Thohay.vn hướng dẫn độc giả cách để làm một bài thơ 6 chữ hoặc 7 chữ với các chủ đề hot như tình yêu, gia đình, bạn bè,… và 30+ bài thơ mẫu hay nhất.
NỘI DUNG CHÍNH
Thơ 6 Chữ 7 Chữ Là Thể Thơ Gì ?
Thơ 6 chữ 7 chữ là một thể thơ đặc biệt của Việt Nam, được gọi là thể thơ song thất lục bát.
Đặc điểm của thể thơ song thất lục bát
Cấu trúc: Mỗi bài thơ gồm nhiều cặp câu, một câu 7 chữ (câu thất) và một câu 6 chữ (câu lục), xen kẽ nhau.
Vần: Vần được gieo ở chữ cuối của câu lục và chữ thứ sáu của câu thất tiếp theo.
Nhịp: Nhịp thơ uyển chuyển, linh hoạt, thường là 2/2/2, 2/4 hoặc 4/2 đối với câu 6 chữ và 4/3 hoặc 3/4 đối với câu 7 chữ.
Số câu: Không giới hạn số câu, tùy theo nội dung và ý tứ của bài thơ.
Ví dụ
“Mình rằng ta có lòng thương Thương người như thể thương thân Dẫu rằng vật đổi sao dời Tấm lòng ta vẫn chẳng hề đổi thay.”
Nguồn gốc
Thể thơ song thất lục bát có nguồn gốc từ ca dao, dân ca Việt Nam. Nó mang đậm tính dân tộc, gần gũi với đời sống và tâm hồn người Việt.
Ứng dụng
Thể thơ song thất lục bát được sử dụng rộng rãi trong văn học Việt Nam, đặc biệt là trong thơ trữ tình, thơ kể chuyện và ca ngợi. Nhiều tác phẩm nổi tiếng như “Truyện Kiều” của Nguyễn Du, “Chinh phụ ngâm” của Đoàn Thị Điểm,… đều được viết theo thể thơ này.
Ưu điểm
Dễ đọc, dễ nhớ: Với cấu trúc đơn giản, nhịp điệu uyển chuyển, thơ song thất lục bát dễ dàng đi vào lòng người đọc.
Tính biểu cảm cao: Thể thơ này có khả năng diễn tả đa dạng các cung bậc cảm xúc của con người.
Linh hoạt: Có thể sử dụng để kể chuyện,抒情hoặc ca ngợi.
Nhược điểm
Khó viết hay: Để viết hay và sâu sắc, người viết cần có kỹ năng sử dụng ngôn ngữ, hình ảnh và biện pháp tu từ một cách tinh tế.
Dễ bị lặp ý: Nếu không có sự sáng tạo, bài thơ dễ bị lặp ý, gây nhàm chán cho người đọc.
Quê hương là gì hở mẹ Mà cô giáo dạy phải yêu Quê hương là gì hở mẹ Ai đi xa cũng nhớ nhiều
Quê hương là chùm khế ngọt Cho con trèo hái mỗi ngày Quê hương là đường đi học Con về rợp bướm vàng bay
Quê hương là con diều biếc Tuổi thơ con thả trên đồng Quê hương là con đò nhỏ Êm đềm khua nước ven sông
Quê hương là cầu tre nhỏ Mẹ về nón lá nghiêng che Là hương hoa đồng cỏ nội Bay trong giấc ngủ đêm hè
Quê hương là vòng tay ấm Con nằm ngủ giữa mưa đêm Quê hương là đêm trăng tỏ Hoa cau rụng trắng ngoài thềm
Quê hương là vàng hoa bí Là hồng tím giậu mồng tơi Là đỏ đôi bờ dâm bụt Màu hoa sen trắng tinh khôi Quê hương mỗi người chỉ một Như là chỉ một mẹ thôi Quê hương có ai không nhớ…
Quê hương tôi Tác giả: Đặng Xuân Linh
Quê nhà tôi hàng tre xanh mát Ruộng vườn quê thơm ngát hương làng Trên mình trâu thênh thang em hát Trải tơ lòng dào dạt bóng trăng
Quê nhà tôi trĩu oằn hạt lúa Chứa tình người hơn nửa dân tôi Còn khác hẳn nhóm người nhảy múa Quên những ngày đổ giọt mồ hôi
Quê nhà tôi thuyền trôi lướt nhẹ Trên sông lành gió khẽ vi vu Nắng vẹt đám sương mù vụt hé Đem phù sa bồi bổ mùa thu
Quê nhà tôi dập dìu hôn lễ Chúc người em gái nhỏ tròn duyên Dặn dò con nhiều đêm mẹ kể Xây tình người, cội rễ triền miên.
