Thơ Hàn Mặc Tử [Tác Giả, Tác Phẩm, Tuyển Tập Hay Nhất]

Chùm Thơ Hàn Mặc Tử ❤️️ Tiểu Sử Tác Giả, Tác Phẩm + Tuyển Tập Thơ Hay ✅ Chia Sẻ Các Thông Tin Về Cuộc Đời, Sự Nghiệp, Các Bài Thơ Hay Nhất Của Hàn Mặc Tử.

Tiểu Sử Cuộc Đời Tác Giả Hàn Mặc Tử

Được mệnh danh là nhà thơ lạ nhất trong phong trào thơ mới, Hàn Mặc Tử như thổi vào nền thơ ca Việt Nam một làn sóng mới, cho dù tuổi đời ngắn ngủi nhưng tài năng của ông đã phần nào khẳng định được tên tuổi của mình trong giới văn học Việt Nam. Dưới đây là phần khái quát về tiểu sử cuộc đời Hàn Mặc Tử.

  • Hàn Mặc Tử (22/9/1912 – 11/11/1940), tên thật là Nguyễn Trọng Trí, sinh ra ở Đồng Hới, Quảng Bình.
  • Ông được sinh ra trong một gia đình có 8 người con được đặt tên rất ý nghĩa là: Nhân, Lễ, Nghĩa, Trí, Tín, Hiếu, Hiền, Thảo.
  • Ông còn có các bút danh khác như Lệ Thanh và Phong Trần.
  • Hàn Mặc Tử cùng với Quách Tấn, Yến Lan, Chế Lan Viên được người đương thời ở Bình Định gọi là Bàn thành tứ hữu, nghĩa là Bốn người bạn ở thành Đồ Bàn.
  • Dù được sinh ra ở Quảng Bình nhưng Hàn Mặc Tử đã theo học ở nhiều trường khác nhau như Sa Kỳ (1920), Quy Nhơn, Bồng Sơn (1921–1923), Pellerin Huế (1926).
  • Ông có một thời gian sinh sống tại Thành phố Hồ Chí Minh, tại đây ông làm phóng viên phụ trách cho tờ báo “Công luận”. Khi ấy, Mộng Cầm ở Phan Thiết cũng làm thơ và hay gửi lên báo. Hai người bắt đầu trao đổi thư từ với nhau, và ông quyết định ra Phan Thiết gặp Mộng Cầm. Một tình yêu lãng mạn, nên thơ nảy nở giữa hai người.
  • Năm 1940, khi vừa bước sang tuổi 28 Hàn Mặc Tử mắc căn bệnh phong và qua đời ở một độ tuổi rất trẻ. Thế nhưng những tác phẩm của ông để lại cho nền văn học Việt Nam luôn là nguồn cảm hứng vô tận cho các thi sĩ.

Tặng bạn chùm 🍃Thơ Hàn Mặc Tử Viết Cho Mộng Cầm 🍃

Cuộc Đời Hàn Mặc Tử Gắn Với 4 Chữ Bình

Tại sao lại nói cuộc đời Hàn Mặc Tử gắn với 4 chữ Bình? Cùng Thohay.vn tìm hiểu ngay sau đây nhé!

Cuộc đời Hàn Mặc Tử có duyên với 4 chữ Bình bởi vì ông sinh tại Quảng Bình, làm báo Tân Bình, có người yêu ở Bình Thuận và mất tại Bình Định.

Dù chỉ sống ở mảnh đất Quảng Bình có 1/3 cuộc đời ngắn ngủi (9 năm) nhưng bằng niềm thiết tha với quê hương, đất nước nên khi đọc thơ của Hàn Mặc Tử, người ta vẫn tìm thấy trong đó chất quê, tình quê Quảng Bình toát lên trong đó.

Tặng bạn chùm 👉 Thơ Tình Hàn Mặc Tử

Sự Nghiệp Sáng Tác Nhà Thơ Hàn Mặc Tử

Dù tuổi đời không cao do bị bệnh nhưng sự nghiệp sáng tác của nhà thơ Hàn Mặc Tử vẫn có nhiều điểm nổi bật:

  • Hàn Mặc Tử là người khởi xướng Trường thơ Loạn và cũng là người tiên phong của dòng thơ lãng mạn hiện đại Việt Nam.
  • Hàn Mặc Tử bén duyên với thơ ca từ rất trẻ, năm 16 tuổi ông đã bắt đầu sáng tác thơ với bút danh là Lệ Thanh, Phong Trần. Đến năm 1936 ông đổi bút danh là Hàn Mạc Tử, sau đó lại đổi thành Hàn Mặc Tử.
  • Ông đã từng gặp gỡ Phan Bội Châu và chịu ảnh hưởng khá lớn của chí sĩ này. Ông được Phan Bội Châu giới thiệu bài thơ Thức khuya của mình lên một tờ báo. Sau này, ông nhận một suất học bổng đi Pháp nhưng vì quá thân với Phan Bội Châu nên đành đình lại. Ông quyết định vào Sài Gòn lập nghiệp, năm ông 21 tuổi; lúc đầu làm ở Sở Đạc điền.
  • Là một trong những nhà thơ tiên phong trong phong trào Thơ mới. Thế giới văn chương của ông luôn phong phú đầy màu sắc mang đậm phong cách cá nhân.
  • Ông đã đưa vào Thơ mới sự sáng tạo, những hình ảnh đầy ấn tượng. Thế giới nội tâm đa dạng Hàn Mặc Tử đem đến cho nền văn học Việt Nam những tác phẩm để đời. Ngoài sử dụng bút pháp lãng mạn, ông còn sử dụng bút pháp tượng trưng và bút pháp siêu thực.
  • Mặc dù ra đi ở tuổi đời rất trẻ nhưng sự nghiệp Thơ ca của ông vô cùng đồ sộ. Các tác phẩm nổi tiếng:
    • Tuyển tập Gái quê (1936) bao gồm: Mơ, Gái quê, Tình quê, Nhớ Nhung, Hái dâu, Ầm thầm, Lòng quê, Nắng tươi, Đời phiêu lãng,…
    • Tuyển tập Thơ điên (1938) bao gồm: Hương thơm, Mật đắng, Xuân như ý, Máu cuồng và hồn điên,…
    • Khác: Biết anh, Em đau, Nhớ mây, Một cõi quên, Hồn lìa khỏi xác, Xuân như ý, Duyên kỳ ngộ, Quần tiên hội,…
  • Tiêu biểu trong sáng tác của Hàn Mặc Tử có tác phẩm Đây thôn Vĩ Dạ – được trích trong tập Thơ điên. Khi sáng tác bài thơ này, Hông đang trong giai đoạn khó khăn nhất của cuộc đời, ông đang phải chịu đựng những cơn đau giằng xé từ căn bệnh phong hàn.
  • Tâm hồn thơ ông đã thăng hoa thành những vần thơ tuyệt diệu, chẳng những gợi cho ta niềm thương cảm còn đem đến cho ta những cảm xúc thẩm mĩ kì thú và niềm tự hào về sức sáng tạo của con người.

