Thơ Trịnh Nam Trân [Tuyển Tập 22+ Bài Thơ Hay Nhất]

Thơ Trịnh Nam Trân ❤️️ Tuyển Tập 22+ Bài Thơ Hay Nhất ✅ Chia Sẻ Những Thông Tin Thú Vị Xoay Quanh Nữ Thi Sĩ Trẻ Tuổi Nam Trân.

Giới Thiệu Nhà Thơ Trịnh Nam Trân

Trong bài viết hôm nay, chúng ta sẽ cùng nhau đi tìm hiểu về một nữ nhà thơ trẻ xinh đẹp, tài năng hiện nay – nhà thơ Trịnh Nam Trân.

  • Trịnh Nam Trân là một nữ nhà thơ 9x nổi tiếng trên mạng xã hội với những bài thơ tình vừa dịu dàng vừa mãnh liệt.
  • Hiện tại, Nam Trân đang làm hai “nghề” song song, nhưng hoàn toàn tách bạch. Một là “công việc” nhà thơ, hai là công việc copywriter tại một agency quảng cáo – Circus Digital.
  • Nam Trân từng bộc bạch, cô đã biết mình thích văn thơ từ rất sớm. Đó là một buổi học năm lớp 4, cô giáo dạy môn Tiếng Việt đã ra đề bài cho cả lớp làm một bài thơ về con gà. Trân lúc đó cũng chỉ là một cô học sinh nhỏ, cô dạy sao thì làm vậy và có nhấn nhá thêm một chút cái “bản năng” của mình. Nhưng khoảnh khắc lần đầu làm thơ được điểm cao, lại được mọi người khen ngợi, Trân đã cảm nhận “như là một cái dấu mốc cho chính mình”. 
  • Lúc trước, cô làm thơ, viết văn trên trang cá nhân riêng của mình, một mình xem và chẳng cho ai biết. Cứ như thế, bao nhiêu bài tùy bút, bao nhiêu bài tản văn đầu đời của mình Nam Trân đều “tổng hợp” trên đấy. Mặc dù biết sẽ chẳng ai coi và cũng ít người quan tâm, nhưng cô vẫn mong một ngày nào đó mình được công nhận.
  • Sự bí mật ấy kéo dài khá lâu, cho đến khi tốt nghiệp đại học Nam Trân bắt đầu con đường làm việc của chính mình. Khi đi làm, cô gặp được “người bạn đặc biệt” – người mà sau này cô dùng cả thanh xuân để cảm ơn anh vì ngày đó đã “khai sáng” mình.
  • “Người bạn đặc biệt” ấy là người đầu tiên nói với Nam Trân về những tác phẩm của cô. Anh nói rằng Nam Trân sẽ là “tội đồ” nếu không cho những vần thơ xinh đẹp đó được đưa ra ánh sáng. Câu nói ấy khiến Nam Trân suy nghĩ rất nhiều. Rồi trong một buổi chiều nắng nhạt cô quyết định tạo một tài khoản để chia sẻ hết những đứa con tinh thần của mình.
  • Hiện nay, uớc mơ lớn nhất của Nam Trân là vẫn được đi làm, được viết, được chia sẻ và gắn bó với văn chương.
  • Trong tương lai nữ nhà văn trẻ vẫn sẽ tiếp tục viết thơ, cô hứa hẹn sẽ mang đến cho đọc giả những quyển thơ khác ngày càng mới mẻ hơn. Nam Trân cũng bật mí cô sẽ thử sức mình trong một vài lĩnh vực khác, để được trải nghiệm và đúc kết nhiều điều hay hơn cho các tác phẩm sáng tạo sắp tới.

