20+ Mẫu Viết Bài Văn Kể Về Một Kỉ Niệm Của Bản Thân Lớp 6

Để giúp các em học sinh lớp 6 có thêm tài liệu tham khảo, Thohay.vn gợi ý top 20+ mẫu viết bài văn kể về một kỉ niệm của bản thân hay nhất dưới đây.

NỘI DUNG CHÍNH

Kỉ Niệm Đáng Nhớ Là Gì?

Kỷ niệm đáng nhớ là một sự kiện diễn ra ở quá khứ, có ý nghĩa đối với cá nhân hoặc tập thể, đáng được ghi nhớ. Kỉ niệm đáng nhớ thường mang lại niềm vui, hạnh phúc đôi khi, chúng có thể là những bài học quý giá, giúp chúng ta trưởng thành và phát triển. Bất kể là gì, những kỉ niệm đáng nhớ thường là những khoảnh khắc đáng trân trọng và ghi nhớ suốt đời.

Đón đọc mẫu văn 👉 Kể Lại Một Trải Nghiệm Đáng Nhớ Của Em Lớp 6

Cách Kể Về Một Kỉ Niệm Đáng Nhớ

Để giúp học sinh lớp 6 trong quá trình làm bài, Thohay.vn sẽ hướng dẫn chi tiết về các bước kể về một kỉ niệm đáng nhớ với các bước cụ thể nhất.

  • Bước 1: Giới thiệu về kỉ niệm đáng nhớ: được khen, bị chê, gặp may, gặp rủi, bị hiểu lầm…
  • Bước 2: Nêu hoàn cảnh xảy ra kỉ niệm
    • Thời gian, không gian: xảy ra khi nào? ở đâu?
    • Những đối tượng xuất hiện trong kỉ niệm: người thân, bạn bè, thầy cô…
  • Bước 3: Kể chi tiết lại kỉ niệm
    • Diễn biến của sự việc: việc gì đã xảy ra?
    • Suy nghĩ, tình cảm của bản thân: trân trọng, vui vẻ, hay buồn bã, hối hận?
    • Bài học rút ra sau kỉ niệm: trưởng thành hơn, biết yêu thương mọi người xung quanh, nhận ra lỗi lầm của bản thân và sửa sai…

Gợi ý 🔽 Viết Bài Văn Kể Lại Một Trải Nghiệm Của Em Lớp 6 🔽 hay nhất

Gợi Ý Các Chủ Đề Về Bài Văn Kỉ Niệm Đáng Nhớ

Xem thêm các chủ đề về bài văn kỉ niệm đáng nhớ được Thohay.vn tổng hợp dưới đây:

  • Viết về kỉ niệm tuổi thơ
  • Kỉ niệm cùng những người thân quen, bạn bè, cha mẹ,..
  • Kỉ niệm với mái trường, một vùng đất mới,..
  • Kể về một chuyến du lịch trải nghiệm, về quê, dã ngoại,…

Dàn Ý Bài Văn Kể Về Một Kỉ Niệm Của Bản Thân

Tham khảo thêm mẫu dàn ý bài văn kể về một kỉ niệm của bản thân dưới đây để có thể dễ dàng hơn trong việc viết bài, giúp bài làm thêm logic và đầy đủ ý.

1. Mở bài: Dẫn dắt, giới thiệu khái quát về kỉ niệm em định kể.

2. Thân bài:

  • Địa điểm và thời gian xảy ra câu chuyện, các nhân vật liên quan.
  • Diễn biến câu chuyện từ lúc bắt đầu đến khi kết thúc (Chú ý các sự việc, hành động, ngôn ngữ… đặc sắc đáng nhớ).
  • Nêu điều làm em nhớ hay vui buồn, xúc động.

3. Kết bài:

  • Nêu cảm nghĩ của em về kỉ niệm hoặc bài học rút ra từ kỉ niệm đó.
  • Nói lên mong ước từ kỉ niệm ấy.

Đón đọc thêm mẫu 👉 Viết Bài Văn Kể Lại Một Chuyến Đi Đáng Nhớ Của Em 👉 ngắn gọn

20+ Mẫu Kể Về Một Kỉ Niệm Đáng Nhớ Ngắn Gọn Lớp 6

Đón đọc thêm top những mẫu kể về một kỉ niệm đáng nhớ hay ngắn gọn dưới đây để các em học sinh lớp 6 có thể học hỏi và trau dồi thêm kỉ năng viết của mình tốt hơn.

Tập Làm Văn Lớp 6 Tả Kỉ Niệm Đáng Nhớ Đơn Giản

Ngày hôm nay, vì trời mưa to, lại không có áo mưa, nên em đành phải ngồi lại trong lớp học chờ mưa tạnh rồi mới về nhà. Trong lúc cùng lũ bạn ngồi ngắm mưa rơi, em lại chợt nhớ về kỉ niệm dưới mưa của mình vào hơn ba năm về trước.

Hồi đó, em vừa lên lớp 2, đã quen lớp, quen bạn bè rồi nên rất dạn dĩ. Giờ ra chơi nào, em cũng cùng các bạn chạy đi chơi khắp sân trường. Hôm đó, chúng em được nghỉ học sớm không báo trước, nên bố mẹ chưa đến đón kịp. Vì vậy, chúng em đành ngồi lại ở hành lang lớp để chờ người đến đón.

Tự nhiên lúc ấy, trời lại đổ mưa rào. Khiến trên sân có đầy những vũng nước to nhỏ. Thế là em cũng các bạn rủ nhau mặc áo mưa rồi ra sân chơi. Dưới cơn mưa chúng em hò reo, rượt đuổi nhau vô cùng vui vẻ. Một lát sau, chúng em rủ nhau thi nhảy qua các vũng nước đọng, xem ai nhảy qua vũng nước to hơn thì sẽ thắng. Trong lúc chơi, vì tính hiếu thắng, em quyết định thử sức với một vũng nước lớn.

Và tất nhiên là em không thể nhảy qua được. Em ngã xuống giữa vũng nước, làm nước bắn tung tóe khắp nơi, còn bản thân thì ướt hết cả. Cùng lúc đó, mẹ em đến đón. Thấy em bị ướt hết như vậy, mẹ đã rất tức giận. Về đến nhà, mẹ liền đưa em đi tắm gội thay áo quần khô rồi mới mắng em một trận nên thân. Sau hôm đó, em bị cảm đến gần một tuần mới khỏi. Khiến em từ bỏ hẳn thói nghịch ngợm của mình.

Sau sự kiện lần đó, em trở nên ngoan ngoãn và nghe lời mẹ hơn. Không nghịch ngợm lung tung nữa. Và mỗi khi trời đổ mưa, thì em lại bồi hồi mà nhớ về kỉ niệm ngốc nghếch ấy của mình.

Viết Bài Văn Kể Về Một Kỉ Niệm Của Bản Thân Ngắn Nhất

Tết năm nay, em được đi chợ hoa cùng với bố. Chiều hai bảy Tết, chợ rất đông đúc và nhộn nhịp. Tiếng người mua, người bán rộn ràng. Sắc xuân đang tràn ngập khắp muôn nơi. Hàng trăm loài hoa thi nhau khoe sắc thắm. Nhưng có lẽ hoa đào, hoa mai vẫn là nổi bật nhất. Những cánh đào hồng duyên dáng. Những cánh mai vàng ấm áp. Hai bố con đi dạo một vòng quanh chợ, ngắm nghía những chậu hoa.