Tuyển tập 👉 Thơ Hàn Mặc Tử Về Trăng

Phong Cách Thơ Hàn Mặc Tử

Để nói về phong cách thơ của Hàn Mặc Tử thì ta có thể tổng kết như sau:

Hàn Mặc Tử là một hiện tượng thơ kì lạ vào bậc nhất của phong trào Thơ mới. Đọc thơ của ông, ta bắt gặp một tâm hồn thiết tha yêu cuộc sống, yêu thiên cảnh, yêu con người đến khát khao, cháy bỏng; một khát vọng sống mãnh liệt đến đau đớn tột cùng.

Thế giới nghệ thuật trong thơ Hàn Mặc Tử là một thế giới đa dạng, nhiều sắc màu. Hàn Mặc Tử đã đưa vào Thơ mới những sáng tạo độc đáo, những hình tượng ngôn từ đầy ấn tượng, gợi cảm giác liên tưởng và suy tưởng phong phú. Ngoài bút pháp lãng mạn, nhà thơ còn sử dụng bút pháp tượng trưng và yếu tố siêu thực.

  • Trong thơ của Hàn Mặc Tử, nhiều bài thơ mang khuynh hướng siêu thoát vào thế giới siêu nhiên, tôn giáo… nhưng đó là hình chiếu ngược của khát vọng sống, khát vọng giao cảm với đời.
  • Một số bài thơ cuối đời của thi sĩ họ Hàn còn đan xen những hình ảnh ma quái – dấu ấn của sự đau đớn, giày vò về thể xác lẫn tâm hồn. Đó là sự khủng hoảng tinh thần, bế tắc và tuyệt vọng trước cuộc đời. Nhưng dù được viết theo khuynh hướng nào, thơ Hàn Mặc Tử vẫn là những vần thơ trong sáng, lung linh, huyền ảo, có một ma lực với sức cuốn hút diệu kì đối với người yêu thơ Hàn Mặc Tử.

=>Quá trình sáng tác thơ của ông đã thâu tóm cả quá trình phát triển của thơ mới từ lãng mạn sang tượng trưng đến siêu thực.

Xem thêm 👉 Phong Trào Thơ Mới: Các Tác Giả + Những Bài Thơ Tiêu Biểu

Tại Sao Gọi Hàn Mặc Tử Là Nhà Thơ Điên

Tại sao lại gọi Hàn Mặc Tử là nhà thơ điên? Xem ngay giải đáp dưới đây để biết chi tiết.

Chính cái phẩm chất lãng mạn đến cùng và những giác quan kỳ ảo trời cho đã giúp Hàn Mặc Tử tạo những câu thơ ảo chồng lên ảo, người đời chưa quen, và cũng do tác giả sui nên người ta mới gọi nó là thơ điên và Hàn Mặc Tử trở thành “nhà thơ điên”.

Ngay ở tập Gái quê, tập thơ đầu tiên theo bút pháp Thơ mới, tập thơ có nhiều bài bình thường, còn dấu vết của người mới viết nhưng đây đó, đã bộc lộ một cảm xúc lãng mạn vào bậc nhất trong phong trào Thơ mới. Mà lãng mạn đến cùng thì thành siêu thực. Một thứ siêu thực trực tiếp tự ngấm vào giác quan mà thành hiện thực.

Đến tập Đau thương, được đặt tên là thơ điên thì những đặc trưng, cả tỉnh lẫn điên của Hàn Mặc Tử đã đều hiện diện. Nhiều câu thơ lạ và đẹp đã xuất hiện:

Vừa mới lên trăng đã thẹn thò!
Thơm như tình ái của ni cô.

Hàn Mặc Tử lại giàu cảm giác, giàu đến mức lấn sang cả ảo giác: Từ Da thịt trời ơi trắng rợn mình đến Áo em trắng quá nhìn không ra là một bước biến hóa trong cảm nhận giác quan, màu trắng từ trực giác sang ảo giác. Hàn Mặc Tử có cách giao lưu với hư vô ít ai có. Ông nghe trong không gian, cũng bằng ảo giác:

Có thứ gì rơi giữa khoảng im
Rơi tự thượng tầng không khí xuống
Tiếng vang nhè nhẹ dội vào tim.

Đúng ra, lời điên mà ý tỉnh. Cái mảng “điên” nhất là mảng không gian trăng, nhân vật trăng. Trăng thành ám ảnh trong nội tâm thi sĩ. Thử lấy một vài đoạn điển hình “chất điên” Hàn Mặc Tử để thấy mạch tư duy của ông:

Cả miệng ta là trăng là trăng
Cả lòng ta vô số gái hồng nhan
Ta nhả ra đây một nàng…

Hoặc như:

Cười như điên sặc sụa cả mùi trăng
Áo tôi là một thứ ngợp hơn vàng
Hồn đã cấu, đã cào, nhai ngấu nghiến
Thịt da tôi sượng sần và tê điếng
Gió rít tầng cao trăng ngã ngửa
Vó tan thành vũng đọng vàng khô
Ta nằm trong vũng trăng đêm ấy
Sáng dậy kinh hoàng mửa máu ra

Đấy là nỗi đau thương tồn tại trong dạng thức điên dại của ngôn từ vì chỉ ngôn từ điên dại mới nói được đủ cường độ của nỗi đau thương trong cõi giam cầm tật bệnh, cùng đường, tuyệt vọng của một hồn thơ đang tràn đầy niềm ham sống.

Tuyển Tập 🔰Thơ Điên Hàn Mặc Tử🔰

Tuyển Tập Các Tập Thơ Của Hàn Mặc Tử

Tuyển tập các tập thơ của Hàn Mặc Tử bạn nên biết đến. Xem ngay nhé!

*Cẩm châu duyên

  • Nỗi buồn vô duyên
  • Tiêu sầu
  • Duyên kỳ ngộ
  • Quần tiên hội

*Lệ Thanh thi tập

  • Âm thầm
  • Bán túi thơ
  • Bán túi thơ (tự hoạ)
  • Bẽn lẽn
  • Buồn thu
  • Bút thần khai
  • Bước giang hồ
  • Ca dao (I)
  • Ca dao (II) (Em sắp lấy chồng)
  • Ca dao (III)
  • Cảm tác
  • Chơi thuyền gặp mưa
  • Chùa hoang
  • Chùa ông núi Phù Cát
  • Chuyến đò ngang
  • Cửa sổ đêm khuya
  • Duyên muộn
  • Đàn nguyệt
  • Đêm trăng
  • Đi thuyền
  • Em lấy chồng
  • Gái ở chùa
  • Gái quê
  • Giang hồ nhớ mẹ
  • Hái dâu
  • Hồn cúc
  • Khuê phụ thán
  • Lòng quê
  • Mất duyên
  • Một đêm nói chuyện với gái quê
  • Mơ…
  • Nắng tươi…
  • Ngâm vịnh (I)
  • Ngâm vịnh (II)
  • Ngâm vịnh (III)
  • Nhớ nhung
  • Nhớ Trường Xuyên
  • Nụ cười
  • Núi Vọng Phu
  • Quả dưa
  • Sầu xuân
  • Sượng sùng
  • Thanh nhàn
  • Thuật hoài
  • Thức khuya (Đêm không ngủ)
  • Tiếng vang
  • Tình quê
  • Tình thu
  • Tôi không muốn gặp
  • Trả lời người rao bán thơ
  • Trả lời người rao bán thơ (tự hoạ)
  • Trái mùa
  • Trồng hoa cúc
  • Tuồng đời
  • Uống trăng
  • Vịnh hoa cúc
  • Vịnh lầu ông Hoàng
  • Vô đề
  • Vội vàng chi lắm
  • Xuân hứng

