Thơ Xuân Quỳnh: Tác Giả, Tác Phẩm + Tuyển Tập Thơ Hay Nhất

Thơ Xuân Quỳnh ❤️️ Tác Giả, Tác Phẩm + Tuyển Tập Thơ Hay ✅ Tổng Quan Về Cuộc Đời, Sự Nghiệp Và Phong Cách Làm Thơ Của Xuân Quỳnh.

Tiểu Sử Cuộc Đời Tác Giả Xuân Quỳnh

Xuân Quỳnh được xem là nữ thi sĩ nổi tiếng với nhiều tác phẩm để đời, tạo nhiều dấn ấn trong lòng bạn đọc. Để giúp bạn hiểu rõ hơn về Xuân Quỳnh thì Thohay.vn đã khái quát các thông tin tiểu sử cuộc đời của bà như sau:

  • Nhà thơ Xuân Quỳnh (1942 – 1988) tên thật là Nguyễn Thị Xuân Quỳnh.
  • Quê quán xã La Khê, thị xã Hà Đông, Tỉnh Hà Đông, nay thuộc Quận Hà Đông, Tp Hà Nội. 
  • Vào tháng 2/1955, Xuân Quỳnh được tuyển vào Đoàn Văn Công Nhân Dân Trung Ương và đã ở đây bà đã được đào tạo thành một diễn viên múa.
  • Bà đã nhiều lần đi biểu diễn ở nước ngoài và dự Đại hội thanh niên sinh viên thế giới năm 1959 tại Vienna (Áo).
  • Từ năm 1962 đến 1964, Xuân Quỳnh học Trường bồi dưỡng những người viết văn trẻ (khoá I) của Hội Nhà văn Việt Nam. Sau khi học xong, làm việc tại báo Văn nghệ, báo Phụ nữ Việt Nam. 
  • Xuân Quỳnh là hội viên từ năm 1967, ủy viên Ban chấp hành Hội Nhà văn Việt Nam khoá III. 
  • Năm 1973, bà kết hôn với nhà viết kịch, nhà thơ Lưu Quang Vũ, trước đó, Xuân Quỳnh kết hôn lần đầu tiên với một nhạc công của Đoàn Văn công nhân dân Trung ương và đã ly hôn.
  • Xuân Quỳnh mất ngày 29 tháng 8 năm 1988 trong một vụ tai nạn giao thông tại đầu cầu Phú Lương, thị xã Hải Dương (nay là thành phố), tỉnh Hải Dương, cùng với chồng Lưu Quang Vũ và con trai Lưu Quỳnh Thơ mới 13 tuổi.

Xem thêm chùm ❤️️ Thơ Lưu Quang Vũ ❤️️ Tác Giả, Tác Phẩm + Tuyển Tập Thơ Hay

Sự Nghiệp Sáng Tác Nhà Thơ Xuân Quỳnh

Nói về sự nghiệp sáng tác của nhà thơ Xuân Quỳnh thì không thể bỏ qua các thông tin quan trọng sau đây.

  • Từ năm 1963 – 1964, Xuân Quỳnh bắt đầu tham gia vào sự nghiệp văn thơ của mình, bà được học tại trường bồi dưỡng những người viết văn trẻ khóa 1 của hội nhà văn Việt Nam. Sau khi học xong bà về làm việc tại Báo Văn Nghệ và báo phụ nữ Việt Nam.
  • Trong các nhà thơ thuộc “thế hệ chống Mĩ” Xuân Quỳnh là nhà thơ nữ viết nhiều và hay nhất về tình yêu, thơ của bà mang đậm nét tự truyện cùng với đó là bài học triết lý đầy sâu sắc. Nội dung thơ của bà phản ánh về hiện thực cuộc sống của người dân lúc bấy giờ trong những năm tháng khắc nghiệt do chiến tranh mang lại.
  • Tác phẩm tiêu biểu: Không bao giờ là cuối, Cây trong phố – Chờ trăng, Lời ru trên mặt đất, Tự hát, Hoa cỏ may, Hoa dọc chiến hào, Thơ Xuân Quỳnh, Thơ tình Xuân Quỳnh – Lưu Quang Vũ,…
  • Bài thơ Sóng là một trong những bài thơ thành công nhất trong sáng tác của Xuân Quỳnh. Sóng thể hiện âm thanh trong trẻo của người con gái khi yêu. Xuân Quỳnh đã bộc lộ hết cảm xúc của cô gái khi đem lòng yêu thương một chàng trai. Mong ước của Xuân Quỳnh chính là có thể hòa vào biển lớn của tình yêu.
  • Vinh danh:
    • Năm 2001, Xuân Quỳnh được nhà nước phong tặng giải thưởng Nhà nước về văn học nghệ thuật.
    • Năm 2017, Chủ tịch nước ký quyết định truy tặng Giải thưởng Hồ Chí Minh về văn học nghệ thuật cho cố nhà thờ Xuân Quỳnh với 2 tập thơ đó là Lời Ru mặt đất và Bầu trời trong quả trứng.

