Cải Ơi (Nguyễn Ngọc Tư) – Đọc Hiểu, Tóm Tắt, Phân Tích, Soạn Bài

Chia sẻ đến bạn đọc tác phẩm Cải ơi, đây một truyện ngắn rất hay nằm trong tập truyện “Cánh đồng bất tận” của Nguyễn Ngọc Tư.

Giới Thiệu Truyện Cải Ơi

“Cải ơi” là một truyện ngắn nổi tiếng của nhà văn Nguyễn Ngọc Tư, nằm trong tập truyện “Cánh đồng bất tận” xuất bản năm 2005. Truyện kể về hành trình đầy gian khổ của ông Năm Nhỏ đi tìm con gái riêng của vợ tên là Cải, người đã bỏ nhà ra đi.

Nội dung chính:

  • Nhân vật chính: Ông Năm Nhỏ và Cải.
  • Cốt truyện: Cải, con gái riêng của vợ ông Năm, bỏ nhà ra đi vì làm mất cặp trâu và sợ bị đòn. Ông Năm bị đồn tiếng xấu là hại con và giấu xác, nhưng ông không từ bỏ và quyết tâm đi tìm con.
  • Hành trình tìm con: Ông Năm lang thang khắp nơi, làm đủ mọi công việc để kiếm sống và tìm con. Tiếng gọi “Cải ơi!” của ông vang lên đầy đau đớn và tuyệt vọng.

Giá trị nội dung:

  • Tình cha con: Truyện thể hiện tình cảm sâu nặng và sự hy sinh của người cha dành cho con, dù đó không phải là con ruột.
  • Giá trị nhân văn: Tác phẩm nhắc nhở người đọc về lòng biết ơn và tình yêu thương đối với cha mẹ.

Đặc sắc nghệ thuật:

  • Ngôn ngữ mộc mạc: Nguyễn Ngọc Tư sử dụng ngôn ngữ giản dị, gần gũi nhưng đầy cảm xúc.
  • Hình tượng nhân vật: Ông Năm Nhỏ được khắc họa với lòng kiên trì và tình yêu thương vô bờ bến dành cho con

Đọc thêm tác phẩm 👉 Trở Gió của Nguyễn Ngọc Tư

Nội Dung Truyện Cải Ơi Nguyễn Ngọc Tư

Đoàn ca múa nhạc giải tán, thằng Quách Phú Thàn dẫn ông già Năm Nhỏ về ngã ba Sương, Thàn có nhỏ bồ mới quen bán quán ở đó. Con nhỏ tên Diễm Thương nghe hay, mà khuôn mặt cũng hay, không đẹp nhưng bình thản, lạnh trơ, vui buồn không ra, đố ai biết nó nghĩ gì. Nó hất mái tóc nhuộm vàng hoe chơm chởm như rễ tre, nhìn hai người, cười héo hắt, “Ăn bám mà kéo theo cả bầy”. Thàn cười hề hề, bảo “Ông Năm, bạn anh. Dễ thương lắm”.

Đêm đó ông già không ngủ được, thằng Thàn đi chơi nửa đêm mới mò về, thấy ông khọm rọm” ngoài vách mùng”, điếu thuốc cháy lập loè soi bộ râu xơ xác. Thàn mở dây giày, hỏi, “Nhớ đoàn quá, ngủ không được hả tía?”. Ông già lắc đầu, thở dài, nghe buồn xao xác như lá rụng hoa rơi, than điệu nầy hổng biết cách nào tìm cho ra con Cải.

Ông đã đi tùn con nhỏ gần mười hai năm, đã đi qua chợ qua đồng, tới rất nhiều quê xứ. Lúc nhỏ Cải mười ba tuổi, một bữa mê chơi nó làm mất đôi trâu, sợ đòn, nó trốn nhà. Rồi con nhỏ không quay lại, vợ ông khóc lên khóc xuống, bảo chắc là ông để bụng chuyện nó là con của chồng trước nên ngược đãi, hà khắc, đuổi xua. Ông lấy trời đất, thần phật, rắn rít và cả kiếp sau (mặc dù cũng chưa biết nó ra làm sao) ra thề nhưng bà không tin, giận chẳng nhìn, chớ thèm cười nói. Người ta còn đồn đãi ông giết con nhỏ rồi lấp ở một chỗ đất nào, họ ùn ùn lại coi. Ông khăn gói bỏ xứ ra đi, bụng dạ đinh ninh dứt khoát tìm được con Cải về.

Ai dè, biển người mênh mông. Mỏi chân, ông xin làm sai vặt trong đoàn ca múa

nhạc, để trước giờ diễn, ông mượn cái micro nói vài câu “Cải ơi, ba là Năm Nhỏ nè con…”. Bữa nào thằng Thàn nhớ nhà, nghe câu ấy nó cũng rướm nước mắt, bảo “Con thương ông già con quá, tía ơi”. Hôm đi ba Thàn còn cầm cây rượt nó chạy ngời ngời, nhảy xuống đò, nó ngoái lại nói để con làm ca sĩ nổi tiếng cho ba coi, thấy ông dứ cây lên trời. Hai năm, ông già đã chỏng đầu cây xuống đất, tựa vào đó để bước đi, tên tuổi Thàn mờ mịt.

Thàn bùi ngùi, người ta Quách Phú Thành (nổi tiếng Hồng Kông, tui thiếu có chữ h, lẹt đẹt bên hông Chợ Lớn. Nhiều bữa hát ế ngoi ngóp nằm nghe mưa dầm, nhiều bữa đứng soát vé bị bọn du đãng địa phương rượt chạy xịt khói, Thàn muốn về nhà nhưng sợ ông già cười thúi mũi. 

Y hệt, ông già Năm Nhỏ cũng có nhà mà không về được. Đã đau quá trời đất rồi, cái cảnh bà con hàng xóm xầm xì, chỉ trỏ, người ở xa còn thuê đò dọc lại nhà ngó nghiêng đâu, thằng cha giết con đâu? Đâu, con nhỏ bị chôn chỗ nào? Đã quá chùng đau, khi ông nhìn sâu trong ánh mắt của vợ mình thấy không còn lấp lánh thương yêu, chỉ tối tăm những ngờ vực, hoài nghi, và bữa ông đi, bà đứng giữa nắng trưa, cuốc đất (chỗ đất còn mới tinh ông vừa lên liếp ).

Nên ông Năm Nhỏ trụ lại ngã ba Sương tiếp tục cuộc kiếm tìm. Ông mướn một cái nhà nhỏ như hộp quẹt, đủ cho hai người còm nhom chui ra chui vào, vét túi trên túi dưới sắm một chiếc xe kẹo kéo có dàn nhạc sống xập xình, kéo thằng Thàn theo. Ngày chạy ra bán ở chợ rau chợ cá, tối ghé vài quán nhậu, khuya về đậu ở ngã ba, xe kẹo kéo của ông nổi tiếng nhờ giọng ca nhừa nhựa của thằng Thàn, nhờ giữa hai bài hát có mục “nhắn tìm con” buồn ác chiến.

Ngã ba Sương nhiều đêm thổn thức trong tiếng “Cải ơi !!!…”, nghe ngắc ngoải như tiếng chim kêu tạo tác giữa lưng trời. Một bữa Diễm Thương bước ra, thảng thốt gọi “Ba !”. Ông già đứng im sũng, ngơ ngác giây lát, môi run lập bập hỏi Cải phải hôn con. Diễm Thương gật đầu. Thiệt con là Cải hả? Diễm Thương níu tay ông rung rung gọi thêm một tiếng Ba tha thiết. Ông già nắn đầu, nắn vai nó với một nỗi vui chảy tràn, trời đất, ba nhìn không ra, bây lớn dữ dằn vầy”.

Ông đi vài bước, ông day lại nhìn Diễm Thương (cho chắc là nó đang đứng đây, và có thiệt trên đời), ngước về phía trời sao, rồi ngó thằng Thàn, ông cười, để miệng muốn méo sao thì méo, “Tía kiếm có con Cải rồi, dễ ợt hà mầy ơi”. Nghe giọng đúng là cuộc hành trình ròng rã mười hai năm khép lại ở đây rồi. Ngày mai ông dẫn Diễm Thương về Cỏ Cháy, ngay trên chuyến tàu đầu. Vợ ông ra của che tay khun khun trên trán, hỏi ai vậy cà, ông nói con Cải chớ ai, bà mừng hết lớn, phải còn trẻ thể nào bà cũng nhảy cà tưng”. Ông hả hê, trong lòng không giấu được

Nghĩ đến đó, nước mắt ông tuôn dài. Diễm Thương cười, đứng dậy khoan khoái phủi tay, nói không ngờ mình diễn quá hay, rồi nó khom người, nhìn sâu vô đôi mắt ràn rụa của ông già, mặt tỉnh bơ ba khía), mỉa mai, “Tui giỡn đó, ông làm ba kiểu gì mà không nhớ mặt con gái mình?”.

Và cơn mơ hết. Diễm Thương đi gom tiền thắng độ, đám tiếp viên léo nhéo nhằn ông già sao mà dễ tin, làm họ mất mấy chục ngàn. Diễm Thương lạnh lẽo cười, cái mặt nó hay hết biết, kiếm tiền dễ ợt mà chẳng gợn lên chút đắc ý nào. Ông Năm bẽ bàng ngồi đó, bẽ bàng lau nước mắt, cười héo queo héo quắt, “Con nhỏ giỡn có duyên hết hồn” mà trên khuôn mặt vẫn còn đầy ú những thương yêu. Thằng Thàn ứa lòng nhìn ông Năm già đi khủng khiếp, nó giận muốn bóp cổ nhận nước Diễm Thương cho rồi, khi con nhỏ nhơn nhởn trở qua, giơ nắm tiền, rủ đi ăn hủ tiếu.

Trò diễn kết thúc, ông già nằm rũ, đúng hai ngày lời nhắn tìm con Cải lại mênh mang ở ngã ba Sương. Con Diễm Thương bực lắm, nó gặp Thàn là đá ghế quăng ly, nó nói ổng đừng mắc công tìm, con Cải chắc chết ngắc rồi. Sao tui thù con nhỏ đó quá trời, có nhà mà bỏ, có cha có mẹ mà không thèm… Cái thứ người đó, cho nó chết bờ chết bụi cũng đáng. Rồi nó nghẹn ngào, còn tui, người ta đã quăng ở đây mười tám năm, mà không ai trở lại tìm, tui chờ hoài… Thàn mới hay đời con nhỏ cũng buồn, hai đứa ôm nhau, thở dài nghe cả vành tại tê tái.

Tối đó, Thàn nằm gác tay lên trán, nói “Mai mốt con dẫn nhỏ Diễm Thương về lạy ông già con à, tía Năm. Tính thương chơi thôi nhưng bây giờ thành thiệt rồi”. Ông Năm phấn khởi, vậy hả, vậy à, phải làm đám cưới tử tế cho con nhỏ đỡ tủi, để tao làm ba nó, đại diện cho đàng gái làm sui chơi.

Mùa nắng quay trở lại, ngã ba Sương mọc thêm chừng chục quán nhậu nữa, muốn hay không cánh công an phòng chống tệ nạn xã hội cũng phải để ý cái chòm lu bu nầy. Phía báo đài đang dòm ngó. Một bữa, họ ập vào, quay phim, chụp hình búa la xua. Đám tiếp viên che mặt, ôm đầu, chỉ có Diễm Thương là điềm nhiên trơ mắt ngó.

