Cô Gió Mất Tên: Nội Dung Tác Phẩm + Giá Trị + Phân Tích

Cô Gió Mất Tên ❤️️ Nội Dung Tác Phẩm, Giá Trị, Phân Tích ✅ Cập Nhật Tóm Tắt, Bố Cục, Giáo Án, Sơ Đồ Tư Duy, Ý Nghĩa Nhan Đề.

Nội Dung Truyện Cô Gió Mất Tên

Cô Gió mất tên của Xuân Quỳnh sẽ được giới thiệu trong chương trình Ngữ văn lớp 6 của bộ sách Chân trời sáng tạo. Mời bạn đọc cùng Thohay.vn xem đầy đủ nội dung truyện Cô Gió mất tên bên dưới.

Người ta gọi cô là Gió. Việc của cô là đi lang thang khắp đó đây, lúc chạy nhanh, lúc chạy chậm tuỳ theo thời tiết. Trên mặt sông, mặt biển, cô giúp cho những chiếc thuyền đi nhanh hơn. Cô giúp các loài hoa thụ phấn để kết quả. Cô đưa mây về làm mưa trên các miền đất khô cạn. Vì tính cô hay giúp người nên ai cũng yêu cô. Cô không có hình dáng, màu sắc nhưng cô vừa đến đâu ai cũng biết ngay:

– Cô Gió kìa!

– Cô Gió kìa!…

– Cô Gió ơi! – Các bạn hoa tầm xuân đua nhau gọi – Cô đi đâu mà vội thế? Ở đây chơi với chúng em một chút nào!

– Lát nữa nhé! – Cô Gió vừa vội vã bay đi vừa trả lời – Tôi còn vội đi giúp cho bạn Đào bên kia một chút. Bà bạn ấy ốm, bạn ấy quạt cho bà mỏi tay lắm rồi…

Tiếng cô Gió thoảng qua rồi biến mất.

Bố, mẹ Đào đều đì công tác vắng. Chì còn hai bà cháu ở nhà. Trời nóng hầm hập. Bà ốm, nằm trên một cái giường tre. Bà không ăn được gì. Thỉnh thoảng bà lại lên cơn ho. Trán bà vã mồ hôi. Bà luôn kêu: “Khát quá! Khát quá! Đào ơi, con cho bà ngụm nước”. Đào lấy nước xong lại cầm cái quạt giấy quạt cho bà. Thấy Đào cứ luôn tay quạt, bà nắm lấy tay Đào và bảo:

– Thôi, con đi nghỉ đi, bà không nóng lắm đâu.

– Cháu không mỏi tay đâu, bà cứ để cháu quạt.

Cửa mở nhưng chẳng có chút gió nào. Đào biết là bà vẫn cứ nóng vì thấy trán và lưng áo của bà đang đẫm mồ hôi. Đào mải thương bà, nghĩ đến bà, em đâu có để ý là lưng áo em cũng đẫm mồ hôi.

Từ ở xa cô Gió đã nghe tiếng và biết hết mọi việc. Cô vội vàng chạy đến để giúp bà một tay. Đến cửa sổ nhà Đào, cô dừng lại một giây rồi từ từ thổi hơi mát vào giường bà. Vì đối với người ốm mà làm mạnh quá thì nguy hiểm. Hai bà cháu chợt nhận ra cô Gió, bà tươi tỉnh hẳn lên:

– Đào ơi, có gió rồi, con nghỉ tay đi. Ôi, cô Gió thật là tốt quá! Bà cứ tỉnh cả người.

Đào nghỉ tay quạt và nhìn thấy mồ hôi trên trán bà dần dần biến đi đâu mất. Bà có vẻ khoẻ ra, bà bảo:

– Bà thấy hơi đói, chiều nay con nấu cháo cho bà ăn nhé!

– Vâng! – Đào vừa nói vừa thầm biết ơn cô Gió.

Cô Gió thổi quanh quẩn ở nhà Đào cho tói khi bà Đào khỏi ốm, cô Gió mới ra đi. Trước khi đi, cô còn lưu luyến quanh Đào:

– Chào bạn Đào, chào bạn Đào, tôi đi đây. Khi nào bạn cần, bạn cứ gọi tôi, tôi sẽ đến giúp bạn ngay…

Đào chưa kịp chào và cám ơn cô thì cô đã đi xa rồi.

*

Cô Gió thấy lòng nhẹ nhàng vui vẻ. Cô vừa đi vừa hát:

Tên tôi là Gió
Đi khắp mọi nơi
Công việc của tôi
Không bao giờ nghỉ
Tháng ngày chăm chỉ
Tôi dài hơn sông
Suốt đời mênh mông
Rộng hơn biển cả
Tên tôi là Gió
Các bạn nhớ không?
Tôi không dáng hình
Tên tôi là Gió…

– Gớm, cô Gió, việc gì phải xưng tên nhiều thế! – Các bạn ngô trên bãi xào xạc kêu lên. – Ai mà chả biết cô, mỗi lần cô đến là tất cả họ hàng nhà ngô chúng em xôn xao cả lên…

– Ngay cả chúng tôi đây cũng vậy. – Các bạn lau sậy bên bờ sông lên tiếng – Cứ cô đến là chúng tôi mới hát, không có cô chúng tôi buồn lắm đấy. Nhưng mà có bao giờ giữ được cô lâu đâu. Chỗ nào cũng cần đến cô nên cô cứ đi luôn.

– Vàng, bác nói đúng. Bây giờ tôi đang phải đưa chú ong nhỏ về nhà. Tôi vừa gặp chú ở dọc đường, chú lạc đàn, cứ bay vơ vẩn mà khóc mãi.

Nói rồi cô Gió lại cùng chú ong vàng nhỏ bay đi. Trên đường đi, cô chui qua một ngôi nhà. Ngôi nhà đóng kín các cửa kính vì lúc bấy giờ còn rét. Trong nhà đèn sáng choang, có tiếng đàn tiếng hát văng vang vọng ra. Cô Gió nhẹ nhàng khẽ lách qua khe cửa kính. Mọi người trong nhà đang ngồi quây quẩn bên mâm cơm, không ai biết cô Gió vừa vào. Chính cô cũng không muốn cho ai biết là cô có mặt ở đấy. Cô đi tha thẩn mọi nơi trong gian phòng. Lòng hơi buồn vì chẳng ai nhìn thấy mình. “Nếu mình có hình dáng cụ thể như cái ấm, cái lọ hoa hoặc như ngọn lửa trên bếp kia có phải thích không”. Cô theo tiếng nhạc, chui vào đài truyền thanh xem xét. Cô thấy nhiều dây dợ và nút bấm lằng nhằng. Tiếng đàn, tiếng hát vẫn tự nhiên vang lên mà không cần cô truyền đi xa. Cô bỏ đài truyền thanh đi ra rồi chui vào một cái hũ ở góc nhà. Cái hũ tối mò mò, mùi hôi bốc lên nồng nặc. Cô không thể nào chịu nổi phải kêu lên:

– Trời ơi! Tối quá, tối quá! Cho tôi ra với.

