đâu con tấm mau vời đến đây.
Giỏ đây mỗi đứa một khây,
Mò cua bắt ốc cho đầy cho tao.
Mò cua bắt ốc làm sao,
Đứa nào hơn cả thì tao cho quà.
Yếm đỏ rực rỡ ấy mà,
Nhưng mà một cái làm quà chẳng sai?
Khôn hồn mò hụp liền tay,
Nhanh chân tao đợi, chiều nay tao về”
Nghe xong hai cô cạnh kề,
Tay cầm cái giỏ đề huề mà đi.
Việc này tấm đã quen chi,
Tay mò tay bắt giỏ ni chóng đầy.
Cám lại đủng đỉnh đó đây
Hái hoa bắt bướm bên cây đa già.
Nao nao mây trắng chiều tà,
Tấm thì một giỏ cám là giỏ không.
“Chị tấm đầu vẫn chưa hong,
Lấm lem bùn đất dì trông, dì chờ.
Dì chờ tóc đầu mượt tơ,
Chớ chờ bùn đất lem dơ thế này.
Chị mau hụp lặn xuống đây,
Kẽo về dì đánh, dì rầy chị đau.”
Cám nhanh trí bảo tấm mau,
Còn cô nhanh chóng trút lau giỏ mình.
Bây giờ giỏ Tấm sạch tinh,
Còn nay giỏ Cám lung linh cá đồng.
Tấm lên Cám tựa lôi công,
Người thì chẳng thấy cá còng cũng bay.
Thấy vậy nàng ngắm chiều mây,
Mắt trào nước mắt tiếc thay yếm đào.
Bụt tiên đả tọa liên hoa,
Bỗng nghe ai oán xót xa cõi lòng.
Hư không phá toái trường bồng,
Mày thanh râu trắng mắt hồng từ bi.
“Vì đâu con khóc làm chi,
Tấm này nín khóc xem đi giỏ này.
Hỏi con giỏ ấy vơi đầy,
Còn gì trong giỏ ra đây xem nào?”
Tấm nhanh tay với giỏ nao,
Nhìn ra một vật lao xao vẫy vùng.
“Kìa ra cá bống toé tung,
Tuy rằng nhỏ bé nhưng cùng với con.”
Bụt cười vuốt chùm râu con,
Gật gù mà đáp nỉ non Tấm rằng:
“Bống này con nhớ cho rằng,
Mang về thả giếng cháo măng sẻ cùng.
Phần con ba chén cho cùng
Con ăn hai chén, bống cùng chén kia.
Rãi cơm phải rải bờ rìa
Cùng kêu thần chú cá kìa ắt lên
Bống là bống, bang là bang,
Lên ăn cơm bạc cơm vàng nhà ta.
Bống là bống, bang là bang,
Chớ ăn cơm hẩm cháo hoa nhà người.”
Nghe xong Tấm nở nụ cười
Nhanh chân mà chạy vui tươi một màu.
Về nhà Tấm chạy ra sau
Bỏ ngay cá Bống vào mau giếng đàng.
Mỗi hôm đêm tối yên an,
Tấm ra miệng giếng thuyên hàn với em
Rằng “em” cá bống hôm nào
Ngày ngày một lớn như sao giữa trời.
Mỗi ngày đều đặn Tấm rời,
Rời đi giữa bửa cơm xơi chẳng màng.
Dần dà mụ ấy bất an
Sinh nghi sinh ngốc bảo ban Cám là:
“Con ơi con Tấm như là,
Nuôi ai trong ngõ cơm gà vơi đi.
Mẹ thấy nó có điều chi,
Con đi theo nó rình đi xem nào.
Lòng mẹ có chuyện lao xao,
Nhanh nhanh kẽo muộn nó lao mất giờ.
Nếu là con Tấm cho trai,
Mẹ con ta bắt nó đài lên quan.
Nếu là con Tấm nuôi gian,
Chó gà thì bán, cá mang vào nồi”.
Nghe xong Cám nghĩ liên hồi,
Chân chân cẳng cẳng lôi thôi ra vườn.
Ra vườn chẳng mấy dặm trường,
Có bụi cỏ rậm cạnh bờ tường cao.
Lao xao tiếng Tấm rì rào,
Rải cơm đọc chú cho “người” hiện nhan.
Bống là bống, bang là bang,
Lên ăn cơm bạc cơm vàng nhà ta.
Bống là bống, bang là bang,
Chớ ăn cơm hẩm cháo hoa nhà người.
Dứt lời rẻ nước xanh tươi,
Lộ ra cá Bống mười mươi vẹn phần.
Nghe xong Cám nhẩm theo vần,
Nhẩm sao cho thuộc lần lần chạy đi.
Sương mai sắc cảnh chưa ly,
Tấm thì thức giấc vu vi ra nhà.
Ra nhà ngồi cạnh hàng ba,
Thấy mụ dì ghẻ oa oa nói cười.
Thấy nàng miệng mụ nở cười,
Tay xoa tay ấp như người hiền lương.
“Nay làng đã phủ hơi sương,
Cấm đồng đã mở thì nương xanh mầm.
Con ơi trâu dắt xa tấm,
Xa đồng xa ruộng xa tầm làng đi.
Đi đi chớ có hoài nghi,
Kẽo làng lại bắt trâu đi bây giờ.”
Trời nay chưa tỏ chẳng mờ,
Tấm chăn trâu tại một bờ cù lao.
Ở nhà chẳng tốn mấy hào
Một bát cơm trắng khác nào Tấm mang.
Cám nay lấy gạo rải rang,
Cùng câu thần chú mà nàng trộm nghe.
Bất ngờ rẻ nước tiến lên,
Mẹ con nhà cám như tên bắt vào.
Đến chiều lấp ló bờ rao,
Tấm nay xong việc lao xao bộn bề.
Tấm lại lấy gạo khi về,
Ra ngay cái giếng chỉnh tề nghiêm trang.
Rải hoài mà chẳng hoài khang,
Chỉ một cục máu vô thang vô hình.
Biết ngay có điều điêu linh,
Tấm liền bật khóc rung rinh lệ dòng.
Xót xa trước tấm từ lòng,
Bụt ta xuất hiện trường bồng phất phơ.
“Con khóc lại tại bơ vơ,
Hay ai hà hiếp con thơ thế này.”
Tấm nghe mếu thuật như này:
“Bạn con – con Bống thì nay chết rồi”
Nghe xong Bụt bỗng bồi hồi,
Chuyện nay đã hiểu kẻ tồi là ai.
“Thôi thôi con chẳng có sai
Thôi thôi con nín ta cài cho con.
Rằng con kiếm bốn hủ con,
Xương cho vào đó rồi con chôn giường.
Chôn giường chôn bốn chân dường,
Ta sẽ có cách cho con tỏ tường.
Nghe xong Tấm tựa như hương,
Như lời Bụt dặn tay vươn cho vào.
Cho vào nhưng chẳng đủ chi
Nàng cho gà thóc bới đi cho nàng.
Chẳng lâu vua mở hội đình,
Gái trai giả trẻ điểm mình du xuân.
Tấm ta cũng muốn đón xuân,
Nhưng mụ dì ghét nguýt ngoa truân huyền.
Một lòng chẳng muốn kết duyên
Thóc gạo hai đấu hoà duyên cho cùng.
“Nhặt xong thổi lửa cho phùn
Nấu cơm thổi lửa thì cùng chơi xuân.”
Nhặt hồi Tấm thấy bâng khuâng,
Nàng nay lại khóc nét xuân lệ hàng.
Bụt thì lại tựa như trang
Tại sao lại khóc tang hoang thế này.
Tấm lại cáo trạng liền tay,
Nghe xong bụt bảo tấm hay thế này.
“Con ơi ta bảo con này,
Mang thùng gạo ấy mà bày ra sân.
Con ơi ta bảo con này,
Con nghe ta nói rồi bày theo ta.
Rặc rặc xuống nhặt cho ta,
Ăn mất hạt nào thì ta đánh chết”.
Thoáng thì chim sẻ rít rền,
Gạo ngay ra gạo thành phên mẹt thành.
Lo âu chưa thể toàn thanh,
Khi nàng rách rưới như thanh nơi chùa.
Bụt liền bảo chứ “chẳng thua”,
Kêu nàng lấy bốn hủ vua hủ vàng.
Hủ vua xương bống hoá vàng,
Trở thành xống lụa cho nàng mặc nên.
Hủ hai xương bống nổi lên,
Trở thành yếm lụa cho nên một thuyền.
Ngoài ra còn có khăn huyền,
Có con ngựa lớn có chuyền dây cương.
Thấy vậy nàng tựa thành chương,
Tắm lau sạch sẽ lên đường chơi xuân.
Giữa đường mất chiếc hài huân,
Nhưng nàng khăn gói chuyên truân lên đường.
Giá xa lúc ấy giữa đường,
Ngà voi cắm xuống đường đường chẳng đi.
Vua sai quân lính thử thì,
Xem vật gì đã làm chi chuyện này.
Lính đi nhặt được thứ này,
Giày thêu tuyệt mỹ giữa ngày dịu êm.
Vua liền gọi đến mà xem,
Đàn bà phụ nữ vừa xem chiếc giày.
Ai mang vừa chiếc này đây,
Trở thành hoàng hậu an bầy hậu cung.
Nghe thế cô – chị ùn ùn,
Lần lượt mà thiệt nhưng đùn chẳng đi.
“Mẹ ơi con Tấm cũng đi”
“Mảnh chình – chuông khánh hiếu kì mà thôi”
Lạ thay tiếng trống liên hồi,
Chân nàng vừa khít chiếc đôi mang vào.
Mang vào mới đẹp làm sao,
Vua sai quân lính kiệu cao rước nàng.
Sống trong nhung lụa bạc vàng,
Nhưng nàng chẳng dám quên nàng giỗ cha.
Đến ngày Tấm trở về nhà,
Hương hoa trà quả cho cha trên trời.
Trời cao chẳng thấu cho đời,
Lương thiện thế ấy mà đời bất công.
Sẵn đây căm ghét trong lòng,
Mẹ con nhà Cám quyết lòng ác hung.
“Con ơi cau độ xanh trung,
Trèo lên mà xé một chung giỗ chàng.”
Nghe xong Tấm nhảy liền thang,
Trèo lên trên ngọn. chẳng an trong lòng.
Dưới sân mẹ Cám trông trông,
Chặt phăng thân gỗ để hòng giết cô.
Thân cây đứt đoạn như lô,
Tấm nào theo lá vào hồ mà vong.
Mẹ con nhà Cám liền tòng,
Tòng đi miện mũ một lòng xấu xa.
Vào cung miệng cứ ba hoa,
Rằng chị lỡ chết, cám hoà thế thân.
Nghe xong bụng dạ chẳng vân,
Mặt nghiêm mày lạnh thất thần ngự uyên.
Vàng anh uyển ngự như uyên,
Thấy vua bay lượn kề quyên chẳng rời.
Vua đang nhớ Tấm chẳng thời,
Lấy chim như vậy nhất thời hỏi nhanh:
“Vàng anh có phải vợ anh,
Chui vào tay áo cho anh thương nàng”.
Nhất thời chim chẳng miên mang,
Chui vào tay áo hót vang vui mừng.
Lại rằng một buổi nai lưng,
Cấm ngồi giặt áo cho hừng hương thơm.
Nhất thời tiếng nói lơm lơm,
“Áo của chồng tao, đơm lao phơi sào
Chớ phơi bờ rào, bờ rào
Hư áo chồng tao, Rách áo chồng tao.”
Hoảng loạn Cám bỗng lao đao,
Về nhà hỏi mẹ làm sao bây giờ.
Mẹ bày cho việc giết chim,
Giết chim chim mọc nên lim nên đào.
Xoan kia toả bóng xanh rờn,
Cho vua nằm nghỉ gió mởn mơn.
Cám nay thù thế làm sao,
Chặt xoan để đóng thành rào,
Rào rào thành cửi, rào rào chẳng yên.
Tưởng là sẽ hết ưu phiền,
Ngờ đâu lại sẽ triền miên không ngừng.
Cửi khung thiên tính toả hừng
Cám ngồi dệt vải bừng bừng thiên âm.
“Cót ca cót két âm thầm,
Lấy tranh chồng chị chị trầm ngữ thanh.
Cót ca cót két lãnh lanh,
Chị mà khoét mắt trời xanh chẳng màng”
Nghe xong Cám lại bàng hoàng,
Cho người đem đốt rắt tàn hoang vu.
Thương thay phận Tấm sầu u,
Lại một lần nữa đông thu khởi tàn.
Tàn kia hoá thị hương hoan,
Người người dõi dõi uyển oan trong vùng.
Một hôm bà lão muôn cùng,
Đi ngang rừng ấy oai hùng ngang qua.
“Thị ơi thị rớt bị bà,
Bà để bà ngửi chứ bà không ăn”.
Thị kia rớt xuống chẳng lăn,
Rơi ngay vào giỏ yên an trong lòng.
Thị ta hoá tấm hương hồng,
Giúp nhà bà cụ hong hong sạch toàn.
Cụ bà thấy thế yên an,
Cho làm con nhỏ đường hoàng mà nuôi.
Một hôm sai giá ngang lui
Gặp ngay hàng cụ cùng khui têm trầu.
“Trầu này ta hỏi ai têm,
Dáng hình quen thuộc, ai tem thế này?”
“Xin thưa ngài hỏi chi hay,
Trầu này con gái tôi bày tôi têm.”
Xin thưa chuyện đã êm đềm,
Miếng trầu làm dấu ấm êm chuyện nàng.
Tấm nay đã gặp lại chàng,
Nên duyên chồng vợ khắp làng chứng xem.

