Thohay.vn chia sẽ đến bạn những bài thơ Sonnet hay nhất của William Shakespeare và hướng dẫn bạn cách làm thơ Sonnet chuẩn.
NỘI DUNG CHÍNH
Thơ Sonnet Là Gì?
Thơ Sonnet là một hình thức thơ có nguồn gốc từ Ý, Giacomo Da Lentini được coi là người đã phát minh ra thể loại thơ này. Sonnet – Xônê tiếng Italia là soneto, có nghĩa là bài hát nhỏ. Sonnet thường có 14 dòng, với một cấu trúc và luật gieo vần nghiêm ngặt.
Tìm hiểu chi tiết về 👉 Thơ Shakespeare
Luật Thơ Sonnet
Cũng giống như thể thơ Đường luật, đối với một bài thơ Sonnet cần phải tuân theo niêm luật chặt chẽ như sau:
Thơ Sonnet sẽ có 14 câu và 4 khổ trong đó 2 khổ đầu 8 câu và 2 khổ cuối 6 câu (2 khổ 4 câu & 2 khổ 3 câu) với hệ thống gieo vần như sau:
abba – abba – ccd – ede,
hoặc abab – abab – ccd – eed.
Bên cạnh đó còn có các cách phân bố vần như:
- Vần bằng phẳng: AA BB CC
- Vần chéo: AB AB CDCD
- Vần ôm: ABBA CDDC
- Vần lặp ít nhất 3 lần: AAAB (LTP).
Đối với trong khổ thứ nhất (2 câu đầu) tác giả phải trình bày chủ đề bài thơ, có nghĩa là giới thiệu với người đọc những gì mình định nói, và sau đó chủ đề ấy sẽ được phát triển tiếp ở khổ thứ hai. Đối với hai khổ ba câu còn lại, tác giả sẽ nếu cách giải quyết vấn đề đã nêu ở hai khổ trên và đi đến kết luận bày tỏ suy nghĩ của mình bằng 2 câu cuối.
Cách Làm Thơ Sonnet
Bạn nào muốn tự sáng tác cho mình những bài thơ mang thể thơ Sonnet thì có thể tham khảo cách làm như sau:
- Bước 1: Chọn chủ đề và ý tưởng: Bắt đầu bằng việc xác định chủ đề mà bạn muốn thể hiện qua bài thơ.
- Bước 2: Nắm vững luật thơ Sonnet mà thohay.vn đã chia sẽ ở trên
- Bước 3: Chọn cách gieo vần ví dụ bạn có thể chọn cấu trúc gieo vần ABAB CDCD EFEF GG.
- Bước 4: Viết câu thơ đầu tiên: Câu thơ đầu tiên nên giới thiệu chủ đề hoặc vấn đề mà bài thơ sẽ khám phá.
- Bước 5: Khổ thứ 2 phát triển ý tưởng với những câu chữ, âm tiết nhấn nhẹ và nhấn mạnh vấn đề
- Bước 6: 2 khổ thơ cuối nêu một điểm nhấn, một lời giải, hoặc một sự phản chiếu về chủ đề.
- Bước 7: Chỉnh sửa và hoàn thiện: Sau khi viết xong, hãy đọc lại và chỉnh sửa bài thơ để đảm bảo rằng nó tuân theo cấu trúc và luật gieo vần, đồng thời truyền đạt được thông điệp mà bạn mong muốn.
Xem thêm ❣️ Cách Làm Thơ ❣️ [Đơn giản nhất]
Các Bài Sonnet Của William Shakespeare
Nhắc đến William Shakespeare, ngoài các kịch phẩm xuất sắc thì không thể không nhắc đến 154 bài thơ Sonnet. Những vần thơ tuyệt diệu của Shakespeare như khu rừng bí ẩn còn mời gọi những bước chân khám phá. Chỉ với những câu từ đời thường, giản dị nhưng Shakespeare đã khiến tình yêu trở nên đa dạng và muôn màu, với nhiều cung bậc hạnh phúc khác nhau. Sau đây là tuyển tập các bài Sonnet của William Shakespeare.