Chị Hũ nghe tiếng kêu liền hỏi:

– Ai đấy mà tôi không trông thấy dáng hình gì cả? Sao bỗng dưng lại vào được trong này? Hũ tôi đã nút rồi cơ mà! Đã gọi là hũ nút mà lại chả tối!

– Tôi đây, tôi đây. Chị không thể trông thấy tôi được đâu. Vì tôi không có hình dáng. Tôi chỉ có tên thôi. Tên tôi là Gió. Chị cho tôi ra với!

– Gió là ai? Tôi chưa nghe tên bao giờ. Còn… cô vào đằng nào thì ra đằng ấy chứ khó gì đâu.

– Tôi vào chỗ khe nứt của chị. Khe rất nhỏ. Bây giờ ở trong này tối quá không biết đằng nào mà ra.

– Thế công việc của cô là gì mà cô lại đi mò mẫm vào đây?

– Việc của tôi ấy à, nhiều lắm, để tôi kể cho chị nghe…

– Thôi, tôi chả cần nghe dài dòng đâu. Tôi chỉ cần trông thấy một việc cô làm là tôi có thể gọi ra tên cô được. Ví như tôi, tôi chuyên môn đựng đỗ, đựng lạc… cho nên người ta gọi tôi là chị Hũ.

– A, chị Hũ nói đúng quá! Việc của tôi là giúp cho cây cỏ và hoa kết trái, giúp cho mọi người đi lại dễ dàng hơn trên sông biển. Giúp cho con người nghe rõ được tiếng nói của nhau hơn…

– Này, cô Gió ơi, thế thì chính tên cô ở đấy. Hẳn khi vào đây cô đã để quên tên cô ở những nơi đó rồi. Cô hãy ra những nơi ấy mà tìm lại cái tên của cô đi, nhanh lên kẻo mất!

Nói rồi chị Hũ đẩy cái nút cho rộng ra một chút để cô Gió có thể theo phía ánh sáng mà đi ra.

Cô Gió ra khỏi Hũ, lòng buồn phiền quanh quẩn suy nghĩ:

– Có nhẽ chị Hũ nói đúng, mình đã bỏ quên mất tên thật rồi! Cho nên suốt từ lúc mình vào nhà mà có ai gọi đến tên mình đâu. Mình đã chui vào từ cái ấm tích đến hộp xà phòng thơm mà không thấy ai nhắc đến tên mình. Bây giờ không biết cái tên mình nó ở nơi nào. Trời đất mênh mông thế kia, biết tìm bao giờ cho thấy!

Nghĩ rồi cô Gió oà lên khóc. Cô khóc rất nhiều. Nhưng nước mắt của cô cũng như cô, không có dáng hình màu sắc. Cho nên không một ai biết đến để an ủi, dỗ dành cho cô khuây khoả. Chợt cô nghĩ đến chú ong lạc đường mà cô đã bỏ quên ở ngoài cửa, khi cô vào trong nhà. Hoạ chăng chú ong này còn nhớ đến cô. Cô len qua cửa kính ra ngoài tìm chú ong nhỏ. Nhưng chú ong có còn ở đấy nữa đâu! Cô Gió hốt hoảng bay đi. Cô mang hy vọng tìm thấy cái tên mình ở một nơi nào đó. Càng ngày cô càng bay nhanh hơn. Bỗng cô thấy trước cô là mặt biển mênh mông. Những con thuyền chen chúc nhau gối đầu lên bãi cát. Những tiếng nói xôn xao truyền đi:

– A, gió về rồi!

– Hôm nay có gió rồi!

– Nhổ neo đi, các bạn ơi, có gió rồi!

Gió thổi các ngọn khói bay trên tầng ống khói nhà máy. Gió toả hơi mát của dòng suối ra khắp bờ cây. Gió đưa mùi thơm của hoa vườn tràn ra đồng cỏ. Bà mẹ ra hiên gọi con về ăn cơm, gió đưa tiếng gọi vang ra xa ngoài cánh đồng, đến tận tai em bé ngồi trên lưng trâu. Gió thổi bay phấp phới hai dải mũ bác thuỷ thủ, gió ngừng một chút để bác thuỷ thủ châm lửa vào điếu thuốc, rồi lại lồng lộn thổi tiếp. Bác thuỷ thủ kéo lá cờ lên đỉnh cột buồm, gió thổi lá cờ phần phật. Khắp mặt biển vang lên tiếng còi, tiếng chuông, tiếng xích nhổ neo, tiếng reo hò. Gió rộng lớn thổi khắp bầu trời mặt đất, nhưng vẫn không quên quay tít cái chong chóng nhỏ sặc sỡ trên tay em bé. Em bé vừa chạy vừa reo lên: “Gió! Gió! Gió mát quá!”

“A, tên mình đây rồi! – Cô Gió thầm nghĩ – Mình đã tìm thấy tên rồi!”

Cô Gió cất tiếng chào ngọn khói, những bông hoa, những lá cờ, chào những cái chong chóng đang quay và chào những cánh buồm đang căng mở trên sóng lớn, những con thuyên lướt nhanh trên mặt biển. Cô lại cất tiếng hát:

Tôi là ngọn gió
Ở khắp mọi nơi
Công việc của tôi
Không bao giờ nghỉ…

Cô không có dáng hình, nhưng điều đó chẳng sao, hình dáng của cô là ở người khác, ở sự có ích cho người khác, ở niềm vui của người khác. Dù không trông thấy cô, người ta nhận ra cô ngay và gọi tên cô: Gió!

Đừng vội bỏ lỡ phân tích ✨ Vừa Nhắm Mắt Vừa Mở Cửa Sổ ✨ Giá Trị Nội Dung Và Nghệ Thuật

Tóm Tắt Cô Gió Mất Tên

Ngay sau đây là bản tóm tắt Cô Gió mất tên ngắn gọn.

Người ta gọi cô là Gió, tính cô hay giúp người nên ai cũng yêu cô. Cô không có hình dáng, màu sắc nhưng đi đến đâu ai cũng biết. Đợt ấy, bố mẹ Đào đều đi công tắc, ở nhà chỉ có hai bà cháu chăm nhau. Mà bà Đào đang ốm nặng, trời nóng khiến mồ hôi bà rơi đẫm trán và sau lưng. Đào thương bà vội quạt cho bà mà quên mất mình cũng đẫm mồ hôi vì nóng.