Viết lại chuyện Cô Tấm
Tác giả: Linh Phương

Nàng nghe gió gọi cánh đồng quê
Ngỡ bống ăn cơm vàng- cơm bạc
Bồ câu vỗ cánh bay nhặt thóc
Mơ hài xinh vừa vặn chân ngà

Đừng khóc. Dù bão táp phong ba
Trên ngọn cau và dưới mặt đất
Mọi đê hèn- tính toan bẩn chật
Đều rơi vào dĩ vãng xa xăm

Đừng khóc. Dù bao lần hóa thân
Chim vàng anh bên vườn hoa cải
Đọt măng non nẩy mầm nhân ái
Quả thị chở che lúc khốn cùng

Nàng quên đi. Lọng tía- kiệu vàng
Chỉ nhớ ngày mưa dầm- nắng cháy
Chỉ nhớ ngày chăn trâu khổ ải
Đòn roi thù cày nát lưng ong

Nàng quên đi. Vật lạ- món ngon
Chỉ nhớ ngày củ khoai – củ sắn
Nên ẩn nhẩn têm trầu cánh phượng
Đợi nhà vua hội ngộ trùng phùng

Dao sắc đâu diệt được lòng nhân
Nàng Cám quỳ xin tha thứ tội
Bao dung- Tấm đuổi về làng cũ
Bên mẹ già heo hút chân mây

Chuyện cổ tích viết lại. Từ đây
Trẻ con sẽ không còn tự hỏi
” Sao cô Tấm nỡ đành nói dối
Giết em mình bằng vạt nước sôi ? “

Chia sẽ đến bạn những bài văn 🍁 Phân Tích Một Tác Phẩm Truyện 🍁 [Hay Nhất]

Những Câu Thơ Hay Về Tấm Cám

Cùng đọc và cảm nhận về câu chuyện Tấm Cám qua góc nhìn của một nhà thơ sẽ như thế nào bằng những câu thơ hay về chị em Tấm Cám mà thohay.vn chia sẽ bên dưới nhé.

Nghĩ về Tấm Cám
Tác giả: Nguyễn Ngọc Hưng

Vàng anh, khung cửi, bống bang
Sẵn sàng bắt giết
Sẵn sàng đốt thiêu
Vì yêu, thêm tám vạn điều
Cũng đành nhắm mắt làm liều… thế thôi!

Ác sinh từ độ nước sôi
Thịt người hoá mắm
Thơm, hôi… tại trời?

Tội tình chi lắm Cám ơi
Ngẫn ngơ kiếp quạ
Lạc lời oan thiên.

Vì yêu Tấm cũng chẳng hiền
“Rạch mặt, khoét mắt”
Thét điên đòi chồng.

Duyên thì mỏng
Phận thì không
Gọt chân đến bật máu hồng
Giày ơi!

Bao nhiêu nàng Cám trên đời
Vẫn tin tiếng lục lạc rơi phía mình…

Tấm Cám
Tác giả: Trường Phi Bảo

Con chim vàng ảnh vàng anh
Chui vào tay áo… ” vợ anh đấy mà”
Hồn chị Tấm về thăm nhà
Lòng em ả Cám thiết tha tình hờ
Ghen hờn hạnh phúc chị mơ
Nên cau đốn gốc, ai ngờ trầu đau

Không duyên thì hẹn kiếp sau
Chị cười thân nhập Xoan Đào làm vui
Đâu hay em những bùi ngùi
Kẽo kẹt khung cửi sụt sùi tan thương
Quay tơ dệt tấm đoạn trường
Ngờ đâu rền rĩ tiếng hờn chị than

Tơ duyên chuốc mối nhỡ nhàng
Ẩn mình trong quả thị vàng xót xa
Thị rơi trúng bị bà già
Hồn chị Tấm đó anh à biết không?
Trót dại mang tiếng đèo bòng
Thôi em xin trả lại chồng chị đây!

Anh về với chị sum vầy
Em không phá bĩnh tình này sắt son
Trước, sau phận cũng chửa tròn
Thôi em ngậm trái bồ hòn làm tươi
Trách gì ả Cám chị ơi!
Tình yêu sét đánh có trời cản ngăn

Dẫu em trễ nãi muộn mằn
Hạnh phúc có cánh, dùng dằng được chi
Cố gìn giữ lại bay đi
Người không tìm kiếm ờ thì sớt chia
Xấu xa em nhận kia kìa
Bao phần tốt đẹp chị chìa tay ôm

Em đành cắn cỏ cắn rơm
Lạy hương hồn chị thảo thơm Tấm à!

Ngoài thơ về Tấm Cám, tặng bạn những ❣️ Bài Thơ Về Game ❣️ [Hay, Hài]

Thơ Về Truyện Cổ Tích Tấm Cám Đặc Sắc

Thohay.vn gửi tặng bạn đọc những chùm thơ về truyện cổ tích Tấm Cám đặc sắc bên dưới.

Bài thơ Tấm Cám
Tác giả: Bùi Thị Ngọc Điệp

Ngày xưa có cô Tấm
Người nết na, dịu hiền
Mẹ mất từ lâu lắm
Cha của cô tục huyền.

Mụ dì ghẻ ác lắm
Có một đứa con riêng
Tên nó là con Cám
Vừa lười lại vô duyên.

Rồi cha cũng không còn
Tấm bị hai mẹ con
Suốt ngày cứ hành hạ
Mắng chửi lẫn roi đòn.

Một hôm mụ dì ghẻ
Bảo cả hai người con
“Ra đồng bắt cá nhé!
Xem đứa nào nhiều hơn.

Tao sẽ cho yếm lụa.”
Cám trong bụng mừng rơn
Vì nó ma mãnh chúa
Nhất định giành phần hơn.

Tấm vốn quen làm lụng
Bắt cá một giỏ đầy
Cám chỉ biết làm nũng
Lại còn sợ lấm tay.

Nên bắt cả một buổi
Chẳng được con cá nào
Nó bày trò gian dối
Gạt Tấm cướp công lao.

