Thơ Bình Nguyên Trang [Tác Giả, Tác Phẩm + Chùm Thơ Hay]

Thơ Bình Nguyên Trang ❤️️ Tác Giả, Tác Phẩm + Chùm Thơ Hay ✅ Khám Phá Các Thông Tin Thú Vị Về Cuộc Đời, Sự Nghiệp Tác Giả Bình Nguyên Trang.

Tiểu Sử Cuộc Đời Tác Giả Bình Nguyên Trang

Bình Nguyên Trang là một nhà thơ nữ có nhiều tác phẩm nổi tiếng với các bạn trẻ hiện nay. Trong bài viết hôm nay, chúng ta sẽ cùng nhau tìm hiểu về tiểu sử cuộc đời cũng như sự nghiệp sáng tác của nữ thi sĩ này nhé!

  • Bình Nguyên Trang tên thật là Vũ Thị Quỳnh Trang, sinh ngày 17-5-1977 tại Phú Thọ, quê gốc ở Hải Hậu, Nam Định.
  • Chị tốt nghiệp Học viện Báo chí – Tuyên truyền Hà Nội, hiện chị đang làm việc tại chuyên đề Văn nghệ công an của báo Công an nhân dân ở Hà Nội. 
  • Chị là hội viên Hội Nhà văn Việt Nam năm 2013.
  • Đặc biệt, chị đã từng là một thành viên trong hội bút Hương đầu mùa của báo Hoa học trò được rất nhiều bạn đọc biết đến.

Tìm hiểu thêm về🌸 Thơ Nguyễn Quang Thiều 🌸 Tác Giả, Tác Phẩm + Chùm Thơ Hay

Sự Nghiệp Sáng Tác Nhà Thơ Bình Nguyên Trang

Chia sẻ thêm các thông tin quan trọng về sự nghiệp sáng tác của nhà thơ Bình Nguyên Trang

  • Nhà thơ Bình Nguyên Trang sáng tác văn học từ rất sớm, đến nay chị đã cầm bút đã hơn 20 năm, dù vậy vẫn được gọi là nhà văn trẻ.
  • Chị là cái tên được bạn đọc tuổi học trò nhiều thế hệ nhớ đến, từ thủa “làm mưa làm gió” trên các báo dành cho bạn đọc trẻ, bạn đọc tuổi xanh như Hoa Học Trò, Áo Trắng, Mực Tím, Tiền Phong…
  • Từ tập thơ đầu tay xuất bản năm 1995, khi mới 18 tuổi, đến nay nhà thơ Bình Nguyên Trang đã in 7 đầu sách, bao gồm cả thơ và văn xuôi.
  • Chị là gương mặt thơ ca ấn tượng trong đời sống văn học hiện nay.

Giải thưởng văn học:

  • Giải nhất Tác phẩm tuổi xanh báo Tiền phong năm 1995
  • Giải B (không có giải A) của Liên hiệp các Hội VHNT Việt Nam năm 2012 cho tập thơ Những bông hoa đang thiền

Phong Cách Thơ Bình Nguyên Trang

Dưới đây là các nét chính trong phong cách làm thơ của Bình Nguyên Trang.

  • Thơ Bình Nguyên Trang ý vị, đậm nữ tính, giàu nội tâm, đôi khi man mác nỗi u hoài xa vắng. Chị là người khá nhạy cảm và tinh tế những cung bậc cảm xúc; sâu sắc những không buồn đau vô vọng.
  • Là người sống chân thành, viết chân thành, thơ như chính con người chị, tinh khôi mà da diết nỗi người, nỗi đời.
  • Đọc thơ Bình Nguyên Trang ta như được nghe chị thủ thỉ kể những câu chuyện rất mực đàn bà, khi quá khứ ngày một lùi xa còn thời gian thì hữu hạn. Tứ thơ vững, chừng mực trong cảm xúc, thế nhưng tỉnh mà vẫn say, tiếc nuối mà không bi lụy, sâu sắc một cách tự nhiên,….