Thấy vậy, cô Gió liền đến thổi từ từ mang hơi mát cho hai bà cháu cho đến khi bà khỏi hẳn. Sau đó, cô Gió lại giúp chú Ong nhỏ về nhà. Cô vô tình lạc vào chiếc hũ và không thể ra vì tối quá. Qua cuộc trò chuyện với chị Hũ, cô Gió phát hiện ra vô tình để quên tên mình ở đâu đó. Khi cô Gió ra khỏi hũ, cô bay đến mặt biển và những tiếng nói xôn xao tên cô. Cô vui mừng, nhận ra bản thân mình hạnh phúc vì được giúp đỡ mọi người.

Về Tác Giả Xuân Quỳnh

Cùng khám phá vài nét chính về tác giả Xuân Quỳnh.

  • Xuân Quỳnh (1942 – 1988), tên đầy đủ là Nguyễn Thị Xuân Quỳnh.
  • Quê ở làng An Khê, ven thị xã Hà Đông, tỉnh Hà Tây (nay thuộc Hà Nội).
  • Bà là một trong những nhà thơ nữ xuất sắc của Việt Nam, được mệnh danh là nữ hoàng thơ tình yêu của Việt Nam.
  • Thơ của Xuân Quỳnh thường viết về những tình cảm gần gũi, bình dị, trong sáng của đời sống gia đình và cuộc sống hàng ngày, biểu lộ những rung cảm và khát vọng của một trái tim phụ nữ chân thành, tha thiết và đằm thắm.
  • Xuân Quỳnh được tặng Giải thưởng Nhà nước về văn học nghệ thuật vào năm 2011.
  • Một số tác phẩm tiêu biểu:
    • Các tập thơ: Chồi biếc (1963), Hoa dọc chiến hào (1968), Lời ru trên mặt đất (1978), Chờ trăng (1981), Tự hát (1984). Trong đó có một số bài thơ đặc biệt nổi tiếng: Thuyền và biển, Sóng, Tiếng gà trưa, Thơ tình cuối mùa thu…
    • Một số tác phẩm viết cho thiếu nhi: Mùa xuân trên cánh đồng (truyện thiếu nhi, 1981), Bầu trời trong quả trứng (thơ văn thiếu nhi, 1982)…

Gợi ý cho bạn đọc 🌟 Ai Ơi Mồng 9 Tháng 4 🌟 Khám Phá Nội Dung, Nghệ Thuật, Phân Tích

Về Tác Phẩm Cô Gió Mất Tên

Về tác phẩm Cô Gió mất tên, văn bản này của tác giả thuộc thể loại truyện đồng thoại. Với phương thức biểu đạt đó là Tự sự, miêu tả, biểu cảm.

Câu chuyện ngắn mang đến bài học quý giá rằng hãy cứ giúp đỡ mọi người hết mình trong khả năng của bản thân. Miễn sao sự giúp đỡ đó mang lại hạnh phúc, niềm vui cho mọi người thì ắt hẳn bản thân chúng ta cũng vui lây.

Xuất Xứ Và Hoàn Cảnh Sáng Tác Cô Gió Mất Tên

Chia sẻ bạn đọc xuất xứ và hoàn cảnh sáng tác Cô Gió mất tên.

  • “Cô Gió mất tên” thuộc thể loại truyện đồng thoại của tác giả Xuân Quỳnh trích từ “Những câu chuyện hay viết cho thiếu nhi” xuất bản năm 2014.
  • Câu chuyện ngắn mang đến bài học quý giá rằng hãy cứ giúp đỡ mọi người hết mình trong khả năng của bản thân. Miễn sao sự giúp đỡ đó mang lại hạnh phúc, niềm vui cho mọi người thì ắt hẳn bản thân chúng ta cũng vui lây. 

Tìm hiểu thêm tác phẩm 🌷 Cửu Long Giang Ta Ơi 🌷 phân tích đầy đủ nhất

Ý Nghĩa Nhan Đề Tác Phẩm Cô Gió Mất Tên

Cùng tìm hiểu cụ thể về ý nghĩa nhan đề tác phẩm Cô Gió mất tên.

Nhan đề “Cô Gió mất tên” giúp người đọc biết được nhân vật chính trong câu chuyện. Đó chính là cô Gió – không có màu sắc, hình dáng. Nhưng cô đi đến khắp mọi nơi để giúp đỡ mọi người xung quanh.

“Cô Gió mất tên” cũng nói lên hành trình Cô Gió đi tìm lại tên của mình. Cô Gió tìm đến những nơi mà mình đã từng đi qua rồi nhận ra tên gọi của mình hiện hữu trong mỗi việc tốt mà cô đã làm. Cô cảm thấy hạnh phúc khi được giúp đỡ mọi người xung quanh

Bố Cục Văn Bản Cô Gió Mất Tên

Bố cục văn bản Cô Gió mất tên bao gồm 3 phần chính như sau:

  • Phần 1 (Từ đầu đến …cô đã đi xa rồi): Cô Gió giúp đỡ mọi người và Đào.
  • Phần 2 (Tiếp theo đến …theo phía ánh sáng mà đi ra): Cô quên mất tên của mình.
  • Phần 3 (Còn lại): Cô Gió tìm lại bản thân.

Cập nhật cho bạn đọc tác phẩm 💚 Truyện Cổ Nước Mình 💚 Những Mẫu Phân Tích Hay Nhất

Đọc Hiểu Tác Phẩm Cô Gió Mất Tên

Mời bạn đọc cùng xem phần đọc hiểu tác phẩm Cô Gió mất tên.

1. Cô Gió giúp đỡ mọi người

a. Giới thiệu bản thân

– Tên: Gió.

– Không có hình dáng, màu sắc những ai cũng biết.

– Công việc: 

+ Đi lang thang khắp đó đây, lúc chạy nhanh, lúc chạy chậm.

+ Giúp đỡ vạn vật (thuyền, hoa, mưa,…)

→ Mọi người yêu quý cô Gió.

b. Cô Gió giúp bạn Đào

– Hoàn cảnh của Đào:

+ Bố mẹ đều đi công tác.

+ Bà ốm, không ăn được gì.

+ Trời nóng oi bức, Đào quạt cho bà mà không để ý đến lưng áo đẫm mồ hôi của mình.

– Cô Gió đến cửa sổ, từ từ thôi hơi mát:

+ Bà tỉnh cả người, khỏe ra.

+ Đào nghỉ tay, đi nấu cháo cho bà ăn.

