Phong Trào Thơ Mới: Các Tác Giả + Những Bài Thơ Tiêu Biểu Nhất

Phong Trào Thơ Mới ❤️️ Các Tác Giả + Những Bài Thơ Tiêu Biểu ✅ Chia Sẻ Các Thông Tin Về Tác Giả Và Tác Phẩm Nổi Tiếng Của Phong Trào Thơ Mới.

Phong Trào Thơ Mới Là Gì

Phong Trào Thơ Mới Là Gì? Đây là cách gọi trào lưu sáng tác thơ phi cổ điển, chịu ảnh hưởng của biện pháp tu từ, gieo vần từ thơ ca hiện đại phương Tây. Phong trào thơ mới đã trở thành một hiện tượng trong khu vực các nước đồng văn châu Á, thơ mới ra đời phát triển dựa trên yêu cầu cấp thiết hiện đại hóa thơ truyền thống.

Phong trào thơ mới chính thức xuất hiện vào những năm 20 của thế kỷ XX. Các nhà thơ theo phong trào này thường có xu hướng “đoạn tuyệt” với thể thơ cũ vốn hạn chế cả về nội dung và hình thức. Đây được coi là cuộc cách mạng “giải phóng” thơ ca khỏi những ràng buộc lỗi thời. Dưới đây là một số đặc điểm cơ bản của phong trào thơ mới:

  • Triệt để thoát khỏi những quy tắc chặt chẽ về trắc, vần của các thể thơ truyền thống, đồng thời có sự xuất hiện và phát triển của thơ tự do, thơ không vần, thơ bậc thang. …
  • Số câu không còn bị hạn chế như các thể thơ truyền thống.
  • Ngôn ngữ đời thường trong đời sống hàng ngày được nâng lên thành ngôn ngữ nghệ thuật trong thơ ca, không còn cấu trúc như sử dụng điển tích văn học.
  • Nội dung Thơ mới đa dạng, phức tạp và không bị bó buộc trong các chủ đề cổ điển về gió và tuyết.
  • Chịu ảnh hưởng của các khuynh hướng và khuôn khổ hiện đại trong thơ ca phương Tây như chủ nghĩa tượng trưng, lãng mạn, duy mỹ, ấn tượng, duy hiện đại, v.v.

ĐỊNH NGHĨA MỚI NHẤT 👉 Thơ Mới Là Gì

Phong Trào Thơ Mới Ra Đời Vào Năm Nào

Phong Trào Thơ Mới Bắt Đầu Từ Năm Nào? Cùng Thohay.vn ngược dòng thời gian tìm hiểu về khoảng thời gian mà dòng thơ mới xuất hiện trên thi đàn Việt Nam ngay sau đây.

Phong Trào Thơ Mới Xuất Hiện Khi Nào? Đầu những năm 1930, “Văn hoá Việt Nam” diễn ra một phong trào cách tân thơ ca mạnh mẽ với sự xuất hiện của một làn sóng thơ mới với một cá tính sáng tác độc đáo. Cuộc vận động cổ vũ việc sử dụng các thể thơ mới, không theo vần, luật của các thể thơ cổ. Cuộc đổi mới này đã đi vào lịch sử văn học và được gọi là Phong trào Thơ Mới.

NÊN XEM 👉 So Sánh Thơ Mới Và Thơ Hiện Đại

Nội Dung Phong Trào Thơ Mới

Nội Dung Phong Trào Thơ Mới rất đa dạng, không bị ràng buộc bởi các nội dung như các thể thơ cũ trước đó.

  • Phong trào thơ mới ghi lại cảm xúc chân thực của chủ thể trước cách mạng. Cảm xúc ám ảnh trong thơ là cảm giác cô đơn, xa lạ của con người. Cô đơn cả trong tình yêu lẫn trong tâm hồn.
  • Thơ mới thể hiện những cảm xúc đối lập giữa tâm hồn và ngoại cảnh. Vì vậy, phong trào thơ mới đã hình thành một khát vọng đó là khát vọng giải thoát, khát vọng thoát ly hiện thực.
  • Ngoài ra, thơ mới còn thể hiện tình yêu cuộc sống tha thiết thể hiện qua niềm khao khát tình yêu, hạnh phúc và khát vọng lên đường.
  • Những vần thơ mang đậm tính dân tộc thể hiện nỗi lòng của người dân Việt Nam trước thời nước mất nhà tan. Có thể nói, tinh thần dân tộc chính là động lực giúp các nhà thơ mới ấp ủ lòng yêu nước và khát vọng độc lập, tự do.

Bật mí cho bạn chùm 💌 Thơ Về Tuổi Trẻ Của Xuân Diệu 💌 nổi tiếng

Các Giai Đoạn Của Phong Trào Thơ Mới

Thơ mới được chia thành mấy giai đoạn? Xem ngay phần chia sẻ thông tin về Các Giai Đoạn Của Phong Trào Thơ Mới dưới đây của Thohay.vn để biết chi tiết nhé!