Đọc thêm 🌹Thơ Bình Nguyên Trang🌹Tác Giả, Tác Phẩm + Chùm Thơ Hay

Phong Cách Sáng Tác Thơ Của Trịnh Nam Trân

Nói về phong cách sáng tác thơ của Trịnh Nam Trân thì ta có thể khái quát như sau:

  • Trịnh Nam Trân là một cô gái trẻ đang chơi đùa và thử sức mình với văn học, cô chưa bao giờ tự nhận mình là một nhà thơ, nhưng những vần thơ của cô: những mềm mại dịu dàng, những mãnh liệt tiềm tàng đã khiến người đọc gật gù “À, cô này là một người – thơ”.
  • Cái độc đáo của Trịnh Nam Trân là cô mang trong mình một nửa hiện đại, một nửa truyền thống, chúng ta bắt gặp trong thơ của cô những cặp so sánh đặc trưng của thơ dân gian: Thuyền – bến, bến – sông, sen – hồ, lụa – đào…với những bài thơ được sáng tác ở thể lục bát.
  • Lãng mạn bay bổng trong thơ của Nam Trân rất vừa phải, bởi cô biết kết hợp với sự hiện đại mới mẻ của thế hệ đương thời.
  • Với Nam Trân dường như mọi khoảnh khắc đều nên thơ và đáng lưu giữ. Những vần thơ luôn nửa cũ nửa mới, “khiêu gợi” đến kì lạ. Đọc thơ của Nam Trân, người ta thường mường tượng ra hình ảnh một cô gái trẻ nhưng đầy hoài niệm và nhận ra bản thân mình trong đó. Đúng… chúng ta còn trẻ, và chúng ta thường nghĩ về những điều đã cũ.

=>Sau nhiều năm cầm bút viết thơ, dù có thay đổi phong cách qua từng chặn đường, nhưng suy cho cùng thơ của Nam Trân vẫn nhẹ nhàng, đằm thắm như xoa dịu những trái tim người trẻ đang thổn thức vì tình yêu, cuộc sống và cuộc đời. 

Tìm hiểu thêm về🌸Thơ Nguyễn Quang Thiều 🌸Chùm Thơ Hay

Những Bài Thơ Của Trịnh Nam Trân Hay Nhất

Cho đến hiện nay, Trịnh Nam Trân đã cho xuất bản 4 tập thơ đó là “Em đang giấu gì vậy? Cho tôi xem được không?”, “Năm thương, tháng nhớ, không ngày gửi đi”,”Sao em buồn đến thế?” và “một chổ ở quầy bar”. Dưới đây là những bài thơ nằm trong tập “Sao Em Buồn Đến Thế” của Trịnh Nam Trân rất được bạn đọc yêu thích.

1.Ngây thơ tìm đâu bây giờ?
Khi em đã đến ở nhờ tim ta
Bình yên là thứ xa hoa
Khi va ánh mắt, phong ba cuộn trào
Nắng lui, nhường bước mưa rào
Giọt thương, giọt nhớ thấm vào thịt da
Tâm hồn lạc mất lối ra
Sa vào trận địa hoan ca ái tình
Mặt Trời mất dấu bình minh
Như tôi đã mất đời mình vì em

2. Loài người là khối lung tung!
Thôi mời anh cạn rượu nồng cùng em
Ngoài trời mưa đấy, anh xem!
Nhá nhem như thể khát thèm vực sâu
Đây, thôi anh cứ gục đầu
Cần chi nói chuyện mai sau vui buồn
Nồng nàn từng giọt rơi tuôn
Rượu đây, mắt đó, buông mình, say sưa
Anh đã buồn hết hay chưa?
Hay vui đến nỗi anh chưa muốn về?
Anh đang tỉnh hay say mê?
Siết tay, môi chạm. Lối về, là em?

3. Tháng ngày nên thơ và mệt mỏi
Mình anh chống chọi với chính mình
Hình như anh đang đi lạc lối
Mà ngỡ mây trời, lãng đời trôi
Tháng ngày mơ mộng và lẻ loi
Anh nghĩ mình đang dần già cỗi
Dẫu rằng tóc xanh còn thấm đẫm
Hy vọng và cả nét tinh khôi
Tháng ngày, ngày tháng, chầm chậm trôi
Sao anh thấy mình như mục rữa
Niềm vui, nỗi buồn, đều một nửa
Để lại khoảng trống tựa nghìn thu
Tháng ngày anh đau cả lúc ngủ
Tỉnh giấc cạnh mình tấm thân ai
Nhìn về ngày mai anh bật khóc
Ngóng về ngày cũ anh thở dài
Tháng ngày trôi qua từng nhịp đập
Tháng ngày gặp gỡ mọi phương trời
Mọi điều khát khao, anh chạm tới
Mà điều anh cần, cứ chơi vơi
Lắm lúc anh ước mình cứ rơi
Đứng ở đỉnh cao chạm Mặt Trời
Chẳng khiến lòng anh thêm ấm lại
Chỉ thấy lạc lõng giữa trùng khơi
NHìn lại ngày tháng anh đã trải
Anh thầm cảm tạ, ôi cuộc đời!
Chỉ một bước chân em đi tới
Bình yên lấp trống khoảng mù khơi
Nhìn lại ngày tháng, những cuộc chơi
Anh thấy yêu sao nửa cuộc đời
Lý tưởng cao vời hay hạ giới
Như chiều trong mắt em thảnh thơi

