Nhớ Mẹ Năm Lụt: Nội Dung Bài Thơ + Ý Nghĩa + Phân Tích

Nhớ Mẹ Năm Lụt ❤️️ Nội Dung Bài Thơ, Ý Nghĩa, Phân Tích ✅  Bài Thơ Kể Về Những Kí Ức Về Mẹ Và Trận Lụt Lịch Sử Năm 1945 Ở Miền Trung.

Nội Dung Bài Thơ Nhớ Mẹ Năm Lụt

Bài thơ: Nhớ mẹ năm lụt
Tác giả: Huy Cận

Năm ấy lụt to tận mái nhà
Mẹ con lên chạn – Bố đi xa
Bốn bề nước réo, nghe ghê lạnh
Tay mẹ trùm con, tựa mẹ già.

Mẹ cắn bầm môi cho khỏi khóc
Thương con lúc ấy biết gì hơn ?
Nước mà cao nữa không bè thúng
Nếu chết trời ơi! Ôm lấy con.

Gọi với láng giềng, lời mẹ dặn
“Xẩy chi cứu giúp lấy con tôi!”
Tiếng dờn giữa nước mênh mông trắng
Đáp lại từ xa một tiếng “ời”

Nước, nước… lạnh tê như số phận
Lắt lay còn ngọn mấy hàng cau
Nhưng mà mẹ thức ngồi canh chạn
Mắt mẹ trừng sâu hơn nước sâu.

Vậy đó mẹ ơi, đời của mẹ
Đường trơn bấu đất mẹ kiên gan
Nuôi con lớn giữa bao cay cực
Nước lụt đời lên mẹ cắn răng.

Năm ấy vườn cau long mấy gốc
Rầy đi một dạo, trái cau còi
Trên đầu tóc mẹ thêm chùm bạc
Lụt xuống, còn vương mảnh nước soi.

Thohay.vn Tặng Bạn ❤️️ Bài Thơ Dặn Con Của Huy Cận ❤️️ Nội Dung, Ý Nghĩa, Phân Tích

Ý Nghĩa Bài Thơ Nhớ Mẹ Năm Lụt

Bài thơ đã thể hiện tình yêu thương, sự hy sinh và kiên cường của người mẹ trong hoàn cảnh khó khăn, đồng thời gợi lên sự cảm thông và biết ơn của con.

Những Cảm Nhận, Phân Tích Bài Thơ Nhớ Mẹ Năm Lụt Hay Nhất

Dưới đây một số văn mẫu cảm nhận phân tích mà Thohay.vn sưu tầm và chia sẽ cho các bạn tham khảo.

☛ Cảm Nhận, Phân Tích Bài Thơ Nhớ Mẹ Năm Lụt Hay

Đúng như tiêu đề, “Nhớ mẹ năm lụt” là bài thơ kể về những kí ức không thể nào quên của nhân vật trữ tình – kí ức về mẹ gắn liền với trận lụt thuở ấu thơ. Nỗi ám ảnh về trận ngập lụt rất lớn ngày xưa khiến mấy mẹ con phải tránh lũ trên chạn đầy thương tâm. Bài thơ đã miêu tả xúc động tâm trạng đầy sợ hãi, lo lắng, hoảng hốt của nhân vật trữ tình lúc đó chắc hẳn còn là đứa trẻ nép mình run rẩy bên tay mẹ.

Đồng thời, qua bài thơ, người đọc còn cảm nhận được tình yêu thương bao la mà mẹ dành cho các con. Trước tình thế nguy cấp là nước lũ dâng cao, mẹ đã đưa con lên chạn chạy lụt. Ánh mắt mẹ là ánh mắt lo âu cho sự an toàn của con, mẹ nhìn tập trung cao độ vào mực nước dưới chân chạn đề phòng bất trắc hiểm nguy để cứu con.

Mẹ còn tưởng đến cảnh nước lũ dâng cao cướp đi mạng sống mấy mẹ con mà hoảng sợ thương xót cho con. Nhưng mẹ vẫn lộ rõ vẻ kiên cường để các con vững tin (dù lo lắng đến cắn bầm cả môi mình). Cảm động nhất là khi mẹ nghĩ đến tình huống xấu nhất mà vẫn cầu xin láng giềng nếu xảy ra chuyện thì hãy cứu con. Mẹ đặt tính mạng của các con lên trên cả sự sống của mình. Tấm lòng mẹ thật cao cả nhường nào. Vậy nên, trong kí ức của con, mẹ là người phụ nữ kiên cường, mạnh mẽ và thương yêu con vô bờ bến.