Bố nói rằng sẽ mua một chậu hoa đào về chơi Tết. Mất một lúc lâu, em và bố mới chọn được một chậu ưng ý. Chính em là người đã gợi ý cho bố cây đào này. Cây khá cao, được trồng trong một chiếc chậu màu trắng. Thân cây nhỏ nhưng cứng cáp, khoác lên mình một chiếc áo màu nâu đậm. Từ thân cây tỏa đâm ra nhiều cành cây được tạo dáng độc đáo.

Trên cành, những chiếc lá xanh non cùng với nhiều nụ đào đang chúm chím. Sau đó, em và bố lại tiếp tục dạo quanh chợ. Khi đi qua khu bán cây quất, em đã đề nghị bố mua thêm một chậu về cho căn nhà thêm phần rực rỡ. Hai bố con lại vào chọn cây. Dạo quanh chợ hoa, em mới cảm nhận không khí mùa xuân đang đến rất gần. Khi cây đào được mang về nhà, ai cũng khen ngợi. Bố đã nói với mọi người rằng em đã giúp bố chọn cây đào. Em nhận được lời khen mà vô cùng vui vẻ. Tết năm nay, em đã có một kỉ niệm thật đẹp cùng với bố của mình.

Xem thêm 👉 Mẫu Chia Sẻ Một Trải Nghiệm Về Nơi Em Sống Hoặc Từng Đến

Viết Bài Văn Kể Về Một Kỉ Niệm Đáng Nhớ Của Em Với Người Bạn Thân Siêu Hay

Chiều hôm qua là chiều cuối tuần, em đã cùng với người bạn thân của mình có một trải nghiệm đáng nhớ.

Theo lịch hẹn từ trước, chúng em đã cùng nhau đạp xe lên nhà sách ở trên phố, để cùng nhau tô tượng. Sau mấy lần nhầm đường, chúng em cũng đến được hiệu sách. Lúc này, hai đứa mồ hôi ướt cả lưng áo, nhưng ai cũng cười tươi hết sức.

Vào bên trong, chúng em loay hoay mãi mới chọn được hai bức tượng ưng ý. Em thì chọn một chú mèo béo đang nằm lười trên ghế. Còn bạn thân của em thì chọn một con cá heo dễ thương. Vừa tô màu, chúng em vừa trò chuyện, cười đùa vui vẻ. Chờ màu nước khô, chúng em trở về nhà.

Trên đường về, trời bỗng đổ mưa rào, mà hai đứa lại chỉ có một chiếc áo mưa mà thôi. Sau khi nhường qua nhường lại, không ai muốn để bạn mình bị ướt cả. Thì chúng em đã quyết định trùm áo mưa cho hai bức tượng vừa vẽ. Về đến nhà, hai đứa ướt nhẹp, còn bức tượng thì còn khô nguyên. Chúng em sung sướng trao đổi bức tượng cho nhau để làm kỉ niệm.

Thật may là tuy ướt mưa, nhưng cả hai đứa không ai bị ốm. Chiều hôm đó thật là một kỉ niệm đáng nhớ của chúng em.

Viết Bài Văn Kể Về Một Kỉ Niệm Của Bản Thân Sâu Sắc

Trong cuộc sống, mỗi người đều giữ những kỷ niệm đáng nhớ và với em, một kỷ niệm khó quên là buổi học viết chữ đầu tiên ở lớp 1. Đó là khoảnh khắc mà cô giáo tận tâm hướng dẫn từng nét bút của em.

Lúc 6 tuổi, em chập chững bước vào lớp 1 với lòng hồn tràn đầy niềm vui. Khám phá thế giới của chữ viết là một thách thức. Dù em đọc rất nhanh, nhưng viết là một hành trình khác biệt. Em thuận tay trái, mặc dù mẹ em đã cố gắng dạy em cầm bút tay phải từ nhỏ. Nhưng mỗi khi không ai chú ý, em lại đổi sang tay trái. Cô giáo đầu tiên của em là cô Ngọc, người xinh đẹp và dịu dàng. Cô luôn quan sát em khi viết, bất chấp sự thay đổi của tay em.

Sang học kì hai, chúng em được hướng dẫn viết chữ nhỏ và bài chính tả dài hơn. Chữ của em trở nên nguệch ngoạc. Trong một buổi học, cô Ngọc nhận xét về tiến bộ của em. Em cảm thấy hồi hộp và có chút lo lắng. Cô nhắc nhở em về cách cầm bút, nhưng em vẫn quên. Cô quyết định phê bình em trước lớp, khiến em cảm thấy xấu hổ và tức giận.

Nhưng đến cuối buổi học, cô Ngọc lại nhẹ nhàng khen ngợi sự tiến bộ của em. Sự thay đổi ấy không chỉ làm em vui mừng mà còn là bài học về kiên trì và sự học hỏi. Từ đó, em kiên trì rèn viết bằng tay phải. Dù không còn được học cùng cô Ngọc, nhưng những bài học và lời dạy của cô vẫn ở mãi trong trí nhớ của em.

Đọc thêm bài 👉 Trình Bày Suy Nghĩ Về Tình Cảm Của Con Người Với Quê Hương

Viết Bài Văn Kể Về Một Kỉ Niệm Của Bản Thân Hay Nhất

Mỗi người đều giữ trong mình những kỉ niệm đáng nhớ, và với em, kỉ niệm về ngày học đầu tiên luôn trở thành một phần quan trọng trong trái tim. Sẽ không bao giờ quên được hồi chuông đầu tiên của bài học.

Thức dậy từ sớm, tâm trạng hồi hộp đầy trong người, em chuẩn bị mọi thứ cẩn thận. Ông nội đưa em đến trường trên chiếc xe đạp quen thuộc. Bầu trời xanh thăm thẳm, và từng bước chân bước vào trường là một trải nghiệm mới đầy kỳ diệu.

Buổi lễ khai giảng trang trọng và ấm áp, những lời chào tốt của thầy hiệu trưởng, những câu chuyện của anh chị lớp trên khiến em cảm thấy như đang bước vào một thế giới mới. Khi tiếng trống khai trường vang lên, em cảm nhận được sự trọng đại của khoảnh khắc.

Bài giảng, bài tập đầu tiên, tất cả đều là những điều mới mẻ và thú vị. Em ghi chép, tham gia vào bài giảng với tâm huyết. Mỗi tiết học là một thách thức, nhưng cũng là cơ hội để em hiểu biết thêm về thế giới xung quanh.

Chiều về, khi gặp ông nội, em tràn đầy hứng khởi kể về những điều mới mẻ. Đó là ngày học đầu tiên nhưng những ký ức ấy sẽ đi cùng em suốt cuộc đời. Kỉ niệm của ngày học đầu tiên không chỉ là một chương mới mở đầu, mà còn là nguồn động viên và sức mạnh để vượt qua những thách thức phía trước.

Viết Bài Văn Kể Về Một Kỉ Niệm Của Bản Thân Cực Hay

Bất kì ai trong chúng ta cũng từng là những đứa trẻ, với một tuổi thơ đầy ắp biết bao kỉ niệm bên người thân, bạn bè. Em cũng vậy, dường như mỗi ngày, mỗi giờ đối với em đều là những kỉ niệm đáng nhớ. Tuy nhiên kỉ niệm mà em nhớ nhất đến tận bây giờ chính là một lần được cô giáo khen hồi lớp 3.

