Người Làm Vườn Của Tagore [Nội Dung Tập Thơ + Ý Nghĩa]

Người Làm Vườn [Tagore] ❤️️ Nội Dung Tập Thơ, Ý Nghĩa ✅ Chia Sẻ Nội Dung, Ý Nghĩa Chi Tiết Của Tập Thơ Người Làm Vườn.

Nội Dung Tập Thơ Người Làm Vườn Tagore

Có thể nói Tập thơ Người làm vườn là một trong những sáng tác nổi tiếng nhất của đại thi hào Tagore. Tập thơ bao gồm 85 bài thơ được đánh số, không có nhan đề riêng cho từng bài. Các bài thơ trong “Người làm vườn” hầu hết nói về tuổi trẻ và tình yêu bằng một giọng thơ hồn nhiên, trẻ trung và yêu đời. 

Dưới đây là phần tổng hợp nội dung những bài thơ nổi bật nhất trong tập thơ Người làm vườn của Tagore, mời bạn cùng thưởng thức.

Người Làm Vườn – Bài Số 01

SERVANT. Have mercy upon your servant, my queen!

QUEEN. The assembly is over and my servants are all gone. Why do you come at this late hour?

SERVANT. When you have finished with others, that is my time.
I come to ask what remains for your last servant to do.

QUEEN. What can you expect when it is too late?

SERVANT. Make me the gardener of your flower garden.

QUEEN. What folly is this?

SERVANT. I will give up my other work.
I will throw my swords and lances down in the dust. Do not send me to distant courts; do not bid me undertake new conquests.
But make me the gardener of your flower garden.

QUEEN. What will your duties be?

SERVANT. The service of your idle days.
I will keep fresh the grassy path where you walk in the morning, where your feet will be greeted with praise at every step by the flowers eager for death.
I will swing you in a swing among the branches of the saptaparna, where the early evening moon will struggle to kiss your skirt through the leaves.
I will replenish with scented oil the lamp that burns by your bedside, and decorate your footstool with sandal and saffron paste in wondrous designs.

QUEEN. What will you have for your reward?

SERVANT. To be allowed to hold your little fists like tender lotus-buds and slip flower chains over your wrists; to tinge the soles of your feet with the red juice of ashoka petals and kiss away the speck of dust that may chance to linger there.

QUEEN. Your prayers are granted, my servant, you will be the gardener of my flower garden.

Bản dịch:

Tôi bộc. Xin Hoàng hậu đoái thương tên tôi bộc của Người!

Hoàng hậu. Dạ yến tan rồi, tôi bộc của ta về hết. Sao ngươi lại tới lúc đêm hôm khuya khoắt này?

Tôi bộc. Khi những người khác đã ra về, đó mới là lúc tôi đến với Người. Tôi đến để cầu xin, cầu xin làm những gì còn sót lại dành cho tên tôi bộc cuối cùng.

Hoàng hậu. Ngươi còn cầu mong gì khi đêm đã khuya?

Tôi bộc. Xin cho tôi được làm kẻ chăm sóc vườn hoa của Người.

Hoàng hậu. Lời nói nghe mới điên rồ làm sao?

Tôi bộc. Tôi sẽ bỏ những việc đang làm, đem giáo gươm đã dùng vứt vào cát bụi. Xin Người gửi tôi tới các hoàng cung xa xôi, và cũng xin đừng bắt tôi dấn thân vào cuộc chinh chiến nào khác nữa. Chỉ xin cho tôi được làm kẻ chăm sóc vườn hoa.

Hoàng hậu. Nhiệm vụ của ngươi sẽ ra sao?

Tôi bộc. Tôi sẽ hầu hạ Người trong những ngày rảnh rỗi; tôi sẽ giữ gìn cho lối đi rậm cỏ xanh tươi, nơi buổi sớm mai Người dạo gót khoan thai, những cánh hoa sắp tàn sẽ hân hoan chào đón từng bước chân Người. Tôi sẽ đu Người trên cái đu giữa những cành cây xạp-ta bạc-na, ở đó trăng non chiều tàn qua kẽ lá sẽ cố gắng hôn tà áo Người. Tôi sẽ rót thêm dầu ngào ngạt hương thơm vào ngọn đèn tỏa sáng gần giường Người ngủ và trang hoàng tấm thảm để Người đặt chân, bằng gỗ trầm máu đỏ và kim cương màu vàng với nhiều hình vẽ diệu kỳ.

Hoàng hậu. Thế còn phần thưởng?

Tôi bộc. Chỉ xin được phép nâng bàn tay nhỏ nhắn của Người, bàn tay như những búp sen nõn nà, rồi quấn nhẹ vào cổ tay những chuỗi hoa nho nhỏ; chỉ xin được nhuốm gót chân Người bằng chất nước hoa a-bô-ca mà đỏ, rồi thổi đi những hạt bụi ngẫu nhiên còn dính lại.

Hoàng hậu. Tôi bộc của ta ơi, điều ngươi cầu xin ta chấp thuận. Ngươi sẽ là kẻ chăm sóc vườn hoa.

Lộ tòng kim dạ bạch,
Nguyệt thị cố hương minh.

Người Làm Vườn – Bài Số 02

Ah, poet, the evening draws near; your hair is turning grey. Do you in your lonely
musing hear the message of the hereafter?”
“It is evening,” the poet said, “and I am listening because some one may call from the
village, late though it be.”
“I watch if young straying hearts meet together, and two pairs of eager eyes beg for
music to break their silence and speak for them.”
“Who is there to weave their passionate songs, if I sit on the shore of life and
contemplate death and the beyond?”
“The early evening star disappears.”
“The glow of a funeral pyre slowly dies by the silent river.”
“Jackals cry in chorus from the courtyard of the deserted house in the light of the wornout
moon.”
“If some wanderer, leaving home, come here to watch the night and with bowed head
listen to the murmur of the darkness, who is there to whisper the secrets of life into his
ears if I, shutting my doors, should try to free myself from mortal bonds?”
“It is a trifle that my hair is turning grey.”
“I am ever as young or as old as the youngest and the oldest of this village.”
“Some have smiles, sweet and simple, and some a sly twinkle in their eyes.”
“Some have tears that well up in the daylight, and others tears that are hidden in the
gloom.”
“They all have need for me, and I have no time to brood over the after-life.”
“I am of an age with each, what matter if my hair turns grey?”

Bản dịch:

“Ua, thi nhân, chiều xuống dần; tóc anh đang ngả màu xam xám. Trong trầm tư cô đơn, anh có nghe lời gọi vọng từ kiếp sau?”

“Chiều đến rôi, thi nhân đáp, tôi đang lắng nghe, lắng nghe, vì lẽ dẫu muộn màng, có thể từ thôn làng vẫn có người đứng gọi. Tôi để mắt nhìn liệu những trái tim trẻ dại, lạc loài có gặp nhau chăng, liệu những đôi mắt hăm hở đang mong cầu giai điệu, giai điệu có đến để đánh tan màn im lặng, rồi thay họ mà nói nên lời. Ai sẽ ở đó dệt những bài ca đắm đuối họ đang cất tiếng hát nếu tôi cứ ngồi bên bờ cuộc đời trầm ngâm nghĩ đến sống chết cùng thế giới bên kia?”

