Thơ Tagore: Tác Giả, Tác Phẩm Về Tình Yêu, Con Người Hay Nhất

Thơ Tagore ❤️️ Tác Giả, Tác Phẩm Về Tình Yêu, Con Người Hay Nhất ✅ Chia Sẻ Cho Bạn Những Thông Tin Về Cuộc Đời Và Sự Nghiệp Làm Thơ Của Tagore.

Tiểu Sử Cuộc Đời Tác Giả Tagore

Rabindranath Tagore là đại diện văn hóa tiêu biểu của Ấn Độ, được tôn vinh là bậc kỳ tài bởi ông đã để lại cho nhân loại một khối lượng tác phẩm đồ sộ và phong phú. Dưới đây là phần tổng quan về tiểu sử cuộc đời của tác giả Tagore dành cho những bạn quan tâm:

  • Rabindranath Tagore (6/5/1861 – 7/8/1941) có tên phiên âm là Ra-bin-đra-nát Ta-go, tên khai sinh Rabindranath Thakur.
  • Ông có các biệt danh: Gurudev,Kabiguru và Biswakabi), là một nhà thơ Bengal, triết gia Bà La Môn, nhạc sĩ và nhà dân tộc chủ nghĩa được trao Giải Nobel Văn học năm 1913, trở thành người châu Á đầu tiên đoạt giải Nobel.
  • Ta-go sinh tại Kalculta trong một gia đình thuộc đẳng cấp Brahman – đẳng cấp cao nhất trong xã hội Ấn Độ (Brahman – Kshastriya – Vaisya – Soudra – Pariah). Cha của Tagore là một điền chủ giàu có đồng thời là một nhà cải cách tôn giáo, có nhiều đóng góp cho xã hội Ấn Độ.
  • Các bài hát của ông được chọn làm quốc ca của cả Ấn Độ và Bangladesh. Năm 1913, ông đoạt giải Nobel về văn chương cho bản dịch tiếng Anh của tác phẩm Gitanjali (Thơ dâng) của ông.
  • Là một nhà thơ, nhà văn, đồng thời là một nhà văn hóa lớn, có nhiều đóng góp cho dân tộc Ấn Độ và nhân loại. Tagore qua đời tại Calcutta vào đúng năm ông tròn 80 tuổi, để lại cho nhân loại một di sản văn học đồ sộ.
  • Lãnh tụ phong trào giải phóng Ấn Độ Mahatma Gandhi đã gọi ông vừa là “người thầy học vĩ đại”, vừa là “người lính gác vĩ đại” của Ấn Độ.

Bên Cạnh Thơ Tagore, Tìm Hiểu Thêm Về🌿Thơ Hải Thượng Lãn Ông [Lê Hữu Trác] 🌿Chi tiết nhất

Sự Nghiệp Sáng Tác Nhà Thơ Tagore

Khái quát về sự nghiệp sáng tác của nhà thơ Tagore, mời bạn đọc tham khảo.

  • Tagore đã bắt đầu sự nghiệp khi mới 8 tuổi. Năm 16 tuổi, ông đã phát hành những bài thơ đáng kể đầu tiên của mình dưới bút danh Bhānusiṃha (“Sư tử Mặt trời”), được chính quyền văn học thu giữ như những tác phẩm kinh điển đã mất từ ​​lâu.
  • Đến năm 1877, ông đã hoàn thành những truyện ngắn và phim truyền hình đầu tiên, được xuất bản dưới tên thật của mình.
  • Ông để lại một sự nghiệp văn học đồ sộ thuộc nhiều lĩnh vực khác nhau mà ở lĩnh vực nào ông cũng thành công suất sắc:
    • 52 tập thơ.
    • 12 bộ tiểu thuyết.
    • 42 vở kịch.
    • Hàng trăm truyện ngắn, hàng nghìn ca khúc, hàng nghìn bức hoạ…
  • Năm 1913, Ta-go là người châu Á đầu tiên được nhận Giải thưởng Nô-ben về văn học với tập “Thơ Dâng” (gồm 103 bài, sáng tác từ 1890-1912 và ông tự dịch ra tiếng Anh).
  • Các chuyến đi vòng quanh thế giới (Tagore từng tới Việt Nam) của Tagore đã mài dũa sự am hiểu các đặc trưng đa dạng của ông về các nền văn minh và dân tộc. Ông được xem là thí dụ điển hình cho sự kết hợp tinh tế của phương Đông và phương Tây trong văn chương.

Phong Cách Sáng Tác Của Tagore

Cùng Thohay.vn tìm hiểu chi tiết về phong cách sáng tác của Tagore ngay sau đây.

  • Ta-go đem đến cho thi ca Ấn Độ một không khí thanh sảng, thiêng liêng mà gần gũi, thân tình; biểu đạt những rung động tinh tế trong tâm hồn thi sĩ trước đất nước, quê hương, thiên nhiên, cuộc sống, con người và tình yêu bằng một giọng điệu nồng nàn, tha thiết.
  • Điểm nổi bật thấm đẫm chất văn trong tư tưởng của Tagore chính là thái độ đề cao con người, phủ nhận thần thánh. Triết học của Tagore là triết lý nhân sinh, lấy nền tảng là tình yêu thương mãnh liệt đối với con người.
  • Tagore phản ánh cuộc sống khốn cùng của những người dân nô lệ với niềm cảm thông sâu sắc, đồng thời lên tiếng đấu tranh đòi tự do và cuộc sống hạnh phúc cho con người
  • Thơ Ta-go chứa đựng những triết lý thâm trầm về vũ trụ, con người, cuộc sống, hạnh phúc và tình yêu. Chất trữ tình – triết lí hòa quyện khó mà phân cắt trong một bài thơ của Ta-go.
    • Tình yêu, một chủ đề lớn trong thơ Tagore: Thi ca của ông, xuất phát từ một tình yêu sâu sắc và sự hiến dâng, do đó, thường có nội dung ca ngợi thiên nhiên và cuộc sống.
    • Đối với ông, sự phong phú muôn màu vẻ của cuộc sống là nguồn vui bất tận không mang yếu tố trần tục. Tình yêu, mô-típ bàng bạc trong khắp các tác phẩm văn chương của ông. Ông yêu nhân vật nữ, trân trọng đối với người phụ nữ.

Chia sẻ các thông tin về 🌿Thơ Nguyễn Du 🌿 Ngoài Chùm Thơ Tagore

Tuyển Tập Các Tác Phẩm Của Nhà Thơ Tagore

Tuyển tập các tác phẩm của nhà thơ Tagore vừa được Thohay.vn sưu tầm được.

Tuyển Tập Thơ Tagore

*Mùa hái quả (1916) – Fruit gathering

  • Bài số 01
  • Bài số 02
  • Bài số 03
  • Bài số 04
  • Bài số 05
  • Bài số 06
  • Bài số 07
  • Bài số 08
  • Bài số 09
  • Bài số 10
  • Bài số 11
  • Bài số 12
  • Bài số 13
  • Bài số 14
  • Bài số 15
  • Bài số 16
  • Bài số 17
  • Bài số 18
  • Bài số 19
  • Bài số 20
  • Bài số 21
  • Bài số 22
  • Bài số 23
  • Bài số 24
  • Bài số 25
  • Bài số 26
  • Bài số 27
  • Bài số 28
  • Bài số 29
  • Bài số 30
  • Bài số 31
  • Bài số 32
  • Bài số 33
  • Bài số 34
  • Bài số 35
  • Bài số 36
  • Bài số 37
  • Bài số 38
  • Bài số 39
  • Bài số 40
  • Bài số 41
  • Bài số 42
  • Bài số 43
  • Bài số 44
  • Bài số 45
  • Bài số 46
  • Bài số 47
  • Bài số 48
  • Bài số 49
  • Bài số 50
  • Bài số 51
  • Bài số 52
  • Bài số 53
  • Bài số 54
  • Bài số 56
  • Bài số 60
  • Bài số 62
  • Bài số 64
  • Bài số 70
  • Bài số 73
  • Bài số 83
  • Bài số 85
  • Bài số 86 (Lễ tạ ơn)

*Người thoáng hiện – The fugitive

+Người thoáng hiện – I – The fugitive – I

  • Bài số 01
  • Bài số 02
  • Bài số 03
  • Bài số 04
  • Bài số 05
  • Bài số 06
  • Bài số 07
  • Bài số 08
  • Bài số 09
  • Bài số 10

=>Dịch thuật – Những bài hát của Vaishnava

  • Bài số 01
  • Bài số 02
  • Bài số 03
  • Bài số 04
  • Bài số 05

+Người thoáng hiện – II – The fugitive – II

=>Dịch thuật – Những bài hát của Baul

  • Bài số 03
  • Bài số 08
  • Bài số 09

+Người thoáng hiện – III – The fugitive – III

  • Bài số 23

*Những con chim bay lạc (1916) – Stray birds

  • Bài số 001
  • Bài số 002
  • Bài số 003
  • Bài số 004
  • Bài số 005
  • Bài số 006
  • Bài số 007
  • Bài số 016
  • Bài số 018
  • Bài số 023
  • Bài số 027
  • Bài số 028
  • Bài số 031
  • Bài số 034
  • Bài số 043
  • Bài số 045
  • Bài số 058
  • Bài số 067
  • Bài số 078
  • Bài số 088
  • Bài số 101
  • Bài số 118
  • Bài số 123
  • Bài số 126
  • Bài số 160
  • Bài số 176
  • Bài số 191
  • Bài số 278
  • Bài số 323
  • Bài số 326