“Chị Tấm ơi chị Tấm
Đầu của chị bị lấm
Chị nhớ hụp cho sâu
Kẻo về nhà mẹ mắng.”

Tấm hiền lành tưởng thật
Hụp gội chỗ nước sâu
Thế là Cám lật đật
Trút cá qua giỏ mau.

Khi Tấm tắm rửa xong
Chỉ còn cái giỏ không
Sợ mụ dì ghẻ mắng
Tấm ngồi khóc giữa đồng.

Nghe thấy tiếng Tấm khóc
Bụt hiện ra thình lình
Hỏi: “Vì sao con khóc?”
Tấm kể hết sự tình.

Bụt bảo xem trong giỏ
Sót con cá nào không
Tấm tìm thấy bống nhỏ
Bụt gật đầu hài lòng.

Bụt bảo đem bống nhỏ
Về nuôi ở giếng nhà
Mỗi bữa ăn hãy nhớ
Gọi bống như lời ta.

Tấm theo lời Bụt nói
Thả bống vào giếng nuôi
Mỗi bữa ăn lại gọi:
“Bống bống bang bang ơi!

Hãy lên ăn cơm bạc
Cơm vàng của nhà tôi
Bống chớ ăn cơm hẩm
Cháo hoa của nhà người.”

Hai mẹ con nhà Cám
Rình Tấm cho bống ăn
Chúng lập mưu lừa Tấm
Để bắt cá bống ăn.

Mụ dì ghẻ bảo Tấm
Chăn trâu ở đồng xa
Ở nhà mụ cùng Cám
Bắt bống giết không tha.

Tấm về, ra giếng sau
Gọi chẳng thấy bống đâu
Tấm ngồi ôm mặt khóc
Bụt hiện ra rất mau.

“Bống đã bị ăn thịt
Con hãy đi tìm xương
Bỏ bốn lọ, đầu bịt
Chôn ở bốn chân giường.”

Tấm tìm mọi các hốc
Gà cục tác, cục ta:
“Cho tôi một nắm thóc
Tôi bới xương cho mà.”

Tấm cho gà nắm thóc
Gà bới đủ hết xương
Bỏ bốn lọ ngang dọc
Đem chôn bốn chân giường.

Năm ấy vua mở hội
Trai gái trảy về kinh
Cám luôn miệng thúc hối
Sắm quần áo đẹp xinh.

Thấy Tấm muốn dự hội
Mụ dì ghẻ nguýt dài
Mụ làm tình, làm tội
Trộn thóc, gạo cả hai.

Bắt Tấm nhặt gạo, thóc
Riêng ra mới được đi
Tấm ngồi ôm mặt khóc
Bụt hiện: “Con muốn gì?”

Tấm kể lại cặn kẽ
Bụt bảo:”Chẳng hề chi
Ta gọi bầy chim sẻ
Nhặt giúp con tức thì.”

Thế là bầy chim sẻ
Sà xuống nhặt liên hồi
Chỉ một loáng thôi nhé
Thóc, gạo đã phân đôi.

Mừng xong, Tấm khóc mướt
Bụt hỏi:”Sao thế con?”
“Làm sao dự hội được
Quần áo con rách sờn?”

Bụt bảo đào các lọ
Tấm chôn bốn chân giường
Tấm đào ngay sau đó
Ô! Thật không bình thường.

Quả là kinh ngạc quá!
Trong lọ có áo, hài
Lại còn có tuấn mã
Đủ yên cương, thật tài!

Vừa trút ra, kỳ lạ!
Tất cả lớn bình thường
Tấm vui mừng khôn tả
Thay áo xống, lên đường.

Ngang qua một cầu nhỏ
Tấm đánh rơi chiếc hài
Tìm hoài vẫn không có
Sợ trễ, Tấm đi ngay.

Khi ấy đoàn xa giá
Của vua vừa qua cầu
Voi bỗng rống to quá
Chẳng ai biết vì sao?

Vua sai lính xuống nước
Tìm xem có chuyện gì
Và rồi họ mò được
Hài thêu đẹp cực kỳ.

Ngắm chiếc hài tinh xảo
Vua tần ngần hồi lâu
Và rồi vua phán bảo:
“Lệnh truyền xuống cho mau.

Mọi đàn bà con gái
Về dự hội hôm nay
Tất cả qui tụ lại
Để cùng nhau thử hài.

Ai mang vừa hài ấy
Sẽ được làm vợ vua.”
Tin truyền nhanh biết mấy
Kinh thành náo nức chưa?

Bao nhiêu là mỹ nữ
Ở khắp nơi xa gần
Đua chen nhau đến thử
Mong hài vừa với chân.

Họ thử nhiều, nhiều lắm
Mà chẳng chân ai vừa
Sau cùng đến lượt Tấm
Chân vừa khít, lạ chưa?

Cô rút trong khăn lụa
Lấy ra chiếc thứ hai
Và không cần chọn lựa
Đã có chủ chiếc hài.

Một toán quân hùng hậu
Rước ngay Tấm vào cung
Vua sắc phong hoàng hậu
Tấm sống đời gấm nhung.

Giữa cung son điện ngọc
Tấm nhớ ngày giỗ cha
Cô xin vua tức tốc
Trở về thăm quê nhà.

Về nhà, mụ dì ghẻ
Ngọt nhạt bảo Tấm là
“Con trèo cau giỏi thế
Xé buồng cau cúng cha.”

Vốn là con hiếu thảo
Tấm nhất nhất nghe lời
Nào biết mụ gian giảo
Tìm kế hại cô thôi.

Tấm trèo vừa đến ngọn
Mụ dì ghẻ vác dao
Rồi ra sức để đốn
Cau đổ, Tấm ngã nhào.

Tấm rơi xuống ao chết
Hai mẹ con đồng tình
Y trang cô đoạt hết
Cho Cám mặc về kinh.

Mụ dì ghẻ bịa chuyện
Tấm chết đuối ở quê
Đành đưa em diện kiến
Thay chị lo mọi bề.

Vua vô cùng thương cảm
Không thể nói thành lời
Nghĩ chân tình của Tấm
Đành chấp nhận Cám thôi.

Tấm chết hồn tinh anh
Biến thành chim vàng anh
Chim bay liền một mạch
Về tận chốn kinh thành.

Thấy Cám đang giặt áo
Vàng anh đậu cành cao
”Phải dùng sào phơi áo
Kẻo rách áo chồng tao.”

Rồi chim thẳng cánh bay
Vào cung hót vui tai
Lúc đậu trên bậu cửa
Khi theo vua cả ngày.

Vua vẫn còn nhớ Tấm
Thấy vàng anh theo mình
Nhớ ân tình sâu đậm
Vua thủ thỉ tâm tình:

“Ơi, vàng ảnh vàng anh
Có phải là vợ anh
Thì chui vào tay áo.”
Chim chui vào thật nhanh.

Vua quý vàng anh lắm
Sai làm một lồng vàng
Ngày ngày bên chim ngắm
Quên cả ngủ, cả ăn.

Cám vô cùng tức giận
Làm thịt chim ăn luôn
Nhân lúc vua đi vắng
Rồi vứt lông ra vườn.

Chỗ lông mà Cám vứt
Mọc hai cây xoan đào
Cây tươi xinh rất mực
Cành lá mảnh lao rao.

Những khi vua thư nhàn
Chúng xoè tán dịu dàng
Hệt như là chiếc lọng
Che mỗi bước vua sang.

Vua thấy tán cây đẹp
Sai mắc võng nằm chơi
Cám trong lòng ghen ghét
Chặt luôn hai cây rồi.

Sai đóng thành khung cửi
Nhưng khi ngồi dệt tơ
Cám liền nghe tiếng chửi
Từ khung cửi, bất ngờ!

Cám vô cùng sợ hãi
Đốt khung cửi thành tro
Ra cổng thành xa ngái
Đổ bỏ, hết còn lo!

Từ chỗ tro Cám đốt
Mọc lên một cái cây
Là cây thị xanh tốt
Cứ lớn lên từng ngày.

Thời gian cứ dần trôi
Cây thị bói quả rồi
Mùi thị thơm, thơm quá
Nhưng chỉ một quả thôi.

Có một bà hàng nước
Tình cờ đi ngang qua
Ngước nhìn cây thị ước:
“Thị ơi! Rơi bị bà!

Bà chỉ để bà ngửi
Chứ bà chẳng ăn qua.”
Thị rơi nhanh xuống dưới
Rụng ngay vào bị bà.

Bà cụ rất mừng rỡ
Mau mau đem về nhà
Ngày qua ngày hớn hở
Cùng thị vui tuổi già.

Có một điều rất lạ
Mỗi khi bà vắng nhà
Nhà cửa gọn gàng quá
Cơm nước cũng nấu qua.

Thế là bà cụ rình
Từ quả thị thình lình
Chui ra một cô gái
Bé nhỏ nhưng rất xinh.

Thoắt cái cô to lớn
Dáng yêu kiều, thướt tha
Cô tới lui khắp chốn
Rồi quét dọn cửa nhà.

Bà cụ chạy ngay vào
Nắm tay cô hỏi mau
Tấm hiền lành thưa thiệt
Chuyện đời mình trước sau.

Bà xé tan vỏ thị
Mong Tấm sống cùng bà
Tấm nhu mì, chăm chỉ
Giúp bà bao việc nhà.

Hai mẹ con sung sướng
Hưởng hạnh phúc chan hoà
Tấm têm trầu cánh phượng
Bà bán khách gần xa.

Một hôm, không báo trước
Vua trong bước vi hành
Đã ghé qua quán nước
Uống bát nước chè xanh.

Thấy trầu têm cánh phượng
Vua cứ ngẩn ngơ nhìn
Và rồi nhà vua muốn
Gặp người têm trầu xinh.

