Bài Thơ Làng Tôi (Chùm Thơ Gợi Nhớ Quê Hương Hay Nhất)

Bài Thơ Làng Tôi ❤️️ Chùm Những Bài Thơ Gợi Nhớ Quê Hương ✅ Mời Bạn Theo Dõi Những Bài Thơ Viết Về Quê Hương Ý Nghĩa Nhất Được Thohay.vn Sưu Tầm Bên Dưới.

Bài Thơ Làng Tôi của Nguyễn Bính

Trích trường ca “Làng tôi” – Nam Định, 1961

Làng tôi cũng có sông cùng núi,
Núi nhỏ, con sông chảy lặng lờ.
Lụt năm Tỵ, dân xiêu đi quá nửa,
Làng đã nghèo, càng nghèo xác nghèo xơ.

Nhà cửa dỡ bán củi ăn từng bữa,
Rau má bờ đê đẽo nhẵn lì.
Ba sào ruộng đồi cơm thiu một nắm,
Ăn hết vèo, mai biết sống bằng chi.

Nền nhà trống, ếch kêu chân lỗ cột,
Vườn hoang tàn, bạc phếch ánh trăng soi.
Người lũ lượt kéo nhau đi hành khất,
Cha dìu con… gục xuống, mỏn hơi rồi!

Anh em nhà lý trưởng Cời
Thừa lúc làng xiêu dân đói,
Ruộng đất phình ra, văn tự nứt hòm gian,
Dinh cơ lớn mọc thêm nhiều mái ngói…

Tôi mười một mười hai còn đóng khố,
Phải ẵm em cho mẹ, mẹ làm thuê.
Chiều hôm, bụng đói, em thì quấy,
Ngóng mẹ đường thôn kiếm gạo về.

Trời nhập nhoạng, bếp um lửa khói,
Đèn khô phao, nền đất dọn ăn thầm.
Nhai nhếu nháo, sờ mồm em, mẹ mớm,
Lưng vực xong, mẹ giũ chiếu đi nằm.

Có thím Hợi mù loà cạnh vách
(Trận lụt làm chết sạch cả chồng con)
Cứ tối tối thím kể Bần nữ thán
Tỉ tê giọng oán câu hờn…

Thím ngày tháng hát xẩm rong độ nhật
Chỉ lo phiền chết chẳng áo quan chôn.
Bến đò vắng, phiên chợ làng cũng vắng
Vắng tiếng tiền chinh gieo rạn đáy thau mòn…

Giọng thím hát mỏi mòn, ẩm ướt,
Trộn đầy nước mắt, mưa thu.
Nghe mẹ thở dài, biết mẹ còn trằn trọc
Chắc mẹ thương thân, lại nhớ sự tình xưa

     *

Mẹ tôi
Con gái làng Mai,
Ai cũng phải khen rằng đẹp.
Giọng hát hay nghe cứ rót vào tai,
Tài cấy gặt đố người nào đuổi kịp.

Mười tám tuổi gả về xóm Núi
Phá đất sườn non, vợ cuốc chồng cày.
Bốn bận sinh, còn lại một trai một gái
Lý trưởng bắt chồng đăng lính sang Tây.

“Thùng thùng trống đánh ngũ liên
Bước chân xuống thuyền…”
Vợ chồng đôi ngả.
Con sông chảy mãi về đâu?
Bóng núi đè thâm mái rạ…

Một hôm có giấy quan về,
(Ngỡ thế nào kia,
Ngờ đâu ra thế!)
Lý Cời qua ngõ tạt vào,
Rượu vẫn còn say bí tỉ.
Tờ giấy mở ra,
Trắng lốp một màu tang chế.
“- Này chị ấy ơi!
Giấy trên vừa mới chạy về,
Chồng chị chết rồi, bên nước mẹ
Chính phủ Lang Sa
Đền công chồng chị,
Đây tấm bằng suất đội kèm theo,
Chữ ký quan Tây
Triện đồng đỏ choé
Chị giữ lấy mà treo.
Một bước nên bà
Sướng nhé!”
Hắn vê ria mép cười tình
Nhay nháy mắt lươn ti hí:
“Này! Lo lợn gạo mà khao,
Bà đội nhà tôi ơi! Lệ làng phải thế.
Có cần tiêu, tôi ứng tiền cho,
Muốn trả, muốn không, tuỳ bụng chị.
Cứ ừ một tiếng là xong,
Bà cả nó vốn hiền lành, tử tế…
Người thế kia mà lận đận chồng con,
Nghĩ thương đáo để!”
Hắn về rồi, hơi rượu vẫn còn hăng,
Trời đất tối rầm, đầu gối run lên muốn quỵ
Nước mắt dài hơn người,
Lòng rối như canh hẹ.
Con thơ níu áo hỏi dồn:
“Ông lý cho gì hở mẹ?”