*Quà tặng tình nhân – Lover’s gift

  • II: Hãy đi dạo trong vườn của an
  • IV: Nàng ở gần tim tôi
  • V: Tôi vẫn muốn có thêm nữa
  • VIII: Hãy ghé tạm nơi đây
  • XIII: Đêm qua trong vườn
  • XVI: Nàng ở đây
  • XVIII: Đời em sẽ đầy lo âu
  • XIX: Sách có ghi
  • XXII: Tôi sẵn sàng hy sinh
  • XXVIII: Tôi nằm mơ thấy
  • XXVIII: Tôi mơ
  • XXXIX: Sau mắt tôi
  • XL: Một bức thư
  • XL: Từ những ngày niên thiếu
  • XLII: Có phải em chỉ là một bức tranh
  • XLIII: Lúc chết đi
  • XLIV: Thiên đường là đâu
  • XLVII: Đại lộ
  • XLVIII: Tôi đi trên đường cũ
  • LII: Sốt ruột, nóng lòng vì chờ đợi
  • LIV: Khi thời gian bắt đầu
  • LVI: Đêm tối thật cô đơn
  • LVIII: Tạo vật tụ tập rồi cười vang
  • LX: Xin người cầm lại món tiền

*Tâm tình hiến dâng (Người làm vườn) – The gardener

  • Bài số 01
  • Bài số 02
  • Bài số 03
  • Bài số 04
  • Bài số 05
  • Bài số 06
  • Bài số 07
  • Bài số 08
  • Bài số 09
  • Bài số 10
  • Bài số 11
  • Bài số 12
  • Bài số 13
  • Bài số 14
  • Bài số 15
  • Bài số 16
  • Bài số 17
  • Bài số 18
  • Bài số 19
  • Bài số 20
  • Bài số 21
  • Bài số 22
  • Bài số 23
  • Bài số 24
  • Bài số 25
  • Bài số 26
  • Bài số 27
  • Bài số 28
  • Bài số 29
  • Bài số 30
  • Bài số 31
  • Bài số 32
  • Bài số 33
  • Bài số 34
  • Bài số 35
  • Bài số 36
  • Bài số 37
  • Bài số 38
  • Bài số 39
  • Bài số 40
  • Bài số 41
  • Bài số 42
  • Bài số 43
  • Bài số 44
  • Bài số 45
  • Bài số 46
  • Bài số 47
  • Bài số 48
  • Bài số 49
  • Bài số 50
  • Bài số 51
  • Bài số 52
  • Bài số 53
  • Bài số 54
  • Bài số 55
  • Bài số 56
  • Bài số 57
  • Bài số 58
  • Bài số 59
  • Bài số 60
  • Bài số 61
  • Bài số 62
  • Bài số 63
  • Bài số 64
  • Bài số 65
  • Bài số 66
  • Bài số 67
  • Bài số 68
  • Bài số 69
  • Bài số 70
  • Bài số 71
  • Bài số 72
  • Bài số 73
  • Bài số 74
  • Bài số 75
  • Bài số 76
  • Bài số 77
  • Bài số 78
  • Bài số 79
  • Bài số 80
  • Bài số 81
  • Bài số 82
  • Bài số 83
  • Bài số 84
  • Bài số 85

*Thơ (1942) – Poems

  • Bài số 01
  • Bài số 13
  • Bài số 38
  • Bài số 47
  • Bài số 61
  • Bài số 64

*Trăng non – The crescent moon

  • Bài hát của ch
  • Bản hợp đồng cuối cùng
  • Bờ bên kia
  • Cảm tình
  • Cây Banyan
  • Chúc phúc
  • Kết thúc
  • Khuynh hướng
  • Lời gọi
  • Lớn hơn
  • Món quà
  • Mười hai giờ
  • Người đưa thư xấu xa
  • Người hùng
  • Người lớn bé nhỏ
  • Người thuỷ thủ
  • Những đoá hoa nhài đầu tiên
  • Sự thông cảm
  • Tác giả
  • Thiên thần thơ trẻ
  • Thương nhân
  • Trường hoa
  • Căn nhà
  • Trên bờ biển
  • Cội nguồn
  • Cung cách của bé
  • Cảnh tượng ít người biết
  • Người ăn cắp giấc ngủ
  • Buổi sơ khai
  • Thế giới của bé
  • Bao giờ và vì sao
  • Lời phỉ báng
  • Người phán xử
  • Đồ chơi
  • Nhà thiên văn
  • Mây và sóng
  • Hoa Chăm-pa
  • Xứ thần tiên
  • Đất của người đi đày
  • Ngày mưa
  • Thuyền giấy

*Vượt biển – Crossing

  • Bài số 1
  • Bài số 2
  • Bài số 3
  • Bài số 4
  • Bài số 5
  • Bài số 6
  • Bài số 7
  • Bài số 8
  • Bài số 9
  • Bài số 10
  • Bài số 11
  • Bài số 12
  • Bài số 13
  • Bài số 14
  • Bài số 15
  • Bài số 16
  • Bài số 17
  • Bài số 18
  • Bài số 19
  • Bài số 20
  • Bài số 21
  • Bài số 22
  • Bài số 23
  • Bài số 24
  • Bài số 25
  • Bài số 26
  • Bài số 27
  • Bài số 28
  • Bài số 29
  • Bài số 30
  • Bài số 31
  • Bài số 32
  • Bài số 33
  • Bài số 34
  • Bài số 35
  • Bài số 36
  • Bài số 37
  • Bài số 38
  • Bài số 39
  • Bài số 40
  • Bài số 41
  • Bài số 42
  • Bài số 43
  • Bài số 44
  • Bài số 45
  • Bài số 46
  • Bài số 47
  • Bài số 48
  • Bài số 49
  • Bài số 50
  • Bài số 51
  • Bài số 52
  • Bài số 53
  • Bài số 54
  • Bài số 55
  • Bài số 56
  • Bài số 57
  • Bài số 58
  • Bài số 59
  • Bài số 60
  • Bài số 61
  • Bài số 62
  • Bài số 63
  • Bài số 64
  • Bài số 65
  • Bài số 66
  • Bài số 67
  • Bài số 68
  • Bài số 69
  • Bài số 70
  • Bài số 71
  • Bài số 72
  • Bài số 73
  • Bài số 74
  • Bài số 75
  • Bài số 76
  • Bài số 77
  • Bài số 78

*Thơ dâng (1910) – Gitanjali: Song offerings

  • Bài số 001
  • Bài số 002
  • Bài số 003
  • Bài số 004
  • Bài số 005
  • Bài số 006
  • Bài số 007
  • Bài số 008
  • Bài số 009
  • Bài số 010
  • Bài số 011 – Thượng đế là lao động
  • Bài số 012
  • Bài số 013
  • Bài số 014
  • Bài số 015
  • Bài số 016
  • Bài số 017
  • Bài số 018
  • Bài số 019
  • Bài số 020
  • Bài số 021
  • Bài số 022
  • Bài số 023
  • Bài số 024
  • Bài số 025
  • Bài số 026
  • Bài số 027
  • Bài số 028
  • Bài số 029
  • Bài số 030
  • Bài số 031
  • Bài số 032
  • Bài số 033
  • Bài số 034
  • Bài số 035
  • Bài số 036
  • Bài số 037
  • Bài số 038
  • Bài số 039
  • Bài số 040
  • Bài số 041
  • Bài số 042
  • Bài số 043
  • Bài số 044
  • Bài số 045
  • Bài số 046
  • Bài số 047
  • Bài số 048
  • Bài số 049
  • Bài số 050
  • Bài số 051
  • Bài số 052
  • Bài số 053
  • Bài số 054
  • Bài số 055
  • Bài số 056
  • Bài số 057
  • Bài số 058
  • Bài số 059
  • Bài số 060
  • Bài số 061
  • Bài số 062
  • Bài số 063
  • Bài số 064
  • Bài số 065
  • Bài số 066
  • Bài số 067
  • Bài số 068
  • Bài số 069
  • Bài số 070
  • Bài số 071
  • Bài số 072
  • Bài số 073
  • Bài số 074
  • Bài số 075
  • Bài số 076
  • Bài số 077
  • Bài số 078
  • Bài số 079
  • Bài số 080
  • Bài số 081
  • Bài số 082
  • Bài số 083
  • Bài số 084
  • Bài số 085
  • Bài số 086
  • Bài số 087
  • Bài số 088
  • Bài số 089
  • Bài số 090
  • Bài số 091
  • Bài số 092
  • Bài số 093
  • Bài số 094
  • Bài số 095
  • Bài số 096
  • Bài số 097
  • Bài số 098
  • Bài số 099
  • Bài số 100
  • Bài số 101
  • Bài số 102
  • Bài số 103

*Một số tác phẩm khác

  • Ai đó
  • Em là một áng mây vàng
  • Không đề
  • Một ngày xuân
  • Những lời chưa nói
  • Nụ hôn
  • Quà tặng
  • Thơ về tình yêu
  • Tình yêu bất tận
  • Câu chuyện nhà thơ (Kabikahine, 1878), trường ca.
  • Tiếng hát buổi chiều (Sandhya sangeet, 1882), thơ.
  • Tiếng hát buổi sáng (Prabhat sangeet, 1883), thơ.
  • Một lí tưởng (Manasi, 1890), thơ
  • Con thuyền vàng (Sonar tari, 1894), thơ
  • Khoảnh khắc (Khanika, 1900), thơ.
  • Tặng vật (Naivedya, 1901), thơ.
  • Kí ức (Sharan, 1902), thơ.
  • Trẻ thơ (Sisu, 1909; năm 1915 đổi tên thành Trăng non), thơ.
  • Hi sinh (Naibedya, 1910), thơ.
  • Hồi ức (Jibansmriti, 1912), thơ.
  • Bài hát tưởng niệm (Gitimalya, 1914), thơ
  • Vòng hoa thơ (Gitali, 1914), thơ.
  • Đường bay của chiếc cần cẩu (Balaka, 1916), thơ
  • Tặng vật (Lover’s gift, 1918), thơ.

