Thơ Nguyễn Tất Nhiên [Tác Giả, Tác Phẩm + Tuyển Tập Thơ]

Thơ Nguyễn Tất Nhiên ❤️️ Tác Giả, Tác Phẩm + Tuyển Tập Thơ ✅ Chia Sẻ Cho Bạn Những Bài Thơ Hay Nhất Của Tác Giả Nguyễn Tất Nhiên.

Tiểu Sử Cuộc Đời Tác Giả Nguyễn Tất Nhiên

Nguyễn Tất Nhiên là một hiện tượng của văn học miền Nam những năm 1970-1975. Đọc ngay tiểu sử cuộc đời tác giả Nguyễn Tất Nhiên dưới đây để biết thêm về ông.

  • Nguyễn Tất Nhiên có tên thật là Nguyễn Hoàng Hải, sinh ngày 30/5/1952 tại xã, Bình Trước, quận Châu Thành Biên Hòa.
  • Nguyễn Tất Nhiên theo học trường trung học Ngô Quyền từ năm 1963 cho tới năm 1970.
  • Vào khoảng năm 1972 hoặc 1973, Nguyễn Tất Nhiên nhận được giấy gọi nhập ngũ vào trường Võ khoa Thủ Đức. Tuy nhiên mới vào Trung Tâm 3 Quang Trung, ông đã được cho thôi về vì lý do tâm thần bất ổn.
  • Sau năm 1975, ông sống ở trong nước, trong thời gian này ông học đàn và sáng tác ca khúc với nhạc sĩ Nguyễn Hữu Nghĩa trong bốn năm.
  • Năm 1980, Nguyễn Tất Nhiên sang Pháp sinh sống. Sau đó, ông chuyển sang Mỹ định cư tại Quận Cam.
  • Năm 1987, ông gia nhập Hội Nhà Văn Việt Nam Lưu Vong. Sau ông lấy vợ có tên là Minh Thủy, rồi có với nhau 2 đứa con trai.
  • Ngày 03/08/1992, nhà thơ Nguyễn Tất Nhiên qua đời tại California – Mỹ.

Đọc thêm🍃Thơ Phạm Thiên Thư🍃Tác Giả, Tác Phẩm

Sự Nghiệp Sáng Tác Nhà Thơ Nguyễn Tất Nhiên

Khái quát những nét chính trong sự nghiệp sáng tác của nhà thơ Nguyễn Tất Nhiên:

  • Theo lời kể của một số người bạn cùng trường lúc nhỏ của Nguyễn Tất Nhiên thì thơ của ông đã rất hay từ nhỏ. Lúc đó Nguyễn Tất Nhiên thành lập thi văn đoàn với bạn học là Đinh Thiên Phương, tên thật là Đinh Thiên Thọ. Cả hai thi sĩ học trò này cùng nhau xuất bản tập thơ Nàng thơ trong mắt năm 1966, lúc đó ông được 14 tuổi.
  • Tâm hồn nghệ sĩ của Nguyễn Tất Nhiên đã bộc lộ từ lúc ông còn rất trẻ. Đầu óc của ông được miêu tả lúc nào cũng như mơ mộng suy nghĩ đâu đâu, không tập trung ngay cả khi đang học. Bạn bè thời gian này gọi đùa ông là Hải Ngáo hay Hải Khùng.
  • Mối tình đầu của ông với cô gái tên Duyên là cảm hứng để ông cho ra mắt nhiều tác phẩm như: “Khúc tình buồn”, “Cô Bắc Kỳ nho nhỏ”, “Em hiền như ma sơ”, “Linh mục”…
  • Sự nghiệp của Nguyễn Tất Nhiên thời gian đầu không mấy thành công. Cho đến khi thơ ông được một số thầy giáo gửi đăng báo Sáng tạo của Mai Thảo; rồi Phạm Duy, Nguyễn Đức Quang thấy đó mà phổ nhạc thì mới bắt đầu nổi tiếng.
  • Ngoài sáng tác thơ, Nguyễn Tất Nhiên còn sáng tác một số nhạc phẩm, tiêu biểu là ca khúc “Chiều trên đường Hồng Thập Tự”. Ông còn viết lời cho ca khúc “Trúc đào”.

Phong Cách Sáng Tác Của Nguyễn Tất Nhiên

Phong cách sáng tác của nhà thơ Nguyễn Tất Nhiên được nhận định như sau:

Nguyễn Tất Nhiên nổi tiếng với những bài thơ viết về cảm tình tuổi trẻ, bằng cách đào sâu vào cảm xúc, tư tưởng của con người. Ông thổi một làn gió mới vào thơ Việt Nam với đầy những ý tưởng kỳ lạ. Ngoài ra ông còn có nhiều bài thơ gợi nên hình ảnh của tuổi học trò, vừa hồn nhiên, vừa nghịch ngợm ..

=>Độc giả yêu thích thơ của Nguyễn Tất Nhiên do hay, phóng khoáng, có những nét gần như kỳ lạ nhưng lại rất trẻ, rất hồn nhiên, cứ viết là viết, hễ thích là viết và viết rất gần gũi với cuộc sống con người.

Chia sẻ thêm cho bạn đọc 🔰Thơ Trúc Thông🔰Tác Giả, Tác Phẩm

Tuyển Tập Các Tác Phẩm Của Nhà Thơ Nguyễn Tất Nhiên

Nhà thơ Nguyễn Tất Nhiên để lại một kho tàng thơ khá đồ sộ, dưới đây là tuyển tập các tác phẩm của ông, cùng theo dõi nhé!

