Thơ Say Vũ Hoàng Chương [Tuyển Tập Trọn Bộ Các Bài Thơ]

Thơ Say Vũ Hoàng Chương ❤️️ Tuyển Tập Trọn Bộ Các Bài Thơ ✅ Sưu Tầm Những Bài Thơ Hay Nhất Trong Tập Thơ Say Của Thi Sĩ Vũ Hoàng Chương.

Về Nhà Thơ Vũ Hoàng Chương

Trước khi đi vào tìm hiểu tập thơ Say của Vũ Hoàng Chương thì hãy cùng với Thohay.vn tìm hiểu một số thông tin nổi bật về nhà thơ này trước nhé!

  • Vũ Hoàng Chương sinh ngày 14/5/1915 tại Nam Định. Chánh quán của ông ở làng Phù Ủng, tỉnh Hưng Yên.
  • Thuở nhỏ ông theo học Albert Sarrault ở Hà Nội, đỗ tú tài năm 1937.
  • Năm 1938 ông vào trường Luật nhưng chỉ được một năm thì lại bỏ đi làm Phó kiểm soát Sở hoả xa Đông Dương.
  • Năm 1941 ông bỏ Sở hoả xa đi học toán tại Hà Nội, rồi bỏ dở để đi dậy ở Hải Phòng. Trong suốt thời gian này, ông không ngừng viết thơ, viết kịch.
  • Năm 1954, Vũ Hoàng Chương vào Sài Gòn, tiếp tục sáng tác không ngừng.
  • Năm 1972 ông đoạt giải thưởng văn chương toàn quốc lần thứ hai. Ông còn được vinh danh là “Thi bá” Việt Nam. Ngoài ra, đây cũng là năm mà ông được đề cử giải Nobel văn học.
  • Ngày 13/4/1976, ông bị Chính phủ Cách mạng Lâm thời Cộng hòa miền Nam Việt Nam bắt giam tại khám Chí Hòa. Sau đó thì bệnh nặng và được đưa về nhà, ông mất vào ngày 6/9/1976 tại Sài Gòn.
  • Thơ của Vũ Hoàng Chương khá hoài cổ, giàu chất nhạc, với nhiều sắc nét Đông Phương dù ông lớn lên giữa cao trào Thơ Mới. Thơ của ông được đánh giá là “tiếng thở dài của phương Đông trầm mặc”.
  • Tác phẩm tiêu biểu: Thơ say (1940), Mây (1943), Tâm sự kẻ sang Tần (1961), Lửa từ bi (1963), Ta đợi em từ ba mươi năm (1970).

Xem thêm thông tin đầy đủ về 🔰 Thơ Vũ Hoàng Chương🔰Tác Giả, Tác Phẩm

Giới Thiệu Về Tập Thơ Say Vũ Hoàng Chương

Như đã giới thiệu thì dù lớn lên giữa cao trào Thơ mới nhưng thơ của Vũ Hoàng Chương lại mang phong cách hoài cổ, giàu chất nhạc với nhiều sắc nét Đông phương, trong đó có tập thơ Say.

Vào thời điểm ông thôi học, làm phó thanh tra Sở Hỏa xa Đông Dương, có lúc ông đã làm trưởng ga Bắc Ninh thì ông bắt đầu có thơ in trên các báo và gây được sự chú ý. Năm 1940, tập Thơ say được ấn hành, đánh dấu một quãng đời văn chương lẫy lừng của người thi sĩ tài ba.

Đọc thơ của ông, người ta cảm giác mình bị mất thăng bằng. Tập thơ Say nói nhiều đến cái say: say rượu, say tình, say nhạc, say thơ.

Lý do bởi tập thơ được ra đời trong những cơn say, say men rượu, say tình ái, từ cái say ấy mà quên hết đi, cõi đời chán chường này. Trong tập thơ, cái tâm tư si tình khiến dày vò ông, khiến ông “chết đi sống lại”. Ông tìm đến cái cõi lênh đênh của những người kỹ nữ, để được vỗ về, và cũng là để được ngả vào điên cuồng.

Đọc thêm chùm🌿Thơ Nguyễn Tất Nhiên🌿Ngoài Tập Thơ Say Vũ Hoàng Chương

Tuyển Tập Các Bài Thơ Say Của Vũ Hoàng Chương

Tuyển tập các bài thơ nằm trong tập thơ Say nổi tiếng của thi sĩ Vũ Hoàng Chương, mời bạn cùng theo dõi.

Say

Say đi em

Khúc nhạc hồng êm ái
Điệu kèn biếc quay cuồng.
Một trời phấn hương
Đôi người gió sương.
Đầu xanh lận đận, cùng xót thương, càng nhớ thương.
Hoa xưa tươi, trăng xưa ngọt, gối xưa kề, tình nay sao héo!
Hồn ngã lâu rồi nhưng chân còn dẻo,
Lòng trót nghiêng mà bước vẫn du dương.
Lòng nghiêng tràn hết yêu đương
Bước chân còn nhịp Nghê thường lẳng lơ.

Ánh đèn tha thướt
Lưng mềm, não nuột dáng tơ
Hàng chân lả lướt
Đê mê, hồn gửi cánh tay hờ.

Âm ba gờn gợn nhỏ,
Ánh sáng phai phai dần…
Bốn tường nghiêng điên đảo bóng giai nhân,
Lui đôi vai, tiến đôi chân;
Riết đôi tay, ngả đôi thân,
Sàn gỗ trơn chập chờn như biển gió.
Không biết nữa màu xanh hay sắc đỏ,
Hãy thêm say, còn đó rượu chờ ta!
Cổ chưa khô, đầu chưa nặng, mắt chưa hoa,
Tay mềm mại, bước còn chưa chuếnh choáng.
Chưa cuối xứ Mê ly, chưa cùng trời Phóng đãng
Còn chưa say, hồn khát vẫn thèm men.

Say đi em! Say đi em!
Say cho lơi lả ánh đèn,
Cho cung bực ngả nghiêng, cho điên rồ xác thịt
Rượu, rượu nữa! và quên quên hết!

Ta quá say rồi
Sắc ngả mầu trôi…
Gian phòng không đứng vững,
Có ai ghì hư ảnh sát kề môi?
Chân rã rời
Quay cuồng chi được nữa,
Gối mỏi gần rơi!
Trong men cháy, giác quan vừa bén lửa,
Say không còn biết chi đời.
Nhưng em ơi,
Đất trời nghiêng ngửa
Mà trước mắt thành Sầu chưa sụp đổ.
Đất trời nghiêng ngửa,
Thành Sầu không sụp đổ, em ơi!