– Cô Gió không màng đến lời cảm ơn “Đào chưa kịp chào và cảm ơn cô thì cô đã đi xa rồi.”.

c. Cô Gió đưa chú Ong nhỏ về nhà

– Hoàn cảnh: Gặp ở trên đường, chú ong lạc đàn, cứ bay vơ vẩn mà khóc mãi.

– Trên đường đi, cô chui qua một ngôi nhà và bị kẹt. Đến khi cô thoát được ra thì chú Ong đã không còn ở đó nữa.

→ Chưa hoàn thành được việc giúp đỡ Ong.

2. Cô Gió quên mất tên của mình

– Cô vào nhà nhưng nhà đóng kín cửa vì trời rét, mọi người không biết cô vào.

→ Tâm trạng cô hơi buồn vì không có dáng hình cụ thể.

– Cô phát hiện những điều mới lạ: Đài truyền hình, nhiều dây dợ và núi bấm lằng nhằng. Tiếng đàn, hát vẫn tự nhiên vang lên không cần cô truyền đi. → Biểu hiện của cuộc sống hiện đại, công nghệ thông tin. 

→ Cô mất đi công việc của mình.

– Cô chui vào hũ và chị Hũ không biết đến sự xuất hiện và cái tên của cô Gió.

→ Chị Hũ khuyên cô quay về những nơi mà cô có ích để tìm lại tên của mình.

– Chị Hũ đẩy cái núi cho rộng ra để cô Gió theo ánh sáng đi ra.

– Quyết định đi tìm tên: “Bây giờ không biết cái tên mình nó ở nơi nào.”.

→ Thấy bất lực mà khóc òa lên nhưng nước mắt cũng không có dáng hình màu sắc nên không một ai biết đến để an ủi cô.

=> Rơi vào trạng thái vô định, không có ý nghĩa gì cho cuộc đời.

3. Cô Gió tìm lại bản thân

– Hoàn cảnh: Sau khi bị mất tên, cô Gió hốt hoảng bay đi. 

→ Khát vọng muốn tìm lại tên của mình, muốn giúp đỡ mọi người.

– Cô tìm lại được công việc của mình:

+ Thổi các ngọn khói bay trên tầng ống khói nhà máy.

+ Tỏa hơi mát của dòng suối ra bờ cây.

+ Đưa mùi thơm của hoa tràn ra đồng cỏ.

+ Đưa tiếng gọi ra xa đồng ruộng, đến tai em bé.

+ Thổi bay phấp phới hai dải mũ thủy thủ. Thổi lá cờ bay phần phật. Gió giúp thuyền ra khơi.

+ Thổi quay tít cái chong chóng nhỏ sặc sỡ trên tay em bé.

– Cô Gió đã tìm lại tên của mình:

+ Tiếng xôn xao truyền đi “A, gió về rồi!”, “Hôm nay có gió rồi!”, “Nhổ neo đi, các bạn ơi, có gió rồi!”.

+ Em bé reo lên “Gió! Gió! Gió mát quá!”.

+ Cô Gió thầm nghĩ “A, tên mình đây rồi!”, “Mình đã tìm thấy tên rồi!”.

+ Cô hát “Tôi là ngọn gió… Không bao giờ nghỉ…” → Điệp → Bài thơ như một cách xưng danh, định nghĩa cô Gió.

→ Niềm vui, hứng khởi khi tìm lại được tên của bản thân. 

=> Những việc làm tốt có thể không ai nhìn thấy nhưng chỉ cần chúng ta luôn biết quan tâm, giúp đỡ, mang lại niềm vui và tiếng cười cho người khác thì mọi người sẽ yêu thương và quý trọng bạn.

Giá Trị Tác Phẩm Cô Gió Mất Tên

Sau đây là những giá trị tác phẩm Cô Gió mất tên.

Giá trị nội dung

  • Câu chuyện Cô gió mất tên kể về cuộc hành trình đi làm việc tốt giúp đời của cô Gió và quá trình tìm lại tên của chính cô.
  • Qua câu chuyện, chúng ta có thể rút ra được bài học về cách làm việc tốt. Những việc tốt mà chúng ta làm, dù có được nhìn thấy hay không thì cũng sẽ khiến cho bản thân vui vẻ nhẹ nhàng hơn và nhận được sự yêu quý từ mọi người.

Giá trị nghệ thuật

  • Cách kể chuyện theo ngôi thứ ba khách quan, toàn diện.
  • Nghệ thuật miêu tả loài vật, hiện tượng sinh động, đặc sắc.

Chia sẻ cho bạn đọc 🌼 Con Chào Mào 🌼 Nội Dung Tác Phẩm, Giá Trị, Phân Tích

Soạn Bài Cô Gió Mất Tên Lớp 6

Đừng bỏ lỡ gợi ý soạn bài Cô Gió mất tên lớp 6.

👉Câu 1. Chỉ ra những đặc điểm của thể loại đồng thoại được thể hiện trong văn bản Cô gió mất tên.

–  Các đặc điểm của truyện đồng thoại:

   + Nhân vật là các loài vật, đồ vật đã được nhân hoá: trong văn bản này các nhân vật là cô Gió, hoa tầm xuân, chị Hũ, bạn ngô, bác lau sậy, chú Ong vàng có lời nói, cử chỉ như con người.

   + Thể hiện đặc điểm sinh hoạt của sự vật như các chi tiết: cô Gió vừa vội vã bay đi, cô dừng lại một vài giây rồi từ từ thổi hơi mát vao giường bà… Qua những đặc điểm đó cũng thể hiện đặc điểm tính cách của con người đó là sự quan tâm, chăm sóc dành cho mọi người.

👉Câu 2. Thông điệp mà tác giả muốn gửi gắm đến người đọc qua văn bản này là gì?

 – Dù Gió không có dáng hình, chẳng ai nhìn thấy nhưng mọi người vẫn nhận ra cô vì cô luôn giúp đỡ người khác, mang lại niềm vui và tiếng cười cho mọi người. 

 – Chúng ta cũng như vậy, những việc làm tốt có thể không ai nhìn thấy nhưng nếu chúng ta luôn biết quan tâm, giúp đỡ, mang lại niềm vui và tiếng cười cho người khác thì mọi người sẽ yêu thương và quý trọng bạn.

Tìm hiểu thêm về 🌷 Chuyện Cổ Tích Về Loài Người 🌷 những mẫu phân tích đầy đủ nhất

Giáo Án Cô Gió Mất Tên

Chia sẻ bạn đọc nội dung giáo án Cô Gió mất tên.

KHỞI ĐỘNG

Em có biết nhờ đâu mà cánh buồm có thể ra khơi, cánh diều có thể bay lượn trên bầu trời, hoa có thể phát tán ra khắp muôn nơi, con người có thể tận hưởng không khí mát mẻ mỗi chiều hè?