*Thiên tai (1970)

  • Phác hoạ
  • Bài thấm mệt đầu tiên
  • Tình yêu hoài lạ lùng
  • Nên sầu khổ dịu dàng
  • Chỗ tôi
  • Linh mục
  • Nên thời gian ấy ngùi trông
  • Tình một hai năm
  • Hồng trần
  • Khúc tình buồn
  • Đi trong mưa nhớ Duyên
  • Chết tôi một cuộc vong tình
  • Sức tôi dựng tình
  • Phẳng lặng
  • Bài hối trên tay Duyên
  • Thiên thu

*Chuông mơ (1987)

  • Chuyến đò Cửu Long
  • Paris, khúc tháng chín
  • Nhớ nội
  • Nguyên do
  • Thơ say
  • Cứ ngỡ như là mới nhớ thôi
  • Chở em đi học trường đêm
  • Chuông mơ
  • Xướng ca thi
  • Động đất
  • Mùa xuân chim núi
  • Cảm người chín năm
  • Mưa trong nắng
  • Kẻ tự đóng đinh tim
  • Dung khúc
  • Cho đáng đời ai
  • Dịp chào đời Vi Diệu
  • Mưa lăn trên kiếng cửa

*Tâm dung (1989)

  • Tâm khai
  • Tâm sân
  • Cổ tích
  • Tâm hoa
  • Tâm xuân
  • Tâm hồng
  • Tâm hương
  • Tâm mưa
  • Tâm sương
  • Tâm ca
  • Tâm cảm
  • Tâm tưởng
  • Tâm nguyệt
  • Tâm cảnh
  • Tâm chung
  • Như là hôm qua
  • Tịnh khúc
  • Tâm duyên
  • Tâm dung

*Cũng cần cho hạnh phúc

  • Mộng mơ
  • Uyên ương

*Minh khúc (1990)

  • Minh khúc, 89
  • Minh khúc 2
  • Minh khúc 3
  • Minh khúc 4
  • Minh khúc 5
  • Minh khúc, 90
  • Minh khúc 7
  • Minh khúc 8
  • Minh khúc 9
  • Minh khúc 10
  • Minh khúc 12

*Các tác phẩm khác

  • 1978 ở Việt Nam
  • Bài đầu năm tình yêu
  • Bài hạnh ngộ
  • Bài tạ lỗi cùng người
  • Ca dao
  • Chiều mệnh danh tổ quốc
  • Cho nhỏ ngày thi
  • Cô Bắc Kỳ nho nhỏ
  • Cuối tháng tám
  • Duyên của tình ta con gái Bắc
  • Đám đông
  • Đố chút
  • Đôi mắt nào linh hiển
  • Đông khúc
  • Gia phả
  • Giữa trần gian tuyệt vọng
  • Hai hàng me ở đường Gia Long
  • Hai năm tình lận đận
  • Hỏi chút
  • Hối chút
  • Hôm nay
  • Khúc du dung
  • Lần cuối
  • Lưu vong
  • Ma Soeur
  • Mới thức
  • Ngồi quán, tình cờ gặp lại K
  • Nhớ chút
  • Như những hoàng hôn đỏ mặt trời
  • Oanh
  • Sáng nay
  • Tàn thu
  • Tháng 11, thơ mưa
  • Tháng giêng, chim
  • Thấm mệt đầu đời
  • Thơ khởi tự mê cuồng
  • Thục nữ
  • Trúc đào
  • Vài đoạn viết ở Đinh Tiên Hoàng
  • Về trên nạng gỗ
  • Ví chút
  • Tính tình con gái 3 miền
  • Nàng thơ trong mắt (thơ, 1966)
  • Dấu mưa qua đất (thơ, 1968)
  • Thơ Nguyễn Tất Nhiên (thơ góp nhặt từ 1969-1980, NXB Nam Á, Paris, in lần đầu tiên 1982)
  • Những năm tình lận đận (tập nhạc 1977-1984, NXB Tiếng hoài nam)

15 Bài Thơ Hay Nhất Của Thi Sĩ Nguyễn Tất Nhiên

Sưu tầm 15 bài thơ hay nhất của thi sĩ Nguyễn Tất Nhiên, mời bạn đọc cùng thưởng thức.

Dung Khúc

em ham chơi chưa hết mùa con gái
cười như hoa vui tiếng gọi mặt trời
nghịch như chim ăn dở trái chín cây
cây chín trái lòng anh rơi lăn lóc

em ham vui chưa hết ngày chim chóc
lời nhẹ nhàng nào anh trách cho đang
trời sinh chim hót cho cả mai hồng
cho vạn vật… có nhành cây nó đậu
lúc chợt hiểu ra thì anh đã khổ
lòng bao dung nào sánh nổi cây cành!

em ham đi chưa hết tuổi xuân xanh
như chim chóc thiên di theo thời tiết
anh trụi lá mùa trơ xương gánh rét
thèm như thông ngăn ngắt đứng đầu non
chẳng bao giờ thông dáng đứng cô đơn
tạo hoá cũng bất công cùng cây cỏ!

em mắc cỡ chưa hết thời au má đỏ
gió se đông có làm tái môi son?
sân lúa hồn anh nắng đã không còn
anh chỉ trách thời gian bày sớm, tối
chứ ai nỡ giận chim bay ù té
vì quá yêu nó liến thoắng tinh nhanh

em ham chơi mà đời lại ham giành
anh thua cuộc vì… cắn răng độ lượng
anh thua cuộc vì nghĩ mình… cao thượng
(có nghĩa là đau chới với em ơi!)

chiều hôm nay mưa nhỏ nhỏ, sầu đời
sao chim sẻ tung tăng đùa khúc khích?
em ríu rít cho anh buồn muốn chết!

Hôm Nay

Khi không tình não nùng buồn
Gót chân ai bỏ con đường nhớ nhung
Gót chân ai nhẹ vô cùng
Dẫm trên xác lá tôi từng tiếng kêu
Gót chân ai bước nhẹ hều
Bước qua tôi, bước, hư nhiều thói quen

Khi không tình não nùng buồn
Nhớ hôm qua vẫy tay ngừng ngập bay
Tóc ai ngắn ngắn, như là
Suốt đời chưa chịu thiệt thà chấm vai
Suốt đời khét nắng rong chơi
Kể như hơi hướm bàn tay tôi, thừa

Mừng em sớm biết lọc lừa
Biết ngây thơ giả, biết đùa với đau

Biệt ly dù ở ga nào
Cho tôi ngồi một toa tàu lãng quên

Bài Hạnh Ngộ

Em biết thương ta rồi phải không?
thôi thế cho ta bớt não nùng
thôi thế cho đời ta ngậm đắng
còn nghe vị ngọt của tình thân!