Thơ mới được chia thành 3 giai đoạn chính như sau:

  • Giai đoạn 1932 – 1935:
    • Đây là thời kỳ đánh dấu sự chớm nở của thơ mới, với sự đấu tranh gay gắt giữa hai trường phái thơ. Sau bài khởi xướng của Phan Khôi, hàng loạt các nhà thơ như Thế Lữ, Lưu Trọng Lư, Huy Thông, Vũ Đình Liên liên tục công kích thơ Đường luật, hô hào bỏ niêm, luật, tương phản, bài trừ kinh điển, khuôn sáo. . …
    • Mở đầu, Thế Lữ là nhà thơ tiêu biểu nhất của phong trào Thơ mới với tập Mấy vần thơ (1935). Ngoài ra còn có các nhà thơ Lưu Trọng Lư, Nguyễn Nhược Pháp, Vũ Đình Liên
  • Giai đoạn 1936 – 1939:
    • Đây là thời kỳ thơ mới chiếm ưu thế hơn thơ cũ về nhiều mặt, đặc biệt là thể loại. Giai đoạn này có nhiều tên tuổi lớn như Xuân Diệu (Tập thơ và thơ 1938, Hàn Mặc Tử (Cô Gái Quê 1936, Đau Thương – 1937), Bích Khuê (Hồn Máu – 1939), Chế Lan Viên ( Diệu Ruân – 1937),… Đặc biệt với sự góp mặt của Xuân Diệu – nhà thơ “mới nhất trong các nhà thờ mới”
    • Thơ mới phát triển mạnh mẽ với hàng loạt tác giả tên tuổi, thể hiện tài năng nghệ thuật độc đáo cũng như sự trỗi dậy của cái tôi cá nhân ở giai đoạn này. Các nhà thơ mới được tự do bộc lộ trọn vẹn cảm xúc của mình.
  • Giai đoạn 1940 – 1945:
    • Ở giai đoạn này, thơ mới xuất hiện với nhiều khuynh hướng khác nhau, nhưng về cơ bản vẫn giữ những nét đặc trưng giai đoạn đầu.
    • Các nhà thơ thời kỳ này xuất hiện một số bộ phận đề cao tính giải trí, hưởng thụ trong thời loạn lạc. Tiểu tư sản thành thị và một số trí thức không giữ được tư tưởng độc lập nên đi theo giai cấp tư sản. Với thân phận của những người dân mất nước, bị xã hội thực dân áp bức, họ đã đứng lên sẵn sàng đón nhận những luồng gió khác nhau đang thổi qua.

Đón đọc chùm 😍Thơ Tình Xuân Diệu Hay Nhất 😍 Tuyển Tập 50+ Bài Nổi Tiếng

Phong Trào Thơ Mới 1930 Đến 1945

Thơ mới đã manh nha phát triển từ những năm 1930, tuy nhiên đến năm 1932 mới thực sự được cho là bắt đầu. Phong trào thơ mới 1930-1945 là một hiện tượng văn học phong phú nhưng khá phức tạp, phong trào thơ mới lúc này đã tạo nên “một thời đại trong thi ca”, một sự cách tân văn học diễn ra rất gay gắt và quyết liệt. 

Tìm hiểu thêm về 🔰Thơ Hiện Đại Lớp 9🔰 Thống Kê Các Tác Phẩm, Sơ Đồ Tư Duy, Giáo Án

Phong Trào Thơ Mới (1932 Đến 1945)

Khuynh hướng chung của Thơ Mới những năm 1932-1945 là khuynh hướng lãng mạn, là lý tưởng thẩm mỹ của cái “tôi” tác giả, thẩm mỹ hóa cuộc sống nhơ nhuốc, rách rưới của một xã hội nửa thuộc địa nửa phong kiến và là tâm trạng buồn bã, u uất, lạc lõng giữa cuộc đời.

Thơ Mới luôn ấp ủ một tinh thần dân tộc, một niềm khao khát tự do. Lúc đầu, tinh thần dân tộc ấy là tiếng vọng lại xa xôi của phong trào cách mạng 1925-1931 (chủ yếu là phong trào Duy Tân của Phan Bội Châu và khởi nghĩa Yên Bái).

Có thể nhận định rằng, tinh thần dân tộc là động lực tinh thần giúp các nhà thơ mới ấp ủ lòng yêu nước. Quê hương thân yêu đã trở thành nguồn cảm hứng trong các bài thơ giai đoạn này, đó là hình ảnh Chùa Hương trong bài thơ Em Đi Chùa Hương của Nguyễn Nhược Pháp; hình ảnh xóm núi vùng Hương Sơn Hà Tĩnh trong thơ Huy Cận (Đẹp xưa); hình ảnh làng chài nơi cửa biển quê hương trong bài thơ Quê hương) của Tế Hanh,….

Các thi sĩ đã mang đến cho thơ mới một hương vị đậm đà của làng quê, cái không khí mộc mạc quen thuộc của ca dao: Nguyễn Bính, Đoàn Văn Cừ, Bàng Bá Lân, Anh Thơ,….