*Thượng thanh khí

  • Vầng trăng
  • Ưng trăng
  • Tình hoa
  • Mơ duyên
  • Cưới xuân, cưới vợ
  • Buồn ở đây
  • Sao, vàng sao Đừng cho lòng bay xa
  • Nói tiên tri
  • Trường thọ
  • Nhạc
  • Hương
  • Tài hoa

*Xuân như ý

  • Ra đời (I)
  • Say thơ
  • Đêm xuân cầu nguyện
  • Nguồn thơm
  • Điềm lạ
  • Xuân đầu tiên
  • Ta nhớ mình xa (Một nửa trăng)
  • Nhớ thương1
  • Say chết đêm nay
  • Lang thang
  • Anh điên
  • Em điên
  • Bến Hàn Giang
  • Thánh nữ đồng trinh Maria Ave Maria
  • Phan Thiết! Phan Thiết!
  • Hãy đón hồn anh

*Gái quê (1936)

  • Nụ cười
  • Gái quê
  • Nắng tươi…
  • Bẽn lẽn
  • Tôi thích làm con gái
  • Khóm vi lau
  • Tiếng nấc…
  • Tôi không muốn gặp
  • Ngủ mớ
  • Uống trăng
  • Ngày mai…
  • Hồn thơ
  • Mất duyên
  • Duyên muộn
  • Sượng sùng
  • Hái dâu
  • Quả dưa
  • Trái mùa
  • Hái trầu tươi
  • Nhớ nhung
  • Em làm dáng
  • Hát giã gạo
  • Âm thầm
  • Tiếng vang
  • Tình quê
  • Mơ…
  • Tình thu
  • Một đêm nói chuyện với gái quê
  • Nhớ chăng?
  • Đời phiêu lãng
  • Lòng quê
  • Cô bán trầu
  • Ca dao (II) Em sắp lấy chồng
  • Em lấy chồng

*Đau thương (Thơ điên, 1937)

+Phần 1: Hương thơm

+Phần 2: Mật đắng

  • Những giọt lệ
  • Cuối thu
  • Thao thức
  • Hãy nhập hồn em
  • Khói hương tan
  • Đôi ta
  • Sầu vạn cổ
  • Muôn năm sầu thảm
  • Dấu tích
  • Gửi anh

+Phần 3: Máu cuồng & Hồn điên

  • Trường tương tư
  • Hồn là ai
  • Biển hồn ta
  • Sáng láng
  • Ngủ với trăng
  • Say trăng
  • Rượt trăng
  • Trăng tự tử
  • Chơi trên trăng
  • Một miệng trăng
  • Rướm máu
  • Trút linh hồn
  • Ước ao
  • Cô liêu
  • Người ngọc
  • Cô gái đồng trinh
  • Ngoài vũ trụ

*Chơi giữa mùa trăng (1941)

  • Chơi giữa mùa trăng
  • Mùa thu chưa tới
  • Kêu gọi
  • Quan niệm thơ
  • Khao khát
  • Tình
  • Thơ
  • Ra đời (II)
  • Linh hồn thanh khiết
  • Chiêm bao với sự thực

*Một số tác phẩm thơ khác

  • Ái khanh hỡi
  • Ăn tết
  • Biết anh
  • Bức thư xanh
  • Canh khuya cảm tác
  • Cảnh Phan Thiết trong ngày tuần du
  • Chạy theo hạnh phúc
  • Chưa biết yêu
  • Cô Bích Ngọc trả lời
  • Đàn ngọc
  • Đánh lừa
  • Đêm khuya ở nhà quê
  • Đêm khuya tự tình với sông Hương
  • Đón gió
  • Em đau
  • Em sắp lấy chồng
  • Gái lấy chồng già
  • Ghẹo cô bán chè bông cỏ
  • Gởi cho người không quen biết
  • Hình ảnh xưa
  • Hỏi thăm cô Bích Ngọc
  • Hồn lìa khỏi xác
  • Hồn qua đêm
  • Kén chồng
  • Khách qua đường và cô bán trầu
  • Lòng anh
  • Lượng vàng
  • Lưu luyến (I)
  • Một cõi quên
  • Mùa thương Rụng rồi
  • Này đây lời ngọc song song
  • Nắng vàng
  • Ngày tết xa nhà
  • Ngày xuân đi chơi đề thơ ở chùa
  • Ngoạn cảnh chùa (I)
  • Ngoạn cảnh chùa (II)
  • Nhạc bay
  • Nhàn
  • Nước mây
  • Phong hoa tuyết nguyệt
  • Phút mơ màng
  • Say máu ngà
  • Siêu thoát
  • Sống khổ và phấn đấu
  • Sớm mồng một Tết đi xe lửa ra Huế
  • Thắm thiết
  • Thầm lặng
  • Thương
  • Tởn làm thơ Đường luật
  • Trên bờ
  • Trên cầu Tràng Tiền
  • Trên dòng tiêu Kim Thuỷ
  • Tự thuật
  • Tự trào
  • Tương tư
  • Vẩn vơ…
  • Vớt hồn
  • Xuân như ý
  • Ý trinh

15 Bài Thơ Hay, Nổi Tiếng Nhất Của Hàn Mặc Tử

Cùng thưởng thức và chiêm nghiệm 15 bài thơ hay, nổi tiếng nhất của Hàn Mặc Tử dưới đây nhé!

Đây Thôn Vĩ Dạ

Sao anh không về chơi thôn Vĩ?
Nhìn nắng hàng cau nắng mới lên.
Vườn ai mướt quá, xanh như ngọc
Lá trúc che ngang mặt chữ điền.

Gió theo lối gió, mây đường mây,
Dòng nước buồn thiu, hoa bắp lay…
Thuyền ai đậu bến sông trăng đó,
Có chở trăng về kịp tối nay?

Mơ khách đường xa, khách đường xa,
Áo em trắng quá nhìn không ra…
Ở đây sương khói mờ nhân ảnh,
Ai biết tình ai có đậm đà?