ta có gì đâu ngoài khốn khổ
ngoài vết thương thấm thía u tình
yêu ai ta quấn dây oan nghiệt
mặc sức nhân gian siết bạo tàn!

ta có gì đâu ngoài trái tim
đem phơi hệ luỵ giữa thanh thiên
ngờ đâu thiên hạ vô tâm quá
mua vui trên những nỗi đoạn trường!

thế nhân khắc nghiệt hơn ta tưởng
em cũng vô tình nghiệt ngã theo
yêu ai, ta đốt thời niên thiếu
bây giờ mang thảm kịch tàn tro!

em biết thương ta rồi phải không?
thôi thế cho ta chút mát lòng
thôi thế cho ta còn bác ái
còn tưởng tin người vì tưởng tin em…

Bài Thấm Mệt Đầu Tiên

Tình mới lớn phải không em rất thích?
Cách tập tành nào cũng thật dễ thương
Thuở đầu đời chú bé soi gương
Và mê mải dĩ nhiên làm lạ

Tình mới lớn phải không em rất lạ?
Cách tập tành nào cũng ngượng như nhau
Thuở đầu đời chú bé ôm phao
Và nhút nhát, dĩ nhiên ngộp nước

Tôi có cánh buồm tấp về ký ức
Em có chỗ ngồi quên lãng như mây

Dù cát bụi có nhiều phen dấy loạn
Cũng yên nằm mang phân bón cho cây
Nên bao giờ tôi cũng phải thương tôi
(Những ích kỷ nảy sinh sau lần thảm bại!)

Tuổi mười lăm giữa con trai, con gái
Đã rõ ràng ai khờ khạo hơn ai
Nên bao giờ tôi cũng phải thương tôi
(Những ích kỷ nảy sinh sau lần nhục nhã!)

Em có một đời rong xanh mơ đá
Tôi có ngàn năm say khướt hận thù!

Tình mới lớn phải không em rất mỏng?
Cách tập tành nào cũng dễ hư hao
Thuở đầu đời cầm đũa thấp cao
Và nâng chén, dĩ nhiên, đổ vỡ

Khi mỏi mòn nghe đời mình trắc trở
Hơn lúc nào tôi quá đỗi thương tôi!

Trúc Đào

Trời nào đã tạnh cơn mưa
Mà giông tố cũ còn chưa muốn tàn
Nhà người tôi quyết không sang
Thù người tôi những đêm nằm nghiến răng
Quên người – nhất quyết tôi quên
Mà sao gặp lại còn kiên nhẫn chào

Chiều xưa có ngọn trúc đào
Mùa thu lá rụng bay vào sân em
Mùa thu lá rụng êm đềm
Như cô với cậu cười duyên dại khờ
Bởi vì hai đứa ngây thơ
Tình tôi dạo ấy là… ngơ ngẩn nhìn
Thế rồi trăng sáng lung linh
Em mười sáu tuổi giận hờn vu vơ
Sang năm mười bảy không ngờ
Tình tôi nít nhỏ ngồi mơ cũng thừa
Tôi mười bảy tuổi buồn chưa
Đầu niên học mới dầm mưa cả ngày

Chiều nay ngang cổng nhà ai
Nhủ lòng tôi chỉ nhìn cây trúc đào
Nhưng mà không hiểu vì sao
Gặp người xưa lại nhìn nhau mỉm cười?

Phác Hoạ

Tôi không đủ kiên nhẫn đọc hết cuốn truyện dài
vì truyện dài không thể đọc vội vã
người chắc cũng không đủ kiên nhẫn yêu tôi
vì tôi còn dễ chán hơn truyện dài
tôi là một kịch bản
trường thiên

Tháng 11, Thơ Mưa

Người tóc thả vai ngoan
Bước qua chiều, mưa nhỏ
Cùng tận chốn tang thương
Ta nghe ngàn phiến gió
Đè nặng bóng thê lương
Xuống từng hơi thở khó

Người tóc thả vai ngoan
Dịu hiền trong mưa nhỏ
Chớn chỏ đời nghiệt oan
Ta mời ta viếng mộ

Ta mời ta viếng mộ
Lìa thảm cảnh dương gian

Chúc Phật còn lui chân
Trước bạo quyền chế độ
Huống hồ chút hư danh
Nguyễn Tất Nhiên thống khổ

Ôi chữ nghĩa văn chương
Bất lực, càng bất lực

Phải sống nơi địa ngục
Mới hiểu thấu thân ta

Đôi mắt người ngây thơ
Không hề vương vấn tội
Có chở tình ta theo
Tới cõi nào diệu vợi?

Lửa đời ta đã lụn
Đang hấp hối tro tàn

Linh Mục

1.
dĩ vãng là địa ngục
giam hãm đời muôn năm
tôi – người yêu dĩ vãng
nên sống gần Satan
ngày kia nghe lời quỉ
giáng thế thêm một lần
trong kiếp người linh mục
xao gầy cơn điên trăng!

2.
vì tôi là linh mục
không mặc áo nhà giòng
nên suốt đời hiu quạnh
nên suốt đời lang thang!
vì tôi là linh mục
giảng lời tình nhân gian
nên không có thánh kinh
nên không có bổn đạo
nên không có giáo đường
(một tín đồ duy nhất
vừa thiêu huỷ lầu chuông!)
vì tôi là linh mục
phổ lời tình nhân gian
thành câu thơ buồn bã
nên hạnh phúc đâu còn
nên người tình duy nhất
vừa thiêu huỷ lầu chuông
vì tôi là linh mục
không biết mặt thánh thần
nên tín đồ duy nhất
cũng là đấng quyền năng!

3.
tín đồ là người tình
người tình là ác quỉ
ác quỉ là quyền năng
quyền năng là tín đồ
tín đồ là người tình
(vì tôi là linh mục
giảng lời tình nhân gian!)