Gió đã đưa cánh buồm ra tận khơi xa đánh cá, gió cũng đẩy cánh diều tuổi thơ bay lượn thoả thích trên bầu trời…. gió có rất nhiều tác dụng, nhưng gió vô hình, vô dạng, vô màu, vô vị nhưng lại đóng góp rất nhiều ý nghĩa cho cuộc đời.

NỘI DUNG BÀI HỌC

I. TÌM HIỂU CHUNG

  1. Tác giả

Hãy cho biết những nét Xuân Quỳnh?

Nêu hiểu biết của em về tác phẩm Cô gió mất tên

  • Quê quán: Làng La Khê – Hà Đông, nay thuộc Hà Nội.
  • Xuân Quỳnh là một nhà thơ trẻ tiêu biểu thời kì kháng chiến chống Mỹ cứu nước.
  1. Tác phẩm
  • Thể loại: truyện đồng thoại.
  • PTBĐ: tự sự

II. ĐỌC HIỂU VĂN BẢN

1. Câu chuyện về cô Gió

Nhóm 1Nhóm 2Nhóm 3Nhóm 4
Tìm hiểu việc cô Gió giúp đỡ mọi người.Tìm hiểu về chuyện cô Gió mất tên.Tìm hiểu việc cô Gió tìm lại tên.Chỉ ra những đặc điểm của thể loại đồng thoại được thể hiện trong văn bản Cô gió mất tên.

a. Giới thiệu về cô Gió

  • Tên: Gió
  • Dáng hình, màu sắc: không có
  • Gió lang thang đi khắp đó đay, lúc chạy nhanh chạy chậm, tùy theo thời tiết.

– Những công việc gió làm:

+ Giúp chiếc thuyền đi nhanh hơn.

+ Giúp các loài hoa thụ phấn

+ Đưa mây về làm mưa

+ Gió mát cho co người, cây cối..

=>Gió giúp ích cho cỏ cây, loài vật, con người.

* Tình cảm của mọi người.

  • Ai cũng yêu quý cô Gió.
  • Cô vừa xuất hiện đâu ai cũng biết.

Gió giúp đỡ bạn Đào

Vì sao cô Gió lại giúp bạn Đào? Cô Gió đã làm những việc gì?

Hoàn cảnh của Đào:

  • Bố mẹ đi vắng, chỉ có hai bà cháu ở nhà.
  • Trời nóng hầm hập. Bà Đào bị ốm, em phải ngồi quạt cho bà.

– Tình bà cháu thương nhau:

  • Bà dù nóng nhưng vẫn thương cháu “Thôi, con đi nghỉ đi, bà không nóng lắm đâu.”.
  • Đào biết bà nóng nên mải thương bà, đâu có để ý lưng áo mình cũng đẫm mồ hôi “Cháu không mỏi tay đâu, bà cứ để cháu quạt.”

=> Cô Gió đã giúp đỡ Đào.

Những hành động của cô Gió:

  • Gió giúp đỡ rất tận tâm “Cô Gió quanh quẩn ở nhà Đào cho tới khi bà Đào khỏi ốm.”.
  • Sẵn sàng bất cứ khi nào con người cần đến “Khi nào bạn cần, bạn cứ gọi tôi, tôi sẽ đến giúp bạn ngay,…”.
  • Không màng đến lời cảm ơn “Đào chưa kịp chào và cảm ơn cô thì cô đã đi xa rồi.”.

=> Cô Gió cảm thấy vui vẻ vì giúp được mọi người “Cô vừa đi vừa hát.”

  1. Nỗi buồn của cô Gió

Trên đường đưa Ong vàng về, cô Gió đã gặp chuyện gì?

– Hoàn cảnh: Trên đường đưa Ong vàng về, cô Gió chui qua một ngôi nhà.

– Cô gió gặp biến cố:

+ Cô vào nhà nhưng không ai biết đến:

  • Nhà đóng kín cửa vì trời rét.
  • Mọi người quây quần bên mâm cơm không biết cô vào.
  • Tâm trạng cô: hơi buồn “Nếu mình có hình dáng cụ thể như cái ấm, cái lọ hoa hoặc như ngọn lửa trên bếp thì có phải thích không.”
  • Cô thấy những điều mới lạ: Đài truyền hình: nhiều dây dợ và núi bấm lằng nhằng. Tiếng đàn, hát vẫn tự nhiên vang lên không cần cô truyền đi.

→ Biểu hiện của cuộc sống hiện đại, công nghệ thông tin. 

→ Cô mất đi công việc của mình.

  • Cô chui vào hũ:

Cái hũ tối mò, mùi hôi bốc lên nồng nặc.

Cô Gió không thể chịu nổi và xin ra.

Chị Hũ không biết đến sự xuất hiện và cái tên của cô Gió: “Tôi chưa nghe tên bao giờ”, “Thế công việc của cô là gì mà cô lại mò mẫm vào đây?”.

Chị Hũ khuyên cô quay về những nơi mà cô có ích để tìm lại tên của mình.

– Khi thoát khỏi biến cố đó:

+ Chị Hũ đẩy cái núi cho rộng ra để cô Gió theo ánh sáng đi ra.

+ Tâm trạng cô Gió: lòng buồn phiền quanh quẩn suy nghĩ “Có nhẽ chị Hũ nói đúng, mình đã bỏ quên mất tên thật rồi!” 

=> Quyết định đi tìm tên: “Bây giờ không biết cái tên mình nó ở nơi nào.”.

=> Thấy bất lực mà khóc òa lên nhưng nước mắt cũng không có dáng hình màu sắc nên không một ai biết đến để an ủi cô.

=> Rơi vào trạng thái vô định, không có ý nghĩa gì cho cuộc đời.

  1. Cô Gió tìm lại tên của mình

THẢO LUẬN

Sau khi bị mất tên, cô Gió đã làm gì? Khi tìm được tên, tâm trạng của cô Gió như thế nào?

– Hoàn cảnh: Sau khi bị mất tên, cô Gió hốt hoảng bay đi. Cô mangg hi vọng tìm thấy tên mình ở một nơi nào đó.

=>Khát vọng muốn tìm lại tên của mình, muốn giúp đỡ mọi người.

=>Cô gặp mặt biển mênh mông.

– Cô tìm lại được công việc của mình:

  • Thổi các ngọn khói bay trên tầng ống khói nhà máy.
  • Tỏa hơi mát của dòng suối ra bờ cây.
  • Đưa mùi thơm của hoa tràn ra đồng cỏ.
  • Đưa tiếng gọi ra xa đồng ruộng, đến tai em bé.
  • Thổi bay phấp phới hai dải mũ thủy thủ. Thổi lá cờ bay phần phật. Gió giúp thuyền ra khơi.
  • Thổi quay tít cái chong chóng nhỏ sặc sỡ trên tay em bé.

