Thơ Thanh Hải: Tác Giả, Tác Phẩm + Tuyển Tập Thơ Hay Nhất

Thơ Thanh Hải ❤️️ Tác Giả, Tác Phẩm + Tuyển Tập Thơ Hay Nhất ✅ Tìm Hiểu Chi Tiết Về Cuộc Đời, Phong Cách Làm Thơ Của Thanh Hải.

Tiểu Sử Cuộc Đời Tác Giả Thanh Hải

Thanh Hải là một trong những cây bút tiêu biểu của Cách mạng Việt Nam. Ông được biết đến là một trong những nhà thơ thắp lên ngọn lửa thi ca Cách Mạng trong lòng mọi người dân miền Nam trong thời kỳ nước mất nhà tan. Cùng tìm hiểu chi tiết hơn về tiểu sử cuộc đời tác giả Thanh Hải ngay sau đây nhé!

  • Nhà thơ Thanh Hải, tên thật Phạm Bá Ngoãn, sinh ngày 4 tháng 11 năm 1930 tại xã Phong Bình, huyện Phong Điền, tỉnh Thừa Thiên Huế.
  • Ông xuất thân trong một gia đình trí thức, nhưng nghèo. Cha ông làm nghề dạy học, mẹ ông là nông dân.
  • Nhà thơ Thanh Hải năm 17 tuổi đã tham gia vào cách mạng ở khu vực huyện Hương Thủy và làm chính trị viên cho Đoàn văn công Thừa Thiên Huế.
  • Từ năm 1954 đến năm 1964 ông làm cán bộ tuyên huấn.
  • Từ năm 1964 – 1967 ông phụ trách báo cờ giải phóng của thành phố Huế sau đó làm Ủy viên ban chấp hành Hội Nhà văn Việt Nam, Chi hội phó chi Hội văn nghệ giải phóng Bình Trị Thiên.
  • Tiếp đó sau năm 1975 ông được làm Tổng thư kí Hội Văn nghệ Bình Trị Thiên cùng đó là Ủy viên thường vụ Hội Liên hiệp văn học nghệ thuật Việt Nam, Ủy viên ban chấp hành Hội Nhà văn Việt Nam.
  • Sống được 5 năm trong hòa bình thì nhà thơ Thanh Hải bị bệnh hiểm nghèo xơ gan cổ trướng, phải nằm Bệnh viện Trung ương Huế. Ông qua đời vào ngày 15 tháng 12 năm 1980.

Đón đọc thêm 🌿Thơ Chu Mạnh Trinh 🌿 Tác Giả, Tác Phẩm + Tuyển Tập Thơ

Sự Nghiệp Sáng Tác Nhà Thơ Thanh Hải

Tổng kết các thông tin quan trọng về sự nghiệp sáng tác của nhà thơ Thanh Hải.

  • Nhà thơ Thanh Hải hoạt động văn nghệ từ cuối những năm kháng chiến chống Pháp. Trong thời kỳ chống Mỹ cứu nước, ông ở lại quê hương hoạt động và là một trong những cây bút có công xây dựng nền văn học Cách mạng ở miền Nam từ những ngày đầu.
  • Trong suốt 50 năm cuộc đời của ông, Thanh Hải có 5 tập thơ: Những đồng chí trung kiên (1962) tập thơ; Huế mùa xuân (tập 1-1970, tập 2-1972) tập thơ; Mùa xuân nho nhỏ (11/1980); Ánh Mắt (1956); Mưa xuân trên đất này (1982) tập thơ.
  • Những đồng chí trung kiên là tập thơ đầu tay của Thanh Hải và cũng chính là tập thơ được đông đảo bạn đọc yêu thích, mến mộ nhất. Hàng loạt bài thơ của ông lúc đó được phổ biến rộng rãi : Mồ anh hoa nở, A Vầu không chết, Núi vẫn nhớ người vẫn thương, Cháu nhớ Bác Hồ, Miền Nam…
  • Nổi bật trong sự nghiệp sáng tác của Thanh Hải là bài thơ “Mùa xuân nho nhỏ” được Thanh Hải viết vào tháng 11 năm 1980, lúc này ông đang vật lộn trên giường bệnh, một tháng trước khi nhà thơ qua đời. Bài thơ mang một triết lý sống sâu sắc, không khô khan như những lời giáo huấn đạo lí mà Thanh Hải viết nó bằng chính cảm xúc thực của mình.
  • Với những đóng góp của mình cho nền văn học của nước nhà ông đã được nhà nước phong tặng một số giải thưởng như: 
    • Giải thưởng văn học Nguyễn Đình Chiểu (1965)
    • Giải thưởng Nhà nước về văn học nghệ thuật (đợt 2, năm 2000, truy tặng)
    • Giải nhất cuộc thi thơ của tuần báo Thống nhất (1959).
    • Giải nhì cuộc thi thơ của tuần báo Thống nhất (1962).