Đà giang

Cắm thuyền sông lạ một đêm thơ,
Trăng thượng tuần cao sáng ngập bờ
Đâu đó Tầm Dương, sầu lắng đợi,
Nghe hồn ly phụ khóc trên tơ.

Có lẽ ngàn xưa là đáy sông.
Đêm đêm giọt lệ gái xa chồng.
Đè theo đôi tiếng tỳ hư ảo
Dâng tới thuyền ai ngủ bến không.

Chén đã vơi mà ngập gió sương,
Men càng ngây ngất ý Tầm Dương.
Gót sen kỹ nữ đâu bên gối,
Tìm ái ân xưa, dễ lạc đường!

Cánh rượu thu dần vạn dặm khơi,
Nẻo say hư thực bóng muôn đời,
Ai đem sáo trộn sầu kim cổ?
Trăng nước Đà giang, mộng Liễu Trai

Lý tưởng

Chàng hoạ sĩ hôm nay vừa ném bút,
Bởi vì Mơ và Thực chẳng đi đôi.
Nét hư huyền thấp thoáng ở hồn thôi,
Tài non kém chẳng đem vào lụa được.

Đâu hẳn tội tình chi sơn với thuốc,
Lụa trắng tinh, vải mượt kém gì tơ.
Bút trung thành ngoan ngoãn dưới tay đưa.
Lỗi riêng ở ngón tay trần vụng quá.

Nhạc sĩ với thi nhân đều thế cả,
Dứt hết dây, vò nát mấy mươi trang.
Xấu xa trong vần điệu ý huy hoàng,
Sai lạc nữa lúc phổ vào cung bực.

Hồ xế tiếng tơ, lời thơ trong đục,
Dẫu êm đềm nhưng chửa thoát phàm thai.
Thanh âm còn mang nặng những trần ai,
Nhắc sao đúng Toàn Hương và Tận Mỹ.

Ôi tài mọn! Si lang buồn lắm nhỉ!
Tình vô biên dành chứa một giai nhân.
Mộng yêu đương ấp ủ quá siêu trần,
Cánh vĩ đại vướng trong lồng Thực Tế.

Hãy trộn lẫn trong men ngàn giọt lệ,
Thi nhân ơi, hoạ sĩ, hỡi cầm gia!
Để nỗi u buồn thầm kín, bao la,
Lắng trong cốc với chàng Si dại dột.

Bẻ cho nát phím đàn, quăng cán bút,
Xé cho tan, nào giấy lụa, nào tơ.
Đừng ép duyên ngọc trắng với bùn nhơ,
Thân gió bụi trả về cho gió bụi.

Hồn nghệ sĩ vốn từ xưa nông nổi,
Yêu thiết tha, nhưng chẳng chịu thầm yêu.
Kiếm hoài công bày giãi ý cao siêu,
Bằng gỗ lụa trơ trơ bằng thép rắn.

Xin dốc hết nồng cay cho đến cặn,
Uống cho mê và uống nữa cho điên.
Rồi giang tay theo chân gót Nàng Men,
Về tắm ở suối Mơ, nguồn Tuyệt Đối.

Đàn với bút, tài sơ không chép nổi.
Những cao xa để mộng chẳng nên hình,
Hãy còn Men, người vợ goá Lưu Linh.
Đưa lối những chàng say về Lý Tưởng.

Chén rượu đôi đường

Đáy sông chìm tiếng sóng,
Lời gió ngủ trên cao.
Quanh thuyền ngơ ngác bày sao,
Nàng Trăng còn mải xứ nào xe duyên!

Nhưng đêm nay dịu quá,
Không trăng có hề chi,
Say sưa tràn miệng cốc.
Cùng nâng, hãy uống đi!
Trùng lai đâu dễ hẹn kỳ.
Đò ngang một chuyến chắc gì mai sau!

Tối nay còn họp mặt,
Ngày mai đã cách xa.
Vàng xanh thay sắc cỏ,
Tươi úa đổi màu hoa.
Đường trần muôn vạn ngã ba,
Nhớ nhung muốn gặp biết là có nên.

Giờ đây chia đôi ngả,
Sông nước càng tiêu sơ.
Hồn men cay như quế,
Hồn men đắng như mơ.
Đắng cay này chén tiễn đưa,
Uống đi, uống để say sưa ngập lòng.

Cạn đi! và lại cạn!
Say rồi, gắng thêm say!
Bao nhiêu mơ, mà đắng?
Bao nhiêu quế, mà cay?
Đắng cay chút xuống bàn tay,
Nắm tay lần chót, thuyền quay mũi rồi.

Thuyền anh đi thôi nhé,
Xa nhau dần xa nhau.
Tôi về trên lưng rượu,
Đến đâu thì đến đâu.
Có ai say để quên sầu?
Lòng ta lảo đảo càng sâu vết buồn.

Quên

Đã hẹn với Em rồi, không tưởng tiếc
Quãng đời xưa, không than khóc gì đâu!
Hãy buông lại gần đây làn tóc biếc,
Sát gần đây, gần nữa, cặp môi nâu.

Đêm nay lạnh, tìm em trên gác tối,
Trong tay em dâng cả tháng năm thừa.
Có lẽ đâu tâm linh còn còn trọn lối,
Để đi về Cay Đắng những thu xưa.

Trên nẻo ấy, tơi bời, – Em đã biết –
Những tình phai duyên úa, mộng tan tành.
Trên nẻo ấy, sẽ từ muôn đáy huyệt,
Ái ân xưa vùng dậy níu chân anh.

Không, em ạ, không còn can đảm nữa!
Không! nguồn yêu, suối lệ cũng khô rồi,
Em hãy đốt dùm anh, trong mắt lửa,
Chút ưu tư còn sót ở đôi môi…

Hãy buông lại gần đây làn tóc rối,
Sát gần đây, gần nữa, cặp môi điên.
Rồi em sẽ dìu anh trên cánh khói,
Đưa hồn say về tận cuối trời Quên.

Phương xa

Nhổ neo rồi, thuyền ơi! Xin mặc sóng,
Xô về đông hay dạt tới phương đoài.
Xa mặt đất, giữa vô cùng cao rộng,
Lòng cô đơn, cay đắng hoạ dần vơi.

