Thơ Lâm Thị Mỹ Dạ [Tác Giả, Tác Phẩm + Tuyển Tập Thơ]

Thơ Lâm Thị Mỹ Dạ ❤️️ Tác Giả, Tác Phẩm + Tuyển Tập Thơ ✅ Tìm Hiểu Chi Tiết Về Cuộc Đời, Sự Nghiệp Của Thi Sĩ Lâm Thị Mỹ Dạ.

Tiểu Sử Cuộc Đời Tác Giả Lâm Thị Mỹ Dạ

Nhắc đến các nhà thơ nữ nổi tiếng của Việt Nam, ta không thể không nhắc đến nữ thi sĩ Lâm Thị Mỹ Dạ. Trong bài viết hôm nay, hãy cùng Thohay.vn tìm hiểu về tiểu sử cuộc đời cũng như sự nghiệp sáng tác của tác giả Lâm Thị Mỹ Dạ nhé!

  • Lâm Thị Mỹ Dạ sinh ngày 18 tháng 9 năm 1949, hội viên Hội nhà văn Việt Nam
  • Quê quán: huyện Lệ Thủy, tỉnh Quảng Bình.
  • Bà làm việc tại Ty văn hoá Quảng Bình. Năm 1978 đến 1983, bà học Trường viết văn Nguyễn Du. Sau đó bà làm phóng viên, biên tập viên tạp chí Sông Hương (của Hội liên hiệp Văn học nghệ thuật Thừa Thiên – Huế).
  • Bà từng là Ủy viên BCH Hội văn học nghệ thuật Thừa Thiên – Huế, Ủy viên BCH Hội nhà văn Việt Nam khóa III, Ủy viên Hội đồng thơ Hội nhà văn Việt Nam khóa V.
  • Hiện bà đang sống tại thành phố Huế, tỉnh Thừa Thiên – Huế. Bà có chồng là Hoàng Phủ Ngọc Tường, cũng là một nhà văn, nhà thơ có tiếng ở Việt Nam.

Đón xem thêm🌱 Thơ Bình Nguyên Trang 🌱 Tác Giả, Tác Phẩm + Chùm Thơ Hay

Sự Nghiệp Sáng Tác Nhà Thơ Lâm Thị Mỹ Dạ

Chia sẻ cho bạn đọc các thông tin quan trọng về sự nghiệp sáng tác nhà thơ Lâm Thị Mỹ Dạ.

  • Lâm Thị Mỹ Dạ làm thơ rất sớm, lên 9 tuổi đã bắt đầu sáng tác thơ. Lên 10 tuổi, bà có tập thơ đầu tiên với khoảng 40 bài. Tuy nhiên do chiến tranh nên tập thơ bị thất lạc, chỉ đọng lại trong tâm trí nhà thơ những câu thơ rất buồn với nỗi trắc ẩn thời thơ ấu: Tuổi thơ tôi như sáng chiều đỏ lựng /Hắt máu xuống dòng sông đen.
  •  Các tác phẩm chính đã xuất bản : Trái tim nỗi nhớ (thơ, in chung với Ý Nhi – 1974), Bài thơ không năm tháng (thơ – 1983), Danh ca của đất (truyện thiếu nhi – 1984), Nơi con và dòng suối (truyện thiếu nhi – 1987), Phần thưởng muôn đời (truyện thiếu nhi – 1987), Hai tuổi em đầy tay (thơ – 1989). 
  • Năm 1971, ở tuổi 20, Lâm Thị Mỹ Dạ đạt giải Nhất báo văn Nghệ với bài Khoảng trời và hố bom. Một sự kiện chính thức ghi dấu cái tên Lâm Thị Mỹ Dạ vào văn đàn thi ca Việt Nam. Một bài thơ về chiến tranh, được viết bởi một trái tim nhiều oan khuất, viết dưới làn bom giặc  nhưng thấm đẫm chất nhân văn.

