Ngôn Chí Bài 11 ❤️️ Nội Dung Bài Thơ, Đọc Hiểu, Cảm Nhận ✅Bài Thơ Là Một Bức Tranh Thiên Nhiên Thanh Bình Nơi Am Trúc Thể Hiện Sự Giao Hòa Với Thiên Nhiên Và Tâm Hồn Thi Sĩ.
NỘI DUNG CHÍNH
Nội Dung Bài Thơ Ngôn Chí 11
Bài thơ: Ngôn chí bài 11 (Cỏ xanh)
Tác giả: Nguyễn Trãi
Cỏ xanh cửa dưỡng để lòng nhân,
Trúc rợp hiên mai quét tục trần.
Nghiệp cũ thi thư hằng một chức,
Duyên xưa hương hoả tượng ba thân.
Nhan Uyên nước chứa bầu còn nguyệt,
Ðỗ Phủ thơ nên bút có thần.
Nợ quân thân chưa báo được,
Hài hoa còn bợn dặm thanh vân.
Thohay.vn Tặng Bạn ❤️️ Côn Sơn Ca [Nguyễn Trãi] ❤️️Nội Dung Bài Thơ, Ý Nghĩa, Phân Tích
Ý Nghĩa Ngôn Chí Bài 11
Trong bài thơ chúng ta thấy được một cốt cách, một tâm hồn đẹp của một vị quân tử. Bài thơ nói về cây cỏ xanh, tác giả đã dùng những từ ngữ tinh tế để miêu tả vẻ đẹp của cây cỏ xanh và ý nghĩa sâu xa của nó. Bài thơ này còn nói lên ý nghĩa của việc giữ gìn và bảo vệ thiên nhiên.
Những Cảm Nhận, Phân Tích Ngôn Chí Bài 11 Hay Nhất
Sau đây là một số mẫu cảm nhận, phân tích bài thơ Ngôn Chí Bài 11 hay nhất mà Thohay.vn đã sưu tầm và chia sẽ đến bạn tham khảo trước khi làm văn.
☛ Cảm Nhận, Phân Tích Ngôn Chí Bài 11 Ngắn Gọn
Như một ngôi sao sáng rực trên nền trời văn học Việt Nam, Nguyễn Trãi đã để lại cho nền văn học đầu thế kỉ XV nói riêng và nền văn học dân tộc nói chung khối tác phẩm vô cùng đồ sộ mang những giá trị sâu sắc về cả mặt nội dung lẫn nghệ thuật. Trong đó, chúng ta không thể không nhắc tới thi phẩm “Ngôn chí” bài thơ số 11 được trích trong “Quốc âm thi tập”. Ngay mở đầu bài thơ, Nguyễn Trãi đã mở ra trước mắt độc giả một bức tranh thiên nhiên tươi sáng, thanh tao mà qua đó chúng ta cũng thấy được khuynh hướng cảm hứng thiên nhiên được thể hiện:
“ Cỏ xanh cửa dưỡng để lòng nhân,
Trúc rợp hiên mai quét tục trần.”
Bài thơ được sáng tác trong lúc Nguyễn Trãi về ở ẩn mà noi theo Chu Đôn Di (Chu Liêm Khê) – một triết gia Trung Quốc sống vào đời Tống mà để cỏ mọc đầy trước sân nhà. Cả câu thơ toát lên vẻ thanh cao, một lối sống gần gũi, hài hòa với thiên nhiên của Nguyễn Trãi đó là nuôi cỏ ở cửa để dưỡng lòng nhân. Ở đây, chúng ta có thể hiểu rằng “cỏ xanh” được tự sinh trưởng, phát triển và mọc theo lẽ tự nhiên giống với ý niệm “dưỡng để lòng nhân”. Không làm hại, không tác động đến cỏ, đến tự nhiên tức không làm tổn hại bất cứ ai trong cuộc đời.
Điều này giống như câu nói của nhà triết gia người Trung Quốc Chu Đôn Di vừa nhắc tới: “Dữ tự gia ý tứ nhất ban” (tâm ý của ta cũng muốn như vậy). Như thế, đạo lý nuôi dưỡng tấm lòng nhân hậu, nhân đạo của con người thường bắt đầu từ những điều bình dị chứ đâu cần đến những ngôn từ đao to búa lớn.
Hai câu thơ vừa lột tả được khung cảnh thiên nhiên gần gũi với mái nhà đơn sơ, cỏ mọc trước sân nhà, hai bên là hàng trúc rủ bóng gợi được cái thanh tao, bình dị trong cảm xúc của độc giả. Nối tiếp bốn câu thơ sau chính là biểu hiện của khuynh hướng cảm hứng tôn giáo trong thơ Nguyễn Trãi:
“Nghiệp cũ thi thư hằng một chức,
Duyên xưa hương hoả tượng ba thân.