Thế là
Áo trái đường khâu,
Chèn thêm chốt cửa.
Bỏ ngoài tai câu ý câu tình,
Sụp vành nón, hội hè chẳng ngó

Giọng hát véo von
Mẹ dành để ru con ngủ:
“Ạ ời ơi
Cái ngủ mày ngủ cho lâu
Mẹ mày đi cấy đồng sâu chưa về…”
Ăn đói làm thuê,
Cơm niêu nước lọ,
Mẹ ở vậy nuôi con,
Tháng năm vò võ…

Tôi có thằng bạn nhỏ,
Bằng tuổi nhau, nghèo khổ cũng ngang nhau
Bố nó bỏ làng bán mình cho Sở mộ
Giữa bể Đông, bão lớn, chìm tầu…

Tên nó là Đinh, mặt mày rắn cấc,
Có tài bắn súng cao su.
Trăm phát chẳng sai một phát,
Chạng ổi giơ cao, viên đạn đất bay vù…

Nó mấy năm ròng lẽo đẽo
Ở chăn trâu cho nhà lý trưởng Cời.
No đòn vọt mà đói cơm đói cháo,
Vết lằn roi không kịp lặn trên người.

Rỏ máu mắt ngủ bên ổ chó,
Ngậm bồ hòn than thở cùng trâu,
Vợ lý trưởng bắc ghế ngồi chửi rủa
Đào cha ông mồ mả đổ lên đầu.

Đinh thả trâu quanh sườn núi bờ sông,
Bắn chim chóc giấu đem về cho mẹ.
Rau má độn cơm, bà chẳng bữa nào no
Người phù thũng, da vàng như xát nghệ.

Bỗng một hôm Đinh chạy đến tìm tôi,
Mặt tím lại, mắt đỏ hoe muốn khóc
Giơ lưng, lật áo cho xem
Máu chảy thành dòng
Lằn roi vọt quất ngang quất dọc:

“- Mày ở nhà thôi, khổ quá, tao đi
Xó chợ, đầu đường, ra Đông, ra Bắc
Cũng cứ liệu thôi!
Ở với nó có ngày chết mất!”
Nói rồi nó bỏ đi luôn
Tôi đứng nhìn theo quệt ngang nước mắt.

Nhưng ngay chiều ấy
Đinh lại quay về.
Nó đứng đầu hè,
Khẽ máy tôi ra, thủ thỉ:
“Mày ơi, nghĩ lại không đành
Đi thì yên một thân tao
Mẹ ốm, lấy ai nuôi mẹ?
Cái kiếp thằng tao
Sao mà khổ thế!
Tí nữa đây tao ló mặt về
Cầm chắc ăn đòn bội nhị”.
Nó lắc đầu, ra vẻ muốn quên đi
Những trận đòn đau sắp tới:
“- Thôi lại sáng mai
Bến đò nhé, cõng em theo, tớ đợi.
Bờ sông lúc nãy tớ đi qua
Sáo sậu đâu về vô khối.
Ngày mai bắt sống một con chơi,
Lột lưỡi dạy cho nó nói…”

     *

Tết đến, xuân về,
Phây phây mưa bụi.
Xanh non lá lộc nhú cành khô
Tím nhạt hoa xoan rơi ngõ lội.
Xuân vui nhà ngói nhà lim,
Xuân chẳng vui gì nhà tre xóm Núi.
Nhà lý trưởng Cời,
Pháo đốt điếc tai từ sáng tinh mơ tới tối
Nhà tôi tết đến cũng như không,
Ba nén hương đen,
Thơm chẳng có thơm nhưng cũng khói.

Xong tết bên sông làng mở hội,
Một hàng cờ cắm đỏ đuôi nheo.
Mặt sông chẳng ngớt đò qua lại,
Vách núi ầm vang tiếng trống chèo.