Giải thưởng:

  • Giải Nhất cuộc thi thơ báo văn nghệ 1971-1973 thơ báo Văn Nghệ với 3 bài thơ Đường ở Thủ Đô, Khoảng trời hố bom và Chuyện cổ nước
    mình.
  • Giải thưởng Văn học Hội Nhà văn Việt Nam cho tập thơ Bài thơ không năm tháng.
  • Giải A thơ của Ủy ban toàn quốc các Hội LHVHNT Việt Nam năm 1999.
  • Giải A thơ Giải thưởng văn học Nghệ thuật Cố đô (1998-2004) của UBND tỉnh và Hội LH VHNT Thừa Thiên Huế.
  • Năm 2007, nhà thơ Lâm Thị Mỹ Dạ được Chủ tịch nước tặng Giải thưởng Nhà nước về văn học nghệ thuật với 3 tập thơ: Trái tim sinh nở (1974), Bài thơ không năm tháng (1983) và Đề tặng một giấc mơ (1988).
  • Năm 2005, tập thơ Cốm non (Green rice) của chị được dịch ra tiếng Anh, in và phát hành tại Hoa Kỳ.

Phong Cách Thơ Lâm Thị Mỹ Dạ

Cùng tìm hiểu thêm về phong cách thơ của nhà thơ Lâm Thị Mỹ Dạ ngay sau đây nhé!

  • Thơ của Lâm Thị Mỹ Dạ có giọng hồn nhiên, nhân hậu, vui tươi. Có lẽ vì thế mà các nhân vật trong các truyện viết cho thiếu nhi thường là những em bé ở lứa tuổi non tươi, hay nghịch ngợm và rất hồn nhiên. 
  • Dường như Lâm Thị Mỹ Dạ sinh ra là để làm thơ. Nói là hồn nhiên, nhưng khi cần, thơ của bà cũng nồng nàn bằng cái vẻ rất nữ tính, thể hiện niềm khát khao được vươn tới cái đẹp nhân ái, bao dung. 
  • Thơ của bà giàu ý tứ. Tứ thơ bao giờ cũng là bất ngờ. Thơ Lâm Thị Mỹ Dạ là tiếng nói đồng cảm đầy khẩn thiết của bao nhiêu số phận, trong đó, hướng về chung quanh trong sự khai thác cạn kiệt chính mình là cái nhìn nhân ái, là thi pháp tự suy đã qua chiêm nghiệm và thay đổi ngôn từ thi ca.
  • Thơ của bà kết hợp được chất thực cuộc sống và ngôn ngữ đa dạng, tạo ra những dồn ép, biến ảo, chồng chéo về hình ảnh, đối tượng như huyền thoại, cổ tích nhưng không hề có dấu vết của sự làm dáng.

Chia sẻ thông tin về 🌸 Thơ Nguyễn Quang Thiều 🌸 Tác Giả, Tác Phẩm + Chùm Thơ Hay

Tuyển Tập Các Tác Phẩm Của Nhà Thơ Lâm Thị Mỹ Dạ

Tuyển tập các tác phẩm của nhà thơ Lâm Thị Mỹ Dạ không nên bỏ qua:

Tuyển Tập Thơ

  • Anh có tốt không
  • Anh đã nhìn thấy em
  • Anh đừng khen em
  • Bác là ca dao
  • Bi kịch của riêng tôi
  • Biển
  • Bài thơ không năm tháng
  • Bói sóng
  • Buổi sáng trong vườn
  • Cho anh tựa vào em
  • Chuyện cũ tuổi thơ
  • Có một đường long não
  • Đãi thóc
  • Đề tặng một giấc mơ
  • Đi cùng sông Hương
  • Đi qua một làn hương
  • Em sợ
  • Giấc ngủ mặt trời
  • Hái tuổi em đầy tay
  • Hạt mưa
  • Hạt sương
  • Hoa
  • Mẹ và con
  • Hoa quỳnh
  • Hoa thật hoa giả
  • Khoảng thời gian xanh biếc
  • Khoảng trời, hố bom
  • Không đề (I)
  • Không đề (II)
  • Không đề (III)
  • Không đề (IV)
  • Khuôn mặt ẩn kính
  • Làm gì có biển
  • Lòng kiêu hãnh
  • Lời muốn nói…
  • Mọc lên mỗi sớm
  • Một mình
  • Một ngày Đà Lạt
  • Môt tuổi cho con
  • Mưa
  • Ném thia lia
  • Ngày hôm qua – ngày hôm nay
  • Ngoảnh lại
  • Nguyên chất
  • Người mù cầm đèn
  • Nhỏ bé tựa búp bê
  • Như lá
  • Những chú ve ca hát
  • Những ngày không anh
  • Nước Nga vừa xanh
  • Quả thông trong vườn Pasternak
  • Rượu
  • Sự tích hoa đá
  • Tháng giêng
  • Chợ tuổi thơ
  • Thân phận tơ trời
  • Thời tuổi trẻ bà đâu
  • Thưa rằng
  • Tôi có bao nhiêu đêm trắng
  • Tôi thấy mình…
  • Bức tường đen
  • Tôi về với tôi
  • Màu phố Phái
  • Trắng trong
  • Hồn đầy hoa cúc dại
  • Truyện cổ nước mình
  • Trước Nha Trang
  • Tuổi
  • Tuổi anh
  • Tự bạch
  • Cốm non
  • Trái tim sinh nở
  • Ừ thôi, tưởng tượng…