4. Em đẹp nhất vì được yêu
Như chiều tô điểm mỹ miều tà dương
Tình yêu mở hộp sắc hương
Theo trời gió lộng tìm đường vây em
Nhân gian xin ngắm nhìn xem
Bức tranh âu yếm dẫu lem bụi trần

5. Khi tôi gặp nàng, nàng đôi mươi
Say sưa nàng đó, bởi nụ cười
Mười năm sau, tôi già biết mấy
Mà nàng vẫn vậy, vẫn đôi mươi
Thời gian vẫn trôi, tôi vẫn nhớ
Nàng từng ước có chú mèo lười
Thấm thoát bao năm, tôi lại đếm
Chú đã đơn độc – năm thứ mười
Tôi nhớ hôm ấy, trời mưa lớn
Ai cũng than khóc, riêng tôi cười
Bởi nàng giờ đây thanh thản bước
Làm đóa hoa bay giữa bao người

6. Tôi ngỡ mình đã gặp Thượng Đế
Nhưng Ác Quỷ để em đến gần
Chẳng chút phân vân em đạp đổ
Đất Thánh đền thiêng nát trăm lần
Trong đôi mắt em, ôi Hỏa Ngục!
Vai mềm bén ngót lưỡi tử thần
Chém tôi trăm nhát máu tuôn đổ
Mà như cứu rỗi bởi thánh thần
Em giấu linh hồn tôi trong áo
Cạnh trái tim hay cạnh xác thân?
Em mang Thượng Đế tôi đem cất
Trong hoang lạc hay cõi trong ngần?
Bởi cửa vườn hoa nay đã mở
Tôi trở lại tôi – kẻ phàm trần
Thiên Đàng là cõi em đượm mật
Thượng Đế là em phơi lưng trần

7. Em ơi nín đi đừng khóc nữa
Với tôi, đó nào có phải là tình yêu
Chỉ là buổi chiều hoàng hôn như hát khẽ
Tôi – gã độc thân bất chợt dừng lắng nghe
Lỡ một ánh nhìn ngắm suối chảy qua khe
Bàn tay vô tình vuốt ve làn nước ấm
Đôi chân lãng du lỡ đâu vấp nhịp chân
Trầm ngâm chứ chẳng mộng trăm năm!
Em ơi nín đi, tuổi trăng rằm
Với em, liệu đó nào phải là tình yêu!
Chỉ là buổi chiều tả tơi như gợi mở
Địa đàng trinh nguyên hiểu “hững hờ”
Lỡ dâu ngày sau em chợt nhớ
Bước qua tan vỡ, chờ em sang
Cánh cửa mở toang, trời rực sáng
Soi bóng đã khô lệ hai hàng.

8. Giá mà em còn khóc
Giá mà em tổn thương
Giá mà em cùng cực
Giá mà em bi thương
Giá mà tôi có thể
Vẽ em thật kiên cường
Giá mà tôi có thể
Biết trước được tương lai
Giá mà tôi có thể
Chỉ em một con đường
Giá mà tôi có thể
Mang âm hóa thành dương

9. Có một người đã chết
Khi vừa hết tuổi xuân
Có tình yêu đã chết
Khi vừa chớm bâng khuâng
Có một chiều ngồi hát
Một dạ khúc thiết tha
Có Mặt Trời tan nát
Ôm ấp vỗ về ta
Có một ngàn đóa hoa
Khác tên trên phiến đá
Có một miền đất lạ
Có người hóa thành hoa