Ba gian đình cổ người đông nghịt,
Trống cái, dùi găng, lý trưởng dẻo tay chầu.
Tôi rủ Đinh chen vào góc cột
Chèo Thạch Sanh đang dọn lớp giáo đầu.

……………

Hồi trống vãn trò vừa dứt,
Cũng vừa gà gáy sang canh.
Sương trắng mù sông, gió tháng giêng vẫn lạnh
Hai trẻ nhà nghèo manh áo vá phong phanh.

Đò trở ngang sông
Đinh ghé tai tôi nói nhỏ:
“- Lúc nãy tao trông lão Lý Cời
Sao giống hết Lý Thông, mày ạ!
Cũng ria mép đen thui,
Cũng mắt lươn trắng dã.
Từ rày đừng gọi Lý Cời,
Cứ gọi Lý Thông, nhớ nhá!”

Sau đêm chèo lòng tôi tơ tưởng mãi
Tôi thường bàn tán với Đinh
Thương họ Thạch hàn vi côi cút,
Ôi, cảnh chàng ta sao giống cảnh tụi mình!
Đêm rặt nằm mơ tiên cho phép lạ,
Thấy gốc đa nào cũng ngỡ có Thạch Sanh…

Đinh vội cướp lời, kể lể
“Tao cũng thế, cũng nằm mơ thấy thế.
Tao đương cắt cỏ bờ sông,
Tiên hiện lên, dạy nhiều phép thần thông
Tao tức tốc chạy về nhà lý trưởng
Thằng Lý Cời – thằng Lý Thông luống cuống
Vội vàng nó hoá Trăn Tinh
Phun lửa đốt tao, lửa bốc tày đình
Tao không sợ, tao liền hoá phép,
Chăng lưới thép, giơ búa thần lẫm liệt
Chém đứt đầu trăn máu chảy ròng ròng…”

Hai đứa nhìn nhay thích chí
Tưởng đâu đời sắp sướng rồi.
Như họ Thạch hết hồi bĩ cực,
Được gảy đàn thần, cưới vợ, lên ngội…

Nhưng rồi… hai đứa chúng tôi
Sự thật ngày thêm cơ cực quá!
Chẳng một lần được Tiên cho phép lạ
Những giấc mơ theo ngày tháng tàn phai
Xóm Núi, làng Mai
Nghèo đói càng thêm nghèo đói.
Thím Hợi hát rong không sống nổi
Chậu thau mòn bán rẻ tự hồi xưa,
Bị gậy xin ăn, cơm cặn canh thừa
Đêm mưa tối vẫn kể “Bần nữ thán”
Mẹ tôi da dẻ ngày đen xạm
Kỳ giở giời lưng nhức chân tê
Những hôm mưa gió dầm dề
Ba mẹ con chỉ ngày lưng bát cháo,
Nghèo rớt mồng tơi
Không mua nổi chỉ kim vá áo
Những chỗ rách to đành buộc túm bằng rơm
Thằng bạn Đinh mấy bận ngỡ đi luôn
Mấy bận lại quay về chịu đánh
Lưng cháy nắng lại roi lằn máu quánh,
Súng cao su không bắn chết được Trăn Tinh
Xám ngắt ao tù,
Ngày tháng quẩn quanh,
Cùng đường nghẽn lối.
Lý trưởng Cời cây thóc cao ngang núi,
Xây nhà tây chót vót hai tầng
Cửa sổ há ra như mồm những con trăn
Muốn nuốt chửng cả làng Mai xóm Núi
Trong nhà nó cứ vui như mở hội
Tiệc tùng luôn, xóc đĩa, tổ tôm tràn
Dựng cổng chào, hương án, đón xe quan,
Bật rạp lớn, thui bò non, hạ thọ.
Tây với Nhật ra vào lố nhố,
Bắt phu, cướp thóc.
Nghênh ngang súng ngắn, gươm dài
Khắp cả vùng ngậm đắng nuốt cay,
Trời nghiêng đất lệch.