Hồi đó, em là một cậu bé học rất kém môn Tiếng Việt, đặc biệt là phần tập làm văn. Tính cách ham chơi, năng nổ quá mức khiến em khó mà ngồi yên một chỗ để viết từng câu văn thật nắn nót, truyền cảm được. Thế nên, mỗi tiết làm văn với em thực sự là một cơn ác mộng. Và cô Lan – giáo viên chủ nhiệm của em hồi ấy cũng đưa em vào nhóm những học sinh cần đặc biệt quan tập trong giờ học tiếng việt. Cứ thế, giờ tập làm văn của em cứ trôi qua nặng nề như thế.

Tuy nhiên, mọi thứ đã thay đổi vào một ngày mùa đông cuối năm, khi cô giáo yêu cầu em viết bài văn tả cảnh khu chợ ngày cuối năm, gần Tết. Lúc đó, em mang theo vở bài tập theo mẹ ra chợ bán hoa, người qua kẻ lại tấp nập, rộn ràng khiến em nhanh chóng quên đi phần bài tập cần làm. Nhưng cuối cùng mẹ vẫn buộc em đối diện với nó. Như thường lệ, em mở cuốn vở tập làm văn ra với một tâm trạng chán chường và mệt mỏi. Mẹ em thấy thế liền bảo rằng:

Con hãy nhìn xung quanh đi, các cô chú bán hàng, rồi người đi mua, người đi chơi… con thấy như thế nào thì tả giống như vậy, không có khó đâu.

Nghe lời mẹ, em bắt đầu quan sát xung quanh thật kĩ rồi mới viết. Lần đầu tiên, em thấy việc viết văn cũng thú vị đến thế. Em viết liền mạch cả một bài văn thật dài. Em tả những hàng hoa, hàng bánh mứt của các cô, các chú được bày biện xinh đẹp, rực rỡ. Em tả những cô bé, cậu bé lăng xăng chạy theo mẹ rồi ngơ ngác trước khung cảnh lung linh.

Em còn tả cả những nụ cười tươi rói của cô bán hoa khi có người mua hàng. Cứ thế, mà cả hai trang giấy phút chốc kín hết cả chữ. Kết thúc bài văn, lòng em vui đến lạ kì. Cả tối hôm ấy, em cứ thao thức mãi, mong thật nhanh đến ngày mai để nộp bài cho cô.

Đến giờ tập làm văn hôm sau, khi đọc đến bài văn của em, cô giáo ngừng lại, lật bìa vở ra xem lại tên rồi mới đọc tiếp. Em nín thở hồi hộp dõi theo từng cử chỉ của cô. Cô nhăn mày, rồi nheo mắt cũng khiến em hồi hộp theo. Và rồi cô cũng đọc xong. Cô giáo chẳng nói gì cả, mà điềm tĩnh đọc tiếp bài làm của các bạn khác trong lớp. Điều đó khiến em vô cùng thất vọng, mà nằm sấp xuống mặt bàn. Một lát sau, cô giáo yêu cầu cả lớp tập trung, cô từ tốn nhận xét những ưu, khuyết điểm của cả lớp trong bài viết lần này. Xong xuôi, tự nhiên cô cầm một cuốn vở ra đứng trước lớp và nói:

Lần này, cô muốn cả lớp mình cùng dành một tràng vỗ tay cho bạn Trung, vì bạn ấy đã viết rất tốt. Tuy vẫn có một vài lỗi nhỏ, nhưng những gì bạn ấy miêu tả và kể lại vô cùng sinh động và hấp dẫn. Vậy nên cô đã cho bạn Trung một điểm mười. Cả lớp hãy mượn vở và xem bài của Trung để tham khảo nhé.

Nói rồi, cô gọi em lên bục để nhận vở. Trước ánh mắt ngạc nhiên và ngưỡng mộ của các bạn, em tiến lại gần cô. Cô giáo dịu dàng và yêu thương nhìn em nhận lấy vở và trở về chỗ. Lúc ấy, cô giáo rồi đến các bạn lần lượt vỗ tay chúc mừng em. Đó là lần đầu tiên em được điểm mười và được cô khen trong môn làm văn. Niềm hạnh phúc, tự hào ấy không gì có thể diễn tả được. Suốt buổi học hôm ấy, cả người em cứ lâng lâng vì sung sướng, còn hơn cả vì kì nghỉ Tết sắp đến gần.

Từ hôm đó, em thêm yêu và đam mê việc viết văn. mỗi khi cô yêu cầu viết bài, em sẽ tìm hiểu thật kĩ rồi mới viết thật cẩn thận. Bằng tất cả sự nghiêm túc của mình. Nhờ vậy, mà khả năng viết văn của em ngày càng tốt hơn.

Giờ đây, việc viết văn đối với em đã trở thành một môn học hấp dẫn và thú vị. Tất cả chính là nhờ lời khen và điểm mười hào phóng của cô giáo ngày hôm đó. Chính nó đã tiếp thêm cho em sức mạnh, niềm tin để cố gắng hơn. Vì vậy, kỉ niệm ngày hôm đó, em vẫn luôn nhớ mãi đến về sau.

Xem thêm cách 👉 Viết Bài Văn Tả Cảnh Sinh Hoạt Lớp 6

Viết Bài Văn Kể Về Một Kỉ Niệm Của Bản Thân Dài Nhất

Mỗi kỉ niệm đẹp đẽ luôn được con người lưu giữ lại. Em cũng có rất nhiều kỉ niệm như vậy. Và qua đó, em đã học được những bài học quý giá.

Cuối tuần này, trường em tổ chức một buổi tham quan cho học sinh khối lớp sáu. Các bạn trong lớp em đều tham gia. Chuyến tham quan đến với khu di tích Cổ Loa. Nơi đây gợi cho em nhớ đến truyền thuyết về vua An Dương Vương.

Khu di tích Cổ Loa nằm ở huyện Đông Anh, thành phố Hà Nội. Đúng sau giờ ba phút, chúng em phải có mặt ở trường, lên xe và điểm danh. Bảy giờ, xe bắt đầu xuất phát. Trên xe, mọi người cùng trò chuyện rất vui vẻ. Xe đi khoảng một tiếng thì đến nơi. Sau khi xuống xe, chúng em tập trung theo từng lớp để đi tham quan. Mỗi lớp sẽ có một anh hoặc chị hướng dẫn viên dẫn đi tham quan.

Trước hết, học sinh toàn khối sẽ đến thắp hương ở đền thờ vua An Dương Vương. Sau đó, các lớp sẽ đến thăm lần lượt các địa điểm như đình Cổ Loa (hay còn gọi là Ngự Triều Di Quy), kế tiếp là Am Mị Châu (am Bà Chúa hay đền thờ Mị Châu), chùa Cổ Loa, chùa Mạch Tràng (Quang Linh tự), cuối cùng là đình Mạch Tràng. Ở mỗi địa điểm, chúng em lại được nghe các anh chị hướng dẫn viên giới thiệu những kiến thức bổ ích.