Từ sau gian nhà nhỏ
Tấm dịu dàng bước ra
Mùi hương bay trong gió
Nhan sắc vẫn mặn mà.

Vua ngỡ ngàng nhìn Tấm
Cô thưa rõ đuôi đầu
Hai người mừng vui lắm
Quả là phép nhiệm mầu.

Vua đưa Tấm về kinh
Nối lại mối duyên tình
Đã bao năm cách biệt
Hạnh phúc đến thình lình.

Riêng mẹ con của Cám
Trời cao chẳng dung tình
Cả hai đều chết thảm
Người đời thật hãi kinh.

Đáng đời cho lũ ác
Ở đời chớ xem thường
Hễ làm ác gặp ác
Nên phải sống đúng đường.

Xem một tích chèo
Tác giả: Dương Kỳ Anh

“Cái bống là cái bống bang
Mày ăn cơm bạc, cơm vàng nhà ta”
Sự đời bạc ác tinh ma
Để cho cái bống còn là nắm xương.
Nghìn năm treo quả thị vàng
Để cho cô Tấm thi gan với trời
Ai nuôi cái ác trong người
Dẫu sống trọn đời, chẳng có ngày vui.
Tôi ngồi xem cứ ngậm ngùi
Sao em lại ngã xuống nơi ao bùn
Ai trút giỏ cá ngoài sông
Dưới gốc ngô đồng, sao lại có mưa?
Xoan đào, võng tía ai đưa
Áo em rách, đến bây giờ áo em.

Truyện Tấm Cám 12
Tác giả: Bùi Thị Hen
(in trong Văn học dân gian Bạc Liêu, tr.165)

Vua đời nào, đàn bà nói chuyện, chuyện sao lạ lùng.
Có người ở xứ mênh mông
Tên là ổng bả vợ chồng làm sông
Sinh ra con Tấm đầu lòng
Hình dung thô tục tay chân cọc cằn
Lão e thất hiếu lỗi tang
Không trai nối hậu từ đường không tang
Ông nằm luống những viên than
Muốn kiếm một nàng về kiếm con trai
Mụ Cám làm phước hôm nay
Thấu đến trương tòa phật đế mới hay
Liền sai nhi nữ Bồng Lai
Xuống cùng thái tử duyên hài sánh đôi
Vợ đã chín tháng đủ thôi mười ngày
Sanh ra nhi nữ Bồng Lai
Tên là con Cám mặt mày tốt tươi
Mụ Tấm chê nhú chê cười
Tưởng cưới vợ bé nối đời con trai
Ai dè gái hết nhì hai
Bèo tay liễu yếu cũng dâng bèo tay.

Bật mí bí kíp tán trai, gái auto đổ với 🌻 Thơ Thả Thính 2 Câu Hay 🌻 [Dính 100%]

Các Bài Thơ Hay Về Tấm Cám

Có nhiều bài thơ hay được sáng tác về câu chuyện Tấm Cám, mỗi bài thơ mang một góc nhìn và cảm xúc riêng. Sau đây là một số bài thơ nổi bật mà thohay.vn giới thiệu đến bạn.

Tấm Cám
Tác giả: Chưa rõ

Chuyện ngày xưa kể lại
Ở trong cùng một nhà
Có chị em Tấm, Cám
Khác mẹ lại cùng cha

Mẹ của Tấm mất sớm
Cha Tấm cưới vợ hai
Vẫn thương Tấm hết mực
Sau ông bệnh qua đời

Tấm ở với dì ghẻ
Mẹ của Cám bây giờ
Bà dì ghẻ cay nghiệt
Bắt làm hết việc nhà

Cám vui chơi lêu lổng
Chẳng phải làm việc chi
Ai cũng thương cho Tấm
Phải sống chung với dì

Một hôm bà mẹ bảo
Hai con hãy ra đồng
Thi bắt cua bắt cá
Xem ai được nhiều hơn

“Ai nhiều sẽ được thưởng”

Bà mẹ dặn đinh ninh
Hai chị em Tấm, Cám
Đều muốn chứng tỏ mình

Tấm chăm chỉ bắt cá
Chẳng mấy chốc giỏ đầy
Cám ham chơi lêu lổng
Xế chiều vẫn trắng tay

Thấy giỏ chị đầy cá
Cám nảy ý định ngay
Bảo Tấm đầu chị lấm
Gột không mẹ la rầy

Tấm tin lời em gái
Nhờ trông giỏ cá đầy
Lội ao vùng nước sạch
Xoã tóc gội đầu ngay

Trên bờ, Cám trút cá
Giỏ Tấm sang giỏ mình
Rồi chạy về nhà trước
Kệ Tấm dưới ao đình

Tấm lên bờ thì thấy
Cá bị trút hết rồi
Nàng đau lòng nức nở
Sụt sùi hàng lệ rơi

Đột nhiên, Bụt xuất hiện
Khuôn mặt rất hiền từ:
“Tại sao con lại khóc?”

Giọng hết sức ôn nhu

Tấm kể hết sự việc
Bụt nghe xong trả lời:
“Con nhìn xem trong giỏ
Còn con nào hãy nuôi”

Tấm nhìn kỹ trong giỏ
Còn duy nhất một con
Chính là chú cá bống
Vẫn giương đôi mắt tròn

Bụt bảo ngay với Tấm:
“Con bỏ xuống giếng nuôi
Gọi ăn cơm vàng bạc
Chớ cơm hẩm cháo người”

Nói xong Bụt biến mất
Tấm làm theo y lời
Hàng ngày cứ đến bữa
Tấm ăn một bát thôi

Một bát nàng đem giấu
Cho cá dưới giếng ăn
Cứ dần dà như thế
Cá bống lớn thật nhanh

Tấm đem cơm ra giếng
Dì ghẻ đã sinh nghi
Mụ vẫy tay bảo Cám
Rình xem có chuyện gì

Cám kể hết mọi chuyện
Dì ghẻ bảo Tấm rằng:
“Hôm rày chăn trâu nhé
Con chớ chăn đồng gần

Đồng làng mình đã cấm
Con hãy thả đồng xa
Nếu không người làng sẽ
Bắt trâu của nhà ta”

Tấm nghe lời dì ghẻ
Nàng dắt thả đồng xa
Lúc này mẹ con Cám
Làm thịt cá ở nhà

Tấm về nhà gọi cá
Không thấy Bống bơi lên
Nàng nhìn hoài xuống giếng
Thấy cục máu nổi lên

Tấm ngồi khóc nức nở
Bụt hiện lên hỏi rằng:
“Làm sao con lại khóc?”
Tấm kể lại rõ ràng

Bụt nghe xong lại bảo:
“Bống bị thịt, tìm xương
Bỏ vào bốn cái hũ
Chôn dưới bốn chân giường”

Tấm liền tìm xương bống
Nhưng nào thấy xương đâu
Có chú gà: “Cục tác
Cho ta nắm thóc mau

Ta tìm xương cá bống”
Tấm vãi thóc cho gà
Gà ăn xong vào bếp
Bới xương từ tro ra

Tấm cẩn thận nhặt lấy
Chia ra bốn hũ xương
Y như lời Bụt dặn
Chôn dưới bốn chân giường

Ít lâu sau có hội
Nhà vua mở hội to
Mọi người đều nô nức
Đi xem hội bấy giờ

Mẹ con Cám từ sớm
Đã chuẩn bị áo quần
Thế nhưng khi mà Tấm
Xin đi gặp khó khăn

Dì ghẻ trộn đấu thóc
Với đấu gạo vào nhau
Rồi bắt Tấm ngồi nhặt
Không xong chớ đi đâu

Tấm lại khóc nức nở
Bụt hiện lên hỏi rằng:
“Làm sao con lại khóc?”
Tấm kể lại rõ ràng

Bụt sai đàn chim sẻ
Xuống nhặt loáng là xong
Không có quần áo đẹp
Tấm nước mắt lưng tròng

Bụt hiện lên lại hỏi:
“Làm sao con khóc đây?”
“Quần áo con rách rưới”

Sụt sùi Tấm thưa ngay

Bấy giờ bụt lại đáp:
“Đào bốn hũ xương mau
Rồi con mở bốn hũ
Sẽ có ngay phép màu”

Tấm làm theo thì thấy
Hũ thứ nhất mở ra
Một bộ váy rực rỡ
Hũ thứ hai giày hoa

Hũ thứ ba, con ngựa
Nhỏ hoá lớn phi thường
Hũ cuối cùng thì có
Vững chắc bộ yên cương

Tấm vui mừng khôn xiết
Thay đồ tiến vào kinh
Ngựa phóng nhanh một lúc
Đã kịp tới kinh thành

Nhưng chẳng may chỗ lội
Vô tình Tấm đánh rơi
Một Chiếc giày hoa đẹp
Đành cất nốt chiếc giày

Sau một lúc vua đến
Chỗ lội Tấm đi qua
Voi ngự không chịu tiến
Nó cúi ngắm giày hoa

Vua liền sai quân lính
Nhặt chiếc giày lên xem
Ưng mắt vua ngắm nghía
Lại không ngớt lời khen

“Giày của ai mà đẹp
Người đi sắc tuyệt trần
Không phải tiên giáng thế
Hẳn cũng một giai nhân”

Nhà vua liền ra lệnh
Cho tất cả đàn bà
Đều được quyền ướm thử
Xem có vừa giày hoa

Ai đi vừa làm vợ
Theo vua tiến về cung
Sẽ trở thành hoàng hậu
Cả nước rước tưng bừng

Ai ai cũng nô nức
Thử giày, chẳng ai vừa
Mẹ con Cám cũng thử
Hẳn cái gót bị thừa

Đến lượt Tấm lên thử
Dì ghẻ liền bĩu môi:
“Chuông khánh còn chẳng được
Nữa là cái mảnh chai”

Nhưng khi Tấm lên thử
Chiếc giày vừa như in
Nàng lấy ra chiếc nữa
Để xuống chân đi liền

Ai ai cũng nhìn thấy
Giày quả đúng một đôi
Nhà vua mừng khôn xiết
Lính hò reo vang trời

Lễ cưới được tổ chức
Trang trọng lại linh đình
Tấm trở thành hoàng hậu
Mẹ con Cám bực mình

Nhân ngày giỗ cha Tấm
Tấm xin vua về nhà
Mẹ con Cám mừng lắm
Kế bẩn lại bày ra

Dì ghẻ bảo với Tấm:
“Nay là ngày giỗ cha
Hoàng hậu hái cau xuống
Quốc mẫu thảo việc nhà”

Tấm vâng lời dì ghẻ
Không một chút ngại ngùng
Trèo cây cau hái quả
Lên cao thấy cây rung

Tấm vội vàng hỏi xuống:
“Dì làm gì gốc cây?
Mà sao con lại thấy
Rung và lắc trên này?”