Văn Xuôi, Kịch Của Tagore

  • Lễ hiến sinh (Visarjan, 1890), kịch.
  • Hạt cát nhỏ (Cokher bọli, 1903), tiểu thuyết.
  • Đắm thuyền (Naukọdubi, 1906), tiểu thuyết
  • Thác nước (Muktadhara, 1922), kịch
  • Cây trúc đào đỏ (Rakta – karabi, 1926), kịch
  • Dòng chảy (Yogayog, 1929), tiểu thuyết
  • Cuộc khủng hoảng của nền văn minh (Sabhyatar sankat, 1941), tiểu luận.
  • Ngôi nhà và thế giới (Ghare – baire, 1916), tiểu thuyết
  • Thầy tu khổ hạnh (Xaniaxi, 1916), kịch.
  • Mùa xuân trở lại (Phalguni, 1916), kịch.
  • Gora (1910), tiểu thuyết.
  • Thân chủ của gia đình (Raja, 1910), kịch
  • Vô cảm (Achalayatan, 1912), kịch
  • Sở bưu điện (Dakghar, 1912), kịch.
  • Đá khát và những câu chuyện khác (Hungry stones and other stories, 1913), tập truyện

Tác Phẩm Đoạt Giải Nobel Văn Học Của Tagore

Cách đây tròn 100 năm, tức vào năm 1913, thông qua tác phẩm Gitanjali (dịch ra là Lời dâng) mang những vần thơ tuyệt diệu, là chiếc cầu nối văn hóa Đông-Tây, nhà thơ người Ấn Độ Rabindranath Tagore được trao giải Nobel Văn học danh giá và cũng là người châu Á đầu tiên được trao giải thưởng này.

Trong các nhà thơ đoạt giải Nobel Văn học, Tagore là một trong những nhà thơ có tác phẩm được dịch sang tiếng Việt nhiều nhất và sớm nhất.

Năm 1910, nhà thơ Tagore cho xuất bản bằng tiếng Bengali tập “Lời dâng”, rồi đích thân dịch tập thơ sang tiếng Anh và cho xuất bản ở London năm 1912. Tập thơ nhanh chóng gây tiếng vang lớn ở châu Âu, để rồi một năm sau đó, tác giả của nó – Tagore chính thức được trao giải Nobel. Tập thơ này gồm 103 bài thơ nhỏ không đề.

Tổng hợp các thông tin về 🌿Thơ Lê Quý Đôn 🌿Bên Cạnh Chùm Thơ Tagore

Những Bài Thơ Tagore Hay Nhất

Đừng vội bỏ qua những bài thơ của Tagore hay nhất mà Thohay.vn chia sẻ sau đây nhé!

Bài Thơ Mây Và Sóng Của Tagore

Clouds and waves

MOTHER, the folk who live up in the clouds call out to me
We play from the time we wake till the day ends.
We play with the golden dawn, we play with the silver moon.
I ask, “But, how am I to get up to you?” They answer, “Come to the edge of the earth, lift up your hands to the sky, and you will be taken up into the clouds.”
“My mother is waiting for me at home,” I say. “How can I leave her and come?”
Then they smile and float away.
But I know a nicer game than that, mother.
I shall be the cloud and you the moon.
I shall cover you with both my hands, and our house-top will be the blue sky.
The folk who live in the waves call out to me–
“We sing from morning till night; on and on we travel and know not where we pass.”
I ask, “But, how am I to join you?” They tell me, “Come to the edge of the shore and stand with your eyes tight shut, and you will be carried out upon the waves.”
I say, “My mother always wants me at home in the evening–how can I leave her and go?”
Then they smile, dance and pass by.
But I know a better game than that.
I will be the waves and you will be a strange shore.
I shall roll on and on and on, and break upon your lap with laughter.
And no one in the world will know where we both are.

Dịch thơ:

Mẹ ơi, những người sống trên mây đang gọi con:
“Chúng ta chơi đùa từ khi thức dậy cho đến lúc chiều tà,
Chúng ta chơi với buổi sớm mai vàng,
Chúng ta chơi với vầng trăng bạc.”
Con hỏi: “Nhưng tôi làm sao mà lên được với các người?”
Họ trả lời: “Hãy đến bên bờ trái đất,
Và đưa tay lên trời,
Em sẽ được nhấc bổng lên mây.”
Con nói: “Mẹ tôi đang đợi ở nhà
Làm sao tôi có thể bỏ mẹ tôi mà đi được?”
Thế là họ cười rồi bay đi mất.
Nhưng con biết một trò chơi thích hơn trò ấy, mẹ ơi.
Con sẽ là mây và mẹ sẽ là trăng.
Con sẽ lấy hai tay trùm lên người mẹ,
Và mái nhà sẽ là bầu trời xanh thẳm.
Những người sống trong sóng nước gọi con:
“Chúng ta hát từ sớm mai đến tối,
Chúng ta ngao du khắp nơi này nơi nọ
Mà không biết mình đã từng qua những nơi nào”.
Con hỏi: “Nhưng tôi làm sao gặp được các người?”
Họ bảo con: “Hãy đến chỗ gần sát biển
Và đứng đó, nhắm nghiền mắt lại,
Là em sẽ được đưa lên trên làn sóng”
Con bảo: “Buổi chiều, mẹ tôi luôn luôn muốn tôi ở nhà với mẹ –
Làm sao tôi có thể bỏ mẹ tôi mà đi được?”
Thế là họ cười, múa nhảy rồi đi qua.
Nhưng con biết một trò chơi hay hơn trò ấy
Con sẽ là sóng, mẹ sẽ là một bờ biển lạ lùng.
Con sẽ lăn, lăn, lăn mãi
Và vỗ vào gối mẹ, cười vang.
Và không một ai trên cõi đời này biết nơi đâu mẹ con ta đang ở.

Bài Thơ Một Ngày Xuân Của Tagore

One day in spring

One day in spring, a woman came
In my lonely woods,
In the lovely form of the Beloved.
Came, to give to my songs, melodies,
To give to my dreams, sweetness.
Suddenly a wild wave
Broke over my heart’s shores
And drowned all language.
To my lips no name came,
She stood beneath the tree, turned,
Glanced at my face, made sad with pain,
And with quick steps, came and sat by me.
Taking my hands in hers, she said:
‘You do not know me, nor I you–
I wonder how this could be?’
I said:
‘We two shall build, a bridge for ever
Between two beings, each to the other unknown,
This eager wonder is at the heart of things.’

The cry that is in my heart is also the cry of her heart;
The thread with which she binds me binds her too.
Her have I sought everywhere,
Her have I worshipped within me,
Hidden in that worship she has sought me too.
Crossing the wide oceans, she came to steal my heart.
She forgot to return, having lost her own.
Her own charms play traitor to her,
She spreads her net, knowing not
Whether she will catch or be caught.

Dịch thơ:

Một ngày xuân,
một người đàn bà đến nơi vườn tôi cô đơn,
trong dáng yêu kiếu của người Yêu dấu.
Nàng đến, trao mình cho những bài hát của tôi, bay bổng,
Dâng hiến cho giấc mơ tôi, ngọt ngào.

Bất chợt, một cơn sóng trào lên hoang dại,
Phá vỡ những bến bờ của trái tim tôi
Và nhận chìm mọi từ ngữ.

Không có cái tên nào đến với môi tôi,
Nàng đứng dưới gốc cây, quay mình,
Liếc nhìn tôi, buồn thương, đau đớn.
Và với những bước chân nhanh, nàng đến ngồi bên tôi.

Cầm tay tôi, nàng nói:
“Anh không biết em, và em chẳng biết anh-
Sao chúng mình lại có thể thế này?”
Tôi nói:
“Hai ta sẽ xây một cây cầu vĩnh cửu,
Giữa hai con người, hai kẻ chẳng biết nhau,
Bởi niềm khao khát nằm nơi sâu thẳm mọi vật.”

Tiếng kêu trong tim tôi cũng là tiếng kêu của tim nàng
Sợi dây nàng buộc tôi cũng buộc chính bản thân nàng.
Tôi đã tìm nàng ở mọi nơi,
Tôi vẫn thờ phụng nàng trong tôi.
Và ở nơi đấy, nàng cũng tìm kiếm tôi.
Vượt những đại dương bao la, nàng đến để mang trái tim tôi ra đi.
Nhưng nàng cũng quên đường về, bởi tim nàng bị đánh rơi.
Vẻ quyến rũ của nàng đã phản bội nàng,
Nàng chăng lưới, mà không biết rằng
Nàng thả lưới hay nàng đang mắc lưới.

Bài Thơ Không Đề Của Tagore

Đôi ta ở bên nhau
Khi mùa xuân gõ cửa
Hãy để cho tôi vào!

Xuân mang cho lứa đôi
Tiếng thầm của niềm vui
Tiếng nhẹ nhàng rung khẽ
Của mầm non mới hé

Ta đang mãi trầm tư
Em bên xa quay sợi
Mùa xuân dẫn đi xa
Và đột nhiên biến vội
Cùng với những đoá hồng
Nở muộn trên cành hoa

Hỡi em yêu bây giờ
Em không còn đây nữa
Mùa xuân lại gõ cửa
Hãy để cho tôi vào!
Xuân chỉ còn mang đến
Tiếng lá khô xạc xào
Tiếng gù vọng chim câu

Ta ngồi bên cửa sổ
Và một bóng mơ hồ
Ngồi bên ta lặng lẽ
Buồn se những mộng mơ…

Và mùa xuân không còn
Những nỗi đau thầm nữa
Để mang đến cho ta
Mùa xuân mà muôn nhà
Đón tưng bừng vào cửa!