Tuy nhiên, bên cạnh những mặt tích cực và tiến bộ thì Phong trào Thơ mới cũng bộc lộ một số hạn chế. Một số trào lưu trong giai đoạn muộn rơi vào bế tắc, không tìm được lối thoát, thậm chí thoát ra một cách tiêu cực. Điều đó đã tác động xấu đến một bộ phận các nhà thơ mới trong quá trình “nhận đường” những năm đầu sau cách mạng tháng Tám.

Cập nhật đầy đủ 🌿Thơ Hiện Đại Việt Nam🌿 Chùm Thơ Trữ Tình Hay Nhất

Phong Trào Thơ Mới Gồm Những Ai

Phong Trào Thơ Mới Có Những Ai? Giai đoạn thơ mới này đã tạo nên nhiều nhà thơ nổi tiếng, đó là những cái tên sau đây:

  • Thế Lữ: Nhớ rừng, Cây đàn muôn điệu…
  • Xuân Diệu: Vội vàng, Nguyệt cầm, Lời kỹ nữ…
  • Huy Cận: Ngậm ngùi, Tràng giang…
  • Lưu Trọng Lư: Tiếng thu,…
  • Hàn Mặc Tử: Đây thôn Vĩ Dạ, Mùa xuân chín…
  • Nam Trân: Đẹp và Thơ – Cô gái Kim Luông…
  • Chế Lan Viên: Thu,…
  • Phạm Huy Thông: Tiếng địch sông Ô
  • Vũ Đình Liên: Ông đồ…
  • Nguyễn Nhược Pháp: Chùa Hương…
  • Tế Hanh: Quê Hương…
  • Nguyễn Bính: Mưa xuân…
  • Đoàn Phú Tứ: Màu thời gian…
  • Thâm Tâm: Tống biệt hành…
  • Vũ Hoàng Chương: Say đi em…

Xem thêm chùm thơ mới❣️ Thơ Về Hoàng Hôn Của Xuân Diệu ❣️ Hay nhất

Các Tác Giả Thơ Mới Tiêu Biểu

Phong Trào Thơ Mới Tác Giả nổi tiếng rất nhiều, tuy nhiên nếu phải chọn ra Các Tác Giả Thơ Mới Tiêu Biểu nhất thì không thể nào không nhắc đến bộ ba: Xuân Diệu, Hàn Mặc Tử, Huy Cận.

Nhà thơ Xuân Diệu

  • Xuân Diệu (1916 – 1985) là nhà thơ tiêu biểu nhất của phong trào thơ mới và là một trong những cây bút lớn của nền văn học Việt Nam hiện đại. Có thể nói ông là một trái tim lớn, một nguồn tình cảm yêu đời, yêu cuộc sống trần thế một cách mãnh liệt đến say mê cuồng nhiệt.
  • Với mong muốn đồng cảm trọn vẹn với cuộc sống trần gian này, lẽ tự nhiên, Xuân Diệu cũng là nhà thơ của tình yêu, bởi tình yêu là sự giao cảm trần thế, mãnh liệt nhất. Đây là thứ tình yêu luôn đòi hỏi cao độ “vô biên và tuyệt đích”… Người ta đã phong cho Xuân Diệu danh hiệu: nhà thơ tình số một, “ông hoàng thơ tình”.
  • Một số bài thơ nổi tiếng của Xuân Diệu: Vội vàng, Yêu, Dại khờ, Biển, Lời kỹ nữ,…

Nhà thơ Huy Cận

  • Xuất hiện ở giai đoạn toàn thịnh của Thơ mới, Huy Cận trở thành nhà thơ đi đầu góp phần đưa Thơ mới phát triển đến đỉnh cao. Huy Cận góp một giọng thơ riêng, một phong cách thơ độc đáo. Nhắc đến Huy Cận, người ta nhớ đến một nhà thơ của một vũ trụ bao la đầy ắp những nỗi niềm. Ông là nhà thơ nói rõ nhất nỗi sầu tiêu biểu của Thơ Mới.
  • Một số bài thơ nổi tiếng của Huy Cận: Đoàn thuyền đánh cá, Tràng Giang, Ngậm ngùi, Con chim chiền chiện, Áo trắng,…

Nhà thơ Hàn Mặc Tử

  • Hàn Mặc Tử bắt đầu con đường thơ ca với thơ Đường, tuy nhiên sau đó ông nhanh chóng say mê Thơ mới. Ông đã khẳng định vị trí đặc biệt của mình trong phong trào Thơ mới: một hiện tượng thơ lạ lùng nhất của phong trào Thơ mới.
  • Thơ của Hàn Mặc Tử phức tạp và đầy bí ẩn với sự đan xen chặt chẽ của cả những gì trong sáng nhất, thiêng liêng nhất, thậm chí cả những gì rùng rợn, ma quái và cuồng loạn nhất. Thế giới nghệ thuật của ông chao đảo giữa Thực và Siêu thực, Ý thức và Vô thức. Đây là một nét đặc sắc của thơ Hàn Mặc Tử.
  • Một số bài thơ nổi tiếng của Hàn Mặc Tử: Mùa xuân chín, Đây thôn Vĩ Dạ, Trút linh hồn, Trăng vàng trăng ngọc, Rướm máu,…