10. Là một chút ban ơn
Và hơn thứ gọi là tội lỗi
bởi trong em là chiếc nôi
Của vạn nỗi niềm sâu thẳm

11. Em đang giấu gì trong suy tư?
Anh hỏi như chẳng hề chần chừ
Em thừ người lựa vài lời nói dối
Để đánh đổi thói đời thích đãi bôi

12. “nếu cuộc đời buồn tẻ
Sao hoa lại được vẽ
Sao tiếng nhạt lại ca
Và sao em vẫn viết
Dong thơ tình thiết tha?
Nếu cuộc đời cay đắng
Thì nắng có ấm chăng?
Thì trăng có tròn vạnh?
Và em có còn biết
Dùng âu yếm yêu anh?
Nếu cuộc đời tan nát
Thì cứ để nát tan
Bởi anh vẫn ở cạnh
Lau nước mắt hai hàng
Giữa dòng lệ nhàu nhĩ
Em có thấy anh chăng?”

Chia sẻ thông tin về 🌿Thơ Trương Nam Hương 🌿Sự Nghiệp + Chùm Thơ Hay

Chùm Thơ Tình Của Trịnh Nam Trân Thi Vị

Đón đọc thêm chùm thơ tình của nữ nhà thơ Trịnh Nam Trân đầy thi vị được trích từ tập thơ “một chổ ở quầy bar” dưới đây nhé!

Yêu xa

Em thấy lòng mình đang nghiêng ngả
Buổi chiều thôi mà sao đã thấy chớm say
Môi thơm thế này mà người thương xa thế đó
Rượu để trong vò- vò võ đợi chiều buông
Anh biết em buồn, nhưng anh đâu thể khác
Như một nốt nhạc, đã bám chặt cách phát âm
Nỗi buồn em ngâm cho lên màu nhung nhớ
Uống cạn hết rồi gục xuống để nằm mơ
Em thấy lòng mình chiều nay sao thờ ơ
Nỗi buồn cất-chưng giờ chỉ đem nhìn-ngắm
Chẳng còn nồng nàn để uống để mà say
Em thấy chiều nay tâm hồn mình rệu rã
Em biết anh xa, anh đâu thể nào khác
Mà gió chiều lại tắm mát mắt môi em!
Em thấy lòng mình nhá nhem điều sám hối
Khi biết bồi hồi gió lạ, chuyện lứa đôi…
Em phải làm sao với cơn say nóng hổi?
Chiều chỉ nghiêng ngả mà lòng dậy phong ba
Anh ở rất xa, anh đâu thể là gió
Đâu thể mỗi chiều ôm ấp giấc mộng hoa.

Có những điều

Có những điều nên quên
Nhưng em lại ghi nhớ
Những điều cần khắc nhớ
Lại lu mờ trong anh
Vẽ lên những đường tranh
Vô hình trên tấm vải
Nhạc thai nghén hình hài
Của giai điệu lặng câm
Biết bao điều âm thầm
Đang gào lên thống khổ
Thế gian dư dả chỗ
Cho những lời vô tri
Điều ta muốn có khi
Có được trong chớp mắt
Điều ta cần lại chẳng
Nằm trong lòng bàn tay
Thế nên ta cứ hay
Tập yêu điều “thoả hiệp”

Miền em

Mở trong tâm hồn em cung đường âu yếm
dẫn ánh mắt, đôi môi lối đi tìm
Lột trần em khỏi sắc màu của bạc kim
để còn chơ vơ nồng nàn ta tìm kiếm
Chạm vào trong em thật sâu bằng lưu luyến
đánh thức bao nỗi dạt dào vốn ngủ yên
Hoà vào trong em, quyện chặt điều thiêng liêng
nhận ra tình yêu dẫu bốn bề lặng im tiếng
Trái tim của ta từng giây đang ngấu nghiến
Đắm đuối, cuộn trào thời khắc tựa vô biên
Ta dám đổi trao một đời nhuốm ưu phiền
Để bước thong dong vào miền-em-yêu-dấu

Những đó lại chẳng phải tình yêu

Khi tim nhồi thuốc súng
đám cháy đã sẵn sàng
em châm mồi hơi thở
thiên địa tôi tan đàn
vũ trụ như tái tạo
chẳng còn súng đao gươm
chỉ còn vũng đượm mật
hạt ái tình đang ươm
vườn địa đàng thức tỉnh
nghe linh hồn hoan ca
tầng địa ngục sâu nhất
thiên thần được sinh ra
đêm yên như sụp đổ
thời khắc chợt nổ tung
nghìn năm chẳng thể hiểu
ngay đây, phút vô cùng
Nhưng đó lại chẳng phải là tình yêu

Tuyển Tập Thơ Của Trịnh Nam Trân Cảm Xúc

Lắng đọng với tuyển tập thơ của Trịnh Nam Trân vô cùng cảm xúc mà Thohay.vn sưu tầm sau đây nhé!