- Sonnet 001 From fairest creatures we desire increase (Ta đều mong nhân lên từ sắc đẹp)
- Sonnet 002 When forty winters shall beseige thy brow (Khi cái tuổi bốn mươi, già, đau yếu)
- Sonnet 003 Look in thy glass and tell the face thou viewest (Nhìn vào gương và hãy nói với mình)
- Sonnet 004 Unthrifty loveliness, why dost thou spend (Nhan sắc ảo, sao em dùng chi thế)
- Sonnet 005 Those hours, that with gentle work did frame (Ôi, thời gian, với bàn tay tinh xảo)
- Sonnet 006 Then let not winter’s ragged hand deface (Thôi đừng để mùa đông làm rách nát)
- Sonnet 007 Lo! in the orient when the gracious light (Khi phương đông được bình minh kéo dậy)
- Sonnet 008 Music to hear, why hear’st thou music sadly (Tiếng nhạc trong em sao nghe buồn đến thế)
- Sonnet 009 Is it for fear to wet a widow’s eye (Chắc muốn tránh cảnh goá buồn đau khổ)
- Sonnet 010 For shame deny that thou bear’st love to any (Anh chẳng yêu ai sao không xấu hổ)
- Sonnet 011 As fast as thou shalt wane, so fast thou grow’st (Ta già mau như khi ta lớn vậy)
- Sonnet 012 When I do count the clock that tells the time (Khi tôi thấy thời gian trôi lẳng lặng)
- Sonnet 013 O that you were youself! But, love, you are (Giá mà trời cho chúng ta sống mãi)
- Sonnet 014 Not from the stars do I my judgment pluck (Tôi nhìn sao, không đoán đời đen đỏ)
- Sonnet 015 When I consider every thing that grows (Khi tôi hiểu ra rằng trong trời đất)
- Sonnet 016 But wherefore do not you a mightier way (Nhưng tại sao không chọn lấy con đường)
- Sonnet 017 Who will believe my verse in time to come (Người đời sau liệu còn ai tin tưởng)
- Sonnet 018 Shall I compare thee to a summer’s day (Anh có nên ví em với ngày mùa hạ)
- Sonnet 019 Devouring Time, blunt thou the lion’s paws (Hỡi thời gian, răng hổ già hãy bẻ)
- Sonnet 020 A woman’s face with nature’s own hand painted (Dung nhan đàn bà thiên nhiên ban tặng)
- Sonnet 021 So is it not with me as with that Muse (Tôi không giống như những nhà thơ nọ)
- Sonnet 022 Sonnet 022 (My glass shall not persuade me I am old (Anh già rồi gương soi không tin được)
- Sonnet 023 As an unperfect actor on the stage (Như anh hề trước đám đông khán giả)
- Sonnet 024 Mine eye hath played the painter and hath steeled (Mắt anh đã luyện thành như hoạ sĩ)
- Sonnet 025 Let those who are in favour with their stars (Mặc người khác có sao thần chiếu mệnh)
- Sonnet 026 Lord of my love, to whom in vassalage (Anh gửi em bài thơ này mộc mạc)
- Sonnet 027 Weary with toil, I haste me to my bed (Ði suốt ngày, đêm muốn lên giường ngủ)
- Sonnet 028 How can I then return in happy plight (Khi khắp nơi anh chịu nhiều cay đắng)
- Sonnet 029 When, in disgrace with Fortune and men’s eyes (Khi bất hạnh với số phận và trong mắt người đời)
- Sonnet 030 When to the sessions of sweet silent thought (Khi yên tĩnh một mình ngồi suy nghĩ)
- Sonnet 031 Thy bosom is endeared with all hearts (Trong ngực anh, tôi còn nghe tiếng đập)
- Sonnet 032 If thou survive my well-contented day (Nếu một mai em còn trên cõi thế)
- Sonnet 033 Full many a glorious morning have I seen (Tôi nhiều lần ngắm vầng dương mới dậy)
- Sonnet 034 Why didst thou promise such a beauteous day (Sao em lại hứa một ngày đẹp đẽ)
- Sonnet 035 No more be grieved at that which thou hast done (Ðừng buồn lâu khi biết anh có lỗi)
- Sonnet 036 Let me confess that we two must be twain (Chúng mình hai vẫn là hai)
- Sonnet 037 As a decrepit father takes delight (Như một người cha rã rời sung sướng)
- Sonnet 038 How can my Muse want subject to invent (Nàng thơ tôi phải chăng do thiếu ý)