Nhan Uyên nước chứa bầu còn nguyệt,
Ðỗ Phủ thơ nên bút có thần.”
Bốn câu thơ là nơi bày tỏ cái duyên trong suốt ba kiếp từ quá khứ đến hiện tại và tương lai của nhà thơ: duyên lửa hương với văn chương. Chính vì vậy mà ông nói đến cái “nghiệp cũ thi thư” tức là quá khứ của mình hằng chuyên chú một việc – sáng tác với thơ văn.
Có thể nói, bằng cách mượn qua niệm “ba thân” trong Phật giáo mà nhà thơ đã bày tỏ được nỗi niềm với cái duyên văn chương trong ba kiếp đời mình. Ông tuy về ở ẩn những vẫn trung thành với cái nghiệp duyên đó cho đến cuối đời vừa để nói lên tâm trạng, cốt cách thanh cao, tâm hồn hòa mình với thiên nhiên vừa để bộc lộ những cảm nghĩ của mình với đời, với con người dưới con mắt tinh tế của mình. “Nhan Uyên” hay “Đỗ Phủ” đều là những con người có tầm ảnh hưởng đến lối sống, cảm nhận cũng như cảm thơ của Nguyễn Trãi trước sự đời.
Nhan Uyên chưa từng khoe khoang hay thể hiện ưu điểm của mình mà ông rất khiêm tốn. Có lẽ vì vậy mà Nguyễn Trãi cũng noi theo ông lối sống đó để giữ cốt cách thanh cao của mình. Cuối cùng kết lại bài thơ chính là hai câu thơ:
“Nợ quân thân chưa báo được,
Hài hoa còn bợn dặm thanh vân.”
Hai câu cuối trong thi phẩm đã bộc lộ cảm nghĩ của ông về mối quan hệ giữa vua và cha mẹ trong mối nợ của kẻ “tôi” chưa báo đáp được hết. Ở đây, Nguyễn Trãi đã đề cập đến “hài hoa” hay giầy hoa của kẻ sĩ làm quan còn vướng bận trên con đường công danh.
Chính vì sự vướng bận đó mà “nợ quân thân” chưa được báo đáp hết. Ngoài ra ông cũng thể hiện cái nhìn của mình về cuộc đời, về những kẻ chỉ hám danh lợi mà bán đứng cha mẹ, vua và đất nước. Thông qua “Ngôn chí” bài thơ số 11, Nguyễn Trãi đã thành công thể hiện được các khuynh hướng cảm hứng sáng tác trong thi phẩm nói riêng và sự nghiệp sáng tác nói chung một cách hài hòa.
Chính vì vậy mà trải qua mấy trăm năm lịch sử, văn thơ Nguyễn Trãi vẫn luôn trường tồn với thời gian và kết tinh trong mình nhiều thành tựu nổi bật ở nền văn học trung đại trước và cả văn học dân tộc Việt Nam.
☛ Cảm Nhận, Phân Tích Ngôn Chí Bài 11 Hay Của Học Sinh Giỏi
Nguyễn Trãi được đánh giá là ngôi sao sáng trên bầu trời văn học Việt Nam thế kỷ 15. Các tác phẩm thơ chữ Hán và chữ Nôm của ông có thể xếp vào dạng tuyệt bút. Trong đó bài thơ Ngôn chí số 11 trích trong tập “Quốc âm thi tập” (tuyển tập những bài thơ nôm của Nguyễn Trãi) được đánh giá là một trong những bài thơ đặc sắc hơn cả. Trong bài thơ chúng ta thấy được một cốt cách, một tâm hồn đẹp của một vị quân tử.
“Ngôn chí” số 11 của Nguyễn Trãi được sáng tác trong thời gian ở ẩn ở Côn sơn quê ông. Sau thời gian dài cống hiến cho nhà Lê, vì không muốn sống chung với bè lũ quan lại nịnh thần, chỉ hám danh lợi Nguyễn Trãi quyết định cáo quan về ở ẩn. Tâm hồn giao hoà với thiên nhiên nhưng vẫn mang nặng những tâm sự thời cuộc, về vận mệnh của non sông, đất nước được thể hiện rất rõ trong bài thơ.
Hai câu thơ đầu tiên là hình ảnh quen thuộc của chốn điền viên quê hương ông:
“Cỏ xanh cửa dưỡng để lòng nhân,
Trúc rợp hiên mai quét tục trần.”