Đến trưa, chúng em sẽ tập trung lại ăn trưa theo lớp rồi được nghỉ ngơi khoảng một tiếng. Buổi chiều, học sinh toàn khối sẽ tập trung lại để tham gia một số hoạt động tập thể. Đầu tiên, chúng em được tham gia cuộc thi “Đố vui có thưởng”. Các câu hỏi có liên quan đến khu di tích Cổ Loa mà chúng em vừa được tham quan. Rất nhiều bạn đã trả lời đúng và nhận được phần thưởng.

Đến câu hỏi cuối cùng là câu hỏi khó nhất, phần thưởng nhận được cũng có giá trị nhất. Một số bạn giơ tay nhưng không trả lời đúng. Cô tổng phụ trách phải đưa ra các gợi ý nhưng vẫn chưa có ai trả lời đúng. Suy nghĩ một lúc, em đã đoán ra được đáp án, xung phong trả lời và giành được phần thưởng. Em còn nhận được lời khen của cô tổng phụ trách và một tràng pháo tay và ánh mắt ngưỡng mộ các bạn học sinh trong khối. Điều đó khiến em cảm thấy rất khá tự hào.

Sau đó, chúng em còn được chơi các trò chơi dân gian như bịt mắt đập niêu, nhảy bao bố… Cuối cùng, chúng em còn được xem một tiết mục múa rối nước, và hát quan họ. Chuyến đi tham quan khu di tích lịch sử Cổ Loa đã giúp em học hỏi thêm nhiều điều bổ ích.

Một kỉ niệm đẹp đẽ và đáng nhớ. Em cũng đã học hỏi được nhiều kiến thức bổ ích hơn và thêm yêu quê hương, đất nước của mình.

Viết Bài Văn Kể Về Một Kỉ Niệm Của Bản Thân Ý Nghĩa

Mùa hè năm ngoái, em đã có một chuyến đi tình nguyện tới Hà Giang giúp đỡ các em nhỏ và một số hộ gia đình có hoàn cảnh khó khăn. Để giúp các em nhỏ có điều kiện học tập tốt hơn, đoàn đã tặng các em nhỏ cặp sách, bút vở mới và một số bộ bàn ghế học tập. Đối với các hộ khó khăn, đoàn đã thăm hỏi và tặng một số đồ dùng trong nhà cùng với một số tiền mặt nho nhỏ để hỗ trợ, động viên các gia đình cố gắng vượt qua khó khăn…

Chuyến đi ấy em được đồng hành cùng với cô giáo chủ nhiệm và các bạn học sinh trong lớp. Hành trình chỉ vẻn vẹn hai ngày nhưng nó khiến em nhớ mãi.

Lần đầu đặt chân đến huyện miền núi Hà Giang, em rất ấn tượng với khung cảnh nơi đây. Dù cách thành phố chưa xa nhưng đồi núi đã hiện ra rất rõ nét. Những vách núi dựng đứng bên đường trông rất kì vĩ, từ trên con đường bên núi nhìn xuống vực thẳm không khỏi choáng ngợp. Xe của lớp em dừng lại tại một ngôi làng nhỏ nằm trong thung lũng giữa các ngọn núi.

Điều đầu tiên khiến em rất ngạc nhiên đó sự xuất hiện của một ngôi trường nhỏ, lụp xụp trong làng. Bàn ghế trong lớp xộc xệch, cũ kĩ, các bạn đi học chẳng mấy ai đi dép chỉ toàn đi chân đất. Lớp em cùng cô giáo trò chuyện giao lưu với các bạn. Sau đó là đến chương trình trao tặng quà.

Chúng em đã tự chuẩn bị những món quà tặng cho các bạn học sinh nơi đây. Có bạn thì mang những chiếc áo ấm còn mới chưa mặc lần nào. Có bạn mang tặng những đôi giày đẹp mới chỉ đi một, hai lần.

Riêng em, em mang cả một bao tải to, bên dưới là chiếc chăn ấm, bên trên là quần áo mới, trên cùng em để sách và những cuốn truyện, cuốn sách đã đọc. Em tặng cho các bạn với hi vọng các bạn có thể có những giây phút giải trí thoải mái, không còn phải lo nghĩ về cuộc sống mưu sinh. Vậy là kết thúc ngày đầu tiên.

Tối đó, lớp em nghỉ ngơi tại nhà văn hóa của xã. Đi đường xa mệt nên mọi người nghỉ ngơi từ rất sớm. Sáng hôm sau, lớp em kết hợp cùng với các cô chú cán bộ địa phương đi thăm hỏi, tặng quà cho các gia đình gặp khó khăn. Người dân nơi đây rất thân thiện, tiếp đón chúng em rất nhiệt tình. Sau đó, lớp em di chuyển về Hà Nội trước khi trời tối để đảm bảo an toàn cho mọi người. 

Sau chuyến đi đó, em nhận thấy mình đã thấy và học được nhiều điều: Người dân ở vùng núi cao Hà Giang còn rất đói khổ. Hệ thống giao thông đi lại khó khăn, cơ sở hạ tầng còn yếu kém, trình độ dân trí còn thấp. Nhiều em nhỏ không có điều kiện để đến trường đi học…

Và chuyến đi này chính là sự gắn kết, sự động viên để giúp nhân dân nơi đây vươn lên trong cuộc sống. Mặc dù, những món quà không phải là lớn nhưng cũng khiến cho người dân nơi đây cảm thấy ấm lòng… 

Gợi ý 👉 Viết Đoạn Văn Ghi Lại Cảm Xúc Về Một Bài Thơ Lớp 6

Viết Bài Văn Kể Về Một Kỉ Niệm Của Bản Thân Thú Vị

Nghỉ hè năm ngoái, em đã có một chuyến du lịch bổ ích cùng gia đình. Đây là lần đầu tiên em đi chơi xa nên vô cùng háo hức, mong đợi.

Chuyến đi đến biển Vũng Tàu diễn ra ba ngày hai đêm. Mấy ngày trước, mẹ đã chuẩn bị đồ đạc cần thiết cho chuẩn đi. Gia đình em sẽ đi cùng với hai gia đình nữa là bạn thân của bố. Chuyến xe khởi hành từ sáng sớm. Khi đến nơi đã là gần trưa.

Mọi người quyết định sau khi đến khách sạn nhận phòng, thu dọn đồ đạc sẽ cùng nhau đi ăn trưa. Buổi chiều tất cả sẽ cùng nhau đi tắm biển. Em còn làm quen được với một người bạn mới là Phương Thảo.

Buổi chiều, mọi người cùng nhau ra biển. Biển cách khách sạn khoảng ba ki-lô-mét là đến nơi. Trước mắt em chính là bãi biển Vũng Tàu rộng mênh mông. Gió biển lồng lộng. Tiếng sóng vỗ ào ạt. Bãi cát vàng trải dài. Bầu trời lúc này thật cao, không một gợn mây.

Ông mặt trời như một quả bóng khổng lồ tỏa ánh nắng chói chang xuống mọi nơi. Em cùng với Phương Thảo thỏa thích vui đùa trên bãi cát, nghịch nước biển mát lạnh. Sau đó, chúng em lên bờ để xây lâu đài cát.

Buổi tối, các gia đình hẹn nhau ra biển chơi. Không khí lúc này cũng dễ chịu, mát mẻ hơn. Mọi người ngồi tại một quán nước gần bờ biển. Em còn thưởng được thưởng thức nước dừa, ăn mực nướng. Sau đó, em và Phương Thảo đã xin phép người lớn được ra biển dạo chơi.