Bài Thơ Ai Đó Của Tagore

Ai đó đến thì thầm:
“Em yêu ngước mắt lên nào”
Tôi cáu gắt, nói: “Đi đi”
Nhưng ai đó vẫn không nhúc nhích
Ai đó đứng trước mặt tôi,
Nâng bàn tay tôi.
Tôi nói: “Buông tôi ra.”
Nhưng ai đó vẫn không đi.
Ai đó ghé mặt bên tai tôi,
Tôi lườm và nói: “Rõ xấu hổ”
Nhưng ai đó vẫn không động đậy.
Ai đó kề môi tận má tôi,
Tôi run run nói: “Suồng sã quá”
Nhưng ai đó không chút ngại ngùng
Ai đó cài một bông hoa vào mái tóc tôi.
Tôi nói: “Hoa cũng bằng thừa”
Nhưng ai đó vẫn đứng im.
Ai đó lấy vòng hoa ở cổ tôi rồi bỏ đi.
Tôi khóc, lòng tự nhủ:
“Ai đó sao không trở lại”.

Bài Thơ Em Là Một Áng Mây Vàng Của Tagore

Em là một áng mây vàng,
Trôi trên trời mộng, mơ màng của anh.
Mải mê khắc hoạ dáng hình,
Tượng em tạc bởi khối tình của anh.
Của anh, em của riêng anh,
Em trong những giấc mơ lành vô biên.

Gót em thấp thoáng đỏ lên,
Trong lung linh lửa tình em mặn nồng.
Em đi giữa tiếng tơ lòng,
Lượm lời anh hát nhuộm hồng chiều hôm
Môi em ngọt đắng rượu buồn,
Bởi men đau khổ không lường của anh.
Của anh, em của riêng anh,
Em trong những giấc mơ lành cô đơn.

Đắm say chiều đổ hoàng hôn
Màn đêm phủ khắp, lối mòn khoảng không.
Bóng em rợp giữa mêng mông,
Suốt tầm nhìn chỉ thấy hồng dáng em.
Yêu em anh bắt lấy em,
Bọc trong lưới nhạc êm đềm của anh.
Của anh, em của riêng anh,
Em trong những giấc mơ xanh vĩnh hằng.

Bài Thơ Trường Hoa Của Tagore

The flower-school

When storm clouds rumble in the sky and June showers come down,
The moist east wind comes marching over the heath to blow its bagpipes among the bamboos.
Then crowds of flowers come out of a sudden, from nobody knows where, and dance upon the grass in wild glee.
Mother, I really think the flowers go to school underground.
They do their lessons with doors shut, and if they want to come out to play before it is time, their master makes them stand in a corner.
When the rains come they have their holidays.
Branches clash together in the forest, and the leaves rustle in the wild wind, the thunder-clouds clap their giant hands and the flower children rush out in dresses of pink and yellow and white.
Do you know, mother, their home is in the sky, where the stars are.
Haven’t you seen how eager they are to get there? Don’t you know why they are in such a hurry?
Of course, I can guess to whom they raise their arms: they have their mother as I have my own.

Bản dịch:

Khi mây giông rền rĩ khắp trời
Và mưa rào tháng Bảy tuôn rơi
Gió phương Đông diễu qua cánh đồng hoang ướt át.
Thổi vang điệu kèn trên những luỹ tre.
Rồi những bầy hoa bỗng từ đâu kéo tới, chẳng ai biết, nhảy múa trên thảm cỏ trong niềm hân hoan vô bờ.

Mẹ ơi, con nghĩ hoa cũng đi học ở những ngôi trường bên dưới mặt đất kia.

Chúng học trong những căn phòng kín cửa,
Nếu chúng chơi đùa mà chưa đến giờ, thầy giáo sẽ phạt chúng đứng vào góc lớp.

Khi mùa mưa đến, hoa có kỳ nghỉ hè.

Cây va đập trong rừng, lá lạo xạo trong cơn gió dữ
Những đám mây đen đập hai bàn tay khổng lồ vào nhau
Và lũ hoa con nít trong những bộ áo đỏ, trắng và hồng chạy ra ào ào.

Nhà chúng ở tận trên trời cao
Mẹ biết không,
Nơi có những vì sao.

Mẹ đã bao giờ thấy chúng háo hức về nhà?
Mẹ có biết tại sao chúng vội vã?

Dĩ nhiên, con đoán được ai đang đón chúng
Cùng với những cánh tay dang rộng.
Hoa có mẹ, cũng như con.

Bài Thơ Hoa Chăm-pa Của Tagore

The champa flower

Supposing I became a champa flower, just for fun, and grew on a branch high up that tree, and shook in the wind with laughter and danced upon the newly budded leaves, would you know me, mother?
You would call, “Baby, where are you?” and I should laugh to myself and keep quite quiet.
I should slyly open my petals and watch you at your work.
When after your bath, with wet hair spread on your shoulders, you walked through the shadow of the champa tree to the little court where you say your prayers, you would notice the scent of the flower, but not know that it came from me.
When after the midday meal you sat at the window reading Ramayana, and the tree’s shadow fell over your hair and your lap, I should fling my wee little shadow on to the page of your book, just where you were reading.
But would you guess that it was the tiny shadow of your little child?
When in the evening you went to the cow-shed with the lighted lamp in your hand, I should suddenly drop on to the earth again and be your own baby once more, and beg you to tell me a story.
“Where have you been, you naughty child?”
“I won’t tell you, mother.” That’s what you and I would say then.

Bản dịch:

Giá như con hoá thành một đoá hoa Chăm-pa
chỉ để chơi thôi
Và mọc trên một cành cao cây nọ,
Và reo cười đung đưa trong gió
Và nhảy múa trên những lá non vừa mới nhú ra
Thì mẹ có sẽ nhận được con không, hở mẹ ?
Mẹ sẽ gọi “Bé ơi, con đâu rồi ?”
Và con sẽ cười thầm, lặng im không nói.
Con sẽ len lén mở cánh cửa rình xem lúc mẹ đang làm.

Khi tắm xong, tóc ướt xoả trên vai, mẹ đi qua bóng cây Chăm-pa
để vào trong sân nhỏ cầu kinh
Mẹ sẽ nhận thấy mùi hoa thơm ngát
Nhưng mẹ có biết đâu rằng
Hương thơm ấy là từ con bay đến.

Khi sau bữa cơm trưa, mẹ ngôi bên cửa sổ
đọc bộ Ramayana
Và bóng cây toả xuống tóc, xuống đầu gối mẹ
Con sẽ rủ cái bóng nhỏ xíu của con lên trang sách
Đúng vào nơi mẹ đang đọc
Nhưng mẹ có đoán ra đó là cái bóng tý hon của con mẹ hay không ?
Khi trời tối, với chiếc đèn trong tay, mẹ đi ra chuồng bò.
Con sẽ bất thình lình thả mình rơi xuống đất
Và một lần nữa lại trở thành bé yêu cuả mẹ
Và đòi mẹ kể chuyện cho con.
“Này thằng quỷ, mày ở đâu thế?”
“Mẹ ơi, con chẳng nói đâu”.
Đấy là điều rồi hai mẹ con ta sẽ nói với nhau.

Bài Thơ Hãy Đi Dạo Trong Vườn Của Anh II Của Tagore

II: Come to my garden walk

Come to my garden walk, my love. Pass by the fervid flowers that
press themselves on your sight. Pass them by, stopping at some
chance joy, which like a sudden wonder of sunset illumines, yet
elude.
For lover’s gift is shy, it never tells its name, it flits
across the shade, spreading a shiver of joy along the dust.
Overtake it or miss it for ever. But a gift that can be
grasped is merely a frail flower, or a lamp with flame that will
flicker.

Dịch thơ:

Em yêu hỡi, vào vườn anh chơi nhé
Những bông hoa rực rỡ nhốn nhao chờ
Cứ nhẹ bước lướt qua rừng hoa ấy
Nhưng dừng chân bên hạnh phúc tình cờ

Như ráng chiều tuyệt mỹ tợ bài thơ
Rạng sắc tím rồi bất thần xa ngái
Bởi quà tặng của tình yêu luôn ngại
Đến rồi đi tên chẳng thốt bao giờ

Bước nhẹ nhàng lướt khỏi những bóng râm
Gieo hoan lạc cho bụi đường run rẩy
Hãy nhặt lấy những tình cờ như vậy
kẻo mai kia ngồi nuối tiếc âm thầm

Nhưng dẫu nhận, món quà yêu đã gặp
Cũng chỉ là một đoá mỏng phù dung
Hay ánh lửa lung linh rồi chợt tắt
Bởi dấu yêu xuân sắc chẳng vô cùng.

Bài Thơ Thuyền Giấy Của Tagore

Paper boats

Day by day I float my paper boats one by one down the running stream.
In big black letters I write my name on them and the name of the village where I live.
I hope that someone in some strange land will find them and know who I am.
I load my little boats with shiuli flowers from our garden, and hope that these blooms of the dawn will be carried safely to land in the night.
I launch my paper boats and look up into the sky and see the little clouds setting their white bulging sails.
I know not what playmate of mine in the sky sends them down the air to race with my boats!
When night comes I bury my face in my arms and dream that my paper boats float on and on under the midnight stars.
The fairies of sleep are sailing in them, and the lading is their baskets full of dreams.

Bản dịch:

Ngày lại ngày, tôi thả những chiếc thuyền giấy của tôi
Từng chiếc một bơi trên dòng nước chảy.
Tôi viết tên tôi và tên làng tôi ở trên thuyền
bằng những chữ lớn màu đen.
Tôi hy vọng rằng một người nào đó
trên một miền đất lạ
sẽ thấy những chiếc thuyền này
và biết tôi là ai.
Trên những chiếc thuyền nhỏ của tôi,
Tôi chất đầy những hoa Siêu-li hái được ở trong vườn
Và tôi hy vọng rằng trong đêm tối những đoá hoa của bình minh này
sẽ được mang vào đất liền yên ổn.
Tôi buông những chiếc thuyền bằng giấy của tôi
rồi nhìn lên trời
và thấy những đám mây nhỏ
đang giong những chiếc buồm trắng phóng to
Tôi không rõ người bạn nào của tôi ở trên trời
đã thả chúng xuống để chạy đua với những chiếc thuyền của tôi!
Khi đêm xuống
tôi úp mặt vào cánh tay
và mơ thấy thuyền của tôi
đang trôi, trôi mãi
dưới những vầng sao khuya
Những nàng tiên- giấc- ngủ đang đi trên những chiếc thuyền đó
Và hàng hoá trong thuyền là những cái rổ
đựng đầy những giấc mơ.

