Bài Thơ Mẹ Của Anh [Xuân Quỳnh] ❤️️ Nội Dung, Phân Tích

Bài Thơ Mẹ Của Anh [Xuân Quỳnh] ❤️️ Nội Dung, Phân Tích ✅ Gợi Ý Cách Đọc Hiểu Tác Phẩm, Tìm Hiểu Ý Nghĩa, Nghệ Thuật Bài Thơ.

Nội Dung Bài Thơ Mẹ Của Anh Của Xuân Quỳnh

Nội dung bài thơ Mẹ của anh của Xuân Quỳnh là bài thơ tặng mẹ chồng hay nhất trong nền thi ca Việt Nam hiện đại ngày nay. Bài thơ được nhiều người yêu thích vì lời thơ chân tình, mộc mạc, chất thơ đằm thắm, ý thơ ý nhị mà sâu xa.

Mẹ của anh
Tác giả: Xuân Quỳnh

Phải đâu mẹ của riêng anh
Mẹ là mẹ của chúng mình đấy thôi
Mẹ tuy không đẻ, không nuôi
Mà em ơn mẹ suốt đời chưa xong
Ngày xưa má mẹ cũng hồng
Bên anh, mẹ thức lo từng cơn đau
Bây giờ tóc mẹ trắng phau
Để cho mái tóc trên đầu anh đen
Đâu con dốc nắng đường quen
Chợ xa gánh nặng mẹ lên mấy lần
Thương anh thương cả bước chân
Giống bàn chân mẹ tảo tần năm nao
Lời ru mẹ hát thuở nào
Truyện xưa mẹ kể lẫn vào thơ anh:
Nào là hoa bưởi, hoa chanh
Nào câu quan họ mái đình cây đa…
Xin đừng bắt chước câu ca
Đi về dối mẹ để mà yêu nhau
Mẹ không ghét bỏ em đâu
Yêu anh em đã là dâu trong nhà
Em xin hát tiếp lời ca
Ru anh sau mỗi âu lo nhọc nhằn
Hát tình yêu của chúng mình
Nhỏ nhoi giữa một trời xanh khôn cùng
Giữa ngàn hoa cỏ núi sông
Giữa lòng thương mẹ mênh mông không bờ
Chắt chiu tự những ngày xưa
Mẹ sinh anh để bây giờ cho em.

Tham khảo thêm thông tin về🍃Thơ Xuân Quỳnh 🍃Tác Giả, Tác Phẩm

Hoàn Cảnh Sáng Tác Bài Thơ Mẹ Của Anh

Hoàn cảnh sáng tác bài thơ Mẹ của anh chính là vào thời điểm trước khi Xuân Quỳnh về làm dâu bà Vũ Thị Khánh (mẹ của cố nhà thơ Lưu Quang Vũ) năm 1973. Cả bài thơ là lời thủ thỉ tâm tình như lời ru, với giai điệu chủ đạo là ngợi ca, tự hào và biết ơn mẹ của cô con dâu Xuân Quỳnh.

Ý Nghĩa Bài Thơ Mẹ Của Anh

Bài thơ Mẹ của anh thể hiện sự thấu hiểu và tình yêu thương, quý trọng của người con dâu dành cho mẹ của chồng. Nhờ có mẹ nuôi dưỡng, chăm sóc mà người chồng mới trở thành một người tốt đẹp như hôm nay. Qua bài thơ, ta thấy hình ảnh người phụ nữ Việt Nam hiện lên thật đẹp biết mấy.

Đọc thêm ❤️️Những Bài Thơ Hay Về Mẹ Của Xuân Quỳnh ❤️️Những Bài Hay Nhất

Nghệ Thuật Bài Thơ Mẹ Của Anh

Điểm qua một số đặc sắc nghệ thuật được sử dụng trong bài thơ Mẹ của anh của cố thi sĩ Xuân Quỳnh.