Chuyến du lịch đã kết thúc, gia đình em đã có rất nhiều tấm ảnh đẹp. Em cũng có thêm được người bạn mới, với kỉ niệm thật đẹp.

Viết Bài Văn Kể Về Một Kỉ Niệm Của Bản Thân Đặc Sắc

Em có một người bạn đã chơi với nhau từ thời ấu thơ đó là Phương, chúng em lớn lên cùng nhau, chơi đùa, học tập với nhau và đã trải qua biết bao kỉ niệm vui buồn của tuổi thơ, có một kỉ niệm giữa em và Phương khiến em không bao giờ quên đó là kỉ niệm về một lần em bị ngã xe.

Em còn nhớ khi ấy chúng em mới là học sinh lớp 3, hai đứa học cùng lớp lại gần nhà nên thường rủ nhau đi học mỗi ngày, hôm ấy như mọi ngày Phương đến nhà và rủ em đi học, chúng em vừa đi vừa trò chuyện rất vui vẻ.

Đang đi trên đường bỗng có một chiếc xe máy đi rất ẩu vừa nhanh lại lạng lách đánh võng, em và Phương đã đi sát và lề đường để tránh xa thế nhưng chiếc xe vẫn va vào xe của em khiến em mất tay lái, loạng choạng rồi cả xe lẫn người nằm xoài trên đường. Ngay lúc đó chiếc xe lại lao nhanh chạy đi mà không thèm ngoảnh lại nhìn, em ngã quả đó vừa đau lại vừa tức, khi ấy Phương đã nhanh chóng tiến tới đỡ em vào lề đường ngồi rồi dựng xe lên giúp em.

Phương tỏ ra rất lo lắng, phủi bụi quần áo cho em rồi cẩn thận nhìn ngó xem em có bị đau chỗ nào không, Phương thấy em bị đau liền đem xe gửi vào nhà bên đường rồi đèo em tới trường học, trên đường đi cậu ấy liên tục hỏi em “cậu có đau lắm không?”, rồi cứ bắt em vào phòng y tế. Sự quan tâm ân cần của Phương khiến em rất xúc động, cậu ấy rất biết quan tâm và an ủi người khác, lại biết hy sinh vì người bạn của mình, em cứ nhìn cậu ấy mà thầm cảm ơn vì mình có một người bạn tốt như vậy.

Mỗi lần nhớ về kỉ niệm đó em lại cảm thấy Phương là một người bạn thật hiếm có, kỉ niệm đó đã giúp em hiểu hơn về người bạn của mình để từ đó biết yêu quý, trân trọng người bạn đó và gìn giữ tình bạn đẹp của chúng em.

Cập nhật thêm 👉 Viết Đoạn Văn Thể Hiện Cảm Xúc Về Một Bài Thơ Lục Bát Lớp 6

Viết Bài Văn Kể Về Một Kỉ Niệm Của Bản Thân Ấn Tượng

Ai cũng đầy ắp những kỉ niệm của một thời thơ ấu. Đặc biệt, những buổi đầu cắp sách đến trường, được gặp gỡ và làm quen với biết bao thầy cô, bạn bè … sẽ luôn là những kỉ niệm mãi mãi không bao giờ quên.

Những ngày đầu đi học, em luôn được cô giáo khen viết chữ đẹp và đều. Em học rất khá môn tập viết tuy nhiên lại không giỏi môn toán. Đây là môn học mà em sợ nhất. Cô giáo mặc dù đã giảng dạy, hướng dẫn em làm bài rất cẩn thận và tỉ mỉ tuy nhiên do bản thân sợ môn học này nên những lời cô giảng dạy em không hiểu hết.

Biết vậy, nên cô đã đổi chỗ cho em ngồi cạnh Hà – một trong những bạn học giỏi toán nhất lớp – để học tập cùng nhau. Cùng nhau làm bài tập nhóm đã giúp cho em tiến bộ hơn rất nhiều. Em đã học được phương pháp học toán của bạn. Thậm chí, trong những bài toán khó, bạn còn hướng dẫn em cách tiếp cận vấn đề và phương pháp giải phù hợp. Từ một học sinh yếu môn toán, em đã bắt đầu có niềm đam mê và yêu thích với môn học này.

Có một lần trong một bài kiểm tra toán, em không làm được bài. Em ngồi loay hoay gần như cả buổi để giải. Hà thấy vậy liền viết viết ra một tờ nháp. Sau đó, bạn vo vo lại rồi nhẹ nhàng đưa cho em. Em cảm thấy rất vui khi được bạn giúp đỡ nhưng đồng thời cũng thấy bứt rứt trong lòng. Rồi em cầm tờ giấy đã vo nhét vào học bàn. Em chợt nhớ lời cô giáo dạy: “Thất bại là mẹ thành công”.

Em không muốn bản thân mình cứ mãi yếu kém môn toán. Hà cũng thúc giục em giở tờ giấy ra chép. Nhưng bản thân em kiên quyết từ chối và tiếp tục ngồi suy nghĩ cách làm. Khi chỉ còn khoảng năm phút thì hết giờ làm bài, tự dưng những lời cô giáo giảng như hiện về trong tâm trí em. Một hồi viết nháp các công thức đã học, em chợt phát hiện ra mình đã bỏ quên mất một phép tính. Em vội vàng sửa lại bài làm. Khi trống báo hiệu kết thúc giờ kiểm tra cũng là lúc em hoàn thành bài thi.

Cô giáo trả bài kiểm tra và em được điểm 8 – một kết quả xứng đáng với sự nỗ lực của bản thân, Hà cũng rất vui khi thấy em đã học khá hơn trước. Đến bây giờ mỗi khi nhắc lại, em lại thấy hân hoan trong lòng.

Viết Bài Văn Kể Về Một Kỉ Niệm Của Bản Thân Dài Hay

Dân tộc Việt Nam vốn giàu truyền thống tôn sư trọng đạo. Hằng năm, vào ngày 20 tháng 11, các trường học lại tổ chức buổi lễ tri ân đến các thầy cô giáo. Hòa chung không khí đó, trường học của em cũng đã tổ chức một buổi lễ thật long trọng.

Buổi sáng hôm đó, em thức dậy thật sớm. Sau khi chuẩn bị xong xuôi, em đạp xe đến trường. Ngôi trường đã được quét dọn sạch sẽ, trang trí cờ hoa rực rỡ. Trên sân trường, những hàng ghế được xếp ngay ngắn. Phía khu vực sân khấu có treo một tấm băng rôn màu xanh. Chính giữa đính một dòng chữ in hoa màu trắng nằm: “LỄ KỈ NIỆM NGÀY NHÀ GIÁO VIỆT NAM 20 – 11”. Các thầy cô và học sinh đều ăn mặc rất trang trọng, lịch sự. Các thầy mặc quần âu, áo sơ mi. Còn các cô giáo thì mặc áo dài. Học sinh mặc đồng phục của trường.

Bảy giờ ba mươi phút, buổi lễ mít tinh bắt đầu. Đầu tiên, một số tiết mục văn nghệ được biểu diễn. Các bài hát “Bụi phấn”, “Người thầy” hay “Mong ước kỉ niệm xưa” vang lên như một lời tri ân các thầy cô giáo. Sau đó, toàn thể giáo viên và học sinh cùng đứng dậy làm lễ chào cờ. Sau phần giới thiệu của cô tổng phụ trách, thầy hiệu trưởng đã có lời phát biểu.