Văn Xuôi

  • Danh ca của đất (truyện thiếu nhi, 1984)
  • Nai con và dòng suối (truyện thiếu nhi, 1987)
  • Phần thưởng muôn đời (truyện thiếu nhi, 1987)
  • Nhạc sĩ Phượng Hoàng (truyện thiếu nhi, 1989)
  • Tuyển tập thơ và truyện thiếu nhi (2006)

Giới thiệu thêm 🌿Thơ Trương Nam Hương 🌿Cuộc Đời, Sự Nghiệp + Chùm Thơ Hay

15 Bài Thơ Hay Nhất Của Lâm Thị Mỹ Dạ

Xem ngay nội dung 15 bài thơ hay nhất của Lâm Thị Mỹ Dạ ngay sau đây.

Truyện Cổ Nước Mình

Tôi yêu truyện cổ nước tôi
Vừa nhân hậu lại tuyệt vời sâu xa
Thương người rồi mới thương ta
Yêu nhau dù mấy cách xa cũng tìm
Ở hiền thì lại gặp hiền
Người ngay thì gặp người tiên độ trì
Mang theo truyện cổ tôi đi
Nghe trong cuộc sống thầm thì tiếng xưa
Vàng cơn nắng, trắng cơn mưa
Con sông chảy có rặng dừa nghiêng soi
Đời cha ông với đời tôi
Như con sông với chân trời đã xa
Chỉ còn truyện cổ thiết tha
Cho tôi nhận mặt ông cha của mình
Rất công bằng, rất thông minh
Vừa độ lượng lại đa tình, đa mang.
Thị thơm thì giấu người thơm
Chăm làm thì được áo cơm cửa nhà
Đẽo cày theo ý người ta
Sẽ thành khúc gỗ chẳng ra việc gì

Tôi nghe truyện cổ thầm thì
Lời cha ông dạy cũng vì đời sau.
Đậm đà cái tích trầu cau
Miếng trầu đỏ thắm nặng sâu tình người.
Sẽ đi qua cuộc đời tôi
Bấy nhiêu thời nữa chuyển dời xa xôi.
Nhưng bao truyện cổ trên đời
Vẫn luôn mới mẻ rạng ngời lương tâm.

Biển

Biển trời soi mắt nhau
Cho sao về với sóng
Biển có trời thêm rộng
Trời xanh cho biển xanh

Mặt trời lên đến đâu
Cũng lên từ phía biển
Nơi ánh sáng bắt đầu
Tỏa triệu vòng yêu mến

Biển ơi! Biển thẳm sâu
Dạt dào mà không nói
Biển ơi cho ta hỏi
Biển mặn từ bao giờ

Nhặt chi con ốc vàng
Sóng xô vào tận bãi
Những cái gì dễ dãi
Có bao giờ bền lâu

Biển chìm trong đêm thâu
Ðể chân trời lại rạng
Khát khao điều mới lạ
Ta đẩy thuyền ra khơi
Dù bão giông vất vả
Không quản gì biển ơi!

Hái Tuổi Em Đầy Tay

Sinh nhật em hôm nay
Trời trong và mây trắng
Sinh nhật em hôm nay
Đọng cát vàng ngấn nắng

Hai bốn năm trước đây
Mẹ sinh em ngày này
Mưa dột đầm ướt tóc
Gió tê buốt hai tay

Mẹ không có cửa nhà
Em – đứa trẻ vắng cha
Như mầm cây trên đá
Biết khi nào nở hoa

Ngày ấy anh đã có
Một tuổi thơ êm đềm
Suốt ngày được cười hát
Trong gia đình ấm êm

Anh chẳng biết nơi xa
Một cuộc đời đã nở
Anh chẳng biết có em
Giữa khí trời đang thở