Phong Cách Thơ Thanh Hải

Tìm hiểu thêm về phong cách sáng tác thơ của Thanh Hải.

  • Thanh Hải là một trong những nhà thơ nổi bật trong phong trào kháng chiến chống Mỹ. Thơ của ông giàu ngôn ngữ trong sáng, cảm xúc tha thiết chân thành và lắng đọng.
  • Thơ của Thanh Hải luôn bình dị, nhẹ nhàng nhưng lại thấm đẫm triết lý sống, thể hiện được tình yêu thiên nhiên, yêu cuộc sống của tác giả.
  • Bên cạnh đó, trong thơ ca của ông còn có hình ảnh người phụ nữ, đó là những cô thiếu niên xung phong, người mẹ, người vợ, anh em liên giao.

=>Theo nhà nhà nghiên cứu văn học Trần Hữu Tá nhận xét về phong cách sáng tác thơ của Thanh Hải như sau: “Cuộc đấu tranh bền bỉ, anh dũng của nhân dân miền Nam của nhân dân Thừa Thiên, là nguồn cảm hứng chủ yếu của thơ Thanh Hải. Sau năm 1975, thơ ông càng chín hơn. Nói chung, thơ ông chân thật, bình dị, đôn hậu và chân thành….”

Tìm hiểu chi tiết 🔰Thơ Y Phương 🔰 Tác Giả, Tác Phẩm

Tuyển Tập Các Tác Phẩm Của Nhà Thơ Thanh Hải

Tuyển tập các tác phẩm của nhà thơ Thanh Hải không nên bỏ lỡ

*Những đồng chí trung kiên (1962)

  • Mồ anh hoa nở
  • Những đồng chí trung kiên

*Dấu võng Trường Sơn (1977)

  • Ca khúc Cửa Việt
  • Cây chông tre
  • Chiếc cồn cỏ
  • Chùm thơ viết ở Quảng Trị
  • Bên bếp lửa mùa đông
  • Bây giờ ngày mai

*Mưa xuân đất này (1982)

*Một số tác phẩm khác

  • Bài ca nghĩa quân
  • Cát trắng và hàng dương Cửa Việt
  • Cháu nhớ Bác Hồ
  • Con thuyền lênh đênh
  • Dấu võng Trường Sơn
  • Nhìn sông Vít-tuyn
  • Sang đò đêm mưa
  • Tám năm nay mới gặp nhau
  • Tập thơ Huế mùa xuân
  • Tập thơ Thanh Hải thơ tuyển (1982)

Xem thêm tuyển tập ❤️️Thơ Vũ Đình Liên ❤️️ Tác Giả, Tác Phẩm

15 Bài Thơ Hay Nhất Của Thanh Hải

Thưởng thức ngay 15 bài thơ hay nhất của Thanh Hải dưới đây.

Mùa Xuân Nho Nhỏ

Mọc giữa dòng sông xanh
Một bông hoa tím biếc
Ơi con chim chiền chiện
Hót chi mà vang trời
Từng giọt long lanh rơi
Tôi đưa tay tôi hứng.