Tiếp đến, em đã đại diện cho học sinh toàn trường trình bày cảm nhận và gửi lời tri ân tới thầy cô giáo. Đây là lần đầu tiên em đứng phát biểu trước đám đông nên cảm thấy vô cùng hồi hộp. Nhưng cô Hoa – cô giáo chủ nhiệm đã gửi lời động viên giúp em có thêm sức mạnh. Đứng trên sân khấu, em phát biểu thật rõ ràng, chậm rãi. Thỉnh thoảng, em lại nhìn xuống phía dưới sân trường. Mọi người đều đang chăm chú lắng nghe. Phần trình bày kết thúc, em nói lời cảm ơn và nhận được một tràng pháo tay vang lên.

Sau đó, em còn nhận được lời khen ngợi của cô giáo chủ nhiệm. Điều đó khiến em cảm thấy rất vui sướng. Không chỉ vậy, em còn tự hào khi được đại diện học sinh toàn trường phát biểu cảm nghĩ và nói lời tri ân với thầy cô giáo.

Ngày Nhà giáo Việt Nam là một dịp lễ quan trọng đối với thầy cô và học sinh. Thế hệ hôm nay cần phải tiếp tục phát huy truyền thống tốt đẹp của dân tộc.

Hướng dẫn cách 👉 Viết Văn Bản Thuyết Minh Giải Thích Một Hiện Tượng Tự Nhiên

Kể Về Một Kỉ Niệm Của Bản Thân Đáng Nhớ Nhất

Mỗi người đều có những kỉ niệm về thời thơ ấu. Em cũng có một kỉ niệm vẫn còn ấn tượng mãi. Hồi bé, em là một đứa trẻ ham chơi, nên khá lười học. Chuyện xảy ra khi em học lớp năm. Một hôm, sau giờ học, nhóm bạn trong lớp rủ em đi chơi game. Em không suy nghĩ mà đồng ý ngay. Chúng em mải chơi đến tận chín giờ tối. Khi bác chủ quán nhắc nhở mới nhận ra khá muộn.

Em cảm thấy khá sợ và nhanh chóng đạp xe trở về nhà. Đến đoạn đường tối, em không để ý nên xảy ra va chạm với một chiếc xe máy từ trong ngõ đi ra. Em bị ngã và cảm thấy chân tay đều rất đau. Đến khi tỉnh dậy, em đã ở trong bệnh viện và nhìn thấy mẹ ngồi bên.

Em rất muốn cất tiếng xin lỗi mẹ nhưng không dám. Em nhìn vào đôi mắt của mẹ. Đôi mắt nói cho em biết rằng mẹ đã lo lắng và buồn bã thế nào. Em biết mẹ đã rất lo lắng cho mình. Mấy hôm sau, em được về nhà. Khi trở về, em thấy mẹ đang ở trong bếp cặm cụi nấu ăn. Em nhẹ nhàng đi vào, toàn những món mà em thích đang bày trên bàn ăn. Em chạy đến và ôm lấy mẹ, khẽ nói: “Con xin lỗi mẹ ạ!”.

Mẹ quay lại, nhìn em và nói: “Không sao đâu con, chỉ cần con nhận ra lỗi lầm và chịu thay đổi là được!”. Lúc ấy, em chợt bật khóc. Em biết rằng mình đã khiến cho bố mẹ lo lắng rất nhiều. Từ kỉ niệm đó, em luôn cố gắng ngoan ngoãn, chăm chỉ học tập. Em tự hứa sẽ khiến cho bố mẹ cảm thấy tự hào về em.

Kể Về Một Kỉ Niệm Của Bản Thân Về Thầy Cô Chi Tiết

Thầy Hùng – giáo viên dạy môn Toán của em hồi lớp 3 là một người giáo viên tuyệt vời.

Năm học đó, em vẫn là một cậu bé ham chơi và nghịch ngợm. Tuy được thầy cô nhận xét là thông minh, nhưng do tính bộp chộp, ẩu đoảng và em thường phạm những sai lầm nhỏ nhặt. Điều đó đã duy trì cho đến khi em gặp thầy Hùng. Biết khuyết điểm của em, thầy đã dùng những phương pháp vừa mềm mỏng lại cứng rắn để em phải thay đổi bản thân.

Thầy thường xuyên gọi em lên bảng giải các bài toán nhỏ, và các đề kiểm tra 15 phút của lớp cũng trở thành một bài toán lớn. Điều đó đồng nghĩa với việc, nếu em sai sót một lỗi nhỏ thì sẽ bị điểm kém cả bài. Điều đó đối với một học sinh thì thật là đáng sợ. Em và một số bạn có tính bộp chột và ẩu khi làm bài, ít khi dò lại bài trước khi nộp đều bắt đầu nhận thức lại sai lầm của bản thân.

Từ lúc ấy, em dần trở nên nghiêm túc và cẩn thận hơn khi làm bài. Em luôn đọc đề thật kĩ, nhẩm tính từ tốn và viết phép tính ra giấy nháp. Hành động ấy đã trở thành một thói quen, giúp em cẩn thận hơn trong học tập. Em có được sự thay đổi ấy, một phần lớn là nhờ phương pháp của thầy Hùng.

Cuối năm em học lớp 3, thầy Hùng chuyển công tác về một ngôi trường khác. Tuy đã xa thầy, nhưng sự biết ơn và kính yêu em dành cho thầy thì vẫn luôn còn mãi.

Thohay.vn gợi ý cho bạn mẫu 👉 Trình Bày Ý Kiến Về Một Vấn Đề Xã Hội

Kể Một Kỉ Niệm Đáng Nhớ Về Mẹ Lớp 6 Ngắn Gọn

Nếu ai đó hỏi em điều em tự hào nhất trong cuộc đời là gì, em sẽ nói rằng đó chính là có mẹ trong cuộc đời. Mẹ là người em yêu thương nhất cũng là người em suốt đời kính yêu, trân trọng.

Trong cuộc sống, mẹ quan tâm, lo lắng cho em từ những điều nhỏ nhặt, từ bữa cơm, giấc ngủ, học tập và đời sống tình cảm. Quan tâm, che chở, bảo vệ những đứa con dường như đã trở thành bản năng tự nhiên nhất của mẹ. Em còn nhớ mãi một lần đi chợ cùng mẹ.

Hôm đó là một buổi sáng chủ nhật đẹp trời, mẹ chở em trên chiếc xe đạp cũ lên chợ huyện để mua thức ăn, rau củ và vài đôi gà về nuôi trong vườn. Buổi đi chợ ấy rất vui, em được mẹ dẫn đi thăm thú khắp chợ, cùng mẹ mua những vật dụng cần thiết, cùng mẹ ăn sáng tại một góc chợ nhỏ mà tấp nập.