Lũ chúng ta, lạc loài, dăm bảy đứa,
Bị quê hương ruồng bỏ, giống nòi khinh,
Bể vô tận, sá gì phương hướng nữa,
Thuyền ơi thuyền! theo gió hãy lênh đênh.

Lũ chúng ta, đầu thai lầm thế kỷ,
Một đôi người u uất nỗi chơ vơ.
Đời kiêu bạc không dung hồn giản dị,
Thuyền ơi thuyền! Xin ghé bến hoang sơ.

Men đã ngấm, bọn ta chờ nắng tắt,
Treo buồm cao, cùng cao tiếng hò khoan.
Gió đã nổi, nhịp giăng chiều hiu hắt,
Thuyền ơi thuyền! Theo gió hãy cho ngoan.

Mùa

Dịu nhẹ

Gợn trắng ngàn mai thoảng dáng xuân,
Màu trinh e lệ gió ân cần,
Mươi bông cúc nõn chờ tay với,
Một chút hoa đào vướng gót chân.

Thuyền nhỏ sông lam yểu điệu về,
Cỏ chen màu liễu bước chân đê.
Tình xuân ai chở đầy khoang ấy,
Hương sắc thanh bình ngập lối quê.

Nắng nhẹ mây bờ, sương hơi hơi,
Sương thưa, nắng mỏng, nhạc khoan lời,
Dây đàn chầm chậm hôn trên phím,
Muôn vạn cung “Hồ” lả lướt rơi.

Khói dịu hương êm tản mác đầy,
Tơ chùng điệu thấp, bốn phương say
Mùa xuân lẳng lặng về không tiếng,
Duyên khép tình e ngậm dấu giầy.

Là ánh trăng non chớm độ rằm
Xuân là duyên nụ tuổi mười lăm,
Mến thương không ngỏ, Chàng như Thiếp,
Hồn khoá then trinh lặng nhớ thầm.

Tìm chi nao nức giữa mùa tươi,
Xuân chẳng đàn cao ở phím đời,
Rượu ngọt men hiền say chút ít,
Chàng Lưu đừng ngại thiếu Mai Khôi.

Mùa thu đã về

Thu về mảnh dẻ, bước chân êm,
Mong manh sương thoáng mờ y xiêm.
Gió thơm dẹp lối, xôn xao lá,
Rung hoa, làm gợn nguồn trăng đêm.

Phơi phới lâng lâng đôi gót nhỏ
Xa lạ như muôn đời thượng cổ,
Hoang đường như một giấc chiêm bao.
Không nơi đâu ngăn cấm được Thu vào,
Cho đến tận thâm khuê còn trống ngỏ;
Chân vô ảnh biết chi là cổng ngõ!

Gót sen êm dịu dịu bước như ru
Lời suối êm nhè nhẹ cất như ru,
Gọi trao buồn thoáng sầu vô cớ.
Không thi sĩ cũng nghe lòng rộng mở,
Trái tim nào then khoá với Nàng Thu?
Muôn dây đa cảm đều xao xuyến,
Áo mỏng, chân êm Nàng đã đến.
– Chiếc đề cung vừa nhẹ lướt trên tơ. –

Ai rằng Thu khơi nguồn tiên Sơ?
Ta rằng Thu gây mầm tình mơ,
Chính tay Thu gieo rắc mến thương hờ,
Bởi Nàng Thu là chị của Nàng Thơ.

Yêu

Yêu mà chẳng biết

Lâu rồi không nhớ bao nhiêu năm,
Từ độ trông nhau hết lạ lùng,
Từ hôm bên nhau thôi ngượng ngùng,
Từ buổi xa nhau mà nhớ nhung.

Em đã nao lòng, anh mê man!
Đuôi mắt đầu môi tình chứa chan,
Đêm thường mơ đêm, ngày đợi ngày.
Nhưng không hề nói cho nhau hay.

Đôi bên cùng kiêu kỳ như nhau,
E dè như nhau nên nghi ngờ,
Không ai cho ai lời yêu đầu,
Anh làm vô tình em ngây thơ.

Kín tiếng nhưng lòng riêng xôn xao,
Ai thấy phong ba nơi bể hồn,
Đâu hễ tim rung là tình trao!
Đâu cứ xuân tươi vì hoa đào!

Nhưng ngày theo ngày, đêm sang đêm.
Tháng năm dìu dịu trôi mơ màng,
Tơ buộc sát hơn và liền thêm,
Khăng khít ai chia Chàng với Nàng.

Một bên thi sĩ, bên đa tình,
Đôi tim đóng then mà hớ hênh,
Cả hai sôi nổi, lại si tình,
Đôi hồn kín bưng mà trống trênh.

Gần nhau, làm dáng với làm duyên
Nhưng tuy say mê, còn dối lòng,
Giấu cả đêm thu, lừa trăng trong,
Có ai yêu đương không thề nguyền?

Cùng nín đau buồn khi chia phôi,
Bình thản như quen vì chuyến đò,
Bao phen thổn thức ngừng trên môi,
Có ai yêu đương không hẹn hò?

Gặp nhau, cười thoáng rồi quay đi,
Mừng tủi chan chan mà hững hờ,
Bao phen giọt lệ ngừng trong mi,
Có ai yêu đương không đợi chờ?

Nắng ngả, còn chưa tin là chiều,
Lá đổ, còn “chưa là mùa thu!”
Còn đợi trời phai, chờ sương mù,
Cãi lòng: “Lưu luyến chưa là yêu!”

Mến kín thương thầm, em với anh,
Không hay yêu nhau từ bao giờ,
Chập chờn, bến Thực hay nguồn Mơ?
Hay chính bâng khuâng là ái tình?

Yêu là còn nghi lòng người yêu,
Đến cả chưa tin mình đương yêu,
Hương tình, ôi! dịu nhẹ bao nhiêu!

Hờn dỗi

Tối qua em ngồi học,
Lơ đãng nhìn đi đâu,
Dưới đèn anh thoáng nhận.
Nét mặt em rầu rầu.
“Em buồn?” Anh gặng hỏi,
Mấy lần, em chẳng nói.
Rồi anh không biết vì sao,
Đẩy ghế đứng lên, em giận dỗi…

Rũ tung làn tóc, rún đôi vai,
Em vùng vằng,
Ôm sách vở,
Sang phòng bên,
Không học nữa,
Không cho ai vào nữa,
Cũng không thèm nghe nữa,
Lời thiết tha anh van gọi mái ngoài.