“Sao hôm đầu tiên đã lặn. Anh lửa đám hỏa thiêu tàn lụi dần dần bên bờ sông tịch mịch. Từ khoảnh sân thuộc căn nhà hoang vắng, bầy chó sủa suông dưới ánh trăng úa tàn. Nếu có khách tha phương nào đó, lìa bỏ căn nhà êm ấm, tới đây ngắm nhìn đêm tối, cúi đầu lắng nghe bóng tối thì thầm, ai sẽ ở đấy thì thào bên tai người ấy những huyền bí của cuộc đời nếu tôi khép cửa nhà mình lại cố gắng dứt mình khỏi mọi giàng buộc trần gian?”

“Tóc tôi ngả màu hoa râm là chuyện nhỏ nhặt. Tôi vẫn hằng trẻ như những người trẻ nhất, hoặc vẫn hằng già như những người già nhất sống trong thôn này. Ở đây, có những người có nụ cười dịu hiền, chất phác, có những người có ánh mắt ranh mãnh, tinh ma, có những người nước mắt trào tuôn trong ánh sáng ban ngày và có những người lệ nhỏ âm thầm trong bóng tối âm u. Họ thảy đều cần đến tôi, bởi thế tôi làm gì có thì giờ ấp ủ cuộc đời bên kia thế giới. Tôi thuộc về cùng thời đại với mọi người. Có sao đâu nếu tóc tôi đã ngả màu?”

Người Làm Vườn – Bài Số 03

In the morning I cast my net into the sea.
I dragged up from the dark abyss things of strange aspect and strange beauty ⎯ some
shone like a smile, some glistened like tears, and some were flushed like the cheeks of a
bride.
When with the day’s burden I went home, my love was sitting in the garden idly tearing
the leaves of a flower.
I hesitated for a moment, and then placed at her feet all that I had dragged up, and stood
silent.
She glanced at them and said, “What strange things are these? I know not of what use
they are!”
I bowed my head in shame and thought, “I have not fought for these, I did not buy them
in the market; they are not fit gifts for her.”
Then the whole night through I flung them one by one into the street.
In the morning travellers came; they picked them up and carried them into far countries.

Bản dịch:

Buổi sớm mai tôi quăng lưới xuống biển. Từ vũng sâu đen ngòm tôi kéo lên vô số vật với hình thù và vẻ đẹp lạ kỳ – có vật rạng rỡ như nụ cười, có vật long lanh như giọt lệ và có vật ửng hồng như má cô dâu.

Chiều đến, gánh nặng trên vai, tôi về nhà; người yêu tôi đang ngồi trong vườn thẫn thở xé nhỏ từng cánh hoa tươi. Tôi ngại ngần giây lát, rồi đặt xuống chân nàng những vật bắt được, đoạn đứng lặng im. Nàng đưa mắt nhìn rồi nói: “Những vật này kỳ lạ thật? Em chẳng hiểu chúng dùng để làm gì?”

Ngượng ngùng, tôi cúi đầu thầm nghĩ: “Mình đã không tốn công lao để có những thứ này, mình đã không bỏ tiền ra mua chúng ngoài chợ; chúng chẳng phải quà tặng thích hợp dành cho nàng”.

Thế rồi, suốt đêm thâu, tôi đem từng cái, từng cái ném ra ngoài đường. Buổi sáng du khác đi qua; họ nhặt tất cả rồi mang về những miền xa xôi.

Người Làm Vườn – Bài Số 05

I am restless. I am athirst for far-away things.
My soul goes out in a longing to touch the skirt of the dim distance.
Great Beyond, O the keen call of thy flute!
I forget, I ever forget, that I have no wings to fly, that I am bound in this spot evermore.
I am eager and wakeful, I am a stranger in a strange land.
Thy breath comes to me whispering an impossible hope.
Thy tongue is known to my heart as its very own.
Far-to-seek, O the keen call of thy flute!
I forget, I ever forget, that I know not the way, that I have not the winged horse.
I am listless, I am a wanderer in my heart.
In the sunny haze of the languid hours, what vast vision of thine takes shape in the blue
of the sky!
Farthest end, O the keen call of thy flute!
I forget, I ever forget, that the gates are shut everywhere in the house where I dwell
alone!

Bản dịch:

Lòng rộn ràng, tôi thèm khát những vật xa xôi. Tâm hồn bay xa những mong sờ mó vòng riềm của khoảng cách mịt mờ.

Ôi, Bên Kia Bao La, ôi, tiếng sáo thanh tao vọng từ Bên Kia! Tôi quên, tôi hằng quên rằng mình không cánh để bay, rằng mình vẫn bị buộc vào nơi này mãi mãi.

Lòng hăng hái, tâm thần tỉnh táo, tôi là người khách lạ trong vùng đất không quen. Hơi thở từ Bên Kia đến với tôi thì thầm một hy vọng khó thành. Tiếng nói từ Bên Kia đối với tim tôi quen thuộc như tiếng nói của chính lòng mình.

Ôi, Miền Xa Khó Tìm, ôi, tiếng sáo lanh lảnh vọng từ Miền Xa Khó Tìm! Tôi quên, tôi hằng quên rằng mình không hề thuộc lối, rằng mình chẳng có ngựa mọc cánh để ra đi.

Thẫn thờ, tôi là người khách phiêu du trong chính hồn tôi. Qua màn sương tắm nắng của những giờ khắc uể oải, hình ảnh mênh mông của Bên Kia Bao La hiển hiện mới rõ rệt làm sao trên nền trời xanh xanh!

Ôi, Tận Cùng Xa Nhất, ôi, tiếng sáo tâm tình vọng tự Tận Cùng Xa Nhất! Tôi quên, tôi hằng quên rằng mọi cửa vào đều đã khép kín trong căn nhà tôi sống cô đơn!

Người Làm Vườn – Bài Số 10

Let your work be, bride. Listen, the guest has come.
Do you hear, he is gently shaking the chain which fastens the door?
See that your anklets make no loud noise, and that your step is not over-hurried at
meeting him.
Let your work be, bride, the guest has come in the evening.
No, it is not the ghostly wind, bride, do not be frightened.
It is the full moon on a night of April; shadows are pale in the courtyard; the sky
overhead is bright.
Draw your veil over your face if you must, carry the lamp to the door if you fear.
No, it is not the ghostly wind, bride, do not be frightened.
Have no word with him if you are shy; stand aside by the door when you meet him.
If he asks you questions, and if you wish to, you can lower your eyes in silence.
Do not let your bracelets jingle when, lamp in hand, you lead him in.
Have no word with him if you are shy.
Have you not finished your work yet, bride? Listen, the guest has come.
Have you not lit the lamp in the cowshed?
Have you not got ready the offering basket for the evening service?
Have you not put the red lucky mark at the parting of your hair, and done your toilet for
the night?
O bride, do you hear, the guest has come?
Let your work be!

Bản dịch:

Cứ đều tay làm việc, tân giai nhân. Hãy lắng nghe, khách đã đến. Giai nhân nghe chăng, chằng đang nhẹ nhàng lắc xích dăng ngang then cổng? Hãy canh chừng, khi tới gặp chàng, đừng để vòng đeo chân kêu lớn tiếng, chớ để bước đi bước quá vội vàng.

Cứ đều tay làm việc, tân giai nhân, khách sẽ tới lúc chiều hôm. Không, không phải lượn gió ma quái nào đâu, giai nhân ạ, đừng hoảng sợ.

Đó là mặt trăng tròn trĩnh đêm Xuân bóng ngả xanh mờ ngoài sân cỏ; bầu trời trên cao sáng trong. Nếu thấy cần thì vén màn che mặt; nếu thấy sợ, cầm đèn ra tận cổng. Không, không phải lượn gió ma quái nào đâu, giai nhân ạ, đừng hoảng hốt. Chớ nói lời nào với chàng nếu còn bẽn lẽn; hãy nép mình bên cổng khi giáp cận mặt chàng. Nếu chàng hỏi han, và nếu tự mình cũng muốn, tân giai nhân nên cúi mặt lặng im nhìn xuống.