Cội Nguồn

The source

The sleep that flits on baby’s eyes–does anybody know from where
it comes? Yes, there is a rumour that it has its dwelling where,
in the fairy village among shadows of the forest dimly lit with
glow-worms, there hang two shy buds of enchantment. From there
it comes to kiss baby’s eyes.

The smile that flickers on baby’s lips when he sleeps–does
anybody know where it was born? Yes, there is a rumour that a
young pale beam of a crescent moon touched the edge of a
vanishing autumn cloud, and there the smile was first born in the
dream of a dew-washed morning–the smile that flickers on baby’s
lips when he sleeps.

The sweet, soft freshness that blooms on baby’s limbs–does
anybody know where it was hidden so long? Yes, when the mother
was a young girl it lay pervading her heart in tender and silent
mystery of love–the sweet, soft freshness that has bloomed on
baby’s limbs.

Bản dịch:

Cái giấc ngủ đậu lên trên mắt bé,
Có ai biết nó từ đâu đến không ?
Vâng, có tiếng đồn rằng nó ở trong một làng tiên
Giữa những bóng của rừng cây râm mát
Có những đàn đom đóm sáng soi
Có hai nụ vui rụt rè, lơ lửng
Giấc ngủ đã đến từ những nơi đó
Để hôn lên mắt bé.

Nụ cười thấp thoáng trên môi khi bé ngủ
Có ai biết nó sinh ở nơi nào ?
Vâng, có tiếng đồn rằng có một ánh trăng xanh xao, non trẻ
Đã chạm vào vành của một đám mây mùa thu sắp sửa tan đi
Và nụ cười đã sinh ra lần đầu tiên ở đó
Trong giấc mơ của một buổi sáng đầm sương-
– Cái nụ cười thấp thoáng trên môi khi bé ngủ.

Sự tươi mát dịu dàng, mềm mại nở trên chân tay của bé
Có ai biết nó được giấu kín ở nơi nào lâu thế ?
Vâng, khi người mẹ còn là một cô gái trẻ
Thì nó đã nằm trong trái tim người
Làm một bí ẩn của tình thương ngọt ngào và lặng lẽ –
Sự tươi mát dịu dàng, mềm mại nở trên chân tay của bé.

Những Bài Thơ Tagore Về Tình Yêu Hay Nhất

Sưu tầm những bài thơ của Tagore về tình yêu hay nhất, cùng đón đọc nhé!

Bài Thơ Về Tình Yêu Của Tagore

Poems on love

Love adorns itself;
it seeks to prove inward joy by outward beauty.

Love does not claim possession,
but gives freedom.

Love is an endless mystery,
for it has nothing else to explain it.

Love’s gift cannot be given,
it waits to be accepted.

Dịch thơ:

Tình yêu tự nó điểm trang;
bởi từ tâm thức nên nhan sắc người.

Tình yêu không biết kêu đòi,
mà cho nhân thế gọi mời tự do.

Tình yêu bí ẩn vô bờ,
vì không lý lẽ vòng vo cho mình.

Tình yêu không thể van xin,
chỉ chờ đón nhận trong tình cờ thôi.

Bài Thơ Tình Yêu Bất Tận Của Tagore

Unending love

I seem to have loved you
in numberless forms, numberless times…
In life after life, in age after age, forever.
My spellbound heart has made and remade the necklace of songs
That you take as a gift,
wear round your neck in your many forms.

In life after life, in age after age, forever
Whenever I hear old chronicles of love
its age-old pain
Its ancient tale of being apart or together
As I stare on and on into the past
In the end you emerge

Clad in the light of a pole-star
piercing the darkness of time:
You become an image of
what is remembered forever.
You and I have floated here on the stream that brings from the fount.
At the heart of time, love of one for another.

We have played along side millions of lovers,
shared in the same
Shy sweetness of meeting,
the same distressful tears of farewell
Old love but in shapes that renew and renew forever.
Today it is heaped at your feet, it has found its end in you

The love of all man’s days both past and forever:
Universal joy, universal sorrow, universal life
The memories of all loves merging
with this one love of ours
And the songs of every poet
past and forever.

Dịch thơ:

Dường như anh đã yêu em
Vô vàn thể thức, triền miên ngút ngàn
Trọn đời, tuổi tác không màng
Yêu em bằng tiếng cao sang của hồn
Để làm lễ vật cầu hôn
Em đeo quanh cổ cho hồn kiêu sa.

Trọn đời, yêu mãi thiết tha
Bên tai còn bản tình ca không nhoà
Dù cho hiu hắt tuổi già
Vẫn là cổ tích vừa xa vừa gần
Anh nhìn dĩ vãng quen thân
Để em vẫn mãi nồng nàn bên anh

Ru em giấc mộng đài trang
Phá màn đêm tối thời gian bỗng dừng
Em là một bức chân dung
Để anh treo mãi trong vùng tâm tư
Đôi ta phá vỡ ngục tù
Mình yêu nhau nhé khởi từ trái tim.

Quanh ta bao triệu người tìm
Đem cho nhau hết trái tim yêu người
Gặp nhau giây phút bồi hồi
Xa nhau cho nước mắt rơi nghẹn ngào
Tình xưa nhưng vẫn nôn nao
Xin đừng dẫm nát để sầu thiên thu

Đàn ông yêu chẳng chối từ:
Vui, buồn rồi cũng tình như vĩnh hằng
Tình yêu kỷ niệm còn mang
Đậm đà với cả nồng nàn cho nhau
Những bài ca đã từ lâu
Của hồn thi sĩ vẫn bao la tình…

Bài Thơ Những Lời Chưa Nói Của Tagore

Tôi nhớ lần mắt hai đứa gặp nhau
Nhưng tôi chẳng nói gì,
Chỉ cùng em đứng vậy…
Và bây giờ những lời chưa nói ấy
Như con thuyền chao sóng biển lòng tôi.

Tôi biết bây giờ tôi chẳng thể đi đâu
Để trốn khỏi những lời chưa nói ấy.
Tôi thấy chúng trong hoa,
Trong vầng dương mới dậy,
Trong gió mang về trả sóng biển lòng tôi
Những lời chưa nói ấy.

Bài Thơ Quà Tặng Của Tagore

Gift

O my love, what gift of mine
Shall I give you this dawn?
A morning song?
But morning does not last long –
The heat of the sun
Wilts it like a flower
And songs that tire
Are done.
O friend, when you come to my gate
At dusk
What is it you ask?
What shall I bring you?
A light?
A lamp from a secret corner of my silent house?
But will you want to take it with you
Down the crowded street?
Alas,
The wind will blow it out.

Whatever gifts are in my power to give you,
Be they flowers,
Be they gems for your neck,
How can they please you
If in time they must surely wither,
Crack ,
Lose lustre?
All that my hands can place in yours
Will slip through your fingers
And fall forgotten to the dust
To turn into dust.

Rather,
When you have leisure,
Wander idly through my garden in spring
And let an unknown, hidden flower’s scent startle you
Into sudden wondering –
Let that displaced moment
Be my gift.
Or if, as you peer your way down a shady avenue,
Suddenly, spilled
From the thick gathered tresses of evening
A single shivering fleck of sunset-light stops you,
Turns your daydreams to gold,
Let that light be an innocent
Gift.

Truest treasure is fleeting;
It sparkles for a moment, then goes.
It does not tell its name; its tune
Stops us in our tracks, its dance disappears
At the toss of an anklet.
I know no way to it –
No hand, nor word can reach it.
Friend, whatever you take of it,
On your own,
Without asking, without knowing, let that
Be yours.
Anything I can give you is trifling –
Be it a flower, or a song.

Dịch thơ:

Em yêu ta có gì đây
Tặng em vào buổi sáng này hỡi em?
Bình minh ca khúc êm đềm?
Nhưng nào buổi sáng có bền mãi đâu
Vầng dương toả nhiệt non đầu
Bình minh tàn lụi, úa mầu giống hoa
Và rồi ngay khúc hoan ca
Điệu ru nhàm chán cũng qua một thời.
Em yêu nếu buổi đẹp trời
Hoàng hôn dìu bước em nơi cổng nhà
Em mong chi gọi chút quà?
Quà chi ta sẽ mặn mà trao em?
Hay tặng em một ngọn đèn
Từ trong góc khuất im lìm nhà ta?
Nhưng khi em dạo chơi xa
Có mang đèn xuống phố qua lắm người?
Gió vô tình lắm chao ơi
Thổi đèn ta tắt mất thôi còn gì!

Trong tầm tay có quà chi
Mà ta có thể mang về tặng em
Dù hoa rực rỡ bên thềm
Ngọc ngà lộng lẫy khoe trên cổ người
Quà đâu luôn tạo nụ cười
Vì thời gian sẽ dập vùi cánh hoa
Ngọc ngà cũng rạn nứt ra
Sắc phô hào nhoáng phôi pha tháng ngày.
Quà mình trao tặng nhau này
Trôi qua năm ngón bàn tay em hiền
Rơi vào tro bụi lãng quên
Hoá thành tro bụi vương miền nhân gian

Thôi! Xin em buổi thanh nhàn
Du xuân dạo gót ngọc sang vườn nhà
Chợt đâu thoang thoảng bay xa
Hương thầm hoa lạ lan ra bất ngờ
Làm em thích thú sững sờ
Phút giây hoan lạc đó là quà ta.
Hay em đưa mắt nhìn qua
Lần theo lối rợp lá hoa bên đường
Chợt đâu một đốm tà dương
Lung linh in bóng ngăn đường em đi
Biến mơ màng tuổi xuân thì
Thành ra mộng đẹp khác chi mộng vàng
Xin em giữ ánh hôn hoàng
Làm quà trong trắng vô vàn ta trao.