Nhưng anh nghe thổn thức
Em khóc trên gối thêu,
Nhưng anh nghe tấm tức,
Em giận hờn bao nhiêu!
Em khóc! Làm sao mà dỗ được?
Nhưng anh còn biết làm sao!
Gọi em, em nhất định,
Không mở khoá cho vào.
Từng giây từng phút lòng anh càng bối rối nao nao.

Anh vẫn nghe tiếng khóc,
Trong vạt áo len hồng.
Anh vẫn nghe tiếng nấc,
Dồn dập trên gối nhung.
Sao em khóc? Vì đâu hờn tủi?
Em buồn, có phải lỗi anh không?
Hỏi em, em chẳng nói,
Mặc anh xô cửa phòng.

Ngoài hiên vắng, gió đưa vàng rụng đến,
Ngọn tường vi, xuống mãi chiếc liềm cong.
Đêm gần khuya, sương đổ,
Anh thấy ướt vai áo.
Anh thấy lạnh trong lòng.

Cưới

Tối tân hôn

Do dự mãi, đêm nay rời xứ mộng
Ta chiều em, bỏ cánh tại cung Trăng,
Lên bước xuống thuyền mây chờ cửa động
Vội vàng đi, quên biệt giã cô Hằng.

Gió đêm lồng lộng thổi
Thuyền mây vùn vụt trôi
Đang bâng khuâng, điện biếc đã xa rồi
Giữa lúc toả muôn hương đàn sáo nổi.
Ngực sát ngực, môi kề môi,
Nàng cùng ta, nhìn nhau cùng chẳng nói.
Ôm vai nhau cùng lắng tiếng xa xôi,
Nguyệt chẳng phải, Tỳ không, càng không Cầm với Sắt;
Tai dẫu quen mà lạ tiếng tre.
Cung Xế lẫn cung Hồ dìu dặt;
Mình tơ réo rắt
Hồn trúc đê mê
Những thanh âm nhạc điệu chửa từng nghe,
Như đưa vẳng tự vô cùng xanh ngắt,
Đầy nhớ thương, tha thiết gọi ta về.

Gió bỗng đổi chiều, trên táp xuống;
Nặng chĩu hai vai, Nàng cố gượng
Thắt vòng tay ghì riết lưng ta.
Những luồng run chạy khắp thịt da ngà.
Run vì sợ hay vì ngây ngất?
Ta chẳng biết nhưng rời tay chóng mặt,
Toàn thân lạnh ngắt,
Thuyền chìm sâu sâu mãi bể hư vô,
Mà hương ngát đâu đây còn phảng phất.
Mà bên tai đàn sáo vẫn mơ hồ,
Ngửa trông lên cung quế tít mù xa
Dần dần khuất,
Dưới chân ta.
Thuyền mây sóng lật,
Không gian vừa sụp đổ xung quanh.
Một trời đêm xiêu rụng tan tành,

Dư hưởng yếu từng giây.
Dư hương dần loãng nhạt,
Trong tay níu đôi thân liền xát.
Nhè nhẹ rơi vào lớp sóng khinh thanh.

Sao lìa ngôi, phương hướng ngã bên mình,
Cơn lốc nổi,
Đờn tiên thôi gọi.
Âm thầm xa bặt tiếng tiêu,
Nhưng mê man say uống miệng người yêu.
Ta cũng như Nàng,
Cảnh mộng chốn Bồng Lai đâu nhớ tới.

Hai xác thịt lẫn vào nhau mê mải,
Chút thơ ngây còn lại cũng vừa chôn.
Khi tỉnh dậy, bùn nhơ nơi Hạ giới,
Đã dâng lên ngập quá nửa linh hồn.

Bức khăn mừng cưới

Lời thiếu nữ

Giờ đây phu trạm vừa đem,
Lá thư anh gởi mừng em lấy chồng.
Lá thư phấn đượm hương nồng,
Kèm theo một bức khăn hồng anh cho.
Nên quen vì một chuyến đò,
Anh ơi bèo nước hẹn hò chi đâu!
Kẻ xuôi người ngược bấy lâu,
Hằng năm một buổi thấy nhau hoạ là.
Tình thân sao khác người ta,
Không ai thề thốt sao mà nhớ mong.
Chia tay dù mấy năm ròng,
Xa xôi đâu dám nhạt lòng mến tin,
Ấu thơ buổi ấy đầu tiên,
Trọn đời chưa dễ ai quên được nào.

Từ xưa muốn, ngỏ mà sao
Bâng khuâng, chẳng biết rằng trao gửi gì.
Đến nay gần lúc vu quy,
Gối chăn sắm sửa mang đi theo chồng.
Nhận thư ướm bức khăn hồng,
Em buồn với cả tấm lòng, anh ơi!

Tiểu đăng khoa

Từ đi muôn dậm sầu chơ vơ,
Phương Nam, chân bướm, hằng theo mơ.
Bá cổ, hôm nay mặt nhìn mặt,
Ai xa, ta đợi cho nghe thơ.
Đêm đêm hề gió lạnh,
Nhớ nhung ai hề mong chắp cánh.
Mưa khuya chén rượu say cô đơn,
Lòng vấn vương hoài mưa chẳng tạnh.
Mưa đã tạnh hề nay trăng sáng,
Tay lại cầm tay hề vui xiết bao!
Ánh biếc tràn lan hề đâu đây mây hề quang đãng.
Mừng lại mừng thêm; người bốn phương,
Xênh xang áo gấm về quê hương.
Sắt cầm thoả nguyện vui cao đường,
Chút mong đừng phụ duyên văn chương,
Trăm thương dù muôn thương,
Chớ như ai an phận hề quên phong sương.
Dặm liễu dừng cương,
Phút giây hề tráng sĩ.
Cố nhân gọi có lời tri kỷ,
Riêng tặng, xin đừng khoe tân nương.

Động phòng hoa chúc

Lìa cõi Mộng, dong thuyền qua bến Tục,
Đoái hoài chi băng tuyết sẽ vùi chôn.
Em khao khát dìu Anh tìm hạnh phúc,
Ở men nồng chăn ấm tối tân hôn.

Đuốc hoa tỏ, xiêm y càng rực rỡ,
Khói trầm dâng, son phấn ngát lây hương.
Da thịt cháy, nhưng còn hơi bỡ ngỡ,
Nấp sau rèm tơ lụa mỏng hơn sương.

Vàng di gót, đầy tay châu với ngọc,
Cổ long lanh loà chói những kim cương.
Nhưng đã biến, trên mầu nâu mái tóc,
Vòng linh quang phơn phớt của Thiên Đường.