Đừng để vòng xuyến leng keng va nhau khi tay cầm đèn, dẫn chàng vào nhà. Chẳng nên nói lời nào với chàng nếu còn e thẹn.

Vẫn chưa làm xong công việc ư, giai nhân? Này kìa, khách đã tới. Vẫn chưa thắp đèn trong chuồng bò? Chưa sẵn sàng mâm quả để lễ đêm nay? Vẫn chưa điểm nốt son hạnh phúc chỗ đường ngôi rẽ ngang và chưa tắm gội để sửa soạn đêm nay? Ồ, tân giai nhân, nghe chăng, khách đã lại? Nhưng cứ đều tay, đều tay, đều tay.

Người Làm Vườn – Bài Số 11

Come as you are; do not loiter over your toilet.
If your braided hair has loosened, if the parting of your hair be not straight, if the ribbons
of your bodice be not fastened, do not mind.
Come as you are; do not loiter over your toilet.
Come, with quick steps over the grass.
If the raddle come from your feet because of the dew, if the rings of bells upon your feet
slacken, if pearls drop out of your chain, do not mind.
Come, with quick steps over the grass.
Do you see the clouds wrapping the sky?
Flocks of cranes fly up from the further river-bank and fitful gusts of wind rush over the
heath.
The anxious cattle run to their stalls in the village.
Do you see the clouds wrapping the sky?
In vain you light your toilet lamp ⎯ it flickers and goes out in the wind.
Who can know that your eyelids have not been touched with lamp-black? For your eyes
are darker than rain-clouds.
In vain you light your toilet lamp ⎯ it goes out.
Come as you are; do not loiter over your toilet.
If the wreath is not woven, who cares; if the wrist-chain has not been linked, let it be.
The sky is overcast with clouds ⎯ it is late.
Come as you are; do not loiter over your toilet.

Bản dịch:

Em thế nào thì cứ thế mà đến;
Chớ có loay hoay sửa soạn áo quần.
Nếu tóc em tết rồi đã bị xổ ra,
nếu đường ngôi chưa thẳng,
nếu những dải áo lót của em còn lỏng,
thì cũng đừng lo ngại, em ơi.
Em thế nào thì cứ thế mà đến;
Chớ có loay hoay sửa soạn áo quần.
Em hãy đến, bước nhanh trên cỏ
Nếu vòng chân em có tụt xuống bởi sương đêm,
nếu những chuỗi bạc trên chân em lơi lỏng
nếu những viên ngọc trong dây rơi xuống
thì cũng đừng lo ngại, em ơi.
Em hãy đến, bước nhanh trên cỏ.
Em thấy chăng mây phủ kín bầu trời?
Từ xa ở phía bờ sông những đàn sếu bay đi,
Và những trận gió mạnh lao vào bãi vắng
Đàn gia súc lo âu đang chạy về chuồng trong xóm.
Em thấy chăng mây phủ kín bầu trời?
Em uổng công thắp ngọn đèn thay áo
Nó lay lắt và tắt đi vì gió thổi.
Nào ai biết mi mắt em sẽ không bị muội đèn hoen ố?
Bởi mắt em còn đen hơn cả mây mù.
Em uổng công thắp ngọn đèn thay áo
Nó tắt ngay thôi.
Em thế nào thì cứ thế mà đến;
Chớ có loay hoay sửa soạn áo quần.
Nếu vòng hoa chưa kịp tết xong thì có ai để ý;
Nếu dây chuyền chưa khoá chặt
thì cứ mặc nó em ơi.
Đã muộn rồi
Bầu trời nặng trĩu mây đen
Em thế nào thì cứ thế mà đến
Chớ có loay hoay sửa soạn áo quần.

Người Làm Vườn – Bài Số 12

IF you would be busy and fill your pitcher, come, O come to my lake.
The water will cling round your feet and babble its secret.
The shadow of the coming rain is on the sands, and the clouds hang low upon the blue
lines of the trees, like the heavy hair above your eyebrows.
I know well the rhythm of your steps, they are beating in my heart.
Come, O come to my lake, if you must fill your pitcher.
If you would be idle and sit listless and let your pitcher float on the water, come, O come
to my lake.
The grassy slope is green, and the wild flowers beyond number.
Your thoughts will stray out of your dark eyes like birds from their nests.
Your veil will drop to your feet.
Come, O come to my lake if you must sit idle.
If you would leave off your play and dive in the water, come, O come to my lake.
Let your blue mantle lie on the shore; the blue water will cover you and hide you.
The waves will stand a-tiptoe to kiss your neck and whisper in your ears.
Come, O come to my lake, if you would dive in the water.
If you must be mad and leap to your death, come, O come to my lake.
It is cool and fathomlessly deep.
It is dark like a sleep that is dreamless.
There in its depths nights and days are one, and songs are silence.
Come, O come to my lake, if you would plunge to your death.

Bản dịch:

Nếu em mang bình đi xách nước, hãy đến, xin hãy đến hồ tôi. Nước sẽ đổ xô quanh chân em thì thầm, tâm sự. Bóng mưa in trên cát mịn; mây giăng thấp ngang viền cây xanh tựa làn tóc màu mun phủ vầng trán thơ ngây. Tôi quá quen nhịp bước em đi, mỗi nhịp đập vang mạnh vào tim. Hãy đến, xin hãy đến hồ tôi nếu đi kiếm nước. Nếu em ngồi thẫn thờ, uể oải để bình trôi trên sông, hãy đến, xin hãy đến hồ tôi.

Đường dốc, cỏ mịn xanh, hoa dại nhiều vô số. Ý nghĩ trong em sẽ vượt khỏi tròng mắt nhung đen lang thang như chim non rời tổ. Màn che mặt sẽ rơi xuống chân em. Cứ lại, xin cứ lại hồ tôi nếu em muốn ngồi thẫn thờ, uể oải. Nếu thôi đùa nghịch, nếu muốn dầm mình trong nước, hãy đến, xin hãy đến hồ tôi. Trải áo choàng màu xanh lên bờ cỏ: mà nước xanh sẽ giấu kín em đi. Sóng sẽ nghển lên hôn nhẹ cổ trắng ngà rồi thì thầm bên tai em. Hãy đến, xin hãy đến hồ tôi nếu em muốn dầm mình trong nước.

Nếu quẫn trí và muốn quyên sinh cứ đến, xin cứ đến hồ tôi. Ở đấy mát lạnh và sâu thăm thẳm. Ở đấy, trong sâu thẳm, ngày đêm là một, và lời ca là im lặng triền miên. Cứ tới, xin cứ tới hồ tôi nếu em muốn trầm mình giã từ trần thế.

Người Làm Vườn – Bài Số 13

I asked nothing, only stood at the edge of the wood behind the tree.
Languor was still upon the eyes of the dawn, and the dew in the air.
The lazy smell of the damp grass hung in the thin mist above the earth.
Under the banyan tree you were milking the cow with your hands, tender and fresh as
butter.
And I was standing still.
I did not say a word. It was the bird that sang unseen from the thicket.
The mango tree was shedding its flowers upon the village road, and the bees came
humming one by one.
On the side of the pond the gate of Shiva’s temple was opened and the worshipper had
begun his chants.
With the vessel on your lap you were milking the cow. I stood with my empty can.
I did not come near you.
The sky woke with the sound of the gong at the temple.
The dust was raised in the road from the hoofs of the driven cattle.
With the gurgling pitchers at their hips, women came from the river.
Your bracelets were jingling, and foam brimming over the jar.
The morning wore on and I did not come near you.