     *

Mẹ Đinh chết, gói lạt tre chiếu rách,
Xé giát giường làm bó đuốc, đưa đêm.
Trước lúc xuôi tay bà chỉ ước ao thèm
Một bát canh cần cá quả.
Tiền chẳng một chinh, Đinh đã hết đường xoay xoả
Nhà Lý Cời cá béo sống đầy chum
Đinh đánh liều lấy trộm một con
Về nấu bát canh cho mẹ.
Trời chiều bóng xế…
Đinh múc canh bưng đến cạnh giường
Nhưng mẹ Đinh tay đã bắt chuồn chuồn,
Không ăn được nữa.
Đinh trợn mắt, rụng rời nghẹn thở
Bát canh rơi vỡ tan tành…

Tối hôm sau tôi đến tìm Đinh
Cuối xóm đường đi lút cỏ.
Rờn rợn mùi hương
Lều tối loé lên ba chấm đỏ
Đinh đương quỳ khấn nỉ non:
“- Mẹ có khôn thiêng phù hộ cho con…”
Biết tôi đến, Đinh đứng lên, bí mật:
“- Tao đi thật, chuyến này, đi thật
Tao định rủ mày, hai đứa với nhau…”
Tôi hỏi: “Đi đâu?”
Nó rằng: “Không phải hỏi,
Đâu cũng được, Sơn Tây, Hà Nội,
Thân lập lấy thân
Hai bàn tay làm lấy mà ăn
Không để đói, không để ai đánh chửi.”

Đông dặc trời sao chấp chới
Gió may sương muối rét tê người.
Hai đứa vòng qua ngõ Lý Cời,
Dừng lại ngó toà nhà tây cao ngất
Cửa kính xanh lè, tường vôi trắng toát
Đừng lù lù như con Mãng Xà Vương,
Tu luyện lâu năm, chắn lối ngăn đường.
Đinh chửi một câu, rút súng cao su, lắp đạn
Giơ chạng ổi kéo căng dây, nó bắn
Nghe một tiếng choang,
Một khung kính cửa vỡ tan
Đàn chó sủa ầm, hốt hoảng,
Hai đứa vội vàng ba chân bốn cẳng…

Trời rét
Đêm khuya
Đò vắng,
Cởi áo quần hai đứa lội qua sông
Tưởng mình như hai gã tiểu đồng,
Lặn lội tìm Tiên xin phép lạ.
Nghĩ tới mẹ cùng em, bỗng dưng tôi nhớ quá!
Qua sông. Trời sắp sáng rồi
Ngoảnh trông xóm Núi bồi hồi
Chắc mẹ đêm qua lại khóc.
Xóm Núi sương giăng
Mặt trời chưa mọc.
Đó đây nghe đã rộn canh gà.

Bỏ làng đi năm bốn mươi ba.
Hai đứa mới mười sáu tuổi…
………………………………….

Xem thêm: Những Bài Thơ Ngắn Về Làng Quê

Bài Thơ Làng Tôi của Bách Tùng Vũ

Bài thơ: Làng Tôi
Tác giả: Bách Tùng Vũ

Làng tôi có giếng nước trong
Đã nghìn năm tuổi…rêu phong phủ đầy…
Mái đình cổ kính ai xây
Hỏi bao niên kỷ đến nay vẫn bền
Cây đa phủ bóng kề bên
Có từ bao thuở … Cho nên đã già…

Tôi yêu lắm, những nếp nhà
Màu gạch ngói cũ rất là cổ xưa…
Tường rào thấm những nắng mưa
Rêu xanh phủ lớp vẫn chưa hao mòn…
Cổng làng lâu lắm vẫn còn
Hoa văn khắc hoạ hình tròn, hình vuông…

Ngôi chùa xa vọng tiếng chuông…
Nhà ai khói bếp,chiều buông thanh bình…
Ai phơi thóc lúa sân đình
Cùng nhau gom nhặt có mình có ta…
Thoảng nghe tiếng sáo từ xa
Trâu về no cỏ…la cà trên đê…

Bình minh sáng gọi làng quê
Đồng xa ai gặt say mê lúa vàng…
Đông vui tíu tít đường làng…
Ngày mùa rộn rã… Ai đang gánh gồng…
Ai đem hạt lúa trên đồng…
Về làng ta đổ chất chồng trên sân…

Thoảng nghe tiếng hát ai ngân
Ai đang giặt áo… Rửa chân… Ao làng…
Có cô thôn nữ dịu dàng
Đơn sơ áo vải, trên đàng gánh rau…
Cụ già đi bán trầu, cau…
Một đàn con nít theo sau trêu đùa…

Làng tôi vui lắm ngày mùa…
Cơm quê Mẹ nấu…canh cua ghém cà…
Làng tôi chân chất, thật thà
Bánh đa, bánh đúc làm quà… Ai ơi…
Dù đi khắp chốn cùng nơi…
Làng quê yêu dấu… Khung trời… Tuổi thơ…!