- Sonnet 039 O! How thy worth with manners may I sing (Anh hát sao cho xứng tình em)
- Sonnet 040 Take all my loves, my love, yea, take them all (Hãy lấy hết đi, tình yêu này)
- Sonnet 042 That thou hast her it is not all my grief (Bạn ôm nàng tôi chẳng buồn chuyện đó)
- Sonnet 043 When most I wink, then do mine eyes best see (Khi nhắm mắt, anh nhìn em rất rõ)
- Sonnet 044 If the dull substance of my flesh were thought (Nếu người anh bỗng trở thành ý nghĩ)
- Sonnet 045 The other two, slight air and purging fire (Hai cái, còn nóng và mềm)
- Sonnet 046 Mine eye and heart are at a mortal war (Tim, mắt anh luôn cãi nhau gay gắt)
- Sonnet 047 Betwixt mine eye and heart a league is took (Ðôi mắt anh và trái tim bí mật)
- Sonnet 048 How careful was I, when I took my way (Đồ đạc anh, đem vào kho anh để)
- Sonnet 049 Against that time, if ever that time come (Ngay trước lúc, mà thời gian đến đỉnh)
- Sonnet 050 How heavy do I journey on the way (Tôi ra đi mà trái tim trĩu nặng)
- Sonnet 051 Thus can my love excuse the slow offence (Tình anh biện giải cho điều chậm chạp)
- Sonnet 052 So am I as the rich, whose blessed key (Như người giàu cầm trong tay chìa khoá)
- Sonnet 054 O! How much more doth beauty beauteous seem (Ôi! Người trông đẹp biết bao)
- Sonnet 055 Not marble, nor the gilded monuments (Lăng tẩm vua dát bạc vàng, đá trắng)
- Sonnet 056 Sweet love, renew thy force; be it not said (Tình ngọt ngào không chán nản bao giờ)
- Sonnet 057 Being your slave what should I do but tend (Nô lệ của em, nên anh chăm sóc)
- Sonnet 058 That God forbid, that made me first your slave Nô lệ đầu tiên cho em, thì Chúa cấm)
- Sonnet 059 If there be nothing new, but that which is (Nếu trên đời chẳng có gì thay đổi)
- Sonnet 060 Like as the waves make towards the pebbled shore (Như sóng biển đêm ngày trên bãi sỏi)
- Sonnet 061 Is it thy will, thy image should keep open (Có phải em mong như thế hay sao)
- Sonnet 062 Sin of self-love possesseth all mine eye (Tội yêu mình chiếm trọn mắt anh)
- Sonnet 063 Against my love shall be as I am now (Chống lại tình yêu sẽ phai tàn)
- Sonnet 064 When I have seen by Time’s fell hand defaced (Khi tôi thấy thời gian đang tàn ác)
- Sonnet 065 Since brass, nor stone, nor earth, nor boundless sea (Khi tượng dồng, khi đại dương, đất đá)
- Sonnet 066 Tired with all these, for restful death I cry (Quá mỏi mệt, anh cầu mong cái chết)
- Sonnet 069 Those parts of thee that the world’s eye doth view (Từng phần trong em mắt trần nhìn thấy)
- Sonnet 070 That thou art blamed shall not be thy defect (Người ta chê nhưng em đâu có lỗi)
- Sonnet 071 No longer mourn for me when I am dead (Ðừng buồn lâu khi nhà thơ em chết)
- Sonnet 072 O, lest the world should task you to recite (Ðể người khác không bắt em nhỏ lệ)
- Sonnet 073 That time of year thou mayst in me behold (Trong tim anh chỉ mùa đông em thấy)
- Sonnet 074 But be contented: when that fell arrest (Em yên tâm, nếu có ngày thần chết)
- Sonnet 075 So are you to my thoughts as food to life (Mỗi lần thấy em, lòng anh mát lại)
- Sonnet 076 Why is my verse so barren of new pride (Em nói thơ tôi không hề thay đổi)
- Sonnet 077 Thy glass will show thee how thy beauties wear (Bao thời gian – kim đồng hồ cho biết)
- Sonnet 083 I never saw that you did painting need (Anh không nghĩ em phải cần ca ngợi)
- Sonnet 085 My tongue-tied Muse in manners holds her still (Nàng thơ tôi rất ít lời, thanh bạch)
- Sonnet 087 Farewell! thou art too dear for my possessing (Vâng, vĩnh biệt! Làm sao anh dám nói)