Tặng bạn chùm 🌸Thơ Xuân Quỳnh Về Tình Yêu Và Nổi Nhớ🌸

Phong Cách Thơ Xuân Quỳnh

Cùng Thohay.vn tìm hiểu về phong cách thơ của Xuân Quỳnh chi tiết nhé!

  • Thơ của Xuân Quỳnh luôn giàu những cung bậc cảm xúc, trong đó thơ tình của Xuân Quỳnh luôn hiện diện sự chân thành, nóng bỏng của một trái tim đang yêu, một tình yêu mãnh liệt , sôi nổi nhưng cũng rất đằm thắm, rất đỗi phụ nữ.
  • Xuân Quỳnh được xem là người viết thơ tình hay nhất trong nền thơ ca hiện đại Việt từ sau 1945. Thơ Xuân Quỳnh là tiếng lòng của một tâm hồn thiết tha gắn bó với cuộc đời, với con người, khao khát tình yêu, trân trọng hạnh phúc bình dị đời thường. Khát vọng sống và khát vọng yêu mãnh liệt gắn liền với những dự cảm về sự bất trắc.
  • Những chủ đề chính của bà thường là: tình yêu, kỷ niệm về tuổi thơ, gia đình và chủ yếu các bài thơ có tính hướng nội mang đậm phong cách cá nhân nhưng lại rất đỗi thân thuộc chứ không xa rời thực tế.

=>Thơ của bà giàu sự tinh tế và lẩn khuất phía sau đó còn là những tư tưởng, triết lý và tất cả đều được lấy từ chất liệu cuộc sống đời thường.Thơ ca của bà có tính hướng nội, thiên nhiều về tâm trạng cá nhân nhưng không quá rời xa với đời sống.

Đừng bỏ lỡ tuyển tập🌱 Thơ Lưu Quang Vũ Viết Cho Xuân Quỳnh 🌱Lãng mạn nhất

Tuyển Tập Các Tác Phẩm Của Nhà Thơ Xuân Quỳnh

Tuyển tập các tác phẩm của nhà thơ Xuân Quỳnh, mời bạn đọc cùng tham khảo.

Tuyển Tập Thơ

*Chồi biếc (1963)

  • Mưa
  • Quê hương
  • Cô diễn viên mới
  • Tiếng mẹ
  • Ghét
  • Băn khoăn
  • Một ước mơ
  • Ru
  • Cây trên đường
  • Khát vọng
  • Về đại hội
  • Tiếng hát
  • Những bước chân
  • Nước mắt
  • Một ngày đi
  • Dải băng xanh
  • Chồi biếc
  • Thuyền và biển

*Hoa dọc chiến hào (1968)

  • Tiếng gà trưa
  • Bài hát đắp đường
  • Bài thơ cửa sổ
  • Chiều ba mươi
  • Mây
  • Bay cao
  • Trưa hè
  • Tháng năm
  • Sóng
  • Khi con ra đời
  • Ngủ ngoan bé ơi
  • Đưa con đi sơ tán
  • Con gà
  • Lời ru
  • Những cây dứa dại
  • Gốc cây ngày bé
  • Gặp cha
  • Lòng mẹ
  • Câu chuyện quanh vết bánh xe
  • Hậu phương
  • Giữ lửa
  • Cây Hà Nội
  • Cột đèn góc phố
  • Vết đạn trên tường
  • Lòng yêu thủ đô
  • Chiến hào
  • Bài hát đừng có đợi
  • Chuyện con đường sau những năm chống Mỹ