Rượu hợp cẩn đem theo từ Nguyệt điện,
Mấy vò thơm chuốc mãi tận sông Ngân.
Nhưng đến lúc kề môi trên miệng chén,
Chỉ than ôi nồng cháy những men trần.

Kìa, nệm gối đương chờ ta xô lệch,
Thầm bên tai nhắc gọi phút điên say.
Và đương rụng, giữa luồng giăng chênh chếch,
Cánh hoa tàn sau chót của Thơ Ngây.

Thôi hết nhé! Thoả đi, niềm rạo rực!
Từ cung trăng rơi ngã xuống trần gian.
Ta sắp uống bùn nhơ, và sự thực
Sẽ mai đây giầy xéo giấc mơ tàn.

Đời còn chi

Cha mẹ khuất đi lạnh hương khói,
Một chị một em sầu má hồng,
Khuya sớm cô đơn giọt lệ tủi,
Ấu thơ đã trêu gì hoá công?

Thân còn nhờ vả, nói chi phận,
Nhắm mắt vui đâu tình với duyên!
Một sớm thu tàn chị lẳng lặng,
Bước xuống đò ngang không chọn thuyền.

Chị đi lấy chồng, một em khóc,
Bơ vơ đã dễ nào yên thân,
Nay đó mai đây bọt theo sóng,
Đổi nơi nương tựa mấy mươi lần.

Tan tác hoa khô rụng đầy nẻo,
Thu sang… Trăng lạnh mờ đêm sương
Ôi lòng giá băng ngày tháng héo!
Ai xót đời em, ai tiếc thương?

Nhưng chàng đã tới một chiều đẹp,
Rủ rỉ bên tai lời ái ân;
Lan nở hang sâu nụ vẫn khép,
Hồn trinh phong kín trao tay chàng.

Những tưởng yêu thương đến chọn kiếp.
Mong sẽ trăm năm cùng bạc đầu,
Nhờ chàng an uỷ nỗi đơn chiếc,
Tấm thân trôi dạt từ bao lâu.

Ai ngờ giữa lúc lửa hương đượm,
Tình em thắm thiết gần si mê,
Tiếng gọi phồn hoa một buổi sớm,
Đã cuốn chàng đi chẳng trả về.

Chàng còn lưu luyến cuộc đời cũ,
Lòng gửi trăm nơi ngàn chốn yêu,
Dẵm lên thề thốt mặc riêng khổ,
Mình em vò võ sầu cô liêu.

Thư chàng không lại cuối rừng thẳm.
Chàng nhớ gì đâu người xa xôi,
Đời em còn có một tia sáng,
Chàng đã đang tay dập tắt rồi.

Mưa ngâu chiều nay càng nặng giọt,
Em không còn lệ chung khóc than,
Người khóc biệt ly khóc sum họp,
Em khóc tình phai khóc mộng tàn.

Thôi hết chờ mong, thôi hạnh phúc!
Ai dễ tìm vui trong lãng quên?
Từ nay sống để nhớ ngày cũ,
Chàng đã bỏ em đời hết duyên.

Họ hàng không phải cưỡng ép nữa,
Lấy ai em cũng sẵn lòng đi.
Từ nay sống để gợi ngày chết,
Chàng đã bỏ em, đời còn chi?

Cha mẹ không còn để phụng dưỡng,
Chị gái theo chồng thân đã yên,
Thương kiếp long đong từ tấm bé,
Giọt tủi rừng sâu riêng khóc em.

Chợ chiều

Nắng phai để mộng tàn lây,
Tình đi cho gió sương đầy quán không,
Chợ tan, ngàn nẻo cô phòng,
Sầu dâng bàng bạc cánh đồng tịch liêu,
Hồn đơn lắng bước chân chiều,
Đâu đây nỗi nhớ niềm yêu bời bời,
Mong manh tình đã rụng rời,
Tơ vương còn thắt tim người chia ly,
Áo thêu chăn gấm ngày đi,
Lều không quán bỏ, hồn Si: chợ tàn.
Chiều lên từ thuở lìa tan,
Nắng ơi! lạnh lẽo muôn vàn đuốc hoa.
Hôm hôm cánh rụng lầu ngà,
Một mùa ly biệt đã già nhớ thương.
Xiết bao tươi thắm ven đường,
Thờ ơ chẳng chút dừng cương mấy chiều.
Ái ân sắc lợt hình siêu,
Song song chiều cũ nay chiều lẻ đôi.
Hoàng hôn là xứ chia phôi,
Vắng tanh quán chợ vài ngôi lạnh lùng.

Lỡ Làng

Tạm ghé thuyền

Hạnh phúc thôi rồi! lạc cánh uyên,
Sông xa buồm biếc hỏi Đào Nguyên,
Gió cao một sớm rời tay lái,
Đã nửa tuần trăng tạm ghé thuyền.
Mê chút thơ ngây tìm đến trọ,
Nhà em, đâu phải ý trao duyên.
Hây hây xuân chớm hồng đôi má,
Thêm gợi hình xưa kẻ lỗi nguyền.

Buổi tan về học mấy chiều hương,
Ta đón chờ em nẻo tới trường.
Mộng cũ phai tàn nghe lại thắm,
Ôi người xưa hứa trọn đời thương!
Then châu lầu ngọc giam tình nhỏ,
Riêng trắng lòng ta một bến sương.
U uất sầu đâu bừng nổi dậy,
Thuyền ơi! Neo hãy cắm tha phương.

Ta nhổ thuyền đây, từ giã em.
Ái ân, mồ đắp phía sau rèm,
Mênh mông đâu đó ngoài vô tận,
Một cánh thuyền say lạc hướng đêm.

Tình si

Lá khô
Rụng
Kín gương hồ.
Sóng
Nhấp nhô…
Mũi thuyền rẽ lá vàng khô,
Sao ngà vụt tự đáy hồ bay lên.
Long lanh giọt lệ tuyết,
Lặng lẽ trôi theo thuyền.
Say sưa hàng lá dang tay đón
Hạt ngọc quỳnh đâu lạc động tiên.
E thẹn sau thuyền sao lẩn trốn,
Ôm hờ, lá vẫn dõi theo bên…
Bẽ bàng, lá vẫn theo bên,
Si tình, lá vẫn theo bên,
Thuyền trôi vẫn quyến sao đêm,
Hào quang vẫn ngủ êm đềm trong mơ,

Sóng
Nhấp nhô…
Lá khô
Rụng
Kín gương hồ.