  • Bài thơ được viết theo thể thơ lục bát.
  • Lời thơ hết sức mộc mạc, giản dị, tự nhiên.
  • Hình ảnh thơ rất gần gũi với người đọc.
  • Sử dụng biện pháp đối lập ở các câu thơ để tôn vinh công ơn của mẹ

Gợi ý soạn bài 🔰Tiếng Gà Trưa [Xuân Quỳnh] 🔰Nội Dung Bài Thơ, Phân Tích

4 Mẫu Cảm Nhận, Phân Tích Bài Thơ Mẹ Của Anh Hay Nhất

Sưu tầm gửi tới bạn đọc một số mẫu cảm nhận, phân tích bài thơ Mẹ của anh hay nhất.

Mẫu Cảm Nhận, Phân Tích Bài Thơ Mẹ Của Anh Hay – Mẫu 1

” Mẹ của anh” – bài thơ có đề tài chạm đến một vấn đề rất quen thuộc trong đời sống của phụ nữ chúng ta. Đề tài viết về mẹ, nhưng là mẹ của một nửa kia. Bài thơ thật ấm áp và chan chứa nghĩa tình.

Ngay từ khổ thơ đầu tiên nhà thơ đã tâm tình với chúng ta những điều vô cùng có ý nghĩa:

Phải đâu mẹ của riêng anh
Mẹ là mẹ của chúng mình đấy thôi
Mẹ tuy không đẻ không nuôi
Mà em ơn mẹ suốt đời chưa xong

Mẹ không phải của riêng anh đâu, mẹ là của chung chúng mình đấy. Mẹ tuy không đẻ không nuôi em nhưng em ơn mẹ suốt đời vì nhờ có mẹ em mới có anh. Mà sự hàm ơn ấy suốt cả cuộc đời em trả mẹ cũng chưa xong. Lí lẽ của Xuân Quỳnh thật giản dị và đúng như chân lí.

Những câu thơ tiếp theo Xuân Quỳnh điểm lại những nỗi vất vả truân chuyên trong cuộc đời của mẹ bằng một sự cảm thông rất sâu sắc:

Ngày xưa má mẹ cũng hồng
Bên anh mẹ thức lo từng cơn đau
Bây giờ tóc mẹ trắng phau
Để cho mái tóc trên đầu anh đen
Đâu con dốc nắng đường quen
Chợ xa gánh nặng mẹ lên mấy lần
Thương anh thương cả bước chân
Giống bàn chân mẹ tảo tần năm nao

Ngày xưa mẹ cũng từng nhan sắc như bao người con gái khác, nhưng vì thức bên anh qua từng cơn đau nên giờ đây tóc mẹ đã bạc trắng. Cách viết rất hay với biện pháp đối lập Xuân Quỳnh đã tôn vinh công ơn của mẹ, và người đọc sẽ thấu hiểu sâu sắc vô cùng một điều mà ai cũng biết nhưng đôi lúc lại lãng quên:

“Bây giờ tóc mẹ trắng phau
Để cho mái tóc trên đầu anh đen”.

Cuộc sống nhiều vất vả của mẹ cũng được tái hiện qua những hình ảnh quen thuộc: con đường dốc nắng, chợ xa gánh nặng. Mẹ tảo tần sớm khuya để anh khôn lớn, để bây giờ em có anh chính vì lẽ đó mà:

” Thương anh thương cả bước chân
Giống bàn chân mẹ tảo tần năm nao”.

Xuân Quỳnh thật đằm thắm và tình nghĩa khi viết những câu thơ trên. Em thương anh em cũng thương từng bước chân của mẹ đã từng lặn lội năm xưa.

Thời gian trôi qua, anh đã thành nhà thơ, bóng dáng của mẹ có trong thơ anh, trong sự trưởng thành của anh:

Lời ru mẹ hát thuở nào
Chuyện xưa mẹ kể lẫn vào thơ anh
Nào là hoa bưởi hoa chanh
Nào câu quan họ mái đình cây đa

Ở đây ta bắt gặp những lí thuyết khoa học rất quen thuộc: Di truyền học và Môi trường học. Mẹ di truyền cho anh nguồn gen của mình để anh có cái tinh tế, thông minh của một nhà thơ. Mẹ tạo ra môi trường để anh phát triển được tài năng của mình. Vì thế:

Xin đừng bắt chước câu ca
Đi về dối mẹ để mà yêu nhau

Đừng dối mẹ nhé anh. Dù là dối mẹ để yêu em. Lời khuyên là sự hi sinh của người con gái nhưng sự hi sinh ấy thể hiện nhân cách rất đẹp của người con gái ấy. Xuân Quỳnh không chỉ là nhà thơ viết bằng cảm xúc mà chị còn viết bằng trí tuệ và hiểu biết, điều này lí giải tại sao thơ Xuân Quỳnh có sức sống lâu bền đến thế.