Mùa xuân người cầm súng
Lộc giắt đầy quanh lưng
Mùa xuân người ra đồng
Lộc trải dài nương mạ
Tất cả như hối hả
Tất cả như xôn xao

Ðất nước bốn nghìn năm
Vất vả và gian lao
Ðất nước như vì sao
Cứ đi lên phía trước.

Ta làm con chim hót
Ta làm một cành hoa
Ta nhập vào hoà ca
Một nốt trầm xao xuyến.

Một mùa xuân nho nhỏ
Lặng lẽ dâng cho đời
Dù là tuổi hai mươi
Dù là khi tóc bạc.

Mùa xuân ta xin hát
Câu Nam ai, Nam bình
Nước non ngàn dặm mình
Nước non ngàn dặm tình
Nhịp phách tiền đất Huế…

Tám Năm Nay Mới Gặp Nhau

Tám năm nay mới gặp nhau
Ôm nhau mà thấy lòng đau chín chiều
Xa nhau chỉ một mái chèo
Mà đi trăm núi vạn đèo tới đây
Siết tay, ôm chặt, siết tay
Nói gì nước mắt tràn đầy đôi môi
Tám năm là mấy đêm rồi
Có đêm nào chẳng trông trời nhìn sao
Có ngày nào chẳng ước ao
Bước chân ra Bắc vui nào vui hơn
Đây rồi biên giới Lạng Sơn
Đây rồi quê của hội Lim đây rồi!
Lòng ơi sao thấy bồi hồi
Hà Nội, Hà Nội đứng ngồi không yên
Hôn nhau, hôn nữa hôn thêm
Lòng không chỉ một trái tim trong người
Tim anh mười sáu triệu lời
Tim tôi mười bốn triệu người miền Nam
Máu lại gặp máu tám năm
Thịt xương lại gặp sao ngăn nỗi mừng
Cười lên nước mắt rưng rưng
Cười lên hoa vẫy giữa rừng cờ bay
Tám năm mới có hôm nay
Hôm nay có bởi ngàn ngày đứng lên
Cười lên anh hỡi cười lên
Ngăn sông! Ta vẫn đến bên nhau rồi
Ôm nhau khó nói hết lời
Nhìn trong mắt ướt đầy trời xuyến xao!

Chiếc Cồn Cỏ

Mẹ chặt cành tre cắm cán cờ Tổ quốc
Lá cờ bay, đỏ rực, lá cờ bay
Ôi cành tre và dáng người bất khuất
Mang trong mình chiến thắng hôm nay.

Sang Đò Đêm Mưa

Trời mưa, mữa mãi là mưa
Má ơi sao má chẳng đưa vào bờ?
Con đò lơ lửng lửng lơ
Trời mưa ướt cả thân già má ơi!

Má rằng: con ở trong mui
Cứ ngồi cho ấm để rồi lại đi
Má ướt một bữa can chi
Chỉ lo con ướt lấy gì mà hơ.

Bên kia những bụi cùng bờ
Không tơi không nón đụt nhờ vào đâu?
Con chờ qua trộ mưa rào
Má sẽ cập bến, đò vào, con lên.
Trời mưa, mưa đến nửa đêm
Đò quay vào bến, con lên tới bờ
Má còn buộc lại con đò
Vì dầm mưa lạnh má ho từng hồi.

Má ơi! Đi đã xa rồi
Mà con vẫn mãi nhìn lui bến đò
Con còn vọng mãi tiếng ho
Mỗi khi vượt bốt sang đò đêm mưa.

Dấu Võng Trường Sơn

Bộ đội đi rồi
Rừng còn dấu võng
In hằn thân cây.

Đây hai đầu dây
In sâu, nằng nặng
Võng này chắc hẳn
Đồng chí chỉ huy
Trằn trọc rừng khuya
Nghĩ nhiều phương án.

Hai thân cây xanh
Vỏ rơi từng mảng
Đầu dây ngoằn ngoèo
Hẳn đây tay nào
Rất vui rất nhộn
Nằm đu đưa võng
Ngắm trời, mây bay.