Dì ghẻ liền hồi đáp:
“Kiến đen, đỏ bu đầy
Vì hoàng hậu đuổi kiến
Dì vỗ mạnh thân cây”

Thực ra mụ ở dưới
Lấy dao chặt cây cau
Tấm trên cao ngã xuống
Chết nổi xác dưới ao

Mẹ đem quần áo Tấm
Đem cho Cám mặc vào
Đưa về cung nói dối:
“Tấm chẳng may ngã ao

Bây giờ Cám thay Tấm
Xin được làm vợ vua
Xinh đẹp nào thua kém
Thông minh lại có thừa”

Vua vô cùng giận dữ
Nhưng chẳng nói lời nào
Dù vua không đuổi Cám
Cũng chẳng coi ra sao

Bấy giờ hồn của Tấm
Biến thành chim vàng anh
Một hôm nhìn thấy Cám
Giặt áo cho chồng mình

Chim vàng anh bỗng hót:
“Giặt áo của chồng tao
Thì giặt cho thật sạch
Phơi áo của chồng tao

Phơi bờ rào thì tránh
Kẻo rách áo chồng tao”
Cám nghe xong sợ lắm
Chẳng biết phải làm sao

Vàng anh vào cung hót
Giọng líu la líu lô
Vua đâu chim tới đó
Cứ quyến luyến theo vua

Thấy con chim quyến luyến
Vua vui vẻ bảo rằng:
“Vàng anh phải vợ anh
Thì chui vào tay áo”

Chim nghe xong bay tới
Đậu vào cánh tay vua
Rồi chui tọt tay áo
Như âu yếm nhà vua

Bắt đầu từ ngày đó
Vua mê mải bên chim
Làm lồng vàng cho nó
Chăm sóc lại ngắm nhìn

Cám thấy thế bực lắm
Về hỏi ý mẹ ngay
Bà mẹ liền xui Cám
Bắt chim mổ rồi quay

Lông chôn vườn ngự uyển
Vua biết chuyện giận ghê
Góc vườn lông chim mọc
Xoan toả bóng sum suê

Vua thấy xoan mọc tốt
Thích thú mắc võng nằm
Ngày ngồi đây hóng mát
Tối ngồi duyệt công văn

Cám về kể với mẹ
Mẹ xui chặt cây xoan
Lấy gỗ làm khung cửi
Cám làm theo lời bàn

Một lần Cám dệt áo
Nghe khung cửi kêu là:
“Lấy tranh chồng của chị
Chị khoét mắt mày ra”

Cám vô cùng sợ hãi
Sai người mang đốt đi
Đống tro mọc cây thị
Cây cao lá xanh rì

Lạ thay cây một quả
Quả to hơn bình thường
Một hôm có bà cụ
Đi chợ lúc qua đường

Nhằm gốc cây xanh mát
Ngồi nghỉ mới nhìn lên
Thấy quả to bà ước
Thị rơi bị bà liền

Bà đem để trên gối
Chỉ ngửi mà không ăn
Hàng ngày bà về chợ
Cơm nước đã tinh tươm

Nhà cửa còn sạch sẽ
Như có người ở nhà
Dọn dẹp và nấu nướng
Cứ thầm lặng giúp bà

Mấy ngày liền như vậy
Bà cụ mới sinh nghi
Bà giả vờ đi chợ
Đi nửa đường quay về

Bà đứng ngoài bên cửa
Ghé mắt vào trong nhà
Thì thấy một cô gái
Từ quả thị chui ra

Nhân cô gái dọn dẹp
Bà vội xé vỏ ngay
Rồi ôm chầm cô gái
Nhận làm con lúc này

Kể từ ngày hôm đó
Tấm giúp bà việc nhà
Bà lão mở quán nước
Bán cho khách phương xa

Tấm têm trầu cánh phượng
Khách đến ngày một đông
Ai ăn trầu cũng thích
Làm làn môi đỏ hồng

Một lần nhà vua đến
Nghỉ chân tại quán này
Thấy trầu têm cánh phượng
Ngờ ngợ thì hỏi ngay:

“Trầu này ai têm vậy?
Sao mà lại khéo tay?”
Bà thật thà đáp lại:
“Con tôi têm trầu này”

Vua thật sự muốn gặp
Bà lão gọi Tấm ra
Hai người vừa thấy mặt
Liền ôm chặt khóc oà

Vua hết sức sung sướng
Liền đưa Tấm hồi cung
Về đến cung nàng kể
Vua nghe thấy hãi hùng

Vua hết sức tức giận
Gọi mẹ con Cám lên
Cho người đem xử trảm
Tấm thương cảm xin liền

Xin nhà vua tha tội
Cho dì và cho em
Nhà vua chỉ đành đuổi
Bắt họ rời cung liền

Rời khỏi thành một chút
Bất chợt trời nổi giông
Mẹ con Cám bị sét
Đánh chết ngay giữa đồng

Vua và Tấm từ đó
Hạnh phúc sống bên nhau
Tấm sinh nhiều hoàng tử
Dựng giữ nước dài lâu.

Lời của Tấm
Tác giả: Ánh Tuyết

Dịu dàng là thế Tấm ơi
Mà sao em phải thiệt thòi, vì sao?
Phận nghèo hôm sớm dãi dầu
Hoá bao nhiêu kiếp, ngọt ngào, đa đoan

Người ngoan ở với người gian
Dẫu hiền như bụt cũng tan nát lòng
Tin em, em cướp mất chồng
Đành làm quả thị thơm cùng nước non.

Tưởng rằng yên phận làm con
Miếng trầu cánh phượng vẫn còn thơm môi
Dịu dàng cũng bấy nhiêu thôi!
Nào ai có mấy cuộc đời cho nhau

Một lần chết mấy lần đau
Cũng là xá tội cho nhau một lần
Gai hồng giữ lấy hoa hồng
Lại ngồi giặt áo cho chồng như xưa.

Tấm Cám
Tác giả: Chưa rõ

Ngày xưa Tấm nết na, hiền lành,
Cha mất, mẹ cũng theo bước tàn.
Dì ghẻ, Cám – kẻ ác, độc ác,
Tấm lòng trong sáng, chẳng hề gian.

Cám ghen, mưu mô kế hiểm hóc,
Tấm thùy mị, chẳng toan tính mưu.
Bụt hiện, giúp đỡ nàng trong cảnh,
Cuộc đời Tấm, biến cố liên miên.

Cá bống thành bạn, lòng son sắt,
Dì ghẻ ác độc, bống không còn.
Tấm buồn, Bụt lại hiện tình nghĩa,
Xương bống chôn, hóa kiếp phượng hoàng.

Hội xuân, Tấm đến, hồng nhan bạc mệnh,
Vua xót xa, tìm nàng khắp nơi.
Tấm Cám, chuyện xưa kể mãi mãi,
Nhân quả trời xanh, định sẵn đời.

Chùm Thơ Về Tấm Cám Chế Hài Hước

Bỏ qua một câu chuyện Tấm Cám quen thuộc hàng ngày, thì thohay.vn chia sẽ đến bạn những bài thơ chế hài hước, những bài thơ này không chỉ giúp chúng ta giải trí mà còn thể hiện sự sáng tạo trong cách tiếp cận và tái hiện về câu chuyện Tấm Cám theo một cách rất mới mẻ và độc đáo.