Ưng Trăng

Tôi ngâm thơ trăng thơ trăng
Không ngờ gió mát phăng phăng bay về.
Sáng xanh đậu bức tranh đề,
Bông thơm hội ý bên lề chờ mong.
Tiếng ca nhẹ thỡn chưa vồng,
Bởi chưng huyền ảo còn lồng hương lên.
Chờ đày khí hậu còn nguyên,
Không ai chạm tới mà đền sao đang.
Tôi ưng quá! Tôi ưng nàng,
Nàng xa xa lắm, ơi nàng Trăng ơi!

Bán Túi Thơ

Ai mua ta bán túi thơ đây
Đổi lấy tiền tiêu với tháng ngày
Vay mãi non sông coi hổ mặt
Mượn hoài trời đất đã quen tay
Xuân về bố thí năm ba chữ
Tết lại tiêu pha sáu bảy bài
Nhắn khách văn chương trong bốn bể
Bằng lòng mua lấy trả tiền ngay

Đời Phiêu Lãng

Mây trắng ngang trời bay vẩn vơ…
Ðời anh lưu lạc tự bao giờ?
Ði, đi,… đi mãi nơi vô định,
Tìm cái phi thường cái ước mơ…

Ở chốn xa xôi em có hay,
Nắng mưa đã trải biết bao ngày,
Nụ cười ý nhị như mai mỉa,
Mỉa cái nhân tình lúc đổi thay…

Trên đường gió bụi anh lang thang,
Bụng đói như cào, lạnh khớp răng,
Không có nhà ai cho nghỉ bước,
Vì anh là kẻ chẳng giàu sang.

Ðêm đêm anh ngủ túp lều tranh,
Chỗ tạm dừng chân khách bộ hành,
Ðến sáng hôm sau, anh cất bước
Ra đi với cái mộng chưa thành…

Hãy Nhập Hồn Em

Đừng nhắc nhở tên anh ngoài lỗ miệng,
Vì gió hương nghe được rỉ thầm hoa.

Lộ mất rồi tâm sự của đôi ta
Chưa hề nói cho một ai nghe biết,
Chưa hề dặn ngày mai rồi tiễn biệt,
Chưa khi nào đọc đến chữ chia ly.

Bỗng đêm nay, trước cửa bóng trăng quỳ,
Sấp mặt xuống cúi mình theo dáng liễu.
Lời nguyện gẫm xanh như màu huyền diệu,
Não nề lòng viễn khách giữa lúc mơ.
Trời từ bi cảm động ứa sương mờ,
Sai gió lại lay hồn trong kẽ lá
Trăng choáng váng với hoa tàn cùng ngả
Anh đoán chừng cơn ấy em ngất đi.

Khổ lòng chưa, em hỡi! Mộng tình si
Cuồng dại quá, khiến nước mây sường sượng.
Nhưng qua rồi những phút giây tơ tưởng,
Anh nhìn trăng lõn lẽn đậu ngành cao.
Phải giờ nầy đang lúc em chiêm bao,
Vì chính giờ nầy anh đang yêu thiệt,
Em, hãy nhập hồn em trong bóng nguyệt.

Những Giọt Lệ

Trời hỡi, bao giờ tôi chết đi?
Bao giờ tôi hết được yêu vì,
Bao giờ mặt nhựt tan thành máu,
Và khối lòng tôi cứng tợ si?

Họ đã xa rồi khôn níu lại,
Lòng thương chưa đã, mến chưa bưa…
Người đi, một nửa hồn tôi mất,
Một nửa hồn tôi bỗng dại khờ.

Tôi vẫn còn đây hay ở đâu?
Ai đem tôi bỏ dưới trời sâu?
Sao bông phượng nở trong màu huyết,
Nhỏ xuống lòng tôi những giọt châu?

Trăng Vàng Trăng Ngọc

Trăng! Trăng! Trăng! Là Trăng, Trăng Trăng!
Ai mua trăng tôi bán trăng cho
Không bán đoàn viên, ước hẹn hò…
Bao giờ đậu trạng vinh quy đã
Anh lại đây tôi thối chữ thơ.

Không, Không, Không! Tôi chẳng bán hồn Trăng.
Tôi giả đò chơi, anh tưởng rằng
Tôi nói thiệt, là anh dại quá:
Trăng Vàng Trăng Ngọc bán sao đang.

Trăng! Trăng! Trăng! Là Trăng, Trăng, Trăng!
Trăng sáng trăng sáng khắp mọi nơi
Tôi đang cầu nguyện cho trăng tôi
Tôi lần cho trăng một tràng chuỗi
Trăng mới là Trăng của Rạng Ngời
Trăng! Trăng! Trăng! Là Trăng, Trăng, Trăng!

Cô Gái Đồng Trinh

Ôi cho ghê quá, ôi ghê quá
Cảm thấy hồn tôi ớn lạnh rồi

Đêm qua trăng vướng trong cành trúc
Cô láng giềng bên chết thiệt rồi
Trinh tiết vẫn còn nguyên vẹn mới
Chưa hề âu yếm ở đầu môi.

Xác cô thơm quá thơm hơn ngọc
Cả một mùa xuân đã hiện hình
Thinh sắc cơ hồ lưu luyến mãi
Chết rồi – xiêm áo trắng như tinh.

Có tôi đây hồn phách tôi đây
Tôi nhập vào trong xác thịt này
Cốt để dò xem tình ý lạ
Trong lòng bí mật ả thơ ngây

Biết rồi, biết rồi! Thôi biết cả
Té ra Nàng sắp sửa yêu ta
Bao nhiêu mơ ước trong tim ấy
Như chực xuân về thổ lộ ra.

Gái Quê

Xuân trẻ, xuân non, xuân lịch sự
Tôi đều nhận thấy trên môi em
Làn môi mong mỏng tươi như máu
Đã khiến môi tôi mấp máy thèm

Từ lúc tóc em bỏ trái đào
Tới chừng cặp má đỏ au au
Tôi đều nhận thấy trong con mắt
Một vẻ thơ ngây và ước ao

Lớn lên, em đã biết làm duyên
Mỗi lúc gặp tôi che nón nghiêng
Nghe nói ba em chưa chịu nhận
Cau trầu của khách láng giềng bên

Mơ Duyên

Non nước tâm tình rộng bốn phương
Đòi em làm Nhạc, tôi làm Hương
Đêm nay đại yến Lâm Xuân Các
Điêu Thuyền đàn khúc Tề Tuyên Vương

Xong rồi đôi ta qua Đào Nguyên
Em làm rượu ngọt, anh làm men
Tiên cô không đợi duyên mời mọc
Say thôi gò má đỏ rần lên.

Liêu Tây bây giờ đang chiêm bao
Bây giờ ly biệt đến phương nao
Ước chi ta hoá làm Lê ảnh
Để khóc thương nhau đến bạc đầu.

Khói Hương Tan

Tối hôm nay muôn sao bơi nhấp nhánh.
Sông Mê Hà đưa đẩy sóng triền miên…
Thuyền anh buông lửng lơ trong hiu quạnh,
Tới em chưa, đã tới bến lòng em?