Kí ức về mẹ năm lụt được thể hiện xúc động trong bài thơ khiến bao người đọc rưng rưng, nghẹn ngào. Bài thơ không chỉ khiến chúng ta cảm nhận được tình yêu thương của mẹ dành cho các con mà đó còn là tình cảm trân trọng, kính yêu, biết ơn vô hạn của nhân vật trữ tình – người con dành cho mẹ.

☛ Cảm Nhận, Phân Tích Bài Thơ Nhớ Mẹ Năm Lụt Đặc Sắc

Mẹ luôn là chủ đề muôn thuở trong thơ ca và kho tàng văn học Việt Nam. Viết về mẹ, có biết bao nhiêu điều không kể hết, bao nhiêu công ơn không trả kịp. Trong số các bài thơ về mẹ, Nhớ mẹ năm lụt của Huy Cận là bài thơ đã để lại trong lòng người đọc nhiều ấn tượng và cảm xúc nhất. Tiêu đề đã bao trùm toàn bộ nội dung bài thơ, là những thước phim quá khứ về những ngày tháng lũ lụt khổ sở cùng mẹ của tác giả.

Lũ lụt là một hiện tượng tự nhiên mà hàng năm đều xảy ra ở miền Trung nước ta. Là một hiện tượng con người không thể kiểm soát được nhưng lại vượt qua được nếu như có tình yêu thương và tinh thần đoàn kết của tất cả mọi người. Bài thơ chỉ có bốn khổ thơ nhưng đã khắc họa được bức tranh cùng những kỉ niệm cùng mẹ mùa mưa lũ của tác giả cùng mẹ và những người dân xung quanh.

Năm ấy lụt to tận mái nhà
Mẹ con lên chạn – Bố đi xa
Bốn bề nước réo, nghe ghê lạnh
Tay mẹ trùm con, tựa mẹ già.

Năm lũ lụt năm ấy, lũ to lên tận mái nhà nhưng bố không có nhà, ở nhà chỉ có hai mẹ con nên rất vất vả. Ngồi trên mái nhà, bốn bề xung quanh nước réo lạnh cả người, chỉ có hai mẹ con nương tựa vào nhau, tay mẹ ôm con trọn vào lòng. Hình ảnh đầy xúc động, người mẹ ôm trọn con vào lòng, che chăn cho con mọi sự rét buốt và những hạt mưa đáng ghét, xua tan mọi sự sợ hãi và lo lắng trong con. Dù cũng sợ nhưng mẹ vẫn luôn tỏ ra kiên cường và mạnh mẽ.

Mẹ cắn bầm môi cho khỏi khóc
Thương con lúc ấy biết gì hơn?
Nước mà cao nữa không bè thúng
Nếu chết trời ơi! Ôm lấy con.

Hành động cắn bầm môi lại càng cho thấy sự kiên cường hơn của người mẹ, cố gắng không để mình bật khóc. Trong đầu giờ chỉ có con, thương con không để đâu cho hết được. Mẹ sợ nước dâng cao lên không có bè thúng gì sẽ làm con không chịu nổi.

Gọi với láng giềng, lời mẹ dặn
“Xẩy chi cứu giúp lấy con tôi!”
Tiếng đờn giữa nước mênh mông trắng
Đáp lại từ xa một tiếng “ời”

Vì không có trụ cột vững chắc là bố bên cạnh nên mẹ rất vất vả, vừa là mẹ vừa là bố che chở, bảo vệ con. Tuy nhiên, sức phụ nữ yếu đuối vốn không đủ để chống chọi nổi sự dũng mãnh, khủng bố của bão tố nên mẹ đành nhờ sự trợ giúp của những người xung quanh với hy vọng là con được sống tốt. Trong lúc hoạn nạn, mẹ chỉ biết gọi láng giềng giúp đỡ “Xẩy chi cứu giúp lấy con tôi!”. Không màng đến mạng sống của mình, mẹ chỉ quan tâm đến con, gọi người cứu giúp con. Tiếng kêu vang vọng giữa biển nước mênh mông, vang vọng hơn cả tiếng nước dồn dập. Đáp lại chỉ có tiếng ời từ xa. Tiếng “ời” ngắn gọn nhưng lại có thể mang lại sự sống và hy vọng cho hai mẹ con rất lớn.

