Thơ Mắt Biếc Của Nguyễn Nhật Ánh [Nội Dung + Ý Nghĩa + Phân Tích]

Thơ Mắt Biếc [Nguyễn Nhật Ánh] ❤️️ Nội Dung, Ý Nghĩa, Phân Tích ✅ Thohay.vn Chia Sẻ Đầy Đủ Thông Tin Về Bài Thơ Mắt Biếc Cho Các Bạn Tham Khảo.

Nội Dung Bài Thơ Mắt Biếc Của Nguyễn Nhật Ánh

Bài thơ: Từ Mắt Biếc
Tác giả: Nguyễn Nhật Ánh

Có một ngày đã đến

Có những lúc
Tôi ngỡ ngàng
Tự hỏi
Tại vì sao
Tôi lại yêu em
Khi mặt trời
Sắp lẫn vào đêm
Không gì cả
Sao lòng tôi
Lại nhớ
Chiếc lá rơi
Trong chiều nổi gió
Tôi nhặt lên
Mà chẳng để làm gì
Và chiều nào sững bước
Giữa chân đi
Lòng không hiểu
Vì sao mình đứng lại
Ngậm trên môi
Một nhành cỏ dại
Chợt hiểu rằng
Tôi đã khác tôi xưa
Trong nỗi buồn vô cớ
Lúc trời mưa
Trong mơ mộng
Khi hiên ngoài nhạt nắng
Tôi chợt biết
Có một ngày
Đã đến

Thà như ngày thơ ấu

Những điều lòng muốn nói
Sao chẳng nói được gì
Những điều không muốn nói
Lại nói mãi em nghe
Nhớ ngày xưa tuổi nhỏ
Ta suốt ngày bên nhau
Kể bao điều thầm kín
Lòng có ngại gì đâu
Bây giờ sao quá khó
Lòng anh và tình em
Chút hương thầm trong gió
Biết ngày nào bay lên
Nếu biết tình như thế
Chẳng lớn lên làm gì
Thà như ngày thơ ấu
Hai đứa cầm tay đi

Có một mẳt trời
Trong ngực em
Mỗi ngày
Em mỗi sớm mai lên
Lòng anh buổi ấy
Tương tư nắng
Không phải hoa quỳ
Vẫn hướng dương

Dưới giàn hoa thiên lý
Một mình anh đang ngồi
Không dưng em bước tới
ANh bỗng thành song đôi

Có một ngày
Đừng có một ngày
Bàn tay không nắm nữa bàn tay
Để hai mươi ngón
Buồn xa vắng
Cuộc sống rồi như tiếng thở dài

Sẽ có một ngày như thế không
Ôi câu hỏi lạnh đến nao lòng
Chiều nay
Phượng nở rồi em ạ
Cháy đỏ lòng anh
Bao nhớ mong

Phải chăng
Không có ngày như thế
Ở hiền
Chắc sẽ gặp lành thôi
Lòng anh
Dù rộng dài như bể
Vắng cánh buồm em
Cũng lẻ loi

Lặng lẽ chiều nay
Lặng lẽ mùa hè
Sân trường vắng
Và lòng tôi cũng vắng
Muốn tặng em
Một chùm phượng thắm
Tôi nhờ mùa hè
Bẻ hộ tôi

Bẻ hộ tôi
Một nỗi nhớ xa vời
Cắm xuống đất
Để mọc lên trái đắng
Chút tình tôi thầm lặng
Hát thành lời ve kêu

Gửi mùa hè
Giữ hộ chút tình yêu
Khi chia xa
Vẫn nhớ ngày gặp lại
Lúc ấy
Em có là cô gái
Đốt tôi bằng ngọn lửa
Của riêng em?

Một người bỏ một người đi
Một bài thơ dở dang vì
Lãng quên
Giữa trời
Sao mọc lênh đênh
Một đàn cá lội
Buồn tênh chân cầu
Một người
Đi mất từ lâu
Để người kia hát
Về đâu hỡi người
Hoa bâng khuâng
Rụng không lời
Chim bay ngơ ngác
Cuối trời hoàng hôn

Ai về qua chỗ người thương
Đứng giùm tôi
Trước cổng trường ngày xưa
Ướt giùm tôi
Chút trời mưa
Để nghe trên tóc
Hương vừa bay đi…

Lòng tôi là cây khế
Em là chim về chơi
Vàng kia em chẳng trả
Chỉ nhả hạt xuống thôi
Hạt rớt xuống thành cây
Cây cũng toàn cây khế
Từ khi em đi rồi
Vườn tôi thành lặng lẽ
Biết bao giờ trở lại
Cánh chim em ngày nào
Lòng tôi hoa khế rụng
Xuống nỗi buồn nôn nao…