Mộng uyên ương đang khi tim rào rạt,
Thuyền anh neo đậu trước bến Hàn giang.
Nhưng uyên ương khi trăng sao bàng bạc,
Biến mất rồi, anh thấy khói hương tan.

Sầu Vạn Cổ

Lòng ta sầu thảm hơn mùa lạnh,
Hơn hết u buồn của nước mây.
Của những tình duyên thương lỡ dở,
Của lời rên siết gió heo may.

Cho ta nhận lấy không đền đáp,
Ơn trọng thiêng liêng xuống bởi trời,
Bằng tiếng kêu gào say chếnh choáng,
Bằng tim, bằng phổi nóng như sôi.

Và sóng buồn dâng ngập cả hồn,
Lan tràn đến bến mộng tân hôn.
Khoé cười nức nở nơi đầu miệng,
Là nghĩa, trời ơi, nghĩa héo don.

Trút Linh Hồn

Máu đã khô rồi thơ cũng khô
Tình ta chết yểu tự bao giờ!
Từ nay trong gió, – trong mây gió,
Lời thảm thương rền khắp nẻo mơ.

Ta còn trìu mến biết bao người
Vẻ đẹp xa hoa của một trời,
Đầy lệ, đầy thương, đầy tuyệt vọng.
Ôi! giờ hấp hối sắp chia phôi!

Ta trút linh hồn giữa lúc đây,
Gió sầu vô hạn nuối trong cây…
Còn em sao chẳng hay gì cả?
Xin để tang anh đến vạn ngày.

Một Cõi Quên

Đêm ấy lại đêm thức với trăng
Mưa ngoài hiên lạnh ẩn dáng Hằng
Cô đơn! Ừ nhỉ, chừng quạnh quẽ
Đêm rất riêng mình – Một cõi quên!

Tôi trả cho tôi những ngại ngần
Trả người – đây nhé những phân vân
Cõi riêng lặng lẽ gài then kín
Ngoài ấy người vui với bụi trần.

Cơn gió lập đông buốt lạnh lùng
Tứ bề gom lại một cõi không
Lặng nghe – Tôi nhé, nghe tôi khóc
Hiện hữu mà chi? Chỉ nghẹn lòng.

Ghen

Ta ném mình đi theo gió trăng:
Lòng ta tản khắp bốn phương trời.
Cửu trùng là chốn xa xôi lạ,
Chim én làm sao bay đến nơi?

Chiếc tàu chở cả một đêm trăng,
Muôn ánh sao ngời chói thẳng băng.
Muôn sợi hương trầm bay bối rối,
Muôn vàn thần thánh sống cao sang.

Giây phút, ôi chao! Nguồn cực lạc,
Tình tôi ghen hết thú vô biên.
Ai cho châu báu, cho thinh sắc,
Miệng lưỡi khô khan, hết cả thèm.

Đừng bỏ lỡ tác phẩm 🔰Thơ Hoàng Phủ Ngọc Tường 🔰 Tác Giả, Tác Phẩm

Các Bài Thơ Xuân Của Hàn Mặc Tử

Sưu tầm các bài thơ xuân hay nhất của Hàn Mặc Tử chia sẻ cho bạn đọc đang quan tâm.

Xuân Như Ý

Thần trí cao dâng đến chín trời
Cung cầm rất lạ nỗi chơi vơi
E khi mùi đạo là hương đức
Đớp mắt lên cho chí rụng rời
Hào quang vây riết điềm chiêm bao
Chúa hiện ra trong điệu nhạc nào
Đầy rẫy no nê nguồn sáng láng
Rất nên trăng ngọc với vàng sao
Phút giây hoan lạc ngớp vô song
Bờ bến thơ đây rộn gió lòng
Ý đã nên sang, tình phải trọng
Cho mau! Lời nguyền nóng lên không
Chúa tôi, trên hết báu thanh xuân
Rất đã, rất no, ớn bội phần
Lời đẹp cao rao muôn trượng cả:
Đây, xuân như ý, nguyện như rằm.

Đêm Xuân Cầu Nguyện

Trời hôm nay bình an như nguyệt bạch,
Đường trăng xa, ánh sáng tuyệt vời bay…
Đây là hương quý trọng thấm trong mây
Ngời phép lạ của đức tin kiều diễm,
Câu tàn tạ, không khen long cả phiếm:
Bút Xuân Thu mùa nhạc đến vừa khi
Khắp mười phương điềm lạ trổ hoài nghi:
Cây bằng gấm, và lòng sông toàn ngọc!
Và đầu hôm một vì sao liền mọc
Ở phương Nam mầu nhiệm biết ngần mô!
Vì muôn kinh dồn dập cõi thơm tho
Thêm nghĩa lý sáng trưng như thất bảo.
Ta chấp hai tay lạy quỳ hoan hảo,
Ngửa trông cao, cầu nguyện trắng không gian –
Để vừa dâng vừa hiện bốn mùa xuân
Nở một lượt giàu sang hơn Thượng Đế.

Đã no nê, đã bưa rồi, thế hệ
Của phường trai mê mẩn khí thanh cao
Phượng hoàng bay trong một tối trăng sao
Mà ánh sáng không còn khiêm nhượng nữa;
Đương cầu xin ọc thơ ra đường sữa,
Ta ngất đi trong khoái lạc của hồn đau…
Trên chín tầng, diêu động cả trân châu
Dường sống lại muôn ngàn hoa phẩm tiết,
Nhịp song đôi: này đây, cung cầm nguyệt
Ướp lời thơ thành phước lộc đường tu
Tôi van lơn, thầm nguyện chúa Giê-su
Ban ơn xuống cho mùa xuân hôn phối,
Xin thứ tha những câu thơ tội lỗi
Của bàn tay thi sĩ kẻ lên trăng:
Trong bao đêm xao xuyến vũng sông Hằng.

Xuân Hứng

Non sông ngàn dặm ngắm càng xinh
Ừ, tết năm nay thật hữu tình
Pháo nổ, nổ tan luồng thất nghiệp
Xuân về, về ghẹo khách ba sinh
Hoa tươi sách với Thiên Kiều gái
Cảnh đẹp dường như thuỷ mặc tranh
Cao hứng đã toan cầm bút vịnh
Đào nguyên đâu lại thoáng qua mành

Cưới Xuân, Cưới Vợ

Lá nại – đông tơ gió đãi chiều
Bướm vườn hạnh áo xinh đem trẻ
Nhà quan nao cốt cách ra vẻ
Xuân vô ra không biết bao nhiêu
Pháo nhân duyên nổ đã hơi nhiều
Trầu lịch sự têm mời hai họ
Đường trai thẹn nên không dám ngó
Nói chi Nường là gái đông lân
Buồng không xa xiêm áo sương sần
Ông mai mới cưới như ngô nở
Người ta cưới cả xuân cả vợ
Nên ân tình nổi máu trên môi
Còn em sao chưa biết hổ ngươi
Để mai mốt anh đi lễ hỏi
Còn em nữa, lòng chưa biết nói
Đôi mắt còn nguyên vẹn mùa thơ
Đứng không xa, sao ngó hững hờ
Anh sốt ruột muốn kêu: Em quá.