Nước, nước… lạnh tê như số phận
Lắt lay còn ngọn mấy hàng cau
Nhưng mà mẹ thức ngồi canh chạn
Mắt mẹ trừng sâu hơn nước sâu.

Câu thơ mở đầu đoạn bốn được tác giả sử dụng biện pháp nghệ thuật so sánh để nói về số phận bất hạnh và khổ cực của hai mẹ con. Nước lạnh như số phận của họ vậy. Biện pháp đảo ngữ được sử dụng trong câu thơ thứ hai đã cho thấy được sức mạnh của cơn lũ đến tinh thần và vật chất của người dân nơi đây. Những cây cầu to, cao và chắc khỏe đến thế nhưng vẫn bị dòng nước nhấn chìm, chỉ còn lay lắt vài ngọn. Cơn lũ hung bạo và tàn ác cũng không thể nào nhấn chìm được tình yêu thương của mẹ dành cho con. Ôm con trong lòng, bảo vệ con, canh cho con ngủ. Dù buồn ngủ nhưng mẹ vẫn cố thức canh cho con ngủ. Mắt mẹ cố trừng lên, sâu thẳm còn hơn cả nước sâu.

Qua bài thơ, ta có thể thấy được tình cảm sâu nặng và sự hy sinh cao cả của người mẹ dành cho con của mình. Qua đó, chúng ta nên biết ơn mẹ của mình và biết ơn những công ơn của mẹ dành cho mình. Qua đó, cũng có thể thấy được sự tàn nhẫn của thiên nhiên với cuộc sống vật chất và tinh thần của con người. Từ đó, chúng ta nên biết bảo vệ, giữ gìn vệ sinh môi trường thiên nhiên để có được cuộc sống tốt hơn.

☛ Cảm Nhận, Phân Tích Bài Thơ Nhớ Mẹ Năm Lụt Sâu Sắc

Người mẹ có lẽ đã xuất hiện rất nhiều trong những tác phẩm văn học và người mẹ đã để lại ấn tượng sâu sắc trong lòng người đọc nhất có lẽ là hình tượng người mẹ trong bài thơ “Nhớ mẹ năm lụt” của Huy Cận. Hình ảnh người mẹ đã hiện lên qua mùa bão lũ đau thương và khó khăn.

Vào năm nước lụt, bố thì đi xa chỉ còn lại mẹ với tác giả ở nhà. Lũ về, xung quanh căn nhà toàn nước réo nghe thấy sự lạnh lẽo và sợ hãi, người mẹ lúc bấy giờ chỉ biết ôm con như một gà mẹ đang bảo vệ, chăm sóc cho những đứa con của mình.

“Mẹ cắn bầm môi cho khỏi khóc
Thương con lúc ấy biết gì hơn ?
Nước mà cao nữa không bè thúng
Nếu chết trời ơi! Ôm lấy con.”

Hành động của người mẹ chính là cắn bầm môi, chịu đựng qua những cơn đau để mình không khóc. Trong đầu người mẹ lúc đó chỉ có con, mong sao nước cao mà không có bè thúng, con mình vẫn được bình an. Người mẹ chỉ biết ôm lấy con mình vào lòng, cầu mong và bao bọc.

Trong lúc hoạn nạn đó, gọi cho láng giềng chỉ để cứu giúp con mình. Người mẹ ấy sẵn sàng hi sinh, dùng cả tính mạng của mình để đánh đổi lấy sự sống của con mình. Tiếng người mẹ kêu cứu con mình chỉ được đáp lại từ xa đó là một tiếng “ời”. Rồi nước lũ cứ thế lạnh lẽo, lay ngọn mấy hàng cau, người mẹ thức ngồi canh chạn với đôi mắt trừng sâu hơn nước sâu. Người mẹ đã làm hết tất cả để dành những gì tốt đẹp nhất cho con của mình.