Thohay.vn Tặng Bạn ❤️️Bài Thơ Con Đường Làng ❤️️Nội Dung, Hình Ảnh, Giáo Án A-Z Ngoài Bài Thơ Làng Tôi

Những Bài Thơ Làng Tôi Hay Nhất

Làng Tôi
Tác giả: Tạ Thăng Hùng

Làng tôi soi bóng bên dòng sông
Ngày đêm nghe sóng reo âm vang
Cánh buồm lấp lánh như vì sao
Câu hò trai gái hát trao nhau

Làng tôi năm tháng bao buồn vui
Dân chài thả lưới nơi biển khơi
Đò ngang đưa tiễn ơi người ơi
Mái trường chắp cánh bao ước mơ

Đồng quê mưa nắng nuôi làng ta
Chợ Hàu lưu luyến bao người qua
À ơi câu hát ru lòng ta
Suốt đời ta nhớ ơn mẹ cha

Làng tôi gắn bố với biển xanh
Núi Rồng mưa nắng che bão giông
Chuông chùa tha thiết, ráng chiều buông
Sông Hàu chảy mãi trong lòng ta

Làng tôi mái ngói mới dựng xây
Tình quê tha thiết chẳng đổi thay
Dù cho năm tháng xa thật xa
Lòng tôi nhớ mãi không hề nguôi…

Xem thêm: Bài Thơ Quê Hương Của Nguyễn Bính

Làng Tôi
Tác giả: Vũ Đình Phận

Làng tôi có núi có sông,
Có đồng bát ngát mênh mông lúa vàng!
Có cổ thụ có đình làng,
Có con đò nhỏ sang ngang sớm chiều…
Tình làng nghĩa xóm thân yêu,
Lòng quê trân trọng nhiễu điều giá gương.
Cây đa bến nước dòng mương,
Bờ đê cỏ mượt con đường quanh co…

Về làng nghe kể chuyện xưa,
Chuyện xưa mà ngỡ như vừa hôm mai…

Làng tôi lắm gái nhiều trai,
Những năm kháng chiến… lâu dài xa quê!
Bao người đi mãi không về
Lòng son giữ vẹn lời thề nước non!
Vọng phu núi có mấy hòn?
Làng tôi bao mẹ sắt son thờ chồng.
Và nhiều bà mẹ chờ mong,
Ru con yên nghỉ trong lòng đất quê…

Chôn nhau cắt rốn, đi-về!
Là duyên là nợ là mê một đời

Niềm quê lòng dạ bời bời
Tình quê khoai lúa ru hời sông trăng…

Thương Nhớ Làng Xưa
Tác giả: Lê Thường Nhiên

Làng tôi có một mối tình
cây đa đứng cạnh mái đình trăm năm
làng tôi có những đêm rằm
hàng cau thao thức thương thầm trầu không

Làng tôi có một con sông
đôi bờ bến nước người trông đợi người
cách ngăn nhớ chín thương mười
đường về xa lắc nụ cười tầm xuân

Bao lần chim én qua sân
mùa thu di trú phân vân đường dài
người xưa…
mây trắng…
xứ Đoài…
làm sao cho hết thương hoài ngàn năm