Mùa Xuân Chín

Trong làn nắng ửng: khói mơ tan,
Đôi mái nhà tranh lấm tấm vàng.
Sột soạt gió trêu tà áo biếc,
Trên giàn thiên lý. Bóng xuân sang.

Sóng cỏ xanh tươi gợn tới trời
Bao cô thôn nữ hát trên đồi;
– Ngày mai trong đám xuân xanh ấy,
Có kẻ theo chồng bỏ cuộc chơi…

Tiếng ca vắt vẻo lưng chừng núi,
Hổn hển như lời của nước mây,
Thầm thĩ với ai ngồi dưới trúc,
Nghe ra ý vị và thơ ngây…

Khách xa gặp lúc mùa xuân chín,
Lòng trí bâng khuâng sực nhớ làng:
– “Chị ấy, năm nay còn gánh thóc
Dọc bờ sông trắng nắng chang chang?”

Ngày Xuân Đi Chơi Đề Thơ Ở Chùa

I
Tức cảnh đề thi trước cửa chùa,
Mỹ nhân năm ngoái lạc vào chưa.
Quanh hồ cỏ mọc hoa sen vắng,
Phưởng phất mùi hương ngọn gió đưa.

II
Gió đưa tiếng kệ thoảng bên tai,
Đề vịnh tiêu dao trước Phật đài.
Nét chữ đan thanh còn rỡ rỡ,
Phong lưu gấp mấy bạn Thiên Thai.

III
Một năm tu đến một lần thôi,
Một bữa cơm chay cũng khó coi.
Một chén trà dâng chưa phải cách,
Một câu: mô Phật, một câu mời.

IV
Êm đềm mát mẻ khí ban mai,
Đến Phật nghe câu sướng lỗ tai,
Bảy bước thành thơ mau mắn lạ,
Ra về tưởng lạc lối Thiên Thai.

Ăn Tết

Tết nhứt nhà ai khéo khéo bày,
Cỗ bàn sắm sửa áo quần may.
Cành bông ba bữa mang công nợ,
Tốt mặt mấy ngày phải mượn vay.
Cô nọ đủ lưng chờ bóc sách,
Cậu kia móc đít được ba tây.
Ai vui cười thiệt ta cười gượng,
Lãnh đạm thà mang tiếng chẳng hay.

Sớm Mồng Một Tết Đi Xe Lửa Ra Huế

Trời đất tinh sương ngó lập loà!
Lên xe mà mắt mở chưa ra…
Thấy xanh hoa cỏ, xuân về mẻ!
Nghe động non sông, tết vậy hà!
Dãy núi nằm trơ tuồng lật đật,
Ngành cây chết đứng khéo bôn ba…
Một toà cổ miếu trong lùm khói…
Còi rúc vang lên sắp tới ga.

Ngày Tết Xa Nhà

Riêng tớ xuân về dạ héo von
Xa nhà xa vợ với xa con.
Hoa đào trên áo gây hương nhớ,
Tiếng pháo bên tai giục nỗi buồn.
Thoi én như thêu tranh cách biệt,
Gió xuân càng lạnh kẻ cô đơn.
Người vui tấp nập mòi sung sướng,
Riêng tớ xuân về dạ héo von…

Xuân Đầu Tiên

Mai sáng mai, trời cao rộng quá!
Gió căng hơi và nhạc lên mây.
Đôi lòng cũng ấm như xuân ấm,
Chỉ có áo xuân trắng trẻo thay…

Mai này thiên địa mới tinh khôi,
Gió căng hơi và nhạc lên trời,
Chim khuyên hót tiếng đầu tiên hết,
Hoa lá hồ nghi sự lạ đời.

Trái cây bằng ngọc vỏ bằng gấm,
Còn mặt trời kia tợ khối vàng…
Có người trai mới in như nguyệt,
Gió căng hơi và nhạc lên ngàn.

Thuở ấy càn khôn mới dựng nên,
Mùa thơ chưa gặt tốt tươi lên,
Người thơ phong vận như thơ ấy
Nào đã ra đời ngọc biết tên.

Xuân gấm đầu tiên giữa cõi đời
Mùi thơm ngây dại sóng con ngươi
Hãy hoan hô, lời cao như sấm
– Vạn tuế, bay ơi! Nắng rợp trời!

Thơ Hàn Mặc Tử Về Hồ Xuân Hương

Theo các tập thơ được xuất bản và ghi chép lại thì Hàn Mặc Tử không có bài thơ nào viết về nữ sĩ Hồ Xuân Hương.

Xem thêm về ❤️️Thơ Hồ Xuân Hương ❤️️Tuyển Tập Thơ Hay

Thơ Hàn Mặc Tử Về Biển, Thiên Nhiên

Tuyển tập các bài thơ của Hàn Mặc Tử về biển, thiên nhiên hay nhất không nên bỏ lỡ.

Biển Hồn Ta

Máu tim ta tuôn ra làm biển cả,
Mà sóng lòng dồn dập như mây trôi.
Sóng lòng ta tràn lan ngoài xứ lạ
Dâng cao lên, cao tột tới trên trời.

Ôi, ta đã mửa ra từng búng huyết,
Khi say sưa với lượn sóng triền miên,
Khi nhận lấy trong thâm tâm cay nghiệt,
Giọng hờn đau trăm vạn nỗi niềm riêng.

Ta muốn níu hồn ai đương hiển hiện
Trong lòng và đang tắm máu sông ta.
Ta muốn vớt ai ra ngoài sóng điện,
Để nhìn xem sắc mặt với làn da.

Ôi ngông cuồng! ôi rồ dại, rồ dại!
Ta đi thuyền trên mặt nước lòng ta.
Ôi ngông cuồng! ôi rồ dại, rồ dại!
Ta cắm thuyền chính giữa vũng hồn ta!

Quả Dưa

Ánh nắng lao xao trên đọt tre,
Gió nam như lửa bốc tư bề,
Môi khô chưa nếm mùi son phấn,
Khao khát, trời ơi, bụm nước khe…

Lơ đãng mắt nhìn đến vạt dưa,
Quả dưa xinh xắn buổi ban trưa,
Chán chường hóng mát nằm phơi bụng,
Ai thấy lúc này mà chẳng ưa…

Ta lén ngắt đi rồi bóc xem:
Má hồng ửng đỏ rồi răng đen,
Ðã nhìn tận mặt còn chi nữa,
Tôi vội kề môi cắn… kẻo thèm…

Ánh nắng lao xao trên đọt tre,
Tiếng ca lanh lảnh trong vườn me,
Tiếng ca im bặt rồi thấp thoáng
Vạt áo màu nâu hiện trước hè…

Mùi hương đi trước, nàng theo sau,
Ðến chỗ vạt dưa bỗng nghẹn ngào,
Hổn hển nấc lên từng tiếng một:
Quả dưa ai hái? Quả dưa đâu!…