Xuân Quỳnh bằng tình cảm và trí tuệ đã chỉ rõ tình cảm của mẹ đối với mình- nàng dâu:

Mẹ không ghét bỏ em đâu
Yêu anh em đã là dâu trong nhà

Mẹ không ghét bỏ em, em biết rõ điều đó. Em yêu anh nên em đã làm dâu của mẹ. ” Dâu là con” và em đã là con của mẹ. Thật chí lí và sâu sắc.

Từ tình cảm với mẹ Xuân Quỳnh nghĩ về tình yêu của mình:

Em xin hát tiếp lời ca
Ru anh sau nỗi lo âu nhọc nhằn
Hát tình yêu của chúng mình
Nhỏ nhoi giữa một trời xanh khôn cùng
Giữa ngàn hoa cỏ núi sông
Giữa lòng thương mẹ mênh mông không bờ

Em xin được hát tiếp lời ca của mẹ để ru anh sau bao nỗi lo âu nhọc nhằn của cuộc đời. Tình yêu của chúng mình thật nhỏ nhoi giữa không gian mênh mông và cuộc đời rộng lớn, giữa biếc xanh của hoa cỏ , núi sông và đặc biệt cũng thật nhỏ bé so với lòng thương yêu vô bờ bến của mẹ.

Hai câu kết của bài thơ thật giản dị mà sâu lắng:

Chắt chiu từ những ngày xưa
Mẹ sinh anh để bây giờ cho em.

Từ những nhọc nhằn, từ những chắt chiu của ngày xa xưa mẹ đã sinh anh cho em, chính vì vậy mẹ là ân nhân vĩ đại nhất của cuộc đời em. Anh yêu em bao nhiêu, anh tuyệt vời bao nhiêu, em càng ơn mẹ bấy nhiêu. Tình yêu của em giành cho anh tỉ lệ thuận với tình cảm em giành cho mẹ. Có còn gì xúc động hơn tấm lòng của con dâu giành cho mẹ ở những câu thơ này.

Trong ” truyền kỳ mạn lục”, Nguyễn Dữ cũng đã viết về một người con dâu hiếu thảo là nàng Vũ Nương. Nàng đã thay chồng chăm mẹ trong những năn tháng chồng đi chinh chiến vô cùng chu đáo. Chính mẹ chồng nàng đã nói với nàng rằng : trời xanh kia không bao giờ phụ lòng tốt của con. Rồi nàng Cúc Hoa trong vở chèo ” Tống Trân – Cúc Hoa” đã lấy thịt của mình cho mẹ chồng ăn qua cơn đói khi bị lạc trong rừng.

Từ những câu chuyện cảm động đó ta thấy bài thơ ” Mẹ của anh” của Xuân Quỳnh không phải chỉ thể hiện tấm lòng của nhà thơ mà còn là bài học đạo đức, là lời khuyên về cách sống cách cư xử đối với bạn đọc.

” Mẹ của anh” là bài thơ viết về tình cảm của con giành cho mẹ, nhưng không chỉ như thế bài thơ còn là tình đời, tình người sâu sắc. Vượt qua mọi giới hạn của thời gian, bài thơ mãi mãi thiêng liêng, mãi mãi có dư âm vang vọng trong lòng bạn đọc chính vì giá trị nhân văn đẹp đẽ của nó.

Mẫu Cảm Nhận, Phân Tích Bài Thơ Mẹ Của Anh Chọn Lọc – Mẫu 2

Xuân Quỳnh, nữ thi sĩ tài hoa của thế kỷ XX đã đi xa hai mươi mấy năm rồi nhưng di sản thơ của Chị còn lại mãi với đời. Viết về “mẹ” là đề tài muôn thuở của thi sĩ, còn viết về “mẹ chồng” chân thành, tự nhiên và hay như Chị thì quả là hiếm có.