Phóng sự phát lên ti vi, cái nhìn đó như dấu hỏi nao lòng tôi đây nè mà ba má ở đâu? Có nhận ra tôi không? Có nghe đau lòng? Thằng Thàn thấy cảnh người yêu tỉnh bơ […], buồn quá, bỏ đi uống rượu. Biểu “đưa con nhỏ về nhà”. Thằng Thàn nói:

– Con không đành lòng để tía ở lại một mình.

– Vậy bây nỡ nào nhìn con nhỏ khổ hoài sao?

Một sớm, hai đứa dắt nhau đi, ông già nhìn theo cho đến khi bóng chúng chìm

 giữa mịt mù. Cả nhà Thàn hết hồn vía dồn lại ngó nhau, nhận ra đứa con gái nầy lên ti vi hôm trước, và Diễm Thương ngạo nghễ cười, hỏi bác ơi, mấy giờ có chuyến tàu ra thị xã. Mờ chiều, đám trẻ trở lại, mặt con Diễm Thương vẫn thản nhiên nhưng thằng Thàn buồn tê tái.

Con người ta, hết đau bề nầy tới đau bề khác, ông Năm xa xót nhìn hai đứa trẻ chơi vơi mất đường về. Diễm Thương nói tui mắc cười quá ông Năm à, tui lên ti vi để cha mẹ nhìn mà họ không biết tui là ai, còn người dung liếc ngang là nhớ liền. Ông già Năm Nhỏ lặng người đi, tự hỏi, bây giờ ông lên ti vi, con Cải có nhận ra ông không.

Câu trả lời là có, ông đã dắt con nhỏ đi hái xoài chín trong vườn hoang đã chặt chuối làm bè dạy cho nó lội, thả trâu, chơi diều, ông đã cõng con nhỏ đi tắt mấy vạt đồng đến khám bệnh chỗ ông bác sĩ già, mỗi khi nó nhức đầu, sổ mũi. Cây kẹp nhỏ, mớ dây thun khoanh, mấy cục kẹo dừa vung vinh trong túi áo mỗi khi ông đi chợ về… Tất cả những thứ đó, ông nhớ mồn một thì nhỏ Cải chắc chưa quên. Ông già muốn lên ti vi để nhắn đứa trẻ bỏ nhà rằng, về đi con ơi, đôi trâu có sá gì!

Đăng tin trên truyền hình đắt đỏ, mà lần nào lại phòng quảng cáo ông cũng phải đôi co, đòi phải đọc theo ý mình, trong đó có đoạn, “Con không về ba nhớ đã đành, má con còn giận ba, không nhìn mặt”. Người ta cười, trên đài chứ có phải chợ trời đâu mà muốn nói gì cũng được. Ông giận, quày quả về nhà, nghĩ cách tự mình lên ti vi. Chỉ tội, câu nói gọn hơ vậy mà ông chưa có dịp gởi lời.

Có lần, ông đậu xe kẹo đầu chợ, thấy người ta làm phim vụ lấn chiếm lòng lề đường, người hốt thúng mỏng cá rau bỏ chạy, ông sướng rơn lăng xăng chạy tọt chỗ nầy ló mặt đằng kia, mấp máy câu “Cải ơi…” (mà vô phim người ta đã xoá mất tiếng còn đâu).

Chỉ mong được thấy mình trên ti vi, một khuôn mặt teo héo sạm đen dưới những sợi tóc ngả màu trắng xoá, một thân hình gầy guộc, lưng đã chớm còng… “Mình thèm lên ti vi muốn chết giấc mà không được, còn mấy ông cán bộ ngồi chình ình trong đó hoài, thấy mắc ngán, ông già Năm Nhỏ than thở với thằng Thàn, nói sao tao muốn làm bí thơ tỉnh quá”. Thàn kêu, trời ơi, chi vậy tía. Ông cười, lên ti vi chớ chi, lúc đó tạo Thằng Thàn cũng cười, tưởng tía làm lớn để lo cho dân, ai dè cũng bo bo cho mình.

Họ ngồi đụt mua dưới một hàng ba trường tiểu học. Nước đổ trắng trời. Mùa còn ướt lạnh dài dài. Thằng Thàn lo ở nhà mưa dột ướt đầu giường về không có gối để nằm, không mền để đắp. Diễm Thương biết có chạy qua không hay là bận khách, bận cười cợt (mà lòng não nề) biểu uống với em chút nữa đi anh. Thàn chép miệng buồn quá tía ơi. Mê văn nghệ văn gừng nên chừng nầy tuổi đầu rồi mà nghèo quá chừng, đến nỗi không lo được cho nhỏ Thương.

Ông già Năm Nhỏ thấy thằng Thàn xuống nước mắt. Ừ tối nay, ông cũng thấy mình hoang mang buồn bã rã rời, như sắp đến cuối đường rồi, mà không biết chắc có nhà mình phía đó. Ông thở dài ứ hự, chống tay liêu xiêu đứng lên, bảo, mưa chắc còn dài, thôi dầm mình về, nhỏ. Đêm đó, thằng Thàn ôm ông già Năm ngủ, nó kêu lên, tía ốm dữ dằn) thiệt, xương tía cấn con đau quá chừng. Ông già cười, ờ, chê mai mốt không có mà ôm nghen con.

Thằng Thàn hỏi ông nói vậy là có ý gì, ông hỏi ngược lại, chớ bộ mầy tính cưới vợ rồi mà còn chun qua ngủ với tao? Thàn cười, ờ há ờ hen. Mắc cười, ông còn rù rì tính chuyện nấu mâm cơm cúng trời đất để sáp nhập nhỏ Diễm Thương về nhà bên nầy, sắm cái tủ thuốc lá để cho nó buôn bán vặt thì thằng Thàn đã ngáy o o.

Nửa đêm, Thàn giật mình tỉnh giấc, không thấy ông già, nó ngật ngừngồi dậy, trên bụng rót xuống một gói tiền. Xe kẹo kéo vẫn còn nguyên, Thàn kéo của bước ra ngoài. Ngã ba Sương đã tắt đèn, những con đường hun hút mù mịt dưới mưa, như không cần biết đến từ đâu, chỉ biết gặp ở đây, phút nầy. Thằng Thàn làu bàu, hổng biết ông già chùng nầy mà đi đâu vậy cà.

Ông Năm đi ăn trộm chớ đâu. Ông lội bộ gần năm cây số trong mưa sụt sùi vô trong xóm, ghé chỗ lò mổ, dắt đôi trâu đem đi. Ông làm gọn gàng như với đôi trâu ở nhà. Sáng ra ông trở lại, ghé đúng ngôi nhà có hàng so đũa cặp mé lộ), ông thấy một đám người đang tạo tác đúng ngồi, ông hỏi, mua trâu hôn, tui kẹt tiền đem bán đây nè. Chủ nhà chạy ra la lên, trời ơi, bắt ổng lại, ổng ăn trộm của tôi.

Ông Năm giả đò hết hồn, nhưng trong bụng thấy trúng ý, bảo, từ từ, tui có chạy đâu mà sợ. Từ nhà người ta đưa ông lên ấp, ấp giải lên xã, ông ra bộ sợ sệt, luôn miệng nhắc, mấy chú nhớ kêu đài truyền hình xuống nghen, phải quay tui để dân người ta cảnh giác. May, đài tỉnh xuống thật, phóng viên một tờ báo cũng chạy xổ theo, dọc đường hăm hở rút sẵn tít “Tên trộm đang trí”.

Họ phỏng vấn ông chủ lò mổ, phỏng vấn trưởng công an xã, cuối cùng ông Năm xin được nói đôi lời, còn dặn, mấy chú làm ơn đừng cắt bỏ tiếng tui, rằng “Cải oi, ba là Nam Nhỏ nè, nhà mình ở Cổ Cháy đó, nhớ không? Về nhà đi con, tội má con vò võ có một mình. Con là trọng, chứ đôi trâu cộ nhằm nhò gì… Về nghen con, ơi Cải…”. Nghe đâu, hôm đó, nhiều người rơi nước mắt, vì vậy mà vụ trộm trâu không được lên ti vi, sống giữa cái rẻo đất nhân hậu nầy nhiều khi cũng hơi phiền.

Nghe đâu, hôm đó đài truyền hình có đưa tin nhưng chỉ thấy ông già nhép miệng một cách tuyệt vọng. Như đã nói, nhà đài người ta chớ có phải chợ trời đâu, mà có thể thoải mái gọi, “Cải ơi!”.

Đọc thêm 👉 Bài Thơ Con Đường Không Chọn

Về Tác Giả Tác Phẩm Truyện Cải Ơi

Giới thiệu đôi nét về tác giả tác phẩm truyện Cải ơi để bạn đọc nắm thêm thông tin.

Tác Giả

  • Nguyễn Ngọc Tư sinh năm 1976, tại Cà Mau, mọi người thường gọi là cô Tư.
  • Nguyễn Ngọc Tư là một trong những nhà văn thuộc thế hệ 7x. Trước khi bén duyên với công việc viết lách, Nguyễn Ngọc Tư chỉ là một cô gái nông dân bình thường của vùng sông nước Cà Mau.
  • Sau đó, nhờ sự động viên của cha cùng tài năng văn chương và sự đồng cảm với những hoàn cảnh con người vất vả, lam lũ, Nguyễn Ngọc Tư đã bắt tay vào viết những tác phẩm văn học đầu tiên của mình.
  • Ba tác phẩm đầu tay của Nguyễn Ngọc Tư được đăng tải trên tạp chí Văn nghệ bán đảo Cà Mau. Ấn tượng với cô gái trẻ có văn phong hết sức độc đáo, chị được nhận vào làm tại chính tạp chí này.
  • Liên tiếp sau đó, nhà văn Nguyễn Ngọc Tư cho ra mắt nhiều tác phẩm với tiếng vang và giải thưởng lớn. Hiện nay, chị đã gia nhập Hội nhà văn Việt Nam và được coi là hiện tượng văn học đặc biệt ở Nam Bộ, một nhà văn của sự mộc mạc và bình dị thôn quê.
  • Đến nay, Nguyễn Ngọc Tư đã có rất truyện được xuất bản, in ấn số lượng lớn như Ông ngoại, Biển người mênh mông, Giao thừa, Nước chảy mây trôi, Cái nhìn khắc khoải, Cánh đồng bất tận.

Tác Phẩm

A. Ý nghĩa tên truyện: Ngay từ tên truyện với hai chữ “Cải Ơi” đã cho thấy rất nhiều cảm xúc với những ý nghĩa nhan đề cho thấy tình cảm yêu thương của người cha dành cho con mặc dù bị nói tiếng xấu nhưng cha vẫn hết lòng vì con, bảo vệ con. Tiếng ‘ơi” như lời gọi đầy não nề, tuyệt vọng.

B. Nhân vật trong truyện Cải ơi:

– Nhân vật ông Năm Nhỏ:

  • Xuất thân là người nông dân ở làng Cỏ Cháy.
  • Hoàn cảnh đưa đẩy ông đến ngã ba Sương là sự ra đi của Cải.
  • Số phận lưu lạc, đau khổ cùng phẩm chất được thể hiện qua hành trình tìm kiếm con:
    • Ròng rã tìm kiếm con mười hai năm, rơi vào những tình huống ngặt nghèo.
    • Giàu tình yêu thương con, giàu lòng tự trọng, không từ bỏ mọi cơ hội để tìm con.
    • Có lòng bao dung, vị tha, thương yêu những người đồng cảnh ngộ.