- Sonnet 091 Some glory in their birth, some in their skill (Người thích khoe về tài ba, sức mạnh)
- Sonnet 092 But do thy worst to steal thyself away (Ðừng tìm cách lánh xa anh như vậy)
- Sonnet 093 So shall I live, supposing thou art true (Anh vẫn sống như ngày em chung thuỷ)
- Sonnet 094 They that have power to hurt and will do none (Ai có đủ quyền hành và cái ác)
- Sonnet 095 How sweet and lovely dost thou make the shame (Bao tội lỗi làm tên em vấy bẩn)
- Sonnet 097 How like a winter hath my absence been (Khi xa anh, xa niềm vui, nắng ấm)
- Sonnet 098 From you have I been absent in the spring (Em xa anh khi muôn hoa đua nở)
- Sonnet 100 Where art thou, Muse, that thou forget’st so long (Nàng thơ đâu? Sao lặng im như thế)
- Sonnet 101 O truant Muse, what shall be thy amends (Ôi, Nàng Thơ lười biếng! Vì sao vậy)
- Sonnet 102 My love is strengthen’d, though more weak in seeming (Anh yêu em, nhưng không như người khác)
- Sonnet 103 Alack, what poverty my Muse brings forth (Nàng thơ tôi nay bất tài, cổ lỗ)
- Sonnet 104 To me, fair friend, you never can be old (Dưới mắt anh, em không hề thay đổi)
- Sonnet 105 Let not my love be called idolatry (Tình yêu tôi không phải là thờ thần tượng)
- Sonnet 106 When in the chronicle of wasted time (Khi anh đọc những bài thơ ý vị)
- Sonnet 107 Not mine own fears, nor the prophetic soul (Không phải nỗi sợ của anh, hay tiên đoán)
- Sonnet 108 What’s in the brain that ink may character (Cái gì tôi có thể truyền lên giấy)
- Sonnet 109 O, never say that I was false of heart (Ðừng gọi anh là người không chung thuỷ)
- Sonnet 111 O, for my sake do you with Fortune chide (Vâng, đúng thế, anh lang thang, đúng thế)
- Sonnet 112 Your love and pity doth th’ impression fill (Em đem thương xót đổ đầy)
- Sonnet 113 Since I left you, mine eye is in my mind (Xa em rồi, mắt chôn vào tâm khảm)
- Sonnet 114 Or whether doth my mind, being crowned with you (Với em, liệu anh được trao vương miện)
- Sonnet 115 Those lines that I before have writ do lie (Anh giả dối khi có lần từng viết)
- Sonnet 116 Let me not to the marriage of true minds (Tôi không ngăn hai trái tim sôi nổi)
- Sonnet 121 ‘Tis better to be vile than vile esteem’d (Thà phạm lỗi hơn mang danh phạm lỗi)
- Sonnet 122 Thy gift, thy tables, are within my brain (Thơ, quà em anh đã cất trong đầu)
- Sonnet 127 In the old age black was not counted fair (Thời xưa ai dám khen màu đen là đẹp)
- Sonnet 128 How oft, when thou, my music, music play’st (Ôi thanh thót, mỗi lần em dạo nhạc)
- Sonnet 129 Th’ expense of spirit in a waste of shame (Hồn hoang vắng, chẳng biết gì xấu hổ)
- Sonnet 130 My mistress’ eyes are nothing like the sun (Ðôi mắt nàng không như sao buổi sáng)
- Sonnet 131 Thou art as tyrannous, so as thou art (Như hợm hĩnh, kiêu kỳ, bao cô gái đẹp)
- Sonnet 132 Thine eyes I love, and they, as pitying me (Anh rất yêu đôi mắt em đen nhánh)
- Sonnet 133 Beshrew that heart that makes my heart to groan (Ðáng nguyền rủa trăm nghìn lần cô gái)
- Sonnet 134 So now I have confess’d that he is thine (Tự do này trả về em tất cả)
- Sonnet 135 Whoever hath her wish, thou hast thy Will (Như người ta em có điều mong muốn)
- Sonnet 136 If thy soul check thee that I come so near (Tránh gặp anh mỗi lần, em hãy nhớ)
- Sonnet 137 Thou blind fool, Love, what dost thou to mine eyes (Tình yêu ơi sao mà mi mù quáng)
- Sonnet 138 When my love swears that she is made of truth (Khi nàng thề, tôi tin nàng chân thật)
- Sonnet 139 O, call not me to justify the wrong (Chẳng cần em thanh minh điều gian dối)
- Sonnet 140 Be wise as thou art cruel; do not press (Hãy thông minh như chính em tàn ác)