Chơi Trên Trăng

I
Tôi đi trong áng sương mờ
Tìm con trăng lạc ngoài bờ bến kia
Xứ yêu bát ngát tôi lìa
Dò xem ý tứ ban khuya tôi liều…

Tôi gò mây lại

Tôi kìm sao bay
Gió nào tràn ngập xứ này
Và tràn ngập cả những ngày xa xôi
Không trào nước mắt không thê thảm
Tôi doạ không gian rủa tới cùng
Tôi khát vô cùng
Tôi riết thời gian trong nắm tay
Tôi vò tiếc mến như vo lụa
Cất tiếng cười dòn xao động vùng mây
Tôi nhập hồn tôi trong khúc hát
Để nhờ không khí đấy trăng lên
Để nghe miếng nhạc nghê thường trổi
Để hớp tình anh của nguyệt cầu
Và để thoát ly ngoài thế giới
Để cười để trửng để yêu nhau
Lên chơi cung quế lần đầu
Ôi phép lạ…
Ôi nhiệm màu
Vườn tiên sáng láng như lòng người thương

II
Ta bay lên! Ta bay lên!
Gió tiễn đưa ta tới nguyệt thiềm
Ta ở trên cao nhìn trở xuống
Lâng lâng mây khói quyện trăng đêm

Ta gặp nàng Trăng ở suối Trăng
Nỗi lòng ta mở lẹ như phăng
Sáng trưng sáng cả vùng tiên động
Ta ngắm hồn ta dáng trẻ măng

Thơ ta vọt bắn thơm phưng phứt
Vô số màu tươi chảy lặng lờ
Lời đẹp thôi miên người đẹp lạ
Ta cười khanh khách điệu tơ mơ

Nàng Trăng! Hãy mớm xuống hồn ta
Sức nóng trong hơi của ngọc ngà
Sức khoẻ bay lan vườn ngự uyển
Nụ cười ta nở ngọt như hoa….

Đêm Trăng

Bữa ni sáng tỏ bóng Hằng
Thử xem thiên hạ ai bằng ta không
Thảnh thơi lầu mát ngồi trông
Muôn vàn tâm sự một dòng nao nao
Càng lên, càng tỏ, càng cao
Trăng ơi hãy ghé động đào xem hoa
Hữu tình ta lại gặp ta
Đêm nay mới thấy đậm đà khuôn thiên
Mà sao ngậm miệng làm duyên
Đã nhiều căn dặn nỗi niềm tóc tơ
Mà sao trăng khéo hững hờ
Vì trăng ta phải ngồi chờ suốt đêm
Muốn bay lên tận cung thiềm
Kéo vầng trăng xuống kết duyên châu trần

Ngoài Vũ Trụ

Lụt Hồng Thuỷ trời không cho tái lại,
Khiến bồ cau bay bổng quá không gian.
– Ra không gian là vượt hẳn thượng tầng.
Tấp tới đến ở ngoài kia vũ trụ,
Nơi khí tượng bốc ngùn muôn tinh tú,
Nơi không cho hồn lai vãng quan chiêm.
Sáng vô cùng, sáng láng cả mọi miền,
Không u ám như cõi lòng ma quỉ.
Vì có đấng Hằng Sống, hằng ngự trị,
Nhạc thiêng liêng dồn trỗi khắp hư linh.

Ồ say sưa trên hết các tục tình,
Ồ thú lạ, những phút giây thanh thoát.
Hương cho thơm ứ đầy hơi khoái lạc,
Máu cho cuồng run giận đến miên man.
Hồn hỡi hồn, lên nữa, quá thinh gian,
Tìm tới chốn chiêm bao ngoài sự thực.
Mộng là mộng tràn trề muôn vạn ức.
Tình thơm tho như ngấn lệ còn nguyên.
Ta ước ao đầu đội mũ triều thiên,
Và tắm gội ở trong nguồn ánh sáng.
Ca những điệu ngọc vàng ca sang sảng,
Lời văng xa truyền nhiễm đến vô song.
Bầu hạo nhiên lồng lộng một màu trong,
Không rung động bởi tơ huyền náo nức.
Hồn hỡi hồn, bay ra ngoài kia mức,
Nơi thiên sầu địa thảm giới Lâm bô.
Say máu ngà, say nữa tới chừng mô
Cả Vũ trụ ta theo ngày Phán xét,
Là khủng khiếp cả Trời Đất tiêu diệt.

Đêm Khuya Tự Tình Với Sông Hương

Bây giờ chỉ có đôi ta
Bao nhiêu tâm sự Hằng Nga biết rồi
Thủa nước non đến hồi non nước
Sông Hương đành xuôi ngược đông tây
Soi lòng chỉ có đám mây
Đám mây phú quý những ngày lao đao
Sao mặt sông xanh xao ra dáng
Sao tình sông lai láng khôn ngăn?
Vì ai lắm nỗi chứa chan
Hay còn đợi khách quá giang một lần
Này thử hỏi, thuyền nan thả lá
Thuyền ai đây nấn ná bấy lâu?
Mặc ai khanh tướng công hầu
Không thèm chung đỉnh, lưng bầu gió trăng
Sao trời đất đãi đằng ra thế?
Sao mưa nguồn chớp bể luôn đêm?
Trong thành yến ẩm vui thêm
Tiếng ca lanh lảnh lọt rèm rèm thưa
Sông Hương hỡi, xuân vừa tơ liễu
Cả trăm hoa hàm tiếu nhởn nhơ
Vì đâu nước chảy lững lờ
Hay cho thế sự cuộc cờ chiêm bao
Ghét xa mã nao nao uốn khúc
Giận thời gian những lứa xuân xanh
Nhà ai khiêu vũ năm canh
Hơi men sực nức dưới thành đô xưa
Sao tức tối trôi bừa đi mãi
Chẳng buồn nghe cô lái thở than
“Thuyền em đậu bến Hương Giang
Chờ người quân tử lỡ làng tình duyên”
Thuyền lặng lẽ nằm yên với bóng
Nước sống xuôi dợn sóng bến thuyền
Trong thành ngủ chết con đen
Khoá xuân bỏ lỏng đến then chẳng gài
Hãy trông thử đền đài dinh thự
Dấu xưa, xưa tình tứ làm sao
Ô hay! Sóng chảy dạt dào
Chiếc thuyền vô định tạc vào bến mê
Sao trai gái đi về trong mộng
Mà sông Hương chẳng động niềm riêng
Trong thành để lạnh hương nguyền
Tiếng gà gáy nguyệt láng giềng còn say.