Kho tàng trôi nổi biết bao;
Chói chang giây phút, tan vào hư vô
Vô đề ca khúc thiên thu
Cản ngăn nẻo ý, chặn ru bước đời
Tựa như vũ điệu buông lơi
Tàn nhanh theo tiếng vòng nơi chân người.
Tìm đâu! Thân vạn dặm chơi
Xa tầm tay với! Xa nơi ngôn từ!
Những gì em có riêng tư
Không hay không biết, không chờ không xin
Bạn lòng ơi giữ cho bền
Của riêng em đó kiếm tìm đâu xa.
Dù ta có tặng em quà
Tặng hoa hay khúc tình ca đáng gì.

Bài Thơ Nụ Hôn Của Tagore

The kiss

Lips’ language to lips’ ears.
Two drinking each other’s heart, it seems.
Two roving loves who have left home,
pilgrims to the confluence of lips.
Two waves rise by the law of love
to break and die on two sets of lips.
Two wild desires craving each other
meet at last at the body’s limits.
Love’s writing a song in dainty letters,
layers of kiss-calligraphy on lips.
Plucking flowers from two sets of lips
perhaps to thread them into a chain later.
This sweet union of lips
is the red marriage-bed of a pair of smiles.

Dịch thơ:

Lặng nghe ngôn ngữ của môi
Hai người đang uống cạn lời tim nhau
Môi đi tìm chốn khát khao
Cùng hành hương đến nơi giao ước đời.

Cuốn theo tình luật muôn đời
Đê mê chất ngất rã rời môi nhau
Môi hoang dại trút cấu cào
Trên phần thân thể mong chào đón nhau.

Tình ca viết chữ chuốt trau
Đẹp như thư pháp môi trao cho người.
Hái hoa bằng đôi cánh môi
Đem xâu chuỗi lại cột đời mai sau.

Cho môi trao hết ngọt ngào
Chiếc giường hôn phối đỏ màu uyên ương.

Khám phá tuyển tập🌿Thơ Trần Tế Xương 🌿Ngoài Các Bài Thơ Tagore

Chùm Thơ Tagore Về Con Người

Gửi đến bạn đọc chùm thơ của Tagore về con người hay nhất, cùng thưởng thức ngay nhé!

Bài Thơ Người Hùng Của Tagore

The hero

Mother, let us imagine we are travelling, and passing through a strange and dangerous country.
You are riding in a palanquin and I am trotting by you on a red horse.
It is evening and the sun goes down. The waste of Joradighi lies wan and grey before us. The land is desolate and barren.
You are frightened and thinking–“I know not where we have come to.”
I say to you, “Mother, do not be afraid.”
The meadow is prickly with spiky grass, and through it runs a narrow broken path.
There are no cattle to be seen in the wide field; they have gone to their village stalls.
It grows dark and dim on the land and sky, and we cannot tell where we are going.
Suddenly you call me and ask me in a whisper, “What light is that near the bank?”
Just then there bursts out a fearful yell, and figures come running towards us.
You sit crouched in your palanquin and repeat the names of the gods in prayer.
The bearers, shaking in terror, hide themselves in the thorny bush.
I shout to you, “Don’t be afraid, mother. I am here.”
With long sticks in their hands and hair all wild about their heads, they come nearer and nearer.
I shout, “Have a care! you villains! One step more and you are dead men.”
They give another terrible yell and rush forward.
You clutch my hand and say, “Dear boy, for heaven’s sake, keep away from them.”
I say, “Mother, just you watch me.”
Then I spur my horse for a wild gallop, and my sword and buckler clash against each other.
The fight becomes so fearful, mother, that it would give you a cold shudder could you see it from your palanquin.
Many of them fly, and a great number are cut to pieces.
I know you are thinking, sitting all by yourself, that your boy must be dead by this time.
But I come to you all stained with blood, and say, “Mother, the fight is over now.”
You come out and kiss me, pressing me to your heart, and you say to yourself,
“I don’t know what I should do if I hadn’t my boy to escort me.”
A thousand useless things happen day after day, and why couldn’t such a thing come true by chance?
It would be like a story in a book.
My brother would say, “Is it possible? I always thought he was so delicate!”
Our village people would all say in amazement, “Was it not lucky that the boy was with his mother?”

Bản dịch:

Mẹ ơi, hãy tưởng tượng chúng ta đang đi xa, và vượt qua một đất nước hiểm nguy và kỳ lạ.
Mẹ đang ngồi trên kiệu và con cưỡi con ngựa đỏ đi bên mẹ.
Trời đã tối và mặt trời lặn. Hoang mạc Joradighi xám xịt, ảm đạm nằm trước mắt chúng ta. Mảnh đất này bị bỏ hoang và cằn cỗi.
Mẹ sợ hãi và nghĩ—“ Mẹ không biết mình đang ở đâu.”
Con nói với mẹ “Mẹ ơi, đừng sợ.”
Thảo nguyên lởm chởm những cây cỏ nhọn, và xuyên qua đấy là một đường mòn hẹp.
Trên cánh đồng không thấy gia súc nào; chúng đều đã về chuồng ở trong làng.
Đất và trời ngày càng tối và chúng ta không thể biết chúng ta đang đi đến đâu.
Bất chợt, mẹ gọi con và thầm thì hỏi, “Ánh sáng nào ở cạnh bờ sông?”
Và đúng lúc đấy có một tiếng thét đáng sợ và những bóng người chạy đến phía chúng ta.
Mẹ ngồi gập người trên kiệu và cầu khẩn tên các vị thần linh.
Những người phu khiêng kiệu, run rẩy kinh hãi, trốn núp trong bụi cây gai.
Con hét lên với mẹ, “Đừng sợ, mẹ ơi. Con ở đây.”
Với những chiếc gậy dài trên tay và tóc mọc hoang kín đầu, bọn chúng đến ngày càng gần hơn.
Con hét lên, “Cẩn thận, bọn cướp! Chỉ một bước nữa, các người sẽ chết.”
Bọn chúng lại rú lên và tiến về phía trước.
Mẹ níu chặt tay con và nói, “Con yêu, hãy tránh xa chúng.”
Con nói, “Mẹ ơi, mẹ xem con này.”
Rồi con giục ngựa phi nước đại, thanh gươm và tấm khiên con đập vào nhau.
Trận đánh dữ dội, mẹ ơi, và mẹ run rẩy khi mẹ xem nó ở trên kiệu.
Nhiều tên chạy trốn và nhiều tên khác bị chặt thành từng mảnh.
Con biết mẹ đang nghĩ, khi ngồi một mình, rằng con của mẹ hẳn đã chết rồi.
Nhưng con chạy đến với mẹ, mình đầy máu, và nói, “Mẹ ơi, trận đánh kết thúc rồi.”
Mẹ bước ra và hôn con, mẹ ôm con vào trái tim mẹ, và mẹ nói với bản thân mình,
“Tôi không biết tôi phải làm gì nếu không có con tôi đi cùng.”
Cả nghìn điều vô ích xảy ra mỗi ngày, sao một việc như thế lại không thể thành sự thực cơ chứ?
Nó sẽ giống như câu chuyện trong một quyển sách.
Anh trai con sẽ bảo, “Có thể vậy chăng? Con vẫn nghĩ cậu ấy yếu mềm!”
Bà con trong làng sẽ đồng thanh sửng sốt, “Thật may mắn làm sao khi cậu bé ấy ở bên mẹ cậu.”

Bài Thơ Nhà Thiên Văn Của Tagore

The astronomer

I only said, “When in the evening the round full moon gets entangled among the branches of that Kadam tree, couldn’t somebody catch it?”
But dâdâ [elder brother] laughed at me and said, “Baby, you are the silliest child I have ever known. The moon is ever so far from us, how could anybody catch it?”
I said, “Dâdâ how foolish you are! When mother looks out of her window and smiles down at us playing, would you call her far away?”
Still said, “You are a stupid child! But, baby, where could you find a net big enough to catch the moon with?”
I said, “Surely you could catch it with your hands.”
But dâdâ laughed and said, “You are the silliest child I have known. If it came nearer, you would see how big the moon is.”
I said, “Dâdâ, what nonsense they teach at your school! When mother bends her face down to kiss us does her face look very big?”
But still dâdâ says, “You are a stupid child.”

Bản dịch:

Em hỏi:
“Buổi tối khi trăng tròn
Treo lơ lửng giữa lùm cây,
Có ai ôm được nó không?”.
Thế là anh cười chế nhạo:
“Nhóc ơi, mày là đứa bé,
Ngốc nghếch nhất trần gian,
Mặt trăng xa vời vợi
Làm sao mà với tới!”.

Em nói:
“Anh mới là ngốc nghếch,
Khi mẹ nhìn qua cửa sổ,
Thấy chúng mình nghịch ngợm dưới sân chơi,
Lẽ nào anh cũng bảo mẹ ở xa vời!”.

Anh không nghe, nói rằng:
“Mày thật ngốc,
Tìm đâu ra lưới khổng lồ,
Vợt trăng lên cho được?”

Em bảo:
“Tất nhiên phải lấy đôi bàn tay”.

Anh lại cười:
“Mày là đứa bé
Ngốc nghếch nhất trần gian.
Hãy chờ trăng tới gần,
Biết nó to dường nào!”.

Em cãi:
“Anh ơi! Ở trường, người ta dạy
những điều gì đâu đâu!
Khi mẹ cúi đầu ôm hôn chúng mình,
Mặt mẹ to biết dường nào!”.

Thế nhưng anh ấy vẫn cứ bảo:
“Mày là đứa bé
Ngốc nghếch nhất trần gian!”.