Bản dịch:

Tôi không hỏi xin gì mà chỉ đứng ở ven rừng sau rặng cây xanh. Anh mắt bình minh hãy còn mệt mỏi và không gian nặng chĩu sương mai. Trong làn sương mong manh hương cỏ ướt lười biếng còn trườn mình trên mặt đất. Dưới tán cây đa em đang vắt sữa bò; tay mềm mại tươi mát như bơ. Tôi đứng lặng thinh.

Tôi không nói một lời. Chỉ có con chim nhỏ nấp kín trong lùm cây cất tiếng hót. Cây xoài đang rắc hoa trên đường làng; đàn ong từng con từng con bay bay lượn lượn. Phía bên kia bờ ao cổng đền. Thi Và đã mở, người ngoan đạo đang cất tiếng cầu kinh. Em vắt sữa bò để bình trên bắp vế. Tôi đứng tay cầm chiếc lon rỗng không.

Tôi chẳng lại gần em. Bầu trời thức giấc theo tiếng kiểng trong đền. Bụi đường dâng cao sau bước chân bầy gia sức; những người đàn bà từ sông trở lại mang bình nước sóng sánh trên hông. Lắc tay em đeo ngân vang nhè nhẹ; sữa bò sủi bọt tràn khỏi miệng bình.

Buổi mai trôi qua mà tôi chẳng lại gần em.

Người Làm Vườn – Bài Số 18

When the two sisters go to fetch water, they come to this spot and they smile.
They must be aware of somebody who stands behind the trees whenever they go to
fetch water.
The two sisters whisper to each other when they pass this spot.
They must have guessed the secret of that somebody who stands behind the trees
whenever they go to fetch water.
Their pitchers lurch suddenly, and water spills when they reach this spot.
They must have found out that somebody’s heart is beating who stands behind the trees
whenever they go to fetch water.
The two sisters glance at each other when they come to this spot, and they smile.
There is a laughter in their swift-stepping feet, which makes confusion in somebody’s
mind who stands behind the trees whenever they go to fetch water.

Bản dịch:

Lúc hai chị em đi gánh nước hễ tới nơi này họ đều mỉm cười. Hẳn họ thừa biết có ai đó đứng sau lùm cây bất kỳ khi nào họ gánh nước nơi đây. Hai chị em thì thầm với nhau khi qua nơi này. Hẳn họ thừa đoán điều thầm kín của ai đó đứng sau lùm cây bất kỳ khi nào họ gánh nước nơi đây.

Đôi nồi bỗng dưng chòng chành, nước tràn ra ngoài khi họ tới nơi này. Hẳn họ phải nhận ra tim ai đó đứng sau lùm cây đang đánh nhịp rộn ràng bất kỳ khi nào họ gánh nước nơi đây.

Khi tới nơi này hai chị em đưa mắt nhìn nhau rồi mỉm cười. Có tiếng khúc khích trong bước đi vội vã làm rối trí ai đó đứng sau lùm cây bất kỳ khi nào họ gánh nước nơi đây.

Người Làm Vườn – Bài Số 20

Day after day he comes and goes away.
Go, and give him a flower from my hair, my friend.
If he asks who was it that sent it, I entreat you do not tell him my name ⎯ for he only
comes and goes away.
He sits on the dust under the tree.
Spread there a seat with flowers and leaves, my friend.
His eyes are sad, and they bring sadness to my heart.
He does not speak what he has in mind; he only comes and goes away.

Bản dịch:

Ngày qua ngày chàng tới rồi lại đi xa. Người bạn tôi ơi, hãy mang cho chàng bông hoa đang cài trên mái tóc tôi đây.
Nếu chàng gạn hỏi ai là người cho hoa ấy, xin nhớ đừng nói tên tôi – vì chàng chỉ tới rồi lại đi xa.
Chàng ngồi trên đất bụi dưới tán cây. Người bạn tôi ơi, hãy lấy hoa cùng lá trải ra đó thành chỗ ngồi.
Đôi mắt chàng vương buồn đem u buồn đến tận tim tôi.
Chúng không nói điều đang nghĩ – vì chàng chỉ tới rồi lại đi xa.

Người Làm Vườn – Bài Số 24

Do not keep to yourself the secret of your heart, my friend!
Say it to me, only to me, in secret.
You who smile so gently, softly whisper, my heart will hear it, not my ears.
The night is deep, the house is silent, the birds’ nests are shrouded with sleep.
Speak to me through hesitating tears, through faltering smiles, through sweet shame
and pain, the secret of your heart!

Bản dịch:

Đừng giữ bí mật trái tim em, người bạn của anh!
Hãy nói với anh, chỉ với riêng anh điều bí mật
Em, người con gái với nụ cười dịu dàng đến vậy
Hãy thầm thì khe khẽ
Và trái tim anh sẽ lắng nghe, chẳng phải đôi tai.

Đêm sâu rồi, căn nhà im lặng, và giấc ngủ bao phủ những tổ chim
Hãy nói với anh, bằng những giọt nước mắt ngại ngần,
Bằng nụ cười ngập ngừng, bằng nỗi đớn đau và niềm hổ thẹn ngọt ngào
Hãy nói với anh bí mật trái tim em.

Người Làm Vườn – Bài Số 28

Your questioning eyes are sad. They seek to know my meaning as the moon would fathom the sea.
I have bared my life before your eyes from end to end, with nothing hidden or held back. That is why you know me not.
If it were only a gem, I could break it into a hundred pieces and string them into a chain to put on your neck.
If it were only a flower, round and small and sweet, I could pluck it from its stem to set it in your hair.
But it is a heart, my beloved. Where are its shores and its bottom?
You know not the limits of this kingdom, still you are its queen.
If it were only a moment of pleasure it would flower in an easy smile, and you could see it and read it in a moment.
If it were merely a pain it would melt in limpid tears, reflecting its inmost secret without a word.
But it is love, my beloved.
Its pleasure and pain are boundless, and endless its wants and wealth.
It is as near to you as your life, but you can never wholly know it.

Bản dịch:

Đôi mắt băn khoăn của em buồn,
Đôi mắt em muốn nhìn vào tâm tưởng anh
Như trăng kia muốn vào sâu biển cả.
Anh đã để cuộc đời anh trần trụi dưới mắt em.
Anh không dấu em một điều gì,
Chính vì thế mà em không biết gì tất cả về anh.

Nếu đời anh chỉ là viên ngọc,
Anh sẽ đập nó ra làm trăm mảnh
Và xâu thành một chuỗi
Quàng vào cổ em.
Nếu đời anh chỉ là một đoá hoa
Tròn trịa dịu dàng và bé bỏng,
Anh sẽ hái nó ra để đặt lên mái tóc em.
Nhưng em ơi! Đời anh là một trái tim,
Nào ai biết chiều sâu và bến bờ của nó.
Em là nữ hoàng của vương quốc đó,
Ấy thế mà em có biết gì biên giới của nó đâu.
Nếu trái tim anh chỉ là những phút giây lạc thú,
Nó sẽ nở ra thành nụ cười nhẹ nhõm
Và em thấu suốt rất nhanh
Nếu trái tim anh chỉ là khổ đau,
Nó sẽ tan ra thành lệ trong
Và lặng im phản chiếu nỗi niềm u ẩn.
Nhưng em ơi, trái tim anh lại là tình yêu
Nỗi vui sướng, khổ đau của nó là vô biên,
Những đòi hỏi và sự giàu sang của nó là trường cửu.
Trái tim anh ở gần em như chính đời em vậy,
Nhưng chẳng bao giờ em biết trọn nó đâu.