U tình

Anh biết em từ độ,
Em mới tuổi mười hai,
Anh yêu em từ thuở,
Em còn tóc xoã vai.

Tháng ngày đi mau quá,
Chốc đã sáu năm trời,
Tình anh vẫn chưa hiểu;
“Chưa”, là “không”, em ơi!

Em vẫn tin anh lắm,
Em vẫn mến anh nhiều.
Nhưng em tin em mến,
Đâu phải là em yêu.

Trái tim hờ hững ấy,
Đâu thổn thức vì anh.
Anh cũng không hề muốn,
Van xin một ái tình…

Cho nên dòng lệ tủi
Thấm ướt những trang đời.
Xoá nhoà hy vọng cũ,
Hoen ố cả ngày mai.

Lòng anh dần uống cạn
Đến giọt cuối yêu đương.
Chỉ còn của dĩ vãng
Một dư vị chán chường.

Hôm qua tình đã chết,
Anh đã chôn nó rồi.
Anh khóc vì chôn nó
Là chôn cả một đời.

Nhưng anh không đào huyệt,
Không vùi đất như ai,
Cũng không mua vải liệm,
Cũng không mua quan tài.

Anh chỉ đem chôn nó,
Với nỗi niềm chua cay,
Từng mảnh từng mảnh một
Trong mấy vần thơ đây.

Rồi một chiều xuân thắm,
Say hạnh phúc lứa đôi,
Vô tình em có nhớ
Đến người cũ xa xôi,

Mong em thu nhặt giúp,
Đôi tay dù hững hờ,
Mong em vì hắm lượm,
Những mảnh tình bơ vơ.

Chắp lại và thương xót
Dành cho một nấm mồ,
Ở nơi dù hẹp nhất,
Của lòng em say sưa.

Lo sợ

Trên lớp sóng mây viền ánh sáng,
Con thuyền trăng bạc lững lờ trôi.
Đêm nay bánh lái trầm hương lỏng,
Không biết ai trêu tháo trộm rồi.

Đem dấu cả bơi chèo gỗ quế,
Để Hằng Nga sợ nép trong khoang;
Gió khuya lồng lộng từ muôn hướng,
Xô chiếc thuyền cong doạ mãi Nàng.

Biển mây sóng nổi càng to gấp,
Bọt trắng dâng lên quá mạn thuyền.
Vũ trụ say nhìn trăng lảo đảo,
Chừng e sóng lật cướp người tiên.

Chậm quá rồi

Mãi hôm nay lá úa ngập lòng ta,
Lệ ngâu đã bắt đầu gieo thánh thót,
Sen từng cánh với sương trinh từng giọt,
Bắt đầu rơi; thu đã tới lòng ta!

Mãi hôm nay, ôi nửa kiếp trông chờ!
Nàng mới đến, tay chèo khua nhẹ sóng,
Tóc trễ nãi trên lưng còn bỏ thõng,
Vòng hoa đào ôm lệch trán ngây thơ.

Mãi hôm nay một buổi sáng thu mờ,
Nắng đã tắt nơi lòng ta lạnh lẽo,
Hương đã nhạt mà hoa dần đã héo,
Còn chi đâu nồng thắm để yêu mơ!

Có ai đem xây đắp một ban thờ
Với những mảnh bình tan trâm gẫy nát?
Có ai tặng, để cho người đỡ khát,
Một vò không, hay một trái tim khô?

Bao nhiêu năm, tưởng đã phí công chờ,
Ta xé vụn ân tình gieo rắc mãi,
Nay dẫu muốn thu về khâu chắp lại,
Cũng không sao toàn vẹn được như xưa!

Lòng ta ơi! xin trở lại bên mồ,
Để thương xót những hoa tàn lá rụng;
Và đôi cánh vô duyên, đừng mở rộng,
Đón đưa người Nhan sắc đến lầu thơ.

Kìa, đã thôi rún rẩy cặp vai ngả,
Nàng quăng mái chèo đi rồi đấy nhé,
Tay đương vẫy, miệng nhung đào sắp hé,
Bốn trời sương sắp vọng bốn tên ta.

Lánh đi thôi, Nàng đã bước lên bờ!
Giấu đi nữa, cả không gian sầu muộn.
Ta chẳng nỡ, trời ơi, ta chẳng muốn,
Của lòng ta Nàng đến lúc thu sơ.

Cánh buồm trắng

Đằng xa mây tán loạn
Gió Bắc thổi không ngừng
Rặng núi còn đâu nữa
Dải lụa quấn ngang lưng

Mặt trời xuống bụi trúc
Mây nhẹ đua nhau trôi
Tiếng trống trên chòi huyện
Thu không đã đổ hồi

Ánh vàng lây lứt vướng
Trên đồng lúa bao la
Màu tím hồng tan nát
Từng mảnh trên sông Đà

Dưới chân sông nức nở
Ta ngồi nghe buổi chiều
Bên tai gió nức nở
Ta ngồi mong người yêu

Một cánh buồm vải trắng
Trôi theo nước lững lờ
Từ khoang thuyền lanh lảnh
Tiếng hát bỗng cao đưa

Cánh buồn ngày một nhỏ
Tiếng hát ngày thêm xa
Ta nhìn theo không chớp
Ta lắng mãi lời ca

Phải đương đầu với gió
Phải bơi ngược dòng sông
Tiếng ca dần đuối sức
Còn thoi thóp não nùng

Rồi sau chìm tắt hẳn
Như ánh nắng chiều đông
Đã tắt trên đầu núi
Đã chìm trên mặt sông

Rồi từ cao ập xuống
Rồi từ xa dồn về
Bóng đêm dần chiếm cứ
Tràn ngập nơi thôn quê

Nhưng trong khung cảnh vật
Cứ từng phút tối hoài
Xa xa cánh buồm nhỏ
Màu trắng vẫn chưa phai

Nào tím, vàng lá mạ
Với hồng tía, còn đâu!
Chỉ còn một điểm trắng
Hấp hối trong đêm sâu

Em ơi! ta trằn trọc
Khắc khoải đã bao đêm
Nhớ mong, rồi ngờ vực
Đến cả tấm tình em

Vì những điều mơ ước
Của tuổi trẻ yêu đời
Thắm tươi như ánh nắng
Đã phai rồi, em ơi!

Giấc uyên ương liền cánh
Mộng trăm năm lứa đôi
Êm đềm như tiếng hát
Đã phai rồi em ơi!