Nước Mây

Nắng nhạt, rừng tùng lách tiếng ca
Bên đèo em ngắm chân trời xa
Dưới đèo bóng mát lan bờ ruộng
Em cởi niềm ra, trải ý ra

Hơi thở êm nồng trộn với hương
Với làn gió nhẹ với tình thương
Bao la như cảnh trong mơ ước
Tôi chỉ yêu em ở dọc đường

Vì chưng tâm trí chỉ băn khoăn
Đến sắc yêu kiều của mỹ nhân
Ở chỗ sông hồ hay quyến luyến
Ở nơi tình tự của hoa trăng

Vì chứng u uẩn của lòng tôi
Chỉ biết khơi ra tản giữa trời
Vào lúc nắng chiều thôi rỡn lá
Vào hồi suối lặng gió chơi vơi

Vì chưng ý nghĩa của tình yêu
Chỉ giải ra khi nhạt bóng chiều
Và chỉ phô trương màu nghệ thuật
Trên làn sóng áo lúc đìu hiu

Vì chưng tất cả vẻ ngây thơ
Quyến rũ mê hồn của gái tơ
Chỉ lộ nên tình trong sạch được
Là nhờ đứng lặng cảnh trong mơ

Tôi chỉ yêu em như thế này
Luôn bây giờ với mãi sau đây
Lòng tôi áy náy trong khi gió
Rủ rỉ bên tai chuyện nước mây…

Buồn Thu

Ấp úng không ra được nửa lời
Tình thu bi thiết lắm thu ơi
Vội vàng cánh nhạn bay đi trớt
Hiu hắt hơi may thoảng lại rồi.
Nằm gắng đã không thành mộng được
Ngâm tràn cho đỡ chút buồn thôi
Ngàn trùng sương toả, cây e lạnh
Chỉ có thông kia chịu với trời.

Đà Lạt Trăng Mờ

Đây phút thiêng liêng đã khởi đầu:
Trời mơ trong cảnh thực huyền mơ!
Trăng sao đắm đuối trong sương nhạt,
Như đón từ xa một ý thơ.

Ai hãy làm thinh chớ nói nhiều,
Để nghe dưới đáy nước hồ reo;
Để nghe tơ liễu run trong gió,
Và để xem trời giải nghĩa yêu…

Hàng thông lấp loáng đứng trong im,
Cành lá in như đã lặng chìm.
Hư thực làm sao phân biệt được!
Sông Ngân Hà nổi giữa màn đêm.

Cả trời say nhuộm một màu trăng,
Và cả lòng tôi chẳng nói rằng.
Không một tiếng gì nghe động chạm,
Dẫu là tiếng vỡ của sao băng…

Trăng Tự Tử

Lòng giếng lạnh! Lòng giếng lạnh
Sao chẳng một ai hay
Nghe nói mùa thu náu ở chỗ này
Tất cả âm dương đều tụ họp
Và ta ưng mây ngừng lại ở nơi đây
Để nghe, à để nghe
Bao giờ bí mật đêm thời loạn
Bao giọng buồn thương gió đã thề
Bao lời ai oán của si mê
Mà trai gái tự tình bên miệng giếng
Miệng giếng há ra
Nuốt ực bao la
Nuốt vì sao rơi rụng
Loạn rồi! Loạn rồi, ôi giếng loạn
Ta hoảng hồn, hoảng vía, ta hoảng điên
Nhảy ùm xuống giếng vớt trăng lên.

Thơ Hàn Mặc Tử Kinh Dị

Ngoài căn bệnh phong đã ảnh hưởng đến thơ của thi sĩ họ Hàn, bật ra thành những lời gào thét uất hận, thì trong thơ của ông còn có những hình ảnh thật kỳ dị, đôi lúc ma quái rùng rợn. Dưới đây là một số bài thơ mang tính kinh dị của Hàn Mặc Tử.

Cô Liêu

Gió lùa ánh sáng vô trong bãi,
Trăng ngậm đầy sông, chảy láng lai.
Buồm trắng phất phơ như cuống lá,
Lòng tôi bát ngát rộng bằng hai.

Tôi ngồi dưới bến đợi nường Mơ,
Tiếng rú ban đêm rạn bóng mờ,
Tiếng rú hồn tôi xô vỡ sóng,
Rung tầng không khí, bạt vi lô.

Ai đi lẳng lặng trên làn nước,
Với lại ai ngồi khít cạnh tôi?
Mà sao ngậm kín thơ đầy miệng,

Không nói không rằng nín cả hơi?
Chao ôi! Ghê quá trong tư tưởng,
Một vũng cô liêu cũ vạn đời!

Cuối Thu

Lụa trời ai dệt với ai căng,
Ai thả chim bay đến Quảng Hàn,
Và ai gánh máu đi trên tuyết,
Mảnh áo da cừu ngắm nở nang.

Mây vẽ hằng hà sa số lệ,
Là nguồn ly biệt giữa cô đơn.
Sao không tô điểm nên sương khói,
Trong cõi lòng tôi buổi chập chờn.

Đây bãi cô liêu lạnh hững hờ,
Với buồn phơn phớt, vắng trơ vơ.
Cây gì mảnh khảnh run cầm cập,
Điềm báo thu vàng gầy xác xơ.

Thu héo nấc thành những tiếng khô.
Một vì sao lạ mọc phương mô?
Người thơ chưa thấy ra đời nhỉ?
Trinh bạch ai chôn tận đáy mồ?

Rướm Máu

Ta muốn hồn trào ra đầu ngọn bút
Mỗi lời thơ đều dính não cân ta
Bao nét chữ quay cuồng như máu vọt
Như mê man chết điếng cả làn da.

Cứ để ta ngất ngư trong vũng huyết
Trải niềm đau trên mảnh giấy mong manh,
Đừng nắm lại nguồn thơ ta đang siết
Cả lòng ta trong mớ chữ rung rinh.

Ta đã ngậm hương trăng đầy lỗ miệng
Cho ngây người mê dại đến tâm can
Thét chòm sao hoảng rơi vào đáy giếng
Mà muôn năm rướm máu trong không gian.

Hồn Là Ai

Hồn là ai? là ai? tôi chẳng biết.
Hồn theo tôi như muốn cợt tôi chơi.
Môi đầy hương tôi không dám ngậm cười.
Hồn vội mớm cho tôi bao ánh sáng…
Tôi chết giả và no nê vô vạn,
Cười như điên, sặc sụa cả mùi trăng.
Áo tôi là một thứ ngợp hơn vàng,
Hồn đã cấu, đã cào, nhai ngấu nghiến!
Thịt da tôi sượng sần và tê điếng,
Tôi đau vì rùng rợn đến vô biên.
Tôi dìm hồn xuống một vũng trăng êm,
Cho trăng ngập, trăng dồn lên tới ngực.
Hai chúng tôi lặng yên trong thổn thức,
Rồi bay lên cho tới một hành tinh,
Cùng ngả nghiêng lăn lộn giữa muôn hình,
Để gào thét một hơi cho rởn ốc
Cả thiên đàng, trần gian và địa ngục.

Hồn là ai? là ai? tôi không hay,
Dẫn hồn đi ròng rã một đêm nay,
Hồn mê mệt lả mà tôi thì chết giấc…

Khám phá những thông tin thú vị về 🌿Thơ Chính Hữu 🌿Tác giả, tác phẩm

Viết một bình luận