Thơ Chính Hữu: Tác Giả, Tác Phẩm + Tuyển Tập Thơ Hay Nhất

Thơ Chính Hữu ❤️️ Tác Giả, Tác Phẩm + Tuyển Tập Thơ Hay Nhất ✅ Cùng Khám Phá Về Cuộc Đời, Sự Nghiệp Làm Thơ Của Chính Hữu.

Tiểu Sử Cuộc Đời Tác Giả Chính Hữu

Nói đến các nhà thơ quân đội thì không thể không nhắc đến Chính Hữu. Nếu bạn muốn tìm hiểu thêm về nhà thơ Chính Hữu thì hãy xem ngay phần khái quát tiểu sử cuộc đời dưới đây.

  • Chính Hữu (15/12/1926 – 27/11/2007), tên khai sinh là Trần Đình Đắc, quê ở huyện Can Lộc, tỉnh Hà Tĩnh.
  • Ông học tú tài (triết học) ở Hà Nội trước Cách mạng tháng tám.
  • Năm 1944, ông bắt đầu làm thơ, chủ yếu là thơ tình. Tháng 5/ 1945, tham gia Việt Minh bí mật (thanh niên cứu quốc). 
  • Năm 1946, ông gia nhập Trung đoàn Thủ Đô và hoạt động trong quân đội suốt hai cuộc kháng chiến chống Pháp và kháng chiến chống Mỹ.
  • Năm 1947, ông là Chính trị viên một đại đội chiến đấu. 
  • Năm 1949, ông là Phó ban Văn nghệ quân đội (tiền thân của phòng Văn nghệ quân đội).
  • Năm 1952, ông là Chính trị viên phó, Chính trị viên Tiểu đoàn 322, Trung đoàn 88, Sư đoàn 308 và tham gia chiến dịch Điện Biên Phủ. 
  • Chính Hữu còn làm chính trị viên đại hội (chiến dịch Điện Biên Phủ năm 1954). 
  • Năm 1957, là Trưởng phòng Văn nghệ quân đội.
  • Từ 1970 đến 1983 ông là Cục phó Cục tuyên huấn, Tổng cục chính trị, phụ trách văn hóa văn – nghệ. Sau đó ông chuyển ngành làm Phó tổng thư ký Hội nhà văn khóa III và Ủy viên BCH khóa IV.

Chia sẻ thêm về🌿Thơ Nguyễn Khuyến 🌿 Tác Giả, Tác Phẩm

Sự Nghiệp Sáng Tác Nhà Thơ Chính Hữu

Tổng quát các nét chính trong sự nghiệp sáng tác của nhà thơ Chính Hữu.

  • Chính Hữu là nhà thơ quân đội thực thụ cả ở phía tác giả lẫn tác phẩm. Trong cuộc đời thơ ca của mình, ông đã gắn bó với màu áo xanh của người lính. Những giai điệu, vần thơ của ông đều mang đậm chất của một người chiến sĩ.
  • Đối với Chính Hữu, khi viết về người lính, ông luôn dành cho họ những lời tốt đẹp, không phải vì ông cũng là một người lính mà bởi vì tâm hồn của ông đã thuộc về họ.
  • Ông làm thơ từ năm 1947 và hầu như chỉ viết về người lính và chiến tranh. Tập thơ Đầu súng trăng treo (1966) là tác phẩm chính của ông, trong đó có bài thơ “Đồng chí” được in vào tháng 2-1948. 
  • Thơ ông không nhiều nhưng lại có nhiều bài đặc sắc, cảm xúc dồn nén, ngôn ngữ và hình ảnh chọn lọc, hàm súc. Ông đã sáng tác bài thơ “Đồng chí” mà sau này đã được phổ nhạc cho bài hát “Tình đồng chí”. Bài hát đã khơi dậy những xúc động mãnh mẽ trong lòng nhiều thế hệ .
  • Một số tác phẩm:
    • Đầu súng trăng treo (tập thơ, Nhà xuất bản Văn học, 1966)
    • Thơ Chính Hữu (tập thơ, Nhà xuất bản Hội nhà văn, 1997)
    • Tuyển tập Chính Hữu (Nhà xuất bản Văn học, 1998)
  • Ông được nhà nước Việt Nam trao tặng giải thưởng Hồ Chí Minh về văn học và nghệ thuật (năm 2000).