Từ đó, tác giả cảm thấy trân trọng, biết ơn và yêu quý thêm người mẹ của mình. Mẹ đã không ngại vất vả, tần tảo và sẵn sàng hi sinh trong mùa lũ để cứu lấy mạng sống của con. Về sau, khi cơn lụt đã qua đi, trên đầu tóc mẹ lại thêm chùm tóc bạc. Mỗi khi lụt xuống, mái tóc ấy còn vương mảnh nước soi như để lưu truyền, giữ gìn hình bóng người mẹ can đảm, dũng cảm đã sẵn sàng xả thân, hi sinh vì mình cho người con đáng yêu quý của mình.

Như vậy, qua bài thơ, Huy Cận đã khắc họa lên hình ảnh người mẹ tần tảo, yêu thương, quan tâm và sẵn sàng hi sinh để bảo vệ, cứu người con của mình. Đó đồng thời cũng là phẩm chất của những người mẹ xưa, luôn hết mực, yêu thương và quan tâm con của mình.

Qua bài thơ “Nhớ mẹ năm lụt” của Huy Cận, tác giả đã xây dựng lên hình ảnh người mẹ luôn yêu thương, bao bọc, quan tâm người con của mình. Đó còn là những người mẹ rất dũng cảm, can đảm để sẵn sàng xả thân, hi sinh để con mình được sống hạnh phúc.

Mẹ tưởng đến cảnh nước lũ dâng cao cướp đi mạng sống mấy mẹ con mà hoảng sợ thương xót cho con. Tình thương con thôi thúc mẹ phải làm gì đó để bảo toàn mạng sống cho con. Mẹ nhớ đến láng giềng. Giữa mênh mông nước, mẹ gọi với sang hàng xóm, nếu có mệnh hệ gì hãy cứu lấy con.

Lòng mẹ thương con thật vô bờ bến. Mẹ đâu có lo cho tính mạng của mình, mẹ chỉ mong bình an cho các con. Sợ lũ dâng bất ngờ, ánh mắt mẹ nhìn tập trung cao độ vào mực nước dưới chân chạn đề phòng bất trắc để cứu con. Ánh mắt sâu hơn nước sâu ấy đã thể hiện cảm động nỗi lo lắng bất an trong lòng mẹ cũng như tình yêu thương mẹ dành cho con.

Thohay.vn Chia Sẽ ❤️️ Bài Thơ Áo Trắng [Huy Cận] ❤️️Nội Dung, Ý Nghĩa, Phân Tích

☛ Cảm Nhận, Phân Tích Bài Thơ Nhớ Mẹ Năm Lụt Của Học Sinh Chuyên Văn

Huy Cận tên thật là Cù Huy Cận, sinh ra và lớn lên ở một làng quê nghèo. Bén duyên với văn học nghệ thuật từ sớm, ông nhanh chóng trở thành một trong những cây bút chủ lực của thơ ca Việt Nam giai đoạn trước và sau cách mạng. Nhắc đến thơ Huy Cận ngoài những bài thơ nổi tiếng như Tràng Giang, Đoàn thuyền đánh cá thì Nhớ mẹ năm lụt cũng là một thi phẩm xuất sắc.

Bài thơ lấy cảm hứng từ những năm lụt. Đó là những ký ức khó phai trong tâm hồn nhà thơ. Theo dòng hồi tưởng, nhà thơ kể về những năm tháng chạy lụt không thể nào quên. Trên căn nhà nhỏ chênh vênh, rách bươm vì đói nghèo, hai mẹ con đã chống đỡ với lũ lụt, vượt qua cái chết trong gang tấc. Lúc ấy mới thấy tình mẹ cao cả và thiêng liêng đến thế nào. Mẹ đã kiên cường giữ nhà, giữ tính mạng cho con, mẹ sẵn sàng hy sinh để con được sống. Người mẹ hiện lên trong ký ức giống như một điểm sáng, đầy tự hào và kiêu hãnh trong tâm hồn của tác giả.

Năm ấy lụt to tận mái nhà
Mẹ con lên chạn – Bố đi xa
Bốn bề nước réo, nghe ghê lạnh
Tay mẹ trùm con, tựa mẹ gà.