Trên đường trở về nhà, trời bất chợt đổ cơn mưa rào, vì không mang theo áo mưa mà xung quanh cũng không có hàng quán để mua áo mưa tránh ướt, mẹ đã dùng chiếc túi bóng lấy từ giỏ đồ để em che lên đầu, sau đó mẹ cởi chiếc áo chống nắng mẹ đang mặc khoác lên người em để chặn những giọt nước mưa đang rơi xuống kia. Sau khi đã che chắn cẩn thật cho em, mẹ đạp xe trong cơn mưa để đưa em về nhà. Những giọt mưa rơi trên vai mẹ làm ướt đẫm chiếc áo nâu bạc màu mẹ đang mặc, nhìn thấy hình ảnh ấy em chợt thương mẹ rất nhiều.

Khi về nhà, mẹ cũng không quan tâm đến mình mà vội lấy khăn khô và quần áo cho em thay vì sợ em bị cảm lạnh. Thương mẹ, em đã mang quần áo khô cho mẹ và giúp mẹ cất đồ vừa mua vào tủ để mẹ có thời gian thay đồ.

Mẹ luôn như vậy, yêu thương con cái hơn chính bản thân mình. Em rất hạnh phúc vì có mẹ, điều em tự hào nhất cũng là được làm con của mẹ.

Kể Một Kỉ Niệm Đáng Nhớ Về Bố Lớp 6 Chọn Lọc

Em yêu quý tất cả những người ruột thịt nhưng gần gũi, gắn bó hơn cả vẫn là cha. Cha không chỉ sinh thành, nuôi dưỡng mà còn là người bạn lớn thân thiết của em. Không thể kể hết những kỉ niệm của thời thơ ấu, nhưng riêng kỉ niệm về tình cha con thì mỗi lần nhớ lại, em đều rưng rưng xúc động.

Hồi lên bốn, lên năm, em theo cha nhiều hơn theo mẹ. Bởi lẽ mẹ đi làm xa, sáu giờ đã rời nhà và tối mịt mới về, không thể chăm sóc em hằng ngày được, ông bà nội già yếu, cha em không dám phiền, nên hầu như mọi việc lớn nhỏ trong nhà, cha đều làm cả.

Những sáng mùa đông, gió bấc xào xạc ngoài vườn cây và lùa hun hút qua khe cửa, cha em dậy sớm đun nước rót vào phích rồi đặt thêm ấm nữa để ông bà nội có nước nóng rửa mặt. Bên tách trà nóng thơm ngát, ông nội và cha em trò chuyện. Em ngồi lọt thỏm trong lòng, áp mặt vào khuôn ngực vạm vỡ, ấm sực của cha mà cảm thấy sung sướng vô ngần. Ngoài đường có tiếng rao lanh lảnh: “Bánh mì nóng giòn đây! Bánh mì mới ra lò đây!”. Cha chạy ù ra mua cho em một chiếc. Em bẻ từng miếng nhỏ, nhai rau ráu ngon lành.

Những chiều hè, mặt trời vừa lặn sau dãy núi Ba Vì tím biếc, cha nhấc em lên vai, hai cha con đi dọc triền đê hứng gió, rồi xem đám trẻ thả diều. Sau đó cha cho em xuống bến sông tắm. Em thích thú ngâm mình trong dòng nước phù sa mát rượi và thỏa thuê quẫy đạp trên đôi tay rắn chắc của cha. Nhờ cha dạy mà em biết bơi rất sớm.

Trong nhà, chỗ nào cũng có đồ chơi cha làm cho em. Trên bệ cửa sổ là chú bé cưỡi trâu thổi sáo, là mẹ con đàn lợn quây quần bên nhau, dễ thương lạ lùng! Rồi khay quả gồm bưởi, cam, na, ổi, chuối được tô màu y như thật… Tất cả đều do bàn tay khéo léo của cha nặn từ đất sét móc ở bờ sông. Những con cào cào, châu chấu, chuồn chuồn, bươm bướm tết bằng lá dừa theo em vào trong giấc ngủ say nồng. Em cảm nhận tình yêu nồng nàn của cha dành cho đứa con trai bé bỏng từ những thứ đồ chơi ấy.

Nhớ nhất là hồi em học lớp một. Buổi khai trường đầu tiên trong đời, em được cha chở đi học trên chiếc xe đạp cũ kỹ đã tróc hết sơn. Ngồi đằng sau, em ríu rít hỏi cha đủ chuyện:

Em rất yêu người cha của mình. Em sẽ cố gắng chăm ngoan để cha luôn cảm thấy tự hào về mình.

Xem thêm tuyển tập 👉 Mẫu Viết Bài Văn Đóng Vai Nhân Vật Kể Lại Một Truyện Cổ Tích

Kể Một Kỉ Niệm Đáng Nhớ Về Ông Lớp 6 Ngắn Hay

Kỉ niệm luôn đem đến cho chúng ta nhiều cảm xúc đẹp đẽ. Đặc biệt là những kỉ niệm thời thơ ấu đã trở thành hành trang quý giá trong cuộc sống của em cho đến bây giờ.

Trong gia đình, người em gắn bó nhất chính là ông nội. Năm nay, ông đã ngoài bảy mươi tuổi. Trước khi nghỉ hưu, ông em là một cán bộ nhà nước. Ông rất yêu thương con cháu. Nhưng ông cũng rất nghiêm khắc khi chúng em mắc lỗi. Tuy tuổi đã cao nhưng ông vẫn còn rất khỏe. Ông đã dạy cho chúng em rất nhiều bài học bổ ích. Và em cũng có rất nhiều kỉ niệm đẹp về ông.

Trong kí ức của em, ông nội là một người rất yêu thích công việc trồng cây nên khu vườn trong nhà luôn xanh tốt quanh năm. Những cây ăn quả đã cho trái ngọt không biết bao nhiêu mùa. Cứ mỗi buổi chiều, ông lại ra vườn để chăm sóc cây cối. Còn nhớ lúc đó, em thường chạy theo ông, đòi được giúp ông tưới tắm cho cây cối trong vườn. Ông đã dạy em phải chăm chút chúng một cách nâng niu, cẩn thận.

Ông nói rằng: “Cây cối cũng giống như con người cần được chăm sóc”. Nhờ vậy, mỗi loài cây trong vườn đã trở thành người bạn của em. Cây ổi cho em leo trèo cùng lũ bạn trong xóm. Cây cam cho trái thơm ngọt ngào. Những khóm hoa: đồng tiền, cẩm tú cầu, mười giờ… giúp em cảm thấy thư giãn sau một ngày học tập mệt mỏi. Có thể nói, nhờ có ông mà em đã trở thành “người làm vườn tài ba”.

Không chỉ là chăm sóc cây trong vườn, em còn được nghe ông kể rất nhiều câu chuyện hay về cuộc sống. Những câu chuyện về cuộc sống ngày xưa. Một thời đã xa với những câu chuyện thật thú vị. Giờ đây, những kỉ niệm về ông chỉ còn lại trong kí ức. Nhưng tình cảm với ông vẫn còn mãi đây.

Những kỉ niệm thời thơ ấu cùng ông nội thật đẹp đẽ. Em tự hứa bản thân phải cố gắng học tập thật tốt, để ông sẽ luôn tự hào về đứa cháu của mình. Em rất yêu ông nội của mình.