Chia sẻ thông tin về 🌿Thơ Trương Nam Hương 🌿Sự Nghiệp + Chùm Thơ Hay

Tuyển Tập Các Tác Phẩm Của Nhà Thơ Bình Nguyên Trang

Tiếp theo là tuyển tập các tác phẩm của nhà thơ Bình Nguyên Trang, bạn đọc có thể tham khảo.

Tuyển Tập Thơ

*Lối về (1995)

  • Bắt đền tháng năm
  • Em bé trong mùa củi khô
  • Khi tôi sang sông
  • Lối về
  • Màu hoa không gửi (II)
  • Một ngày xa thành phố
  • Nỗi niềm tháng ba
  • Ru hạ
  • Sói con không nhà
  • Thắp nến
  • Thơ dâng mẹ trong mùa thu
  • Thơ viết cho ngày đi
  • Thư gửi mẹ
  • Tìm về tuổi thơ
  • Trở về (II)

*Những bông hoa đang thiền (2012)

  • Buổi sáng
  • Cánh đồng
  • Dường như
  • Ghi ở một góc đường
  • Những bông hoa màu xanh
  • Thản nhiên
  • Trong triển lãm có tên Hạnh Phúc

*Những người đàn bà trở về (2016)

  • Và phía ấy
  • Em đã đợi

*Một số tác phẩm khác

  • Bà mẹ Tây Nguyên
  • Bài ca về người đàn bà
  • Bài hát ngày trở về
  • Bóng tối
  • Bống bang
  • Chân trời mùa hạ
  • Chỉ em và chiếc bình pha lê biết
  • Chiều cuối năm
  • Chiều mưa nhớ mẹ
  • Chiều tối
  • Cho em về mùa thu
  • Cho mùa thi
  • Cho mùa xuân không phai
  • Chợ Tết
  • Có một nỗi niềm khi xa
  • Có thể một sáng nào ngủ dậy
  • Cô hàng xóm
  • Cửa sổ
  • Dỗ mình
  • Đêm
  • Đi qua đời con
  • Độc thoại
  • Đợi
  • Đừng nói
  • Em đã nói
  • Gọi những con đường
  • Gửi chị tháng ba
  • Gửi chị Xuân Quỳnh
  • Gửi mẹ
  • Hà Nội
  • Hát về đôi chân mỏi
  • Hoa vàng mùa thu
  • Kể chuyện một con thuyền
  • Khi anh đi
  • Khi em ngồi bên hồ
  • Không đề
  • Không mùa
  • Khúc đêm
  • Khúc hát ngày ra đi
  • Ký ức mùa xuân
  • Làm thơ
  • Lặng thầm
  • Lầm lỗi
  • Lời của mẹ
  • Lời cuối
  • Lời ru
  • Màu hoa không gửi (I)
  • Mẹ
  • Mẹ ơi, mùa xuân
  • Mỗi tháng ba về
  • Mối tình đầu
  • Một đoá hoa vàng
  • Một giọt huê tình
  • Một mình đi trên phố
  • Một ngày
  • Mơ mãi tháng ba
  • Mùa bâng quơ
  • Mùa đông
  • Mùa hạ
  • Mùa xuân
  • Mùa yêu
  • Ngày không anh
  • Ngồi bên anh
  • Ngỡ như bình yên
  • Ngược dòng tháng ba
  • Người đàn bà trên toa tầu trễ giờ
  • Nhớ Exenhin
  • Nhớ quê
  • Những cánh đồng mùa thu
  • Nỗi đau trong lời ru của mẹ
  • Ở quán cà phê Highlands
  • Ở trọ
  • Phố huyện
  • Quà mùa xuân
  • Rồi ai biết ngày mai
  • Sapa
  • Soi gương
  • Tạ lỗi
  • Tản mạn ngày ra trường
  • Tháng năm về phố cũ
  • Tháng tư hoài niệm
  • Thành phố ngày ta không yêu nhau
  • Thời gian
  • Thuộc về tôi
  • Thư thành phố
  • Tích tắc thời gian
  • Tiếng võng
  • Trở về (I)
  • Trường xưa
  • Tự cảm
  • Tự tình tháng ba
  • Tự tình tháng giêng
  • Tưởng nhớ
  • Trong tình riêng tôi
  • Về phố cũ
  • Một mình với thu
  • Viết trong đêm mưa
  • Đào phai
  • Cúi lạy quê nhà
  • Dưới bóng rừng mưa xối
  • Tình yêu
  • Bài hát về cây sen đá
  • Hoa gạo
  • Tìm
  • Hát từ sa mạc