4.
vì tôi là linh mục
không biết rửa tội người
nên âm thầm lúc chết
tội mình còn thâm vai…

Ví Chút

tặng Đông Duy

bàn tay em,
bàn tay nhỏ nhắn
xé tình nhau, không, xé vụn đời anh!
bàn tay em,
bàn tay xinh xắn
cắt đường đi, không, cắt cổ chân thành!
bàn tay em,
bàn tay búp bế
có ngờ đâu ngang sức bật đường tên!
bàn tay em,
bàn tay nhân ái
tội thân anh Từ Hải thuận triều đình!

Cuối Tháng Tám

Khổ đau oằn oại sinh thời
Yêu ai tôi chỉ có lời thở than
Có môi hôn trộm vội vàng
Khiến em hoảng hốt trong cơn tình đầu

Nụ cười giữ được bao lâu?
Nhân sinh là một giòng sầu miên man…
Sông dài rồi cũng chia phân
Tình bao nhiêu lớn cũng tàn phai phôi
Tôi đam mê siết thân người
Hay đâu đá tảng đeo đời trăm năm!

Em gầy guộc, em mong manh
Em chưa đủ sức long đong cùng chàng
Em ngây thơ đến rỡ ràng
Em chưa đủ lượng khoan hồng thứ dung
Em tội nghiệp, em tủi thân
Em chưa tự chủ kíp ngăn lệ ràn…

Lôi người té sấp gian nan
Lỗi tôi, ừ đó, muôn phần lỗi tôi

Tàn Thu

Ôi những hàng cây nhung nhớ nhung
Có như ta đứng lạnh vô cùng
Có nghe sương tuyết làm hon héo
Chút gì màng muộn thuở thanh xuân

Ôi những hàng cây ngơ ngẩn ngơ
Có khổ đau nghe lá hững hờ
Có như ta nửa đời hiu hắt
Muốn chết, sau đôi bận giã từ?

Ôi những hàng cây im đứng im
Ngùi tưởng bao nhiêu lá phụ tình
Có như ta đứng – tàn mơ mộng
Máu vẫn loang từ vết nhân duyên?

Này những hàng cây đứng trơ xương
Có đứng như ta đứng nát lòng
Có như ta đứng chờ không hẹn
Một người… không biết nhớ ta không?

Thục Nữ

Chiều em đi hai hàng bính tóc
Gieo xuống đôi vai nhỏ thiệt thà
Còn bao nhiêu dấu hài khuê các
Sao đành gieo xuống phố đời ta?

Chiều em đi nón lá che nghiêng
Sao đành che mất nụ cười duyên
Mây vẫn chưa về gom bớt nắng
Trần ai đông lắm kẻ si tình

Chiều em đi trong nắng trời tây
Bóng đổ lênh đênh, bóng đổ gầy
Bóng đổ gầy như ta ốm yếu
Đeo đẳng hoài theo tình không may!

Chiều em đi bước ngại bước ngùng
Như sợ làm đau ngọn cỏ nhung
Như sợ bay lên từng đoá bụi
Sao khách tài hoa nát cả lòng?

Chiều em vui quá, thuở vàng son
Ta bỗng lang thang khắp ngả đường
Ta đi cho chết thời oanh liệt
Cho thấu một trời đau đớn riêng!

Thiên Thu

Sao thiên thu không là xa nhau?
nên mưa xưa còn giăng ngang hồn sầu
tôi đứng như cây cột đèn gẫy gập
và một con đưỜng cúp điện rất lâu

sao thiên thu không là chôn sâu?
nên nắng xưa còn hanh mái tóc nhầu
tôi đứng như xe tang ngừng ngập
và một họ hàng khăn trắng buồn đau

sao thiên thu không là đường chim?
nên mây năm xưa còn trên tay phiền
tôi đứng như tường vôi luống tuổi
và những tàng xanh chùm gởi quê hèn!

sao thiên thu không là lãng quên?
nên tình xưa còn cháy âm thầm
tôi đứng như căn nhà nám lửa
và những người thân trốn chạy vội vàng!

sao thiên thu không là sương tan?
nên mặt trời xưa còn gượng huy hoàng
tôi đứng như dòng sông im lặng
và những cánh buồm kiệt sức lang thang!

sao thiên thu không là thiên thu?
nên những người yêu là những ngôi mồ
tôi đứng một mình trong nghĩa địa
và chắc không đành quên khổ đau!

Oanh

Hãy yêu chàng, yêu chàng như yêu dòng sông
Ngậm ánh trăng non bàng bạc đêm rằm
Sông chở phù sa về ươm lộc mới
Chàng chở tình về cho mắt em ngoan

Hãy yêu chàng, yêu chàng như yêu áng mây
Lãng đãng trôi xuôi ngọn thuở mộng dài
Mây ủ mưa hồng thơm hoa kết trái
Chàng ủ tình hồng thả tóc em bay

Hãy yêu chàng, yêu chàng như yêu giọt sương
Sớm vẫn ngủ quên trên cánh hoa hường
Sương kết hơi mù mơn man lá cỏ
Chàng kết tình vui hơi thở em nồng

Hãy yêu chàng, yêu chàng như yêu luống mạ
Say gió chiều nghiêng kể chuyện thanh bình
Mạ đơm lúa đầy trẻ thơ mau lớn
Chàng đơm tình đầy trong ngực em, xinh

Hãy yêu chàng, yêu chàng như yêu mặt trời
Bỏ quên sợi nắng lụa vàng tươi
Mặt trời nổi lửa soi trần thế
Chàng thắp tình soi dáng nhỏ em, lười

Hãy yêu chàng, yêu chàng như yêu hy vọng
Bay nhảy siêng năng từng trái tim người
Hy vọng vuốt ve sau lần thất thế
Chàng vuốt ve tình nóng hổi bàn tay

Hãy yêu chàng, yêu chàng như yêu cánh gió
Chơi giỡn tung tăng hai vạt áo dài
Gió đưa mây về, trời mưa, bong bóng vỡ
Chàng đưa tình về, xót ngọn cỏ may

Mưa Trong Nắng

Trên đường đến nhà em
trời tháng ba mưa nhỏ
mưa lóng lánh nắng vàng
nắng mưa đùa ướt phố
người yêu gặp người yêu
nắng mưa đẹp cả chiều…

trên đường đến nhà em
trời tháng xuân óng ả
nắng không nhịn mưa lên
mưa không nhường nắng tỏ
người yêu gặp người yêu
xôn xao mưa nắng gió…

trên đường đến nhà em
chuông giáo đường quyện lấy
xóm đạo nắng mưa chuông
chuông nắng mưa từ ái
người yêu gặp người yêu
lâng lâng cả khung chiều…

nhưng sao em vắng nhà
đã qua giờ tan lễ…
người yêu đợi người yêu
mưa gì dai dẳng thế?

sao em đâu mất tiêu
mưa khua thềm nho nhỏ…
người yêu đợi người yêu
tiêu điều nghe tiếng vỡ!