Tấm Cám thời hiện đại
Tác giả: Chưa rõ

Tấm con bà cả trong nhà
Cám thì em út, con bà thứ hai
Nhưng mà mẹ Tấm sớm die
Vì tiêu chảy cấp do sài tiết canh
Còn Cha bị mụ 2 hành
Bắt chiến cật lực 5 canh nên tèo
Dì ghẻ ép Tấm băm bèo
Rồi đi lừa hack viettel lấy tiền
Một hôm mụ ấy nổi điên
Bắt Tấm và Cám kiếm liền cá tôm
Về làm lẩu chén thay cơm
Kích điện 2 đứa cùng ôm ra đồng
Cá vào giỏ Tấm rất đông
Cám thì bắt mãi vẫn không được gì
Thế nên bảo Tấm rằng thì
Tấm, mông mày nấm, chỉ vì bẩn thôi
Tấm nghe chuẩn mệ nó rồi
Nên trồng cây chuối rửa nồi rửa vung
ĐỊNH MỆNH, Cám chẳng ngại ngùng
Cướp tôm cướp cá rồi tung tăng về
Tấm xong, nhìn giỏ ê chề
Lu loa ầm ĩ dầm dề khóc than
Bỗng dưng Bụp hiện hỏi han
Vì sao mày khóc, có oan gì à?
Nghe xong Bụp bảo rằng là
” Khóc cái củ … xạc, con pà mày im
Để yên cho bố đi tìm
Vẫn còn con cá ” cờ him ” đây này
Mang về bể phốt thả ngay
Nó sẽ kì cọ hàng ngày cho con
Gọi lên thì phải ngọt ngon
Chim ơi mau nổi tao còn cho ăn
Hàng tao vừa múp vừa săn
Đâu như hàng lởm, hàng tàn người ta
Đâu như hàng thải, si đa
Ngoi lên, thoải mái mà ra với vào “
Nói xong Bụp phắn lên cao
Được lão giúp đỡ Tấm sao còn buồn
Cá chim, bể phốt thả luôn
Mỗi ngày hai bận cởi chuồng rửa thân.
Mẹ con Cám thấy lạ dần
Mỗi lần Tấm tắm muôn phần … đầu lâu
Lại nghe rên rỉ thật ngầu
“Con này … dâm thủ … bồn cầu hay sao “
Quyết tâm hiểu rõ đuôi đầu
Iphone 5S hôm sau mua liền
Nhà tắm gắn chỗ cửa tiền
Thế là mọi sự nó liền sáng ra.
Một hôm mới bảo Tấm là
Kích điện mang đến đồng xa con à
Ra tận chỗ bãi tha ma
Kích gần bị bắt sợ là mất toi
Sau khi Tấm đã đi rồi
Thay nhau hai ả, vào ngồi tắm luôn
“Thẩm du” bao bận cũng buồn
Cá chim nay nó lách luồn thật phê
Nửa ngày, cá trụy … tim mề
Vì là quá sức nên về diêm vương
Mẹ con Cám bỏ lông, xương
Còn mình mang nướng, chẳng thương xót gì
Tấm đi kích điện về thì
Cởi quần cởi áo rồi phi vào liền
Cá chim gọi mãi không lên
Lại hu hu khóc, rỉ rên ầm ầm
Bụp hiện, nhưng mặt hơi đần
Vì đang mải ngắm mấy phần đường cong
Nước dãi cứ chảy dòng dòng
Tấm bực nên chửi “mệ ông dê xồm”
Lau mép, Bụp mới ôn tồn
Nàm thao mà khóc, cái lồg gì đây?
Nghe xong Bụp bảo : ” hơi gay
Cá Chim đã bị chén bay mất rồi
Ấy ấy, mày mở cái đùi …
À ko, trứng lộn, trời ơi … Bụp nhầm
Đây là cái lọ, hãy cầm
Lông, xương con hãy âm thầm cho vô
Sau này chắc sẽ được nhờ
Ta khó chịu quá, bây giờ bye bye”
Nói xong thì biến đi ngay
Tấm cầm cái lọ trong tay, vâng lời.
Một hôm Vua mở hội chơi
Trai xinh gái đẹp khắp nơi đổ về
Mẹ con Cám cũng hả hê
Phen này nhất định thả dê anh Hoàng ( Vua )
Sắm con đạp điện cho sang
Khi đi, chúng chẳng vội vàng mà quên
Lấy ngay một gói hạt nêm
Đổ ra cái chậu, cho thêm muối vào
Ê Tấm, hãy nhặt ra mau
Bao giờ tách được, đi đâu kệ mày
Con Tấm tức tối akay
Đờ mờ chúng nó, giờ đây thế nào?
Nhặt xong tan hội hoa đào
Chửi bới một lúc lại gào khóc than
Đúng như dự tính của nàng
Lão Bụp dại gái, vén màn vào ngay
Con điên, đang lúc ngủ say
Mày kêu như hợi, thế này chết ông
Nàm thao lại cứ … lộn lồg
Đầu óc sao cứ để không vậy à?
Xiền đây, ra chỗ ngã ba
Mua một gói muối, một là hạt nêm
Chỗ kia thì đổ ngoài thềm
Nói xong, định rúc trong mền ngủ luôn
Nhìn qua thấy Tấm vẫn buồn
Chẳng lẽ con lại … Cởi chuồng đi chơi?
Vãi luyện, con oắt dở hơi
Cái lọ hôm trước, đâu rồi mang đây
Tấm mang cái lọ xóc ngay
Xóc lên xóc xuống, mỏi tay thì bùm
Từng dòng … Quần áo phun phun
Phụt ra tung toé, triumph cũng nhiều
Độn mông, độn ngực mĩ miều
Dép giày các kiểu, vãi lều hàng ngon
Tấm giờ chẳng khác gái son
Đến Bụp nhìn thấy mà còn xuýt soa.
Sau khi Vua mải nghịch chim
Bỏ bê con Cám chẳng nhìn ngó chi
Cám về hát khúc THẦM THÌ
Mẹ xui, Cám bắt chim đi quay giòn
Thịt thì nhắm rượu rất ngon
Đổ ra bãi đất chỉ còn là lông
Ít lâu, thì mọc cây hồng
À quên, cây thị đơm bông, trái nhiều
Nhưng toàn quả bé hạt tiêu
Chỉ một quả lớn, lại nhiều mùi thơm
Tình cờ vào một sớm hôm
Có bà tên Tú CÁ TÔM qua đường
( Nghề trái, chăn gái tứ phương )
Ngẩng đầu, bị quả Thị tương trúng mồm
Rơi luôn cái thúng cá tôm
Sờ lên răng gãy, còn mồm thì sưng
Nửa cay, nửa lại vui mừng
Đành nhặt quả thị bà bưng ngay về
Từ đây, lắm sự lộn mề
Mỗi lần đi vắng, đồ nghề tứ tung
Cửa nhà bừa bộn hãi hùng
Lại bị ăn vụng phát khùng phát điên
Một hôm, bà định đi thuyền
Bắt tôm bắt cá kiếm tiền nuôi thân
Nhìn xuống … quên chửa … mặc quần
Thế nên lộn lại, bất thần thất kinh
Ô kìa có một girl xinh
Từ trong quả thị thình lình chui ra
Bới mò, lục lọi khắp nhà
Hết uống bia mực, trộm gà thịt ăn
Tủ lạnh, nó cũng ghé thăm
C2, bò húc nó băm nhiệt tình
Bà lão bực hết thằng mình
Xông phi đạp cửa, cầm bình gas to
Cứ đầu con Tấm đập zô
Làm cho nó phải chổng bô khóc hoài
Hứa rằng nay sẽ tiếp zai
Làm rau trả nợ đời này cho xong
Ngày ngày hai buổi cong mông
Karao chiều khách sẽ không sai lời.
Từ ngày Vua mất … chim rồi
Tâm tư buồn bã đứng ngồi ko yên
Một ngày đi dạo giải phiền
Trong người lại có nhiều tiền nên xung
Vào quán bà Tú xưng hùng
Nhân viên bắt gọi hát cùng cho vui
Gặp Tấm, hai đứa sụt sùi
Truyện trò kể lại bùi ngùi nhớ thương
Tiếp theo hai đứa lên giường
À ko, 2 đứa lên đường về kinh
Từ đây trọn nghĩa vẹn tình
Trăm năm hạnh phúc có mình có ta.