Làng Tôi
Tác giả: Sao Mai

Từ cái buổi tôi ra đi vội vã
Làng tôi xưa yên ả vẫn đi về …

Làng tôi xưa xanh ngát ở ven đê
Đồng mượt lúa cánh cò bay thẳng tắp
Làng tôi xưa từng trưa hè khoan nhặt
Lam lũ quê mùa hạt gạo đẫm mồ hôi
Tiếng ru hời người mẹ trẻ bên nôi
Những cô cậu ngây thơ cười tít mắt
Bận rộn lắm khi làng vào vụ gặt
Thảm lúa vàng chạy tít tắp triền đê
Em gái quê nước da tươi màu nắng
Xinh rộn ràng, quần xắn đến là yêu
Tay thoăn thoắt cầm liềm em gặt lúa
Chất đầy quang kĩu kịt gánh về làng
Những bà mẹ sờn vai áo bạc
Mùa gối mùa khó nhọc mãi dày thêm
Quên làm sao những buổi chiều êm
Đàn trâu no đủng đỉnh về lối xóm
Trẻ mục đồng miệng cười khoe răng xún
Cưỡi lưng trâu nón lá khoác vai …
Bát cơm thơm hương sắn hương khoai
Mà thắm đượm tình làng nghĩa xóm …
Bà cụ già tóc bạc phơ răng móm
Bỏm bẻm nhai trầu dõi mắt ngóng xa xa …
Những trưa hè dưới bóng tre mát rượi
Có cụ già ngồi chẻ lạt ngâm thơ
Chạy loanh quanh đám trẻ nhỏ nô đùa
Chân líu ríu sao mà yêu yêu quá …
Quên làm sao những khi trời trở dạ
Làng chạy mưa nháo nhác ở đầu thôn
Khắp đó đây nào rạ, nào rơm
Nào sân thóc đang dở dang cào vội
Cảnh quê mùa trăm bề trật trội
Lo chạy xong nhà mình để còn giúp nhà bên …
Nhớ biết bao những buổi trăng lên
Gió lồng lộng diều đêm vi vút sáo
Trai gái làng chia phe nhộn nhạo
Hò đối nhau câu hát giao duyên
Từng câu hò nối nhịp gọi trăng lên
Lời hẹn ước bẽn lẽn trao tình tứ …

Ôi một thuở êm đềm thơ mộng quá !
Làng tôi giờ mái lá chẳng còn đâu
Những nhà cao đèn rực rỡ muôn màu
Là công xưởng ầm ì nghi ngút khói …
Trai gái làng tôi tỏa về muôn lối
Tìm miếng cơm manh áo để nuôi thân
Bạn bè tôi đứa xa lắc , đứa gần
Tôi cũng thế – cùng chung số phận !
Dẫu bươn trải giữa dòng đời lận đận
Trong lòng tôi vẫn giữ dáng quê hương …

Làng tôi ơi ! Chín nhớ mười thương
Có hiểu lòng những đứa con lưu lạc ?!

Bên cạnh Bài Thơ Làng Tôi, Thohay.vn Chia Sẽ ❤️️ Bài Thơ Thăm Quê Bác ❤️️ Nội Dung, Ý Nghĩa

Chùm Thơ Gợi Nhớ Quê Hương

Bài thơ: Vẽ Quê Hương
Tác giả: Định Hải

Bút chì xanh đỏ
Em gọt hai đầu
Em thử hai màu
Xanh tươi, đỏ thắm

Em vẽ làng xóm
Tre xanh, lúa xanh
Sông máng lượn quanh
Một dòng xanh mát
Trời mây bát ngát
Xanh ngắt mùa thu
Xanh màu ước mơ…

Em quay đầu đỏ
Vẽ nhà em ở
Ngói mới đỏ tươi
Trường học trên đồi
Em tô đỏ thắm
Cây gạo đầu xóm
Hoa nở chói ngời
A, nắng lên rồi
Lá cờ Tổ quốc
Bay giữa trời xanh…

Chị ơi bức tranh
Quê ta đẹp quá!

Cánh Đồng Bao La
Tác giả: Tế Hanh

Cánh đồng bao la
Giãi ra xa xa
Hàng tre tha thướt,
Lòng ta thướt tha.

Phất phơ trong gió
Hương vị thơm tho
Của buổi hò;
Em ơi! có rõ…

Em trông đám dậu
Cao hơn đám lúa
Như anh cao hơn
Em nửa cái đầu.

Đường đi thì nhỏ
Bờ cỏ thì xanh
Trời cao thì thanh;
Em ơi! có rõ…

Anh mang trong lòng
Cả một cánh đồng
Anh nghe nặng nề
Bao mối tình quê…

Đồng quê ngát tình:
Lòng anh ngát xanh:
Kìa đôi chim hót
Em ơi! yêu anh…

Làng Nhỏ
Tác giả: Đan Dương

Làng tôi quanh co bên góc nhỏ.
Lối đi chật hẹp ngươì chẳng có.
Đường xưa đất đỏ đường lởm chởm.
Đường nay cứng hoá đường phơi rơm.
Năm qua đường xá dần lão hoá.
Ổ gà mũi đá đường nở hoa.