Người Làm Vườn – Bài Số 39

I try to weave a wreath all the morning, but the flowers slip and they drop out.
You sit there watching me in secret through the corner of your prying eyes.
Ask those eyes, darkly planning mischief, whose fault it was.
I try to sing a song, but in vain.
A hidden smile trembles on your lips; ask of it the reason of my failure.
Let your smiling lips say on oath how my voice lost itself in silence like a drunken bee in
the lotus.
It is evening, and the time for the flowers to close their petals.
Give me leave to sit by your side, and bid my lips to do the work that can be done in
silence and in the dim light of stars.

Bản dịch:

Cả buổi sáng anh thử tết một vòng hoa
Nhưng hoa lại cứ chuồi đi và rơi mất
Em ngồi đó nhìn anh, quan sát
Qua khoé mắt tò mò, nhưng kín đáo của em
Em hãy hỏi đôi mắt thẫm đen, láu lỉnh
Thử xem lỗi ấy về ai.

Anh thử hát lên một bài, nhưng vô ích
Một nụ cười che giấu đang run rẩy trên môi em.
Hãy hỏi nó xem vì sao anh thất bại
Hãy để cặp môi chúm chím của em nói một lời thề.
Làm sao tiếng nói của anh lạc vào trong im lặng
Như con ong say lạc vào trong đoá hoa sen.
Đã chiều rồi, cũng là lúc những cánh hoa khép lại
Hãy để anh ngồi xuống bên em
Và hãy để môi anh làm công việc của nó
Trong lặng im và trong ánh sao mờ.

Người Làm Vườn – Bài Số 47

If you would have it so, I will end my singing.
If it sets your heart aflutter, I will take away my eyes from your face.
If it suddenly startles you in your walk, I will step aside and take another path.
If it confuses you in your flower-weaving, I will shun your lonely garden.
If it makes the water wanton and wild, I will not row my boat by your bank.

Bản dịch:

Nếu em muốn, tôi sẽ ngừng tiếng hát.
Nếu lời tôi ca làm tim em rung động, tôi sẽ thôi không nhìn em nữa đâu.
Nếu lời tôi ca bỗng dưng làm em sửng sốt trong lúc đang đi, tôi sẽ rẽ sang một bên và bước theo ngả khác.
Nếu lời tôi ca làm em bối rối trong lúc kết hoa, tôi sẽ tránh không vào vườn em vắng lặng.
Nếu lời tôi ca làm nước sông rợn sóng, dại ngây, tôi sẽ thôi không chèo thuyền lại gần bờ phía bên em.

Người Làm Vườn – Bài Số 49 

I hold her hands and press her to my breast.
I try to fill my arms with her loveliness, to plunder her sweet smile with kisses, to drink
her dark glances with my eyes.
Ah, but, where is it? Who can strain the blue from the sky?
I try to grasp the beauty; it eludes me, leaving only the body in my hands.
Baffled and weary I come back.
How can the body touch the flower which only the spirit may touch?

Bản dịch:

Tôi nắm tay nàng
Và ghì chặt nàng vào lồng ngực của tôi
Tôi muốn sắc đẹp của nàng đầy ắp cánh tay tôi
Muốn dùng những chiếc hôn đoạt lấy nụ cười tươi mát của nàng.
Muốn dùng mắt tôi uống no cái nhìn ảm đạm của nàng.
Nhưng than ôi, bây giờ tất cả ở đâu ?
Ai có thể cướp được màu xanh trên trời thẳm ?
Tôi muốn nắm trong tay sắc đẹp của nàng;
nhưng nó cứ thoát ra,
Và trong tay tôi chỉ còn thân thể.
Tôi đã mọi mệt quay về, thất vọng.
Ôi, thân thể làm sao mà chạm đến cái bông hoa
chỉ tinh thần mới chạm được ?

Người Làm Vườn – Bài Số 50

Love, my heart longs day and night for the meeting with you ⎯ for the meeting that is
like all-devouring death.
Sweep me away like a storm; take everything I have; break open my sleep and plunder
my dreams. Rob me of my world.
In that devastation, in the utter nakedness of spirit, let us become one in beauty.
Alas for my vain desire! Where is this hope for union except in thee, my God?

Bản dịch:

Tình yêu ơi, trái tim anh ngày đêm mong gặp em
Bởi cuộc hẹn hò chính là cái chết
Nó sẽ cuốn phăng anh như một trận bão, lấy đi tất cả mọi thứ của anh
Đập vỡ giấc ngủ anh, cướp đoạt giấc mơ anh.
Lấy đi của anh thế giới.
Trong nỗi tuyệt vọng đó, trong tinh thần trần trụi vô cùng
Chúng ta hãy trở thành một, trong cái Đẹp vô ngần.
Ôi, nhưng ta mới hão huyền sao!
Còn có hy vọng nào cho sự hoà thành một, trừ với người, Thượng đế của tôi.

Người Làm Vườn – Bài Số 52

Why did the lamp go out?
I shaded it with my cloak to save it from the wind, that is why the lamp went out.
Why did the flower fade? I pressed it to my heart with anxious love, that is why the
flower faded.
Why did the stream dry up?
I put a dam across it to have it for my use, that is why the stream dried up.
Why did the harp-string break?
I tried to force a note that was beyond its power, that is why the harp-string is broken.

Bản dịch:

Tại sao đèn phụt tắt?
Tôi lấy áo choàng ngăn gió cho đèn; đấy là lý do khiến đèn phụt tắt.
Tại sao hoa úa tàn?
Tôi ghì chặt hoa vào lòng với tình yêu ưu tư; đấy là lý do khiến hoa úa tàn.
Tại sao suối cạn nguồn?
Tôi đắp đập qua suối để lấy nước mình dùng; đấy là lý do khiến suối cạn nguồn.
Tại sao dây đàn phựt đứt?
Tôi cố ép một cung điệu ngoài sức dây tơ; đấy là lý do khiến dây đàn phựt đứt.

Người Làm Vườn – Bài Số 54

Where do you hurry with your basket this late evening when the marketing is over?
They all have come home with their burdens; the moon peeps from above the village
trees.
The echoes of the voices calling for the ferry run across the dark water to the distant
swamp where wild ducks sleep.
Where do you hurry with your basket when the marketing is over?
Sleep has laid her fingers upon the eyes of the earth.
The nests of the crows have become silent, and the murmurs of the bamboo leaves are
silent.
The labourers home from their fields spread their mats in the courtyards.
Where do you hurry with your basket when the marketing is over?

Bản dịch:

Em cắp thúng vội vã đi đâu lúc này chiều muộn khi chợ tan rồi?
Thiên hạ ai nấy đều về nhà, gánh gồng nặng chĩu. Mặt trăng đã hé nhìn vòm cây trong thôn làng.
Tiếng vọng của người gọi thuyền sang sông vang trên mặt nước tối om lan đến tận bãi lầy xa tít, nơi bầy vịt trời đang yên giấc ngủ ngon.
Em cắp thúng vội vã đi đâu khi chợ tàn rồi?
Giấc ngủ đã đặt tay ngà lên mi trái đất.
Nơi nơi chim chóc đều nằm im trong tổ ấm; tiếng là tre thì thầm cũng bặt thinh. Từ đồng ruộng nông dân trở về; họ trải chiếu trên sân nằm nghỉ.
Em cắp thúng vội vã đi đâu khi chợ tan rồi?