Bài thơ Tấm Cám chế hài
Tác giả: Chưa rõ

Ngày xưa,ngày xửa,ngày xưa
Chị em Tấm Cám chẳng vừa lòng nhau
Tấm kia hàng cỡ quả cau
Còn đâu của Cám trước sau phẳng lì
Lại thêm râu tóc rậm rì
Đọ mầu đọ sắc châu Phi cúi đầu
Cứ nhìn Tấm, Cám lại rầu
Tại sao nó đẹp từ đầu đến chân
Mình cao hơn hẳn vài phân
Nhưng đi mai mối chẳng lần nào xong
Trách than số kiếp long đong
Hận thù khiến Cám đem lòng dã tâm
Một hôm trong buổi chiều râm
Cám kia mưu mẹo âm thầm giở chiêu
Tấm thì cực nhọc cả chiều
Vớt đầy giỏ tép là điều đương nhiên
Cám lười ngồi hát liên thiên
Thấy zai mắt sáng như điên vì tình
Thế rồi bất chợt thình lình
Quay ra bảo Tấm là …kinh đến ngày
Vội vàng Tấm chạy như bay
Sang bên đại lí mua đầy “eugo”
Lúc về Cám đã đi đâu
Chỉ còn giỏ tép giữa cầu trống trơn
Tấm ngồi than khóc tủi hờn
Bụt chui lên vẻ mừng rơn hỏi rằng:
“Vì sao con khóc, phải chăng
Người yêu không có nên căng dây đàn?”
Tấm kia vẫn khóc, chẳng màng
Bụt không hỏi nữa vội vàng đè ra
Hự ha…hự há…hự hà
Nhổm lên nhổm xuống vào ra đều đều
Xong xuôi bụt lại khều khều
“Này ta hỏi lại, một điều được không?
Nãy giờ ngồi giữa bờ sông
Tự dưng con khóc…ta không hiểu gì?”
Bấy giờ Tấm mới cười khì
“Nãy giờ con khóc là vì … si đa”
Ngẩn người Bụt giật bắn ra
“Trời ơi ta đã thành ma mất rồi”
Bàng hoàng khóc đứng khóc ngồi
Tấm nhìn ôm bụng, Tấm cười hô hô
“Bụt ơi con vốn hiền khô
Làm sao mà lại là đồ si đa?”
Bấy giờ bụt mới cười khà
“Lần sau cấm được trêu ta thế này
Bây giờ con hãy chìa tay
Rồi ta sẽ tặng cho ngay thứ cần”
Tấm bèn xách giỏ về sân
Thả luôn xuống giếng ở gần cây cau
“Bống ơi bống hãy lên mau
Cơm vàng cơm bạc với rau má nè
Chớ ăn cơm hẩm cháo hè
Cơm này bống hãy ăn dè nghe chưa?”
Sau vài trận nắng cơn mưa
Bống kia giờ cũng đã vừa lớn lên
Hôm qua Tấm thức cầy game
Sáng nay ngủ nướng chẳng thèm cho ăn
Giếng sâu nước bỗng lăn tăn
Tấm không kịp dậy để ngăn mụ dì
Mẹ con Cám xuống tay thì
Cá voi cũng chết huống chi… bống còi
Tấm ngồi khóc lóc một hồi
Gom xương cá bống thế rồi đem chôn
Một hôm có tiệc ở thôn
Vua qua là để cầu hôn gái làng
Mẹ con mụ Cám vội vàng
Trộn luôn thóc gạo, bắt nàng nhặt ra
Tấm ngồi khóc giữa hiên nhà
Bụt chui lên gọi chim sa xuống đầy
Nhặt xong Tấm lại khóc ngay
Bụt ngoi lên tiếp chỉ tay góc nhà
“Nín ngay không? Tổ sư bà
Lọ xương cá bống lấy ra mà dùng”
Sơ mi Tấm mặc cắm thùng
Thêm đôi cao gót diện cùng quần jean
Đi ngang qua đoạn sông Nin
Bỗng rơi một chiếc giầy tìm không ra
Thế rồi vua cũng ngang qua
Voi kêu ầm ĩ, tìm ra chiếc giầy
Vua ra quyết định thế này
Ai mang vừa sẽ thành ngay vợ ngài
Người thì ngắn, kẻ thì dài
Mẹ con Cám cũng rớt đài loại luôn
Tấm thì vừa vặn như khuôn
Mẹ con Cám khóc đời buồn trái ngang
Đến ngày giỗ bố, Tấm sang
Mụ gì ghẻ vội bắt nàng trèo cau
Thế rồi ngoảnh trước ngoảnh sau
Mụ rung làm Tấm lộn đầu xuống mương
Vậy mà chẳng chút xót thương
Mụ đưa luôn Cám lên đường vào cung
Tấm ngày đêm vẫn nhớ nhung
Hóa chim bay khắp lung tung trong thành
Vua kêu: “Vàng ảnh, vàng anh
Đây đôi tay áo, vợ anh thì vào?”
Lồng son nàng ở trên cao
Cám kia ức chế vác dao thịt nàng
Vứt sang vườn đám lông vàng
Hóa thân cây gỗ vua sang võng nằm
Cám tức tiếp tục chơi khăm
Cho làm khung cửi để nhằm chặt cây
“Kẽo cà kẽo kẹt lũ bây
Lấy tranh chồng chị, chị đây khoét L…”
Cám nghe bỗng sợ hết hồn
Đốt ngay khung cửi, sồn sồn vứt ngay
Tro kia vừa vứt khỏi tay
Mọc thành cây thị tỏa đầy ngát hương
Bà già trông thấy trên đường
Cởi quần hứng thị vội đương hái về
Ngày ra ngoài đứng làm nghề
Cơm canh đấy sẵn tối về là ăn
Nhiều lần bà cụ băn khoăn
Một hôm nằm nấp trong chăn bà rình
Hoảng hồn bà bỗng giật mình
Từ trong quả thị thình lình bước ra
Làn da trắng ngọc trắng ngà
Đồi thuôn núi dốc rừng già đung đưa
Mồm thì dãi dớt như mưa
Vội vàng bật dậy lao bừa đến ngay
Xé tan vỏ thị bằng tay
Thế là từ đó ngày ngày mẹ con
Một hôm vua ghé vào thôn
Tự dưng thấy ngứa hậu môn thế này
Tạt vào nhà cụ “đi” ngay
Cầm vào tờ giấy chùi tay giật mình
Giấy têm cánh phượng in hình
Chuối tiêu cắm đúng giữa mình chôm chôm
Bỗng vua nhớ lại cái hôm
Buổi đêm lặng lẽ lồm cồm quay tay
Tờ giấy lau, đúng hình này
Đó là của Tấm chính tay tự làm
Sợ rằng Cám sẽ càm ràm
Những vua vì chút lòng tham ái tình
Rước nàng Tấm ở với mình
Thế là từ đó linh đình pạt ty
Lúc thú nhún, lúc ngựa phi
Lúc thì 69, lúc thì sấp đôi
Lúc chơi đứng, lúc chơi ngồi
Lúc thì gờ rúp một hơi hai nàng
Dẫu cho Cám vẫn chẳng màng
Tấm kia không thể dễ dàng chơi chung
Một hôm dạo chốn hậu cung
Tấm đưa cho Cám bảo “dùng thử đi”
Cám nhìn thích chí cười khì
Mang về Cám vội tức thì thử luôn
Vừa dài vừa cứng vừa thuôn
Cám rên sung sướng, Cám luồn vào sâu
Ai ngờ sướng dễ thế đâu
Cuộc vui chẳng được bao lâu đã tàn
Bởi vừa nằm sấp xuống sàn
“Bóng đèn” vỡ vụn,máu tràn khắp nơi
Cửa m*nh Cám rách tả tơi
Lãnh cung từ đó là nơi đón chào
Tấm cười thích chí thở phào
Soi gương bỗng thấy tự hào bản thân
“Gương kia ngự ở trên trần
Thế gian ai được một phần như ta”
Gương thần cười gượng xót xa
“Thế gian chỉ có mình bà vậy thôi!”
Một bài học chẳng xa xôi
Chị em gần gũi một đôi thân tình
Nhưng vì nhụcdục riêng mình
Chữ”gen”đã loại chữ”tình”ra xa.

Lục bát Tấm Cám
Tác giả: Chưa rõ

Chuyện rằng ngày xửa ngày xưa
Ở một xứ nọ lắm dừa nhiều cau
Khắp nơi nhan nhản hàng Tàu
Rau xanh phun thuốc trừ sâu đầy vườn
Nổi lên có một cô nương
Tên là thị Tấm dễ thương khắp vùng
Eo thon với lại má hồng
Tuổi vừa đôi tám chưa chồng chưa con

Tấm này mẹ đẻ chẳng còn
Mồ côi từ thuở mới tròn thôi nôi
Thương thay thân phận cút côi
Cha nhịn không được lên đời vợ hai
Tưởng rằng sung sướng như ai
Hóa ra cơ cực ngày dài rối ren
Mụ này vừa xấu vừa đen
Tính tình đanh đá lại quen chửi chồng
Thói thường khác máu tanh lòng
Nên mụ hành hạ con chồng phát kinh
Lại thêm con Cám đồng minh
Mà mụ cứ ngỡ là xinh nhất nhà
Tả con của mụ qua loa:
Tóc thì khô cứng như là rễ tre
Cũng đang đến tuổi cập kê
Suốt ngày ảo tưởng được về cung vua
Tính tình ngang ngạnh như cua
Nhan sắc xét thấy cũng thua bồ Phèo (Chí Phèo)
Lại thêm cái tật nói leo
Ăn vụng, ngủ nướng đến mèo cũng kinh
Mẹ con nhà Cám rập rình
Thi nhau làm tội làm tình Tấm ta

Thanh minh trong tiết tháng ba
Hai đứa Tấm Cám la cà đi câu
Bây giờ đồng rộng nước sâu
Bắt cá khó lắm phải đâu chuyện đùa
Vụng về Cám phải chịu thua
Nhưng vì ranh mãnh nên lừa thật mau
Dụ cho Tấm ngủ vùi đầu
Cám liền trút cá vừa câu đi về
Tấm dậy, buồn ủ buồn ê
Ôi thôi con Cám, tao thề không thua
Thế rồi nước mắt như mưa
(Chiêu này Tấm học từ xưa lắm rồi
Nước mắt là thứ đồ chơi
Nhỏ ra vài giọt có người xót thương)
Bỗng đâu xuất hiện bên đường
Một ông tóc trắng phi thường dáng tiên
Trong túi thò rất nhiều tiền
Răng vàng lấp lánh cười hiền làm sao
“Con ơi có chuyện gì nào
Phải chăng có đứa nó xào đời con?”
Tấm ngồi khóc lóc nỉ non:
“Có thằng nào thật thì ngon quá rồi
Đằng này khổ quá Bụt ơi
Câu bao nhiêu cá mất toi không còn”
Bụt bảo “thôi nín đi con
Con xem trong giỏ có còn gì không?”
Nghĩ rằng mơ ước viển vông
Chắc chẳng có nổi con còng con cua
Thế nên Tấm thật bất ngờ
Thấy con cá bống chỉ vừa ngón tay
Bụt liền cặn kẽ chỉ bày:
“Con đem con cá nuôi ngay giếng nhà
Mỗi ngày đọc một câu ca
Cá nghe quen giọng sẽ sà tới ăn”
Nói xong Bụt biến mất tăm
Dưới đất la liệt đống khăn vừa dùng

Dì ghẻ tức giận đùng đùng
Lừa Tấm ra tận ngoài đồng chăn trâu
Tấm này thuộc loại dốt lâu
Bị lừa mấy bận vẫn mau tin liền
Thương thay cô Tấm cả tin
Tối về chăm bống chỉ nhìn thấy xương
Bèn nhờ Bụt rủ lòng thương
Bụt bảo chôn dưới chân giường, tính sau

Tháng ngày thấm thoắt qua mau
Một ngày xuân đẹp tươi màu cỏ xanh
Nhà vua mở hội yến anh
Bà con nô nức tranh giành nhau đi
Tấm bèn thẽ thọt xin dì
Đi chơi một chuyến đỡ phì người ra
Dì ghẻ quắc mắt hét la:
“Mày lại tính chuyện la cà tán trai
Thôi đừng xin xỏ dông dài
Ở nhà làm việc tao sai bây giờ”
Tấm bèn rên rỉ khóc hờ
Ở trong xó bếp ngồi chờ Bụt lên
Bụt này theo lệ đã quen
Thấy con gái khóc là mềm lòng thôi
Rõ là thế thái ở đời
Dù là Tiên Bụt, người trời hay ma
Đàn ông dại gái thật là
Ra đường ném đá trúng ba thằng liền
Ra tay công việc dẹp yên
Bụt còn mách nước làm duyên cho nàng
Xương cá giờ hóa bạc vàng
Quần là áo lượt khăn choàng đẹp xinh
Đôi hài thêu thật tài tình
Lại thêm xe ngựa lên kinh vui vầy

Tấm cho ngựa chạy như bay
Vừa gặp hoàng tử xán ngay lại nhìn
Mắt đen lả lướt đưa tình
Dáng người tha thướt càng xinh càng nồng
Mấy bài tán tỉnh kiếm chồng
Từ bé Tấm đã thuộc lòng trong tim
Thấy hoàng tử mắt lim dim
Tấm bèn hôn thử như phim xứ Hàn
Hoàng tử say đắm vô vàn
Vội vàng giục giã rước nàng về dinh
He he con gái xứ mình
Trong bụng thích chí say tình rồi đây
Thế mà vẫn cứ giả ngây
Làm cao một tí, mai này hết cơn
Thế là ra vẻ giận hờn
Làm bộ ngúng nguẩy lơn tơn chạy về
Không ngờ qua đoạn bờ đê
Chiếc hài rơi mất, ê chề chưa em?