- Sonnet 141 In faith, I do not love thee with mine eyes (Anh biết anh không yêu em bằng mắt)
- Sonnet 142 Love is my sin and thy dear virtue hate (Tình yêu anh đầy lỗi lầm, đúng vậy)
- Sonnet 143 Lo! as a careful housewife runs to catch (Không ít khi bà chủ nhà lật đật)
- Sonnet 144 Two loves I have of comfort and despair (Ðể sung sướng và buồn đau, số mệnh)
- Sonnet 145 Those lips that Love’s own hand did make (Từ đôi môi ngọt ngào thốt lên)
- Sonnet 147 My love is as a fever, longing still (Tình yêu tôi là cơn đau vật vã)
- Sonnet 148 O me, what eyes hath Love put in my head (Ôi, tình yêu làm tôi thay đổi)
- Sonnet 149 Canst thou, O cruel! say I love thee not (Sao em nói là anh không tình cảm)
- Sonnet 150 O, from what power hast thou this powerful might (Sức mạnh em, em lấy đâu nhường ấy)
- Sonnet 151 Love is too young to know what conscience is (Tình mới chớm lương tâm làm sao biết)
- Sonnet 152 In loving thee thou know’st I am forsworn (Trong tình yêu, em trách anh giả dối)
- Sonnet 153 Cupid laid by his brand, and fell asleep (Thần Cupid một lần quên, ngủ thiếp)
- Sonnet 154 The little Love-god lying once asleep (Thần Tình yêu một lần quên, nằm ngủ)
Mời bạn tìm hiểu và thưởng thưởng trọn bộ 👉 Thơ Victor Hugo
10+ Bài Thơ Sonnet Của Shakespeare Nổi Tiếng Nhất
Dưới đây là top những bài thơ Sonnet nổi tiếng nhất của Shakespeare mà thohay.vn muốn giới thiệu đến bạn.
Sonnet 001 (From fairest creatures we desire increase)
From fairest creatures we desire increase,
That thereby beauty’s rose might never die,
But as the riper should by time decease,
His tender heir might bear his memory:
But thou contracted to thine own bright eyes,
Feed’st thy light’s flame with self-substantial fuel,
Making a famine where abundance lies,
Thy self thy foe, to thy sweet self too cruel:
Thou that art now the world’s fresh ornament,
And only herald to the gaudy spring,
Within thine own bud buriest thy content,
And, tender churl, mak’st waste in niggarding:
Pity the world, or else this glutton be,
To eat the world’s due, by the grave and thee.
Ta đều mong nhân lên từ sắc đẹp
(Bản dịch của Nguyễn Tuấn Linh)
Cái diễm kiều sinh sôi vốn chuyện ta hằng ước
Để đoá hồng rạng rỡ của nét đẹp không tàn,
Nhỡ khi đời già nua đến lúc phải dừng bước
Thì hết thảy kí ức có hậu duệ gánh mang.
Nhưng anh, anh si mê đôi mắt mình hơn cả,
Dùng chất đốt ái kỉ nuôi ngọn lửa tinh thần,
Anh gây cảnh đói ăn ngay giữa nơi dư dả,
Anh tàn nhẫn như thể kẻ thù của bản thân.
Hiện giờ trong người anh mọi nét đẹp hội tụ,
Vị sứ giả duy nhất của mùa xuân sáng tươi,
Vậy mà đoá hoa xinh anh giấu biệt trong nụ,
Bằng cái tính keo kiệt anh phung phí cuộc đời.
Hãy nghĩ cho thế nhân, hoặc anh thật xấu tính
Khi anh cùng nấm mộ nuốt trọn món quà xinh.
Sonnet 018 (Shall I compare thee to a summer’s day)
Shall I compare thee to a summer’s day?
Thou art more lovely and more temperate.
Rough winds do shake the darling buds of May;
And summer’s lease hath all too short a date.
Sometime too hot the eye of heaven shines,
And often is his gold complexion dimm’d;
And every fair from fair sometime declines,
By chance, or nature’s changing course untrimm’d;
But thy eternal summer shall not fade,
Nor lose possession of that fair thou owest;
Nor shall Death brag thou wand’rest in his shade,
When in eternal lines to time thou grow’st
So long as men can breathe or eyes can see,
So long lives this, and this gives life to thee.
Anh có nên ví em với ngày mùa hạ
(Bản dịch của Vũ Hoàng Linh)
Anh có nên ví em với ngày mùa hạ?