Quốc Lộ 1 buồn hiu
trên đường về đi bộ
người yêu giận người yêu
mưa trên đầu trên cổ!

Tìm hiểu thêm 🔰 Thơ Bùi Minh Quốc 🔰Tuyển tập thơ hay

Chùm Thơ Tình Nguyễn Tất Nhiên Hay

Tiếp tục chia sẻ thêm cho bạn chùm thơ tình của Nguyễn Tất Nhiên hay sau đây.

Cứ Ngỡ Như Là Mới Nhớ Thôi

tâm hồn tôi có một dòng sông
chảy qua nhà cô bạn chung trường
chiều sông dâng sóng miên man gió
bay tóc bay hồn tôi thanh tân…

tâm hồn tôi có một bờ sông
bên cạnh nhà cô bạn chung trường
chiều miên man gió sông dâng sóng
dâng tuổi dâng tình tôi mênh mông…

tâm hồn tôi thức trắng đêm dài
em bay áo trắng nắng ươm mây
chiều êm nắng rủ nhau đi ngủ
trên tóc ai lành ru ngủ vai…

tâm hồn tôi có quẩn quanh tôi
có một sông quanh khúc quẩn đời
có một bàn tay ôm cặp, gói
cả mộng mơ kia, luyến tiếc này…

tâm hồn tôi có tuổi thơ tôi
có một bâng khuâng thức trắng đời
đời cứ rủ nhau đi ngủ cả
tôi thức cho buồn ngỡ… mới thôi…

Cô Bắc Kỳ Nho Nhỏ

Đôi mắt tròn, đen, như búp bê
Cô đã nhìn anh rất… Bắc Kỳ
Anh vái trời cho cô dễ dạy
Để anh đừng uổng mớ tình si

Anh vái trời cho cô thích mộng
Để anh ngồi kể chuyện nằm mơ
“Đêm qua có một chàng bươm bướm
Nguyện chết khô trên giấy học trò”

Anh chắc rằng cô sinh trong Nam
Cảnh tượng di cư chắc lạ lùng?
Khi nghe ai luyến thương Hà Nội
Chắc cô nghe bằng tim dửng dưng

Anh vái trời cho cô dửng dưng
Coi như Hà Nội – xứ hoang đường
Để anh còn dắt cô đi dạo
Còn rủ cô vào rạp cải lương

Anh vái trời cô thích cải lương
“Thích kẻ anh hùng diệt bạo tàn”
Mốt mai thê thảm quanh đời sống
Cô sẽ còn đôi chút lạc quan

Đôi mắt tròn, đen, như búp bê
Cô chớ nhìn thiên hạ lận lường
Mà hãy nhìn anh cây lắm chuyện
Nhưng còn con trẻ chuyện yêu đương.

Uyên Ương

1.
tình đã đến trong những ngày địa ngục
trong những ngày người, thú phải như nhau
trong những ngày ác quỷ toạ ngai cao
phô nanh vuốt bày gươm đao xiềng xích

ta gượng sống giữa bao trùm nỗi chết
tay khăng khăng cầm giữ nụ hoa hồng!

khi yêu ai ta mãnh liệt sinh tồn
ta chịu đựng phi thường cực hình man tợn
vai kịch thảm đời chọn ta đảm nhận
đời chọn ta để chà đạp không nương
lúc em vừa chợt hiểu, chợt ngùi thương
thì hai đứa còn đâu cơ hội nữa!

tình đã đến trong những ngày nhuộm đỏ
trong những ngày Thượng Đế phải ra đi
trong những ngày giá trị của lương tri
được thẩm định bằng tín điều duy vật!

tình đã đến trong những ngày địa ngục
trong những ngày cướp của, sát nhân
trong những ngày nhãn hiệu “nhân dân”
dán bừa bãi trên mỗi hành vi bạo ngược!

có những chiều ta muốn hôn em, rồi khóc
mùa bình an nào chờ đợi uyên ương?

2.
nhớ hôm xưa em mảnh khảnh tan trường
hương trinh khiết ngây ngây chiều nắng lụa
áo đông phương còn e dè trước gió
đôi tà ngoan chưa phỉ sức tung tăng
bụi trần gian chưa gợn vướng mi cong
thơ ta sáng theo hồn ta trẻ nhỏ

nhớ hôm xưa em bình-minh-thiếu-nữ
môi vô ưu chưa bợn nhuốm hơi người
tay măng tơ chưa vọc nước dòng đời
tóc bính thảnh thơi chưa phiền khói thuốc
ta lẽo đẽo theo tình ê ẩm bước
để chiều về nghe… thấm thía gian nan!

nhớ hôm xưa em mơ mộng nhẹ nhàng
hay hát khẽ đôi bài tình man mác
trang thư nhỏ ép bông hoa, làm dáng
cài nơ nhung lên tóc mượt, làm duyên
cười với tình nhưng… tránh vội sang bên
như thể sợ tình yêu làm lấm áo!