– Nhân vật Thàn:

  • Có ước mơ, hoài bão
  • Có tình thương như ruột thịt, đồng cảm với ông Năm và tình yêu chân thành với Diễm Thương.
  • Cuộc sống lưu lạc vì không thực hiện được ước mơ.

– Nhân vật Diễm Thương:

  • Có quá khứ đau buồn, bị cha mẹ bỏ rơi.
  • Ngoại hình và tính cách lạnh lùng, vô cảm.
  • Khao khát yêu thương vô bờ.

Cập nhật thêm bài👉 Một Đời Như Kẻ Tìm Đường

Tình Huống Truyện Cải Ơi

Trong tác phẩm “Cải ơi” của Nguyễn Ngọc Tư, đề tài chính xoay quanh hành trình tìm kiếm con gái mất tích của ông Năm Nhỏ. Tình huống truyện cải ơi cụ thể đó là đứa con gái riêng của vợ bỏ nhà ra đi nên ông Năm Nhỏ phải bỏ nhà đi tìm suốt mười hai năm ròng. Tình huống truyện được đan xen giữa quá khứ và hiện tại, tạo nên sự hấp dẫn và gây tò mò cho người đọc.

Ý Nghĩa Tác Phẩm Cải Ơi

Truyện ngắn Cải ơi ca ngợi về lòng yêu thương của người cha, tình phụ tử thiêng liêng, đồng thời mang đến thông điệp về lòng nhân ái và hy vọng trong cuộc sống.

Bố Cục Văn Bản Cải Ơi

Chia sẻ đến bạn văn bản Cải ơi của tác giả Nguyễn Ngọc Tư được chia thành 4 phần như sau:

  • Phần 1: Từ đầu cho đến “…dứt khoát tìm được con Cải về”: Con Cải bỏ đi và ông Năm ra đi tìm Cải.
  • Phần 2: Tiếp theo cho đến “… làm sui chơi”: Hành trình đi tìm Cải của ông Năm.
  • Phần 3: Tiếp cho đến “…đi đâu vậy cà”: Nỗi trăn trở của ông Năm đi tìm Cải.
  • Phần 4: Còn lại: Câu chuyện của ông Năm.

Đừng bỏ lỡ tác phẩm 👉 Kiêu Binh Nổi Loạn

Đọc Hiểu Tác Phẩm Cải Ơi

Hãy cùng Thohay.vn trả lời các câu hỏi dưới đây để hiểu hơn về tác phẩm Cải ơi, xem ngay nhé!

👉Câu 1: Tác phẩm được kể theo ngôi thứ mấy?

A. Thứ nhất

B. Thứ ba

C. Ngôi kể hỗn hợp

D. Đáp án khác

Đáp án: B

👉 Câu 2: Người kể chuyện đặt điểm nhìn từ?

A. Điểm nhìn bên ngoài

B. Điểm nhìn bên trong

C. Cả điểm nhìn bên ngoài và bên trong

D. Đáp án khác

Đáp án: B

👉Câu 3: Nội dung của tác phẩm là gì?

A. Câu chuyện xoay quanh cuộc sống gia đình nhà ông Năm

B. Miêu tả lại khung cảnh làng quê tác giả

C. Kể lại hành trình ông già Năm Nhỏ tìm kiếm đứa con gái của mình trong vô vọng

D. Quan hệ làng xóm và những tình cảm giữa những người thân trong gia đình ông Năm

Đáp án: C

👉 Câu 4: Tác phẩm Cải ơi nằm trong tập truyện ngắn nào?

A. Cánh đồng bất tận

B. Ngọn đèn không tắt

C. Khói trời lộng lẫy

D. Xa xóm mũi

Đáp án: A

👉 Câu 5: Nhân vật ông Năm Nhỏ hiện lên như thế nào trong tác phẩm?

A. Số phận lưu lạc, đau khổ

B. Giàu tình yêu thương con, giàu lòng tự trọng

C. Có lòng bao dung, vị tha, thương yêu những người đồng cảnh ngộ.

D.Tất cả các phương án trên

Đáp án: D

👉 Câu 6: Ý nào dưới đây KHÔNG ĐÚNG khi nói về nhân vật Thàn?

A. Có ước mơ, hoài bão

B. Có nhiều tính toán, mưu mô

C. Có tình thương như ruột thịt, đồng cảm với ông Năm

D. Cuộc sống lưu lạc vì không thực hiện được ước mơ.

Đáp án: B

👉 Câu 7: Ý nào dưới đây KHÔNG ĐÚNG khi nói về nhân vật Diễm Thương?

A.Có quá khứ đau buồn, bị cha mẹ bỏ rơi.

B. Khao khát yêu thương vô bờ.

C. Cuộc sống lưu lạc

D. Ngoại hình và tính cách lạnh lùng, vô cảm.

Đáp án: C

👉 Câu 8: Giá trị nội dung của văn bản là?

A. Ca ngợi những vẻ đẹp phẩm chất, tâm hồn của con người.

B. Đề ra những trăn trở, suy ngẫm về cách ứng xử của con người trong đời sống.

C. Đồng cảm, xót thương cho số phận đáng thương của những con người lưu lạc.

D. Tất cả các đáp án trên

Đáp án: D

👉 Câu 9: Giá trị nghệ thuật của văn bản là?

A. Trật tự sự kiện trong truyện đan xen giữa quá khứ và hiện tại.

B. Hệ thống điểm nhìn linh hoạt

C. Nghệ thuật xây dựng và miêu tả tâm lí nhân vật tinh tế.

D. Tất cả các đáp án trên

Đáp án: D

Xem thêm tác phẩm 👉 Con Khướu Sổ Lồng 

Giá Trị Truyện Ngắn Cải Ơi

Tìm hiểu thêm giá trị truyện ngắn Cải ơi được Thohay.vn chia sẻ cụ thể dưới đây:

  • Giá trị nội dung: Nội dung của tác phẩm chủ yếu nói về lòng yêu thương của người cha, tình phụ tử thiêng liêng và đầy lòng yêu thương của con người đó cũng chính là giá trị nhân văn sâu sắc về tình cha trong xã hội qua đó đòi hỏi mỗi người cần yêu thương cha hơn trong cuộc sống.
  • Giá trị nghệ thuật: Bằng những câu từ đầy sáng tạo và ý nghĩa sâu sắc đã cho thấy được tài năng của Nguyễn Ngọc Tư, một tài năng trong khai thác tâm lí nhân vật.

Sơ Đồ Tư Duy Cải Ơi

Chia sẻ đến các em học sinh các mẫu sơ đồ tư duy tác phẩm Cải ơi để có thể hệ thống lại kiến thức chi tiết nhất.

Sơ Đồ Tư Duy Cải Ơi Chi Tiết
Sơ Đồ Tư Duy Cải Ơi Chi Tiết
Sơ Đồ Tư Duy Cải Ơi
Sơ Đồ Tư Duy Cải Ơi
Mẫu Sơ Đồ Tư Duy Cải Ơi
Mẫu Sơ Đồ Tư Duy Cải Ơi

Dàn Ý Cải Ơi

Xem thêm mẫu dàn ý Cải ơn ngắn gọn sau đây để có được hướng đi cụ thể trước khi bắt đầu viết bài văn hoàn chỉnh.

I. Mở bài: Giới thiệu đôi nét về tác giả Nguyễn Ngọc Tư, tác phẩm Cải ơi

II. Thân bài

1. Tác giả (tiểu sử cuộc đời, phong cách nghệ thuật, sự nghiệp văn học,…)

2. Tác phẩm

– Nội dung: Kể lại hành trình tìm kiếm lại niềm hạnh phúc, ông già Năm Nhỏ tìm kiếm đứa con gái của mình trong vô vọng, và nỗi xót xa ấy đã lắng lại trong lòng người đọc một nỗi buồn man mác, sự mơ hồ về kiếp nhân sinh

– Giá trị nghệ thuật, ý nghĩa của tác phẩm.

III. Kết bài: Cảm xúc của em sau khi đọc xong tác phẩm Cải ơi

Đón đọc phân tích 🔽 Héc-to từ biệt Ăng-đrô-mác 🔽 chi tiết nhất

Soạn Bài Cải Ơi Lớp 11

Hướng dẫn soạn bài Cải ơi trong 48 Ngữ văn 11 tập 1 với phần trả lời câu hỏi chi tiết nhất.

👉 Câu 1 trang 48 Ngữ văn 11 Tập 1: So sánh trật tự của các sự kiện trong câu chuyện và trong truyện kể (mạch truyện) và nhận xét về hiệu quả nghệ thuật của cách tổ chức kể truyện kể.

Trả lời:

– Giống nhau: các sự kiện đều bổ túc cho nhau, góp phần tạo nên sự hấp dẫn cho câu truyện. 

– Khác nhau: 

+ Các sự kiện trong truyện diễn ra không theo một trình tự mà hỗn loạn, lúc là ở quê, lúc ở đoàn ca múa nhạc, lại nhớ về quê, kể lại hoàn cảnh của Năm nhỏ và sau đó là hành trình tìm Năm nhỏ, nhớ lại quá khứ rồi lại quay về với thực tại. 

+ Các sự kiện trong câu chuyện lại rất hợp lí. Truyện kể về hành trình vất vả đi tìm cô con gái của ông Năm nhỏ bỏ nhà đi từ nhỏ, sau một lần làm mất cặp trâu vì sợ hãi quá mà bỏ trốn. Ông bị dân làng đồn đại là không phải ba ruột nên đối xử tàn ác với con bé và có người còn nghĩ là ông giết chết con bé chôn ở một chỗ đất nào. Và sau 12 năm vất vả tìm kiếm cuối cùng ông cũng tìm thấy con gái.

– Cách kể chuyện tuy không theo một trình tự nhất định nhưng cũng chính điều đó làm cho câu chuyện trở nên thú vị và độc đáo hơn. Tạo được sự tò mò cho người đọc khi tác giả liên tục xoay chuyển cảnh của câu chuyện, đang đi tìm rồi lại nhắc câu chuyện ở quê rồi lại quay lại, liên tục xoay chuyển không theo một trình tự nhất định.

– Cách kể chuyện như vậy cũng làm nổi bật lên hình ảnh người cha ngày đêm đi tìm con gái của mình, một nỗi mong mỏi, khao khát và tình yêu thương vô bờ bến của người cha dành cho con gái, chỉ có một điều duy nhất nhất định phải tìm được đó là người con gái của mình. Chính cách kể này đã đưa người đọc hết cung bậc cảm xúc này tới cung bậc cảm xúc khác, rưng rưng xúc động trước tình cảm bao la mà người cha dành cho con gái. 

👉 Câu 2 trang 48 Ngữ văn 11 Tập 1: Đặc điểm của người kể chuyện trong truyện: ngôi kể, quan hệ và thái độ của người kể chuyện đối với các nhân vật.

Trả lời:

– Tác giả kể câu chuyện theo ngôi kể: thứ ba, gọi nhân vật bằng tên. 

– Quan hệ và thái độ của người kể chuyện đối với các nhân vật: Người kể đã rất thông thái khi đặt mình vào hoàn cảnh của từng nhân vật và cũng từ đó cách kể chuyện trở nên chân thật, gần gũi hơn. Người đọc cảm nhận được rõ sự chân thực của câu chuyện.