Ta hãy thử đến với bài thơ “Mẹ của Anh” để cảm nhận một góc chân dung nhà thơ trong vai trò cô dâu Việt Nam mới, với tình cảm mới, quan điểm mới trong cuộc sống mới. Ba cái tên được nói đến trong bài thơ này gồm: Em, Anh và Mẹ, ngay từ tựa đề đã cho bạn đọc biết nội dung không nói về Em, cũng không nói về Anh mà nói về Mẹ. Mở đầu Chị viết:

“Phái đâu mẹ của riêng anh
Mẹ là mẹ của chúng mình đó thôi
Mẹ tuy không đẻ, không nuôi
Mà em ơn mẹ suốt đời chưa xong.”

Rõ ràng Chị đang nói, đang ghen với Anh, nhưng thực ra đó chỉ là cái cớ để bày tỏ tình cảm của mình đối với Mẹ cho tự nhiên, cho hợp lẽ. Chị khéo léo giới thiệu (khoe) với mọi người về “mẹ của chúng mình đó thôi”.

Mẹ không sinh thành, dưỡng dục mà Chị phải chịu ơn mẹ cả một đời chưa hết, bởi Mẹ đã ban tặng Chị đứa con trai yêu dấu của mình, ban tặng Chị một nửa bên kia cuộc dời mà tạo hoá đã vô tình hoặc cố tình để quên khi tạo ra loài người, ban tặng niềm khát khao hạnh phúc cháy bỏng của chị.

“Ngày xưa má mẹ cũng hồng
…..
Giống bàn chân mẹ tảo tần năm nao”

Hình ảnh người mẹ một thời xuân sắc, suốt đời tảo tần, lam lũ, hy sinh tất cả tất thảy vì con, đã hiện dần lên theo từng con chữ mộc mạc, chan chứa ân tình của Chị.

Mẹ đã từng một thời con gái làm bao chàng trai say đắm. Lấy chồng, sinh con mẹ dồn tất cả tình thương cho con, như “thân cò lặn lội…”, như “cá chuối đắm đuối vì con”. Đêm khuya mẹ thức trắng bên con mỗi khi con đau ốm, rồi mặt khi mặt trời chưa kịp thức, bước chân mẹ đã tất bật trên đôi vai trĩu nặng, mua khoai chợ gần, bán sắn chợ xa để lo miếng ăn hàng ngày cho cả nhà trong những năm khốn khó.

“Lời ru mẹ hát thuở nào
….
Đi về dối mẹ để mà yêu nhau”

Anh – Lưu Quang Vũ, người chồng hào hoa, tài hoa thân yêu của Chị nổi tiếng một phần nhờ sự lao động miệt mài say mê sáng tạo, một phần nhờ ảnh hưởng sâu xa từ gen di truyền, từ những lời ru ngọt ngào, những câu chuyện cổ tích thấm đẫm tính nhân văn mà đêm đêm Mẹ đã thổi vào tâm hồn Anh ngay từ thời thơ bé.

Những người đã từng làm “mẹ chồng” nói chung và mẹ chồng của Chị nói riêng, khi đọc những lời tâm sự của “nàng dâu” Xuân Quỳnh, thử hỏi có ai không xốn xang, xúc động?

‘Mẹ không ghét bỏ em đâu
Yêu anh, em đã là dâu trong nhà”

Chị đang nói với Anh đấy ư? không! Chị đang nói với Mẹ đấy.

Như con chim đậu phải cành cong, cuộc hôn nhân một lần dang dở nhưng Chị vẫn can đảm, tự tin khẳng định điều này, bởi Chị tin vào sự chân thành, trách nhiệm làm dâu của bản thân, bởi Chị hiểu, cảm nhận những đức tính cao đẹp, lòng bao dung, sự cảm thông sâu sắc, Mẹ của Chị đã vượt lên quan niệm phong kiến lỗi thời đang đè nặng lên nếp nghĩ cố hữu của không ít “mẹ chồng” thời nay để thuơng con dâu hiếu thảo như chính con gái của mình.