Em đáng yêu hơn và rất đỗi dịu êm
Gió mạnh tháng Năm chao đảo những nụ hoa
Mùa hạ ngắn không đủ cho hò hẹn
Mắt thiên đường đôi khi quá nóng bỏng
Ánh vàng óng nhiều lúc phải phai mờ
Những huy hoàng có thể không đượm thắm
Bởi thiên nhiên thay đổi vẫn tình cờ.
Duy mùa hạ vĩnh cửu của em còn mãi
Và sắc đẹp của em sẽ ở lại, chẳng tàn phai
Cả cái Chết cũng không kéo em đi mãi
Trong bài thơ vĩnh cửu, em sẽ mãi rạng ngời
Chừng nào người còn thở và mắt có thể trông
Còn bài thơ này và còn của em cuộc sống.
Sonnet 029 (When, in disgrace with Fortune and men’s eyes)
When, in disgrace with Fortune and men’s eyes,
I all alone beweep my outcast state,
And trouble deaf heaven with my bootless cries,
And look upon myself, and curse my fate,
Wishing me like to one more rich in hope,
Featured like him, like him with friends possest,
Desiring this man’s art and that man’s scope,
With what I most enjoy contented least;
Yet in these thoughts myself almost despising —
Haply I think on thee: and then my state,
Like to the Lark at break of day arising
From sullen earth, sings hymns at Heaven’s gate;
For thy sweet love rememb’red such wealth brings
That then I scorn to change my state with Kings.
Dịch nghĩa
Khi bất hạnh với số phận và trong mắt người đời
Khi bị vận mệnh và cặp mắt của người đời ruồng bỏ.
Anh hoàn toàn cô độc buồn than cho số phận hẩm hiu
Trời xanh cũng đã cam chịu giả điếc giả ngơ trước lời kêu vô vọng của anh.
Anh nhìn lại cả chính mình và nguyền rủa số phận đời anh.
Anh cũng ước mơ như một kẻ nào muốn mình giàu có hơn trong hy vọng.
Được đề cao như hắn với nhiều bè bạn thân tín.
Khao khát nghệ thuật của người này cũng như năng lực trí tuệ của người kia.
Cùng những gì anh sẵn vui lòng đón nhận dẫu ít nhất.
Tuy nhiên những ý tưởng này đối với chính anh hầu như đều bị khinh miệt.
Khi ngẫu nhiên anh nghĩ về em và rồi là vị thế hiện trạng (thân phận) của anh.
Như chim sơn ca đang trỗi dậy trước buổi bình minh.
Từ vùng đất âm u hát ngợi ca nơi cửa thiên đường.
Với tình yêu dịu ngọt của em cho anh để nhớ cũng như sự giàu sang của nó mang lại.
Anh sẽ khinh bỉ từ chối nếu phải đem vị thế đời mình để đổi lấy vị thế của một ông vua.
Sonnet 030 (When to the sessions of sweet silent thought)
When to the sessions of sweet silent thought
I summon up remembrance of things past,
I sigh the lack of many a thing I sought,
And with old woes new wail my dear time’s waste:
Then can I drown an eye, unused to flow,
For precious friends hid in death’s dateless night,
And weep afresh love’s long since cancell’d woe,
And moan the expense of many a vanish’d sight:
Then can I grieve at grievances foregone,
And heavily from woe to woe tell o’er
The sad account of fore-bemoaned moan,
Which I new pay as if not paid before.
But if the while I think on thee, dear friend,
All losses are restored and sorrows end.
Khi yên tĩnh một mình ngồi suy nghĩ
(Bản dịch của Thái Bá Tân)
Khi yên tĩnh một mình ngồi suy nghĩ,
Điểm lại bao nhiêu mất mát trong đầu,
Và luyến tiếc nhớ những gì yêu quý,
Vết thương lành lần nữa bắt anh đau.
Và anh khóc, dù không quen làm vậy,
Khóc người thân dưới đất ẩm đang nằm,
Và nước mắt mối tình xưa lại chảy,
Và nỗi buồn thất vọng bấy nhiêu năm…
Khi điểm lại những gì anh để mất,
Anh bàng hoàng và đau xót như xưa,
Vì cái giá bây giờ anh trả đắt
Như thể anh chưa trả trước bao giờ.
Nhưng chỉ cần nhớ về em lúc ấy,
Anh lại thấy đời như tươi hơn vậy.
Giới thiệu thêm đến bạn về 🌱 Thơ Lý Bạch 🌱
Sonnet 073 (That time of year thou mayst in me behold)
That time of year thou mayst in me behold
When yellow leaves, or none, or few, do hang
Upon those boughs which shake against the cold,
Bare ruin’d choirs, where late the sweet birds sang.