Kể Một Kỉ Niệm Đáng Nhớ Về Bà Lớp 6 Đầy Cảm Xúc

Mẹ là người cho em tình thương yêu vô hạn nhưng bà cũng cho em những tình yêu thương, tình bà cháu kính yêu tôn trọng. Ở trong nhà em hợp nhất với bà chính vì thế mà em có chuyện gì cũng kể với bà chứ không phải là mẹ. bà cho em một tuổi thơ êm đềm nhưng cũng đầy dữ dội. Cái dữ dội ấy không phải là khổ sở hay đau đớn mà là nghịch ngợm trên những cánh đồng quê hương.

Bà luôn cho em những tình yêu thương nhất, ngày còn bé cho đến tận bây giờ em không thể nào quên những kỉ niệm về bà. Từ khi em còn là một đứa đi học mẫu giáo bà đã sắm cho em đôi quần chíp để mặc. Vì mẹ em bận làm cho nên không quan tâm đến những vấn đề đó lắm. Tóc bà cũng cắt cho em, có thể nói tuổi thơ gắn liền với những kỉ niệm về bà. bà làm thay hết những công việc của mẹ em lo cho chúng em từ cái ghim kẹp tóc trở đi.

Nhớ những lần sáng sớm ra đòi bà mua quà những chiếc bánh rán năm trăm đồng ba chiếc. Khi ấy đồng tiền nó mới có giá trị làm sao. Quần áo bà mua cho em, mái tóc bà cắt cho em nốt. Bà em như một nhà tạo mẫu tóc chuyên nghiệp nhưng chỉ có một kiểu tóc duy nhất đó là tóc tiếng. Lũ trẻ con quê chúng em từ những đứa sạch cho đến những đứa bẩn đều có chấy. Chính vì thế mà bà phải cắt tóc ngắn cho chấy đỡ đẻ nhiều. Nhớ những buổi trưa ngồi trên bậu cửa bà bới tóc bắt từng con chấy cho vào răng cắn đến cậc một cái. Tuổi thơ em giữ dội là thế.

Mấy bà cháu sau những bữa em thường nằm quây quần bên nhau nghe bà kể chuyện ngày xưa. Bà lại trêu chúng em “Cấm cười cấm nói cấm gọi cấm thưa, cấm cửa nhà vua, ba phèo chín đấm”. Khi ấy đứa nào mà nhúc nhích là bà sẽ cù ki cho cười sặc mới thôi. Thằng em trai em sợ khủng long bà cứ dọa nó mỗi khi nó hư. Có lần gần sáng nhưng em vẫn xuống bô của bà ở cuối giường để tiểu. Ấy thế mà lúc ấy bà trêu thằng em rằng khủng long kìa. Em vội chạy lên làm đứt cả màn của bà.

Không những thế bà còn là một người khá nghiêm khắc nữa. Những lúc có khách mà chúng em đùa nhau nhộn quá bà thường phạt góc chúng em. Bà yêu thương chúng em như thế nhưng cũng rất nghiêm để dạy cho những em điều hay lẽ phải.

Đến bây giờ em vẫn không thể nào quên những kỉ niệm ấy. Bà của em bây giờ đã già rồi, mắt đã mờ, chân tay đã chậm và trí nhớ cũng không còn được minh mẫn như trước nữa nhưng những câu chuyện cổ tích vẫn theo bà, theo chúng em cho đến tận bây giờ.

Tham khảo thêm viết 👉 Mẫu Kể Lại Một Truyện Cổ Tích Bằng Lời Một Nhân Vật

Kể Về Một Kỉ Niệm Đáng Nhớ Lớp 6 Ngắn Nhất – Ngày Đầu Tiên Đi Học

Kỉ niệm đáng nhớ nhất của em là về ngày đầu tiên đi học. Tối hôm trước, mẹ đã giúp em chuẩn bị mọi thứ đầy đủ. Còn em chỉ cần đi ngủ thật sớm để ngày mai thức dậy đúng giờ. Sáng hôm sau, em thức dậy vào lúc sáu giờ. Em đánh răng rửa mặt, ăn sáng và mặc bộ đồng phục mới. Đúng bảy giờ, mẹ đã đưa em đến trường bằng chiếc xe máy cũ. Trên đường đi, em cảm thầy vừa hân hoan, vừa lo lắng

. Chẳng bao lâu, ngôi trường Tiểu học đã hiện ra trước mắt. Từ phía ngoài đường nhìn vào đã thấy chiếc cổng trường rất to, phía trên cao là bảng tên trường. Đi sâu vào bên trong sẽ nhìn thấy sân trường rất rộng rãi, được đổ bê tông phẳng lì. Mẹ đưa em đến phòng học đã có cô giáo đứng chờ. Em nép phía sau lưng mẹ mà không dám bước vào. Mẹ đã ân cần động viên em.

Đến bây giờ, em vẫn còn nhớ lời mẹ nói: “Đi đi con, một chân trời mới đang chờ con ở phía trước”. Giọng nói nhẹ nhàng, cùng ánh mắt trìu mến của mẹ đã tiếp cho em một nguồn động lực to lớn. Em nghe lời mẹ bước vào lớp cùng cô giáo. Buổi học đầu tiên rất vui vẻ, thú vị. Em đã quen được rất nhiều bạn mới. Trong giờ học, em còn xung phong phát biểu xây dựng bài. Đến chiều về, em đã kể lại cho mẹ nghe về buổi học. Mẹ còn khen ngợi khiến em cảm thấy vui lắm! Em thật hạnh phúc vì đã có mẹ ở bên vào một ngày đặc biệt.

Kể Về Một Kỉ Niệm Của Bản Thân Trang 67 Ngữ Văn 6 – Tắm Sông

Một kỉ niệm đáng nhớ nhất giữa em và người bạn thân thiết nhất, chính là một kỉ niệm diễn ra vào chiều mùa hè hai năm trước.

Hôm đó, buổi trưa trời mát, em và Khải đã rủ nhau ra sông tắm mát. Dưới ánh nắng gay gắt, nước sông được cây khế, cây dừa chê rợp mát lạnh, hấp dẫn vô cùng. Vì vậy, chúng em đã lơ là, không khởi động mà ngay lập tức lao xuống dòng nước mát. Trong lúc đang sung sướng bơi lội, em chợt thấy phần bắp chân bị cứng lại. Sau vài giây giật mình, em nhận ra ngay mình đã bị chuột rút. Chao ôi, cơ thể em nhanh chóng mất cân bằng và hai tay em chới với liên tục.

May mắn thay, Khải ở gần đó nhận ra tình hình của em, vội bơi lại để ứng cứu. Vốn hình thể của em to hơn Khải nhiều, nên quá trình gặp khá nhiều khó khăn. Xung quanh lại chẳng có người lớn nào do đang ở giữa trưa. Dù vậy, Khải vẫn kiên trì kéo em vào bờ từng chút, từng chút một. Chờ gần hai mươi phút sau, em và cậu ấy mới vào được bờ. Mặt Khải lúc ấy đỏ bừng vì mệt, thở từng hơi lớn, nhưng vẫn quan tâm xoa chân cho em, nhằm giúp em sớm đỡ hơn. Nhờ có Khải, mà em đã an toàn vượt qua tình huống nguy hiểm đó.

Cũng từ hôm ấy, tình bạn giữa em và Khải càng trở nên thân thiết hơn. Em xem cậu ấy như là người anh trai thân thiết nhất của mình.

Share thêm cho bạn👉 Bài Văn Trình Bày Ý Kiến Về Một Hiện Tượng Đời Sống Lớp 6

Viết một bình luận