=>Điệp ngữ “Gió thổi” tạo nhịp điệu, mô tả những công việc của cô Gió.

– Cô Gió đã tìm lại tên của mình:

  • Tiếng xôn xao truyền đi “A, gió về rồi!”, “Hôm nay có gió rồi!”, “Nhổ neo đi, các bạn ơi, có gió rồi!”.
  • Em bé reo lên “Gió! Gió! Gió mát quá!”.
  • Cô Gió thầm nghĩ “A, tên mình đây rồi!”, “Mình đã tìm thấy tên rồi!”.
  • Cô hát “Tôi là ngọn gió… Không bao giờ nghỉ…” 

=> Bài thơ như một cách xưng danh, định nghĩa cô Gió.

=>Niềm vui, hứng khởi khi tìm lại được tên của bản thân. 

– Ý nghĩa của cô Gió: 

+ Không có dáng hình nhưng không sao.

+ Dáng hình của cô là ở người khác, sự có ích cho người khác, ở niềm vui của người khác.

+ Dù không nhìn thấy, người ta vẫn nhận ra và gọi tên: Gió!

=>Bài học: Những việc làm tốt có thể không ai nhìn thấy nhưng chỉ cần chúng ta luôn biết quan tâm, giúp đỡ, mang lại niềm vui và tiếng cười cho người khác thì mọi người sẽ yêu thương và quý trọng bạn.

III. Tổng kết

  1. Nghệ thuật

Thông qua văn bản Cô gió mất tên, hãy nêu các đặc điểm của truyện đồng thoại?

Đặc điểmĐặc điểm của truyện đồng thoại Cô Gió mất tên
Nội dung phản ánhVừa phản ánh đặc điểm sinh hoạt của loài vật vừa thể hiện đặc điểm của con người.
Nhân vậtLoài vật, đồ vật được nhân hóa.
Cốt truyệnMang yếu tố hư cấu, tưởng tượng; sự việc theo trật tự thời gian.
  1. Nội dung

Câu chuyện Cô gió mất tên kể về cuộc hành trình đi làm việc tốt giúp đời của cô Gió và quá trình tìm lại tên của chính cô. Qua câu chuyện, chúng ta có thể rút ra được bài học về cách làm việc tốt. Những việc tốt mà chúng ta làm, dù có được nhìn thấy hay không thì cũng sẽ khiến cho bản thân vui vẻ, nhẹ nhàng hơn và nhận được sự yêu quý từ mọi người. 

IV. LUYỆN TẬP

Câu 1. Thể loại của Cô Gió mất tên là gì?

  1. Truyện đồng thoại.
  2. Truyện ngắn.
  3. Kí.
  4. Thơ văn xuôi.

Đáp án A

Câu 2. Sự cố của cô Gió có nét tương đồng với câu chuyện của nhân vật nào?

  1. Chị Hũ đựng đồ.
  2. Ong vàng lạc đường.
  3. Bé Đào chăm sóc bà.
  4. Cây ngô, cây lau trong bãi.

Đáp án B

Câu 3. Đâu không phải công việc của cô Gió được nhắc đến trong bài?

  1. Thổi bay cái diều nhỏ sặc sỡ.
  2. Thổi các ngọn khói bay trên tầng ống khói nhà máy.
  3. Tỏa hơi mát của dòng suối ra bờ cây.
  4. Đưa mùi thơm của hoa tràn ra đồng cỏ.

Đáp án A

VẬN DỤNG

Tìm đọc thêm các truyện trong tập truyện hững câu chuyện hay viết cho thiếu nhi của Xuân Quỳnh.

HƯỚNG DẪN VỀ NHÀ

Ôn lại đặc điểm truyện đồng thoại

Chuẩn bị bài mới:

Kể lại một trải nghiệm của bản thân

Sơ Đồ Tư Duy Cô Gió Mất Tên

Đừng bỏ lỡ các sơ đồ tư duy Cô Gió mất tên bên dưới.

Sơ Đồ Tư Duy Cô Gió Mất Tên Dễ Hiểu
Sơ Đồ Tư Duy Cô Gió Mất Tên Dễ Hiểu
Sơ Đồ Tư Duy Tác Giả Cô Gió Mất Tên
Sơ Đồ Tư Duy Tác Giả Cô Gió Mất Tên

Chia sẻ cho bạn đọc tác phẩm 🌿 Bài Thơ Bắt Nạt 🌿 Nội Dung, Nghệ Thuật 

5 Mẫu Phân Tích Cô Gió Mất Tên Hay Nhất

Tặng bạn đọc 5 mẫu phân tích Cô Gió mất tên hay nhất.

Phân Tích Cô Gió Mất Tên Ấn Tượng – Mẫu 1

Xuân Quỳnh là một nhà thơ nổi tiếng của nền văn học Việt Nam. Bên cạnh sáng tác thơ, bà còn có một số truyện viết cho thiếu nhi. Một trong số đó là “Cô Gió mất tên”.

Nhân vật chính trong truyện là cô Gió. Cô không có hình dáng, màu sắc cụ thể. Công việc của cô là đi lang thang khắp đó đây, lúc nhanh lúc chậm tùy thời tiết và giúp cho những chiếc thuyền đi nhanh hơn, đưa mây về làm mưa trên các miền đất khô cạn.

Cô Gió luôn giúp đỡ mọi người xung quanh. Cô nghe thấy mọi chuyện từ xa và biết hết mọi việc. Cô từ chối cuộc vui để vội đi giúp đỡ bạn Đào: “Lát nữa nhé! Tôi còn vội đi giúp đỡ bạn Đào bên kia một chút”.

Nói rồi cô nhanh chóng đến nhà Đào: “Đến cửa sổ nhỏ nhà Đào, cô dừng lại một giây rồi từ từ thổi hơi mát vào giường bà. Vì đối với người ốm mà làm mạnh quá thì nguy hiểm”.

Cô giúp đỡ một cách thật nhiệt tình: “Cô Gió quanh quẩn ở nhà Đào cho tới khi bà Đào khỏi ốm”. Cô luôn sẵn sàng khi Đào cần: “Khi nào bạn cần, bạn cứ gọi tôi, tôi sẽ đến giúp bạn ngay…”. Câu chuyện cho thấy sự nhiệt tình của cô Gió.