Người Làm Vườn – Bài Số 58

One morning in the flower garden a blind girl came to offer me a flower chain in the
cover of a lotus leaf.
I put it round my neck, and tears came to my eyes.
I kissed her and said, “You are blind even as the flowers are.”
“You yourself know not how beautiful is your gift.”

Bản dịch:

Một sớm mai trong vườn đầy hoa có người thiếu nữ mù tới cho tôi vòng hoa gói kín trong chiếc lá sen.
Tôi choàng hoa lên cổ, mắt ứa lệ.
Tôi hôn nàng và nói: “Em mù đúng lúc những hoa này nơ. Chắc em cũng chẳng rõ quà em cho tôi đẹp biết chừng nào”.

Người Làm Vườn – Bài Số 59

O woman, you are not merely the handiwork of God, but also of men; these are ever
endowing you with beauty from their hearts.
Poets are weaving for you a web with threads of golden imagery; painters are giving
your form ever new immortality.
The sea gives its pearls, the mines their gold, the summer gardens their flowers to deck
you, to cover you, to make you more precious.
The desire of men’s hearts has shed its glory over your youth.
You are one half woman and one half dream.

Bản dịch:

Ôi đàn bà, các người không phải chỉ là vật do bàn tay hóa công tạo tác, nhưng cũng còn là vật do bàn tay đàn ông tác tạo mà thành! Cả hai vẫn hằng ban cho các người vẻ đẹp ấp ủ trong tim.

Thi nhân dệt cho các người một màn tơ lưới đầy hình ảnh óng vàng; họa sĩ tô điểm thân hình các người nét bất tử mới mẻ luôn luôn.

Biển cả dâng ngọc báu, hầm mỏ dâng bạc vàng, vườn Xuân dâng hoa đẹp để các người điểm trang, che phủ và làm cho mình quý báu thêm lên.

Ước muốn từ tim đàn ông tiết ra đã rắc vung rực rỡ tô thắm các nguời trẻ trung.
Các người nửa là mộng đẹp nửa đàn bà.

Người Làm Vườn – Bài Số 60

Amidst the rush and roar of life,
O Beauty, carved in stone, you stand mute and still, alone and aloof.
Great Time sits enamoured at your feet and murmurs:
“Speak, speak to me, my love; speak, my bride!”
But your speech is shut up in stone, O Immovable Beauty!

Bản dịch:

Giữa dòng đời ồn ào, náo nhiệt, ôi Đẹp, khắc sâu vào đá xám, em đứng lặng thinh, im lìm, đơn chiếc, xa xăm.

Thời gian già nua quỳ dưới chân em, đắm đuối, thì thầm: “Em yêu, hãy nói, nói với anh, tâm sự cùng anh, người em thương mến!”

Song lời em đã vùi sâu vào đá xám, ôi, Đẹp Bất Động Thản Nhiên!

Người Làm Vườn – Bài Số 65

Is that your call again?
The evening has come. Weariness clings round me like the arms of entreating love.
Do you call me?
I had given all my day to you, cruel mistress, must you also rob me of my night?
Somewhere there is an end to everything, and the loneness of the dark is one’s own.
Must your voice cut through it and smite me?
Has the evening no music of sleep at your gate?
Do the silent-winged stars never climb the sky above your pitiless tower?
Do the flowers never drop on the dust in soft death in your garden?
Must you call me, you unquiet one?
Then let the sad eyes of love vainly watch and weep.
Let the lamp burn in the lonely house.
Let the ferry-boat take the weary labourers to their home.
I leave behind my dreams and I hasten to your call.

Bản dịch:

Em lại gọi lần nữa?

Đêm đã xuống từ lâu. Mệt mỏi giăng mắc quanh tôi như vòng tay tình yêu quyến rũ. Em gọi tôi, phải không em?

Ôi người đẹp tàn ác, ngày dài tôi đã dâng em trọn vẹn còn đêm trường em muốn chiếm hốt nữa sao?

Mọi việc tất sẽ chấm dứt ở nơi nào đó, song đêm dài cô đơn phải thuộc riêng mình. Sao em phải lên tiếng gọi để phá tan đêm tối cô liêu và bóp nát lòng tôi?

Thế đêm không có giai điệu chờ sẵn ngoài cổng để ru em vào mộng đẹp? Thế sao trời đã khép cánh im lìm thôi không xuất hiện trên đỉnh tháp vô tình nơi em đang đứng? Thế hoa trong vườn nhà em không còn rũ cành chết nhẹ nhàng trên mặt đất nữa ư?

Sao phải gọi tôi, hỡi người em da diết?

Thôi cứ để mắt buồn của tình yêu ngóng chờ và nhỏ lệ, để đèn tỏa sáng trong căn nhà quạnh hiu, để thuyền đưa công nhân mỏi mệt về nhà.

Tôi bỏ lại sau mình mộng đẹp, hối hả chạy theo tiếng em đang réo gọi.

Người Làm Vườn – Bài Số 68

None lives for ever, brother, and nothing lasts for long. Keep that in mind and rejoice.
Our life is not the one old burden, our path is not the one long journey.
One sole poet has not to sing one aged song.
The flower fades and dies; but he who wears the flower has not to mourn for it for ever.
Brother, keep that in mind and rejoice.
There must come a full pause to weave perfection into music.
Life droops toward its sunset to be drowned in the golden shadows.
Love must be called from its play to drink sorrow and be borne to the heaven of tears.
Brother, keep that in mind and rejoice.
We hasten to gather our flowers lest they are plundered by the passing winds.
It quickens our blood and brightens our eyes to snatch kisses that would vanish if we
delayed.
Our life is eager, our desires are keen, for time tolls the bell of parting.
Brother, keep that in mind and rejoice.
There is not time for us to clasp a thing and crush it and fling it away to the dust.
The hours trip rapidly away, hiding their dreams in their skirts.
Our life is short; it yields but a few days for love.
Were it for work and drudgery it would be endlessly long.
Brother, keep that in mind and rejoice.
Beauty is sweet to us, because she dances to the same fleeting tune with our lives.
Knowledge is precious to us, because we shall never have time to complete it.
All is done and finished in the eternal Heaven.
But earth’s flowers of illusion are kept eternally fresh by death.
Brother, keep that in mind and rejoice

Bản dịch:

Chẳng ai sống đời đời kiếp kiếp, chẳng cái gì vĩnh viễn không phai. Này, người anh em, nhớ kỹ điều đó và vui lên mà sống.

Đời ta đang sống đâu phải gánh nặng duy nhất từ xưa để lại; đường ta đang đi đâu phải cuộc hành trình đơn độc dài vô tận, vô cùng.

Một thi nhân riêng mình chẳng phải viết bài ca trường cửu. Hoa nở rồi tàn; nhưng ai đó đã cài hoa lên áo cũng chẳng cần khóc thương hoa mãi mãi bao giờ. Này, người anh em, nhớ kỹ điều đó và vui lên mà sống.

Một ngưng nghỉ vẹn trọn tất nhiên phải tới để dệt tuyệt hảo thành âm giai. Cuộc đời rủ xuống lúc hoàng hôn rủ xuống để chìm sâu vào bóng chiều vàng ửng. Phải gọi tình yêu đang đi lang thang trở lại để uống cạn sầu bi và phải đưa tình yêu lên trời ngập đầy nước mắt. Này, người anh em, nhớ kỹ điều đó và vui lên mà sống.