Chiều trên sông quê Tác giả: Huỳnh Minh Nhật
Chiều rơi xuống bờ sông ấu thơ Vẳng tiếng vạc kêu, gió hững hờ Ngư lão kéo chài khua khua nước Dẫu có một mình chẳng bơ vơ
Xa xa đo đỏ nắng chiều xa Lộp cộp cầu tre ngân khúc ca Diều ai cất sáo du dương thế? Đêm đã rớt rơi lối về nhà…
Quê hương ta đấy, thân thương quá! Sông chảy về đâu sao cứ trôi? Bao nhiêu cũng sẽ về cõi cội Chừ đây quê hương, ta với tôi…
Sóng gợn tràng giang buồn điệp điệp, Con thuyền xuôi mái nước song song. Thuyền về nước lại, sầu trăm ngả; Củi một cành khô lạc mấy dòng. Lơ thơ cồn nhỏ gió đìu hiu, Đâu tiếng làng xa vãn chợ chiều Nắng xuống, trời lên sâu chót vót; Sông dài, trời rộng, bến cô liêu. Bèo giạt về đâu, hàng nối hàng; Mênh mông không một chuyến đò ngang. Không cầu gợi chút niềm thân mật, Lặng lẽ bờ xanh tiếp bãi vàng. Lớp lớp mây cao đùn núi bạc, Chim nghiêng cánh nhỏ: bóng chiều sa. Lòng quê dợn dợn vời con nước, Không khói hoàng hôn cũng nhớ nhà.
Quê hương Tác giả: Trúc Quỳnh
Quê hương giản dị chẳng đâu xa Bãi mía vườn rau với ruộng cà Khóm trúc bờ đê chiều nhạt nắng Dập dờn sóng lúa chạy la đà
Quê hương mộc mạc chẳng kiêu sa Mái lá đơn sơ dưới nắng tà Khói toả lam chiều thơm gạo mới Du dương tiếng gió hát ngân nga
Quê hương sách sử đã in ra Một dải cong cong khảm ngọc ngà Núi đá chênh vênh bên biển lớn Rừng xanh suối mát trãi muôn hoa
Quê Hương êm ả những lời ca Điệu Bắc Nam ai thật mặn mà Xứ Huế Trường Tiền thôn Vỹ Dạ Ai nghe thấy tiếng cũng mơ ra
Quê hương nhuộm đỏ bởi phù sa Chín nhánh rồng bay tạo vóc ngà Vựa lúa phì nhiêu xanh bát ngát Đàn cò trắng lượn phía trời xa
Quê hương mãi mãi ở trong ta Dẫu có tha phương biệt mái nhà Đất Tổ là gì ai cũng hiểu … Như là… chỉ một Mẹ và Cha!
Đường về quê mẹ Tác giả: Đoàn Văn Cừ
U tôi ngày ấy mỗi mùa xuân, Dặm liễu mây bay sắc trắng ngần, Lại dẫn chúng tôi về nhận họ Bên miền quê ngoại của hai thân. Tôi nhớ đi qua những rặng đề, Những dòng sông trắng lượn ven đê. Cồn xanh, bãi tía kề liên tiếp, Người xới cà, ngô rộn bốn bề. Thúng cắp bên hông, nón đội đầu, Khuyên vàng, yếm thắm, áo the nâu Trông u chẳng khác thời con gái Mắt sáng, môi hồng, má đỏ au. Chiều mát, đường xa nắng nhạt vàng, Đoàn người về ấp gánh khoai lang, Trời xanh cò trắng bay từng lớp, Xóm chợ lều phơi xác lá bàng. Tà áo nâu in giữa cánh đồng, Gió chiều cuốn bụi bốc sau lưng. Bóng u hay bóng người thôn nữ Cúi nón mang đi cặp má hồng. Tới đường làng gặp những người quen. Ai cũng khen u nết thảo hiền, Dẫu phải theo chồng thân phận gái Đường về quê mẹ vẫn không quên.
Quê hương là chốn nghỉ Tác giả: Nam Minh
Giữa hồ một đóa sen hồng nhạt Thì thào cơn gió, sóng lao xao Có chú cá nhỏ đuôi quẫy nhẹ Tô thắm trời xanh tiếng dạt dào
Thiếu nữ cười duyên bên khóm trúc Áo dài trong nắng dáng lung linh Khẽ nhún ngọc dung trời phiêu đãng Ngàn năm vẫn mãi ánh bình minh
Đồng quê hôm nay thanh bình quá Không có loạn đả, không cười vui Chỉ có trong tâm thanh thản lạ Bình yên, hai chữ như thể thôi
Đời người trôi theo dòng cuộc sống Nay đây mai đó nghìn đắng cay Nếu có một ngày lòng trống rỗng Quê hương chốn nghỉ, chính là đây.