Một thân cây đôi
Chụm hai đầu võng
Tán cây xoè rộng
Dây chồng lên dây
Hẳn đây có hai
Người trai tri kỷ
Đường ra trận địa
Đọc chung thư nhà.

Hai thân cây già
Bó đôi cuộn lá
Hẳn đêm mưa gió
Có người nằm đây
Sợ mưa theo dây
Mưa vào ướt võng.

Trường Sơn, Trường Sơn
Những chiều gió lộng
Những bãi khách xa
Nỗi đầu dây võng
Nói gì với ta?

Ngày nay cành tơ
Ngày mai cây lớn
Dấu võng còn không?
Còn những đường vằn
In vào thớ gỗ
Đường vân nhắc nhở
Những ngày hành quân…

Quà Bệnh Viện

Em mang cam cho anh
Cam đường ngon vị ngọt
Em mang hoa cho anh
Thơm phòng cành hoa mọc.

Anh yêu cam và hoa
Thơm ngọt một cuộc đời
Nhưng anh muốn em ngồi
Kể những ngày xây dựng.

Ôi mồ hôi lao động
Đâu mùa lúa nông trường
Đâu ngang dọc kênh mương
Đâu vừa đưa thêm điện…

Tin cuộc đời mang đến
Vị ngon ngọt hơn cam
Thơm hơn cành mộc thơm
Giường anh như bay bổng.

Mỗi tuần em lại vào
Mỗi tuần anh lại đợi
Những tin em mang tới
Làm má anh hồng hào.

Những Đồng Chí Trung Kiên

Nước bốn bề tràn ngập
Tội giặc lại chồng chất
Những đồng chí ta ơi
Những thôn nghèo chơi vơi
Nước tràn về tận mái
Nước về làng sâu hoáy
Hầm lút tan hết rồi
Giữa nước lũ sóng ngời
Ca-nông băm từng loạt
Nước toé nhà xao xác
– Mẹ ẵm con đi đâu?
Bốn bề nước nặng sâu
Ca-nông rầm quanh xóm
– Biết đi đâu bây giờ?
Xóm nặng nín bơ phờ
Đạn tan hàng tre nhỏ
Mái nhà run lặng ngó
Trâu nghé lội trơ ngơ
– Ca-nông đã hết chưa?
Máu trào trong mưa gió
Máu hoà trong nước đỏ
Những đồng chí ta ơi
Những thôn nghèo chơi vơi
Tội giặc lại chồng chất
Tội giặc cao chất ngất
Giữa nước lũ tràn qua
Những đồng chí chúng ta
Len mình qua lô-cốt
Những đồng chí chúng ta
Run mình trong cơn sốt.

Giặc về bằng ca-nốt
Giặc chạy ăm-phi-bi
Nhưng chúng ta không đi
Chúng ta ghì thôn xóm
Chúng ta bám nương khoai
Có máu những người trai
Đã hoà trên lớp sóng.
Có ai không – như ta
Nằm bờ đêm, mắt mở?
Nằm bờ đây, không ngủ
Thả hồn lắng trôi qua
Cho đỡ thương đỡ nhớ
Lòng miền Bắc bao la…

Bên chiếc máy đang chạy
Chị công nhân quay guồng
Anh xã viên thức dậy
Sửa soạn buổi ra đồng.

Chị mậu dịch lau kính
Dọn hàng buổi tinh sương
Em bé quàng khăn mới
Hay phượng vĩ đỏ trường.

Cả miền Bắc thức dậy
Thêm một ngày đổi thay
Lùi nhanh đêm dốt, đói
Cuộc đời nằm trong tay.

Bên ni ta lại dậy
Tiếng súng đâu loạn cuồng
Lại một ngày máu chảy
Lại chết vợ, mất chồng!