Trong lo buồn chán nản
Trong hoàn cảnh éo le
Tuy ta còn nhận rõ
Lòng em yêu xưa kia

Nhưng mai ngày, bóng tối
Sẫm mãi trên đường đi
Biết đâu còn có nữa
Lòng em yêu xưa kia

Ta đâu còn giữ được
Lòng em yêu như xưa
Em ơi, cánh buồm trắng
Sắp biến trong đêm mờ!

Vườn tâm sự

Một dĩ vãng tràn thơ và đẫm lệ
Những u hoài chôn kín tận thâm tâm
Anh dùng dằng mãi chiều nay mới kể
Mặc dầu em thúc giục đã bao năm

Vườn tâm sự sắc hương nào có thiếu
Nhưng hương tàn trong nhị sắc trên hoa
Đây đó ngủ âm thầm muôn cánh héo
Nụ cười tươi tan tác phấn son nhoà

Đây chiếc tổ, chim không nhìn nhận nữa
Để buồng rơm mục nát giá hơi may
Kìa ủ dột đôi ba mồ lá úa
Ngổn ngang nằm thoi thóp dưới chân cây

Hãy nín thở đi em và rón rén
Kẻo bước chân xô giạt những hồn thơm
E tiếng nói sẽ làm kinh động đến
Của thời xưa niềm thương nhớ yêu đương

Hãy đứng lại trầm ngâm bên mộ lá
Hãy nâng niu từng cánh rụng đài xơ
Nhưng chớ hỏi bướm vàng đâu vắng cả
Cùng chim xanh thôi hót tự bao giờ

Chớ căn vặn: buồng rơm sao bỏ trống?
Mà uyên đi có hẹn trở về chăng?
Cũng đừng nhắc: phiến gương hồ ảo mộng
Còn hay thôi ngời tỏ dấu sao băng?

Hãy yên lặng nhưng trông tìm hãy khắp
Hiểu cho xa mà cảm nữa cho sâu
Rồi em sẽ thấy lòng thơ tràn ngập
Sóng buồn thương xô đến tự đâu đâu

Từng bước đã theo anh vào quá khứ
Hãy theo anh từng bước lặng ra về
Đó, hết thảy, em ơi lời tâm sự
Vui gì đâu mà em cứ đòi nghe!

Trời xuân quang đãng ngoài kia
Giấu nhanh giọt lệ ra về thôi em
Lần sau muốn lại vào xem
Đừng quên khẽ tiếng và êm gót giày

Bước chân lời nói thơ ngây
Nếu làm xao động những ngày tháng qua
Thì anh đóng cửa vườn hoa
Thôi không kể nữa đâu mà, nghe em!

Bạc tình

Hoa trắng đầy mồ
Não nuột tiếng ai vừa khóc?
Sương vẩn đục
Khói mơ hồ
Nhìn quanh: chiều xám với tha ma!
Vắng tanh! ôi, chiều, nơi tha ma!

Nhưng đâu đây ai khóc gần hay xa
Mà thảm thiết hay thu vừa nức nở?
Không, không phải giọng hờn trong sắc úa
Không, cũng không âm nhạc của màu phai
Tiếng mùa thu ta lắng đã quen tai
Nhưng gió tắt mà sao còn động cỏ
Hoa lung lay, vật vã nắm hương tàn
Hay tiếng khóc dâng lên từ đáy mộ
Của muôn đời chưa nín hận lìa tan?

Ngậm ngùi u uất
Não nuột than van
Oán thương chi mà cay đắng muôn vàn?
Ta chẳng biết nhưng ai mà biết được
Chân đứng lại hồn trôi vào thuở trước
Tưởng chừng nghe thánh thót lệ người xưa
Hán Minh Phi muôn dặm đất Thuyền Vu
Tiếc cung điện Trường An còn nức nở
Ai vụng tính để cung đàn lỡ dở
Ai quên lời sai hẹn lúc chia tay
Mắt mòn trông ải nhạn khói mây bay

Ngậm ngùi u uất
Não nuột chua cay
Oán thương chi mà xương máu tràn đầy
Sao tiếng khóc còn dâng thê thiết mãi?
Bóng chiều buông đã lạnh kín tha ma!
Từ cõi âm còn vẳng đến lòng ta
Niềm di hận của ai người bạc mệnh
Tay run rẩy nhưng không vì gió lạnh
Bỗng để rơi trên cỏ nắm vàng hương
Ta vừa thấy một linh hồn mỏng mảnh
Níu vai ta đòi trả lại yêu đương
Lòng chơ vơ rùng rợn nỗi kinh hoàng
Lời cay đắng tưởng vô cùng bất tuyệt

Ngậm ngùi thống thiết
Rầu rĩ thê lương
Tiếng nức nở trên vai nhường rỏ huyết
Niềm oán hận càng nghe càng rõ rệt
Ôi, trăm đau nghìn tủi quá bi thương!

Chiều hôm nay ta viếng mộ một tình nương

Lại Say

Gối mộng

Phách rụng song song nhạc xuống chìm
Tiếng ca bừng nổi giữa chừng đêm.
“Canh khuya đưa khách…” Lời gieo ngọc;
Mơ gái Tầm Dương thoảng áo xiêm.
Ai lạ nghìn thu, xa tám cõi,
Sen vàng như động phía châu liêm.
Nao nao khói biếc hài thương nữ;
Trở gối, hoa lệ rụng trắng thềm.

Chết nửa vời

Bước đã mỏi mà trông càng đã mỏi
Ta dừng chân nhắm mắt một đêm nay
Thả chiếc bách không chèo trên bể khói
Mặc trôi về đâu đó nước non say

Kìa một cõi trăm hình muôn vạn tiếng
Đương dần phai dần hiện, tắt rồi vang
Ta cố gọi những giác quan lười biếng
Để ghi cho hậu thế phút mơ màng

Nhưng vũ trụ hư huyền tuy rộng mở
Ta đê mê cảm được chút gì đâu!
Hồn với xác chỉ còn thoi thóp thở
Trong hai bàn tay sắt bọc nhung nâu

Nhớ quê nâu

Một trời nâu ngát khói lung lay
Má chiếc huyền thơm mọng ý say
Quê mướn tình thiêng hai nỗi nhớ
Hồn đơn trên gối một phương bay
Hỡi ơi! nguồn máu nghe xao xuyến
Ai thắt trên lòng những ngón tay?