Phong Cách Thơ Của Chính Hữu

Cùng Thohay.vn tìm hiểu về phong cách sáng tác thơ của Chính Hữu ngay sau đây.

Số lượng tác phẩm của Chính Hữu không nhiều nhưng thơ ông lại có nhiều nét đặc sắc, sớm định hình một phong cách riêng mang dấu ấn cá nhân: Thơ Chính Hữu chân thành, mộc mạc, nói ít, gợi nhiều, giàu tính khái quát, triết lý, có chiều sâu, khơi gợi những liên tưởng vượt ra ngoài giới hạn của bài thơ, tạo ra những giăng mắc, vấn vương trong ngôn từ, giọng điệu.

=>Chính vì vậy, dù số lượng tác phẩm không nhiều song ông vẫn chiếm một vị trí xứng đáng trong đội ngũ các nhà thơ quân đội và là một trong những tên tuổi được trân trọng của nền thơ Việt Nam hiện đại.

Đọc thêm 🌿Thơ Lê Quý Đôn 🌿 Tìm Hiểu Tác Giả, Tác Phẩm

Tuyển Tập Các Tác Phẩm Của Nhà Thơ Chính Hữu

Thohay.vn sưu tầm tuyển tập các tác phẩm của nhà thơ Chính Hữu gửi bạn đọc tham khảo.

*Đầu súng trăng treo (1972)

  • Đồng chí
  • Tháng năm ra trận
  • Đêm Hà Nội 1950
  • Sáng hôm nay
  • Gửi mẹ
  • Giá từng thước đất
  • Thư nhà
  • Lá nguỵ trang
  • Lá phiếu hôm nay
  • Khẩu hiệu
  • Duyệt binh
  • Nhật ký biên giới
  • Vô danh
  • Ga biên giới
  • An-ba-ni
  • Ngọn gió
  • Qua Xi-bê-ri
  • Cây
  • Một nửa
  • Bắc cầu
  • Đường ra mặt trận
  • Trang giấy học trò
  • Trận địa Hà Nội
  • Ngọn đèn đứng gác

*Một số tác phẩm khác

  • Hai người bộ hành
  • Ngày về
  • Phố và cây

Tổng hợp các thông tin về 🌿Thơ Phạm Tiến Duật 🌿Tác Giả, Tác Phẩm + Tuyển Tập Thơ

15 Bài Thơ Hay Nhất Của Chính Hữu

Thưởng thức ngay 15 bài thơ hay nhất của Chính Hữu vừa được sưu tầm dưới đây để hiểu hơn về phong cách sáng tác của ông nhé!

Đồng Chí

Quê hương anh nước mặn, đồng chua
Làng tôi nghèo đất cày lên sỏi đá
Anh với tôi đôi người xa lạ
Tự phương trời chẳng hẹn quen nhau.
Súng bên súng, đầu sát bên đầu
Đêm rét chung chăn thành đôi tri kỷ
Đồng chí!

Ruộng nương anh gửi bạn thân cày
Gian nhà không mặc kệ gió lung lay
Giếng nước gốc đa nhớ người ra lính.
Anh với tôi biết từng cơn ớn lạnh,
Sốt run người, vừng trán ướt mồ hôi.

Áo anh rách vai
Quần tôi có vài mảnh vá
Miệng cười buốt giá
Chân không giày
Thương nhau tay nắm lấy bàn tay!

Đêm nay rừng hoang sương muối
Đứng cạnh bên nhau chờ giặc tới
Đầu súng trăng treo.