Cả miền Nam không ngủ
Thao thức trong căm hờn
Khuya nghe gà giục giã
Vùng dậy trào lên đường…

Hỡi ngày xưa, ngày xưa
Buổi sông Gianh cách trở
Có ai không, như ta
Gối bờ đêm, mắt mở?

Bên này bờ không ngủ
Đêm dài rộn tiếng gà
Tiếng gáy vang vang xa
Giục chân trời mau hửng.

Bây Giờ Ngày Mai

“Ngày mai cô sẽ từ trong đến ngoài
Thơm thịt hương nhuỵ hoa lài”

Con đò khuya giữa dòng sông
Buồn như em giữa mênh mông bến bờ
Tỉnh rồi, còn đó trơ trơ
Nghĩ mình lạc bước bây giờ tính sao
Mẹ cha sống chết phương nào
Quê hương mờ mịt biết đâu đường về
Con đò khuya sóng não nề
Đời thôi đành vậy, mong gì ngày mai
Thương ai lòng nỡ thương ai
Thương mình mình lại dạc dài tấm thân
Ngoảnh nhìn trời đất mênh mông
Lòng toan những bỏ nợ trần… lại thôi

Ngờ đâu đờn dạo khúc vui
Ngờ đâu có lúc đời đời là đây
Ngỡ ngàng một phút riêng tây
Rồi sao nước mắt rơi đầy gối đêm
Máu nào lại chảy về tim
Hồn nào lại sang, lại ấm nước non
Bấy nhiêu năm sống mỏi mòn
Tưởng tim đã cứng, tưởng hồn đã trơ
Ngờ đâu lại có bây giờ
Ngày mai lại sẽ… bây giờ ngày mai

Ôi bao nhiêu chiếc áo dài
Đi trên đường nắng giữa ngày vinh quang
Sao anh cứ thấy áo em
Bay lên như một cánh chim giữa đời
Nỗi mừng chung đến bồi hồi
Nỗi mừng riêng được làm người chứa chan
Em nhìn sông nước Hương giang
Trong veo như một tiếng đàn sang xuân.

Mồ Anh Hoa Nở

Hôm qua chúng giết anh
Xác phơi đầu ngõ xóm
Khi lũ chúng quay đi
Mắt trừng còn doạ dẫm
– Thằng này là cộng sản
Không đứa nào được chôn!

Không đứa nào được chôn!
Lũ chúng vừa quay lưng
Chiếc quan tài sơn son
Đã đưa anh về mộ
Đi theo sau hồn anh
Cả làng quê, đường phố
Cả lớn nhỏ, gái trai
Đám càng đi càng dài
Càng dài càng đông mãi

Mộ anh trên đồi cao
Cành hoa này em hái
Vòng hoa này chị đơm
Cây bông hồng em ươm
Em trồng vào trước cửa

Mộ anh trên đồi cao
Hoa hồng nở và nở
Hương thơm bay và bay
Lũ chúng nó qua đây
Mắt diều không dám ngó:
Trên mồ người cộng sản
Hoa hồng đỏ và đỏ
Như máu nở thành hoa…

Con Thuyền Lênh Đênh

Ôi con thuyền lênh đênh
Rời bờ đi đâu đó?

Bến bờ mình nghèo khó
Nhưng có luỹ tre xanh
Đạm bạc đôi bữa ăn
Nhưng mình cầm đôi đũa
Trái ớt cay đo đỏ
Miếng cà giòn thơm thơm.

Ôi con thuyền lênh đênh
Quên rồi mùa toóc rơm
Quên rồi bông sen trắng
Quên rồi khi trăng lặng
Quên rồi con cá chuồn
Quên rồi những con đường
Tết nào về quê ngoại…

Sóng xô rồi sóng gọi
Thuyền ơi thuyền tìm ai
Nhà cao và phố dài
Thuốc thơm và rượu ngọt
Đêm xập xình tiếng nhạc
Ngày vun vút tiếng xe
Những cặp chân quay đi
Cuống cuồng trong điệu nhảy
Thuyền bão thuyền đi đấy
Rẽ sóng tìm tự do
Bến bờ xa, đất xa
Tha hồ thuyền buông thả.