Văn Xuôi

  • Chuyến tàu thời gian (tập truyện)
  • Sông của nhiều bờ (tập ký chân dung)
  • Mùa đom đóm mở hội (tập truyện ngắn)

Gợi ý tuyển tập 🌸Thơ Nguyễn Đức Mậu 🌸Tìm hiểu tác giả, tác phẩm

15 Bài Thơ Hay Nhất Của Bình Nguyên Trang

Sưu tầm 15 bài thơ hay nhất của tác giả Bình Nguyên Trang gửi đến độc giả của Thohay.vn.

Tiếng Võng

Yên bình một tiếng võng đưa
Dịu dàng cơn gió thổi trưa mùa hè
Bà ơi năm tháng nằm nghe
Con cò vỗ cánh đi về ca dao
Chênh vênh mấy bậc cầu ao
Cây tre xõa tóc cào cào đánh đu
Ngày xưa đối mặt quân thù
Giữa rừng tiếng võng lời ru giấc nồng
Bà vui giập miếng trầu không
Bao nhiêu năm vẫn dòng sông nghĩa tình
Chảy qua tiếng võng yên bình
Chảy qua năm tháng đời mình – tiếng ru
Cho con về lại tuổi thơ
Ngủ ngoan không một giấc mơ thị thành
Trời cao với cánh đồng xanh
Với dòng sông vỗ nhịp quanh bãi bờ

Bà Mẹ Tây Nguyên

Đất nhuộm xe, con đường lầm bụi
Quỳ hoa vàng như nắng nghiêng rơi
Ngôi nhà nhỏ là trái tim của núi
Mẹ Tây Nguyên ngồi bậu cửa thảnh thơi

Con nhìn lên một trời xanh quá đỗi
Gió Tây Nguyên hào phóng thổi trên đầu
Tóc mẹ trắng như mây ngàn năm cũ
Trôi bồng bềnh qua vết nứt thời gian

Con đã để phố phường ở lại
Sau lưng con mặc kệ chào mời
Con đã đến tạc con vào bóng mẹ
Thân thương vui buồn trên nếp trán bình yên

Rưng rưng buổi chiều trong mắt mẹ Tây Nguyên
Như dòng nước chảy xuôi từ lịch sử
Nơi bầu vú của triệu ngày đã cũ
Nở bao nhiêu gương mặt hoa quỳ.

Phía sau con vệt đường bụi đỏ
Bao cơn mê sặc sỡ thị thành
Mẹ Tây Nguyên tựa cửa nhìn không nói
Nghe ân cần tiếng sóng thời gian.

Bắt Đền Tháng Năm

Ta bắt đền tháng Năm
Phá tung một góc trời bằng phượng đỏ
Và gió
Lật tơi bời trang vở cuối mùa thi
Mùa hạ chờ ta
Khi mùa xuân ra đi

Ta bắt đền tháng Năm
Kỷ niệm xưa nằm lại
Con tàu chở trời xanh
Lắc lư đi mãi
Mùa hạ thành sân ga

Ta bắt đền tháng Năm
Cõng sao về để đêm thành sâu thẳm
Mắt học trò nồng nàn trong nắng
Buồn
Xôn xao

Lặng im là tháng Năm, cồn cào là ta
Đã bao lần người trở về như thế
Và mỗi lần ta biết mình không thể
Bắt đền tháng Năm

Bài Hát Ngày Trở Về

Hãy hát từ nơi ta bắt đầu lớn
Đã sinh sôi màu cải hoa vàng
Dù tháng tám đường trơn mưa ta bấm ngón
Dù suốt đời bạc mệnh chuyến đò ngang

Hãy ngồi hát về nơi ta đã qua
Dù nơi đó cỏ đã quên người cũ
Dù nới đó người thân không còn nữa
Lá thay mùa lá đã thu