In me thou seest the twilight of such day
As after sunset fadeth in the west,
Which by and by black night doth take away,
Death’s second self, that seals up all in rest.
In me thou see’st the glowing of such fire
That on the ashes of his youth doth lie,
As the death-bed whereon it must expire
Consumed with that which it was nourish’d by.
This thou perceivest, which makes thy love more strong,
To love that well which thou must leave ere long.
Trong tim anh chỉ mùa đông em thấy
(Thái Bá Tân dịch)
Trong tim anh chỉ mùa đông em thấy,
Khi lá vàng theo gió lạnh lắt lay,
Phất phơ treo trên cành khô run rẩy,
Vườn chim xưa nay tuyết trắng phủ dày.
Em chỉ thấy trong anh ngày sắp hết,
Khi hoàng hôn le lói phía chân trời
Và bóng tối bằng màn đen cái chết
Khẽ buông dần, đang phủ kín khắp nơi.
Em chỉ thấy dưới tro tàn tuổi trẻ
Ngọn lửa hắt hiu thiêu cháy bao tình
Và những gì xưa làm đời đẹp thế,
Nay thành mồ chôn hết cả đời anh.
Em thấy hết, nhưng cũng từ buổi đó
Càng yêu thêm người từ lâu đáng bỏ.
Sonnet 083 (I never saw that you did painting need)
I never saw that you did painting need
And therefore to your fair no painting set;
I found, or thought I found, you did exceed
The barren tender of a poet’s debt;
And therefore have I slept in your report,
That you yourself being extant well might show
How far a modern quill doth come too short,
Speaking of worth, what worth in you doth grow.
This silence for my sin you did impute,
Which shall be most my glory, being dumb;
For I impair not beauty being mute,
When others would give life and bring a tomb.
There lives more life in one of your fair eyes
Than both your poets can in praise devise.
Anh không nghĩ em phải cần ca ngợi
(Bản dịch của Thái Bá Tân)
Anh không nghĩ em phải cần ca ngợi.
Khi bên em bao cái đẹp phai mờ.
Bản thân em, theo ý anh, đủ nói
Hay hơn nhiều sáo ngữ các nhà thơ.
Nên im lặng, anh không khen vì thế,
Mong cách này tăng giá trị em thêm,
Vì anh biết không bút nào có thể
Nói về em như em nói về em.
Nhưng than ôi, phũ phàng em đã trách
Rằng anh im, anh khô héo tâm hồn.
Anh không muốn như nhiều người kiểu cách
Khen quá nhiều làm cái đẹp vùi chôn.
Chỉ một ánh mắt em đen nhường ấy
Đủ sống hơn trăm bài thơ bóng bẩy.
Sonnet 121 (‘Tis better to be vile than vile esteem’d)
‘Tis better to be vile than vile esteem’d,
When not to be receives reproach of being,
And the just pleasure lost which is so deem’d
Not by our feeling but by others’ seeing:
For why should others false adulterate eyes
Give salutation to my sportive blood?
Or on my frailties why are frailer spies,
Which in their wills count bad what I think good?
No, I am that I am, and they that level
At my abuses reckon up their own:
I may be straight, though they themselves be bevel;
By their rank thoughts my deeds must not be shown;
Unless this general evil they maintain,
All men are bad, and in their badness reign
Thà phạm lỗi hơn mang danh phạm lỗi
(Bản dịch của Thái Bá Tân)
Thà phạm lỗi hơn mang danh phạm lỗi,
Dù thực ra anh chưa phạm bao giờ.
Thật đau xót khi có người nói dối,
Hoặc đôi điều nhận xét ác, vu vơ…
Mắt ghen tị người đời không hiểu được
Những gì tôi đang suy nghĩ trong đầu.
Họ đã thế, sao theo tôi từng bước,
Trách đủ điều, sai đúng lẫn vào nhau?
Không , xin lỗi, tôi là tôi, thiết nghĩ
Không nên cho ai cũng xấu như mình.
Người ta thẳng nhưng thước đo các vị
Có thể tồi, xiêu vẹo, thiếu công minh.
Và chớ tưởng một khi anh tồi tệ
Thì tất cả xung quanh anh đều thế.
Tham khảo thêm 🍁 Thơ Hồ Chí Minh 🍁
Sonnet 130 (My mistress’ eyes are nothing like the sun)
My mistress’ eyes are nothing like the sun;
Coral is far more red than her lips’ red;
If snow be white, why then her breasts are dun;
If hairs be wires, black wires grow on her head.