Khói bếp chiều xưa Tác giả: Đinh Kim Chung
Vi vu nghe tiếng sáo diều Hoài niệm trào dâng nỗi nhớ Quê cũ hội làng sắp mở Con về cho vợi cô liêu
Bếp xưa tỏa khói lam chiều Cánh đồng ruộng chưa vỡ đất Đường thôn người xe tất bật Dòng sông vẫn chảy mơ màng
Tiếng ai ca hát rộn ràng Trẻ thơ nô đùa náo nức Cha đang vắt tàn sức lực Đội trời che gió đông sang
Mẹ già rau cháo vội vàng Tóc lơ thơ màu khói bếp Làn da thời gian gấp nếp Dáng cong vẽ nửa hình tròn
Bữa cơm một đĩa rô ron Canh đay trái mùa thơm phức Đũa son hai màu ảo thực Lệ rơi ly rượu cay nồng
Thuốc bay tàn khói hư không Mẹ kể cô nàng bên xóm Ngày xưa đốt đèn đom đóm Chờ ai vẫn chửa lấy chồng?
Thôi còn chi nữa mà mong Cuộc tình bay như làn khói Vết thương bao lần đau nhói Bóng mình in phía tường vôi
Cho tôi chỉ một lần thôi Khói bếp chiều xưa trở lại Đêm đông giăng sầu tê tái Ngày mai tan giữa đất trời.
Ngoài gợi ý làm một bài thơ 6 chữ hoặc 7 chữ, xem thêm tuyển tập 👉 Thơ 7 Chữ Nguyễn Bính
Thơ 6 Chữ 7 Chữ Về Thiên Nhiên Chọn Lọc
Mùa xuân trong em Tác giả: Quý Phương
Em giấu xuân trong làn tóc Thoảng bay theo gió nồng nàn Làm cõi lòng ai ngây ngất Quyện hương trời đất mênh mang Em giấu xuân trong tà áo Thướt tha trên phố chiều nay Hoa xuân tình về nương náu Trong tim ấp ủ bao ngày Em giấu xuân trên môi thắm Cười duyên tỏa nắng rạng ngời Xuân về cho bao nắng ấm Để em tôi cũng xinh tươi Em giấu xuân trong mắt biếc Ngẫn ngơ bao kẻ ngắm nhìn Ngại ngần theo em từng bước Nàng xuân trông thật là xinh Em giấu tình trong tim nhỏ Tặng anh nhịp đập yêu thương Em đã buộc câu duyên nợ Cùng anh đi đến cuối đường.
Có Những Buổi Chiều Tác giả: Thu Phong
Có những buổi chiều im ắng Ngồi nghe tiếng thời gian đi Gót xưa nằm như dấu lặng Xôn xao một thuở vân vi
Có những buổi chiều lộng gió Một mình nghĩ ngợi vẩn vơ Người ta giờ đã quên ngõ Còn đâu ngày trước mà chờ
Có những buổi chiều đếm lá Âm thầm tuổi lọt qua tay Chẳng còn cái thời nông nổi Ngọt ngào, say đắm từng ngày…
Có những buổi chiều da diết Về từ cõi mộng thật xa Kỷ niệm níu tay tha thiết Người ơi còn nhớ hay là…
Có những buổi chiều rất nhẹ Nhìn đời qua áng mây ngoan Thấy mình như sương, như khói Dần tan dưới dải nắng vàng
Cuối Thu Tác giả: Hàn Mặc Tử
Lụa trời ai dệt với ai căng, Ai thả chim bay đến Quảng Hàn, Và ai gánh máu đi trên tuyết, Mảnh áo da cừu ngắm nở nang. Mây vẽ hằng hà sa số lệ, Là nguồn ly biệt giữa cô đơn. Sao không tô điểm nên sương khói, Trong cõi lòng tôi buổi chập chờn. Đây bãi cô liêu lạnh hững hờ, Với buồn phơn phớt, vắng trơ vơ. Cây gì mảnh khảnh run cầm cập, Điềm báo thu vàng gầy xác xơ. Thu héo nấc thành những tiếng khô. Một vì sao lạ mọc phương mô? Người thơ chưa thấy ra đời nhỉ? Trinh bạch ai chôn tận đáy mồ?