Gió đời người nghiêng ngả lời ru
Ta đã lớn bởi mẹ già tóc trắng
Những cánh bướm mùa trăng tròn đi vắng
Đừng tiếc ngày xưa…

Căn nhà gỗ bếp than hồng lúc hoàng hôn
Bập bùng cháy suốt chiều dài nỗi nhớ
Ta dù lớn vẫn là ta một thủa
Thương con mèo lạc bạn đêm khuya

Không còn gì cho ta lúc trở về
Ngày thơ ấu đã trở thành cổ tích
Trên mái bếp con mèo hoang đứng hát
Rằng đi từ nguồn cuội bống bồng ơi…

Một Ngày Xa Thành Phố

Một ngày xa thành phố
Nắng ủ vàng giấc trưa
Ngoại ô xanh đằm gió
Tiếng chim chiều nhặt thưa

Một ngày xa thành phố
Gối đầu lên bình yên
Nằm mơ về thủa bé
Đuổi theo một cánh chuồn

Một ngày xa thành phố
Đi trên vùng gian truân
Miền trung du nắng cháy
Thương vầng trăng rất gầy

Bây giờ không phố xá
Bây giờ không ồn ào
Nỗi gì thăm thẳm quá
Thắp trong miền đầy sao

Bước chân thì chênh chao
Ngày thì sâu hun hút
Dáng chiều thì lao đao
Con đường xa mù mịt

Gói mang về thành phố
Một nỗi buồn thanh cao…

Một Mình Đi Trên Phố

Đi một mình trên phố
Ngông nghênh xỏ túi quần
Tuổi mình không son phấn
Bước không hề lần khân

Đi một mình ngang phố
Hành trang một nụ cười
Một cây bàng đứng đợi
Cứ nghĩ mình rong chơi

Một mình đi dọc phố
Mình ngược người ta xuôi
Nhặt một bông hoa cuối
Bị ném khỏi cuộc đời

Đi một mình qua phố
Ta không là rong chơi
Đi một mình qua phố
Để nhận diện con người.

Không khóc và không cười
Lặng thinh nhìn phố xá
Mong làm sao khỏi ngã
Trên đôi chân của mình.

Hà Nội

Em cứ hỏi chị hoài về Hà Nội
Thân yêu ơi chị mới đến lần đầu
Ừ thì đẹp là do mình cảm nhận
Nhưng đôi chân phải bước nhịp nhanh đầu

Thuở mười lăm Hà Nội lại rất gần
Có anh bạn làm thơ Hà Nội tặng
Hoa sữa nói chỉ một điều thầm lặng
Chị thường mơ một Hà Nội kiêu sa

Hà Nội bây giờ thân thuộc hơn em ạ
Ta nương đâu, mảnh đất đó là nhà
Hà Nội buồn vui tất thảy đều có cả
Chị cảm thức mỗi ngày nhịp sống ngân xa

Chị gặp trên đường người đàn bà goá chồng bán hoa
Những bông cúc hiền lành mà em thích
Chị gặp trên đường bước chân mải miết
Cậu bé đánh giầy không có giầy đi

Cũng mồ hôi đổ xuống những mùa thi
Chất chồng âu lo trong mắt bạn bè chị
Cũng đôi lần tập làm thi sĩ
Bởi mắc nợ mình một Hà Nội trong thơ

Em xa xôi, chị đã yêu đến giờ
Một Hà Nội những phố dài xưa cũ
Chị cầm tay em trong đêm không ngủ
Nói được không, Hà Nội của chúng mình.