Ừ, em hãy đi đi
Với niềm vui và nỗi hân hoan choáng ngợp trong lòng
Em hãy tìm đến bất kỳ nơi nào em thích
Đừng tìm đến anh
Đừng tìm đến anh làm gì
Dẫu trong hạnh phúc của em
Anh chẳng được dự phần
Thì anh cũng chẳng nề hà gì làm một kẻ đứng ngoài
Tham dự vào số phận của em bằng những lời chúc tụng
Hãy cứ nghĩ như em từng nghĩ
Anh có là gì đâu
Anh chỉ mong em hãy đến với anh
Khi nào em không còn bất kỳ nơi nào để đến
Khi nào đôi chân quen nhún nhẩy của em
Đã bắt đầu thất thểu
Dưới gánh nặng của khổ đau
Bấy giờ anh sẽ ở bên em
Với một ước muốn nhỏ nhoi
Được chia sớt cùng em
Một phần cơ cực

Mùa hè nào gặp gỡ
Mùa hè nào chia ly
Mùa hè nào hội ngộ

Tôi cầm trên tay hai mùa hè rực rỡ
Còn mùa hè cuối cùng rơi đi đâu?

Ai nhặt được mùa hè tôi đánh mất
Xin trả lại cho tôi
Xin trả lại cho tôi người yêu tôi
Dẫu chỉ là xác con ve sầu chết khô
Ấy chính là mùa hè của tôi
Ngủ quên trong nách lá
Những ngọt bùi tôi đã nếm trải
Những đắng cay tôi đã nếm trải
Những mùa hè bỏng rát sau lưng
Còn mùa hè cuối cùng tôi gặp lại
Trốn đi đâu ngoài tầm mắt tôi tìm?

Từ buổi xa xưa nào
Em tôi đã yêu ai
Đã vô cùng hạnh phúc và vô cùng khổ đau
Để rồi trong buổi chiều ảm đạm nào
Em tôi đã nhìn thấy tình yêu
Như vết chém

Rồi bỏ khoảng trời xanh mơ mộng
Trái tim em tôi đã trở về
Nằm ốm trong lồng ngực
Tiếng thở dài như mũi tên rung

Anh ôm trái tim Trương Chi
Chờ tan trong nước mắt
Đi tìm em qua những chợ búa và xóm làng
Qua những chiều tắt nắng
Dấu chân anh trong cỏ
Còn đọng đầy mưa xuân
Dẫu rằng khi anh yêu em
Em giấu anh đi yêu kẻ khác
Những người đàn ông đã không ngừng làm khổ em
Vì những điều bé mọn
Lo âu và vất vả
Anh đi tìm em
Anh đi tìm cô bé quàng khăn đỏ ngày xưa
Sợ rằng năm nay em đã lớn
Đàn sói nhiều hơn xưa
Trái tim em thì bé bỏng
Biết chiều nay em có kịp về nhà
Mà không bật khóc?
Anh biết lấy gì chở che cho em
Ngoài tình yêu lẻ loi
Cháy lặng thầm trong lòng ngực
Như bếp lửa mùa đông
Để những khi thất vọng lúc yêu ai
Em có chỗ để tạt về sưởi ấm
Anh biết lấy gì làm dịu nỗi đau trong lòng em
Ngoài những bài thơ nhỏ đầy nắng và cỏ hoa
Đêm đêm anh thức viết
Để mong xua được mùa đông
Ra khỏi trái tim em
Cùng với những âu lo và phiền muộn
Để mai đây trên con đường dài dẫu nhiều trắc trở
Em chỉ gặp toàn niềm vu
Và những chàng trai thật thà và tốt bụng
Yêu em
Chỉ cần bằng một nửa anh thôi…

Thohay.vn Tặng Bạn ❤️️ Bài Thơ Hương Thầm ❤️️ Nội Dung, Cảm Nhận, Phân Tích

Ý Nghĩa Bài Thơ Mắt Biếc

Qua bài thơ trên tác giả muốn hướng tới đối tượng là các bạn trẻ đang có những tình cảm đầu đời còn đang bỡ ngỡ. Bạn có thể yêu hết mình, nhưng cũng phải dứt khoát được. Yêu được, buông được. Để bản thân tìm tới cuộc sống tốt đẹp hơn, ý nghĩa hơn. Không nên trói buộc mình vào một chuyện tình cảm không thuộc về mình. Yêu người nhưng cũng phải biết yêu lấy chính bản thân mình.