Sau khi giúp Đào xong, cô Gió vừa đi vừa hát thì gặp các bạn lau, sậy trên bãi. Các bạn ngô khen ngợi: “Ai mà chả biết cô. Mỗi lần cô đến là tất cả họ hàng nhà ngô chúng em xôn xao cả lên”.

Còn các bác lau sậy: “Cứ cô đến là chúng tôi mới hát, không có cô chúng tôi buồn lắm đấy. Nhưng có bao giờ giữ được cô lâu đâu. Chỗ nào cũng cần đến cô nên cô cứ đi luôn”.

Những lời nhận xét trên đã cho thấy sự ngưỡng mộ, yêu mến dành cho cô. Nhưng cô chưa kịp trò chuyện với họ lại tiếp tục đi giúp đỡ chú Ong nhỏ đang lạc đường. Trên đường đi, cô chui qua một ngôi nhà và bị mắc kẹt ở đó, nhưng không có ai biết đến sự có mặt của cô.

Mọi người quây quần bên mâm cơm không biết cô vào. Cô cảm thấy hơi buồn, lòng thầm nghĩ: “Nếu mình có hình dáng cụ thể như cái ấm, cái lọ hoa hoặc như ngọn lửa trên bếp thì có phải thích không”. Trong căn nhà, cô thấy những điều mới lạ: “Đài truyền hình, nhiều dây dợ và núi bấm lằng nhằng. Tiếng đàn, hát vẫn tự nhiên vang lên không cần cô truyền đi”.

Đó là những đồ vật của cuộc sống hiện đại, mà con người không cần sự giúp sức của cô. Đặc biệt, cuộc gặp gỡ và trò chuyện tình cờ với chị Hũ khiến lòng cô cảm thấy buồn phiền, quanh quẩn suy nghĩ: “Có nhẽ chị Hũ nói đúng, mình đã bỏ quên mất tên thật rồi!”. Cô Gió đang cảm thấy bất lực mà khóc òa lên nhưng nước mắt cũng không có dáng hình màu sắc nên không một ai biết đến để an ủi cô.

Sau khi bị mất tên, cô Gió hốt hoảng bay đi. Cô mang hy vọng tìm thấy tên mình ở một nơi nào đó. Cô trở lại nhưng nơi mình đã từng đi qua, tìm lại được niềm vui khi giúp đỡ mọi người: “Thổi các ngọn khói bay trên tầng ống khói nhà máy; Tỏa hơi mát của dòng suối ra bờ cây; Đưa mùi thơm của hoa tràn ra đồng cỏ; Thổi quay tít cái chong chóng nhỏ sặc sỡ trên tay em bé…”.

Rồi từ đây, cô đã tìm thấy chính mình và hạnh phúc vì những điều mà mình đã cống hiến cho cuộc sống. Với hành trình tìm kiếm tên gọi của chính mình, cô Gió đã khẳng định một điều rằng, một cuộc sống ý nghĩa là khi chúng ta sống có ích. Đây cũng chính là thông điệp mà tác giả muốn gửi đến chúng ta trong hành trình khẳng định giá trị đích thực của bản thân mình.

“Cô Gió mất tên” của Xuân Quỳnh là một câu chuyện nhẹ nhàng, nhưng lại gửi gắm những thông điệp ý nghĩa.

Phân Tích Cô Gió Mất Tên Đặc Sắc – Mẫu 2

“Cô Gió mất tên” là một trong những tác phẩm tiêu biểu của Xuân Quỳnh viết cho thiếu nhi. Truyện gửi gắm nhiều thông điệp ý nghĩa trong cuộc sống.

Truyện kể về nhân vật cô Gió – một hiện tượng tự nhiên. Đây là kiểu nhân vật tiêu biểu trong loại truyện đồng thoại. Nhân vật này được xây dựng mang những đặc điểm của sự vật như không hình dáng, màu sắc cụ thể. Đ ồng thời cũng thể hiện đặc điểm tính cách của con người (sự tốt bụng, quan tâm và giúp đỡ mọi người xung quanh).

Cô giúp những con thuyền ra khơi xa hay đem mây và mưa về trên những mảnh đất khô cạn. Cô giúp Đào quạt mát cho bà yên giấc ngủ say. Cô trò chuyện say sưa với họ hàng nhà lau. Cô còn giúp đỡ đưa chú ong nhỏ về nhà. Mọi công việc cô làm đều có ích cho cuộc sống. Cô được mọi người gọi tên là “Gió”.

Một tình huống bất ngờ xả ra. Trên đường đưa chú ong nhỏ bị lạc về nhà, cô vô tình chui qua một ngôi nhà và bị mắc kẹt ở đó. Chẳng có ai biết đến sự có mặt của cô. Điều đó khiến cô thầm nghĩ: “Nếu mình có hình dáng cụ thể như cái ấm, cái lọ hoa hoặc như ngọn lửa trên bếp thì có phải thích không”.

Mọi đồ vật trong nhà là biểu hiện của cuộc sống hiện đại. Chúng không cần đến sự giúp đỡ của cô. Chính vì vậy, cô cảm thấy buồn bã. Rồi cô chui vào một cái Hũ, chị Hũ không biết đến cô. Lời của chị đã khiến cô buồn phiền, suy nghĩ: “Có nhẽ chị Hũ nói đúng, mình đã bỏ quên mất tên thật rồi!”.

Cô Gió đang cảm thấy bất lực mà khóc òa lên nhưng nước mắt cũng không có dáng hình màu sắc nên không một ai biết đến để an ủi cô.

Ra khỏi ngôi nhà, cô đã quyết định đi tìm lại tên gọi của mình. Cô đến với mặt biển, nơi cô giúp thuyền vươn ra khơi, cô thổi các ngọn khói bay lên, cô tỏa hơi mát cho dòng sông, cô mang hương thơm đến khắp đồng cỏ… Cô nhận ra niềm hạnh phúc khi được giúp đỡ những người xung quanh.

Và cô chợt nhận ra tên gọi của mình có được chính nhờ những việc làm ý nghĩa đó. Chi tiết đi tìm lại tên gọi của cô Gió đã cho người đọc nhận ra bài học về sự chia sẻ và cho đi trong cuộc sống. Một chi tiết nhỏ nhưng đã làm nên ý nghĩa to lớn cho tác phẩm.

Như vậy, truyện “Cô Gió mất tên” là một câu chuyện nhẹ nhàng, nhưng lại gửi gắm những thông điệp ý nghĩa.

Phân Tích Cô Gió Mất Tên Tiêu Biểu – Mẫu 3

Xuân Quỳnh là một nữ thi sĩ nổi tiếng. Nhưng bên cạnh những bài thơ, chị còn có nhiều câu chuyện viết cho thiếu nhi. Một trong số đó là tác phẩm “Cô Gió mất tên” đã đem đến cho người đọc nhiều ấn tượng sâu sắc.