Và Phía Ấy

Và phía ấy sông trôi về biền biệt
Mưa mù sa hoa dại nở âm thầm
Ai tắt sáng xui chiều dâng bóng tối
Cho nhớ thương phủ ngập tâm hồn

Rằng đã vắng, anh giờ không đến nữa
Rằng đã tháng năm, bài hát đã mùa hè
Rằng gió lạnh đã nghiêng bờ vai lạnh
Tóc như rèm buông kín một chờ mong

Em chờ gì phía cuối dòng sông
Cỏ vẫn xanh như ngày anh đến
Trái tim hát dưới vòng tay ghì xiết
Rạng rỡ tháng hai trên gương mặt xuân thì

Em biết thế, đời là cuộc đi
Tình cũng vậy như sông đầy sông cạn
Và nước mắt phải đâu vì em khóc
Mưa đầu mùa trong đáy mắt em rơi

Dẫu biệt ly em vẫn biết ơn đời
Cho ta sống những tháng ngày khác lạ
Cho ta bay những chân trời tha thiết quá
Để vuột mất nào cũng trong nghĩa hồi sinh…

Cho Em Về Mùa Thu

Cho em về mùa thu
Gom lá vàng cuối ngõ
Bắc chiếc cầu nho nhỏ
Nối hai bờ thương nhau

Em chẳng thể làm đau
Khi chạm vào xác lá
Xin đừng đi vội vã
Nép vào mùa đi anh!

Lá mùa thu không xanh
Mắt em buồn như lá
Phải, mùa đang trả giá
Cho cơn đau sinh thành.

Nếu mà em không anh
Hẳn lá thu rất đắng
Em như loài mây trắng
Nhớ thu nên bạc đầu…

Nếu mà ta có nhau
Hẳn mùa thu đầm ấm
Lối đi thì nhiều lắm
Xin đừng dẫm lên mùa!

Em nằm nghe tiếng mưa
Đổ ào ào xác lá
Làm sao cho khỏi ngã
Để gặp nhau một bờ?

Khúc Đêm

Đêm nằm gác trọ nghe mưa
Buồn xâu tràng hạt vào chùa nghe kinh
Nghĩ mà thương những bình minh
Ta như chú tiểu một mình đánh chuông
Gian nan là những con đường
Đôi chân bấm ngón mưa luồn kẽ tay
Cô đơn gõ nhịp tháng ngày
Thành cơn mưa đổ cho đầy mùa Ngâu
Vời vợi câu hỏi về đâu
Đời ta nước chảy qua cầu đó thôi
Xin cho mưa tạnh, lạy trời
Ta như khách trọ giữa đời hoang vu.

Tự Tình Tháng Giêng

Trong nỗi gì như thương nhớ
Tháng giêng trở về đúng hẹn
Em quàng khăn xuống phố
Mùa trên vai

Mùa về trên vai và xanh như mắt anh nhìn em
Trong như mắt anh nhìn em
Giọt mưa xuân tràn vào cây viết
Em vẽ tình anh lên trời

Chúng mình còn nhau trong câu hát người ơi
Bao duyên nợ buộc lòng sau mưa bão
Sau cách chia
Và ngậm ngùi cơm áo
Con tim đau chiều nay bật chồi

Tình em như vầng trăng con nước đầy vơi
Dâng câu hát phù sa bồi đắp
Giêng hai về tháng hai như ủ mật
Nghe lòng em tha thiết tiếng yêu người.

Dưới Bóng Rừng Mưa Xối

Ngày hun hút dưới bóng rừng mưa xối
Mây bay ngang một thương nhớ trên đầu
Hỡi Đức Phật, Người ngồi nhìn dâu bể
Một ngàn năm vẫn thế, những khổ đau

Dưới chân núi ta tựa vào phiến đá
Lạnh sống lưng một thiếu vắng trên đời
Giữa đông đúc bàn chân trẩy hội
Lòng như sao, khuya khoắt một mặt người

Ta chiếc lá buồn vương chân núi
Một gió lay đủ một tơi bời
Bao xiêm áo phấn son và mặt nạ
Kinh kệ nào cũng tụng niệm lời yêu

Và hoa cỏ nhìn ta đùa giỡn
Mây chen mưa phủ kín chỗ ngồi
Cheo leo dốc một vạt rừng kí ức
Thời gian rơi như lá lưng chừng chiều

Xin Đức Phật một điều thôi, rất khẽ
Trên hai tay còn thắm một chữ tình
Bóng ta mất trong bóng người mộ đạo
Còn bài thơ mắc lại trước bình minh…