Thiếu tình yêu che chở
Em vẫn cứ lớn lên
Câu ca dao mẹ hát
Ru giấc em êm đềm

Giá anh ở gần hơn
Chắc sang cùng chơi đấy
Giá bàn tay anh đưa
Trao nôi em lúc ấy

Em quen nghe tiếng gió
Quen tiếng mẹ ru hời
Quen cả tiếng khí trời
Chở nhiều hương cỏ lạ

Giờ đã hai bốn năm
Thời gian thương mến quá
Đời như giòng sông lạ
Trôi về tít xa khơi
Tuổi em như ngấn nắng
Long lanh giữa ánh trời

Gió mang bao là hương
Đi về đâu hỡi gió
Em ngồi nghe gió nói
Biết ngày sinh lên đường

Khi nào em còn thở
Ngày sinh còn ra đi
Đến tận cùng ngày chết
Như một khoảng lạ kỳ

Ngỡ như ta đã sống
Ở thế giới nào kia
Yêu trái đất ghé lại
Rồi ngày mai chia xa

Ngắt một chùm hoa cỏ
Cho ngày sinh hôm nay
Anh bỗng thành nắng gió
Hái tuổi em đầy tay!

Ừ Thôi, Tưởng Tượng

Tưởng tượng một người
Hồn xanh như cỏ
Tâm rộng như trời
Cho tôi bé nhỏ
Thả đời rong chơi

Tưởng tượng một người
Lặng im như tượng
Khổ đau, vui sướng
Giấu tận đáy lòng
Thông minh, tinh tế
Lặn vào bên trong

Tưởng tượng một người
Tấm lòng cao cả
Khi tôi vấp ngã
Người ấy đỡ dìu
Ngực người – tôi tựa
Muôn ngàn tình yêu

Hoang mạc khô cằn
Người như ốc đảo
Cho bao khô khát
Tan vào dịu êm

Tưởng tượng một người
Tốt như là đất
Nhận bao cay đắng
Vẫn cho ngọt lành
Quả người – tôi hái
Hồn đầy nụ xanh

Tưởng tượng một người
Bao dung, bản lĩnh
Cho tôi úp mặt
Khóc to một lần
Khóc như trẻ nhỏ
Chẳng cần giấu quanh!

Tưởng tượng một người
Ừ thôi, tưởng tượng…

Đi Cùng Sông Hương

Vô tư chảy
Vô tư xanh
Thu cả hồn trời mà chẳng biết!
Những ngôi sao lặng im
Vời vợi soi nhau
Tinh nghịch trốn tìm

Lặng yên xanh
Giấu lòng mình xao đọng
Bởi biết đời
Sắc sắc – không không

Đi dọc sông Hương
Đi cùng sông Hương
Tôi như đứa trẻ con bị lạc
Ngu ngơ trôi
Quên cả phố nhà
Như cơn gió
Không biết nơi dừng lại
Cứ theo sông
Vỗ mãi tới trời xa

Nếu được lạc cùng sông
Xin lạc mãi
Để hồn trôi êm ái khúc du ca

Nhỏ Bé Tựa Búp Bê

Làm sao anh đủ sâu
Cho em soi hết bóng

Làm sao anh đủ rộng
Che mát cho đời em

Làm sao anh đủ cao
Để thấy em cho hết….

Cuộc đời bao nhọc mệt
Cuộc đời bao dịu êm

Người đàn bà bước lên
Người đàn bà lùi lại

Này tôi ơi, có phải
Làm một người đàn bà

Người ta phải nhỏ bé
Nhỏ bé tựa búp bê
Mới dễ dàng hạnh phúc?

Hoa Quỳnh

Như chỉ hoa quỳnh có
Cái màu trắng ấy thôi
Màu trắng muốt thơ ngây
Chẳng lẫn vào đâu được

Đời của hoa thơm ngát
Con ong nào biết đâu
Hoa nở trong lặng lẽ
Âm thầm vào đêm sâu

E ấp mà kiêu hãnh
Hoa nghiêng trong trăng sao
Như đàn thiên nga nhỏ
Sắp bay lên trời cao

Chợt quên, tôi thiếp ngủ
Để trôi qua phút giây
Cái phút hoa quỳnh nở
Làm sao tìm lại đây

Cái phút hoa quỳnh nở
Nó thế nào hở trăng?
Nó thế nào hở sao?
Nó thế nào hở gió?