Nhận Định Về Phong Trào Thơ Mới

Khi nhắc đến Thơ mới ta có thể nhận định bằng các đặc điểm chính như sau:

  • Thơ mới thể hiện rõ cái “tôi” cá nhân của các nhà thơ một cách rõ ràng. Cái “tôi” trong Thơ Mới mang bản chất tinh tươm, tinh tường và to lớn muốn hòa mình vào đại dương, muốn xô đi những con sóng của cả dòng sông không ngừng nghỉ.
  • Khi “cái tôi” vừa được khám phá, nó đã mang đến cho chúng ta nhiều giá trị mới. Nó tiêu biểu cho sự đổi mới của thơ đối với đời sống và lý trí. Cái “tôi” trong Thơ Mới xuất hiện gắn với từng lớp thị dân, gắn với nền văn minh công nghiệp vừa là sản phẩm, vừa là chủ thể của nền văn hóa mới. Các nhà thơ mới ý thức khẳng định mình là một thực thể duy nhất không lặp lại.
  • Ngay từ khi ra đời, Thơ Mới đã đổi mới cảm xúc, tạo nên một cảm xúc mới trước cuộc đời, trước thiên nhiên, vũ trụ. Cảm hứng về thiên nhiên và tình yêu đã tạo nên diện mạo riêng cho Thơ Mới. Đó là vẻ đẹp tươi mới, đầy hương vị, âm thanh, tràn đầy sức sống.
  • Có thể khẳng định rằng Thơ mới là một bước phát triển quan trọng trong tiến trình hiện đại hóa nền văn học nước nhà những năm đầu thế kỉ XX với những cuộc cách tân nghệ thuật sâu sắc.

Không thể bỏ qua 🌺 Bài Thơ Về Mùa Thu Của Xuân Diệu 🌺trong chùm thơ mới hay đặc sắc

Ảnh Hưởng Của Phong Trào Thơ Mới

Ảnh Hưởng Của Phong Trào Thơ Mới đến thơ hiện đại trữ tình Việt Nam là rất lớn. Đã hơn 90 năm đã trôi qua, cuộc cách mạng mà Thơ Mới mang lại cho thơ Việt Nam vẫn là câu chuyện đáng bàn. Lịch sử tiếp nhận đầy thăng trầm của Thơ Mới đã chứng minh điều này.

Thơ mới đã tạo ra một quan niệm thơ mới, một hệ hình thức thơ mới với thể thơ mới, chủ đề thơ mới, kết cấu mới, cảm xúc mới, ngôn ngữ mới, câu thơ mới, biểu tượng mới, phong cách mới, hệ thống vần mới.

Vì vậy cho đến hiện nay, Thơ mới vẫn còn âm hưởng khá rộng rãi với thơ trữ tình Việt Nam. Nhiều nhà thơ đương đại vẫn bị Thơ mới lôi cuốn, làm cho sáng tạo thơ đương đại mang dáng dấp của một vệt Thơ mới trường tồn. Điều đó cho thấy sức sống của Thơ Mới lâu bền trong kho tàng thơ ca Việt Nam.

Phong Trào Thơ Mới Như Một Vườn Hoa

Phong Trào Thơ Mới Như Một Vườn Hoa, làm nên một thời thơ ca rực rỡ trong lịch sử văn học Việt Nam. Thơ Mới bao gồm nhiều trường phái và hầu như mỗi nhà thơ đều có một phong cách riêng, trong đó có thể nhắc đến nhà thơ Lưu Trọng Lư. Dưới đây là một số bài thơ nổi bật của ông.

Tiếng Thu

Em không nghe mùa thu
Dưới trăng mờ thổn thức?
Em không nghe rạo rực
Hình ảnh kẻ chinh phu
Trong lòng người cô phụ?

Em không nghe rừng thu
Lá thu kêu xào xạc
Con nai vàng ngơ ngác
Đạp trên lá vàng khô?

Nắng Mới
Tặng hương hồn Thầy Me

Mỗi lần nắng mới hắt bên song.
Xao xác gà trưa gáy não nùng;
Lòng rượi buồn theo thời dĩ vãng,
Chập chờn sống lại những ngày không.

Tôi nhớ Me tôi thuở thiếu thời,
Lúc Người còn sống, tôi lên mười;
Mỗi lần nắng mới reo ngoài nội,
Áo đỏ Người đưa trước giậu phơi.

Hình dáng Me tôi chửa xoá mờ
Hãy còn mường tượng lúc vào ra
Nét cười đen nhánh sau tay áo
Trong ánh trưa hè, trước giậu thưa.