3.
chim trong tổ biết chi đời giông bão
em con cưng nào biết buổi lưu đày
em yên vui sao đoán được một ngày
run tay vuốt máu chồng nơi lao ngục!

em gia giáo phải lòng chàng lang bạt
xưa, lặng nhìn nhau tim đập, vì yêu
nay lén nhìn nhau bi thiết vợ chồng tù
khoảng phân cách hai lần rào gai thép!

xưa nước mắt giận hờn “anh thấy ghét”
giờ mau tay quệt lệ thảm, thân tàn
ngó theo em ra tắm vũng trâu đầm
thất thểu bước nối chân hàng nữ tội
ta thờ thẫn không hay mình khuỵu gối
ngồi bệt hồi nào trong lúc đứng đeo song…

4.
giá phận người phải trả, bằng đau thương
chẳng hạn định bao nhiêu là cùng tận
thôi, hãy cùng ta coi thường sự sống
hãy cùng ta lãng mạn giữa gông cùm!
dành lại đi em giọt lóng lánh đang rưng
hương-buồn-bã cũng đừng nên phí phạm
dành lại đi em giọt ngùi giọt ngậm
lỡ mai xa còn… mòi mặn đôi dòng
thuở ly tan, còn luyến tiếc đây, gần
(đời mất mát lường nổi đâu mà giữ?)

5.
ta lê lết qua từng giờ nhừ tử
ngày bức hơi, đêm tra tấn tinh thần
bốn thước vuông ngọ nguậy hai mươi thằng
bị đè bẹp, dĩ nhiên, con thú đẹt!
bạn tù ơi vô tình bây ác nghiệt
cơm thăm nuôi ta liếc trộm chực thầm
bây ăn rơi ăn rớt, dửng dưng
lại nói dóc: bo bo ngon hơn gạo!

ta nhẫn nhục qua từng giờ tàn bạo
chứng kiến thân nhân, cha mẹ trần truồng
chứng kiến nạn nhân sợ chết cuống cuồng
trước họng súng lạnh lùng, tuỳ tiện!

ta ngán ngẩm qua từng phen khựng, điếng
chứng kiến bạn bè nghệ sĩ bán lương tâm
chứng kiến nhà tu bán rẻ linh hồn
bán giáo chủ cho… cửa hàng thực phẩm!

hỡi đầu óc kẻ nuôi mồm cẩn thận
ngày mai có định mệnh của ngày mai!

6.
thôi, hãy cùng ta uống, cạn, em ơi
bi đát xuống ruột non, chờ tiêu hoá
em sẽ thấy hận thù là phép lạ
tháp cho người đôi-cánh-lớn-hăng-say
như đại bàng khi dũng mãnh nghiêng vai
săn hạnh phúc từ vòm trời lý tưởng!

Mộng Mơ

Tình đã thở giữa ngày ngày ngạt thở
giữa ngày ngày bức tử mọi con tim
giữa ngày ngày khẩu hiệu nhọn như đinh
đóng, đóng, đóng… cho điếc, mù lý trí
đóng liên tục cho phần người triệt huỷ
chỉ còn trơ phần thú tính đê hèn!

lặng nhìn nhau, em có gặp đoá sen
ngan ngát giữa hơi bùn hương nhân ái?

tình nhân loại giữa ngày ngày vô loại
giữa ngày ngày đồng loại hết dung nhau
giữa ngày ngày ích kỷ lạnh như dao
cắt tàn nhẫn mội tha-nhân-giềng-mối
người khó cưỡng ăn thịt người đỡ đói
người nhân danh trong thời buổi nhân danh!

lặng nhìn nhau, em có thấy nền xanh
trong mắt nắng-lương-tâm còn lượng ấm?

tình đã sống giữa ngày ngày tranh sống
giữa ngày ngày vùi dập nát tinh hoa
giữa ngày ngày sự sống diễn ra
bằng điên dại dẫm bừa lên sự sống
người với thú khác gì nhau lúc hoảng
đổ xô nhau theo phản ứng bản năng!

phải tình yêu bất chấp luật sinh tồn
mắt ủ mắt trong túi lòng nhân hậu?

mai mốt em về qua con đường cũ
gió còn nâng tóc lụa mới ươm mơ?
me còn bay lá nhỏ đậu vai thơ?
hay đường phố đã xa mùa yêu dấu?

mai mốt em về qua công viên cũ
cây còn lay bóng lá dễ thương chân?
tàn còn quen chào tiếng xạc xào thân?
hay cây cỏ đã xa trời niên thiếu?

mai mốt em về qua sân trường cũ
nắng tươi còn hôn ửng má xuân yêu?
áo nữ sinh còn dệt trắng khung chiều?
hay trường lớp đã đỏ màu hội thảo?

mai mốt em về qua công trường Sông Phố
bồn nước Tây xoàng còn nhàn nhã tia phun?
trai tơ còn Honda đảo vòng quanh?
hay thành phố đã xa nhà dân ở?

mai mốt em về qua Biên Hoà cũ
nước Đồng Nai còn ngọt nhất miền Đông?
bưởi còn hương hoa gửi gió thơm sông?
hay sông đã chua theo dòng khốn khó?

mai mốt nao nao em về xóm cũ
quán chạp phô má còn bán chi đây?
bảy cuộc đời con ba gái bốn trai
má phải bán vốn-ruột cho nhà nước?
vốn-ruột má vào chiến tranh Trung Quốc
vào chiến tranh càn quét Miên, Lào
hay vào khâu người khấu vật Liên Sô
vào “lao động vinh quang” cho chủ nghĩa?

mai mốt em về má run chân vấp cửa
vốn đời già má mót lại từng con!

em có mơ đêm ấm cúng vợ chồng
một túp lều tranh tim vàng hai quả?
nếu có! lòng em, xin nhớ đừng mở cửa
kẻo bóng đêm tàn, theo đó, giấc mơ tan!

mai mốt ta về ngày ấy vui chăng?
đoàn tụ gia đình gầy đàn con cái
em bới đất mồi con như gà mái
anh họp tổ xù lông cổ gáy ó o…

mai mốt ta về, ngày ấy hết lo
kinh, thượng một giòng giống cái rau cái sắn
“trồng người” nắn con, sẵn cái Đoàn cái Đảng
học thức chẳng qua là cái cách kiếm ăn!

mai mốt ta về, sách vở cần chăng?
tài liệu dạy dân Đảng giàu nhất giấy!
“vô sản thế giới hãy đoàn kết lại”
thực hiện nhiêu thôi là thực hiện thiên đàng!

mai mốt ta về, đất mộ quân nhân
cuốc đất trồng khoai! ma nào dám nhát?
mồ mả các anh “nhân dân” cày nát
xử làm gương tội chống phá “nhân dân”!

mai mốt ta về, đầu óc giản đơn
lao động tốt lâu… được xem biểu diễn
nghệ sĩ quốc doanh đủ ngành phổ biến
món ăn nào lúc đói cũng thấy ngon!

mai mốt ta nhờ ơn “cách mạng khoan hồng”
phải xứng đáng ngựa-nhân-dân của Đảng
ngựa che mắt khỏi giật mình, chứng sảng
dân khỏi nhầm “hiện tượng” giả phồn vinh!

em có mơ thành sự thật mộng lành
một mái đềm êm nhịp tim đôi quả?
nếu có! lòng em, xin tự tay mở cửa
kẻo mộng không tan, chiến tranh mãi không tàn!