– Những cuộc hội thoại trong câu chuyện rất chân thật, rất đời thường và gần gũi, mỗi cuộc hội thoại đều đã thể hiện rất rõ hoàn cảnh, tính cách của nhân vật. Nổi bật trong tác phẩm là hình ảnh ông Năm nhỏ với khát khao tìm được con gái của mình, chính tình yêu thương và niềm mong mỏi, khao khát tìm được con gái đã làm cho mạch của câu chuyện trở nên độc đáo và đặc sắc hơn. Ta có thể thấy tác giả đã khắc họa rất thành công nhân vật người cha trong câu chuyện. 

👉 Câu 3 trang 48 Ngữ văn 11 Tập 1: Hệ thống điểm nhìn trong tác phẩm (người kể chuyện chủ yếu trần thuật theo điểm nhìn.

Trả lời:

– Trong tác phẩm, tác giả chủ yếu trần thuật theo điểm nhìn từ bên trong, tức là đứng trên lập trường của từng nhân vật để đối thoại hay giải quyết tình huống. Ví dụ khi Diễm Thương giả diễn làm cái Cải, ông Năm Nhỏ nghe vậy vừa bất ngờ, ngơ ngác rồi rưng rưng thể hiện rõ qua những câu hỏi tu từ “Thiệt con là Cải hả?”, “môi run lập bập hỏi cải phải hôn con”…

– Kết hợp với lời kể của tác giả là lời của chính nhân vật, dường như tác giả đã hoàn mình vào cảm xúc, cung bậc của nhân vật để thốt ra những câu hỏi nhói lòng, những câu từ mang ý nghĩ tượng trưng cao để làm nổi bật niềm vui sướng, mừng hụt của người cha già đang mong mỏi tìm thấy con gái suốt 12 năm.

– Đây là một nghệ thuật kể chuyện khá độc đáo, đã được nhiều tác giả sử dụng để nâng cao hiệu quả biểu đạt, xây dựng hình tượng nhân vật như trong truyện Chí Phèo của Nam Cao, Vợ nhặt của Kim Lân… điều đó càng thể hiện tầm quan trọng của việc lựa chọn điểm nhìn kể chuyện bởi nó không chỉ đơn giản phản ánh tâm lí của nhân vật mà nó còn thể hiện một thông điệp sâu xa mà tác giả muốn truyền tải.    

👉 Câu 4 trang 48 Ngữ văn 11 Tập 1: Chú ý đến sự cộng hưởng giữa những lời của người kể chuyện và lời nhân vật trong truyện. 

Trả lời:

– Thàn mở dây giày, hỏi, “Nhớ đoàn quá, ngủ không được hả tía ?”. Ông già lắc đầu, thở dài, nghe buồn xa xắc như lá rụng hoa rơi, bần thần, điệu này hỏng biết cách nào tìm cho ra con Cải.

-Một bữa Diễm Thương bước ra, thảng thốt gọi “Ba !”. Ông già đứng im sững, ngơ ngác giây lát, môi run lập bập hỏi Cải phải hôn con. Diễm Thương gật đầu. Thiệt con là Cải hả ?….

– Diễm Thương cười, đứng dậy khoan khoái phủi tay, nói “Không ngờ mình diễn quá hay”, rồi nó khom người, nhìn sâu vô đôi mắt ràn rụa của ông già, mặt tỉnh bơ ba khía, mỉa mai, “tui giởn đó, ông làm ba kiểu gì mà không nhớ mặt con gái mình ?”.

→ Toàn bộ câu chuyện đều là những lời kể của tác giả được đan xan với lời nói của nhân vật. Sự cộng hưởng là một yếu tố rất quan trọng giúp cho câu chuyện trở nên có hồn, hay hơn, đặc sắc hơn. Cốt truyện cũng nhờ vậy trở nên hay hơn, độc đáo hơn, gần gũi với người đọc và giúp người đọc hiểu hơn. 

Chia sẻ đến bạn tác phẩm ✨ Một Chuyện Đùa Nho Nhỏ ✨

Giáo Án Cải Ơi Lớp 11

Thohay.vn giới thiệu đến các quý thầy cô giáo án Cải ơi! sách ngữ văn lớp 11 soạn theo mẫu giáo án chuẩn của Bộ GD&ĐT. Hy vọng tài liệu này sẽ giúp giáo viên có được tiết dạy thành công.

I. MỤC TIÊU

1. Về kiến thức

– Củng cố kiến thức về nghệ thuật kể chuyện của tác phẩm truyện.

– Nắm được nội dung và nghệ thuật của văn bản.

– Hiểu được thông điệp văn bản.

2. Về năng lực

* Năng lực chung

– Năng lực giải quyết vấn đề, năng lực tự quản bản thân, năng lực giao tiếp, năng lực hợp tác…

* Năng lực đặc thù

– Nhận biết được đặc điểm vai trò của nghệ thuật kể chuyện trong tác phẩm truyện, nêu trải nghiệm giúp bản thân hiểu hơn về văn bản.

3. Về phẩm chất

– Nhân ái, chan hòa thể hiện được thái độ, bài học của bản thân thông qua văn bản.

II. THIẾT BỊ DẠY HỌC VÀ HỌC LIỆU

– SGK, SGV.

– Một số video, tranh ảnh liên quan đến nội dung bài học.

– Máy chiếu, máy tính

– Giấy A1 hoặc bảng phụ để HS làm việc nhóm.

– Phiếu học tập.

III. TIẾN TRÌNH DẠY HỌC

1. Hoạt động 1: KHỞI ĐỘNG

a. Mục tiêu: Tạo tâm thế thoải mái và gợi dẫn cho học sinh về nội dung bài học

b. Nội dung: GV cho HS xem hình ảnh Nguyễn Ngọc Tư và câu chuyện Cải ơi.

c. Sản phẩm: Sự chuẩn bị của HS về tác giả – tác phẩm.

d. Tổ chức thực hiện: 

B1: Chuyển giao nhiệm vụ: GV nêu câu hỏi, HS thực hiện nhiệm vụ cá nhân

B2: Thực hiện nhiệm vụ: HS suy nghĩ, trình bày ý kiến

B3: Báo cáo thảo luận: Học sinh chia sẻ

B4: Kết luận, nhận định: GV chốt ý và dẫn dắt vào bài học

2. Hoạt động 2: HÌNH THÀNH KIẾN THỨC MỚI

Nội dung 1: Tìm hiểu khái quát về tác giả, tác phẩm

a. Mục tiêu: 

– Học sinh nêu được một số thông tin về tác giả, tác phẩm

– Học sinh xác định người kể chuyện và các sự kiện chính của tác phẩm. 

b. Nội dung: Thông tin chính về tác giả, tác phẩm; Xác định người kể chuyện; Các sự kiện chính trong tác phẩm.

c. Sản phẩm: Thông tin về tác giả, tác phẩm của học sinh

d. Tổ chức thực hiện:

Hoạt động của HS và GVNội dung
Bước 1: Chuyển giao nhiệm vụ
GV chia lớp thành 4 nhóm, mỗi nhóm thực hiện 1 câu hỏi.
– Nhóm 1: So sánh trật tự của các sự kiện trong câu chuyện và trong truyện kể (mạch truyện) và nhận xét về hiệu quả nghệ thuật của cách tổ chức truyện kể.
– Nhóm 2: Đặc điểm của người kể chuyện trong truyện: ngôi kể, quan hệ và thái độ của người kể chuyện đối với các nhân vật.
– Nhóm 3: Hệ thống điểm nhìn trong tác phẩm (người kể chuyện chủ yếu trần thuật theo điểm nhìn của mình hay của nhân vật, điểm nhìn bên trong hay bên ngoài chiếm ưu thế, từng điểm nhìn làm hé lộ những điều gì trong tâm lí nhân vật).
– Nhóm 4: Chú ý sự cộng hưởng giữa lời của người kể chuyện và lời nhân vật trong truyện.
Bước 2: Thực hiện nhiệm vụ
HS tổ chức thảo luận theo nhóm.
Bước 3: Báo cáo thảo luậnTừng nhóm chia sẻ kết quả thảo luận của nhóm mình.
Bước 4: Kết luận, nhận định GV tổng kết, đưa ra kết luận
1. So sánh trật tự của các sự kiện trong câu chuyện và trong truyện kể (mạch truyện) và nhận xét về hiệu quả nghệ thuật của cách tổ chức truyện kể.
– Trật tự các sự kiện trong câu chuyện: Theo trật tự thời gian (hành trình đi tìm con Cải).
– Trật tự các sự kiện trong truyện kể: Đan xen giữa quá khứ và hiện tại.
=> Nhận xét hiệu quả nghệ thuật: Diễn tả chân thực hành trình đi tìm con Cải của ông Năm. Gây xúc động mạnh cho bạn đọc bởi tình cha sâu sắc, cùng lời văn mộc mạc nhưng chan chứa cảm xúc.
 2. Đặc điểm của người kể chuyện trong truyện: ngôi kể, quan hệ và thái độ của người kể chuyện đối với các nhân vật.
– Ngôi kể: ngôi thứ ba – người kể chuyện toàn tri.
– Quan hệ: Người kể chuyện đã thay tác giả kể lại câu chuyện đi tìm con của ông Năm, qua đó thể hiện sâu sắc và cảm động tình cảm của ông dành cho đứa con riêng của vợ.
– Thái độ của người kể chuyện đối với các nhân vật: Thái độ thương cảm, xót xa.

Đừng bỏ lỡ 💚 Văn Bản Về Chính Chúng Ta 💚

5+ Mẫu Tóm Tắt Cải Ơi Ngắn Gọn

Chia sẻ top 5+ mẫu tóm tắt Cải ơn ngắn gọn để các em học sinh có thể nắm bắt được các ý chính của truyện ngắn.

Tóm Tắt Cải Ơi Đơn Giản

Tác phẩm Cải ơi khắc họa hình ảnh nội dung chính khi cuộc hành trình tìm con của người cha tên là Năm suốt 10 năm trời. Dẫu “Cải” chỉ là người con riêng của vợ hai ông với chồng cũ nhưng ông Năm vẫn hết mực yêu thương, chăm sóc bảo vệ con. Vì làm mất cặp trâu nên Cải bỏ nhà ra đi, người ta đồn đoán ông Năm đã hại chết con bé rồi đem giấu xác Cải ở một bãi đất trống. Mọi người đều không tin tưởng ông đặc biệt là vợ ông. Nỗi đau quá lớn cộng thêm đó là sự thất vọng, ông Năm quyết định lên đường đi tìm Cải.

Tóm Tắt Cải Ơi Ngắn Nhất

Cải ơi là một truyện ngắn của tác giả Nguyễn Ngọc Tư, nó khắc họa một cảm xúc sâu sắc về những đau khổ trong cuộc sống. Nhân vật chính, Năm nhỏ – một người cha già, đã dành hàng chục năm để tìm kiếm con gái của mình, Cải. Con gái đã rời nhà từ khi còn trẻ vì sợ phạt vì một lỗi nhỏ, và kể từ đó không có tin tức gì về cô.

Năm nhỏ đã thậm chí còn phạm tội để có cơ hội xuất hiện trên truyền hình và báo chí, chỉ để thấy con mình nói một cách tuyệt vọng khi được phỏng vấn. Tác phẩm này gửi gắm nhiều thông điệp nhân văn sâu sắc qua câu chuyện của một người cha tìm kiếm con yêu.