Đan Áo

Ngày tháng em đan chiếc áo len,
Hững hờ để lạnh với tình duyên.
Mùa đông đến tự hôm nào nhỉ?
Lá rụng bay đầy dưới mái hiên.

Gió thổi hôm nay lá rụng nhiều,
Cây em đan hộ tấm tình yêu
Để về mang ủ lòng anh lạnh,
Cho khoảng đêm trường đỡ quạnh hiu.

Một Chút Tình

Chửa biết tên nàng biết tuổi nàng
Mà sầu trong dạ đã mang mang.
Tình yêu như bóng trăng hiu quạnh,
Lạnh lẽo đêm trường dãi gió sương.

Ta chỉ xin em một chút tình
Cho lòng thắm lại với ngày xanh.
Sao em quên cả khi chào đón
Tình ái, chiều xuân đến trước mành?

Rộn rã cười vang một góc lầu,
Ngây thơ em đã biết gì đâu?
Đêm khuya trăng động trong cây lá,
Vò võ ta se mấy đoạn sầu,

Lác đác ngày xuân rụng trước thềm,
Lạnh lùng ta dõi bước chân em,
Âm thầm ấp mối xa xa vọng
Đường thế đâu tìm bóng áo xiêm?

Đợi đến luân hồi sẽ gặp nhau,
Cùng em nhắc lại chuyện xưa sau.
Chờ anh dưới gốc sim già nhá!
Em hái đưa anh đoá mộng đầu.

Thơ Sầu Rụng

Vừng trăng từ độ lên ngôi,
Năm năm bến cũ em ngồi quay tơ.
Để tóc vướng vần thơ sầu rụng,
Mái tóc buồn thơ cũng buồn theo.
Năm năm tiếng lụa xe đều…
Những ngày lạnh rớt, gió vèo trong cây.

Nhẹ bàn tay, nhẹ bàn tay,
Mùi hương hàng xóm bay đầy mái đông.
Nghiêng nghiêng mái tóc hương nồng,
Thời gian lặng rớt một dòng buồn tênh.

Cập nhật các bài 🌱Thơ 7 Chữ Hay 🌱Thơ Bảy Chữ Hay

Những Bài Thơ Trong Phong Trào Thơ Mới Tiêu Biểu

Đâu là Những Bài Thơ Trong Phong Trào Thơ Mới Tiêu Biểu? Xem ngay phần chia sẻ sau đây để biết nhé!

Nhớ rừng
Tác giả: Thế Lữ

Gậm một khối căm hờn trong cũi sắt,
Ta nằm dài, trông ngày tháng dần qua,
Khinh lũ người kia ngạo mạn, ngẩn ngơ,
Giương mắt bé diễu oai linh rừng thẳm,
Nay sa cơ, bị nhục nhằn tù hãm,
Để làm trò lạ mắt, thứ đồ chơi.
Chịu ngang bầy cùng bọn gấu dở hơi,
Với cặp báo chuồng bên vô tư lự.

Ta sống mãi trong tình thương nỗi nhớ,
Thủa tung hoành hống hách những ngày xưa.
Nhớ cảnh sơn lâm, bóng cả, cây già,
Với tiếng gió gào ngàn, với giọng nguồn hét núi,
Với khi thét khúc trường ca dữ dội,
Ta bước chân lên, dõng dạc, đường hoàng,
Lượn tấm thân như sóng cuộn nhịp nhàng,
Vờn bóng âm thầm, lá gai, cỏ sắc.
Trong hang tối, mắt thần khi đã quắc,
Là khiến cho mọi vật đều im hơi.
Ta biết ta chúa tể cả muôn loài,
Giữa chốn thảo hoa không tên, không tuổi.

Nào đâu những đêm vàng bên bờ suối,
Ta say mồi đứng uống ánh trăng tan?
Đâu những ngày mưa chuyển bốn phương ngàn,
Ta lặng ngắm giang sơn ta đổi mới?
Đâu những bình minh cây xanh nắng gội,
Tiếng chim ca giấc ngủ ta tưng bừng?
Đâu những chiều lênh láng máu sau rừng.
Ta đợi chết mảnh mặt trời gay gắt,
Để ta chiếm lấy riêng phần bí mật?
– Than ôi! Thời oanh liệt nay còn đâu?

Nay ta ôm niềm uất hận ngàn thâu,
Ghét những cảnh không đời nào thay đổi,
Những cảnh sửa sang, tầm thường, giả dối:
Hoa chăm, cỏ xén, lối phẳng, cây trồng;
Dải nước đen giả suối, chẳng thông dòng
Len dưới nách những mô gò thấp kém;
Dăm vừng lá hiền lành, không bí hiểm,
Cũng học đòi bắt chước vẻ hoang vu
Của chốn ngàn năm cao cả, âm u.