Hơ tóc

Mẹ bảo
Tóc ướt con đến ngồi trước quạt
Để quạt hơ tóc dần mát khô
Đừng sấy nóng lên để tan tác
Tóc rụng mất mát chẳng còn thừa
Mẹ cười mỉm chi tay giũ tóc
Từng giọt nước thơm rớt lăn tròn
Mẹ bảo nhớ rằng phải chăm sóc
Cho điều quý giá thuộc về con
Con cười ngốc nghếch tuổi còn thơ
Hỏi tóc mẹ rụng thế cơ mà!
Phải chăng thời mẹ chẳng có quạt
Chẳng biết hơ mát như bây giờ?
Mẹ cười khe khẽ vuốt tóc con
Từng giọt nước thơm rớt lăn tròn
Mẹ chẳng trả lời câu hỏi nhỏ
Ôi có xá gì những điều mẹ đã cho!

Gội đầu

Này em ơi cúi xuống
tôi xối nước lên đầu
chẳng nghĩa lý gì đâu
chỉ bụi đường lấm bẩn
em trách tôi vớ vẩn
làm những chuyện vẩn vơ
gội đầu em làm được!
sao anh mất thì giờ?
tôi chẳng buồn cãi lại
múc gáo nước đổ dài
em dẫu rằng nói lắm
vẫn cúi đầu khoan thai
một gáo lạnh trôi nhanh
những điều ghì em nặng
một cái vuốt thật nhanh
rụng mong manh còn sót
để tôi gội cho trót
những tháng ngày của em
để cuối ngày sau chót
là yên ả ôm em

Mùa hè bất tận

Khoan đã!
Anh chưa nói em nghe
Vì sao năm nay con ve bỏ mùa hè
Nắng dội đỉnh đầu nỗi buồn chảy hàng dọc
Con dế mèn cũng học cách giấu niềm riêng
Khoan đã!
Sao lá mùa này rụng liên miên
Em nhớ anh bảo chỉ riêng thu mới thế
Chuyện gì xảy ra khiến chúng phải não nề?
Lá rủ rê nhau đâm đầu về vạch đích
Khoan đã!
Sao anh không giải thích
Về sự mất mát của dấu tích mùa hè
Hình như
Phải chăng
Và chắc hẳn

Nhưng thôi anh cứ mặc kệ chuyện bốn mùa
Mặc kệ em thế, đừng hơn thua
Đừng giải thích, cũng đừng phải phân bua
Đừng để trong em một mùa hè giãy chết.

Sự im lặng của anh

Sự lặng im của anh phát ra tiếng nói
Từ ngữ thật sự thì bỡ ngỡ
như thể vừa mới sinh ra
Giữa những ngôn từ là bao điều được kể
Ta không dám thở, sợ gây nhiễu thanh âm
Sự lặng im của anh trái ngược với lặng câm
Những câu chuyện kia chẳng âm thầm
mà trái lại
Em nghe như thể chúng đang vang rất lớn
Và sự lắng nghe của em
với anh
là ban ơn
Nếu Hirota* đã nói qua làn khói
“những vòng tròn triết học” – họ đã gọi
Liệu lặng im của anh soi chiếu điều như thế?
Hay chỉ đơn giản là sự hội ngộ với chính anh
Sự im lặng của anh, với em là toà thành
Nhưng chúng sụp đổ để phơi anh ra ánh sáng
Ở trong bóng đêm, ta đã từng im lặng
Ở trong ánh sáng, ta lại càng lặng im
Vị trí lặng im, em đã tìm được chúng
Giữa những con chữ-khoảng hẹp
chúng có anh
Nếu như âm thanh có dáng hình, có thể chạm
Liệu em có đang ve vuốt sự ồn ào?
Bởi im lặng-anh, chúng đang rất huyên náo
Em nghe
Nghe mãi
Khi nào nghe thấy anh