Ngày Về

Có đoàn người lên đóng trên rừng sâu
Đêm nay mơ thấy trở về Hà Nội
Bao giờ trở lại?
Phố phường xưa gạch ngói ngang đường
Ôi hôm nay họ nhớ mái nhà hoang
Bức tường điêu tàn ngày xưa trấn ngự
Nhớ đêm ra đi, đất trời bốc lửa
Cả kinh thành nghi ngút cháy sau lưng
Những chàng trai chưa trắng nợ anh hùng
Hồn mười phương phất phơ cờ đỏ thắm
Rách tả tơi rồi đôi giày vạn dặm
Bụi trường chinh phai bạc áo hào hoa
Mái đầu xanh thề mãi đến khi già
Phơi nắng gió. Và hoa ngàn cỏ dại
Nghe tiếng gọi của những người Hà Nội
Trở về, trở về, chiếm lại quê hương
Nguy nga sao cái buổi lên đường
Súng chuốt gươm lan, mắt ngời sáng quắc
A ha! nhà xiêu mái sập
Xác oan cừu ngập lối chân đi
Gạch ngói xưa mừng đón gót lưu ly
Bước căm giận xéo quân thù lớp lớp
Mịt mù khói ngợp
Cờ máu huy hoàng
Phất nắng
Ôi bài chiến thắng reo vang.

Trận Địa Hà Nội

Hà Nội
một góc vườn hoa
Đơn vị chúng ta
Đến xây trận địa
Tạm xếp sang bên những hàng ghế đá

Hôm nay
Hà Nội lại đi vào khói lửa

Trận địa ta xây
Trên những công trình dang dở
Ta đi – gian khổ mười năm
Thương quê hương cỗi cằn tàn phá
Về Hà Nội
vất vả mười năm
Ta mới trồng xong chút màu hoa lá
Trận địa của ta
Là một ngôi trường mới mở
Những ánh mắt ngời ngời hai hàng cửa sổ
Trận địa của ta là sân
Một vườn trẻ bây giờ bỏ vắng
Súng ta kê
bên nôi nhỏ
các em nằm
Từ trận địa
ta bắn chúng
Súng của ta
tính tầm tính hướng
Tính theo góc độ của lòng căm
Đạn ta tính
theo từng giọt mồ hôi
ta đổ xuống
Tưới đất này vất vả mười năm
Những ngôi nhà này không hề biết sợ
Mái này tường này
Quen nhìn gạch đổ
Những con người này quen súng cầm tay
Quen mở chiến hào ngay trên đường phố
Dù phải mười năm, hai mươi năm
Đất nước này quen một mất một còn

Hai Người Bộ Hành

(Tặng cháu nội Trần Vinh Huân 16 tháng tuổi)

Cháu dắt ông đi
Hai ông cháu mình vừa đi vừa học
Ông dạy cháu biết tất cả những gì
Có ở trên trời dưới đất
Còn cháu thì dạy ông biết
Cuộc đời này ngắn, nhưng ông đừng buồn
Vì nó – vĩnh hằng – tiếp tục
Đường vào thế kỷ hai mốt,
Hai người bộ hành một cháu một ông
Những bước đầu tiên đi song song,
Bên những bước cuối cùng.

Như một di truyền thế hệ
Cháu sẽ yêu, như ông bà, như cha mẹ
Dưới gió, dưới mây,
Những phố, những cây
Dù ở nơi này
Nay mai vắng vẻ
Dáng hình ông.

Ngọn Đèn Đứng Gác

Trên đường ta đi đánh giặc
Ta về Nam hay ta lên Bắc,
Ở đâu
Cũng gặp
Những ngọn đèn dầu
Chong mắt
Đêm thâu
Những ngọn đèn không bao giờ nhắm mắt
Như những tâm hồn không bao giờ biết tắt,
Như miền Nam
Hai mươi năm
Không đêm nào ngủ được,
Như cả nước
Với miền Nam
Đêm nào cũng thức…
Soi cho ta đi
Đánh trận trường kỳ
Đèn ta thắp niềm vui theo dõi
Đèn ta thắp những lời kêu gọi.
Đi nhanh đi nhanh
Chiến trường đã giục
Đầy núi đầy sông
Đèn ta đã mọc.
Trong gió trong mưa
Ngọn đèn đứng gác
Cho thắng lợi, nối theo nhau
Đang hành quân đi lên phía trước.