Ta vội vã hái hoa vì sợ gió lướt qua tàn phá. Máu ta rạo rực, mắt ta sáng ngời khi đón nhận những nụ hôn âu yếm, những nụ hôn sẽ tàn phai nếu ta chậm trễ.

Đời ta hăm hở, ước vọng thiết tha, vì thời gian sẽ điểm giờ vĩnh biệt. Này, người anh em, nhớ kỹ điều đó và vui lên mà sống.

Ta chẳng đủ thời gian để nắm chặt trong tay một vật, bóp nát rồi vứt vào cát bụi. Giờ khắc đi mau vun vút, giấu bên trong áo mặc biết bao mộng lành. Đời ta ngắn ngủi, chỉ có vài ngày dành cho yêu thương! Nếu sinh ra để lao khổ, để nhọc nhằn đời sẽ dài vô tận. Này, người anh em, nhớ kỹ điều đó và vui lên mà sống.

Đối với ta đẹp rất dịu hiền, vì lẽ đẹp đang cùng ta khiêu vũ theo nhịp điệu trôi chảy vội vàng.

Đối với ta tri thức là quý báu, vì lẽ không bao giờ ta có đủ thời gian nắm thâu tất cả. Mọi việc đã được hoàn tất và an bài ở trên Trời vĩnh cửu. Nhưng chết chóc đã giữ cho hoa ảo mộng của trần gian vĩnh viễn mát tươi. Này, người anh em, nhớ kỹ điều đó và vui lên mà sống.

Người Làm Vườn – Bài Số 73

Infinite wealth is not yours, my patient and dusky mother dust!
You toil to fill the mouths of your children, but food is scarce.
The gift of gladness that you have for us is never perfect.
The toys that you make for your children are fragile.
You cannot satisfy all our hungry hopes, but should I desert you for that?
Your smile which is shadowed with pain is sweet to my eyes.
Your love which knows not fulfilment is dear to my heart.
From your breast you have fed us with life but not immortality, that is why your eyes are
ever wakeful.
For ages you are working with colour and song, yet your heaven is not built, but only its
sad suggestion.
Over your creations of beauty there is the mist of tears.
I will pour my songs into your mute heart, and my love into your love.
I will worship you with labour.
I have seen your tender face and I love your mournful dust, Mother Earth.

Bản dịch:

Hỡi mẹ kiên trì và ảm đạm
Hời người mẹ đất bụi của con
Tài sản vô cùng phải đâu là của mẹ.
Mẹ chật vật để mong cho đầy miệng những đứa con,
nhưng thức ăn còn hiếm.
Món quà vui mẹ dành tặng chúng con
không bao giờ toàn vẹn,
Những đồ chơi mẹ làm ra cho lũ trẻ
Cũng thật mỏng manh.
Mẹ không sao thoả mãn được
những ước mong gay gắt của chúng con,
Nhưng đâu phải vì thế mà con rời xa mẹ!
Nụ cười của mẹ tối đi vì ám bóng đau thương
vẫn ngọt ngào trong mắt của con.
Tình yêu của mẹ dẫu chưa hề trọn vẹn
Với lòng con vẫn rất thiết tha.
Từ lòng mẹ
mẹ đã nuôi chúng con bằng cuộc đời
chứ đâu bằng sự trường cửu !
Chính vì vậy mà đôi mắt mẹ
vẫn luôn luôn thao thức
Mẹ đã lao động đời này qua đời nọ
với sắc màu và tiếng hát
thế nhưng thiên đường của mẹ vẫn chưa xong,
nó mới chỉ là một phác thảo buồn thương !
Bên trên những sáng tạo ra bao điều mỹ lệ của mẹ
là một màn sương nước mắt phủ che.
Con muốn trút những lời ca của con
vào trong quả tim thầm lặng của mẹ
Con muốn thờ phụng mẹ
bằng lao động của con.
Mẹ Đất ơi,
Con đã nhìn thấy khuôn mặt dịu hiền của mẹ.
Và con yêu hạt bụi đau buồn của mẹ.

Người Làm Vườn – Bài Số 74

In the world’s audience hall, the simple blade of grass sits on the same carpet with the
sunbeam and the stars of midnight.
Thus my songs share their seats in the heart of the world with the music of the clouds
and forests.
But, you man of riches, your wealth has no part in the simple grandeur of the sun’s glad
gold and the mellow gleam of the musing moon.
The blessing of the all-embracing sky is not shed upon it.
And when death appears, it pales and withers and crumbles into dust.

Bản dịch:

Trong thính đường vũ trụ bao la lá cỏ đơn thuần nằm với ánh mặt trời và các vì sao khuya trên cùng tấm thảm.

Bài ca của tôi cũng nằm cùng lá cỏ, ánh dương và sao đêm trong lòng vũ trụ ngập tràn giai điệu từ rừng thẳm và mây cao.

Nhưng, hỡi các người giàu có, các người chẳng đóng góp được gì vào vẻ rực rỡ đơn thuần của ánh dương vàng tươi và ánh trăng trầm tư chín ửng.

Nguồn vui của bầu trời bao la không vãi trên lá cỏ. Khi sự chết xuất hiện, lá cỏ phai sắc, ú héo rồi nát mục biến thành cát bụi.

Người Làm Vườn – Bài Số 75

At midnight the would-be ascetic announced:
“This is the time to give up my home and seek for God. Ah, who has held me so long in
delusion here?”
God whispered, “I,” but the ears of the man were stopped.
With a baby asleep at her breast lay his wife, peacefully sleeping on one side of the bed.
The man said, “Who are ye that have fooled me so long?”
The voice said again, “They are God,” but he heard it not.
The baby cried out in its dream, nestling close to its mother.
God commanded, “Stop, fool, leave not thy home,” but still he heard not.
God sighed and complained, “Why does my servant wander to seek me, forsaking me?”

Bản dịch:

Nửa đêm một người rắp tâm làm ẩn sĩ nói lớn: “Bây giờ là lúc phải từ giã gia đình đi tìm Thượng Đế. Ừ nhỉ, ai đã giam ta trong ảo tưởng trần gian dài lâu đến thế?”

Thượng Đế thì thầm: “Ta chứ còn ai”, nhưng ẩn sĩ không nghe thấy. Vợ anh đang ngủ êm đềm; nàng nằm một phía giường, ôm con nhỏ bên ngực.

An sĩ nói: “Các người là ai mà làm ta lẫn lầm dài lâu đến thế?”

Tiếng nói lại vang lên: “Họ là Thượng Đế”, nhưng ẩn sĩ không nghe thấy. Đứa nhỏ oe khóc trong mơ rồi rúc đầu vào ngực mẹ.

Thượng Đế phán: “Này, tên khùng dại, đừng bỏ gia đình”, nhưng ẩn sĩ không nghe thấy.

Thượng Đế thở dài, than vãn: “Tại sao tôi bộc của ta lại phải lang thang tìm kiếm chính ta; tôi bộc, người chối bỏ ta chăng?”

Người Làm Vườn – Bài Số 78

It was in May. The sultry noon seemed endlessly long. The dry earth gaped with thirst
in the heat.
When I heard from the riverside a voice calling, “Come, my darling!”
I shut my book and opened the window to look out.
I saw a big buffalo with mud-stained hide standing near the river with placid, patient
eyes; and a youth, knee-deep in water, calling it to its bath.
I smiled amused and felt a touch of sweetness in my heart.

Bản dịch:

Trời vào tháng năm. Buổi trưa ngột ngạt dường như dài vô cùng. Mặt đất cằn khô nằm há hốc thèm nước dưới ánh nắng đốt thiêu.