Hỡi oai linh, cảnh nước non hùng vĩ!
Là nơi giống hầm thiêng ta ngự trị.
Nơi thênh thang ta vùng vẫy ngày xưa,
Nơi ta không còn được thấy bao giờ!
Có biết chăng trong những ngày ngao ngán,
Ta đương theo giấc mộng ngàn to lớn
Để hồn ta phảng phất được gần ngươi,
– Hỡi cảnh rừng ghê gớm của ta ơi!

Vội vàng
Tác giả: Xuân Diệu

Tôi muốn tắt nắng đi
Cho màu đừng nhạt mất;
Tôi muốn buộc gió lại
Cho hương đừng bay đi.

Của ong bướm này đây tuần tháng mật;
Này đây hoa của đồng nội xanh rì;
Này đây lá của cành tơ phơ phất;
Của yến anh này đây khúc tình si;
Và này đây ánh sáng chớp hàng mi,
Mỗi sáng sớm, thần Vui hằng gõ cửa;
Tháng giêng ngon như một cặp môi gần;
Tôi sung sướng. Nhưng vội vàng một nửa:
Tôi không chờ nắng hạ mới hoài xuân.

Xuân đang tới, nghĩa là xuân đang qua,
Xuân còn non, nghĩa là xuân sẽ già,
Mà xuân hết nghĩa là tôi cũng mất.
Lòng tôi rộng, nhưng lượng trời cứ chật,
Không cho dài thời trẻ của nhân gian;
Nói làm chi rằng xuân vẫn tuần hoàn,
Nếu tuổi trẻ chẳng hai lần thắm lại
Còn trời đất, nhưng chẳng còn tôi mãi,
Nên bâng khuâng tôi tiếc cả đất trời;
Mùi tháng năm đều rớm vị chia phôi,
Khắp sông, núi vẫn than thầm tiễn biệt….
Con gió xinh thì thào trong lá biếc,
Phải chăng hờn vì nỗi phải bay đi ?
Chim rộn ràng bỗng đứt tiếng reo thi,
Phải chăng sợ độ phai tàn sắp sửa ?
Chẳng bao giờ, ôi! Chẳng bao giờ nữa…

Mau đi thôi! Mùa chưa ngả chiều hôm,
Ta muốn ôm
Cả sự sống mới bắt đầu mơn mởn;
Ta muốn riết mây đưa và gió lượn,
Ta muốn say cánh bướm với tình yêu,
Ta muốn thâu trong một cái hôn nhiều
Và non nước, và cây, và cỏ rạng,
Cho chếnh choáng mùi thơm, cho đã đầy ánh sáng
Cho no nê thanh sắc của thời tươi;
– Hỡi xuân hồng, ta muốn cắn vào ngươi!

Tràng Giang
Tác giả: Huy Cận

Sóng gợn tràng giang buồn điệp điệp,
Con thuyền xuôi mái nước song song.
Thuyền về nước lại, sầu trăm ngả;
Củi một cành khô lạc mấy dòng.

Lơ thơ cồn nhỏ gió đìu hiu,
Đâu tiếng làng xa vãn chợ chiều.
Nắng xuống, trời lên sâu chót vót;
Sông dài, trời rộng, bến cô liêu.

Bèo giạt về đâu, hàng nối hàng;
Mênh mông không một chuyến đò ngang.
Không cầu gợi chút niềm thân mật,
Lặng lẽ bờ xanh tiếp bãi vàng.

Lớp lớp mây cao đùn núi bạc,
Chim nghiêng cánh nhỏ: bóng chiều sa.
Lòng quê dợn dợn vời con nước,
Không khói hoàng hôn cũng nhớ nhà.

Một mùa đông
Tác giả: Lưu Trọng Lư

Đôi mắt em lặng buồn
Nhìn thôi mà chẳng nói,
Tình đôi ta vời vợi
Có nói cũng không cùng.

Yêu hết một mùa đông
Không một lần đã nói,
Nhìn nhau buồn vời vợi
Có nói cũng không cùng.

Trời hết một mùa đông
Gió bên thềm thổi mãi,
Qua rồi mùa ân ái:
Đàn sếu đã sang sông.

Em ngồi trong song cửa
Anh đứng dựa tường hoa,
Nhìn nhau mà lệ ứa,
Một ngày một cách xa.

Đây là dải Ngân Hà,
Anh là chim Ô Thước
Sẽ bắc cầu nguyện ước
Một đêm một lần qua.

Để mặc anh đau khổ,
Ái ân giờ tận số,
Khép chặt đôi cánh song!
Khép cả một tấm lòng!

Quê hương
Tác giả: Tế Hanh

Làng tôi ở vốn làm nghề chài lưới:
Nước bao vây cách biển nửa ngày sông.
Khi trời trong, gió nhẹ, sớm mai hồng,
Dân trai tráng bơi thuyền đi đánh cá:

Chiếc thuyền nhẹ hăng như con tuấn mã
Phăng mái chèo mạnh mẽ vượt trường giang.
Cánh buồm trương, to như mảnh hồn làng
Rướn thân trắng bao la thâu góp gió…

Ngày hôm sau, ồn ào trên bến đỗ
Khắp dân làng tấp nập đón ghe về.
“Nhờ ơn trời, biển lặng cá đầy ghe”,
Những con cá tươi ngon thân bạc trắng.