Lưu Nguyễn khi xưa từng phụ bạc
Thiên Thai đòi mãi đứa con vay
Mênh mông gió bụi về chi được
Cõi Nát Bàn xưa ngủ đắng cay
Da thịt bâng khuâng hồn phách lả
Nhớ quê sầu trắng một đêm say

Con tàu say

Khói tuôn mờ trắng đêm sâu
Men rừng say một con tàu ngả nghiêng
Lắng tai, nhịp sắt liền liền
Đường sương nổi dậy ưu phiền dưới chân
Còi khuya vọng mãi tiếng ngân
Lao đao núi thẳm cây gần tương tư
Tha phương đã réo mong chờ
Con tàu luân lạc đêm mờ còn say
Rượu ngon chở mấy toa đầy
Bánh xe muôn dặm còn ngây hương rừng
Giữa đêm cây núi chập chùng
Non sông chếnh choáng biết dừng nơi nao!

Hận rừng mai

Ngàn mai lối tuyết đêm đông lạnh
Hai gã say sưa lạc nẻo về
Đắm giấc mơ tình trên nệm tuyết
Quanh người âu yếm lá mai che

Phấn hương đàn sáo khi tàn mộng
Dìu dặt như còn vướng gốc mai
Gối tuyết lạnh lùng thêm cợt nhắc
Màu da ngà nõn cánh tay ai

Hôm nay khắc khoải hồn xuân muộn
Chán nản nào sâu tận đáy tim
Nhớ tiếc hai chàng theo dấu cũ
Mong cùng sống lại giấc mơ tiên

Hỡi ơi! chỉ thấy màu hoa úa
Trăng hạ tuần soi lối mấp mô
Lệ tuyết âm thầm tuôn đã cạn
Rừng mai xơ xác nắm xương khô

Tuyết tan mai rụng còn đâu nữa
Dĩ vãng tìm đâu một chút ghi
Chăn gối đêm xưa nơi vực thẳm
Điêu tàn mang cả ái ân đi…

Về thôi với cuộc vui quần chúng
Tiệc yến phù hoa lộng lẫy xưa
Với những tình yêu đầy vật chất
Mê man giả dối xót thương vờ

Mai, Tuyết là hai nàng bạc mệnh
Lấy xuân làm mộ nắng làm tang
Nâng niu đưa tới nguồn say đắm
Chỉ một đêm đông gió phũ phàng

Sai lạc

Nao nao tiếng sắt dội trên đường
Sầu chở đầy xe nẻo cố hương
Đá gập ghềnh nghiêng đôi bánh gỗ
Tre làng mươi đảo biếc trong sương

Dĩ vãng mơ hồ sau khóm tre
Đâu đây trường học trống tan về
Bờ ao gợn đỏ màu hoa sắn
Kỷ niệm khơi cùng vết bánh xe

Bâng khuâng vòng sắt nặng nề quay
Vang bóng thời xưa tản mác đây
Sông ngủ hoàng hôn lều đượm khói
Men chiều nghiêng ngả chiếc xe say

Lưỡi tê thành bại đắng giang hồ
Bánh lệch thăng bằng lối mấp mô
Nao nức thăm quê sầu chểnh mảng
Phong trần sai nhịp với ngây thơ

Chân hứng

Từ thuở chàng say ôm vũ trụ
Thu trong bầu rượu một đêm trăng
Nhảy xuống muôn trùng sông quạnh quẽ
Đem theo chân hứng gửi cô Hằng

Chừng như thơ náu mãi cung tiên
Lóng lánh canh khuya bạc cạnh thuyền
Không đoái hoài chi dương thế nữa
Nhạc trần tơ phím mãi vô duyên

Bữa tiệc phàm phu ai đáng mặt
Nối bài Dâng rượu thuở xưa đâu
Trích Tiên đã khuất đời ai kẻ
Tìm thấy trong men ý nhiệm màu

Chuếnh choáng đêm nay ta buộc ngựa
Ven rừng hiu quạnh suối cô liêu
Xốn xang mạch máu ngàn thương xót
Tài nghệ bao đời có bấy nhiêu!

Ngựa ơi hãy nghỉ chân cuồng khấu
Cho thoả lòng ta nỗi khát khao
Ta chẳng mò trăng như Lý Bạch
Nhưng tìm thi hứng mất đêm nao…

Tình hoa thuở trước xô về đọng
Ơi phiến gương vàng một tối nay
Ta lặng buông thân trời lảo đảo
Mơ hồ sông nước choáng men say

Hỡi ơi, lầu nguyệt té xiêu rồi!
Từng mảnh thơ ngà tản nát trôi
Hồn cũ Thịnh Đường muôn nẻo sáng
Ta ghì hư ảnh chút mà thôi

Hơi tàn Đông Á

Phơi phới linh hồn lỏng khoá then
Say nghe giọt nhựa khóc trên đèn
Mê ly… Cả một trời Đông Á
Sực tỉnh trong lòng nấm mộ đen

Đáy cốc bao la vạn vực sầu
Ngai vàng Mông Cổ ngự đêm nâu
Hãy nghe bão táp trong cô tịch
Vó ngựa dân Hồi dẵm đất Âu

Thuyền chiến nằm mơ cuộc viễn chinh
Buồm neo rời rạc bến U Minh
Đâu đây quằn quại trong làn khói
Lớp lớp uy nghi Vạn Lý Thành

Thuốc cháy âm thầm hãy lắng tai
Phương Đông là một tiếng than dài
Bao nhiêu năm đã từng oanh liệt
Bốn bể quy hàng nép dưới ngai

Nhựa chín dần trên ngọn lửa đào
Ngược dòng năm tháng khói lên cao
Hương thiêng rẽ lối đôi bờ mộng
Cung các vàng son một thuở nào

Gối nệm lênh đênh xác thịt hờ
Thuyền say một cánh lướt dòng thơ
Trăng hiu hắt ngủ đêm khuya rợn
Sương khói phù dung ngập bến bờ

Thế kỷ huy hoàng của Á Châu
Hiện về trên gối một đêm nâu
Mây xanh cánh rộng ai mơ đó
Hồn có tiêu tan vạn cổ sầu!

Khám phá chùm 🔰Thơ Trúc Thông🔰Bên Cạnh Tập Thơ Say Vũ Hoàng Chương

1 bình luận về “Thơ Say Vũ Hoàng Chương [Tuyển Tập Trọn Bộ Các Bài Thơ]”

Viết một bình luận