Giây phút ấy đi qua
Và thời gian đến trước
Làm sao xin lại được
Xin lại một lần hoa

Từng cánh khép lại rồi
Hoa lả mềm giấc ngủ
Ôi phút hoa hiến dâng
Hồn tôi không kịp hái!

Hồn tôi không kịp hái
Thời gian đâu dừng chân
Một khoảng tôi để quên
Có nghĩa là đã mất

Một Tuổi Cho Con

Viết cho con gái

Mẹ mong một tuổi
Như nụ anh đào
Nở ra trời biếc
Lên hương ngọt ngào

Mẹ mong một tuổi
Như búp trên cây
Tơ non, ánh ỏi
Ngước nhìn mây bay

Trái cấm địa đàng
Con ơi, chỉ ngắm
Đừng như Eva
Vội vàng môi cắn

Mẹ mong một tuổi
Như trái hồng tươi
Mặt trời toả sáng
Thời gian mỉm cười

Như là cánh buồm
Êm đềm vịnh nhỏ
Như là ánh trăng
Rải vàng đây đó

Mẹ mong một tuổi
Tròn đầy, ấm êm
Con ơi có biết
Tình mẹ ngày đêm

Bao nhiêu điều ước
Mẹ dành cho con
Ước mãi, ước mãi
Lòng mẹ vẫn còn…

Anh Đừng Khen Em

Lần đầu khi mới làm quen
Anh khen cái nhìn em đẹp

Trời mưa òa cơn nắng đến
Anh khen đôi má em hồng

Gặp người tàn tật em khóc
Anh khen em nhạy cảm thông

Thấy em sợ sét né giông
Anh khen sao mà hiền thế!

Thấy em nâng niu con trẻ
Anh khen em thật dịu dàng

Khi hôn lên câu thơ hay
Ấp trang sách vào mái ngực
Em nghe tim mình thổn thức
Thương người làm thơ đã mất
Trái tim giờ ở nơi đâu?

Khi đọc một cuộc đời buồn
Lòng em xót xa, ấm ức
Anh khen em giàu cảm xúc
Và bao điều nữa…? – Anh khen

Em sợ lời khen của anh
Như sợ chiều về, hắt lối
Nhiều khi ngồi buồn một mình
Trách anh sao mà nông nổi

Hãy chỉ cho em cái kém
Ðể em nên người tốt lành
Hãy chỉ cho em cái xấu
Ðể em chăm chút đời anh

Anh ơi, anh có biết không
Vì anh em buồn biết mấy
Tình yêu khắt khe thế đấy
Anh ơi anh đừng khen em

Tôi Về Với Tôi

Thả trăng cho rằm
Thả mây cho gió
Thả xanh cho cỏ
Tôi về với tôi

Thả người thục nữ
Hồn nhiên nói cười
Thả người tục lụy
Danh vọng đua đòi
Thả hết thả hết
Tôi về với tôi

Thả thời thiếu nữ
Khuất vào xa xăm
Thả chùm tóc bạc
Trắng cả ngàn năm
Ai đem nụ cười
Chạm vào nước mắt
Niềm vui có màu
Nỗi buồn trong vắt
Tôi về với tôi

Thơ như máu thắm
Tan vào hư vô
Ðời bao phúc họa
Gieo gặt bất ngờ
Mỏi không thể nghỉ
Ðau không còn kêu
Người im như bóng
Tôi về với tôi

May có đứa bé
Còn ở trong hồn
Cái nhìn xanh biếc
Lung linh cội nguồn
Trái tim thơ dại
Tôi về với tôi

Buổi Sáng Trong Vườn

Có buổi sáng hồn như bông tỉ muội
Ta lạ lùng tìm lại ta xưa
Cánh chuồn đỏ chao một vòng thơ dại
Chú ếch vàng ngơ ngác dậu thưa

Ta gập lưng lặng lẽ giữa đời thường
Tóc điểm bạc mà hồn còn trẻ nít
Sao sớm nay vườn xanh như cổ tích
Cho ta thành cô lọ lem xưa

Lặng im nghe kỷ niệm chợt ùa về
Nhắm mắt lại ta như mây trôi mãi
Bao quãng đời đi qua giờ gặp lại
Ta bềnh bồng nhớ nhớ quên quên

Cánh rừng xanh lá nõn ánh trời xuyên
Đồng cúc dại dập dờn vàng mơ gió
Tuổi trẻ xa như nắng đã lên ngàn
Buồn đến nỗi nỗi buồn như chẳng có
Ta vô ưu neo thả cõi vô cùng
Choàng mở mắt cánh hồng rưng ngấn lệ
Biết mình còn mắc nợ đoá phù dung

Anh Có Tốt Không

Như lúa hỏi đất
Anh có tốt không?
Như cây hỏi gió
Anh có tốt không?
Như mây hỏi trời
Anh có tốt không?