Chị đã thay Anh bộc bạch nỗi niềm với Mẹ trong hoàn cảnh người đàn ông “đứng giữa” không thể trực tiếp nói ra mà nếu có thể nói ra cũng không dễ gì mang lại hiệu quả. Cái lý lẽ Chị đưa ra phù hợp với quy luật tâm lý tình cảm nên dễ thuyết phục lòng người. Tôi đồ rằng trong sâu thẳm trái tim mình, Anh ngàn lần cám ơn Chị.

“Em xin hát tiếp lời ca
Ru anh sau nỗi âu lo nhọc nhằn
Hát tình yêu của chúng mình
Nhỏ nhoi giữa một trời xanh khôn cùng
Giữa ngàn hoa có núi sông
Giữa lòng thương mẹ mênh mông không bờ”

Giới thiệu Mẹ với mọi người, đồng thời Chị nguyện làm tròn bổn phận của người vợ, xứng đáng với tình yêu mà Anh đã dành cho Chị.Tình yêu, hạnh phúc mong manh, nhỏ nhoi của Anh Chị nằm trong hạnh phúc lớn lao chung của dân tộc, hoà mình với thiên nhiên, núi sông, cây cỏ và trong hạnh phúc mênh mông, vô bờ của Mẹ.

Chính sự chân thực một cách hồn nhiên, thoải mái, tâm hồn đa cảm, hóm hĩnh nhưng luôn tư duy sắc sảo, lý trí tỉnh táo đã định hình một phong cách, giọng điệu thơ riêng không lẫn với ai. Đọc thơ Chị, độc giả  thấy một Xuân Quỳnh yêu thương hết lòng; lo âu, trăn trở hết lòng và mường tượng thấy bóng dáng mình trong đó.

Thơ lục bát mà ngỡ như không phải lục bát.Tứ thơ hay, gọn, nội dung thể hiện đặc sắc hình như đã che khuất yếu tố kỹ thuật. Bởi công bằng mà nói, bài thơ còn những hạt sạn, nhưng có lẽ sau khi soi xét kỹ  lưỡng, các nhà chuyên môn, phần lớn đều đồng cảm, chia sẻ với Chị và không nỡ bắt bẻ tác giả các lỗi nhỏ về niêm luật.

Như viên ngọc quý, nó càng trở nên long lanh hơn mỗi khi có tia sáng rọi vào, tôn thêm vẻ đẹp  của bài thơ.

Chắt chiu từ những ngày xưa
Mẹ sinh anh để bây giờ cho em…”

Hai câu kết chân chất, đơn sơ mà vô cùng sâu lắng. Mẹ là cội nguồn hạnh phúc. Đó là lời tri ân chân thành của Chị, là đạo lý “Uống nước nhớ nguồn”, “Ăn quả nhớ kẻ trồng cây”. Trước mắt ta, Xuân Quỳnh duờng như không còn là “nhà thơ” nữa, Chị đã hoá thân và thực sự là một người con dâu mẫu mực, một cô Tấm thảo hiền.

Mẫu Cảm Nhận, Phân Tích Bài Thơ Mẹ Của Anh Tiêu Biểu – Mẫu 3

Thơ Xuân Quỳnh là tiếng lòng của một tâm hồn phụ nữ chân thành, đằm thắm, luôn da diết trong khát vọng về hạnh phúc bình dị đời thường. Mẹ của anh là một bài thơ hay của Xuân Quỳnh. Bài thơ là tấm lòng chân thành, là món quà tinh thần chị dành tặng cho người phụ nữ mà chị suốt đời mang ơn.