Xem thêm 👉 Những Bài Thơ Hay Về Mẹ Của Xuân Quỳnh

*Lời ru trên mặt đất (1978)

  • Nguồn gốc từ ngữ
  • Lời từ giã của Trung đoàn Thủ đô
  • Vườn trong thư viện
  • Mái phố
  • Khúc hát những người anh
  • Trung du
  • Khán giả của tôi
  • Lịch mới
  • Viết cho con ngày chiến thắng
  • Đi với mùa xuân
  • Một năm
  • Đà Nẵng – gương mặt người, gương mặt biển
  • Mùa xuân mừng con thêm một tuổi
  • Cắt nghĩa
  • Con chả biết được đâu
  • Chuyện Cổ Tích Về Loài Người
  • Con Yêu Mẹ
  • Cái ngoan của Mí2
  • Mùa đông nắng ở đâu?3
  • Gửi mẹ
  • Tháng ba viết cho chị
  • Bình Trị Thiên
  • Đá Ngũ Hành Sơn
  • Đêm trở về
  • Những con đường tháng giêng
  • Gửi người xa vùng dâu
  • Thành phố quê anh
  • Hát với con tàu
  • Đêm cuối năm
  • Nghe rét đến, nhớ về Hà Nội
  • Hậu Giang
  • Đêm trăng trên đất Mũi
  • Sân ga chiều em đi
  • Lời ru trên mặt đất

Xem thêm 👉 Chùm Thơ Xuân Quỳnh Cho Bé

*Chờ trăng (1981)

  • Bầu trời trong quả trứng
  • Chờ trăng
  • Ngôi nhà ở lại
  • Cây bàng
  • Trời xanh của mỗi người
  • Mùa đông nắng ở đâu?3
  • Bài hát về cây
  • Không chịu tắm
  • Tập tầm vông
  • Chuyện về những dòng nước
  • Cô giáo của em
  • Chuyện cổ tích về loài người
  • Thư gửi bố ngoài đảo
  • Nếu chúng mình dậy sớm
  • Tuổi ngựa

*Bầu trời trong quả trứng (1982)

  • Cây chua me đất khóc
  • Còn lại gì cho mùa xuân?
  • Đi trốn đi tìm
  • Kể chuyện quả
  • Mí thích…
  • Mí trông nhà
  • Ngày mai thêm tuổi
  • Que chuyền
  • Trăng hư lắm
  • Vì sao?
  • Bầu trời trong quả trứng
  • Chờ trăng
  • Cây bàng
  • Trời xanh của mỗi người
  • Mùa đông nắng ở đâu?
  • Chuyện về những dòng nước
  • Cô giáo của em
  • Thư gửi bố ngoài đảo
  • Tuổi ngựa
  • Cái địa bàn của chú Điền
  • Cái ngoan của Mí
  • Tại sao gà con sinh ra?
  • Mí ngoan hơn cái nấm
  • Muốn trăng luôn luôn tròn…
  • Tiếng gà trưa
  • Tuổi thơ của con
  • Mùa xuân mừng con thêm một tuổi
  • Cắt nghĩa
  • Con Chả Biết Được Đâu
  • Mẹ và con

*Tự hát (1984)

  • Tự Hát
  • Hoa ti-gôn
  • Chuồn chuồn báo bão
  • Thơ viết tặng anh
  • Nếu ngày mai em không làm thơ nữa
  • Chỉ có sóng và em
  • Gửi lại thành phố nắng
  • Hoa dại núi Hoàng Liên
  • Mẹ của anh
  • Bàn tay em
  • Thơ tình cuối mùa thu
  • Hát ru (II)
  • Thương về ngày trước
  • Hoa cúc
  • Bao giờ ngâu nở hoa
  • Không đề (IV)
  • Sẽ có mãi cô bé mười sáu tuổi
  • Nói cùng anh

*Không bao giờ là cuối (2011)

  • Em có đem gì theo đâu
  • Trời trở rét
  • Không đề (I)
  • Thành phố lạ
  • Bầu trời đã trở về
  • Hát ru chồng những đêm khó ngủ