Dân chài lưới làn da ngăm rám nắng,
Cả thân hình nồng thở vị xa xăm;
Chiếc thuyền im bến mỏi trở về nằm
Nghe chất muối thấm dần trong thớ vỏ.

Nay xa cách lòng tôi luôn tưởng nhớ
Màu nước xanh, cá bạc, chiếc buồm vôi,
Thoáng con thuyền rẽ sóng chạy ra khơi,
Tôi thấy nhớ cái mùi nồng mặn quá!

Mưa Xuân
Tác giả: Nguyễn Bính

Em là con gái trong khung cửi
Dệt lụa quanh năm với mẹ già.
Lòng trẻ còn như cây lụa trắng,
Mẹ già chưa bán chợ làng xa.

Bữa ấy mưa xuân phơi phới bay,
Hoa xoan lớp lớp rụng vơi đầy.
Hội chèo làng Đặng đi ngang ngõ,
Mẹ bảo: Thôn Đoài hát tối nay.

Lòng thấy giăng tơ một mối tình.
Em ngừng thoi lại giữa tay xinh.
Hình như hai má em bừng đỏ,
Có lẽ là em nghĩ đến anh.

Bốn bên hàng xóm đã lên đèn,
Em ngửa bàn tay trước mái hiên.
Mưa thấm bàn tay từng chấm lạnh,
Thế nào anh ấy chẳng sang xem.

Em xin phép mẹ vội vàng đi,
Mẹ bảo: xem về kể mẹ nghe.
Mưa nhỏ nên em không ướt áo,
Thôn Đoài cách có một thôi đê.

Thôn Đoài vào đám hát thâu đêm,
Em mải tìm anh chả thiết xem.
Chắc hẳn đêm nay đường cửi lạnh,
Thoi ngà nằm nhớ ngón tay em.

Chờ mãi anh sang anh chả sang,
Thế mà hôm nọ hát bên làng.
Năm tao bảy tuyết anh hò hẹn,
Để cả mùa xuân cũng bẽ bàng.

Mình em lầm lụi trên đường về,
Có ngắn gì đâu môt dải đê!
Áo mỏng che đầu, mưa nặng hạt,
Lạnh lùng em tủi với đêm khuya.

Em giận hờn anh cho đến sáng,
Hôm sau mẹ hỏi hát trò gì.
“- Thưa u họ hát…” Rồi em thấy
Nước mắt tràn ra, em ngoảnh đi.

Bữa ấy mưa xuân đã ngại bay,
Hoa xoan đã nát dưới chân giày.
Hội chèo làng Đặng về ngang ngõ,
Mẹ bảo mùa xuân đã cạn ngày.

Anh ạ! Mùa xuân đã cạn ngày!
Bao giờ em mới gặp anh đây?
Bao giờ Hội Đặng đi ngang ngõ,
Để mẹ em rằng hát tối nay?

Ông đồ
Tác giả: Vũ Đình Liên

Mỗi năm hoa đào nở
Lại thấy ông đồ già
Bày mực Tàu, giấy đỏ
Bên phố đông người qua

Bao nhiêu người thuê viết
Tấm tắc ngợi khen tài:
“Hoa tay thảo những nét
Như phượng múa, rồng bay”

Nhưng mỗi năm mỗi vắng
Người thuê viết nay đâu?
Giấy đỏ buồn không thắm
Mực đọng trong nghiên sầu…

Ông đồ vẫn ngồi đấy
Qua đường không ai hay
Lá vàng rơi trên giấy
Ngoài trời mưa bụi bay

Năm nay đào lại nở
Không thấy ông đồ xưa
Những người muôn năm cũ
Hồn ở đâu bây giờ?

Phong Trào Thơ Mới Của Hàn Mặc Tử

Phong Trào Thơ Mới Hàn Mặc Tử rất nổi tiếng trong giai đoạn bấy giờ. Hàn Mặc Tử là một hiện tượng thơ lạ, đi đầu trong phong trào Thơ Mới. Đọc thơ của ông, ta bắt gặp một tâm hồn thiết tha yêu đời, yêu thiên nhiên, yêu con người đến khát khao, cháy bỏng; khát vọng sống mãnh liệt đến đau đớn tột cùng. Dưới đây là các bài thơ nổi tiếng của ông.

Đây thôn Vĩ Dạ

Sao anh không về chơi thôn Vĩ?
Nhìn nắng hàng cau nắng mới lên.
Vườn ai mướt quá xanh như ngọc
Lá trúc che ngang mặt chữ điền.

Gió theo lối gió, mây đường mây,
Dòng nước buồn thiu, hoa bắp lay…
Thuyền ai đậu bến sông Trăng đó,
Có chở trăng về kịp tối nay?