Tự Cảm

Khi nghĩ suy của chúng ta chìm vào nhau
Em vẫn không thể hình dung về anh rõ rệt
Đôi tay khờ dại của em chạm vào ký ức
Mùa tình yêu trổ đóa hoa vàng

Có điều gì không rõ, miên man
Mang em tới cánh rừng trí nhớ
Anh tự ngàn xưa
Anh bây giờ
Em cũng không biết nữa
Ai buộc chúng mình bằng sợi chỉ
Mong manh

Trả lại cho em nỗi buồn đã thuộc về anh
Trả lại cho em ngày huy hoàng đã mất
Lá đã vàng
Chiều như lửa đã tan
Ôi sự thật
Xin muôn trung ta phục sinh nhau

Anh ở nơi nào có nghĩa gì đâu
Ý nghĩ về anh mạnh bằng ngàn năm ánh sáng
Em yêu anh không còn nhớ ra mình nữa
Ngay cả tiếng cười cũng vỡ vào anh.

Tưởng Nhớ

Về một cánh đồng tuôi thơ
Tháng năm đổ xuống từng vạt lúa
Những dải vàng

Về một dòng nước chảy miên man
Bờ cỏ úa oằn vai mẹ gánh

Sông hiền thế đời mẹ giông bão thế
Mỗi chiều mưa lật chớp cánh cò

Về một mái nhà dột ướt cơn mưa
Ngọn đèn sáng trên bàn – ô cửa mở
Những đứa tôi sinh ra, ngôi nhà tung cửa
Và giờ đây chỉ còn mẹ ngóng nhìn

Tôi nguyện cầu mà không một đức tin
Qua bao con đường mà không điểm tới

Tôi phố xá nhà cao
tôi chầm chậm hư ảo
Còn lại thật thà một góc quê xa…

Tưởng nhớ về một bãi tha ma
Ám ảnh không cùng màu hoa ngái dại
Nhói lên màu cỏ non trên mồ vô chủ
Ai nhìn lên cao xanh nghĩ dằng dăc đời mình

Mặt trời trở về sau mỗi bình minh
Tôi náo nức nghe loài chim vô thường hót

Mây trên kia tuôn ra từ mái đầu của mẹ
Tuôn ra từ những nghĩ suy tôi

Sông chảy đâu đây quanh chỗ tôi ngồi
Đồng đã gặt những dải vàng trái vụ
Khi tiếng chuông nhà thờ ngân lên tóc tôi thành cơn gió
Thời gian lạnh lùng chờ tôi chết để tái sinh

Tôi nườm nượp ra đi, tôi đợi chết một mình
Mẹ đã đến đằng sau mùa hạ
Sau niềm vui
Sau bát đĩa ruợu bia nghiêng ngả…

Mẹ đã đến ôm tôi như trẻ nhỏ
Mẹ tóc trắng ngồi cho tôi bú

Tưởng nhớ dòng sông khô đã cạn bên trời…

Chân Trời Mùa Hạ

Những giọt tháng Năm rơi vào khoảng trời màu tím
Mùa hạ như cơn lũ tràn qua vùng ký ức thiếu thời
Tiếng ai gọi trên con đường vắng
Hay tôi về từ dốc nắng xa xôi

Tôi ngồi đây tôi của cũ xưa rồi
Của ngày bơ vơ tìm tình yêu lối nhỏ
Hoa rụng tím của một chiều đầy gió
Cỏ của nhớ thương còn xanh tha thiết cuối trời

Có dòng sông đã từ biệt trong đời
Mang theo tình yêu thơ dại của tôi
Mang theo những mùa hạ bỏng cháy
Thiên đường cũng rời bỏ tôi đi từ buổi ấy
Trong mắt người sẫm tím ánh bằng lăng

Chiều nay mưa mờ vết dấu Tháng Năm
Từ đáy hồn tôi vết sẹo buồn câm lặng
Chợt cất lời dịu dàng như tiếng gọi
Về tuổi trẻ nào đã khuất chân mây

Hoa trôi về đâu tím một trời đầy…

Xem thêm thông tin về 🌿Thơ Vũ Quần Phương 🌿Cuộc Đời, Sự Nghiệp, Tuyển Tập Thơ

Viết một bình luận