Làng tôi quanh co bên góc nhỏ.
Hương lúa quyện sương ngô đùa gió.
Nắng sớm ra đồng chiều nhổ cỏ.
Chăn bò đánh dậm tạm ấm no.

Làng tôi quanh co bên góc nhỏ.
Người giàu người khó có phân minh.
Giàu giang êm ấm ô tô chạy.
Không tiền đi bộ cũng là hay.

Làng tôi quanh co bên góc nhỏ.
Công nghiệp chẳng có đường lại nhỏ.
Dịch vụ cầm chừng nông dân khó.
Kham trên lo dưới mới yên thân.

Làng tôi quanh co bên góc nhỏ.
Chữ nghĩa nhạt nhoà tài chưa có.
Trộm cắp như rươi quanh đầy ngõ.
Tối tăm đêm xuống đường vắng teo.
Chó sủa mèo kêu với trăng nghèo.

Về Làng
Tác giả: Vũ Đình Phận

Về làng tôi lại gặp tôi
Lang thang lội bãi, leo đồi, tắm sông…
Chân vui xóm tận, ngõ cùng
Đường quê giờ đã bê tông phẳng lỳ
Lối vào nhà bạn cố tri
Cúc tần bờ dậu xanh rì…còn đâu!
Tường cao, cổng sắt, ngõ sâu
Trong ngoài quạnh quẽ nào đâu tiếng người!

Đầu làng cây cáo xanh tươi
Cành xòe tán rộng che trời nắng chang
Dừng chân ngắm cảnh xóm làng
Vẳng nghe tiếng gọi đò sang bến Bàu

Bồi hồi tâm tưởng đâu đâu!
Ai còn, ai mất, ai giàu, ai sang…
Bạn xưa? Nằm bãi Hái Ngàn
Gái xưa? Nay đa ̃ vào nam theo chồng

Mộng du chân dạo lối mòn
Người xưa cảnh cũ đâu còn mà mơ…
Xóm thôn lặng ngắt như tờ
Bến sông chẳng tiếng hò ơ… dzô huầy!

Ngày xưa mái rạ tường vôi
Láng giềng có dậu mùng tơi làm rào
Tắt đèn tối lửa bên nhau
Sẻ chia điếu thuốc miếng trầu mà vui
Nay, nhà cao mái đỏ tươi…
(Trong gang tấc lại gấp mười quan san!)
Cao tường-kín cổng, cách ngăn
Muốn sang chơi, những ngại ngần, lại thôi!

Về làng tôi lại gặp tôi
Xa nên thắm nhớ, gần rồi thêm thương
Trai hiền gái đảm tha phương
Vào Nam ra Bắc tìm đường sinh nhai
Qua nhà chẳng gặp trẻ trai
Bạc phơ già lão chăm vài trẻ thơ
Kẽo cà kẽo kẹt võng đưa
Giọng bà ru cháu xế trưa rầu rầu
( À ơi cháu ngủ cho lâu!
Cha còn cửu vạn, mẹ hầu ô sin! )

Nao lòng! Tôi đứng lặng yên
Trời trưa chang nắng, im lìm tiếng ve
Bà cười sao mắt đỏ hoe
Tôi cười sao bổng ướt nhòe bờ mi

Kể từ biệt mẹ tôi đi
Lên rừng xuống biển thiếu gì gió sương
Tình quê vời vợi không lường
Nỗi lo cơm áo mãi vương kiếp người!