Mơ khách đường xa, khách đường xa
Áo em trắng quá nhìn không ra…
Ở đây sương khói mờ nhân ảnh
Ai biết tình ai có đậm đà?

Trút linh hồn

Máu đã khô rồi, thơ cũng khô
Tình ta chết yểu tự bao giờ
Từ nay trong gió – trong mưa gió
Lời thảm thương rền khắp nẻo mơ

Ta còn trìu mến biết bao người
Vẻ đẹp xa hoa của một thời
Đầy lệ, đầy thương, đầy tuyệt vọng
Ôi! Giờ hấp hối sắp chia phôi.

Ta trút linh hồn giữa lúc đây
Gió sầu vô hạn nuối trong cây
– Còn em sao chẳng hay gì cả ?
Xin để tang anh đến vạn ngày.

Rướm máu

Ta muốn hồn trào ra đầu ngọn bút
Mỗi lời thơ đều dính não cân ta
Bao nét chữ quay cuồng như máu vọt
Như mê man chết điếng cả làn da.

Cứ để ta ngất ngư trong vũng huyết
Trải niềm đau trên mảnh giấy mong manh,
Đừng nắm lại nguồn thơ ta đang siết
Cả lòng ta trong mớ chữ rung rinh.

Ta đã ngậm hương trăng đầy lỗ miệng
Cho ngây người mê dại đến tâm can
Thét chòm sao hoảng rơi vào đáy giếng
Mà muôn năm rướm máu trong không gian.

Hồn là ai

Hồn là ai là ai? Tôi không biết
Hồn theo tôi như muốn cợt chơi tôi
Môi đầy hương tôi không dám ngậm cười
Hồn vội mớm cho tôi bao ánh sáng
Tôi chết giả và no nê vô vạn
Cười như điên, sặc sụa cả mùi trăng
Áo tôi là một thứ ngợp hơn vàng
Hồn đã cấu, đã cào, nhai ngấu nghiến
Thịt da tôi sương sần và tê điếng
Tôi đau vì rùng rợn đến vô biên
Tôi dìm hồn xuống một vũng trăng em
Cho trăng ngập trăng dồn lên tới ngực
Hai chúng tôi lặng yên trong thổn thức
Rồi bay lên cho tới một hành tinh
Cùng ngả nghiên lăn lộn giữa muôn hình
Để gào thét một hơi cho rởn ốc
Cả thiên đường trần gian và địa ngục

Hồn là ai? Là ai? Tôi không hay
Dẫn hồn đi ròng rã một đêm nay
Hồn mê mệt lả mà tôi thì chết giấc.

Trăng vàng trăng ngọc

Trăng! Trăng! Trăng! Là Trăng, Trăng Trăng!
Ai mua trăng tôi bán trăng cho
Không bán đoàn viên, ước hẹn hò…
Bao giờ đậu trạng vinh quy đã
Anh lại đây tôi thối chữ thơ.

Không, Không, Không! Tôi chẳng bán hồn Trăng.
Tôi giả đò chơi, anh tưởng rằng
Tôi nói thiệt, là anh dại quá:
Trăng Vàng Trăng Ngọc bán sao đang.

Trăng! Trăng! Trăng! Là Trăng, Trăng, Trăng!
Trăng sáng trăng sáng khắp mọi nơi
Tôi đang cầu nguyện cho trăng tôi
Tôi lần cho trăng một tràng chuỗi
Trăng mới là Trăng của Rạng Ngời
Trăng! Trăng! Trăng! Là Trăng, Trăng, Trăng!

Tuyển tập 🍃Thơ Điên Hàn Mặc Tử, Bùi Giáng 🍃Những Tập Thơ Hay Nhất 

Phong Trào Thơ Mới Mùa Xuân Chín

Cuối cùng là bài thơ Mùa xuân chín nổi tiếng của nhà thơ Hàn Mặc Tử trong phong trào Thơ mới.

Mùa xuân chín
Tác giả: Hàn Mặc Tử

Trong làn nắng ửng khói mơ tan,
Đôi mái nhà tranh lấm tấm vàng.
Sột soạt gió trêu tà áo biếc,
Trên giàn thiên lý – Bóng xuân sang.

Sóng cỏ xanh tươi gợn tới trời
Bao cô thôn nữ hát trên đồi;
– Ngày mai trong đám xuân xanh ấy,
Có kẻ theo chồng bỏ cuộc chơi.

Tiếng ca vắt vẻo lưng chừng núi,
Hổn hển như lời của nước mây,
Thầm thì với ai ngồi dưới trúc,
Nghe ra ý vị và thơ ngây.

Khách xa gặp lúc mùa xuân chín,
Cảnh trí bâng khuâng sực nhớ làng:
– “Chị ấy, năm nay còn gánh thóc
Dọc bờ sông trắng nắng chang chang?”

Xem thêm tuyển tập chùm🌸 Thơ 8 Chữ 🌸Về Tình Bạn, Cuộc Sống

Viết một bình luận