Thiên nhiên 2 Tác giả: Bounthanh Sirimoungkhoune
Thiên nhiên từng cảnh báo thời gian Bông hoa cành lá đổi màu trang Theo cảnh thiên nhiên từng mùa đến Đời người từng đêm vẫn thiếu nàng
Thiên nhiên như báo nỗi buồn sang Hoa xuân khoe màu bướm ong thăm Từng mùa xuân đi rồi lại tới Buồn vơi đời người có ai thăm
Thiên nhiên đến lấy tuổi theo mây Thêm giờ thêm tuổi đi từng ngày Thêm từng phút buồn trong lòng đó Nội tâm trong lòng có ai hay
Thiên nhiên chẳng tặng mình đôi hai Gần gãnh bên nhau đi từng ngày Cứ mãi ghen gả đôi mình đó Từng ngày vẫn xa nói sao đây
Bây giờ đang mùa lá rụng Tác giả: Thu Phong
Bây giờ đang mùa lá rụng Trên đường từng lớp lao xao Hình như trên mỗi cánh lá Cũng mang khuôn mặt hư hao
Dáng đông ngoài kia lấp ló Đã nghe tiếng gọi giao mùa Tôi thấy có người qua phố Co mình trong áo lụa thưa
Bao nhiêu dư âm tha thiết Cùng nhau đi dọc tháng ngày Bao nhiêu ấm nồng da diết Vẫn còn quanh quẩn đâu đây
Bây giờ đang mùa lá rụng Biết người có kịp về không Giấu thơ vào trong mắt lá Hương thầm gửi đến mai sau….
Bốn mùa thiên nhiên Tác giả: ThanhThanhsingle. Nguyễn Thanh Thanh
Thiên nhiên như thể có bốn mùa Từng mùa thay đổi chẳng phải mua Quy luật tạo hóa là như vậy Một số con người muốn được – thua
Mùa xuân như báo hiệu một năm Làm người trong cuộc thống kê thầm Đã làm được gì trong năm nhỉ ? Để mùa xuân tới có người chăm
Mùa hè như cây lá xum xuê Dịu bớt nắng trưa lối đưa về Dợn chút gió hiu, mây che phủ Chút ít cơn mưa mát vùng quê
Mùa thu cây lá phải đổi thay Cây đâu trơ trẽn để người cay Thiên nhiên có mới đương nhiên đổi Nhưng vẫn đi theo những luống cày
Mùa đông cây tích tụ tinh khôi Đã có qua năm trưởng thành rồi Hiện giờ chịu đựng nhưng tích lũy Kịp mùa xuân tới búp, hoa khôi
Thôi chẳng hơn – thua chỉ theo mùa Sống cho phù hợp chẳng cần mua Qua mùa dành dụm là nhiều đấy Xuân hạ thu đông hợp mới mùa.
Mẹ thiên nhiên Tác giả: Chưa rõ
Sương mù tẻ núi tả ngàn phương Khói quyện len non đến mọi đường Biến dạng chung hòa mưa ngập phố Thay hình tách biệt rãi trên nương Người sinh dạ cỏ mà sao đoán ? Đất diệt lòng thiên thật khó lường Lắp biển xây nhà tham mộng lớn Phong hờn quét sạch bọn tàn cương.
Riêng tớ xuân về dạ héo von Xa nhà xa vợ với xa con. Hoa đào trên áo gây hương nhớ, Tiếng pháo bên tai giục nỗi buồn. Thoi én như thêu tranh cách biệt, Gió xuân càng lạnh kẻ cô đơn. Người vui tấp nập mòi sung sướng, Riêng tớ xuân về dạ héo von…
Tết xa nhà như lá xa cành Tác giả: An Nguyên
Không dưa hành chẳng bánh chưng xanh Đón giao thừa không bánh không dừa Nơi xứ người biết đến xuân chưa? Xuân năm nay xuân khô xuân héo Chắc bây giờ khắp nẻo đường quê Biết bao bầy em khoe áo mới Đón gió xuân sao dạ tái tê..
Tết nhứt nhà ai khéo khéo bày, Cỗ bàn sắm sửa áo quần may. Cành bông ba bữa mang công nợ, Tốt mặt mấy ngày phải mượn vay. Cô nọ đủ lưng chờ bóc sách, Cậu kia móc đít được ba tây. Ai vui cười thiệt ta cười gượng, Lãnh đạm thà mang tiếng chẳng hay.
Tết này con xa quê Tác giả: Ếch Ộp
Vậy là năm nay con không về Làm sao xua đi nỗi nhớ quê Bao đêm mẹ cha đang ngóng đợi Đến Tết năm nay bọn con về Lặng lẽ mình con bước chân lê Lặng lẽ mình con đêm giao thừa Lặng lẽ mình con một xuân nữa Lặng lẽ mình con Tết xa quê
Lẳng lặng mà nghe nó chúc nhau: Chúc nhau trăm tuổi bạc đầu râu. Phen này ông quyết đi buôn cối, Thiên hạ bao nhiêu đứa giã trầu. Lẳng lặng mà nghe nó chúc giàu: Trăm, nghìn, vạn mớ để vào đâu? Phen này, ắt hẳn gà ăn bạc, Đồng rụng, đồng rơi, lọ phải cầu. Lẳng lặng mà nghe nó chúc sang: Đứa thì mua tước, đứa mua quan. Phen này ông quyết đi buôn lọng, Vừa bán vừa la cũng đắt hàng. Lẳng lặng mà nghe nó chúc con: Sinh năm đẻ bảy được vuông tròn. Phố phường chật hẹp, người đông đúc, Bồng bế nhau lên nó ở non. Bắt chước ai ta chúc mấy lời: Chúc cho khắp hết ở trong đời. Vua, quan, sĩ, thứ, người muôn nước, Sao được cho ra cái giống người.