Chúng ta có thể hiểu ở đây là cỏ xanh phát triển tự nhiên giống với quan niệm dưỡng để lòng nhân. Khi chúng ta không làm hại đến cỏ, đến tự nhiên tức không làm tổn hại bất cứ ai trong cuộc đời. Như vậy đạo lý nuôi dưỡng tấm lòng nhân hậu, từ bi, hỷ xả bắt nguồn từ chính những điều giản dị, thân quen nhất.
Đến câu thơ thứ hai vẫn là một nét vẽ về khung cảnh của thiên nhiên bình dị, đơn sơ với hình ảnh trúc mọc rợp hiên như quét hết bụi trần. Hai câu thơ vừa vẽ ra được một khung cảnh bình dị, đơn sơ với cỏ xanh mọc đầy trước cửa, trúc rợp rủ bóng trước hiên nhà, lại vừa gợi lên một cuộc sống hoà mình với thiên nhiên của tác giả.
Những câu thơ tiếp theo là hình ảnh của bậc thi nhân với tâm hồn nặng lòng với thời cuộc, thế sự:
“Nghiệp cũ thi thư hằng một chức,
Duyên xưa hương hỏa tượng ba thân.
Nhan Uyên nước chứa bầu còn nguyệt,
Ðỗ Phủ thơ nên bút có thần.”
Những câu thơ khơi gợi hình ảnh của một vị thi nhân với tâm hồn nặng lòng với nghiệp văn chương. Theo tác giả Nguyễn Trãi cái kiếp khách thơ theo ông suốt ba kiếp từ quá khứ, đến hiện tại và cả tương lai thông qua quan niệm “ba thân” trong phật giáo. Cái nghiệp khách thơ tuy không mang lại giá trị vật chất gì nhưng lại giúp nuôi dưỡng tinh thần cho thi sĩ, giúp bậc thi nhân tìm thấy niềm vui trong cuộc đời. Vì thế dù có cáo quan về quê làm một lão nông chi điền thì ông vẫn trung thành với nghiệp văn chương đến hết cuộc đời.
Ở khổ thơ này Nguyễn Trãi có nhắc đến hai bậc hiền triết là Nhan Uyên và Đỗ Phủ. Nhan Uyên nổi tiếng với lối sống thanh bạch, khiêm tốn; còn Đỗ Phủ nổi tiếng là thần thơ với những câu thơ hàng tuyệt bút. Có lẽ Nguyễn Trãi cũng noi theo lối sống của các vị hiền triết ấy để giữ trọn cốt cách thanh cao của mình:
Bài thơ khép lại bằng hai câu thơ:
“Nợ quân thân chưa báo được,
Hài hoa còn bợn dặm thanh vân.”
Nợ quân thân ở đây là món nợ vua tôi và cha mẹ chưa báo đáp được. Dù Nguyễn Trãi đã phò tá vua Lê Lợi đánh tan giặc Minh, bình ổn đất nước, xưng vương và lên ngôi làm vua nhưng với ông chừng ấy chưa đủ. Phải cáo quan về ở ẩn trong tình thế đất nước vẫn còn thù trong giặc ngoài nên Nguyễn Trãi vẫn cảm thấy hổ thẹn vì chưa báo đáp được hết ơn vua, chưa giúp được vua bình yên thiên hạ. Bên cạnh đó Nguyễn Trãi cũng bộc lộ cái nhìn đầy mỉa mai dành cho những kẻ chỉ hám danh, hám lợi mà bán cả cha mẹ, vua và đất nước.
Thông qua bài thơ “Ngôn chí” chúng ta thấy được vẻ đẹp trong cốt cách con người của Nguyễn Trãi. Đó là một tâm hồn thanh bạch, bình dị với lối sống chan hoà với thiên nhiên và luôn nặng lòng với thời cuộc, luôn đau đáu được cống hiến cho đất nước, nhân dân.
Với bài thơ “Ngôn chí” chúng ta thấy được tài năng của Nguyễn Trãi trong việc sử dụng chữ nôm với thể thơ Đường luật quen thuộc. Những thi liệu vẫn hay được sử dụng trong thơ Đường như cỏ, trúc, quân thân… được vận dụng hài hoà khiến bài thơ vừa có chất cổ điển, vừa mang đậm dấu ấn của Nguyễn Trãi.
Thohay.vn Chia Sẽ ❤️️ Tự Thán [Nguyễn Trãi] ❤️️ Nội Dung Bài Thơ, Phân Tích