*Một số tác phẩm khác

  • Anh
  • Chị
  • Chiến thắng hôm nay
  • Cỏ Dại
  • Có Một Thời Như Thế
  • Cố đô
  • Cơn mưa không phải của mình
  • Dẫu em biết chắc rằng anh trở lại
  • Em đến những nơi anh qua
  • Gió Lào cát trắng
  • Hoa Cỏ May
  • Hoa cúc xanh
  • Hoa tường vi
  • Không đề (II)
  • Không đề (III)
  • Lại bắt đầu
  • Lời Ru Của Mẹ
  • Màu hoa còn lại
  • Mùa hạ
  • Mùa hoa roi
  • Ngày em vào Đội
  • Ngọn lửa tuổi thơ
  • Ngủ ngoan ngủ ngoan
  • Những bông hoa đầu tiên ra đảo
  • Thơ tình cho bạn trẻ
  • Thơ tình tôi viết
  • Thơ viết cho mình và những người con gái khác
  • Thơ vui về phái yếu
  • Thời gian trắng
  • Tình ca trong lòng vịnh

Văn Xuôi

  • Cô Gió mất tên
  • Cá chuối con
  • Lời ru của trăng
  • Hạt Đỗ Sót
  • Mùa xuân trên cánh đồng
  • Ông nội và ông ngoại
  • Người cô của bé Hương
  • Bà tôi
  • Bến tàu trong thành phố
  • Người làm đồ chơi
  • Thầy giáo dạy vẽ
  • Bà bán bỏng cổng trường tôi
  • Tặng quà chú hề
  • Đứa trẻ nhút nhát
  • Bạn Lộc
  • Con sáo của Hoàn

Truyện

  • Bao giờ con lớn (truyện tranh, NXB Kim Đồng, 1975)
  • Mùa xuân trên cánh đồng (NXB Kim Đồng, 1981)
  • Bến tàu trong thành phố (NXB Kim Đồng, 1984)
  • Vẫn có ông trăng khác (tập truyện ngắn, NXB Kim Đồng, 1988)

Gửi thêm cho bạn thông tin về 🍀Thơ Trần Đăng Khoa 🍀Tuyển tập thơ hay

15 Bài Thơ Hay Nhất Của Xuân Quỳnh

Dưới đây là nội dung 15 bài thơ hay nhất của nữ thi sĩ Xuân Quỳnh, mời bạn cùng thưởng thức.

Sóng

Dữ dội và dịu êm
Ồn ào và lặng lẽ
Sông không hiểu nổi mình
Sóng tìm ra tận bể

Ôi con sóng ngày xưa
Và ngày sau vẫn thế
Nỗi khát vọng tình yêu
Bồi hồi trong ngực trẻ

Trước muôn trùng sóng bể
Em nghĩ về anh, em
Em nghĩ về biển lớn
Từ nơi nào sóng lên?

Sóng bắt đầu từ gió
Gió bắt đầu từ đâu?
Em cũng không biết nữa
Khi nào ta yêu nhau

Con sóng dưới lòng sâu
Con sóng trên mặt nước
Ôi con sóng nhớ bờ
Ngày đêm không ngủ được
Lòng em nhớ đến anh
Cả trong mơ còn thức

Dẫu xuôi về phương bắc
Dẫu ngược về phương nam
Nơi nào em cũng nghĩ
Hướng về anh – một phương

Ở ngoài kia đại dương
Trăm nghìn con sóng đó
Con nào chẳng tới bờ
Dù muôn vời cách trở

Cuộc đời tuy dài thế
Năm tháng vẫn đi qua
Như biển kia dẫu rộng
Mây vẫn bay về xa

Làm sao được tan ra
Thành trăm con sóng nhỏ
Giữa biển lớn tình yêu
Để ngàn năm còn vỗ

Thuyền Và Biển

Em sẽ kể anh nghe
Chuyện con thuyền và biển:

“Từ ngày nào chẳng biết
Thuyền nghe lời biển khơi
Cánh hải âu, sóng biếc
Đưa thuyền đi muôn nơi

Lòng thuyền nhiều khát vọng
Và tình biển bao la
Thuyền đi hoài không mỏi
Biển vẫn xa… còn xa

Những đêm trăng hiền từ
Biển như cô gái nhỏ
Thầm thì gửi tâm tư
Quanh mạn thuyền sóng vỗ

Cũng có khi vô cớ
Biển ào ạt xô thuyền
(Vì tình yêu muôn thuở
Có bao giờ đứng yên?)