Rượu đây thuyền ơi thuyền
Thuyền tự do sa ngã
Tuổi trẻ đây thuyền ơi
Thuyền tự do tiêu phá
Buồm cứ xuôi theo gió
Rồi về đâu, về đâu?
Sóng xung quanh một màu
Sóng có quê hương: biển
Người dù đi trăm bến
Người có quê hương mình
Còn còn thuyền lênh đênh
Cúi đầu lúc chiều lặng
Bây giờ thèm tiếng mắng
Của mẹ những ngày thơ
Bây giờ thèm miếng dưa
Chua chua mùi khế ủ
Bây giờ thèm chiếc ngõ
Có ai đứng đợi về
Bây giờ thèm làng quê
Hương mùa bay bịn rịn

Ôi con thuyền lênh đênh
Sóng dồi ngoài mặt biển
Đi về đâu, về đâu
Có nghe lời của bến
Bến chẳng giận thuyền đâu
Bến thương thuyền trên biển
Bến thương thuyền lênh đênh
Bến dặn thuyền đừng quên
Miền quê mình nhân hậu
Ôi con thuyền lênh đênh.

Bên Bếp Lửa Mùa Đông

Bên bếp lửa mùa đông
Tiếng phong cầm văng vẳng
Tháng Mười trong năm tháng
Ôi người bạn Liên Xô

Tiếng ai hát tiễn đưa
Trên sân ga đầy tuyết
Bi-ê-lô-rút-xi
Vì nước Nga, tạm biệt!

Rừng bạch dương, hậu địch
Ai đốt lửa đêm đông
Uống các nước chè đen
Hát bài ca chung thuỷ
Ca-chiu-sa! Ca-chiu-sa
Ôi người con gái Nga
Đã hoá thành lửa nóng.

Lê-nin-grát còn vang
Lời “Bài ca hải cảng”
Ngày tôi đến tháng Tám
Trên con tàu Rạng đông
Khẩu pháo vừa lau xong
Sau một ngày se lạnh.

“Mát-scơ-va của tôi”
Ngựa ai về lanh lảnh
Thủ đô đỏ ta ơi
Quân thù không thể thắng
Bên bếp lửa mùa đông
Tháng Mười trong năm tháng
Tôi nghe khúc hành quân
Trên những đường tuyết trắng

Lửa cứ reo, cứ reo
Giữa căn nhà phên đất
Phải không người du kích
Bên bếp lửa chiến khu
Anh nghĩ về quân thù
Cũng như tôi đang nghĩ
Anh nhìn về thể kỷ
Cũng như tôi đang nhìn
Dưới ánh sáng Lê-nin
Nghĩa tình đều trong sáng
Tháng Mười trong năm tháng
Tháng Tám trong tháng năm
Bên bếp lửa mùa đông
Tôi nghe khúc hành quân
Trên sân ga đầy tuyết…

Cây Chông Tre

Cây tre thành cây chông nhọn hoắt
Mẹ vót chông giữa những đêm sao
Trả thù chồng đếm từng đầu giặc
Chông vót rồi tre lại vươn cao.