Trời anh mênh mông
Mây em bay lượn
Gió anh bao la
Cây em ve vuốt
Đất anh thẳm sâu
Lúa em cúi đầu
Nhưng sao vẫn hỏi
Day dứt trong lòng
Anh có tốt không?

Những Chú Ve Ca Hát

Nó là nhạc sĩ của cây
Kéo đàn suốt ngày không nghỉ
Với gió nó là ca sĩ
Hát khúc mùa hè xanh tươi

Con sông như nhoẻn miệng cười
Phô trắng một trời sao trắng
Những chú ve sầu thầm lặng
Bắt đầu ca vang trong cây

Đời ve uống nắng ăn sương
Thanh đạm như đời tu sĩ
Để được một mùa reo ca
Khổ luyện bao năm bền bỉ

Ve yêu chan hoà ánh nắng
Lặng thầm vươn về ngọn cây
Đớn đau thay hình đổi dạng
Cho đời có đôi cánh bay

Đã bao năm nằm trong đất
Lặng câm như kẻ ngoài đời
Ai biết lòng ve mơ ước
Một ngày tắm nắng vàng tươi

Một ngày ca hát vang trời
Vui cùng sắc cây hương quả
Tiếng ve như nhịp tim hè
Rung vang lồng ngực mùa hạ

Dâng đời tiếng hát say mê
Phải biết lặng im chờ đợi
Hát ca đủ chín mươi ngày
Ve nằm yên nghỉ bạn ơi

Như đất nhớ bao mùa nắng
Tôi nhớ những mùa hè qua
Ước trời còn cất giữ được
Tiếng hát bao đời ve xa

Khoảng Trời, Hố Bom

Chuyện kể rằng: em, cô gái mở đường
Ðể cứu con đường đêm ấy khỏi bị thương
Cho đoàn xe kịp giờ ra trận
Em đã lấy tình yêu Tổ quốc của mình thắp lên ngọn lửa
Ðánh lạc hướng thù. Hứng lấy luồng bom…

Ðơn vị tôi hành quân qua con đường mòn
Gặp hố bom nhắc chuyện người con gái
Một nấm mộ, nắng ngời bao sắc đá
Tình yêu thương bồi đắp cao lên…

Tôi nhìn xuống hố bom đã giết em
Mưa đọng lại một khoảng trời nho nhỏ
Ðất nước mình nhân hậu
Có nước trời xoa dịu vết thương đau

Em nằm dưới đất sâu
Như khoảng trời đã nằm yên trong đất
Ðêm đêm, tâm hồn em toả sáng
Những vì sao ngời chói, lung linh
Có phải thịt da em mềm mại, trắng trong
Ðã hoá thành những làn mây trắng?
Và ban ngày khoảng trời ngập nắng
Ði qua khoảng trời em

Vầng dương thao thức
Hỡi mặt trời, hay chính trái tim em trong ngực
Soi cho tôi
Ngày hôm nay bước tiếp quãng đường dài?

Tên con đường là tên em gửi lại
Cái chết em xanh khoảng-trời-con-gái
Tôi soi lòng mình trong cuộc sống của em

Gương mặt em, bạn bè tôi không biết
Nên mỗi người có gương mặt em riêng!

Trắng Trong

Đôi làn môi con
Ngậm đầu vú mẹ
Như cây lúa nhỏ
Nghiêng về phù sa
Như hương hoa thơm
Nghiêng về ngọn gió

Đôi làn môi con
Ngậm đầu vú mẹ
Như búp hoa huệ
Ngậm tia nắng trời

Sữa mẹ trắng trong
Con ơi hãy uống
Rồi mai khôn lớn
Con ơi hãy nghĩ
Những điều trắng trong

Đừng nên bỏ qua 🔰 Thơ Thanh Thảo 🔰 Tìm hiểu chi tiết cuộc đời, sự nghiệp