Chỉ có thuyền mới hiểu
Biển mênh mông nhường nào
Chỉ có biển mới biết
Thuyền đi đâu, về đâu

Những ngày không gặp nhau
Biển bạc đầu thương nhớ
Những ngày không gặp nhau
Lòng thuyền đau – rạn vỡ

Nếu từ giã thuyền rồi
Biển chỉ còn sóng gió”

Nếu phải cách xa anh
Em chỉ còn bão tố

Tự Hát

Chả dại gì em ước nó bằng vàng
Trái tim em, anh đã từng biết đấy
Anh là người coi thường của cải
Nên nếu cần anh bán nó đi ngay

Em cũng không mong nó giống mặt trời
Vì sẽ tắt khi bóng chiều đổ xuống
Lại mình anh với đêm dài câm lặng
Mà lòng anh xa cách với lòng em

Em trở về đúng nghĩa trái tim
Biết làm sống những hồng cầu đã chết
Biết lấy lại những gì đã mất
Biết rút gần khoảng cách của yêu tin

Em trở về đúng nghĩa trái-tim-em
Biết khao khát những điều anh mơ ước
Biết xúc động qua nhiều nhận thức
Biết yêu anh và biết được anh yêu

Mùa thu nay sao bão giông nhiều
Những cửa sổ con tàu chẳng đóng
Dải đồng hoang và đại ngàn tối sẫm
Em lạc loài giữa sâu thẳm rừng anh

Em lo âu trước xa tắp đường mình
Trái tim đập những điều không thể nói
Trái tim đập cồn cào cơn đói
Ngọn lửa nào le lói giữa cô đơn

Em trở về đúng nghĩa trái-tim-em
Là máu thịt, đời thường ai chẳng có
Cũng ngừng đập lúc cuộc đời không còn nữa
Nhưng biết yêu anh cả khi chết đi rồi

Bàn Tay Em

Gia tài em chỉ có bàn tay
Em trao tặng cho anh từ ngày ấy
Những năm tháng cùng nhau anh chỉ thấy
Quá khứ dài là mái tóc em đen
Vui, buồn trong tiếng nói, nụ cười em
Qua gương mặt anh hiểu điều lo lắng
Qua ánh mắt anh hiểu điều mong ngóng
Anh nghĩ gì khi nhìn xuống bàn tay?

Bàn tay em ngón chẳng thon dài
Vết chai cũ, đường gân xanh vất vả
Em đánh chắt chơi chuyền thuở nhỏ
Hái rau rền rau rệu nấu canh
Tập vá may, tết tóc một mình
Rồi úp mặt lên bàn tay khóc mẹ

Đường tít tắp, không gian như bể
Anh chờ em cho em vịn bàn tay
Trong tay anh, tay của em đây
Biết lặng lẽ vun trồng gìn giữ
Trời mưa lạnh tay em khép cửa
Em phơi mền vá áo cho anh
Tay cắm hoa, tay để treo tranh
Tay thắp sáng ngọn đèn đêm anh đọc
Năm tháng đi qua mái đầu cực nhọc
Tay em dừng trên vầng trán lo âu
Em nhẹ nhàng xoa dịu nỗi đau
Và góp nhặt niềm vui từ mọi ngả
Khi anh vắng bàn tay em biết nhớ
Lấy thời gian đan thành áo mong chờ
Lấy thời gian em viết những dòng thơ
Để thấy được chúng mình không cách trở…
Bàn tay em, gia tài bé nhỏ
Em trao anh cùng với cuộc đời em