Xem thêm 👉 Viết Bài Văn Phân Tích Một Tác Phẩm Văn Học 

Tóm Tắt Cải Ơi Theo Trình Tự Thời Gian Chi Tiết

Cải ơi là một tác phẩm truyện ngắn của nhà văn Nguyên Ngọc Tư, qua đó đã để lại cho ta nỗi vấn vương về những mảnh đời bất hạnh. Năm nhỏ- một người cha già, ông đã lang thang trên khắp vùng miền để tìm kiếm Cải- con gái được hơn mười hai năm rồi.

Lần ấy vì làm mất trâu, mà nó sợ nên bỏ nhà ra đi. Thấy vậy từ vợ đến người ngoài ai cũng nghĩ rằng vì nó không phải con ruột nên ông tính toán, ngược đãi. Dù ông có giải thích thế nào, những vẫn chẳng ai chịu nghe và hiểu ông. Vậy rồi, ông quyết định lên đường tìm cái Cải về. Nói thì dễ, nhưng thoắt cái, mười hai năm trôi qua, nhưng vẫn chẳng có tin tức gì.

Lần ấy khi biết được nếu lên ti vi có khả năng cao sẽ tìm được cái Cải, nhưng tiền để được phát sóng lại quá đắt. Vậy nên ông đã nghĩ ra kế, ông đi trộm trâu của người ta, để bị bắt. Vậy là ông đã được lên ti vi, lên báo theo đúng ý nguyện của mình, nhưng khi phát sóng, người ta chỉ thấy Năm nhỏ nhép miệng một cách tuyệt vọng. Qua tác phẩm, nhà văn gửi gắm rất nhiều ý nghĩa nhân văn sâu sắc.

Tóm Tắt Nội Dung Tác Phẩm Cải Ơi Đầy Đủ Ý

“Cải ơi” – tác phẩm truyện ngắn đặc sắc của Nguyễn Ngọc Tư nói về một hành trình đầy gian khổ đi tìm đứacon gái thất lạc tên “Cải” của người cha tên “Năm” đã 10 năm trời. Cải không phải là con ruột của ông, đó là con riêng của vợ hai ông với người chồng trước đó nhưng với tình yêu con, bảo vệ con nên ông đã chăm sóc và nuôi dưỡng con như con đẻ của mình.

Một tình cảnh éo le khiến gia đình ông mâu thuẫn, Cải làm mất đôi trâu của nhà nên đã bỏ nhà đi, ông Năm bị đồn tiếng xấu là hại con đem giấu xác. Tất cả mọi người bà con láng giềng đều không tin tưởng ông. Vì quá buồn bã ông Năm quyết định đi tìm Cải. Thấy được tình cảm sâu nặng của cha dành cho con mình qua những tiếng gọi “Cải ơi” của ông Năm.

Tóm Tắt Văn Bản Cải Ơi Hay Nhất

Nguyễn Ngọc Tư đã sáng tác nên tác phẩm Cải ơi – một tác phẩm đã để lại biết bao niềm cảm xúc lắng đọng trong lòng các độc giả. Mở đầu câu truyện là một cuộc tìm kiếm trên mọi hang cùng ngõ hẹp, ông lang thang cùng với tiếng gọi “Cải ơi!”. Người đó là Năm Nhỏ- người cha già có đứa con gái bỏ nhà ra đi “đã đi qua chợ, qua đồng, tới rất nhiều quê xứ”.

Ông lặn lội hơn mười hai năm trời để đi tìm cái Cải- con gái riêng của vợ. Khi còn nhỏ: “một bữa mê chơi làm mất đôi trâu, sợ đòn, nó trốn nhà”. Vợ tưởng vì chuyến đó mà ông chèn ép, ngược đãi con nhỏ, nên bà giận lắm, không nghe ông giải thích. Còn vời người ngoài, người ta đồn đại rằng: “Ông giết con nhỏ rồi lấp ở một chỗ đất nào”. Quá đau khổ và nhục nhã, ông đã bỏ nhà đi, quyết tâm tìm được cái Cải.

Hướng dẫn 👉 Viết Văn Bản Nghị Luận Về Một Tác Phẩm Truyện

9+ Mẫu Phân Tích Cải Ơi Hay Nhất

Share cho các em học sinh lớp 11 những mẫu phân tích Cải ơi hay chi tiết nhất để các em có thể trau dồi thêm kĩ năng sử dụng các từ ngữ, các diễn đạt câu văn thêm logic,..

Cảm Nhận Cải Ơi Ngắn Nhất

Truyện ngắn “Cải ơi!” còn có tên là “Ơi Cải về đâu”, nằm trong tập truyện ngắn “Cánh đồng bất tận” sáng tác năm 2005. Tác phẩm kể về cuộc hành trình tìm con ròng rã của ông Năm Nhỏ. Cải – đứa con riêng của vợ với người chồng cũ, bỏ nhà ra đi vì làm mất cặp trâu, sợ bị đòn. Từ ngày ấy, cuộc sống của ông Năm gặp vô vàn bất hạnh.

Ông hứng chịu sự dòm ngó và khinh miệt từ làng xóm cùng sự lạnh lùng, hắt hủi từ người vợ. Ông quyết định rời quê hương, ra đi tìm con. Theo chân chuyến hành trình khắc khoải của người cha ấy, ta còn bắt gặp những con người có thân phận lưu lạc khác như Thàn, Diễm Thương.

Tác phẩm có thể được chia thành bốn phần. Trong đó, phần một kéo dài từ đầu cho đến “tìm được con Cải về”, phần hai từ tiếp theo cho đến “rủ đi ăn hủ tiếu”. Phần ba nối tiếp cho đến “Chết lặng” và phần bốn là toàn bộ nội dung còn lại. Nhan đề tác phẩm, bao gồm cả nhan đề cũ và mới đều bao gồm tiếng “Ơi” như một lời gọi. “Cải ơi” là tiếng gọi vừa yêu thương, nhung nhớ cũng vừa đau đớn, vô vọng của ông Năm Nhỏ suốt mười hai năm trời ròng rã tìm con. Nhan đề ấy đã góp phần thể hiện sâu sắc nội dung tư tưởng của tác phẩm.

Mở đầu tác phẩm là hoàn cảnh éo le “Đoàn ca múa nhạc giải tán, thằng Quách Phú Thàn dẫn ông già Năm Nhỏ về ngã ba Sương, Thàn có nhỏ bồ mới quen bán quán ở đó. Con nhỏ tên Diễm Thương”. Các nhân vật hiện lên trong hoàn cảnh khá đặc biệt. Người đọc sẽ tự hỏi tại sao một ông già lại cùng tham gia vào đoàn ca múa nhạc với một chàng trai trẻ? Điều gì đã khiến Thàn quyết định dẫn theo ông Năm Nhỏ về ngã ba Sương? Dường như, cuộc đời của mỗi con người đều chứa đựng nhiều uẩn khúc và những câu chuyện khuất lấp đó, nay lại tiếp tục ở nơi ở mới này. Nguyễn Ngọc Tư luôn đặt cho nhân vật những cái tên giản dị, đậm màu sắc Tây Nam Bộ. Sáu Đèo, Út Vũ, Dậu, Sáo, Năm Nhỏ – tất cả đều là những cái tên gợi lên số phận đáng thương, nhỏ nhoi, cơ cực.

Nhân vật Thàn có cái tên đặc biệt, gần giống với tài tử Hong Kong mà khuyết mất một chữ “h”, dường như đây là dấu hiệu cho thấy Thàn có một niềm đam mê nghệ thuật mãnh liệt nhưng vì “thiếu” chút gì đó mà không thể thành danh. Sau này, chính Thàn cũng ngậm ngùi số phận “lẹt đẹt bên hông Chợ Lớn” của mình. Diễm Thương thì khác, cô có cái tên thật đẹp, vừa yêu kiều lại vừa trìu mến.

Thế nhưng, trái ngược với cái tên, Diễm Thương lại có khuôn mặt “không đẹp nhưng bình thản, lạnh trơ, không ra vui, buồn, đố ai biết nó nghĩ gì, mái tóc nhuộm vàng hoe chơm chởm như rễ tre”. Tên các địa danh như làng Cỏ Cháy, ngã ba Sương gợi liên tưởng đến những miền quê quanh năm nắng cháy, những con phố mịt mờ như vô định không biết đâu là điểm dừng.

Ba con người, ba mảnh đời héo hon ấy đã gặp gỡ, cùng nhau trải qua những tháng ngày mưu sinh và cũng là mưu cầu hạnh phúc. Cuộc đời và chính con người họ, không ai là “lành lặn”. Với lối kể giản dị, ngôi kể thứ ba cùng hệ thống điểm nhìn thay đổi linh hoạt, Nguyễn Ngọc Tư đã diễn tả những đau đớn tột cùng, những những khát khao bình dị của những con người nhỏ bé.

Nhân vật chính trong truyện là ông Năm Nhỏ. Ông có tình yêu thương con vô bờ, tấm lòng nhân hậu hết mực,lòng tự trọng đáng quý và số phận bất hạnh, phải lưu lạc suốt mười hai năm. Để làm nổi bật những đặc điểm ấy ở ông Năm, tác giả đã đảo lộn trật tự các sự kiện trong truyện kể, lồng ghép giữa quá khứ và hiện tại, Ngay ở phần đầu là khung cảnh ông Năm sống với Thàn và Diễm Thương.

Tối hôm ấy, Thàn đi chơi về, thấy ông Năm vẫn ngồi khọm rọm ngoài vách mùng hút thuốc. Thàn hồn nhiên nghĩ rằng ông Năm nhớ đoàn quá nên ngủ không được. Ông già lắc đầu, thở dài, cái tiếng thở dài “nghe buồn xa xắc như lá rụng hoa rơi”. Hóa ra, ông bần thần vì không biết làm thế nào để tìm ra con Cải. Quá khứ của ông lúc này hiện về trong dòng hồi tưởng.

Nhà văn đã sắp xếp trật tự sự kiện trong truyện đan xen giữa quá khứ và hiện tại, ngôi kể thứ ba – người kể chuyện toàn tri cùng hệ thống điểm nhìn linh hoạt, sự hòa quyện giữa lời người kể và lời nhân vật để miêu tả chính xác, khách quan diễn biến hành động và nội tâm của từng nhân vật.

Từ đó, truyện khắc họa sâu sắc số phận cô đơn, nhỏ bé, đáng thương của những con người phải lưu lạc và bày tỏ niềm đồng cảm, trân trọng trước những vẻ đẹp tâm hồn của họ. Hơn hết, tác phẩm còn đề ra cho ta một day dứt, trăn trở về cách đối nhân xử thế, về lòng bao dung trong cuộc đời.

Với “Cánh đồng bất tận”, Nguyễn Ngọc Tư thực sự “không còn là cô gái Việt Nam viết về Việt Nam, mà là một nhà văn viết về thân phận con người”.

Hướng dẫn 👉 Viết Bài Văn Nghị Luận Phân Tích, Đánh Giá Một Tác Phẩm Văn Học

Cảm Nhận Văn Bản Cải Ơi Hay Nhất

Pau- top- xki từng nói: “Văn học đối với tôi là một hiện tượng tuyệt vời nhất trên thế giới”. Đúng vậy, chỉ qua văn chương, các nhà văn mới có thể tự do thể hiện tâm trạng của mình, và chia sẻ với độc giả những cảm xúc đa dạng. Khi đọc tác phẩm Cải ơi của Nguyễn Ngọc Tư, tác giả đã thành công khi để lại những ấn tượng sâu sắc trong lòng người đọc.