Bài thơ lục bát này của Xuân Quỳnh là một lời tâm tình thủ thỉ, nhẹ nhàng của một tâm hồn đa cảm, giàu yêu thương. Hình ảnh người phụ nữ Việt Nam hiện lên thật đẹp qua lời thơ của chị! Trước hết ta cảm nhận được vẻ đẹp đáng quý của người mẹ Việt Nam. Đó là người mẹ vất vả, tảo tần, giàu đức hi sinh:   

Ngày xưa má mẹ cũng hồng
Bên anh mẹ thức lo từng cơn đau
Bây giờ tóc mẹ trắng phau
Để cho mái tóc trên đầu anh đen
Đâu con dốc nắng đường quen
Chợ xa gánh nặng mẹ lên mấy lần
Thương anh thương cả bước chân
Giống bàn chân mẹ tảo tần năm nao

Đó còn là người mẹ có đời sống tâm hồn phong phú, giàu tình yêu với văn hóa dân gian, giàu tình yêu với cuộc đời. Bao nhiêu tình thương mến mẹ gửi trọn vào lời ca, câu hát để ru con, để nuôi lớn tâm hồn con:

Lời ru mẹ hát thuở nào
Chuyện xưa mẹ kể lẫn vào thơ anh
Nào là hoa bưởi hoa chanh
Nào câu quan họ mái đình cây đa

Mẹ của anh – hình mẫu đẹp của người mẹ Việt Nam thầm lặng hi sinh, không chỉ nuôi anh khôn lớn, trưởng thành mà còn có công nuôi dưỡng hồn thơ anh đơm hoa kết trái.

Phải đâu của riêng anh, mẹ còn là mẹ của em nữa chứ. Mẹ không ghét bỏ em đâu bởi mẹ là một người mẹ chồng bao dung, độ lượng. Mẹ là mẹ của chúng mình, là người mẹ Việt Nam đáng kính !

Đọc kĩ từng lời tâm sự của Xuân Quỳnh, ta càng thêm trân trọng tấm lòng thơm thảo của một nàng dâu.
Xuân Quỳnh ý thức rất rõ vị trí, trách nhiệm và tình cảm của mình :

Yêu anh em đã là dâu trong nhà

Nên chị tự hào :

Phải đâu mẹ của riêng anh
Mẹ là mẹ của chúng mình đấy thôi.

Dâu là con. Nàng dâu ấy, người con ấy thấu hiểu nỗi vất vả, sự tảo tần và đức hi sinh của mẹ, chị dành cho mẹ một tình cảm đặc biệt, đó là lòng thương mẹ mênh mông không bờ . Chị không chỉ quý mến, trân trọng mà còn biết ơn mẹ:

Mẹ tuy không đẻ không nuôi
Mà em ơn mẹ suốt đời chưa xong

Bởi chị đã rất sâu sắc thấu hiểu rằng người phụ nữ ấy đã trao tặng cho mình món quà quý giá nhất của cuộc đời này:

Chắt chiu từ những ngày xưa
Mẹ sinh anh để bây giờ cho em

Nàng dâu hiếu thảo ấy xin hát tiếp lời ca của mẹ để được giữ gìn, phát huy những vẻ đẹp truyền thống của người mẹ Việt Nam.

Mẹ của anh không chỉ khẳng định mối quan hệ tốt đẹp giữa mẹ chồng và nàng dâu mà còn lấp lánh vẻ đẹp tâm hồn của người phụ nữ Việt Nam trong tình yêu, tình nghĩa lứa đôi.

Nhân vật em nhẹ nhàng tâm sự : Thương anh thương cả bước chân. Tình yêu gắn với tình thương để rồi người phụ nữ ấy bao giờ cũng ở bên để mang lại hạnh phúc cho người đàn ông yêu quý của cuộc đời chị:     

Em xin hát tiếp lời ca
Ru anh sau nỗi âu lo nhọc nhằn
Hát tình yêu của chúng mình
Nhỏ nhoi giữa một trời xanh khôn cùng

Chị là một người phụ nữ nhạy cảm, biết thấu hiểu, biết sẻ chia, biết yêu thương, biết nâng niu, trân trọng tình yêu và hạnh phúc bình dị đời thường.

Với lời thơ nhẹ nhàng, tình thơ tha thiết, lắng đọng, bài thơ Mẹ của anh là một bông hoa mang vẻ đẹp riêng mà Xuân Quỳnh gửi tặng cho cuộc đời. Xuân Quỳnh đã hát tiếp lời ca để ca ngợi vẻ đẹp muôn đời của người phụ nữ Việt Nam. Bạn đọc sẽ có thêm những điều bổ ích từ lời ca của chị.