Mẹ Của Anh

Phải đâu mẹ của riêng anh
Mẹ là mẹ của chúng mình đấy thôi
Mẹ tuy không đẻ, không nuôi
Mà em ơn mẹ suốt đời chưa xong
Ngày xưa má mẹ cũng hồng
Bên anh, mẹ thức lo từng cơn đau
Bây giờ tóc mẹ trắng phau
Để cho mái tóc trên đầu anh đen
Đâu con dốc nắng đường quen
Chợ xa gánh nặng mẹ lên mấy lần
Thương anh thương cả bước chân
Giống bàn chân mẹ tảo tần năm nao
Lời ru mẹ hát thuở nào
Truyện xưa mẹ kể lẫn vào thơ anh:
Nào là hoa bưởi, hoa chanh
Nào câu quan họ mái đình cây đa…
Xin đừng bắt chước câu ca
Đi về dối mẹ để mà yêu nhau
Mẹ không ghét bỏ em đâu
Yêu anh em đã là dâu trong nhà
Em xin hát tiếp lời ca
Ru anh sau mỗi âu lo nhọc nhằn
Hát tình yêu của chúng mình
Nhỏ nhoi giữa một trời xanh khôn cùng
Giữa ngàn hoa cỏ núi sông
Giữa lòng thương mẹ mênh mông không bờ
Chắt chiu tự những ngày xưa
Mẹ sinh anh để bây giờ cho em.

Thơ Tình Cuối Mùa Thu

Cuối trời mây trắng bay
Lá vàng thưa thớt quá
Phải chăng lá về rừng
Mùa thu đi cùng lá
Mùa thu ra biển cả
Theo dòng nước mênh mang
Mùa thu vào hoa cúc
Chỉ còn anh và em

Chỉ còn anh và em
Là của mùa thu cũ
Chợt làn gió heo may
Thổi về xao động cả:
Lối đi quen bỗng lạ
Cỏ lật theo chiều mây
Đêm về sương ướt má
Hơi lạnh qua bàn tay

Tình ta như hàng cây
Đã qua mùa gió bão
Tình ta như dòng sông
Đã yên ngày thác lũ

Thời gian như là gió
Mùa đi cùng tháng năm
Tuổi theo mùa đi mãi
Chỉ còn anh và em

Chỉ còn anh và em
Cùng tình yêu ở lại…
– Kìa bao người yêu mới
Đi qua cùng heo may

Hoa Cúc

Có thay đổi gì không cái màu hoa ấy
Mùa hạ qua rồi lại đến mùa thu
Thời gian đi màu hoa cũ về đâu
Nay trở lại vẫn còn như mới mẻ

Bao mùa thu hoa vẫn vàng như thế
Chỉ em là đã khác với em xưa
Nắng nhạt vàng, ngày đã quá trưa
Nào đâu những biển chờ nơi cuối đất
Bao ngày tháng đi về trên mái tóc
Chỉ em là đã khác với em thôi!
Nhưng màu hoa đâu dễ quên nguôi
Thành phố ngợp ngày nao chiều gió dậy
Gương mặt ấy lời yêu thưở ấy
Màu hoa vẫn cháy ở trong em

Gió Lào Cát Trắng

Ngọn gió Lào cát trắng của đời tôi
Tôi của cát của gió Lào khắc nghiệt

Trong gió nóng những trưa hè ngột ngạt
Mẹ ru tôi hạt cát sạn hàm răng
Vừa lớn khôn tôi đã biết đào hầm
Dưới bom đạn gió Lào vẫn thổi
Và trên cát lại thêm cồn cát mới
Cỏ mặt trời lăn như bánh xe
Cuộc đời tôi có cát chở che
Khi đánh giặc cát lại làm công sự
Máu đồng đội và máu tôi đã đổ
Trên cát này mà gió quạt vừa se
Cây tôi trồng chưa đủ bóng che
Bom giặc cắt lá cành tơi tả
Củ khoai ở đây nhỏ hơn củ khoai cánh đồng màu mỡ

Trái mãng cầu rám vỏ – gió đi qua
Đọng nắng thôi, cát chẳng đọng mưa
Bàn chân lún bàn chân thêm bỏng rát
Giữa gió cát, giữa những ngày ác liệt
Tôi nghĩ về tha thiết một màu xanh
Một rừng cây trĩu quả trên cành
Tôi vun gốc và tay tôi sẽ hái
Nhà của tôi, tôi sẽ về dựng lại
Ánh ngói hồng những gương mặt mai sau

Em mới về em chưa thấy gì đâu
Chỉ có cát và gió Lào quạt lửa
Ngọn gió bỏng khi đi thành nỗi nhớ
Cát khô cằn ở mãi hoá yêu thương
Dẫu đôi khi tôi chẳng bằng lòng
Với cái cát làm bàn chân rát bỏng
Với cái gió làm chín lừ da mặt
Mảnh đất cằn khoai sắn ít sinh sôi
Tôi sẵn lòng đem hiến cả đời tôi
Cho cát trắng và gió Lào quạt lửa.