Bất chợt tôi nghe thấy tiếng gọi “Lại đây cưng” vọng từ bờ sông lại.

Gấp cuốn sách đang đọc, mở cửa sổ nhìn ra, tôi thấy một con trâu to lớn, mình lấm đầy bùn đứng nấp gần bờ sông, hai mắt thanh thản, kiên nhẫn ngóng chờ, và một thiếu niên, dầm chân dưới nước, gọi trâu xuống tắm dưới giòng.

Tôi mỉm cười thích thú, một cảm giác dêm dịu nhẹ lướt trong lòng.

Người Làm Vườn – Bài Số 80

With a glance of your eyes you could plunder all the wealth of songs struck from poets’
harps, fair woman!
But for their praises you have no ear, therefore I come to praise you.
You could humble at your feet the proudest heads in the world.
But it is your loved ones, unknown to fame, whom you choose to worship, therefore I
worship you.
The perfection of your arms would add glory to kingly splendour with their touch.
But you use them to sweep away the dust, and to make clean your humble home,
therefore I am filled with awe.

Bản dịch:

Ôi, giai nhân, với ánh mắt, em có thể thu hết lời ca phong phú trên cung đàn thi sĩ.

Nhưng em đã không để tai lắng nghe lời thi nhân ca tụng, vì thế tôi đến đây mang theo lời mình ca tụng riêng em.

Em có thể bắt những mái đầu kiêu ngạo nhất trần gian khom cúi dưới chân mình. Nhưng em đã chọn lựa để tôn thờ những người em yêu, những người không tên không tuổi, vì thế tôi đến đây dâng em lòng kính ngưỡng tôn thờ.

Dưới sự vuốt ve của đôi tay tuyệt hảo, em sẽ đem cho vẻ huy hoàng vương giả thêm nhiều nét vinh quang. Nhưng em đã dùng đôi tay quét bụi, lau sạch căn nhà, căn nhà đơn sơ, vì thế tôi cảm thấy thán phục, bàng hoàng.

Người Làm Vườn – Bài Số 84

Over the green and yellow rice-fields sweep the shadows of the autumn clouds
followed by the swift-chasing sun.
The bees forget to sip their honey; drunken with light they foolishly hover and hum.
The ducks in the islands of the river clamour in joy for mere nothing.
Let none go back home, brothers, this morning, let none go to work.
Let us take the blue sky by storm and plunder space as we run.
Laughter floats in the air like foam on the flood.
Brothers, let us squander our morning in futile songs.

Bản dịch:

Bóng mây thu lướt trên đồng lúa vàng xanh, mặt trời theo sau vun vút đuổi bắt.
Ong quên hút mật, say nhừ ánh dương, ngẩn ngơ bay bay lượn lượn.
Trên gò đất giữa dòng sông đàn vịt thi nhau cất tiếng kêu bâng quơ.
Này, anh em ơi, sáng nay đừng ai về nhà nhé, đừng ai đi làm nhá, nghe chưa.
Chúng mình sẽ bắt giữ trời xanh bằng phong ba và cướp phá không gian khi cùng nhau ùa chạy.
Tiếng cười bồng bềnh trôi trong khoảng không như bọt sóng dập dờn trên mặt nước tràn mênh mông.
Này, anh em ơi, ta hãy tiêu hoang sáng nay bằng những bài ca vu vơ, tầm phào, nghe chưa.

Người Làm Vườn – Bài Số 85

Who are you, reader, reading my poems an hundred years hence?
I cannot send you one single flower from this wealth of the spring, one single streak of
gold from yonder clouds.
Open your doors and look abroad.
From your blossoming garden gather fragrant memories of the vanished flowers of an
hundred years before.
In the joy of your heart may you feel the living joy that sang one spring morning, sending
its glad voice across an hundred years.

Bản dịch:

Độc giả ơi, bạn là ai
Trăm năm sau đọc những bài thơ tôi?
Làm sao gửi tặng xuân ngời
Bông hoa, vạt nắng xa vời chân mây
Mở cửa ra, ngắm đó đây
Từ vườn nở rộ gom đầy hương hoa
Của trăm năm trước đã qua
Mong con tim bạn chan hoà niềm vui
Niềm vui một sáng xuân tươi
Băng qua thế kỷ gửi lời hoan ca

Chia sẻ thêm thông tin về🍃Thơ Tagore 🍃Tác Giả, Tác Phẩm

Hoàn Cảnh Sáng Tác Tập Thơ Người Làm Vườn

Tagore lấy cảm hứng từ đâu để sáng tác nên tập thơ Người làm vườn? Hãy cùng Thohay.vn tìm hiểu ngay hoàn cảnh sáng tác tập thơ Người làm vườn sau đây nhé!

Tình yêu là đề tài muôn thuở chiếm lĩnh một vị trí quan trọng trên văn đàn văn học thế giới, với những khung bậc muôn màu muôn vẽ, tình yêu đi vào thơ ca làm nên những dấu ấn riêng biệt của mỗi tác giả qua từng thời đại.

Đối với Tagore cũng vậy, quan niệm về tình yêu của ông không nằm ngoài cái chung nhưng vẫn mang một hương vị riêng. Ngoài vẻ đẹp tình tứ, lãng mạn, say đắm, thiết tha còn biểu hiện tư duy triết học với những triết lí tình yêu mang tính nhân bản. Điều đó làm nên sắc màu độc đáo trong thơ tình Tagore và cũng chính là cảm hứng để ông tạo nên tập thơ Người làm vườn nổi tiếng.

Tập thơ “Người làm vườn” của Tagor xuất bản năm 1914, một năm sau khi tác giả nhận được giải thưởng Nobel về văn chương, gồm có 85 bài thơ được đánh số, không có nhan đề riêng cho từng bài. 

Đừng nên bỏ qua tác phẩm 🌿Văn Tế Thập Loại Chúng Sinh [Nguyễn Du] 🌿 Nội Dung, Ý Nghĩa

Ý Nghĩa Của Tập Thơ Người Làm Vườn

Ý nghĩa chung của tập thơ Người làm vườn là gì? Xem ngay giải mã sau đây để biết nhé!

Những bài thơ trong tập “Người làm vườn” thường nêu lên những suy tư, những triết lí sâu sắc của Tagore về bản chất của tình yêu đích thực. Chúng như vì sao định hướng, soi đường cho những trái tim trẻ không bị lạc hướng khỏi bến bờ hạnh phúc.

Các bài thơ trong “Người làm vườn” hầu hết nói về tuổi trẻ và tình yêu bằng một giọng thơ hồn nhiên, trẻ trung và yêu đời. Qua đó tập trung thể hiện quan niệm của nhà thơ về tình yêu: hết sức chân thành, hết sức giản dị, không hề trang sức, nhưng chính vì thế nên người ông yêu bao giờ cũng hiện lên chân thực, hiện hữu, không phải là những gì không đạt tới mà yêu và được yêu chính là hạnh phúc mà cuộc đời mang tặng.

=>Thông qua tập thơ Người làm vườn, Tagore với một niềm cảm thương sâu sắc đã gửi vào những dòng thơ của mình một tấm lòng đồng cảm, thương xót, những suy nghĩ, những tình cảm chân thành. Từ đó giúp cho người đọc cảm nhận một cách sâu sắc tấm lòng yêu thương con người, yêu thương thiên nhiên cuộc sống một cách tha thiết của nhà thơ Tagore.

Đọc thêm trọn bộ 👉 3254 Câu Thơ Truyện Kiều 👈 Có Chú Giải, Bình Giải

Viết một bình luận