Cảm Nhận, Phân Tích Bài Thơ Mắt Biếc Hay Nhất

Chia sẽ bài văn cảm nhận, phân tích bài thơ mắt biếc hay nhất.

Tôi đến với “Mắt biếc” từ một người bạn, tình cờ, không chọn lựa, và là truyện dài đầu tiên của Nguyễn Nhật Ánh tôi đọc để rồi sau đó say mê tìm đọc tất cả tác phẩm của ông.

Ông không viết cho tôi, dĩ nhiên vì ông không biết tôi; cũng có thể ông không viết cho riêng ai, ông viết như tự sự với độc giả hay chỉ đơn giản là viết thôi, mà sao tôi thấy những tâm tư đó gần gũi quá, thiết tha đến nao lòng; cũng là lòng tôi đấy, chỉ là tôi không biết sao cho cảm xúc thành lời rõ ràng được như ông…

“Nỗi buồn của tôi cũng đã được ngân lên, đã được sẻ chia…Tôi yêu em. Tôi yêu em vô vàn. Yêu và chẳng được yêu, đau hoài hoài một nỗi đau thầm lặng”

Những kỷ niệm thuở ấu thơ bên cạnh Hà Lan trong Ngạn thật dễ thương, nghịch ngợm, ngọt ngào biết mấy. Cậu nhóc Ngạn với tình cảm đầu đời ngây ngô; hồn nhiên gọi “mày, tao” với cô bạn nhỏ mà cậu thầm thích; chút tình bé dại đến đáng yêu vô cùng khi luôn muốn làm Hà Lan vui vẻ suốt ngày dù nhiều lần vào sanh ra tử: mặc cho vườn nhà ông Cửu Hoành có nuôi chó dữ vẫn lén vào nhặt thị cho Hà Lan; đánh nhau kịch liệt chỉ để giành cho được chiếc dùi trống và cứ buồn tiu nghỉu khi có lúc không đem lại được niềm vui đánh trống cho Hà Lan; hay xin cô Thung cho Hà Lan đi cùng để phấn khởi thay phiên nhau bưng nước… Ừ thì khi yêu là thế đó, lúc nào cũng chỉ muốn nhìn thấy người ấy cười, người ấy vui vì chẳng phải có người nhạc sĩ đã sáng tác em đẹp nhất khi em cười đó sao!

Hồi học lớp tám, cũng như Ngạn vậy, một hôm bắt gặp ánh mắt người ấy, lần đầu tiên tôi cảm thấy lòng mình dậy sóng. Ánh nhìn như đã chạm đến tâm hồn khiến tôi bâng khuâng quá thể. Mà chẳng hiểu vì sao. Từ giây phút đó tôi như người say, tôi khát khao, tôi mơ đến những giấc mơ dịu dàng của tình yêu và chưa bao giờ tôi đủ can đảm để nhìn lâu vào đôi mắt đẹp buồn xa xăm ấy, tôi ngại ngùng đôi mắt sẽ nhìn thấu mọi ngõ ngách nơi trái tim tôi khờ khạo…

Tôi cũng có cuốn sổ tay chép toàn thơ tình, cũng hát vu vơ một mình những lời hoài vọng tình yêu nhưng không lãng mạn làm thơ, viết nhạc được như Ngạn. Tôi cũng gom đủ hai điều đáng chán nhất trong tình yêu là khi mình yêu ai, mình không biết họ có biết điều đó hay không và khi mình biết điều đó rồi thì mình lại không biết họ có yêu lại mình hay không…

Tôi cũng hay đạp xe đến trường lấp ló đợi, rồi lẽo đẽo theo sau nhỏ với niềm vui bé nhỏ riêng tôi, với nỗi xôn xao của tình yêu thời mới lớn. Những lần đạp song đôi bên cạnh nhau, dù là hiếm hoi, dù cho đoạn đường có ngắn, dù cho nhỏ chẳng chịu nói gì, chỉ khi tôi hỏi thì nhỏ trả lời thế thôi; tôi buồn lắm chứ… “Hạnh phúc lớn nhất là tin rằng mình được yêu” (VICTOR HUGO), và tôi biết hạnh phúc đôi khi chỉ là những điều giản đơn như thế trong tình tôi đơn phương…