Canh lá mùng tơi chấm nước tương Gia đình xúm lại bữa cơm thường Gắp con, vài miếng dưa leo chuột Và gắp cho nàng những mến thương
Từng gắp rau xanh thấy ấm lòng Ngồi quanh trên phản ánh đèn chong Dăm con bọ mắt cùng trò chuyện Tất cả là đây được thỏa mong
Có mùa hụt hẫng nồi cơm lưng Em hiểu lòng anh, ăn nửa chừng Để đứa con mình no bụng trước Dẫu nghèo đầm ấm sống vui mừng
Cha ơi Tác giả: chưa rõ
Khi bóng hoàng hôn buông phủ Nhọc nhằn đêm vắng cô liêu Xác xơ, bên thềm trăng rụng Nhớ ơi! Ơi nhớ – rất nhiều.
Tháng năm xoay vòng quay quắt Cha già mỏi gối canh thâu Thương con – phương trời xa lắc Tuyết sương pha trộn mái đầu.
Cha ơi! Hãy chờ con nhé! Một ngày con sẽ về thăm Cho Cha không còn ngóng đợi Và con quên hết thăng trầm.
Mẹ Là Tất Cả Tác giả: Chưa Rõ
Giữa cuộc nỗi trôi nhớ Mẹ hiền Mẹ là tất cả…là tay tiên Là xôi nếp một, thơm bông lúa Thoang thoảng hương cau, ngọt mía đường
Suốt cả đời người luôn yêu thương Quê nghèo một nắng với hai sương Thân cò lặn lội bên bờ vắng Cuộc sống gian nan khổ dặm trường
Thân yêu sao hai tiếng mẫu từ Tình thương chảy mãi vẫn còn dư Biển Đông khó sánh được lòng mẹ Non cao biết mấy kể cho vừa
Mấy chục năm trường sống nổi trôi Hỏi sao không tóc bạc da mồi Vết nhăn vết xếp thân còm cỏi Thương quá là thương hỡi mẹ ơi.
Thắm Tình Trọn Nghĩa Tác giả: Nguyễn Ngọc
Chụp ảnh hai mình kỷ niệm chơi Cười tươi nhoẻn miệng giữa khung trời Hao mòn tuổi luống rồi em nhỉ Hạnh phúc đong đầy chẳng nhạt vơi…
Con trai cả gái một gia đình Ấm cúng bao ngày vẹn chữ trinh Dẫu có gian lao cùng vất vã Nồng tim giữ đạo trọn ân tình…
Khung hình kết hợp của gia cư Bạn hữu nhờ thơ ướm vận từ Kỷ niệm lưu vào trang cất giữ Phương trời diệu vợi gởi bằng thư…
Chưa tường rõ mặt lẫn hình ai Chỉ ngắm photo tỏ nét ngài Vận ngữ thêm lời cho ấm điệu Tao phùng ắt hẵng đến hôm mai…
Cảm tác vài câu ý thật thà Mong rằng hạnh phúc mãi như hoa Gia đình trọn nghĩa hoài luôn nhé Ở tận trời xa chúc mặn mà…
Chị Tôi Tác giả: Châu Lê
Ngày mẹ mất.. cha đi biệt xứ. Chị xa trường.. bỏ chữ.. tuổi thơ. Thương hai ..em nhỏ dại khờ. Nhà tranh dột nát bơ vơ giữa đồng.
Bao gian khổ.. chất chồng gánh nặng. Mười sáu tròn..việc chẳng nghỉ ngơi. Nhọc thân nào thốt ra lời. Tuổi xuân trôi mãi một đời vì em.
Việc không kén..người xem xót dạ. Tấm thân gầy .. vất vả sớm khuya. Thay cha làm mẹ sẻ chia. Tình trao em hết chẳng lìa xa nhau.
Gạch chị cõng..bạc màu áo rách. Chăm vuông tròn..đèn sách em vui. Đêm nằm nhớ mẹ bùi ngùi. Hứa rằng con sẽ chẳng lui phận nghèo.
Rồi năm tháng..tuổi theo em lớn. Xong ra trường.. chị hớn hở sao. Tương lai hạnh phúc dạt dào. Hôn đôi vai chị.. em nào quên ơn.