Lá Ngụy Trang

Mười năm đi mải miết
Mang quê mình xanh biếc trên lưng.
Khi ta hành quân đã khuất,
Lá nguỵ trang còn đọng tiếng chim rừng
Tha thiết

Cây mọc trăm miền gửi lá theo ta
Gian khổ đêm ngày chiến dịch,
Vẫn nghe rì rào thôn xóm ta qua
Nghe núi nghe sông trong cành lá hát.

Ngọn Gió

Em có bao giờ nửa đêm thức dậy
Nghe ngọn gió phương này thổi sang phương ấy
Đấy là hồn anh đang thở đêm đêm
Đi giữa đất trời đến hát ru em…

Phố Và Cây

Khi hai con bắt đầu yêu nhau
Thường lang thang trên các đường phố.
Cũng như bố mẹ ngày nào,
Muốn phố thật dài, để đi thật lâu.

Cũng dưới bóng cây thầm vụng
Cũng hai con chim đang gù
Những câu tỏ tình ấp úng

Bố mẹ, cũng như hai con, bấy giờ mới hay
Thế nào là phố
Thế nào là cây
Phố là nơi không gặp thì nhớ
Gốc cây ngồi, càng giận càng say

Mai sau, cho hai con, gọi là một chút gia tài.
Bố mẹ chỉ có những kỷ niệm
Để lại sau lưng, như một suối hương dài
Ngơ ngẩn
Còn bay
Trên phố
Trên cây.

Gửi Mẹ

Hôm nọ gặp người làng ta ở xuôi
Hỏi thăm tin nhà tin mẹ

Mẹ hiểu câu “Kháng chiến trường kỳ nhất định thắng lợi”
Những đêm gió mưa dữ dội
Vẫn thắp hương cầu trời phù hộ bước con đi

Lúc thơ ngây con từng nghe kể
Từ tuổi lấy chồng mẹ ít khi vui
Ngày đưa thầy về nơi yên nghỉ
Lá mùa đông rơi xuống đầy vai

Con mang tấm lòng thương mẹ
Đi qua nghìn dặm quê hương
Này đây núi, này đây sông
Này đây buổi chiều khói thổi cơm lặng lẽ
Nơi nào cũng hiền như đời của mẹ

Làng ở đây như làng dưới ta
Cũng có giếng nước
Cũng có gốc đa
Cũng có con trai xa nhà

Yên tâm mẹ nhé
Con đi mười năm
Con đi bảo vệ
Niềm vui của mẹ
Và của quê hương
Một ngọn khói thổi cơm
Một mái nhà bình yên bếp lửa
Tiếng võng đung đưa trưa hè tuổi nhỏ

Một Nửa

Gặp một chiến sĩ Giải phóng quân miền Nam

Gặp anh trên đường đi chiến đấu
Tôi ôm anh
Như ôm nửa thân tôi đẫm máu
Thấy thịt da anh đau xót thịt da mình

Áo anh nhuộm bụi đường nào trong ấy
Xanh gió Tuy Hoà hay bạc nắng Phan Rang?
Ấm áp những đường may, có phải
Bàn tay nhớ thương mẹ già ta đấy?
Tôi nghe trong hơi thở mặn nồng
Những suối, những sông, những cánh rừng anh đã thấy
Phải tiếng trống xóm làng ta đứng dậy
Vẫn rền trong giọng nói của anh không?
Cuộc đời anh, cho tôi chia một nửa
Nửa giọt mồ hôi vạt áo còn đầm
Nửa dãy Trường Sơn thác ghềnh vất vả
Nửa nắm cơm hạt muối nhọc nhằn
Một nửa trận nắng
Một nửa cơn mưa
Ta chia nhau
như những ngày kháng chiến năm xưa
Nửa đêm miền Nam hai mươi năm không ngủ
Nửa ngày miền Nam đỏ cờ đỏ lửa
Một nửa trận đánh, một nửa vết thương
Nếu tôi ngã xuống
Hãy chôn tôi trên mảnh đất các anh nằm
Mảnh đất xanh biếc tâm hồn anh Trỗi, anh Đang
Bụi lúa gốc cây điệp trùng kêu gọi
Kiêu hãnh bao nhiêu nếu trên đất ấy
Có bước chân mình trong những bước hành quân.