Và bao giờ cũng vậy, tôi dễ dàng nhận ra nhỏ trước nhờ vào chiếc áo khoác rất riêng màu hồng cánh sen ngoài bộ đồng phục BTX – chúng tôi đã không còn học chung dưới một mái trường đầy ắp kỷ niệm năm nào…

Tôi khác. Không ai bắt tôi phải hoài vọng kỷ niệm. Tôi vẫn thường một mình về thăm trường suốt 3 năm qua, thăm thầy cô – người gặp người không… kỷ niệm níu chân tôi, tôi mơ màng đắm trong hồi ức về mối tình ban sơ, tinh khôi, thầm lặng như chưa hề vẩn đục giữa khoảng sân trường vắng lá rơi đầy, với gốc cây già đó, với thư viện bé xíu nơi nhỏ hay ngồi cùng bè bạn…

Tôi còn đây trong khung trời hoa mộng đó mà người đâu mất rồi cho tôi mãi kiếm tìm? Dù cho trái tim nhỏ thuộc về ai, đốm lửa hy vọng trong tôi chưa tắt hẳn. Chúng cháy lập lòe, kiên trì và buồn bã, và đợi mong. Vì rằng bản chất của tình yêu là hy vọng… Dù rằng tôi sẽ không còn như lúc trước, ngày ngày có một niềm vui là chờ đợi được nhìn thấy nhỏ trước cổng trường, và dù biết mối tình mãi chỉ là hoài vọng, tôi chưa thể từ giã một lần để mãi mãi chia tay, tôi không thể chắc chắn tôi làm được điều đó hay không !

Những vần thơ của chú Nguyễn Nhật Ánh khiến tôi cảm thấy như đang cùng hòa chung một nhịp cảm xúc với Chú, tôi có thể hiểu được cảm giác đó thế nào và thật vui khi chú Ánh cũng hiểu tôi. Tôi đã không giấu được lòng mình, tôi gửi đến nhỏ:

Lặng lẽ chiều nay
Lặng lẽ mùa hè
Sân trường vắng
Và lòng tôi cũng vắng

……….

Ai về qua chỗ người thương
Đứng giùm tôi
Trước cổng trường ngày xưa
Ướt giùm tôi
Chút trời mưa
Để nghe trên tóc
Hương vừa bay đi
Chút tình tôi đong đầy… Nhỏ có hiểu chăng?

Trong cuộc đời bé nhỏ này, ai mà chẳng mang trong tim mình một bóng hình, một “mắt biếc” đầy hoài niệm. Với tôi, mắt biếc là như thế…

Đôi Nét Về Tác Giả Nguyễn Nhật Ánh

Đôi Nét Về Tác Giả Nguyễn Nhật Ánh.

  • Nguyễn Nhật Ánh sinh ngày 7/5/1955 tại làng Đo Đo, xã Bình Quế, huyện Thăng Bình, tỉnh Quảng Nam.
  • Ông còn có những bút danh khác như Anh Bồ Câu, Lê Duy Cật, Đông Phương Sóc, Sóc Phương Đông.
  • Thời nhỏ ông theo học tại các trường THPT Tiểu La, THPT chuyên ban Trần Cao Vân và THCS Phan Châu Trinh.
  • Năm 13 tuổi ông đã có thơ đăng báo.
  • Từ năm 1973, ông chuyển vào sống tại Sài Gòn, theo học ngành sư phạm.
  • Ông đã từng tham gia Thanh niên xung phong, dạy học môn Văn tại trường THCS Bình Tây (Quận 6) từ năm 1983-1985.
  • Năm 1986, tác giả Nguyễn Nhật Ánh trở thành phóng viên Nhật báo Sài Gòn giải phóng. Ông lần lượt viết về sân khấu, phụ trách các tiết mục, tiểu phẩm cho các bé thiếu nhi.
  • Thành công lớn nhất của ông là sau khi đất nước thống nhất, sách của ông được độc giả cả 3 miền Bắc – Trung – Nam đón nhận nhiệt tình, trong đó đón nhận nhiệt tình nhất là ở Hà Nội (thủ đô của đất nước), Thành phố Hồ Chí Minh (thành phố lớn nhất, nơi ông sinh sống) và Quảng Nam (quê hương ông).
  • Hiện nay, ông trở thành một nhà bình luận viên thể thao trên báo Sài Gòn giải phóng Chủ nhật với bút danh Chu Đình Ngạn.

Bên cạnh bài thơ Thơ Mắt Biếc, Thohay.vn Chia Sẽ ❤️️ Thơ Hiện Đại Việt Nam ❤️️ Chùm Thơ Trữ Tình Hay Nhất

Viết một bình luận