Bài Thơ Bài Hát Của Cha Của Tagore

My song

This song of mine will wind its music around you, my child, like the fond arms of love.
This song of mine will touch your forehead like a kiss of blessing.
When you are alone it will sit by your side and whisper in your ear, when you are in the crowd it will fence you about with aloofness.
My song will be like a pair of wings to your dreams, it will transport your heart to the verge of the unknown.
It will be like the faithful star overhead when dark night is over your road.
My song will sit inthe pupils of your eyes, and will carry your sight into the heart of things.
And when my voice is silent in death, my song will speak in your living heart.

Dịch thơ:

Bài hát của cha sẽ tìm thấy tiếng nhạc quanh con, con yêu quý, như những cánh tay tình yêu thân ái,
Bài hát của cha sẽ chạm vào trán con như nụ hôn cầu phúc.
Khi con ở một mình, nó sẽ ngồi xuống bên con, thầm thì vào tai con.
Khi con trong đám đông, nó sẽ che chắn cho con một cách dửng dưng.
Bài hát của cha sẽ như đôi cánh trong giấc mơ con, chở trái tim con tới những bến bờ chưa biết.
Như ngôi sao trung thành đậu ở trên đầu khi đêm đen phủ xuống con đường con bước.
Bài hát của cha sẽ ngồi lại trong đồng tử mắt con, sẽ đưa ánh nhìn của con tới tận cùng mọi vật.
Và khi tiếng nói của cha đã câm lặng trong cõi chết, bài hát của cha sẽ vẫn cất lên trong trái tim đang sống của con.

Bài Thơ Người Đưa Thư Xấu Xa Của Tagore

The wicked postman

Why do you sit there on the floor so quiet and silent, tell me, mother dear?
The rain is coming in through the open window, making you all wet, and you don’t mind it.
Do you hear the gong striking four? It is time for my brother to come home from school.
What has happened to you that you look so strange?
Haven’t you got a letter from father to-day?
I saw the postman bringing letters in his bag for almost everybody in the town.
Only, father’s letters he keeps to read himself. I am sure the postman is a wicked man.
But don’t be unhappy about that, mother dear.
To-morrow is market day in the next village. You ask your maid to buy some pens and papers.
I myself will write all father’s letters; you will not find a single mistake.
I shall write from A right up to K.
But, mother, why do you smile?
You don’t believe that I can write as nicely as father does!
But I shall rule my paper carefully, and write all the letters beautifully big.
When I finish my writing, do you think I shall be so foolish as father and drop it into the horrid postman’s bag?
I shall bring it to you myself without waiting, and letter by letter help you to read my writing.
I know the postman does not like to give you the really nice letters.

Dịch thơ:

Sao mẹ ngồi trên sàn nhà lặng im không nói, hãy nói với con, mẹ yêu.
Mưa lọt vào khoang cửa sổ mở, khiến người mẹ ướt hết nhưng mẹ chẳng để tâm.
Mẹ có nghe tiếng kẻng báo bốn giờ chiều? Đã đến giờ anh trai con đi học về .
Chuyện gì xảy xa mà trông mẹ lạ thế?
Có phải mẹ không nhận được thư của cha hôm nay?
Con nhìn thấy người đưa thư mang những lá thư trong túi tới hầu hết mọi người trong thị trấn.Chỉ những lá thư của cha là ông ta giữ cho riêng mình. Con chắc chắn người đưa thư là kẻ xấu.
Nhưng mẹ đừng buồn vì điều đó, mẹ yêu.
Ngày mai là ngày họp chợ ở làng bên. Mẹ hãy bảo chị hầu mua giấy bút.
Con sẽ viết cho cha các lá thư; mẹ sẽ không thấy lỗi nào đâu.
Con sẽ viết từ chữ A cho tới chữ K.
Nhưng mẹ ơi, sao mẹ lại mỉm cười?
Mẹ không tin con có thể viết tốt như cha con sao!
Con sẽ dùng tờ giấy thật cẩn thận và sẽ viết những chữ cái to đẹp.
Khi con viết xong, mẹ có nghĩ rằng con ngốc nghếch như cha và để thư vào trong túi của người đưa thư xấu bụng?
Con sẽ mang nó đến tận tay mẹ mà chẳng đợi chờ và sẽ giúp mẹ đọc thư con từng chữ một.
Con biết người đưa thư không muốn đưa mẹ những bức thư thật đẹp.

Bài Thơ Người Thuỷ Thủ Của Tagore

The sailor

The boat of the boatman Madhu is moored at the wharf of Rajgunj.
It is uselessly laden with jute, and has been lying there idle for ever so long.
If he would only lend me his boat, I should man her with a hundred oars, and hoist sails, five or six or seven.
I should never steer her to stupid markets. I should sail the seven seas and the thirteen rivers of fairyland.
But, mother, you won’t weep for me in a corner.
I am not going into the forest like Ramachandra to come back only after fourteen years.
I shall become the prince of the story, and fill my boat with whatever I like.
I shall take my friend Ashu with me. We shall sail merrily across the seven seas and the thirteen rivers of fairyland.
We shall set sail in the early morning light.
When at noontide you are bathing at the pond, we shall be in the land of a strange king.
We shall pass the ford of Tirpurni, and leave behind us the desert of Tepântar.
When we come back it will be getting dark, and I shall tell you of all that we have seen.
I shall cross the seven seas and the thirteen rivers of fairyland.

Dịch thơ:

Thuyền của người Madhu thả neo xuống bến Rajgunj,
chở đầy những cây đay vô dụng,
nằm im lìm biếng lười đã bao ngày.
Nếu ông ấy cho con mượn thuyền,
Còn sẽ làm thêm trăm cái chèo
Và dựng lên năm, sáu hoặc bảy cánh buồm.
Con sẽ không bao giờ chèo thuyền đến những cái chợ ngớ ngẩn,
Con sẽ giong buồm đi khắp
Bảy biển mười ba sông của xứ sở thần tiên.
Nhưng mẹ ơi, mẹ đừng sụt sùi khóc lóc
Trong xó tối cô đơn,
Con cũng không dại vào rừng sâu
biền biệt mười bốn năm trời như chàng Rama,
Con sẽ về trở thành hoàng tử trong truyện kể,
và trên thuyền con sẽ chở đầy những thứ mình yêu thích.
Con sẽ đem bạn Ashu cùng đi,
Chúng con vui sướng giong buồm vượt qua
bảy biển mười ba sông của xứ sở thần tiên.
Chúng con sẽ kéo buồm lên trong ánh sáng bình minh.
Buổi trưa lúc mẹ tắm trong ao,
Chúng con sẽ chèo thuyền qua con sông cạn Tirpurni
Và bỏ lại đằng sau hoang mạc Tepântar.
Khi thuyền trở về trời đã xẩm tối,
và con sẽ kể mẹ nghe những điều trông thấy.
Con đã vượt qua bảy biển mười ba sông của xứ sở thần tiên.

Bài Thơ Người Lớn Bé Nhỏ Của Tagore

The little big man

I am small because I am a little child. I shall be big when I am as old as my father is.
My teacher will come and say, “It is late, bring your slate and your books.”
I shall tell him, “Do you not know I am as big as father? And I must not have lessons any more.”
My master will wonder and say, “He can leave his books if he likes, for he is grown up.”
I shall dress myself and walk to the fair where the crowd is thick.
My uncle will come rushing up to me and say, “You will get lost, my boy; let me carry you.”
I shall answer, “Can’t you see, uncle, I am as big as father. I must go to the fair alone.”
Uncle will say, “Yes, he can go wherever he likes, for he is grown up.”
Mother will come from her bath when I am giving money to my nurse, for I shall know how to open the box with my key.
Mother will say, “What are you about, naughty child?”
I shall tell her, “Mother, don’t you know, I am as big as father, and I must give silver to my nurse.”
Mother will say to herself, “He can give money to whom he likes, for he is grown up.”
In the holiday time in October father will come home and, thinking that I am still a baby, will bring for me from the town little shoes and small silken frocks.
I shall say, “Father, give them to my dâdâ [elder brother], for I am as big as you are.”
Father will think and say, “He can buy his own clothes if he likes, for he is grown up.”

Dịch thơ:

Tôi bé nhỏ vì tôi còn bé. Tôi sẽ to lớn khi tôi nhiều tuổi như cha.
Thầy giáo sẽ đến và nói, “Muộn rồi, hãy mang theo sách và bảng của em.”
Tôi sẽ bảo thầy, “Thầy không biết là em đã lớn như cha sao? Em không cần học nữa.”
Thầy giáo sẽ ngẫm nghĩ và nói, “Em có thể để sách đấy nếu em muốn, vì em đã lớn rồi.”
Tôi sẽ mặc quần áo và đi đến hội chợ nơi có bao người tụ tập.
Chú tôi sẽ chạy đến bên tôi và nói, “Cháu sẽ lạc mất thôi, để chú cõng cháu nhé.”
Tôi sẽ trả lời, “Chú không thấy là cháu đã lớn như cha sao. Cháu có thể tới hội chợ một mình.”
Chú sẽ nói, “Phải, cháu có thể đi bất kỳ nơi nào cháu thích, vì cháu đã lớn rồi.”
Mẹ sẽ đến sau khi tắm xong, trong lúc tôi đang tặng tiền cho vú nuôi, bởi tôi sẽ biết cách mở hộp tiền bằng chìa khóa của mình.
Mẹ sẽ nói, “Con đang làm gì thế, đồ hư đốn?”
Tôi sẽ bảo mẹ, “Mẹ ơi, mẹ không biết sao, con đã lớn như cha, và con phải tặng tiền cho vú nuôi.”
Mẹ sẽ tự nói với mình, “Con có thể tặng tiền cho bất kỳ ai con muốn, vì con đã lớn rồi.”
Vào kỳ nghỉ tháng Mười, cha sẽ trở về nhà, vẫn nghĩ tôi con bé, cha sẽ mang cho tôi đôi giầu nhỏ và chiếc áo yếm bé bằng lụa.
Tôi sẽ nói, “Cha ơi, đưa những thứ này cho anh trai, vì con đã lớn như cha.”
Cha sẽ ngẫm nghĩ và nói, “Con có thể mua những quần áo con muốn, vì con đã lớn rồi.”