Cháu Nhớ Bác Hồ

Đêm nay bên bến Ô Lâu
Cháu ngồi cháu nhớ chòm râu Bác Hồ
Nhớ hình Bác giữa bóng cờ
Hồng hào đôi má, bạc phơ mái đầu
Mắt hiền sáng rực như sao
Bác nhìn tận đến Cà Mau sáng ngời
Nhớ khi trăng sáng đầy trời
Trung thu bác gởi những lời vào thăm
Nhớ ngày quê cháu tan hoang
Lụt trôi, Bác gởi lúa vàng vào cho
Nhớ khi nhà cháu ra tro
Bác đưa bộ đội về lo che giùm
Bác ơi nhớ mấy cho cùng
Ngoài xa Bác có thấu lòng cháu không.
Đêm đêm cháu những bâng khuâng
Giở xem ảnh Bác cất thầm bấy lâu
Nhìn mắt sáng, nhìn chòm râu
Nhìn vầng trán rộng, nhìn đầu bạc phơ
Càng nhìn càng lại ngẩn ngơ
Ôm hôn ảnh Bác mà ngờ Bác hôn
Bác ơi dù cách núi non
Mà hình Bác vẫn trong lòng không xa
Giặc kia muốn cắt sơn hà
Mà miền Nam vẫn hướng ra Bác Hồ,
Hướng về sắc đỏ ngọn cờ
Về ngày Nam Bắc cõi bờ liền nhau.
Đêm nằm cháu những chiêm bao
Ngày vui thống nhất Bác vào miền Nam.
Cổng chào dựng chật đường quan
Bác đến đình làng Bác đứng trên cao
Bác cười thân mật biết bao
Bác dặn đồng bào cặn kẽ từng câu
Ung dung Bác vuốt chòm râu
Bác xoa đầu cháu, Bác âu yếm cười.
Đêm nay trăng lại sáng rồi
Trung thu nhớ bác cháu ngồi cháu trông
Ngoài xa nghe tiếng trống rung
Nghe những nhi đồng nhảy múa hò reo
Bác chắc cũng nhớ cháu nghèo
Miền Nam đau khổ sớm chiều trông ra.

Bài Ca Nghĩa Quân

Đất ta chúng cướp, chúng cày
Nhà ta chúng phá, chúng xây bốt đồn
Khóc không tan hết oán hờn
Van xin đâu phải con đường ta đi.

Ta không phải sống vì bom đạn
Ta vốn không bạn với chiến tranh
Nhưng vì chúng cậy đao binh
Bắt ta nô lệ ta đành chịu sao?

Ta vùng dậy súng đao ta giữ
Lấy đất cày, lấy chợ, lấy sông
Giặc kia gian ác hung hăng
Đầu rơi quyết trả lại bằng đầu rơi.

Vì chúng vẫn quen nòi xâm lược
Tan mồ cha lại rước voi dày
Thì ta súng chặt trong tay
Đánh ta lũ chúng như ngày năm xưa.

Đêm đêm đi dưới rặng dừa
Nghe quê hương chuyển những giờ tiến công
Bừng bừng ánh mắt nghĩa quân
Nhìn sao ôm cả trời hồng bao la
Chân đồn cất mãi lời ca
Đem xương máu giữ quê nhà mến thương.

Nhạc hay khúc hát lên đường

Cát Trắng Và Hàng Dương Cửa Việt

Đất chuyển từ kỷ nào dâng cho ta một bờ cát trắng
Mênh mông xa, ngút mênh mông xa
Đừng em nhé, trông bờ phẳng lặng
Cát chẳng trắng đâu, cát mang sắc phù sa.

Đường xa vậy mà anh về sao nhỉ?
Cát mênh mông anh sống những nơi nào?
Hàng dương đứng như dáng người thủ thỉ
Hai mươi năm nói hết được sao!
Từng cồn cát đua nhau ra bể
Màu bể xanh, màu cát trắng trong
Bể dữ dội, cát thì lặng lẽ
Dưới gốc dương, hầm ở của anh.

Dưới gốc dương những hạt cát long lanh
Rơi xuống sổ tay người bí thư chi bộ
Rơi lên túi treo chứa đầy chất nổ
Cát long lanh như ánh mắt đợi chờ
Ôi quê hương là đôi mắt ngây thơ
Hay đôi lưng trần mang đầy nắng biển
Mùa lá dương khô nhớ mùa cá về trên biển…

Đất chuyển từ kỷ nào giăng cho ta một bờ cát trắng
Tổ Quốc giao cho ta một làng cát để tiến công.
Chân nóng bỏng dặm cát hè trưa nóng.
Bão lòng ta là gió những hàng dương.

Đón đọc các thông tin về 🌿Thơ Trần Nhân Tông 🌿 Tác giả, tác phẩm

Viết một bình luận