Gia Đình Hạnh Phúc Tác Giả: Nguyen Thanh Tung Nguyen
Gia đình hạnh phúc vẹn toàn gia Nội ngoại đôi bên sống thuận hòa Gái thảo thay chồng an ủi mẹ Rể hiền giúp việc động viên cha Con ngoan nghĩa nặng vui lòng bố Cháu giỏi tình thâm thỏa dạ bà Cuộc sống tuy còn nhiều trắc trở Tin rằng trái ngọt vẫn phần ta.
Đã bấy lâu nay bác tới nhà. Trẻ thời đi vắng, chợ thời xa. Ao sâu nước cả, khôn chài cá, Vườn rộng rào thưa, khó đuổi gà.
Cải chửa ra cây, cà mới nụ, Bầu vừa rụng rốn, mướp đương hoa. Đầu trò tiếp khách, trầu không có, Bác đến chơi đây ta với ta.
Hoài niệm Tác giả: Hàn Phong Tử
Xào xạc lá vàng bay trong gió, Sân trường vắng lặng tiếng đùa vui. Mình tôi bước giữa sân trường cũ, Nghe tiếng ve buồn gọi hè sang! Nhặt cánh phượng rơi lòng xao xuyến, Bâng khuâng nhớ lại kỷ niệm xưa! Bóng dáng thầy cô cùng bạn học, Giờ đây chẳng biết ở nơi nao?
Lần đầu khi mới làm quen Anh khen cái nhìn em đẹp Trời mưa òa cơn nắng đến Anh khen đôi má em hồng
Gặp người tàn tật em khóc Anh khen em nhạy cảm thông Thấy em sợ sét né giông Anh khen sao mà hiền thế!
Thấy em nâng niu con trẻ Anh khen em thật dịu dàng Khi hôn lên câu thơ hay Ấp trang sách vào mái ngực
Em nghe tim mình thổn thức Thương người làm thơ đã mất Trái tim giờ ở nơi đâu? Khi đọc một cuộc đời buồn
Lòng em xót xa, ấm ức Anh khen em giàu cảm xúc Và bao điều nữa…? – Anh khen
Em sợ lời khen của anh Như sợ chiều về, hắt lối Nhiều khi ngồi buồn một mình Trách anh sao mà nông nổi
Hãy chỉ cho em cái kém Ðể em nên người tốt lành Hãy chỉ cho em cái xấu Ðể em chăm chút đời anh
Anh ơi, anh có biết không Vì anh em buồn biết mấy Tình yêu khắt khe thế đấy Anh ơi anh đừng khen em
Người Cũ Tác giả: Diệp Ly
Thời gian lặng lẽ cứ trôi xa Kỷ niệm ban đầu chẳng phôi pha Với anh em đã là người cũ Sao vẫn đong đầy nhớ thiết tha.
Đêm trắng giọt sầu vương mắt môi Len lén gọi thầm tên ấy thôi Với anh em chỉ là người cũ Nên mảnh tình chung vỡ nát rồi.
Ký ức theo về trong bóng đêm Tiếng gió canh tàn tê buốt tim Với anh em vẫn là người cũ Làm sao bôi xóa được nỗi niềm.
Thu vắng gieo sầu trên lối xưa Tình ta ướt đẫm giữa màn mưa Với anh em mãi là người cũ Suốt kiếp đành ôm mối duyên thừa.
Ai đưa em về Tác giả; Hoàng Mai
Anh đi sầu giăng mây tím Giọt buồn nhỏ xuống hồn thơ Nhớ chiều thu xưa lá đổ Chờ anh chờ hoài trong mơ
Dòng đời trôi đi lặng lẽ Anh còn phiêu bạt phương xa Bến xưa bao lần bồi lở Một lần in dấu chân qua
Đông sang mùa về rất lạnh Anh còn trở giấc tình say Ngõ về mưa bay gió trở Ai đưa em về đêm nay
Chim lẻ bạn Tác giả: Hoàng Mai
Giọt mưa chiều qua lạ lắm Em nghe réo rắt tâm hồn Anh đi về phương trời thẳm Mắt em màu tím hoàng hôn
Anh ơi! Mùa Đông bên ấy Không em – có buốt vai gầy Vầng mây hồng tươi rực rỡ Có bằng nắng đẹp chiều nay
Nơi em mặt trời ngủ sớm Bên anh tuyết trắng rơi đầy Vài con chim chiều lẻ bạn Lưng trời sải cánh đường bay
Đôi ta chung dòng nước ngược Rượu hồng chưa thỏa cơn say Cho em tròn lời nguyện ước Anh về – tay lại cầm tay…
Nhớ ! Tác giả: Diệp Ly
Đêm về nổi nhớ lại lên ngôi Nhớ lắm người ơi nhớ rã rời Nhớ mắt nhớ môi bờ vai ấm Nhớ sao là nhớ ngập hồn thôi.