I have seen roses damask’d, red and white,
But no such roses see I in her cheeks;
And in some perfumes is there more delight
Than in the breath that from my mistress reeks.
I love to hear her speak, yet well I know
That music hath a far more pleasing sound;
I grant I never saw a goddess go;
My mistress, when she walks, treads on the ground:
And yet, by heaven, I think my love as rare
As any she belied with false compare.
Ðôi mắt nàng không như sao buổi sáng
(Bản dịch của Ngọc Châu)
Mắt em không giống mặt trời
Môi không đỏ được bằng loài san hô
Vai nâu khác tuyết trắng mờ
Tóc xoăn đen cuộn bồng thô trên đầu
Hoa hồng đỏ, trắng các màu
Không khoe trên má em đâu, hỡi nàng
Nước hoa thơm ngát, dịu dàng
không trong hơi thở nồng nàn của em.
Anh ưng nghe giọng nói quen
Dù rằng thích nhạc dịu êm hàng ngày
Chưa được nhìn nữ thần bay
Ngắm người yêu lướt chân giày đất êm
Trời ạ, hiếm người như em
So sánh gì cũng chẳng thèm động tâm…
Sonnet 137 (Thou blind fool, Love, what dost thou to mine eyes)
Thou blind fool, Love, what dost thou to mine eyes,
That they behold and see not what they see?
They know what beauty is, see where it lies,
Yet what the best is take the worst to be.
If eyes, corrupt by over-partial looks,
Be anchor’d in the bay where all men ride,
Why of eyes’ falsehood hast thou forged hooks,
Whereto the judgment of my heart is tied?
Why should my heart think that a several plot
Which my heart knows the wide world’s common place?
Or mine eyes seeing this, say this is not,
To put fair truth upon so foul a face?
In things right true my heart and eyes have erred,
And to this false plague are they now transferred.
Tình yêu ơi sao mà mi mù quáng
(Bản dịch của Phan Cẩm Thịnh)
Tình yêu ơi sao mà mi mù quáng
Chẳng nhìn ra dù vẫn thấy rành rành
Nhìn vẻ đẹp ở bên ngoài hào nhoáng
Chẳng nhận ra xấu tốt ở bên trong.
Nếu đôi mắt lừa con tim tội lỗi
Rằng thả neo đậu xuống bến phù vân
Nơi có bao nhiêu con thuyền qua lại
Sao chẳng buông tha dù chỉ một lần?
Con tim ơi sao mà mi nông nỗi
Quán rượu bên đường ngỡ mái ấm tình yêu!
Hay tại đôi mắt nhìn điều giả dối
Lại ngỡ rằng chân thật để lòng xiêu?
Cả đôi mắt, con tim đều lạc lối
Vây quanh tôi giờ chỉ còn bóng tối.
Sonnet 154 (The little Love-god lying once asleep)
Laid by his side his heart-inflaming brand,
Whilst many nymphs that vow’d chaste life to keep
Came tripping by; but in her maiden hand
The fairest votary took up that fire
Which many legions of true hearts had warm’d;
And so the Generall of hot desire
Was sleeping by a virgin hand disarm’d.
This brand she quenched in a cool well by,
Which from Love’s fire took heat perpetual,
Growing a bath and healthful remedy
For men diseased; but I, my mistress’ thrall
Came there for cure, and this by that I prove,
Love’s fire heats water, water cools not love.
Thần Tình yêu một lần quên, nằm ngủ
(Bản dịch của Phan Cẩm Thịnh)
Có một dạo thần tình yêu mê ngủ
Đã bỏ quên ngọn đuốc của ái tình
Những tiên nữ như bầy chim quần tụ
Sát đến gần ngọn lửa cánh tay xinh.
Người đẹp nhất đưa tay cầm ngọn đuốc
Đã từng gây bao đau khổ cho mình
Đem khát khao nàng dìm vào dòng nước
Ngọn lửa tình dập bởi cánh tay xinh.
Và dòng nước đã trở thành nóng bỏng
Đã chữa cho khỏi bệnh biết bao người
Tôi đã đến dòng nước này để tắm
Nhưng vì yêu nên không khỏi nữa rồi.
Tình làm cho dòng nước nóng lên nhiều
Nhưng nước không làm nguội được tình yêu.
Cười vỡ bụng với 😄 Thơ Vui Về Các Ngành Nghề 😄