Bốn câu thơ đầu tiên đã mở ra hoàn cảnh éo le của hai mẹ con. Bố đi công tác xa không có nhà, lại đúng năm nước lũ dâng cao đến tận mái nhà. Chỉ có hai mẹ con trong tình thế hiểm nghèo ấy. Hai mẹ con tạm lánh trên chạn cao, để phòng nước lũ ngập. Mà ôi thôi bốn bề là nước, nước réo điên cuồng nghe ghê lạnh cả người. Mẹ ôm trùm lấy con để sưởi ấm khiến tác giả cảm nhận giống như gà mái đang bao bọc lấy đàn gà con. Dẫu tay ôm lấy con nhưng bốn bề là nước lũ, hơi lạnh toả ra đến ghê người lòng mẹ như lửa đốt. Mẹ hoảng sợ nghĩ đến cảnh:

Mẹ cắn bầm môi cho khỏi khóc
Thương con lúc ấy biết gì hơn ?
Nước mà cao nữa không bè thúng
Nếu chết trời ơi! Ôm lấy con.

Lũ lụt dâng nhanh, làm sao có thể biết trước được có điều gì bất trắc xảy đến hay không? Nước mắt mẹ trào ra nhưng không dám khóc thành tiếng, chỉ sợ con nghe được sẽ thêm hoảng loạn. Những lúc này mẹ tự thấy phải kiên cường hơn nữa để làm chỗ dựa cho con. Mẹ thương con nhưng không biết làm thế nào, đời mẹ đã cơ cực, đến đời con vẫn chưa hết khổ. Nhìn bốn bề là nước lũ ngày càng dâng cao mẹ lo sợ đến tột độ “Nếu chết trời ơi! Ôm lấy con”. Những câu thơ giống như tiếng kêu thảm thiết của mẹ vì thương con, vì lo cho con. Nhà thơ như đang sống lại với những ký ức đau thương ấy, người đọc cũng đồng cảm, xót xa với hoàn cảnh của hai mẹ con.

Gọi với láng giềng, lời mẹ dặn
“Xẩy chi cứu giúp lấy con tôi!”
Tiếng dờn giữa nước mênh mông trắng
Đáp lại từ xa một tiếng “ời”

Trong tình thế ngàn cân treo sợi tóc ấy, thứ mẹ lo lắng nhất và luôn ưu tiên hàng đầu ấy là con. Vì thế mẹ gọi hàng xóm, dặn họ cứu lấy con, dẫu mẹ có chìm xuống, chết đi thì mẹ vẫn cố gắng bảo vệ con, vì sự an toàn của con. Sự hy sinh của mẹ thật đáng quý, điều đó chứng tỏ mẹ luôn yêu thương con hơn cả mạng sống của mình.

Nước, nước… lạnh tê như số phận
Lắt lay còn ngọn mấy hàng cau
Nhưng mà mẹ thức ngồi canh chạn
Mắt mẹ trừng sâu hơn nước sâu.

Có thể nói đây là khổ thơ hay nhất trong bài thơ này, khổ thơ đã sử dụng phép tương phản, đối lập. Một bên là nước lũ dâng cao, nước lạnh đến ghê người với một bên là hình ảnh người mẹ thức suốt đêm để trông nước lũ. Phòng khi có bất trắc, sẵn sàng hy sinh tất cả để cứu lấy con. Hình ảnh “Mắt mẹ trừng sâu hơn nước sâu” đã khắc hoạ hình ảnh người mẹ tuyệt đẹp trong ký ức của con.

Ký ức về người mẹ năm lụt đã hiện lên thật xúc động khiến bao người rưng rưng nước mắt. Bằng cách sử dụng thể thơ 7 chữ, hình ảnh chân thật, phép đối, bài thơ đã tái hiện những năm tháng vất vả chạy lụt của nhà thơ. Qua đó giúp chúng ta cảm nhận được tình yêu thương vô hạn của mẹ dành cho các con. Mẹ có thể hy sinh tất cả, tình mẹ thật bao la, vì thế chúng ta hãy luôn trân trọng, biết ơn mẹ.

Viết một bình luận