Trăng trốn đâu rồi nơi đáy sông Trăng hơn trăng tủi gió biết không? Gió cứ theo mây về phương đó Để trăng đơn lẻ xót xa lòng.
Muốn hỏi lục bình giữa dòng trôi Vê đâu ơi hỡi cuộc tình tôi Sao không xuôi mãi về bên lở Tấp bãi bồi chi để ngậm ngùi?
Muốn mượn sao trời soi bóng đêm Tìm người kể tiếp chuyện tơ duyên Mặc kệ biển dâu đời đen bạc Tay nắm chặt tay thỏa ước nguyền.
Tình yêu và nỗi nhớ Tác giả: Chưa rõ
Em chẳng bao giờ quên anh đâu Bao đêm không ngủ mắt rưng sầu Cứ tưởng rằng anh không trở lại Thơ em viết mãi chẳng thành câu
Em biết anh chẵng bỏ em đâu Thư anh đã nói rỏ đuôi đầu Nên em vẫn đợi và vẫn đợi Vì biết “người ta” chẳng quên đâu
Em biết trầu xanh thương mến cau Mong vôi về để đậm thêm màu Thơ em sẽ không sầu đơn chiếc Có anh về tiếp để thành câu
Em chẳng bao giờ xa anh đâu Hôm nay và mãi mãi về sau Dẫu thơ là ảo nhưng tình thật Em chẳng bao giờ hết yêu đâu
Em biết trong ta còn có nhau Dẫu người cuối bễ kẻ giang đầu Dăm câu thơ nhớ làm thêm nhớ Chắc chẳng bao giờ quên được đâu
Ta chẳng bao giờ xa nhau lâu Chỉ mới vài giây đã nghe sầu Một ngày không gặp là nghe nhớ Trầu sẽ héo vì thương nhớ cau.
Nhớ em Tác giả: Võ Sơn Lâm
Ước một ngày kia đến với em Chung đôi gối mộng thả buông rèm Xây niềm hạnh phúc tình mong nhớ Để khắc trong tim mãi vẫn chờ
Những tháng năm dài dệt ước mơ Trào dâng ký ức cách đôi bờ… Tâm hồn trĩu nặng niềm nhung nhớ Khát vọng mong hoài thoả ước mơ
Nhớ quá em ơi nhớ hững hờ… Mong sao hạnh phúc đẹp như mơ Xua tan nỗi nhớ bao chờ đợi Đẹp mãi tâm hồn những áng thơ.!…
Ngoài gợi ý làm một bài thơ 6 chữ hoặc 7 chữ, dành tặng thêm chùm 👉 Thơ 7 Chữ Về Tình Yêu
Thơ 6 Chữ 7 Chữ Lớp 8 Tự Sáng Tác Đặc Sắc Nhất
Hạnh phúc xuân về Tác giả: Kim Long Nguyễn
Buốt giá đông rồi cũng đã qua Xuân về ấm áp mộng đời ta Mai vàng trước ngõ đang ra nụ Cúc đỏ vườn sau đã nở hoa Ríu rít chim ca trong nắng mới Khoe màu bướm lượn rợp trời xa Em ơi hãy đón mùa yêu đến Hạnh phúc tim hồng rộn tiếng ca.
Không tên Tác giả: Chưa rõ
Tháng giêng xuân mơ gì nhỉ ? Dòng sông ướt đẫm đôi mi Cánh cò biếng nằm ngẫm nghĩ Gió buồn chợt đến chợt đi
Tháng giêng có làn mây trắng Sương đọng giọt giọt miên man Ráng chiều đợi mùa bảng lảng Buâng khuâng ngày cũ chưa tàn
Tháng giêng nhớ về dáng nhỏ Má hồng em gái ngây thơ Tóc dừa nhẹ bay trong gió Có người ngồi ngắm ngẩn ngơ
Tháng giêng kỉ niệm xưa ấy Người về vương lá me bay Phố nhớ áo dài biết mấy Giọt tình ai uống say say
Tháng giêng mơ về lối cũ Cỏ mềm buông lời vu vơ Chú dế xinh xinh đang ngủ Người xưa mãi biệt xa mờ
Không tên Tác giả: Chưa rõ
Dòng lưu bút trao tay nhau Ghi dấu kỉ niệm tháng ngày Những giờ học tập hăng say Những giờ ra chơi sôi động.
Biết bao kỉ niệm thân thương Giờ đã trở thành kí ức Nay xa cách lòng tôi nhớ Cả một khoảng trời yêu thương.