Con người với số phận riêng tư có thể coi là một chủ đề mà tác giả Nguyễn Ngọc Tư đã khai thác thành công nhất trong sự nghiệp văn học của mình. Nhân vật trong các tác phẩm của bà thường là những con người thuần chất Nam Bộ được thể hiện rõ nét qua những cái tên mộc mạc, giản dị, chân chất, đồng thời mang trong lòng những tâm tư, nguyện vọng nhỏ bé, bình dị, đời thường trong cuộc sống mưu sinh vất vả trên sông rạch chằng chịt.

Mỗi câu chuyện của Nguyễn Ngọc Tư được khai thác từ một góc nhìn mới của cuộc sống, chất chứa những nỗi đau tột cùng và số phận cô độc, hiu hắt của những người nông dân chân chất. Qua đó, bà khắc họa những khát khao bình dị về cơm áo gạo tiền và ước muốn về một mái ấm gia đình yên an, hạnh phúc.

Trong truyện ngắn Cải ơi, mở đầu là cuộc tìm kiếm vô ích của ông Năm Nhỏ khắp các hang hẻm để tìm con gái riêng của ông, Cải, người đã mất tích. Qua những kỷ niệm, chúng ta được biết về tình yêu thương sâu đậm của ông dành cho Cải, và sự khổ đau khi phải sống trong oan uổng và sự hiểu lầm của xã hội. Dù ông đã cố gắng tìm kiếm, nhưng không một lời nhắn từ Cải. Cuối cùng, ông quyết định thực hiện kế hoạch khẩn cấp: trộm trâu để thu hút sự chú ý của truyền hình và tìm kiếm Cải. Những nỗ lực đầy hy vọng của ông giúp tạo nên một câu chuyện đầy xúc động về tình cha con và niềm tin vào hạnh phúc gia đình.

Giọng văn của tác giả Nguyễn Ngọc Tư mang đậm bản sắc của vùng Miền Tây sông nước. Và trong rất nhiều những câu chuyện về miền cù lao chàm, miền sông nước, vùng biển rộng lớn, mênh mông, với những con người cần cù chịu khó, sáng tối lắm làm, hay những mảnh đời khó khăn bất hạnh…đều được nhà văn khắc họa rất chân thực qua từng câu văn. Qua đó Nguyễn Ngọc Tư thành công để lại trong lòng người đọc những ấn tượng sâu sắc cùng nỗi niềm cảm xúc sâu lắng khi đọc tác phẩm Cải ơi.

Cảm Nhận Truyện Cải Ơi Của Nguyễn Ngọc Tư

Truyện ngắn “Cải ơi!” (hay “Ơi Cải về đâu”) nằm trong tập truyện “Cánh đồng bất tận” (2005). Tác phẩm kể về hành trình tìm con của ông Năm Nhỏ. Con riêng của vợ ông, Cải, bỏ nhà đi vì sợ đòn do làm mất cặp trâu. Từ ngày đó, ông Năm phải chịu nhiều bất hạnh, bị làng xóm khinh miệt và vợ hắt hủi. Ông quyết định rời quê đi tìm con, và trong cuộc hành trình này, ta gặp nhiều thân phận lưu lạc khác như Thàn và Diễm Thương.

Tác phẩm có bốn phần. Phần một kéo dài đến đoạn “tìm được con Cải về”, phần hai đến “rủ đi ăn hủ tiếu”, phần ba đến “Chết lặng” và phần bốn là phần còn lại. Nhan đề truyện thể hiện tiếng gọi yêu thương, nhung nhớ và đau đớn của ông Năm Nhỏ trong suốt mười hai năm tìm con.

Truyện bắt đầu với cảnh ông Năm đi cùng đoàn ca múa nhạc do Quách Phú Thàn dẫn đầu. Các nhân vật hiện lên trong hoàn cảnh đặc biệt. Người đọc sẽ thắc mắc về mối quan hệ giữa họ và những uẩn khúc trong cuộc đời họ. Tên nhân vật mang đậm màu sắc Tây Nam Bộ, phản ánh số phận nhỏ nhoi, cơ cực. Nhân vật chính, ông Năm Nhỏ, là người cha nhân hậu, tự trọng và bất hạnh.

Ông Năm sống lưu lạc, tìm con, làm việc trong đoàn ca múa để có cơ hội nhắn tin tìm con. Sau này, ông còn dồn tiền mua xe kẹo kéo với mục đích tương tự. Tuy nhiên, câu chuyện kết thúc buồn bã khi ông bị bắt vì trộm trâu, với hy vọng lên tivi để nhắn nhủ con. Tiếng “Cải ơi!” của ông vang vọng mãi, chưa biết có tìm được con không.

Những nhân vật khác như Thàn và Diễm Thương cũng có số phận lưu lạc, nhưng mang trong mình những phẩm chất tốt đẹp. Thàn có ước mơ nghệ thuật và tình yêu chân thành dành cho Diễm Thương. Diễm Thương mang vẻ ngoài lạnh lùng nhưng thực chất rất khao khát yêu thương.

Nguyễn Ngọc Tư khéo léo sắp xếp trật tự sự kiện, sử dụng ngôi kể thứ ba và hệ thống điểm nhìn linh hoạt để miêu tả chính xác nội tâm và hành động của nhân vật. Truyện khắc họa số phận cô đơn, nhỏ bé của những người lưu lạc, đồng thời bày tỏ sự đồng cảm và trân trọng vẻ đẹp tâm hồn của họ. Tác phẩm đặt ra những trăn trở về cách đối nhân xử thế và lòng bao dung trong cuộc đời.

Dành tặng bạn những mẫu văn 👉 Phân Tích Một Tác Phẩm Thơ 👉 hay nhất

Phân Tích Truyện Cải Ơi Siêu Hay

Ở ngã ba Sương, ông Năm Nhỏ, một người cha già, sống trong cảnh cô đơn và hoang vắng. Trái tim ông chứa đựng một hồi ức đen tối – hình ảnh con Cải, đứa con riêng mà ông đã mất suốt mười hai năm. Đau đớn đè nặng trên vai ông, nhưng ông không từ bỏ hy vọng tìm lại đứa con mất tích của mình. Bức tranh về ông Năm trong tâm trí đọc giả không chỉ là hình ảnh một người cha bi đạo, mà còn là biểu hiện của sự mạnh mẽ, lòng trung hiếu và lòng kiên nhẫn không lường trước của con người.

Mỗi nhân vật trong truyện ngắn “Cải ơi!” của Nguyễn Ngọc Tư đều mang đến một tầm vóc và một quãng đời đầy bi thương. Thàn, người đồng hành của ông Năm, là một người phụ nữ với quá khứ u tối, nhưng lòng trung hiếu và lòng nhân ái vẫn còn đọng mãi trong trái tim cô.

Thàn dẫn ông Năm về ngã ba Sương không chỉ là để chứng minh lòng hiếu khách của mình mà còn là để hỗ trợ ông trong cuộc hành trình tìm con. Điềm Thương, vợ của Thàn, không phải là một nhân vật chính, nhưng cô lại là người trung thành và yêu thương Thàn, hiểu rõ lòng trung hiếu của chồng và lòng nhân ái của mình. Cô ẩn sau vẻ ngoại hình bình thường là một trái tim tràn đầy tình yêu thương và lòng hy sinh vô điều kiện.

“Cải ơi!” không chỉ là câu chuyện đau lòng về việc mất mát và tìm kiếm, mà còn là câu chuyện về lòng trung hiếu không biên giới, lòng nhân ái và lòng hy sinh cho người khác. Bằng cách kể về những người đơn giản, những người lưu lạc,

Nguyễn Ngọc Tư đã khắc sâu vào lòng đọc giả, để lại những dấu vết sâu sắc về lòng người và nhân quả. Những nhân vật trong truyện không chỉ là hình ảnh trên giấy, mà là những hồn thức sống, là biểu hiện của sự mạnh mẽ và lòng trung hiếu đầy ý nghĩa. Đọc truyện ngắn “Cải ơi!” của Nguyễn Ngọc Tư, đọc giả không chỉ cảm nhận được sự đắng ngắt trong cuộc sống, mà còn được nâng cao lòng trung hiếu và lòng nhân ái, để hiểu rõ hơn về ý nghĩa thực sự của gia đình và tình cha con.

Trong ký sự “Cánh đồng bất tận” của Nguyễn Ngọc Tư, chúng ta theo dõi hành trình đầy đau đớn và tình yêu thương của ông Năm Nhỏ trong việc tìm kiếm đứa con bị mất. Ông là một người cha đầy tình cảm và nỗ lực không ngừng để tìm lại con gái mình.

Câu chuyện được kể một cách đầy cảm xúc và chân thực, và nó làm nổi bật tình yêu và lòng kiên nhẫn của một người cha. Sự mất mát của ông Năm được miêu tả rất cảm động. Ông không bao giờ từ bỏ hi vọng tìm lại con, và mọi nỗ lực và cống hiến của ông là để thấy con mình trở về. Ông đã dành cả tình yêu và hy vọng của mình cho đứa con bé bỏng của mình, và điều này làm cho người đọc cảm thấy đồng cảm và xúc động.

Câu chuyện cũng đặt ra những vấn đề về sự đau đớn và lòng bao dung. Ông Năm Nhỏ đã phải trải qua nhiều khó khăn và gian khổ trong cuộc hành trình tìm con, nhưng anh ta không từ bỏ. Thay vào đó, anh ta đã tìm cách để vượt qua những khó khăn này và tiếp tục điều tra.

Điều này cho thấy sự kiên nhẫn và lòng bao dung của ông Năm Nhỏ. Tác phẩm của Nguyễn Ngọc Tư thể hiện sự tinh tế trong việc khắc họa tâm lý và cảm xúc của các nhân vật. Cô đã sử dụng ngôn ngữ và biểu đạt một cách rất sâu sắc để đưa ra thông điệp về lòng nhân ái và hy vọng trong cuộc sống.

Xem thêm cách 👉 Viết Văn Bản Nghị Luận Phân Tích, Đánh Giá Một Truyện Kể

Phân Tích Văn Bản Cải Ơi Đặc Sắc

Trong tác phẩm “Cải ơi”, tác giả Nguyễn Ngọc Tư đã thể hiện một sự tin vào duyên và khái niệm về sự duyên phận trong việc sáng tạo văn chương. Tác phẩm này không chỉ là một câu chuyện đầy cảm xúc mà còn là một ví dụ điển hình cho sự tương tác giữa người đọc và tác phẩm, sự gắn kết tinh thần giữa tác giả và những người yêu thơ.

Về mặt nội dung, “Cải ơi” là một câu chuyện đầy xúc động về cuộc hành trình tìm kiếm con của ông Năm Nhỏ. Cuộc sống của ông sau khi mất con trở nên đầy khó khăn và bất hạnh, và tình yêu của ông dành cho con không biết mệt mỏi. Bằng cách kể chuyện đan xen giữa quá khứ và hiện tại, tác giả đã làm nổi bật tình yêu và quyết tâm của ông Năm trong việc tìm kiếm con yêu. Các kỷ niệm đáng yêu về những khoảnh khắc hạnh phúc khi còn có con, như việc dắt Cải đi hái xoài chín, chặt chuối làm bè, và những lần gọi “Cải ơi” trong hy vọng con sẽ nghe thấy, tất cả này tạo nên một tầng tầng cảm xúc đầy tình cảm và sâu sắc.