Mẫu Cảm Nhận, Phân Tích Bài Thơ Mẹ Của Anh Ngắn Hay – Mẫu 1

Với bài thơ “Mẹ của anh”, Xuân Quỳnh đã góp thêm vào bản hòa tấu thơ tình yêu của mình một thanh âm đầy dịu dàng từ một trái tim nhân hậu, vị tha, biết “sống cho tình yêu, chết cho tình yêu”. 

Em “yêu anh cả khi chết đi rồi” (Tự hát), vì thế Mà em ơn mẹ suốt đời chưa xong, bởi:

Chắt chiu từ những ngày xưa
Mẹ sinh anh để bây giờ cho em.

Làm sao em có thể không ơn mẹ cho được khi mẹ đã mang nặng chín tháng mười ngày tạc nên hình hài anh, rồi hao gầy mẹ đánh đổi phổng phao anh ngày tháng, cả cuộc đời, mẹ quên phía mình để đau đáu phía đời anh?

Ngày xưa má mẹ cũng hồng
…Bây giờ tóc mẹ trắng phau;

Chắt chiu từ những ngày xưa
Mẹ sinh anh để bây giờ cho em.

Cặp từ ngày xưa – bây giờ được điệp hai lần đi kèm với những hình ảnh tương phản đối lập má hồng – tóc trắng phau gợi được độ dài của thời gian, dựng được cả quá trình chắt chiu, hy sinh thầm lặng của người mẹ đối với đứa con yêu dấu.

Hai chữ trắng phau diễn đạt sự hy sinh đến tuyệt đối, sự vắt-kiệt-mình. Từ ngày xưa đến bây giờ, đếm làm sao hết số lần Bên anh mẹ thức lo từng cơn đau, số lần mẹ tảo tần đặt bàn chân lên con dốc nắng những ngày chợ xa gánh nặng?

Mẹ không chỉ có công “dưỡng”, mà hơn thế, còn có công “dục”. Nếu bàn tay của mẹ nâng cơ thể anh phổng phao thì lời ru, lời kể của mẹ tưới đẫm vườn hồn anh tươi tốt, vườn thơ anh non xanh: Nào là hoa bưởi hoa chanh/ Nào câu quan họ mái đình cây đa… Công lao mẹ, tình thương mẹ như biển Thái Bình, dạt dào…, như nước trong nguồn chảy ra, vô biên, vô tận…

Sản phẩm của mẹ là đây: Anh của hôm nay – người mà trái tim em đã chọn. Làm sao em có thể không ơn mẹ cho được? “Yêu nhau yêu cả đường đi”. Yêu anh, làm sao em có thể không yêu mẹ của anh? Mà Phải đâu mẹ của riêng anh/ Mẹ là mẹ của chúng mình đấy thôi bởi từ lâu “mình với ta tuy hai mà một”!

Em tự nguyện đến bên đời anh, hiến dâng đời mình cho anh để hát tiếp lời ca của mẹ, ru anh, làm dịu êm, thăng bằng hóa tâm hồn anh sau mỗi âu lo nhọc nhằn. Hãy ca lên khúc đồng ca tình yêu của chúng mình để cùng đồng vọng giữa một trời xanh khôn cùng/ Giữa ngàn hoa cỏ núi sông/ Giữa lòng thương mẹ mênh mông không bờ…

Với Mẹ của anh, Xuân Quỳnh dường như đã lộn trái con tim yêu của mình ra để phơi trải, để dâng hiến. Đọc thơ tình yêu của chị, ta như nghe bên mình lời thủ thỉ: “Cuộc đời ơi, khi tôi đã chết rồi/ Thì trong cái vắng lặng của người/ Chỉ một lời này còn lại: Tôi đã từng yêu” (R.Ta-go).

Chia sẻ chi tiết về bài 🌊Sóng [Xuân Quỳnh] 🌊Nội dung, ý nghĩa

Viết một bình luận