Bài Thơ Người Phán Xử Của Tagore

The judge

Say of him what you please, but I know my child’s failings.
I do not love him because he is good, but because he is my little child.
How should you know how dear he can be when you try to weigh his merits against his faults?
When I must punish him he becomes all the more a part of my being.
When I cause his tears to come my heart weeps with him.
I alone have a right to blame and punish, for he only may chastise who loves.

Dịch thơ:

Anh muốn nói gì về nó, tuỳ anh,
nhưng tôi hiểu những chỗ yếu của con tôi
Tôi yêu nó không phải vì nó ngoan nó giỏi
mà vì nó là đứa con nhỏ của tôi,
Anh làm sao hiểu được nó đáng quý đến chừng nào,
khi anh muốn đặt lên bàn cân
nhưng nết hay và tật xấu của nó.
Khi tôi trừng phạt nó
thì nó lại càng trở nên một phần của bản thân tôi.
Và khi tôi làm cho nó khóc
thì lòng tôi cũng khóc cùng với nó.
Chỉ tôi mới có quyền rầy la và trừng phạt
Bởi vì chỉ ai thương
thì người đó mới có quyền trừng phạt.

Bài Thơ Người Ăn Cắp Giấc Ngủ Của Tagore

Sleep-stealer

Who stole sleep from baby’s eyes? I must know.
Clasping her pitcher to her waist mother went to fetch water from
the village near by.
It was noon. The children’s playtime was over; the ducks in the
pond were silent.
The shepherd boy lay asleep under the shadow of the banyan
tree.
The crane stood grave and still in the swamp near the mango
grove.
In the meanwhile the Sleep-stealer came and, snatching sleep from
baby’s eyes, flew away.
When mother came back she found baby travelling the room over on
all fours.
Who stole sleep from our baby’s eyes? I must know. I must find
her and chain her up.
I must look into that dark cave, where, through boulders and
scowling stones, trickles a tiny stream.
I must search in the drowsy shade of the bakula grove,
where pigeons coo in their corner, and fairies’ anklets tinkle in
the stillness of starry nights.
In the evening I will peep into the whispering silence of the
bamboo forest, where fireflies squander their light, and will ask
every creature I meet, “Can anybody tell me where the
Sleep-stealer lives?”
Who stole sleep from baby’s eyes? I must know.
Shouldn’t I give her a good lesson if I could only catch her!
I would raid her nest and see where she hoards all her stolen
sleep.
I would plunder it all, and carry it home.
I would bind her two wings securely, set her on the bank of the
river, and then let her play at fishing with a reed among the
rushes and water-lilies.
When the marketing is over in the evening, and the village
children sit in their mothers’ laps, then the night birds will
mockingly din her ears with:
“Whose sleep will you steal now?”

Bản dịch:

Ai đã ăn cắp giấc ngủ trên đôi mắt bé ?
Ta phải biết mới được.
Mẹ ôm vò đi lấy nước ở làng bên,
Đang lúc giữa trưa.
Giờ chơi của các em đã vãn,
và bọn vịt cũng yên lặng ở trong ao.
Chú mục đồng nằm ngủ dưới bóng đa
Con sếu đứng trang nghiêm, yên tĩnh trong đầm
bên rừng muỗm.
Trong lúc đó thì tên ăn cắp giấc ngủ đã đến
và cuỗm luôn giấc ngủ trên đôi mắt bé bay đi.
Khi mẹ về, mẹ thấy bé đã ngao du bằng cả bốn chân tay trong khắp gian phòng.

Ai đã ăn cắp giấc ngủ trên mắt bé của ta ?
Ta phải biết mới được,
Ta phải tìm cho ra và trói hắn lại,
Ta phải nhìn vào trong hang tối,
nơi có dòng suối con róc rách nhảy qua
những hòn cuội và những hòn đá dữ.
Ta phải sục vào trong bóng mơ màng của rừng Bakula
nơi bồ câu vẫn gù trong xó quen của chúng,
Và những chiếc vòng của những nàng tiên
kêu lanh canh trong những đêm sao yên tĩnh.
Bổi chiều, ta sẽ nhòm vào trong sự im lặng rì rào
của những rừng tre, nứa,
nơi đom đóm tha hồ tung ánh sáng
ta sẽ hỏi bất cứ kẻ nào ta gặp :
“Ai có thể nói giùm ta
tên ăn cắp giấc ngủ ở nơi nào ?”

Ai đã ăn cắp giấc ngủ trên đôi mắt bé ?
Ta phải biết mới được
Nếu ta mà tóm được hắn, ta sẽ cho hắn một bài học nên thân
Ta sẽ xông vào trong tổ hắn
và xem hắn đã cất giấu nơi nào
những giấc ngủ hắn đã từng ăn cắp,
Ta sẽ chiếm tất và sẽ mang tất cả về nhà
Ta sẽ buộc đôi cánh hắn thật chặt
Và sẽ đặt hắn lên bờ sông
Và để cho hắn chơi trò câu cá
với một cây sậy giữa đám cói và lùm hoa súng
Khi chiều xuống và chợ đã tan
Và trẻ con trong làng đã ngồi lên đùi mẹ
thì những con chim đêm thét vào tai hắn
những lời mỉa mai chế giễu :
“Giờ, ngươi sẽ đánh cắp giấc ngủ của ai nào ?”

Bài Thơ Thiên Thần Thơ Trẻ Của Tagore

The child-angel

They clamour and fight, they doubt and despair, they know no end to their wranglings.
Let your life come amongst them like a flame of light, my child, unflickering and pure, and delight them into silence.
They are cruel in their greed and their envy, their words are like hidden knives thirsting for blood.
Go and stand amidst their scowling hearts, my child, and let your gentle eyes fall upon them like the forgiving peace of the evening over the strife of the day.
Let them see your face, my child, and thus know the meaning of all things; let them love you and thus love each other.
Come and take your seat in the bosom of the limitless, my child. At sunrise open and raise your heart like a blossoming flower, and at sunset bend your head and in silence complete the worship of the day.

Bản dịch:

Họ la lối và tranh giành, họ hoài nghi và tuyệt vọng, họ tranh cãi chẳng bao giờ ngưng
Con ơi, hãy để đời con đến với họ như ngọn đuốc sáng bền vững tinh khôi, khiến họ say mê đến im lời
Họ độc ác trong tham lam và ghen tị, lời họ như những con dao giấu kín khát máu người
Con ơi, hãy tới đứng giữa những tấm lòng quạu cọ và đoái nhìn họ với cặp mắt hiền từ như cái an bình bao dung của buổi chiều phủ trên một ngày tranh đấu
Con ơi, hãy để họ thấy mặt con và như thế hiểu nghĩa của muôn loài, hãy để họ yêu con và như thế họ yêu thương nhau
Con ơi, hãy đến ngự trong lòng cõi vô biên. Bình minh con mở rộng và cất cao trái tim như một bông hoa nở, và hoàng hôn con cúi đầu yên lặng làm tròn sự thờ phụng trong ngày.

Bài Thơ Tác Giả Của Tagore

Authorship

You say that father writes a lot of books, but what he writes I don’t understand.
He was reading to you all the evening, but could you really make out what he meant?
What nice stories, mother, you can tell us! Why can’t father write like that, I wonder?
Did he never hear from his own mother stories of giants and fairies and princesses?
Has he forgotten them all?
Often when he gets late for his bath you have to go and call him an hundred times.
You wait and keep his dishes warm for him, but he goes on writing and forgets.
Father always plays at making books.
If ever I go to play in father’s room, you come and call me, “what a naughty child!”
If I make the slightest noise, you say, “Don’t you see that father’s at his work?”
What’s the fun of always writing and writing?
When I take up father’s pen or pencil and write upon his book just as he does,–a, b, c, d, e, f, g, h, i,–why do you get cross with me, then, mother?
You never say a word when father writes.
When my father wastes such heaps of paper, mother, you don’t seem to mind at all.
But if I take only one sheet to make a boat with, you say, “Child, how troublesome you are!”
What do you think of father’s spoiling sheets and sheets of paper with black marks all over on both sides? AUTHORSHIP

Bản dịch:

Mẹ nói cha viết sách rất nhiều, nhưng cha toàn viết những điều con không hiểu nổi
Cha vẫn đọc mẹ nghe mỗi đêm, mà mẹ đã hiểu thực sự những điều ấy chăng?
Những câu chuyện mẹ kể thật hay! Con không hiểu sao cha không viết những điều hay như thế
Có phải cha chưa nghe bà kể chuyện về người khổng lồ, hoàng tử, công chúa, và những bà tiên.
Hay cha đã quên tất cả?
Cha thường hay đi tắm muộn làm mẹ phải nhắc nhở bao lần
Mẹ đợi và hâm nóng thức ăn, còn cha thì cứ viết và vẫn thường quên mất.
Cha toàn chơi trò viết sách
Khi con vào chơi trong phòng cha, mẹ lại mắng con hư
Con gây tiếng động nhỏ thôi, mẹ đã nhắc “Lặng yên cho cha làm việc!”
Viết và viết suốt ngày thì có gì vui?
Khi con cầm bút của cha, và giống như cha, con viết – a, b, c, d, e… – sao mẹ lại mắng con?
Thế mà cha viết mẹ lại không mắng câu nào.
Cha thì viết tốn bao nhiêu là giấy. Có bao giờ mẹ bận tâm đâu.
Đến khi con lấy mỗi một tờ để gấp thuyền, mẹ lại quát: Sao nghịch quá con ơi!
Thế còn cha? Làm hỏng bao nhiêu tờ giấy với những vết đen kín đầy hai mặt, thì mẹ nghĩ sao?

Gửi đến bạn đọc tập 🔰Thơ Nguyễn Công Trứ 🔰 Bên Cạnh Thơ Tagore

Viết một bình luận