Nụ Làng
Tác giả: Như Thị

Làng tôi chia nước Ô Lâu
Đôi bờ bắc nghĩa để trầu cau leo
Sáng con nồm gợn trong veo
Chiều un khói tẩm mái nghèo đơn sơ

Làng tôi hun hút bãi bờ
Nắng chen chúc lội gió ngơ ngẩn tìm
Trăng vay nợ gốc bình mình
Rọi màu ngả ngớn liệm tình sông ngâm

Làng tôi nếp cũ u trầm
Đình chùa long phụng mọc mầm yêu thương
Thời gian nhắc- nhịp giáo đường*
Mõ chuông thức nẻo vô thường mà chơi

Làng dầm nước bạc rồi phơi
Cầm tay ngọn lũ lọc đời phù sa
Làng trồng lên cuộc phong ba
Mầm an nhiên nhú nụ tha thiết hoài

Làng không tráo trở quắt quay
Dù mưu sự chẳng đổi thay lệ làng
Được mất người sống yên hàn
Đạo đời nhuần nhã bên Làng an cư
Như Thị

Làng Tôi Đất Bán Sạch Rồi
Tác giả: Thanh Trắc Nguyễn Văn

Làng tôi đất bán sạch rồi
Còn chăng là lớp bùn bồi ven sông…
Ông tôi mỗi sáng lưng còng
Đi gieo hạt lệ xuống đồng “thổ cư”
Còn cha ngơ ngác ậm ừ
Nhìn nhà máy cứ từ từ mọc lên
Mẹ buồn thao thức đêm đêm
Hỏi đàn cò trắng sao quên không về?

Làng tôi giờ đã hết quê
Quán bia với quán cà phê chen đầy
Ngả nghiêng kẻ tỉnh người say
Ôm nhau gục nhớ đường cày ngày xưa
Con trâu thuở ấy đi bừa
Bao câu hò vọng hẹn mùa lúa thơm…
Bàng hoàng nắng quái chiều hôm
Làng giờ hoá phố cọng rơm chẳng còn…

Nhà Tôi
Tác giả: Yên Thao

Tôi đứng bên này sông
Bên kia vùng địch đóng
Làng tôi đấy xạm đen màu tiết đọng
Tre cau buồn tóc rũ ước mơ sương
Màu trắng vôi lờm lợp mấy khung tường
Nếp đình xưa người hỡi đau gì không ?

Tôi là anh lính chiến
Rời quê hương từ dạo máu khơi dòng
Buông tay gầu vui lại thuở bình mong
Ghì nấc súng nhớ ơi ngày chiến thắng
Chân chưa vẹt trên nẻo đường vạn dặm
Áo nào không phai nhạt chút màu xưa

Ðêm hôm nay tôi trở về lành lạnh
Sông sâu buồn lấp lánh sao lưa thưa
Tôi có người vợ trẻ đẹp như thơ
Tuổi chớm đôi mươì cười buổi dâng cờ
Má trắng mịn thơm thơm mùi lúa chín

Ai đi qua mà chẳng từng bịn rịn
Rời đau thương nào đã mấy ai vui ?
Em lặng buồn nhìn với lúc chia phôi
Tôi mạnh bước mà nghe hồn nhỏ lệ

Tôi còn người mẹ
Tóc đã ngã màu bông
Tuổi già non thế kỷ
Lưng gầy uốn nặng kiếp long đong
Nắng mưa từ buổi tang chồng
Tơ tằm rút mãi cho lòng héo hon

Thôi xa rồi ! Mẹ tôi
Lệ nhòa mi mắt trông con phương trời
Có từng chợt tỉnh đêm vơi
Nghe ròn tiếng súng nhắc lời chia ly !
Mẹ ơi ! Con mẹ tìm đi
Bao giờ hết giặc con về mẹ vui

Ðêm nay lành lạnh
Sông sâu buồn lấp lánh sao lưa thưa
Ống quần nâu đã vá mụn giang hồ
Chắp tay súng tôi mơ về Nguyễn Huệ
Làng tôi đấy bên trại thù quạnh quẽ
Nằm im lìm như một nắm mồ ma
Có còn không ! Em hỡi một mẹ già ?
Những người thân yêu khóc buổi tôi xa

Tôi là anh lính chiến
Theo quân về giải phóng quê hương
Mái đầu quân bụi viễn phương
Bước chân đạp đất xiêu đồn lũy

Này anh chiến sĩ
Người bạn pháo binh
Ðã đến giờ chưa nhỉ ?
Mà tôi nghe như trại giặc tan tành

Anh rót cho khéo nhé !
Không lại nhầm nhà tôi
Nhà tôi ở cuối thôn Ðoài
Có giàn thiên lý
Có người tôi yêu

Tuyển tập ❤️️ Thơ Về Quê Hương Đất Nước hay nhất

Viết một bình luận