Kẻ Tự Đóng Đinh Tim

Vì chẳng được cầm tay nhau kể lể
nên chuyện tình cứ thế, thảm hơn
Chúa cũng cau mày ngắm nỗi cô đơn
của một kẻ đóng tim mình trên thập giá!

chiều em đi học về, thơm tóc thả
áo suông eo trinh bạch cả giáo đường
ta ngọt ngào gọi khẽ, người đi luôn
nên lũ thiên thần bỗng nhiên thất chí
bay xuống trần gian làm thi sĩ
nâng Thánh Kinh mà hát thơ tình
có con chiên nào thoáng ngạc nhiên
rồi lại đắm chìm trong vần nhã nhạc…

chiều em đi học về, chim trắng bước
ngang giáo đường nhoè nhoẹt màu vôi phai
có động lòng xin hãy rút khăn tay
lau giùm mắt kẻ xương bày trên thánh giá
là ta đó, em ơi, đang tầm tã
mưa đầy hồn đau đớn thương thân
lỡ yêu tín đồ phải chấp nhận gian truân
phải muối mặt giao du cùng quỷ sứ
tính nhân hậu đã hồi nào hoá dữ
chỉ vì em lành lặn quên chàng
chỉ vì em… gõ nhẹ cửa thiên đàng
bình thản gửi cho hai hàng bím tóc!

vì chẳng được ra đường đứng, khóc
nên hình hài cứ thế, ốm o hơn
đời không dung đứa tự thị ngông cuồng
người cũng thế nhìn ta chán ghét
ta điên đảo, người đâu cần hay biết
ta té lên té xuống chẳng ai màng
ta còng lưng gánh bụi giữa hoàng hôn
người lãnh đạm hất ta rơi vực tối!

Chúa cũng lắc đầu vô phương cứu rỗi
(cứu rỗi làm gì một thứ nghênh ngang
cứ nổi cơn đòi Thượng Đế ngang hàng
Đấng Ngàn Tuổi tim già khô độ lượng!)

ta phải chết cho Nước Trời thịnh vượng
cho thánh thần chúc phúc bình an
cho em còn mãi mãi dịu hiền ngoan
mà hãnh diện có thằng đen đúa
luôn nhăn nhó mặt mày chê Chúa khó
nhưng cắn răng không hở miệng trách em!

Khúc Tình Buồn

1
người từ trăm năm
về qua sông rộng
ta ngoắc mòn tay
trùng trùng gió lộng
(thà như giọt mưa
vỡ trên tượng đá
thà như giọt mưa
khô trên tượng đá
có còn hơn không
mưa ôm tượng đá)
người từ trăm năm
về khơi tình động
ta chạy vòng vòng
ta chạy mòn chân
nào hay đời cạn
(thà như giọt mưa
vỡ trên tượng đá
thà như giọt mưa
khô trên tượng đá
có còn hơn không
mưa ôm tượng đá)
người từ trăm năm
về như dao nhọn
ngọt ngào vết đâm
ta chết âm thầm
máu chưa kịp đổ
(thà như giọt mưa
vỡ trên tượng đá
thà như giọt mưa
khô trên tượng đá
có còn hơn không
mưa ôm tượng đá)

2
thà như giọt mưa
gieo xuống mặt người
vỡ tan vỡ tan
nào ta ân hận
bởi còn kịp nghe
nhịp run vồi vội
trên ngọn lông măng
(người từ trăm năm
vì ta phải khổ)

Tình Yêu Hoài Lạ Lùng

Nỗi tự kiêu tôi
Chính là nỗi tự kiêu của giọt sương sắp tan
Ban mai trời thổi gió
Mọi người làm sao thấu hiểu
Và hạnh phúc tôi và hạnh phúc tôi khác nào những giọt sương cuối cùng âm thầm bốc hơi thành mây thành khói mịt mờ trong tâm thức lãng quên mà hạnh phúc mang ý nghĩa huỷ diệt đến không còn tàn tích ôi hạnh phúc tôi chìm – huỷ diệt chìm trong huỷ diệt – nên chẳng biết gì hết

Đã là con người rõ rệt
Ai không hơn một lần ướt áo
Thời tiết thay đổi bất thường
Nắng cũng mồ hôi
Còn mưa thì thâm lậm
Dĩ nhiên
Nên tôi có nhiều thời kỳ chạy ráo riết săn đuổi tình yêu (dù tình yêu tôi là đường tên bắn đi từ khả năng một xạ thủ tồi tệ) săn đuổi hạnh phúc (dù hạnh phúc tôi chỉ vài giọt sương chắt mót trên lá cành)

Ban mai trời thổi gió
Nỗi tự kiêu tôi chính là nỗi tự kiêu của giọt sương sắp tan nên đời sống bấp bênh tự thấy mình cao quí bởi phút giây hấp hối lê thê

Thôi thì tất cả những người tình
Nhận dùm chút thỉnh nguyện
Hãy cùng nhau một lần
Nhìn tôi là vĩnh cửu