Nói Cùng Anh

Em biết đấy là điều đã cũ
Chuyện tình yêu, quan trọng gì đâu:
Sự gắn bó giữa hai người xa lạ
Nỗi vui buồn đem chia sẻ cùng nhau

Em đâu dám nghĩ là vĩnh viễn
Hôm nay yêu, mai có thể xa rồi
Niềm đau đớn tưởng như vô tận
Bỗng có ngày thay thế một niềm vui

Điều hôm nay ta nói, ngày mai
Người khác lại nói lời yêu thuở trước
Đời sống chẳng vô cùng, em biết
Câu thơ đâu còn mãi ngày sau

Chẳng có gì quan trọng lắm đâu
Như không khí như màu xanh lá cỏ
Nhiều đến mức tưởng như chẳng có
Trước cuộc đời rộng lớn mênh mang

Nhưng lúc này anh ở bên em
Niềm vui sướng trong ta là có thật
Như chiếc áo trên tường như trang sách
Như chùm hoa mở cánh trước hiên nhà

Em hiểu rằng mỗi lúc đi xa
Tình anh đối với em là xứ sở
Là bóng rợp trên con đường nắng lửa
Trái cây thơm trên miền đất khô cằn

Đấy tình yêu, em muốn nói cùng anh:
Nguồn gốc của muôn ngàn khát vọng
Lòng tốt để duy trì sự sống
Cho con người thực sự Người hơn

Anh

Cây bút gẫy trong tay
Cặn mực khô đáy lọ
Ánh điện tắt trong phòng
Anh về từ đường phố
Anh về từ trận gió
Anh về từ cơn mưa
Từ những ngày đã qua
Từ những ngày chưa tới
Từ lòng em nhức nhối…

Thôi đừng buồn nữa anh
Tấm rèm cửa màu xanh
Trang thơ còn viết dở
Tách nước nóng trên bàn
Và lòng em thương nhớ…

Ở ngoài kia trời gió
Ở ngoài kia trời mưa
Cây bàng đêm ngẩn ngơ
Nước qua đường chảy xiết
Tóc anh thì ướt đẫm
Lòng anh thì cô đơn
Anh cần chi nơi em
Sao mà anh chẳng nói

Anh, con đường xa ngái
Anh, bức vẽ không màu
Anh, nghìn nỗi lo âu
Anh, dòng thơ nổi gió…
Mà em người đời thường
Biết là anh có ở!

Chuồn Chuồn Báo Bão

Lại gặp lại cánh chuồn ngày thơ bé
Bay đan nhau dệt mảnh nắng cuối cùng

Con chuồn ngô hay làm dáng
Chao mình soi mặt ao trong
Đốt cháy lòng một nét chờ mong
Con chuồn đỏ thân ngời như ngọn lửa
Con chuồn vằn mang những điều kỳ lạ
Với đứa trẻ nào chưa biết bơi
Ôi cánh chuồn gợi những buồn vui
Cánh chuồn nào bay vào những nỗi nhớ?
Ngọn sào thưa cánh chuồn ai ngái ngủ
Những cánh chuồn mỏng manh như tình yêu!
Gió heo may hôm nay về chăng
Mà chuồn chuồn bay về dăng dăng
Báo cơn bão phương nào thổi tới?

Đường sẽ vắng nếu trời bão nổi
Cánh cửa nhà sập lại trước khi mưa
Con chim tìm tránh bão sẽ về xa
Con kiến nhỏ cũng ẩn mình trong tổ
Không còn trời xanh chỉ mưa và gió
Những dòng sông không nhà cửa miên man
Và mây, mây khắp chốn lang thang
Chặn bốn phía những cỏ cây tội nghiệp
Cho cơn lốc dữ tợn về bẻ nát
Trái đất này sẽ nhận chìm trong mưa
Không tìm đâu một chỗ nương nhờ!
Mỏng manh thế chịu làm sao nổi
Chuồn chuồn ơi báo làm chi bão tới
Trời bão lên rồi mày ở đâu?