Sự im lặng của em

Giữa thế gian ồn ào bao tiếng nói
Tôi chỉ cần nghe hơi thở của em thôi
Thoát ra từ môi-có khi- qua ánh mắt
Hơi thở trong vắt chứa cả rừng thanh âm
Tôi thấy mình nên giữ mình hoá lặng câm
Bởi ta hay nói những điều rất thừa thải
Từ ngữ tôi-em chúng đều mệt bải hoải
Nên ta mới cần đoạn trống giữa em/_/tôi
Em không bao giờ nói rằng tôi phải nói
Tôi cũng chẳng chờ em giải thoát âm thanh
Chúng ta chưa từng đồng thanh tạo giai điệu
Nhưng tôi lại nghe được nhiều biết bao nhiêu
Đêm nay rất đông thanh âm tranh nhau nói
Nhưng chỉ cần nghe hơi thở của em thôi
Chúng hét thất thanh những điều không thành tiếng
Và cũng dịu dàng choáng váng những suy tư
Hơi thở của em, có lúc- lắp bắp không thành câu
Có khi chúng vào tận sâu nơi huyệt đạo
Chúng moi móc ra cái tôi thuở khởi tạo
Buổi bình minh nào cũng đến từ đêm thâu
Hơi thở tôi-em câu chuyện mình trao nhau
Chẳng thể nào như tôi viết thơ trên giấy
Cũng chẳng bao giờ hoá thành lời nhạc hay
Thế nên đêm nay, hãy thở ra đây đừng lưu luyến
Bởi điều ta nói vượt khỏi tuyến thời gian
Nó cũng an toàn-xa khỏi vùng ngữ nghĩa
Ngôn từ có nghĩa hoàn toàn phút giây đây
Hãy thở ra đây, cùng tôi, cùng từng nhịp
Tôi đang nghe em và em cũng nghe tôi
Ta để môi nhau nghỉ ngơi sát bên cạnh
Để lời hơi thở chậm chạp lấp tai nhau

Xin được ôm em

Ôm em bằng sức mạnh của tuổi đời anh từng sống
Những đêm dài lắm mộng
không thức tỉnh dẫu đã tỉnh ra
bằng những hoan ca,
va chạm tạo thành sự tĩnh lặng
bằng những hằn sâu,
vết thương đổ máu rồi sẽ lành
Ôm em bằng tất cả cuộc đời sẽ-luôn-đã là của anh
tiếng hét thất thanh
lẫn những vô thanh anh gào lên mãnh liệt
ôm em,
ôm em đến khi chạm vào sự huỷ diệt
ôm em,
đến cả li biệt cũng phải tái ngộ nhau
ôm em, xin em,
cho anh ôm em mãi
ôm em, xin em,
cho hai vai anh quàng
ôm em, xin em,
những ngỡ ngàng đến run rẩy
ôm em, xin em,
để khơi dậy chốn nương thân
ôm em, ôm em, xin em, mãi ngàn lần
ôm vào tất cả, bao lần, được ôm em

Lưới tình

Em từng đùa và bảo
em là đứa con miền nhiệt đới
sinh ra với cái nắng chói lọi ở trên đầu
cơn trầm cảm mùa ở tận đẩu tận đâu
sẽ ghé thăm em khi khí hậu dần lạnh lẽo
em từng đùa bảo
đừng nói thêm nữa lời nhạt nhẽo
hãy mau nằm xuống và hôn em ngay đi
đã hết thời gian cho việc giả vờ thói nhu mì
ôm em chặt hơn đi, khi anh còn có thể
em từng đùa bảo
em ghét làm sao da ngực anh thô ráp
để khi gối đầu em thấy mặt mình như cháy khô
chắc hẳn bên trong trái tim cũng khắc khổ
thì lấy chỗ nào để mà biết yêu em…
em từng đùa bảo
ngày mai sẽ chẳng tới, rồi anh xem!
đừng có như em, cứ hoài trông và mãi đợi
đừng phí đời mình vào những sự vụ rất dở hơi
ví dụ như…
cứ ngỡ đùa chơi
hoá ra
rơi vào lưới