Bắc Cầu

Bom nó bằng gang
Tay ta bằng sắt
Hỡi con sông sâu
Cầu ta lại bắc

Hỡi những con đường
Đừng đau chia cắt
Nối nhịp thuỷ chung
Đinh ta đóng chặt

Ta đứng đêm ngày
Bốn bên khói lửa
Hai tay ta đỡ
Bạt ngàn quân đi

Góp vào tiếng súng
Một tiếng dô ta
Mỗi chuyến xe qua
Chở cả lòng ta
Theo ra mặt trận

Sông vỗ trùng trùng
Nhịp cầu điệp điệp
Đưa cả đất nước
Đi về phía nam.

Ga Biên Giới

Không phải hiểm trở núi rừng cách biêt hai bên đồn ải
Mà con đường sắt bạn bè nối chặt hai ga biên giới
Nơi thuở trước, tiễn chân nhau, vắng vẻ một làn mây
Hộ chiếu đi về, màu đỏ nắm trong tay.

Đêm Hà Nội 1950

Đêm Hà Nội buốt tê
Phố dài nghe sấu rụng
Nhìn ra cửa ô, bóng những con đê
Ầm ì tiếng súng

Ai về đó?
Trăng chếch bóng đen
Dài trên đường nhựa
Loáng đèn

Những người con trai con gái
Hôm qua ra đi, hôm nay trở lại

Hà Nội vẫn còn đây
Đứng lên từ gạch ngói
Hà Nội đang rầm rì
Đi trong từng ngõ tối

Trang Giấy Học Trò

Em đến trường
Tay cầm cuốn vở
Gió thổi đời em
Lật từng trang mở
Trường mới
như tâm hồn em
Lợp toàn ngói đỏ

Tóc xanh mát bóng cây
Thơm mùi trang giấy mới
Vui với em phơi phới
Tổ quốc lớn từng ngày

Chúng mang bom nghìn cân
Giội lên trang giấy
Mỏng như một ánh trăng ngần
Hiền như lá mọc mùa xuân

Ôi từng trang giấy
Trong lòng anh, đập khẽ, đêm nay
như bàn tay vẫy
như một bàn tay ròng ròng máu chảy!

Nếu em sống lại
Anh đi một nghìn đêm
Để giành lấy cho em
Một ngày không sợ hãi

Trận địa thức bên em
Bóng quân thù hung ác
Không che được ánh đèn
Soi cho em ngồi học

Ôi ánh đèn thúc giục
Như mệnh lệnh hành quân

Đường Ra Mặt Trận

Những buổi vui sao, cả nước lên đường,
Xao xuyến bờ tre, từng hồi trống giục

Xóm dưới làng trên, con trai con gái
Xôi nắm cơm đùm, ríu rít theo nhau
Súng nhỏ súng to, chiến trường chật chội
Tiếng cười hăm hở, đầy sông đầy cầu

Bộ đội dân quân, trùng trùng điệp điệp
Chào nhau không kịp nhớ mặt
Dô hò nón vẫy theo,
Hàng ngũ ta đi dài như tiếng hát

Chào những ngôi trường ngói đỏ bình yên
Lấp lánh cánh đồng đang gặt đang hái
Xuôi ngược công trường những bánh xe reo
Ngọn khói con tàu như tay vẫy gọi

Đất nước mình đây,
Hai mươi năm
mưa, nắng, đêm, ngày
Hành quân không mỏi
Sung sướng bao nhiêu: tôi là đồng đội
Của những người đi, vô tận, hôm nay.

Yểm hộ miền Nam
Thình thình đại bác
Nhịp những bước chân
Cả nước lên đường

Sưu tầm các thông tin về 🌿Thơ Bằng Việt 🌿Tác Giả, Tác Phẩm

Viết một bình luận