Chồi Biếc

Dưới hai hàng cây
Tay ấm trong tay
Cùng anh sóng bước
Nắng đùa mái tóc
Chồi biếc trên cây
Lá vàng bay bay
Như ngàn cánh bướm

(Lá vàng rụng xuống
Cho đất thêm mầu
Có mất đi đâu
Nhựa lên chồi biếc)

Này anh, em biết
Rồi sẽ có ngày
Dưới hàng cây đây
Ta không còn bước
Như người lính gác
Đã hết phiên mình
Như lá vàng rụng
Cho trời thêm xanh

Và đời mai sau
Trên đường này nhỉ
Những đôi tri kỷ
Sóng bước qua đây
Lá vàng vẫn bay
Chồi non lại biếc

Tiếng Gà Trưa

Trên đường hành quân xa
Dừng chân bên xóm nhỏ
Tiếng gà ai nhảy ổ:
“Cục… cục tác cục ta”
Nghe xao động nắng trưa
Nghe bàn chân đỡ mỏi
Nghe gọi về tuổi thơ

Tiếng gà trưa
Ổ rơm hồng những trứng
Này con gà mái mơ
Khắp mình hoa đốm trắng
Này con gà mái vàng
Lông óng như màu nắng

Tiếng gà trưa
Có tiếng bà vẫn mắng- Gà đẻ mà mày nhìn
Rồi sau này lang mặt!
Cháu về lấy gương soi
Lòng dại thơ lo lắng

Tiếng gà trưa
Tay bà khum soi trứng
Dành từng quả chắt chiu
Cho con gà mái ấp

Cứ hàng năm hàng năm
Khi gió mùa đông tới
Bà lo đàn gà toi
Mong trời đừng sương muối
Để cuối năm bán gà
Cháu được quần áo mới

Ôi cái quần chéo go
Ống rộng dài quét đất
Cái áo cánh trúc bâu
Đi qua nghe sột soạt

Tiếng gà trưa
Mang bao nhiêu hạnh phúc
Đêm cháu về nằm mơ
Giấc ngủ hồng sắc trứng

Cháu chiến đấu hôm nay
Vì lòng yêu Tổ quốc
Vì xóm làng thân thuộc
Bà ơi, cũng vì bà
Vì tiếng gà cục tác
Ổ trứng hồng tuổi thơ.

Lời Ru Của Mẹ

Lời ru ẩn nơi nào
Giữa mênh mang trời đất
Khi con vừa ra đời
Lời ru về mẹ hát

Lúc con nằm ấm áp
Lời ru là tấm chăn
Trong giấc ngủ êm đềm
Lời ru thành giấc mộng

Khi con vừa tỉnh giấc
Thì lời ru đi chơi
Lời ru xuống ruộng khoai
Ra bờ ao rau muống

Và khi con đến lớp
Lời ru ở cổng trường
Lời ru thành ngọn cỏ
Đón bước bàn chân con

Mai rồi con lớn khôn
Trên đường xa nắng gắt
Lời ru là bóng mát
Lúc con lên núi thẳm
Lời ru cũng gập ghềnh
Khi con ra biển rộng
Lời ru thành mênh mông.

Hoa Cỏ May

Cát vắng, sông đầy, cây ngẩn ngơ,
Không gian xao xuyến chuyển sang mùa.
Tên mình ai gọi sau vòm lá,
Lối cũ em về nay đã thu.

Mây trắng bay đi cùng với gió,
Lòng như trời biếc lúc nguyên sơ.
Đắng cay gửi lại bao mùa cũ,
Thơ viết đôi dòng theo gió xa.

Khắp nẻo dâng đầy hoa cỏ may
Áo em sơ ý cỏ găm đầy
Lời yêu mỏng mảnh như màu khói,
Ai biết lòng anh có đổi thay?

Chia sẻ chi tiết về 🌿Thơ Chính Hữu 🌿Tác giả, tác phẩm

Viết một bình luận