Nhân vật chính trong truyện là cô Gió. Cô không có dáng hình, hay màu sắc cụ thể. Công việc của cô là đi đến khắp mọi nơi, giúp đỡ những người xung quanh. Cô nhiệt tình giúp đỡ bạn Đào, cô vui vẻ trò chuyện với các bạn lau, sậy… Những việc làm của cô tuy nhỏ bé nhưng thật đáng trân trọng.

Bởi vậy mà dù không có dáng hình, chẳng ai nhìn thấy nhưng mọi người vẫn nhận ra và yêu quý cô vì sự tốt bụng, nhiệt tình của cô.

Trong một lần đứa chú ong nhỏ bị lạc đường về nhà, cô vô tình lạc vào một ngôi nhà. Sau cuộc nói chuyện với chị Hũ, cô nhận đã bỏ quên mất tên gọi của mình. Điều đó khiến cô cảm thấy vô cùng buồn bã.

Cô trở lại những nơi mình đã từng đi qua để tìm lại tên gọi của mình: “Thổi các ngọn khói bay trên tầng ống khói nhà máy; Tỏa hơi mát của dòng suối ra bờ cây; Đưa mùi thơm của hoa tràn ra đồng cỏ; Thổi quay tít cái chong chóng nhỏ sặc sỡ trên tay em bé…”.

Cô nhận ra niềm hạnh phúc khi được giúp đỡ mọi người. Từ đây, chúng ta hiểu ra thông điệp mà tác giả muốn gửi gắm. Trong cuộc sống, chúng ta cần biết chia sẻ và giúp đỡ mọi người xung quanh.

“Cô Gió mất tên” là một câu chuyện nhẹ nhàng, nhưng lại giúp người đọc nhận ra một bài học thật quý giá trong cuộc sống.

Phân Tích Cô Gió Mất Tên Nổi Bật – Mẫu 4

Bên cạnh sáng tác thơ ca, Xuân Quỳnh cũng viết truyện cho thiếu nhi. Và người đọc chắc hẳn sẽ cảm thấy ấn tượng nhất với truyện “Cô Gió mất tên”.

Đây là một tác phẩm có cốt truyện khá đơn giản. Nhưng thông điệp được gửi gắm qua đó lại giúp người đọc có thêm bài học cho bản thân. Nhân vật chính trong truyện là cô Gió – vốn là một hiện tượng tự nhiên. Nhưng nhân vật này lại mang những đặc điểm của con người.

Mọi công việc cô làm đều có ích cho cuộc sống. Cô đưa những con thuyền ra khơi xa hay đem mây và mưa về trên những mảnh đất khô cạn. Cô giúp Đào quạt mát cho bà yên giấc ngủ say. Cô trò chuyện say sưa với họ hàng nhà lau. Cô còn giúp đỡ đưa chú ong nhỏ về nhà.

Câu chuyện trở nên hấp dẫn người đọc hơn khi một tình huống bất ngờ xảy ra. Khi giúp chú ong nhỏ bị lạc, cô vô tình đi vào một ngôi nhà. Chẳng có ai biết đến sự có mặt của cô. Điều đó khiến cô thầm nghĩ: “Nếu mình có hình dáng cụ thể như cái ấm, cái lọ hoa hoặc như ngọn lửa trên bếp thì có phải thích không”.

Sau cuộc trò chuyện với chị Hũ, cô cảm thấy mình đã đánh mất tên gọi. Cô rời khỏi ngôi nhà, quyết định đi tìm tên của mình. Cô đến với mặt biển, dòng sông, đồng cỏ… – nơi cô đã làm việc giúp ích cho đời. Cô nhận ra niềm hạnh phúc khi được giúp đỡ những người xung quanh.

Và cô chợt nhận ra tên gọi của mình có được chính nhờ những việc ý nghĩa đó. Tác giả đã xây dựng chi tiết đi tìm lại tên gọi để gửi gắm cho người đọc bài học về cuộc sống. Chúng ta cần phải biết chia sẻ, giúp đỡ mọi người xung quanh. Quả là một bài học đơn giản mà ý nghĩa với mỗi người.

Khi đọc “Cô Gió mất tên”, mỗi người đều có những cảm nhận riêng. Nhưng chúng ta đều nhận ra được thông điệp quý giá mà nhà văn muốn gửi gắm.

Phân Tích Cô Gió Mất Tên Chọn Lọc – Mẫu 5

Nhân vật cô Gió trong văn bản Cô Gió mất tên của Xuân Quỳnh là nhân vật để lại trong em nhiều bài học về cuộc sống. Cô có một tên gọi chung chung là “gió”, không màu sắc, không dáng hình nhưng những việc tốt cô làm thì hiện hữu ở khắp mọi nơi.

Cô Gió nhiệt tình quạt cho bà của Đào ngủ, cô tiếp chuyện với lau sậy, đưa ong nhỏ về nhà, cô thổi khói cho nhà máy, đẩy con thuyền ra xa,… Tất cả những việc làm của cô dù âm thầm và cô không thể hiện ra bằng dáng hình cụ thể nào nhưng tất cả những điều đó đã cho thấy sự có ích của cô.

Khi cô lạc vào ngôi nhà nhiều tiện nghi và thấy mình không còn hữu dụng, cô Gió đã tìm mọi cách để tìm những nơi cần đến mình, thổi những làn gió mát lành và nơi đây, cô tìm thấy bản thân. Cô Gió nhận ra tên gọi của mình nằm ngay trong chính việc làm cô đã giúp ích cho đời.

Tên gọi ấy nằm trong tình yêu thương của mọi người dành cho cô và nằm ngay trong cả niềm hạnh phúc mà cô cảm nhận được khi cho ai đó điều gì. Có người đã từng nói rằng “Bàn tay trao tặng hoa hồng bao giờ cũng phảng phất hương thơm”.

Đúng như vậy, cô gió đã thổi đi tình yêu đến muôn nơi mà không cần ai có thể nhìn thấy hay trả ơn, chỉ cần biết một điều rằng, điều đó khiến cô cảm thấy hạnh phúc và thấy mình có ích cho đời. Qua nhân vật cô Gió, tác giả đã gửi gắm đến chúng ta bài học về sự chia sẻ và cho đi trong cuộc sống.

Những việc làm tốt có thể không ai nhìn thấy nhưng chỉ cần chúng ta luôn biết quan tâm, giúp đỡ, mang lại niềm vui và tiếng cười cho người khác thì tự chúng ta sẽ cảm thấy vui và mọi người sẽ yêu thương, quý trọng bạn.

Viết một bình luận