Không tên Tác giả: Chưa rõ
Trường học như thể mái nhà Thầy cô, bạn bè thân thương Tiếng ve râm ran gọi hè Phượng hồng rực rỡ sân trường Chia tay lưu luyến xiết bao Kỉ niệm còn đầy vấn vương.
Không tên Tác giả: Chưa rõ
Hoa cúc đua nhau nở màu vàng, Ánh nắng vừa dịu đi màu xanh. Hoa hồng rực rỡ màu đỏ cháy Năm tháng đã qua mùa xuân đến, Cành lá hoa đâm chồi nảy lộc Tận thế nhân gian không phai mờ . Đóa hoa sen nở trên mặt nước, Lầy lội cả cảnh sắc màu xuân. Tết đến trăm hoa đua nhau nở, Tình duyên khó dứt ánh môi hồng.
Không tên Tác giả: Chưa rõ
Gió bấc mang về nỗi nhớ nhung, Bờ lau xơ xác dưới mưa phùn, Nước tràn sông rộng, thuyền không bến, Lòng gởi chăn bông vẫn lạnh lùng. Khi bóng hoàng hôn giục én bay, Hương buồn man mác lướt qua cây, Có ai nghe thấy gì trong gió? Cả một thời xưa đọng ở đây.
Mời bạn tham khảo thêm 👉 Cách Làm Thơ 👉 ngắn, làm một bài thơ 6 chữ 7 chữ đơn giản nhất
Làm Thơ 6 Chữ 7 Chữ Lớp 8 Về Mẹ Ý Nghĩa
Mẹ ơi! Tác giả: Dương Tuấn
Tôi sống tha hương giữa xứ người Vẫn dòng máu Việt chảy trong tôi Tuổi thơ lặng lẽ trong vô cảm Lầm lũi cô đơn ít nói cười. Tôi hưởng hạnh phúc nhất trên đời Từ vòng tay mẹ chẳng buông lơi Mẹ ơi! Chỉ mẹ là duy nhất Mẹ là niềm vui… ánh mặt trời. Rồi một ngày kia u ám mây Trời buồn than khóc với cỏ cây Mẹ tôi đi mãi không về nữa Đất lạnh hoang tàn.. mẹ nằm đây. Mẹ đành lòng sao.. bỏ lại con Ra đi trong lúc tuổi còn son Chữ hiếu một ngày con chưa vẹn Mẹ đành lòng sao… nỡ bỏ con? Con giờ tang tóc một màu mây Tiếng nhạc, lời thơ sống qua ngày Bạn bè thân hữu dăm ba đứa Ai hiểu được lòng con đắng cay?
Mẹ tôi Tác giả: Lộc Tịnh
Lau nước mắt vì con lam lũ, Thấm mồ hôi bởi số nhọc nhằn. Hàng nghìn, hàng vạn gian truân Quê nghèo vất vả, phong trần gió sương.
Con yêu mẹ bằng ông trời Rộng lắm không bao giờ hết
Thế thì làm sao con biết Là trời ở những đâu đâu Trời rất rộng lại rất cao Mẹ mong, bao giờ con tới!
Con yêu mẹ bằng Hà Nội Để nhớ mẹ con tìm đi Từ phố này đến phố kia Con sẽ gặp ngay được mẹ
Hà Nội còn là rộng quá Các đường như nhện giăng tơ Nào những phố này phố kia Gặp mẹ làm sao gặp hết!
Con yêu mẹ bằng trường học Suốt ngày con ở đấy thôi Lúc con học, lúc con chơi Là con cũng đều có mẹ
Nhưng tối con về nhà ngủ Thế là con lại xa trường Còn mẹ ở lại một mình Thì mẹ nhớ con lắm đấy
Tính mẹ cứ là hay nhớ Lúc nào cũng muốn bên con Nếu có cái gì gần hơn Con yêu mẹ bằng cái đó
À mẹ ơi có con dế Luôn trong bao diêm con đây Mở ra là con thấy ngay Con yêu mẹ bằng con dế
Mẹ Tác giả: Hạnh Ngọc
Trải cuộc đời nặng những lo toan Vầng trán rộng hằn sâu vất vả Gió sương ngang bạc màu tóc mẹ Tháng năm dài trăng khuyết lưng cong Gió vô tình lay ngọn lửa hồng Thân cò lả bay qua giông tố Quãng đường xưa vượt ngàn gian khổ Ghép vụn lành để ấp iu con Ánh dương tà dần xuống đầu non Lo đêm đông lạnh tràn ngõ vắng Sợ bấc phủ nếp nhà trầm lặng Sợ mây che khuất dạng trăng ngà Mong an lành trên khắp gần xa Chữ cù lao chưa tròn ân trả Biển bao la tạc lòng ghi dạ Nghĩa một đời nguyện khắc tim con.