Hoàng tử chạy vội đến xem
Thấy hài bèn nhặt rồi đem theo về
Nhìn hài lại thấy say mê
Bèn cho quân lính bốn bề loan tin
“Chân ai vừa vặn như in
Ta đến tận chỗ để xin lấy nàng”
Tin bay ra khắp xóm làng
Bao em thiếu nữ mơ màng lấy anh
Thi nhau chuẩn bị thật nhanh
Thử hài để được yên lành tấm thân
Cám ta cũng chẳng ngại ngần
Chìa ngay ra thử bàn chân to đùng
Hoàng tử thấy thế hãi hùng
Ôi thôi chân thế đạp chồng bẹp ngay
Mọi người thử hết mấy ngày
Chả ai vừa được chiếc hài đẹp xinh
Tấm ta đắc chí một mình
Chúng mày tưởng bở mà giành với tao
Bèn trang điểm má hồng đào
Mắt môi đưa đẩy ra chào con vua
Đưa chân một phát: hài vừa
Mẹ con nhà Cám sững sờ tức điên

Nghĩ đời Tấm thế mà hên
Thế là được rước về liền cung vua
Ngày đêm vào cuộc mây mưa
Khiến cho hoàng tử say sưa không rời
Nhưng phàm duyên phận ở đời
Mấy khi mà được tuyệt vời mãi đâu
Ở cung vua đã lâu lâu
Cuối cùng Tấm cũng âu sầu nhớ cha
Tấm xin phép được về nhà
Nào ngờ về đến giỗ cha mất rồi
Dì ghẻ mềm mỏng chào mời
“Con vào đây đã chứ đòi đi đâu
Ngoài kia có một cây cau
Con ra trèo hái thật mau cho dì”
Tấm liền nhăn nhở cười khì:
“Khó chi chuyện ấy, thôi dì để con”

Nghĩ thương Tấm tuổi còn son
Mắc mưu kế độc không còn xác thân
Mụ dì ghẻ chẳng ngại ngần
Vác dao ra chặt đứt phần thân cau
Tấm ngã lộn cổ xuống ao
Hồn lìa khỏi xác, nhập vào vàng anh
Con Cám quen thói lanh chanh
Hóa trang giả Tấm để thành vợ vua
(Hoàng tử là chức ngày xưa
Bây giờ chàng ấy mới vừa lên ngôi)
Vị vua trẻ cũng tinh đời
Mới sờ một phát là lòi mặt gian
Vợ ta da dẻ mịn màng
Chân dài, eo nhỏ, đôi hàng mi cong
Mũi cao, răng trắng, má hồng
Lại thêm cái khoản chiều chồng thương con
Còn cô tuy tuổi đang son
Mà sồ sề tựa năm con mất rồi
Mặt như bánh đúc, mắt lồi
Ông ứ chịu được, ông đòi vợ ông
Hu hu tội nghiệp anh chồng
Suốt ngày thương Tấm nên không ăn gì
Thấy mình cứ bị so bì
Cám tức lộn ruột, càng lì lợm thêm
Bà thì hành hạ từng đêm
Mày mà trốn tránh thì mềm xương ngay

Thế rồi cũng đến một ngày
Nhà vua dạo mát bên cây hoa hồng
Dạo này bực bội cõi lòng
Lại bị ép buộc làm chồng con kia
Chơi xong tha thẩn lối về
Có con chim nhỏ vân vê áo bào
Nhà vua thấy thế thì thào:
“Vợ ta thì hãy chui vào ống tay!”
Chim nghe thấy thế vào ngay
Nhà vua thích lắm cho bày tiệc vui

Vua bây giờ sướng mê tơi
Bèn giáng con Cám vô ngồi lãnh cung
Cám ta nổi giận đùng đùng
Lão này sao bỗng anh hùng thế kia?
Chắc là con Tấm đã về
Lão cho vợ mới ra rìa mà thôi
Nhưng mà nó đã tiêu đời
Mắt ta nhìn thấy nó rơi kia mà?
Cuối cùng Cám cũng hiểu ra
Con vàng anh nhỏ chính là Tấm xưa
Một hôm nhân dịp nhà vua
Ra ngoài đánh bạc gặp mưa không về
Ôi chao con Cám gớm ghê
Bắt chim giết thịt, nhậu phê tới chiều

Nhà vua bị mất chim yêu
Đã buồn nay lại càng tiều tụy thêm
Bà con thử nghĩ mà xem
Cái con chim ấy nếu đem rao hàng
Giá cũng mấy chục cây vàng
Vì là chim quý, nên chàng càng đau
Nắm lông vua lấy chôn mau
Từ ngay chỗ ấy xoan đào mọc lên
Thế là cứ đến hàng đêm
Vua ra cây ấy để quên vợ già
(Tức là mụ Cám ba hoa
Mỗi đêm hành hạ những ba lần liền
Khiến nhà vua trẻ phát điên
Nó xài xể thế xong liền đời trai)
Bây giờ vua nhậu lai rai
Dưới tán lá đẹp rủ dài bóng xanh

Cám biết liền nổi tam bành
Chặt ngay cây ấy lấy cành gỗ xoan
Sai người đóng một cái bàn
Để ngồi chat chit buôn hàng online
Tấm thì vốn tính thù dai
Hồn trong bàn gỗ suốt ngày không tha
“Cám kia mày biết tay bà
Bà thì bà khoét mắt ra bây giờ”
Con Tấm mà cũng gớm chưa
Cám nghe mà thấy bất ngờ làm sao
Rồi đem bàn gỗ xoan đào
Đốt thành tro bụi ném vào đồng xa

Thế rồi ngày lại tháng qua
Có một cây thị tà tà mọc lên
Có bà lão đến đứng bên
Thấy quả thị đẹp liền rên thế này:
“Thị ơi mày hãy rụng ngay
Bà để bà ngửi suốt ngày, không ăn”
Thế là quả thị rơi nhanh
Bà lão thích chí để dành ngửi thôi

Ngày nào bà cũng đi chơi
Già rồi tranh thủ không đời nó tiêu
Thế là sớm sớm chiều chiều
Tấm chui khỏi lốt yêu kiều đẹp xinh
Bây giờ Tấm đã thành tinh
Buôn bán lọc lõi tài tình làm sao
Chứng khoán trúng lớn, tiền vào
Tấm liền sắm đủ nhà lầu, xe hơi
Bà lão giờ biết Tấm rồi
Thế là mê tít: “ở chơi với bà
Hai bà cháu ở một nhà
Cháu sướng bà cũng sướng ra muôn phần”

Thế rồi vào một ngày xuân
Nhà vua lỡ bước đưa chân chốn này
Thấy resort đẹp hay hay
Vua bèn hứng chí ghé ngay chơi bời
Tấm ra lả lướt chào mời
Định bụng tranh thủ tiền moi thật nhiều
Nào ngờ gặp lại chồng yêu
Còn vua gặp vợ mỹ miều năm xưa
Hai người nước mắt như mưa
Ôm nhau hôn hít như vừa cưới nhau
Thế rồi quên hết niềm đau
Vua mừng vì Tấm càng giàu càng xinh
Mau mau rước lại về dinh
Một đoàn dằng dặc diễu hành xe hơi
Cám ta tức khí ngút trời
Ái chà con Tấm tuyệt vời hơn xưa
Bây giờ nó lại chẳng vừa
Nên nào có dễ mà lừa được đâu
Cám càng nghĩ lại càng đau
Suốt ngày mặt ủ mày chau một mình
Thấy Tấm nhan sắc tuyệt xinh
Cám liền giả bộ thân tình hỏi xem:
“Ơ này chị Tấm của em
Phải chăng là chị thoa kem nước ngoài?
Rồi đi mỹ viện hoài hoài
Chăm sóc sắc đẹp nhiều bài rất hay?
Thương tình chị hãy chỉ bày
Vì em cũng muốn mặt mày đẹp xinh”
Tấm liền giả bộ nhiệt tình
(Phen này mày chết một mình nghe con )
Bèn vờ lên giọng nỉ non:
“Em ơi trò ấy hãy còn kém xa
Em muốn tươi đẹp như hoa
Chị xin mách nước: ấy là xông hơi”
Tấm cho chuẩn bị nước sôi
Đẹp đâu không thấy tiêu đời Cám luôn
Trải qua biết mấy chuyện buồn
Bây giờ cô Tấm tâm hồn đã chai
Giết người chẳng thấy ghê tay
Lại còn làm mắm gửi ngay về nhà
Dì ghẻ tuổi cũng đã già
Lú lẫn nên chẳng nhận ra con mình
Ngoài kia con quạ nó rình
Nó mách cho mụ sự tình trắng đen
Nhìn lại hũ mắm quen quen
Nhận ra con gái mụ bèn lăn quay.

Cười vỡ bụng với 😄 Thơ Chém Gió Ngắn Hài Hước 😄 ngoài thơ về Tấm Cám

Viết một bình luận