Bài Đầu Năm Tình Yêu

Nắng xuân nào long lanh trong mắt bé
đầu tháng giêng tây anh đã tết ngày tình
đầu tháng giêng tây anh đã xênh xang mới mẻ
óng ả linh hồn, ríu rít nhịp tim

nắng xuân nào long lanh trong mắt bé
linh hồn anh từ đó ướp trầm hương
linh hồn anh, từ đó, ngạt ngào thơm
máu, như nước hoa chan đời lễ lạc
máu, như gió lành chảy qua ruộng đồng bát ngát
chở chuyên mùi lúa chín quanh năm
như sông hiền chia chín ngả: cửu long giang
ôm ấp phù sa, lẫy lừng sức sống
tình, đã mở ra một bầu trời nạm ngọc
linh hồn anh, từ đó, khảm muôn sao

nắng xuân nào long lanh trong mắt bé
thơ học trò anh thách thức thời gian
có luật đào thải khắt khe, có kẻ cùng thời ghen tị
hãy duyên dáng nở nụ cười âu yếm nhẹ
hạt răng đều chới với đứa ngồi trông
thơ học trò anh gieo vần tuyệt kỹ
thơ học trò, anh thổi ấm gió tàn đông
cho ai mang vào trường khoe với bạn: của anh Nhiên …

nắng xuân nào long lanh trong mắt bé
mười ngón tay gầy anh có cách chi không
nhặt cả bóng cả hình chàng thi sĩ
lẫn cái tài hoa, trao gọn giữa tròng đen

Nắng xuân nào long lanh trong mắt bé
linh hồn anh, từ đó, bỗng ham vui
linh hồn anh, từ đó, mãi mê chơi
thượng đế nếu hỏi tại sao, anh sẽ trả lời mạnh dạn:
thiên đàng của ngài là an bình, thanh thản
ngài nên đem phủ dụ những bà cả ông già

nắng xuân nào long lanh trong mắt bé
đầu tháng giêng tây anh đã tết ngày tình
đầu tháng giêng tây anh đã xênh xang mới mẻ
quên hết phận người, hiện tại, Việt Nam …

Hai Năm Tình Lận Đận

1.
hai năm tình lận đận
hai đứa cùng xanh xao
mùa đông, hai đứa lạnh
cùng thở dài như nhau

hai năm tình lận đận
hai đứa cùng hư hao

(em không còn thắt bím
nuôi dưỡng thời ngây thơ
anh không còn lính quýnh
giữa sân trường trao thư)

hai năm tình lận đận
hai đứa đành xa nhau
em vẫn còn mắt liếc
anh vẫn còn nôn nao
ngoài đường em bước chậm
trong quán chiều anh ngóng cổ cao

2.
em bây giờ có lẽ
toan tính chuyện lọc lừa
anh bây giờ có lẽ
xin làm người tình thua
chuông nhà thờ đổ mệt
tượng Chúa gầy hơn xưa
Chúa bây giờ có lẽ
rơi xuống trần gian mưa

(dù sao thì Chúa cũng
một thời làm trai tơ
dù sao thì Chúa cũng
là đàn ông… dại khờ)

anh bây giờ có lẽ
thiết tha hơn tín đồ
nguyện làm cây thánh giá
trên chót đỉnh nhà thờ
cô đơn nhìn bụi bậm
làm phân bón rêu xanh

(dù sao cây thánh giá
cũng được người nhân danh)

3.
hai năm tình lận đận
em đã già hơn xưa!

Chở Em Đi Học Trường Đêm

Chở em đi học mưa, chiều
Tóc hai đứa ủ đôi điều xót xa
Mưa thánh thót, mưa ngân nga
(hình như có bão băng qua thị thành!)
bàn tay thiếu máu lạnh tanh
cóng tôi chịu đựng cho đành luyến thương!

chở em đi học mưa, buồn
tôi Honda cũ trèo luôn dốc đời
thình lình chết máy như chơi
đừng tin lắm chuyện xa vời nhé em!

đèo em qua dãy cột đèn
khẳng khiu soi dõi đường đêm bóng người
bóng xấp nhập, bóng tách rời
bóng co, bóng dãn, bóng trôi dập dềnh…
(dối gian như bóng dối hình
dối gian theo những lời tình gió bay…)

đèo nhau qua đoạn đời này
cầu Trương Minh Giảng nghe đầy hoàng hôn
mưa rỉ rả, mưa nguồn cơn
mưa đâm lóc thịt, mưa dầm thuộc da…

chở em đi học mưa nhoà
đường loang loáng nước lập loà loáng cây
lạnh vừa đủ siết vòng tay
run đi em để sau này… nhớ nhau…

chở em sa vũng lầy nào
về nhà nói mẹ qua cầu sẩy chân!

Tuyển tập 🍃Thơ Nguyễn Nhược Pháp🍃Tác giả, tác phẩm

Những Đánh Giá, Nhận Định Về Nhà Thơ Nguyễn Tất Nhiên

Đọc thêm những đánh giá, nhận định về nhà thơ Nguyễn Tất Nhiên để hiểu thêm về phong cách và sự nghiệp thơ của ông.

  • Theo lời kể của nhà thơ Thái Thụy Vy về Nguyễn Tất Nhiên như sau: “Hồi chưa nổi tiếng, trời nắng chang chang mà anh ưa mặc cái manteau mua ở khu Dân sinh, mồ hôi nhễ nhại, ưa đạp xe đạp đi cua cô em Bắc Kỳ nho nhỏ tên Duyên…”. Mối tình vô vọng với cô Duyên, nỗi đam mê, niềm đau khổ làm người đã tạo nên phong cách thơ của ông.
  • Đánh giá một cách khách quan, thì mức độ nổi tiếng của Nguyễn Tất Nhiên không hẳn dựa vào khả năng tan toả chữ nghĩa thi ca, mà chủ yếu dựa vào sức ảnh hưởng sâu rộng từ ca khúc do Phạm Duy phổ nhạc. Riêng ca khúc “Thà làm giọt mưa” với giọng hát Duy Quang và Evils Phương đã nhanh chóng trở thành một hiện tượng âm nhạc độc đáo.
  • “Thơ cũng như người. Thơ Nguyễn Tất Nhiên khi trẻ là những bài thơ thất tình đã được Phạm Duy phổ nhạc.”- Theo Phạm Chu Sa nhận xét.

Sưu tầm chùm 🌿Thơ Quách Tấn🌿 Hay nhất

Viết một bình luận