Những nhân vật trong tác phẩm cũng được tạo hình rất chi tiết. Thàn, một người có niềm đam mê nghệ thuật, đồng cảm với ông Năm và yêu Diễm Thương, là một nhân vật đầy đặc sắc. Diễm Thương, với quá khứ đau buồn và ngoại hình lạnh lùng, tạo ra một sự đối lập thú vị. Ông Năm Nhỏ, không chỉ dành tình yêu cho con mà còn lan tỏa lòng nhân ái và sự bao dung đối với những người xung quanh, thể hiện sự tốt lành và hiểu biết về nỗi đau của những người lưu lạc và không có gia đình.

Ngôn ngữ trong tác phẩm thể hiện chất khẩu ngữ miền Nam, tạo nên sự chân thực và chặt chẽ với bối cảnh và nhân vật. Tất cả những yếu tố này kết hợp lại tạo nên một tác phẩm văn học đầy ấn tượng và sâu sắc, cho phép độc giả suy tư về cuộc sống và con người. Tác phẩm “Cải ơi” không chỉ là một câu chuyện về tình cha con mà còn là một tác phẩm thể hiện sự tin vào duyên và tình yêu trong lòng nhân loại.

“Cánh đồng bất tận” của Nguyễn Ngọc Tư là một tác phẩm văn học đầy cảm xúc và đầy ý nghĩa về cuộc sống, tình yêu, và lòng nhân ái. Tác phẩm này lồng ghép nhiều câu chuyện và nhân vật khác nhau để tạo nên một bức tranh phong cảnh xã hội Việt Nam đa dạng và phong phú.

Ba nhân vật chính trong truyện là ông Năm Nhỏ, Thàn, và Diễm Thương đều là những con người lưu lạc và bất hạnh trong cuộc sống. Họ trải qua những khó khăn và đau đớn, nhưng đồng thời, tác giả cũng vẽ nên những nét tích cực trong nhân cách của họ. Ông Năm Nhỏ, với tình yêu thương và lòng tự trọng, là một người cha đáng quý và đáng trọng. Thàn và Diễm Thương, mặc dù có cuộc sống khó khăn và tổn thương, vẫn mang trong mình những phẩm chất tốt đẹp như tình bạn, lòng trân trọng, và lòng nhân hậu.

Tác giả sử dụng lối kể chuyện đan xen giữa quá khứ và hiện tại để làm nổi bật tình yêu con và những cảm xúc đặc biệt trong lòng các nhân vật. Điều này giúp tạo ra một câu chuyện đầy màu sắc và đa chiều. Tác phẩm cũng khám phá sâu sắc về lòng nhân ái và lòng bao dung trong cuộc sống, đặc biệt là trong bối cảnh của những người lưu lạc và bất hạnh.

Chia sẻ đến bạn những bài văn mẫu về 👉 Phân Tích Một Tác Phẩm Truyện 

Phân Tích Tình Huống Truyện Cải Ơi Ngắn Gọn

Trong tác phẩm Cải ơi của nhà văn Nguyễn Ngọc Tư, chúng ta được đưa vào một thế giới đau buồn và đầy lòng nhân ái, nơi những con người lưu lạc tìm kiếm sự thương yêu và ý nghĩa cuộc sống. Tác phẩm này được viết bởi một trong những nhà văn nữ tiêu biểu của văn học đương đại – Nguyễn Ngọc Tư, nữ thi hào sinh năm 1976 ở Cà Mau. Với việc sử dụng truyện ngắn, tiểu thuyết và tản văn, tác giả đã tạo ra một tập truyện đa dạng, trong đó Cải ơi được coi là một trong những câu chuyện nổi tiếng nhất.

Qua câu chuyện, người đọc thấy nhân vật chính là ông Năm Nhỏ, một người nông dân xuất thân từ làng Cỏ Cháy. Số phận của ông được quyết định bởi việc mất con Cải. Ông đã dành cả cuộc đời để tìm kiếm con, đi qua những khó khăn và nghèo khổ. Ông có tình yêu thương vô hạn dành cho con và không từ bỏ bất kỳ cơ hội nào để tìm kiếm con.

Ông cũng có lòng bao dung, sự vị tha và thương yêu những người đồng cảnh ngộ. Trong truyện “Cải ơi”, tác giả đã sử dụng trật tự kể chuyện đan xen giữa quá khứ và hiện tại để làm nổi bật tình yêu của ông Năm đối với con. Có một chi tiết đặc biệt là ông Năm muốn lên truyền hình để con thấy mình đã chứng tỏ ông không ngại làm bất cứ việc gì để tìm con. Điều này thể hiện rõ mong muốn và quyết tâm của ông trong việc tìm kiếm con yêu.

Trong những khoảnh khắc lặng người, ông Năm hồi tưởng lại những kỷ niệm đáng yêu khi còn có Cải bên cạnh. Ông nhớ từ những kỷ niệm nhỏ như dắt Cải đi hái xoài chín trong vườn hoang, chặt chuối làm bè và dạy cho nó lội, thả trâu, chơi diều cho Cải. Những hình ảnh này thể hiện tình yêu và sự quan tâm của ông đối với con trước khi họ bị chia cắt.

Có một lần ông Năm đậu xe kẹo đầu chợ và thấy người ta đang quay phim, ông còn rất vui mừng và sẵn sàng chạy lại để xuất hiện trước ống kính và gọi “Cải ơi…”. Đó vẫn là hai tiếng “Cải ơi…” ấy, ông đã gọi không biết bao nhiêu lần trong suốt mười hai năm lưu lạc mà vẫn chẳng có một tin tức gì về con. Sự sẵn lòng và sự kiên nhẫn của ông Năm trong việc tìm kiếm con đáng được ngưỡng mộ.

Nhân vật Thàn, một người có ước mơ và hoài bão, đồng cảm với ông Năm và có tình yêu chân thành với Diễm Thương. Cuộc sống của Thàn trở nên lưu lạc vì không thể thực hiện được ước mơ của mình. Nhân vật Diễm Thương, một nhân vật khác trong truyện, có một quá khứ đau buồn khi bị cha mẹ bỏ rơi. Cô có ngoại hình và tính cách lạnh lùng, vô cảm. Tuy nhiên, cô khao khát được yêu thương và có một cuộc sống đáng sống. Ông Năm cũng dành cho Thàn và Diễm Thương sự bao dung vô bờ.

Ông không trách cứ hay mắng mỏ trò đùa ác ý của Diễm Thương. Thậm chí khi biết rằng Thàn sẽ dẫn Diễm Thương về quê, ông còn muốn đại diện cho họ như một người cha. Điều này cho thấy ông Năm đã thấu hiểu nỗi đau của những người không có gia đình, không có nơi để trở về. Mỗi nhân vật đều được tác giả xây dựng cụ thể và điểm nhìn linh hoạt cho phép lời người kể và lời nhân vật hòa quyện với nhau. Tác giả cũng xây dựng và miêu tả tâm lý nhân vật một cách tinh tế. Ngôn ngữ trong tác phẩm mang chất khẩu ngữ miền Nam, tạo nên sự chân thực và chặt chẽ với ngữ cảnh của câu chuyện.

Tình yêu và lòng nhân hậu của ông Năm Nhỏ không chỉ dành riêng cho con gái mình, mà còn lan tỏa đến những người xung quanh. Qua những câu chuyện và nhân vật trong tác phẩm Cải ơi, chúng ta được mở mang tầm nhìn và suy ngẫm về cuộc sống và con người.

Đọc thêm cách 👉 Viết Văn Bản Nghị Luận Phân Tích, Đánh Giá Một Tác Phẩm Thơ

Phân Tích Nghệ Thuật Tác Phẩm Cải Ơi Chi Tiết

Truyện ngắn là thể loại tự sự cỡ nhỏ, sức hút của truyện ngắn được tạo nên chỉ bởi một lát cắt của dòng chảy đời sống, và sau lát cắt đó là bức tranh đời sống, hình tượng nhân vật, những trăn trở, suy tư của người cầm bút về sự đời, con người trong cõi nhân sinh. Cốt truyện của truyện ngắn “Cải ơi” có thể thâu tóm bằng bốn chữ: Bỏ đi – tìm kiếm.

Diễn biến câu chuyện có vậy, song cái tài của người viết là biết chọn điểm nhìn để quan sát, trần thuật. Kì thực, hệ thống điểm nhìn trong truyện rất linh hoạt. Thoạt đầu, người đọc cứ ngỡ, truyện được kể bởi điểm nhìn bên ngoài, người kể dẫn người đọc đến chuyện đứa con bỏ đi, người cha đi tìm, rồi chuyện về Thàn, chuyện Diễm Thương, những cảnh đời lưu lạc bám víu nương tựa vào nhau…

Thế nhưng, ngẫm lại, dường như người kể đứng từ điểm nhìn bên trong, kể và tả xuyên qua cảm nhận, ý thức nhân vật, thành thử kể chuyện người mà ngỡ như chuyện mình, ẩn trong trang văn là niềm đồng cảm, thấu hiểu của người kể với nỗi lòng nhân vật. Nói cách khác, người kể dường như đứng trên lập trường nhân vật để đối thoại, giải quyết tình huống, bộc lộ nỗi lòng.

Đọc mấy câu văn trong đoạn cô bé Diễm Thương giả diễn làm cái Cải, dấu ấn điểm nhìn bên trong được thể hiện rõ nét. “Một bữa Diễm Thương bước ra, thảng thốt gọi “Ba”. Ông già đứng im sững, ngơ ngác giây lát, môi run lập bập hỏi Cải phải hôn con. Thiệt con là Cải hả? Ông già nắn đầu, nắn vai nó với một nỗi vui chảy tràn, trời đất, ba nhìn không ra…”. Sự kết hợp giữa lời kể của tác giả và lời của nhân vật mang lại hiệu quả đặc biệt.

Dường như, người kể chuyện đã hòa vào tâm trạng, cảm xúc của nhân vật từ đó thốt ra những câu hỏi nhói lòng, vui sướng rồi hụt hẫng xót đau “nước mắt tuôn dài”. Cách trần thuật độc đáo từ điểm nhìn bên trong không chỉ phản ánh tâm lí nhân vật mà còn thể hiện thông điệp sâu xa người viết muốn truyền tải.

Đọc “Cải ơi”, người ta dễ dàng nhận thấy, truyện được kể theo ngôi thứ ba – người kể chuyện ẩn danh. Người viết đặt hoàn cảnh của mình vào từng nhân vật mỗi khi bắt đầu kể về sự kiện nào đó. Bởi thế, những cuộc đối thoại trong truyện hiện lên đều mang theo tính cách, hoàn cảnh mỗi nhân vật:

Ông Năm Nhỏ người cha nghèo, giàu tự trọng, rất mực thương con; Thàn lưu lạc, nghèo khó, ước mơ dang dở mà nặng nghĩa sâu tình; Diễm Thương bị cha mẹ bỏ rơi, bề ngoài lạnh lùng mà khao khát yêu thương. Mỗi nhân vật, một cảnh đời, gần gũi, chân thực, như ta thường gặp đâu đó giữa dòng đời bươn chải.

Truyện ngắn “Cải ơi” mang một giọng điệu trần thuật rất riêng, mang đậm dấu ấn Nguyễn Ngọc Tư, trầm tĩnh, pha chút chua xót, đắng cay, buồn thương khắc khoải. Trật tự cốt truyện được xáo trộn, đang hiện tại, thoắt ngược về quá khứ mười hai năm về trước, rồi lại trở về hiện tại nơi ngã ba Sương người cha lắt lay đủ cách để tìm con.