Tìm, xem

Cứ cố đi tìm vẻ đẹp trong cái xấu
Mà quên vẻ đẹp của đẹp đang ở đâu
Hãy quên hết đi những điều em từng ngỡ
Nhìn xem
Bướm nhỏ đã đậu mõm sói tự bao giờ
Cứ cố đi tìm đích đến của giấc mơ
Như thể thực tại đã chết mọi bến bờ
Anh ơi hãy bước vào em không ngờ vực
Nhìn xem
Đất dày trung thực anh vốn quên
Cứ cố đi tìm bản ngã ở chông chênh
Ta mù ta chẳng thấy ta ở cạnh bên
Mắt em, mắt anh rực lên là ánh sáng
Nhìn xem
Ta đã thấy ta trong nhau rất huy hoàng

Tôi đã quên mất

Chúng ta quên mất
đến là bao
Tháng năm mải miết
nói lời chào
Tóc xanh em chải
còn bao lượt
Mà bóng mây chiều
sắp vấn vương
Chúng ta quên mất
yêu – (đau) – thương
Lúc mắt còn trong
mộng bình thường
Bước chân tôi đi
đường sỏi đá
Nhưng chưa thấy buồn
cắt thịt da
Chúng ta quên mất
ngày hôm qua
Ở lại sau lưng
cách rất xa
Như thượng – hạ lưu
con sông chảy
Chảy một lần qua
và đã qua
Chúng ta quên mất
quên chúng ta
Đã từng chúng ta
rất chúng ta
Chúng ta đâu còn
ta quên mất
Đã quên tất cả
về chúng ta.
Và tôi quên mất
rằng quên mất
Chỉ riêng mình tôi
quên đi mất
Tay em vẫn cất
và thật kỹ
Tất cả những gì
tôi quên mất
Không có chúng ta
quên tất cả
Từ đầu tất cả
không chúng ta
Quên đi tất cả
tôi quên mất
Quên cả tất cả
là chúng ta

Tỉnh táo

Đôi khi vì phút mộng mơ
mà quay lưng với ước mơ đã từng
đôi khi vì những lưng chừng
mà vội bỏ lại vô chừng yêu thương
đôi khi vì chút tai ương
mà đành tan vỡ uyên ương lâu đài
đôi khi vì cái thở dài
mà quên đi mất đường dài đã qua
đôi khi vì cái xa hoa
mà cho héo rũ nhành hoa đơn thuần
thế nên
giữ cho nhau chút trong ngần
để đi qua hết những lần “đôi khi”

Tất cả là đây

Họ nói ta đã bỏ lại đời sương gió
Ta đã gác lại đâu đó những mộng mơ
Nói rằng đơn sơ bây giờ mộng ta ủ
Bao nỗi huy hoàng đã cũ như rất lâu

Họ đâu biết rằng vẫn còn trong ta đó
Bao niềm mơ mộng ước vọng vẫn thênh thang
Thế gian bao nhiêu nỗi huy hoàng
Ta chỉ tạm gác chứ nào có đánh mất
Chỉ cần hôm nay trong lòng ta biết chắc
Bàn tay mình vẫn then cài lấy bàn tay
Phù hoa mộng tưởng bao la trên đời này
Cũng thành hiện thực chẳng bay xa mặt đất
Ta chẳng từ bỏ, cũng chẳng hề lạc mất
Bao niềm hy vọng, sương gió lẫn phong trần
Chỉ là ta biết điều gì cần ta trước
Mọi điều còn lại đến lượt sẽ bước lên
Cuộc đời dài rộng lắm thang-thênh
Ta chẳng vội vàng để thác gềnh va vấp
Có nhau bên nhau ta học cách bước chậm
Rượu ngon nhấm nháp từ tốn say hương đời
Ta yêu biết bao ánh mắt em sáng ngời
Khi cùng nhìn về tương lai đầy mới mẻ
Ta chẳng mất đi hay thế thay điều gì cả
Có nhau bên đời tất cả sẽ là đây

Đừng bỏ qua các thông tin về 🌿Thơ Vũ Quần Phương 🌿Cuộc Đời, Sự Nghiệp, Tuyển Tập Thơ

Viết một bình luận