Cách tổ chức kể chuyện phá vỡ trật tự của câu chuyện như vậy đã tạo nên một nét độc đáo trong cách trần thuật của tác giả. Không theo một quy luật thông thường, diễn biến của truyện khi ở hiện tại, khi ở quá khứ càng làm nổi bật lên niềm mong mỏi, đau đáu của một người cha yêu con hết lòng hết dạ, luôn khao khát tìm được đứa con gái yêu quý của mình. Đó là tình yêu thương giản dị, mộc mạc chan chứa niềm đau của một người cha, người đọc sẽ không khỏi rưng rưng khi dõi theo câu chuyện của ông Năm Nhỏ.

Tham khảo mẫu 👉 Viết Văn Bản Nghị Luận Về Một Tác Phẩm Thơ 

Phân Tích Nghệ Thuật Tự Sự Trong Bài Cải Ơi Đầy Đủ Ý

Khi bàn về “Nỗi sợ đối với nhà văn”, Nguyễn Ngọc Tư đã bộc bạch: “Riêng tôi tin vào duyên…Không phải cứ tích lũy mày mò tháng ngày mà thành, văn chương không tùy thuộc vào sự thuần thục, cũng như ta biết không phải viết nhiều, đều đặn thì là nhà văn”.

Đúng vậy, giữa tác phẩm văn học với người đọc bao giờ cũng tồn tại thứ duyên ngầm khó ước đoán, không phụ thuộc vào ý muốn chủ quan của nhà văn. “Cải ơi” chính là một tác phẩm có cái duyên ngầm ấy. Vẫn lối viết giản dị, chân xác, bộc trực của con người phương Nam, Nguyễn Ngọc Tư đã đem đến cho người đọc những day dứt khôn nguôi về số phận của những con người lưu lạc.

Con người với số phận riêng tư có thể coi là một đề tài được tác giả Nguyễn Ngọc Tư khai thác thành công nhất trong sự nghiệp văn học của mình. Nhân vật trong các tác phẩm của bà thường là những con người thuần chất Nam Bộ được thể hiện rõ nét qua những cái tên mộc mạc, giản dị, chân chất, đồng thời mang trong mình những tâm tư, nguyện vọng nhỏ bé,bình dị, đời thường trong cuộc sống mưu sinh vất vả trên sông rạch chằng chịt.

Mỗi một câu của Nguyễn Ngọc Tư lại được khai thác từ một góc cạnh khác của cuộc sống, đó là những chất chứa những đau đớn tột cùng, là số phận cô độc, hiu hắt của mảnh đời nghẹn đắng nỗi buồn cùng thân phận của nhỏ bé của những người nông dân chân chất với những khát khao, ước muốn bình dị về cơm áo gạo tiền, về một mái ấm gia đình yên an, hạnh phúc.

Mở đầu truyện ngắn Cải ơi là một cuộc tìm kiếm trên khắp khắp các hang cùng ngõ hẹp của người cha già Năm Nhỏ “đã đi qua chợ, qua đồng, tới rất nhiều quê xứ”. Ông đã lang thang trong hơn mười hai năm trời cùng với tiếng gọi “Cải ơi!”. Cải là con gái riêng của vợ và chồng trước của bà: “Lúc nhỏ Cải mười ba tuổi, một bữa mê chơi làm mất đôi trâu, sợ đòn, nó trốn nhà”.

Sau khi biết chuyện, vợ ông buồn lắm, bà nghi ngờ vì ông hà khắc, ngược đãi nên con nhỏ mới sợ bà bỏ nhà ra đi. Cho dù ông có giải thích, thề thốt như nào đi chăng nữa, bà cũng chẳng tin lời ông. Và thế là ông Năm bất chợt biến thành “Tên trộm đãng trí” thậm trí người ngoài họ còn “Đồn đãi ông giết con nhỏ rồi lấp ở một chỗ đất nào, họ ùn ùn lại coi”. Vì quá đau khổ và nhục nhã, ông Năm đã quyết định khăn gói ra đi, lên đường quyết tâm tìm được cái Cải trở về.

Giữa biển người bao la rộng lớn ấy, đâu phải nói tìm là tìm được ngay. Ông đã lăn lội qua rất nhiều quê xứ, nhưng vẫn chẳng có tung tích gì của Cải. Lần ấy, ông đã xin vào làm chân sai vặt cho đoàn nghệ thuật, với mong muốn trước mỗi lần đoàn diễn, ông sẽ mượn micaro và nói: “Cải ơi, ba là Năm Nhỏ nè con….”

Chỉ một câu nói ấy thôi, đã khiến cho bao độc giả đọc tới đây không kìm được nỗi xúc động, tuy Cải chẳng phải là con ruột ông, nhưng qua bao ngày tháng chung sống, ông đã sớm coi nó là con của mình. Một người cha già, lặn lội vất vả trên mọi mảnh đất, chỉ mong sao tìm được đứa con yêu quý của mình.

Và sau khi biết Diễm Hương lên ti vi để tìm cha mẹ của mình, ông Năm Nhỏ đã “Lặng người đi, tự hỏi, bây giờ ông lên ti vi, con Cải có nhận ra ông không”. Ông vẫn còn nhớ như in những kỉ niệm mà ông dắt cái Cải đi hái xoài chín, chặt chuối làm bè dạy nó lội, rồi còn cùng nó trăn trâu, chơi thả diều, mỗi lần nó ốm là lại cõng nó đi khám.

Ông Năm Nhỏ già như vậy mà còn nhớ, huống chi là cái Cải: “Ông nhớ mồn một thì nhỏ Cải chưa chắc đã quên”. Vả lại, đăng tin lên truyền hình cũng tốn kém lắm, song lần nào phỏng vấn người ta cũng bắt ông đọc theo kịch bản, ông không chịu thì người ta bảo: “Trên đài chứ có phải chợ trời đâu mà muốn nói gì cũng được”. Ông giận quá, bỏ về ngay, chỉ đành nghĩ cách khác.

Có hôm, thấy người ta đang làm phim về việc lần chiếm lòng đường, ai ai cũng tá hỏa sợ bỏ chạy đi hết, chỉ có riền mình ông hớn hở chạy đến chỗ máy quay mà “ Mấp máy câu “Cải ơi…””. Ấy vậy mà lúc chương trình được phát sóng, người ta lại cắt đoạn đấy của ông đi. Ông rầu lắm, chẳng biết cách nào có thể lên ti vi mà tìm con gái. Không lâu sau, ông Năm Nhỏ đã đi trộm trâu rồi đem ra chợ bán.

Đây chính là kế sách mà ông nghĩ ra. Đúng như dự đoán, ông đã bị bắt và còn bị đưa lên đồn, trong lúc đi, ông còn không quên nhắc người ta nhớ mời phóng viên xuống phỏng vấn ông và đăng bài cho bà con cùng đề phòng những kẻ trộm. Và thật may, đài trên tỉnh đã cử người xuống, có nhà báo còn viết sẵn tít “Kẻ trộm đãng trí”. Sau khi đã phỏng vấn tất cả những người có liên qua, ông Năm Nhỏ đã xin được ghi hình để nhắn nhủ vài lời: “Cải ơi, ba là Năm Nhỏ nè, nhà mình ở Cỏ Cháy đó, nhớ không?

Về nhà đi con, tội má con vò võ có một mình. Con là trọng chớ đôi trâu có nhằm nhò gì… Về nghe con, ơi Cải…”. Đó là một cuộc tìm kiếm lại niềm hạnh phúc, ông già Năm Nhỏ tìm kiếm đứa con trong vô vọng, và nỗi xót xa ấy đã lắng lại trong lòng người đọc một nỗi buồn man mác, mơ hồ về kiếp nhân sinh: “Nghe đâu hôm đó đài truyền hình có đưa tin nhưng chỉ thấy ông già nhép miệng nói một cách tuyệt vọng”.

Giọng văn của của tác giả mang đậm bản sắc của vùng Miền Tây sông nước. Và trong rất nhiều những câu chuyện về miền cù lao chăm, miền sông nước, vùng biển rộng lớn, mênh mông, với những con người cần cù chịu khó, sáng tối lắm làm, hay những mảnh đời khó khăn bất hạnh…đều được nhà văn khắn học rất chân thực qua từng câu văn. Qua đó Nguyễn Ngọc Tư đã thành công để lại trong lòng người đọc những ấn tượng sâu sắc cùng nỗi niềm cảm xúc thật sâu lắng khi đọc tác phẩm Cải ơi.

Chia sẻ bài viết 👉 Nghe Và Tóm Tắt Nội Dung Thuyết Trình Của Người Khác

Phân Tích Cải Ơi Lớp 11 Nâng Cao

Trong “Cải ơi” của Nguyễn Ngọc Tư, không chỉ là câu chuyện về việc mất mát và tìm kiếm, mà còn là hình ảnh về lòng nhân ái, lòng hy sinh và lòng trung hiếu. Nguyễn Ngọc Tư đã chứng minh một lần nữa rằng, qua những nhân vật giản dị, qua những tình huống đầy cam go, vẫn tồn tại những giá trị nhân văn sâu sắc và lòng trung hiếu không biên giới trong xã hội.

Nhân vật chính của truyện, ông Năm Nhỏ, là biểu hiện của lòng cha đầy tình yêu thương và lòng trung hiếu sâu sắc. Trong cuộc hành trình tìm kiếm con, ông không chỉ trải qua những khó khăn, gian truân về vật chất mà còn phải đối mặt với sự hiểu lầm và lạnh lùng từ người xung quanh. Nhưng lòng trung hiếu của ông không bao giờ phai nhạt. Ông không chỉ tìm kiếm con mình mà còn trở thành bậc thầy cho những người xung quanh, giúp họ thấu hiểu về lòng cha mẹ và lòng nhân ái. Ông Năm không chỉ là người cha tuyệt vời trong tâm trí đọc giả, mà còn là biểu tượng của lòng nhân ái và lòng trung hiếu trong xã hội.

Thàn và Diễm Thương, hai nhân vật phụ trong câu chuyện, cũng là những hình ảnh đầy ý nghĩa. Thàn, người phụ nữ chung tình và mạnh mẽ, không chỉ là người đồng hành của ông Năm mà còn là người yêu thương và chia sẻ gánh nặng cuộc sống với ông. Cô giúp ông vượt qua mọi thử thách và trở thành nguồn động viên không ngừng cho ông. Diễm Thương, mặc kệ vẻ ngoại hình lạnh lùng, lại là người phụ nữ nhân hậu, biết quan tâm và đồng cảm với người khác. Câu chuyện của họ là minh chứng cho việc lòng nhân ái có thể tồn tại trong mọi hoàn cảnh và với mọi hình dạng.

Nguyễn Ngọc Tư không chỉ kể một câu chuyện mà còn là nguồn động viên lớn, khuyến khích chúng ta thấu hiểu và chia sẻ lòng trung hiếu với gia đình, với người xung quanh. Qua “Cải ơi!”, chúng ta học được rằng, trong cuộc sống, tình yêu thương và lòng nhân ái là những giá trị không bao giờ lỗi thời, và đó chính là điều khiến cuộc sống trở nên ý nghĩa và hạnh phúc.

Xem thêm mẫu 👉 Viết Văn Bản Nghị Luận Về Một Vấn Đề Xã Hội

Viết một bình luận